1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh tinh lang tang....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Sweet_fa, 28/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tuiscois

    Tuiscois Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    160
    Đã được thích:
    0
    Mày và tao chưa bao giờ có dịp được ở với nhau lâu như thế này nhỉ, bao nhiêu chuyện để nói,cảm tưởng như là có thức hết cả đêm thì vẫn thấy thiếu thời gian. Đúng là con gái
    Sao, mày nói là anh mày và mấy ông bạn của anh mày cũng thế thôi à? hi hi, hay nhỉ, thế mà tao không biết. Dưng mà lần nào gặp tao ông ý cũng cứ lơ đi, thỉnh thoảng lại còn lườm tao một cái, ghê chết đi được. Tao lại cứ nghĩ là ông ý ít nói lắm.
    Cái gì? Mày bảo tao là không nên trông mặt mà bắt hình dong, rằng là phải tập nhìn người khác không chỉ trông qua hình thức ư? Thôi đi cô, hồi cấp ba cô chẳng treo ảnh của Boyzone lên ngắm suốt đấy thôi, rồi lại còn thích một bạn lớp A vì trông giống anh nào trong đó còn gì. Tôi mà kể lại cho ... của cô bây giờ thì ..Á Á Á, sao mày nhéo tay tao, đau quá Tao nói thế thôi chứ tao có làm thế đâu mà sợ.
    Mày hỏi tình hình của tao à? Tao vẫn như cái ngày mà mày đi sang đó học thôi. Mày đi xa, có những chuyện tao chẳng biết kể với ai, vì chỉ có mày hiểu tao nhất, chỉ có mày là tao chẳng phải giải thích lằng nhằng. Tao thật hạnh phúc khi có mày làm bạn. Ôm mày một cái xem vất vả làm mày gầy đi như thế nào nào.
    Này, sao mày lại khóc? Đừng thế chứ, lớn rồi mà, tao dỗ mà mày không nín thì tao cũng ...khóc theo đấy. Mày khóc trông xấu tệ, thật đấy. Không tin à, tao lấy gương cho mày soi nhé?. Thấy chưa, rõ là tệ.
    ....
    Này, thế mày có nghĩ là, ơ, ngủ rồi à, ngủ thật rồi đấy à. Mới có 5h sáng mà, ê ê. Lay thế mà cũng không tỉnh.
    Chắc là mày không biết trông mày ngủ ngon ghê lắm. Oá, tao ngáp rồi, tao thấy mắt tao, tao thấy.
    hoà tan trong nước lạnh, ice tea
  2. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Mưa ...
    Về Hà nội có một điều rất hay là dường như Mưa khá ảnh hưởng đến cuộc sống của người Hà nội. Từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ...
    Hồi tôi về Hà nội mưa khá nhiều. Tôi vốn thích mưa nên cứ thấy mưa là khoái, mà mưa càng to càng thích, chứ mưa phùn lây rây thì lại ghét. Mỗi lần mưa to, không khí mát lạnh, hơi nước có mùi mưa rất rõ. Gió thổi mạnh, cây cối xào xạc, tiếp đó là mưa rào rào. Những hạt mưa trong suốt quất chan chát vào mái nhà, vào những tán lá cây bụi bặm. Mưa xong, cây cối xanh mướt mát, nắng đã lại vàng rực.
    Thế nhưng người Hà nội đại đa số là ghét mưa (trừ những người lãng mạn :)). Những hôm mưa to, dù mưa chỉ vài phút đã đủ đường phố nước ngập ngang bánh xe máy. Ống xả tắc nghẹn giữa chừng, người thì ướt lướt thướt trong cái áo mưa mỏng tang mua vội giá đâu như 1000đồng, cặm cụi dắt xe đi; hội thanh niên thì rồ ga phóng thật nhanh; có người thì tìm đường khác để tránh đoạn bị ngập. Cả một đám người đông đúc, láo nháo, luẩn quẩn giữa trời mưa. Mặt ai cũng lộ vẻ khó chịu và sốt ruột, còn tôi tất nhiên là không vì không vội vã gì, lại đang đi chơi, lại chỉ việc lúp xúp lội nước theo sau hoặc ngồi yên vị đằng sau cho đứa bạn xoay xoả, nên nói chung là rất phấn khởi, rất sướng, rất thú vị ;D
    Có những cuộc hẹn bị huỷ bỏ với lý do lãng nhách: "Mưa thế này thì đi gì nữa!", "Thôi em ơi, để mai đi, chắc mai không mưa đâu", "Mưa thế này ra đường có mà điên à!", "Hả? Ừ, biết là đến giờ rồi nhưng mưa quá, vẫn chưa ra khỏi nhà"...Nói chung là chỉ mình tôi không thể hiểu tại sao mọi người lại "sợ" mưa đến thế, còn mọi người nói chung không ai lạ lẫm và cảm thấy áy náy khi đưa ra một lý do rất hiển nhiên, rất thuyết phục là "Mưa mà!"
    Từ Mưa, người ta cũng có thể kiếm được một số lợi nhuận đáng kể. Hà nội có một loại áo mưa siêu mỏng bằng ni lông trong suốt, cũng nhiều màu sắc khá vui mắt: xanh, đỏ, vàng...Mỗi cái áo này giá 1000 đồng. Người mua là những người đi đường gặp mưa bất chợt mà quên mang áo mưa. Vậy là chỉ cần 1000, nghĩa là chưa tới 1/2 que Kem Tràng tiền, ta có thể ung dung khoác lên người tấm áo choàng hộ vệ, giúp ta tránh khỏi nguy cơ bị ướt như chuột lột (nói đến đây tự nhiên nảy ra thắc mắc, tại sao lại là "chuột lột" :-[). Tuy nhiên, để sử dụng được loại áo này đòi hỏi phải khá mềm dẻo và khéo léo, hơi thở phải điều hoà, tránh những cơn xúc động mạnh không đúng lúc. Bởi vì khi đã vận dụng đủ mọi sự uyển chuyển để chui lọt được vào cái áo mỏng tang ấy, ta không nên cựa mạnh hoặc thở mạnh, thậm chí chỉ cần giật mình nhìn ai đó là cái áo đi tong, rách toạc ra ngay. Bọn bạn bảo: "Có thế nó mới 1000 ngố ạ", tất nhiên lũ con trai thì khành khạch cười và bảo "Vẽ chuyện, chui vào áo mưa với anh có hơn không em iu" ;D.
    Hôm chúng tôi họp lớp ở Đầm Sen (không phải ĐS Sài gòn) mà là ĐS trên Quảng bá, vui thật!!! Quán chúng tôi ngồi nằm giữa hồ nước, bốn bề sóng vỗ, thơ mộng kinh! Được một lúc thì mây kéo đến đen sì, mây vần vũ, gió bắt đầu thổi mạnh. Lũ con gái với những váy áo thướt tha run lên cầm cập vì lạnh. Thế là thôi, hạ rèm, vẫn ngồi giữa bốn bề sóng vỗ mà xung quanh chỉ thấy rèm tối thui, chả thấy nước non đâu cả. Rồi gió rít lên ào ào và mưa bắt đầu xối xả.
    "Chúng mày ơi, ăn chậm thôi để chờ hết mưa". Ấy đấy, lại tại Mưa nên phải ngồi ăn uống lê thê, cứ phải bôi ra mà ăn. Ăn hết lại gọi: "Chị ơi, mang thêm mì ra hộ cái", "Em ơi, cho thêm tí rau cần nào", "Hội bên kia ăn gì nhanh thế, tắt bếp đi" (ăn lẩu mà! Chú thích là ăn lẩu sau khi đã ăn một loạt những tôm đồng nướng, ốc hấp lá chanh, nem cá, nộm rau muống...với những cái gì không nhớ). Lê thê mãi rồi cũng tới lúc không ăn nổi nữa, mà trời thì vẫn mưa, hê hê...
    "Thôi, kéo vào trong kia uống nước đi, hết mưa mới đi được". Lại kéo vào phía trong, lại uống nước, lại cắn hạt dưa...Thế mà mấy tuần trà rồi mưa vẫn cứ ào ào và không hề có biểu hiện sẽ tạnh. Ngồi mãi cũng không được, ăn no rồi, uống chán rồi, thế là đi...
    - Anh chị mua áo mưa không ạ?
    Tất nhiên là phải mua, sáng nay trời đẹp thế, ai ngờ là sẽ mưa.
    - 1000 hả? Lấy bao nhiêu cái đây mọi người? 23 cái à?
    - Dạ, 3000 ạ
    - Gì? 3000 là 3000 thế nào?
    - Vâng 3000 ạ
    - 1500
    - Không được ạ
    - 2000
    - Không ạ, 3000.
    Rút cục, 23 cái áo mưa x 3000 đồng, vị chi là người bán lãi 2000đ x 23. Đấy, thế có phải là trục lợi nhờ có Mưa không?
    Ấy, rồi lại còn nhờ có mưa mà mới được vào rạp xem phim nữa chứ. Đang đi trên đường thì mưa.
    - Mày ơi, mưa quá, vào Tháng Tám xem Sự trả thù ngọt ngào đi
    Thế là vào xem. Sau bao nhiêu năm, cái rạp Tháng tám vẫn cũ rích và bé tí tẹo. Mặt đất bằng phẳng, các hàng ghế bằng chằn chặn, người xem ngồi ngửa cổ ngó lên màn hình. Tiếng mobi kêu tít tít báo có tin nhắn, các kiểu nhạc mobi rộn rã, tiếng cắn hạt dưa, hạt hướng dương rào rào, tiếng tán chuyện rôm rả. Bỗng có tiếng nói vang lên:
    - Xin quí vị vui lòng thực hiện nội qui của rạp chiếu phim. Đề nghị quí vị tắt mobi. Đề nghị quí vị không vứt vỏ hạt dưa bừa bãi...
    Vẫn mobi rộn rã, vỏ hạt dưa tung tóe, và tiếng nói cười nhộn nhạo.
    Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một cô gái đi ô tô vàng, môi tô son hàn quốc (chú thích: phim hàn quốc) đang lái xe rất điên cuồng, miệng thốt ra những câu chửi rủa bực bội. À, hoá ra là rạp cứ tự nhiên chiếu phim thôi chứ không có 15 phút quảng cáo trước phim. Mà cũng không tắt đèn, bật đèn gì hết, chiếu là chiếu.
    Cảnh cuối cùng trong phim là mưa nhân tạo, ra ngoài đường vẫn mưa. Tuỳ từng hôm, có hôm mưa thì ngồi cà phê, có hôm thì phở xào ;D
    Hồi tưởng đến đây thì ngồi buồn hiu hắt. Nhớ Hà nội, nhớ mưa, nhớ bạn bè đến thắt cả lòng :(
    19/2/03
    FR
  3. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Mưa ...
    Về Hà nội có một điều rất hay là dường như Mưa khá ảnh hưởng đến cuộc sống của người Hà nội. Từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ...
    Hồi tôi về Hà nội mưa khá nhiều. Tôi vốn thích mưa nên cứ thấy mưa là khoái, mà mưa càng to càng thích, chứ mưa phùn lây rây thì lại ghét. Mỗi lần mưa to, không khí mát lạnh, hơi nước có mùi mưa rất rõ. Gió thổi mạnh, cây cối xào xạc, tiếp đó là mưa rào rào. Những hạt mưa trong suốt quất chan chát vào mái nhà, vào những tán lá cây bụi bặm. Mưa xong, cây cối xanh mướt mát, nắng đã lại vàng rực.
    Thế nhưng người Hà nội đại đa số là ghét mưa (trừ những người lãng mạn :)). Những hôm mưa to, dù mưa chỉ vài phút đã đủ đường phố nước ngập ngang bánh xe máy. Ống xả tắc nghẹn giữa chừng, người thì ướt lướt thướt trong cái áo mưa mỏng tang mua vội giá đâu như 1000đồng, cặm cụi dắt xe đi; hội thanh niên thì rồ ga phóng thật nhanh; có người thì tìm đường khác để tránh đoạn bị ngập. Cả một đám người đông đúc, láo nháo, luẩn quẩn giữa trời mưa. Mặt ai cũng lộ vẻ khó chịu và sốt ruột, còn tôi tất nhiên là không vì không vội vã gì, lại đang đi chơi, lại chỉ việc lúp xúp lội nước theo sau hoặc ngồi yên vị đằng sau cho đứa bạn xoay xoả, nên nói chung là rất phấn khởi, rất sướng, rất thú vị ;D
    Có những cuộc hẹn bị huỷ bỏ với lý do lãng nhách: "Mưa thế này thì đi gì nữa!", "Thôi em ơi, để mai đi, chắc mai không mưa đâu", "Mưa thế này ra đường có mà điên à!", "Hả? Ừ, biết là đến giờ rồi nhưng mưa quá, vẫn chưa ra khỏi nhà"...Nói chung là chỉ mình tôi không thể hiểu tại sao mọi người lại "sợ" mưa đến thế, còn mọi người nói chung không ai lạ lẫm và cảm thấy áy náy khi đưa ra một lý do rất hiển nhiên, rất thuyết phục là "Mưa mà!"
    Từ Mưa, người ta cũng có thể kiếm được một số lợi nhuận đáng kể. Hà nội có một loại áo mưa siêu mỏng bằng ni lông trong suốt, cũng nhiều màu sắc khá vui mắt: xanh, đỏ, vàng...Mỗi cái áo này giá 1000 đồng. Người mua là những người đi đường gặp mưa bất chợt mà quên mang áo mưa. Vậy là chỉ cần 1000, nghĩa là chưa tới 1/2 que Kem Tràng tiền, ta có thể ung dung khoác lên người tấm áo choàng hộ vệ, giúp ta tránh khỏi nguy cơ bị ướt như chuột lột (nói đến đây tự nhiên nảy ra thắc mắc, tại sao lại là "chuột lột" :-[). Tuy nhiên, để sử dụng được loại áo này đòi hỏi phải khá mềm dẻo và khéo léo, hơi thở phải điều hoà, tránh những cơn xúc động mạnh không đúng lúc. Bởi vì khi đã vận dụng đủ mọi sự uyển chuyển để chui lọt được vào cái áo mỏng tang ấy, ta không nên cựa mạnh hoặc thở mạnh, thậm chí chỉ cần giật mình nhìn ai đó là cái áo đi tong, rách toạc ra ngay. Bọn bạn bảo: "Có thế nó mới 1000 ngố ạ", tất nhiên lũ con trai thì khành khạch cười và bảo "Vẽ chuyện, chui vào áo mưa với anh có hơn không em iu" ;D.
    Hôm chúng tôi họp lớp ở Đầm Sen (không phải ĐS Sài gòn) mà là ĐS trên Quảng bá, vui thật!!! Quán chúng tôi ngồi nằm giữa hồ nước, bốn bề sóng vỗ, thơ mộng kinh! Được một lúc thì mây kéo đến đen sì, mây vần vũ, gió bắt đầu thổi mạnh. Lũ con gái với những váy áo thướt tha run lên cầm cập vì lạnh. Thế là thôi, hạ rèm, vẫn ngồi giữa bốn bề sóng vỗ mà xung quanh chỉ thấy rèm tối thui, chả thấy nước non đâu cả. Rồi gió rít lên ào ào và mưa bắt đầu xối xả.
    "Chúng mày ơi, ăn chậm thôi để chờ hết mưa". Ấy đấy, lại tại Mưa nên phải ngồi ăn uống lê thê, cứ phải bôi ra mà ăn. Ăn hết lại gọi: "Chị ơi, mang thêm mì ra hộ cái", "Em ơi, cho thêm tí rau cần nào", "Hội bên kia ăn gì nhanh thế, tắt bếp đi" (ăn lẩu mà! Chú thích là ăn lẩu sau khi đã ăn một loạt những tôm đồng nướng, ốc hấp lá chanh, nem cá, nộm rau muống...với những cái gì không nhớ). Lê thê mãi rồi cũng tới lúc không ăn nổi nữa, mà trời thì vẫn mưa, hê hê...
    "Thôi, kéo vào trong kia uống nước đi, hết mưa mới đi được". Lại kéo vào phía trong, lại uống nước, lại cắn hạt dưa...Thế mà mấy tuần trà rồi mưa vẫn cứ ào ào và không hề có biểu hiện sẽ tạnh. Ngồi mãi cũng không được, ăn no rồi, uống chán rồi, thế là đi...
    - Anh chị mua áo mưa không ạ?
    Tất nhiên là phải mua, sáng nay trời đẹp thế, ai ngờ là sẽ mưa.
    - 1000 hả? Lấy bao nhiêu cái đây mọi người? 23 cái à?
    - Dạ, 3000 ạ
    - Gì? 3000 là 3000 thế nào?
    - Vâng 3000 ạ
    - 1500
    - Không được ạ
    - 2000
    - Không ạ, 3000.
    Rút cục, 23 cái áo mưa x 3000 đồng, vị chi là người bán lãi 2000đ x 23. Đấy, thế có phải là trục lợi nhờ có Mưa không?
    Ấy, rồi lại còn nhờ có mưa mà mới được vào rạp xem phim nữa chứ. Đang đi trên đường thì mưa.
    - Mày ơi, mưa quá, vào Tháng Tám xem Sự trả thù ngọt ngào đi
    Thế là vào xem. Sau bao nhiêu năm, cái rạp Tháng tám vẫn cũ rích và bé tí tẹo. Mặt đất bằng phẳng, các hàng ghế bằng chằn chặn, người xem ngồi ngửa cổ ngó lên màn hình. Tiếng mobi kêu tít tít báo có tin nhắn, các kiểu nhạc mobi rộn rã, tiếng cắn hạt dưa, hạt hướng dương rào rào, tiếng tán chuyện rôm rả. Bỗng có tiếng nói vang lên:
    - Xin quí vị vui lòng thực hiện nội qui của rạp chiếu phim. Đề nghị quí vị tắt mobi. Đề nghị quí vị không vứt vỏ hạt dưa bừa bãi...
    Vẫn mobi rộn rã, vỏ hạt dưa tung tóe, và tiếng nói cười nhộn nhạo.
    Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một cô gái đi ô tô vàng, môi tô son hàn quốc (chú thích: phim hàn quốc) đang lái xe rất điên cuồng, miệng thốt ra những câu chửi rủa bực bội. À, hoá ra là rạp cứ tự nhiên chiếu phim thôi chứ không có 15 phút quảng cáo trước phim. Mà cũng không tắt đèn, bật đèn gì hết, chiếu là chiếu.
    Cảnh cuối cùng trong phim là mưa nhân tạo, ra ngoài đường vẫn mưa. Tuỳ từng hôm, có hôm mưa thì ngồi cà phê, có hôm thì phở xào ;D
    Hồi tưởng đến đây thì ngồi buồn hiu hắt. Nhớ Hà nội, nhớ mưa, nhớ bạn bè đến thắt cả lòng :(
    19/2/03
    FR
  4. hantungphongthao

    hantungphongthao Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    Nắng bắt đầu lên. Nắng đang lau khô những con phố ẩm ướt. Chỉ trưa nay thôi, phố xá sẽ khô ráo. Hôm qua là mùa xuân. Hôm nay đã là mùa hè.
    Những bông hoa bằng lăng đầu tiên đã len lỏi trên cành môt cây bằng lăng gầy guộc trên đường cạnh trường Bách Khoa. Chợt nhớ câu thơ
    Hoa phượng vĩ
    Nở cùng hoa bằng lăng
    Nhưng bằng lăng rụng trước
    Màu tím thường khó khăn
    Phải rồi. Sự chung thuỷ không dễ dàng. Có bao giờ dễ dàng đâu khi bản thân sự chung thuỷ đã mâu thuẫn với chính nó. Khi người ta chung thuỷ với người khác, với trách nhiệm và những kỷ niệm, có khi người ta đang phản bội với chính mình, với những cảm xúc mà người ta đang có thực?!
    Tối qua đang dạy thì mất điện. Bọn học sinh các lớp Hoá, Lý Toán hét ầm lên. Đúng là "tình yêu gần tình yêu như cậu học sinh rời xa sách vở"......Học sinh mình cũng muốn hét nhưng sợ. Mình điên lắm. Có bao nhiêu mệt mỏi của công việc chút hết lên đầu nó. Nhưng nó học hành kiểu này thì chắc chắn sẽ trượt. Nó trượt thì chỉ thương nó thôi. Mình vẫn thương nó vì nó ở quê. Nhà nó có giàu thì nó vẫn thiếu thốn tình cảm và sự ve vuốt mà những đứa học sinh khác của mình đang có. Nhưng nó không sợ, cứ mắng nó là nó khóc, nó khóc thì lại thương nó, tình thương ấy chẳng mang lại gì cho nó cả. Chẳng biết làm gì cho nó khi chỉ còn 3 tháng nữa, mà nó vẫn mắc những lỗi ngớ ngẩn như thế này.
    Chưa xem được The Hours. Nhiều thứ cần làm. Mà mệt mỏi....
    ==========
    Je n'arrive pas à y croire
  5. hantungphongthao

    hantungphongthao Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    Nắng bắt đầu lên. Nắng đang lau khô những con phố ẩm ướt. Chỉ trưa nay thôi, phố xá sẽ khô ráo. Hôm qua là mùa xuân. Hôm nay đã là mùa hè.
    Những bông hoa bằng lăng đầu tiên đã len lỏi trên cành môt cây bằng lăng gầy guộc trên đường cạnh trường Bách Khoa. Chợt nhớ câu thơ
    Hoa phượng vĩ
    Nở cùng hoa bằng lăng
    Nhưng bằng lăng rụng trước
    Màu tím thường khó khăn
    Phải rồi. Sự chung thuỷ không dễ dàng. Có bao giờ dễ dàng đâu khi bản thân sự chung thuỷ đã mâu thuẫn với chính nó. Khi người ta chung thuỷ với người khác, với trách nhiệm và những kỷ niệm, có khi người ta đang phản bội với chính mình, với những cảm xúc mà người ta đang có thực?!
    Tối qua đang dạy thì mất điện. Bọn học sinh các lớp Hoá, Lý Toán hét ầm lên. Đúng là "tình yêu gần tình yêu như cậu học sinh rời xa sách vở"......Học sinh mình cũng muốn hét nhưng sợ. Mình điên lắm. Có bao nhiêu mệt mỏi của công việc chút hết lên đầu nó. Nhưng nó học hành kiểu này thì chắc chắn sẽ trượt. Nó trượt thì chỉ thương nó thôi. Mình vẫn thương nó vì nó ở quê. Nhà nó có giàu thì nó vẫn thiếu thốn tình cảm và sự ve vuốt mà những đứa học sinh khác của mình đang có. Nhưng nó không sợ, cứ mắng nó là nó khóc, nó khóc thì lại thương nó, tình thương ấy chẳng mang lại gì cho nó cả. Chẳng biết làm gì cho nó khi chỉ còn 3 tháng nữa, mà nó vẫn mắc những lỗi ngớ ngẩn như thế này.
    Chưa xem được The Hours. Nhiều thứ cần làm. Mà mệt mỏi....
    ==========
    Je n'arrive pas à y croire
  6. notbad

    notbad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.715
    Đã được thích:
    0
    Phim này chán lắm bác ạ. Hoặc giả nó ở mức đỉnh cao nghệ thuật mà mình gỗ đá không cảm nhận được.
  7. notbad

    notbad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.715
    Đã được thích:
    0
    Phim này chán lắm bác ạ. Hoặc giả nó ở mức đỉnh cao nghệ thuật mà mình gỗ đá không cảm nhận được.
  8. Diminico

    Diminico Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2003
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Có gà công nghiệp thì cũng phải có người công nghiệp chứ nhỉ...Một vòng quay tròn - quay tròn.Giờ này em ở đâu có nhớ đến tôi không....
  9. Diminico

    Diminico Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2003
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Có gà công nghiệp thì cũng phải có người công nghiệp chứ nhỉ...Một vòng quay tròn - quay tròn.Giờ này em ở đâu có nhớ đến tôi không....
  10. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Thế là những ngày "rảnh rỗi" đã thực sự qua đi. Guồng máy công việc lại bắt đầu tăng tốc - Chán! Và mệt mỏi! Chiều qua tuyết tự dưng rơi - Chẳng biết là vui hay buồn nữa. Những gì "trái mùa" luôn để lại một cảm giác khó tả. Xoè bàn tay hứng vài bông tuyết - Dửng dưng! Bỗng thấy vô cùng trống vắng và vô nghĩa.
    Baghdad thất thủ. Thế là một Nam Hàn, một Kuwait, một Israel thứ 2 lại sắp ra đời. Ừ, dù sao thì chiến tranh bước vào giai đoạn cuối cũng làm giảm đi số thường dân bị thương vong. Ít ra cũng có một cái gì ở phía trước để họ hướng tới - Ngoài những quả tên lửa và những viên đạn.
    Nhớ Em! Chẳng hiểu làm cách nào mà giữa bộn bề công việc vẫn tìm thấy những khoảnh khắc chỉ có một mình để nhớ Em. Khoảng thời gian bên nhau chẳng là bao, sao nhớ hoài vẫn không hết. Ông Hảo viết thế nào nhỉ?
    "Thức đêm mới biết rằng đêm ngắn
    Chỉ thấy em sao mới thật dài
    Nhớ em từ gót chân tới trán
    Sáng rồi chưa kịp nhớ tới tay".
    "Chưa kịp tới tay" thế cũng là được phân nửa rồi. Một đêm nhớ gần phân nửa - Đêm thật quá dài. Mình nhớ Em đã gần 6 năm nay - Vẫn chưa được là bao ...
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    Đôi dòng tản mạn về du học.

Chia sẻ trang này