1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh tinh lang tang....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Sweet_fa, 28/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuongmap

    phuongmap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/11/2001
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Hảo.....Hảo ....Hảo văn pháp.Em dốt tiếng Việt bà chị Lebinhminh thông cảm.Thảo nào độ này hay diện đồ kí giả quá bà chị nhẩy...
    Linh tinh lang tang của mình lúc này à....Chả có gì ngoài cảm giác là bây giờ chả còn say cái gì nữa...Chỉ còn say mỗi...híc...điên mất rồi...hè hè...Đúng là linh tinh con xà tinh....
    Chúc các em khối 12 - KLC mã đáo thành công...​
    Natural born best lover...
  2. ngovietha

    ngovietha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2003
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Cuộc đời mỗi con người là sự kiếm tìm cái tôi trong bản thân, nhìn được bản ngã của mình cũng chính là đạt tới ranh giới của sự làm người. Trên con đường của sự kiếm tìm cái tôi, có thành công cũng có có thất bại, có hạnh phúc cũng có đớn đau, là đường thẳng đối với người này nhưng lại là những khúc quanh ngoắt nghéo đối với người khác. Có người thành công sớm, nhưng cũng có người chẳng bao giờ đến được đích...

    Khao khát vươn lên không ngừng với sự khoẻ mạnh trong tâm hồn và thể chất, cùng niềm tin và sự chia sẻ là mảnh đất tốt cho điều đó trở thành hiện thực...

    Mong sớm được cùng hoà vui

  3. ngovietha

    ngovietha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2003
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Cuộc đời mỗi con người là sự kiếm tìm cái tôi trong bản thân, nhìn được bản ngã của mình cũng chính là đạt tới ranh giới của sự làm người. Trên con đường của sự kiếm tìm cái tôi, có thành công cũng có có thất bại, có hạnh phúc cũng có đớn đau, là đường thẳng đối với người này nhưng lại là những khúc quanh ngoắt nghéo đối với người khác. Có người thành công sớm, nhưng cũng có người chẳng bao giờ đến được đích...

    Khao khát vươn lên không ngừng với sự khoẻ mạnh trong tâm hồn và thể chất, cùng niềm tin và sự chia sẻ là mảnh đất tốt cho điều đó trở thành hiện thực...

    Mong sớm được cùng hoà vui

  4. xuongrong

    xuongrong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    1.084
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm nay mưa, mưa trắng phố, trắng cây...
    Để mặc dòng cảm xúc trôi.....,nhớ tới một đoạn trong một truyện ngắn ngày xưa gần như đã thuộc lòng...., cũng là chút lòng tản mạn ngày mưa........
    "...Và mưa thì bao giờ chả buồn, chả khiến người ta suy nghĩ một điều gì đó về cuộc sống. Có những sự việc cứ đều đặn trôi qua cuộc đời mà không để lại một dấu ấn gì. Có những sự việc cứ lặp đi lặp lại đến nôn nao cả người. Đứng trước mưa, người ta cứ thấy mình nhỏ bé, thấy mình bơ vơ trơ trọi trên đời. Mà mưa thì cứ rơi mãi. Mà nguời thì cứ nhỏ bé đi mãi, mất hút vào giữa dòng xoáy hỗn loạn của cuộc đời.
    ...Lại nao nao trong lòng. Một nỗi buồn, hai nỗi buồn. Nhưng có thể lắm chứ, khi gặp nhau, chúng lại hoá thành niềm vui. Vì hiểu nhau, vì cảm thông và vì một cái gì đó sâu xa hơn trong lòng nhau"
    (Trích truyện ngắn "Mùa mưa" của Nguyễn Thị Châu Giang)
    **************
    Tất cả giờ đã thành cổ tích
    Nhẹ như là một hạt sương rơi...
    Dẫu là người dưng không duyên phận
    Vẫn mong anh biết khóc trong đời
  5. xuongrong

    xuongrong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    1.084
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm nay mưa, mưa trắng phố, trắng cây...
    Để mặc dòng cảm xúc trôi.....,nhớ tới một đoạn trong một truyện ngắn ngày xưa gần như đã thuộc lòng...., cũng là chút lòng tản mạn ngày mưa........
    "...Và mưa thì bao giờ chả buồn, chả khiến người ta suy nghĩ một điều gì đó về cuộc sống. Có những sự việc cứ đều đặn trôi qua cuộc đời mà không để lại một dấu ấn gì. Có những sự việc cứ lặp đi lặp lại đến nôn nao cả người. Đứng trước mưa, người ta cứ thấy mình nhỏ bé, thấy mình bơ vơ trơ trọi trên đời. Mà mưa thì cứ rơi mãi. Mà nguời thì cứ nhỏ bé đi mãi, mất hút vào giữa dòng xoáy hỗn loạn của cuộc đời.
    ...Lại nao nao trong lòng. Một nỗi buồn, hai nỗi buồn. Nhưng có thể lắm chứ, khi gặp nhau, chúng lại hoá thành niềm vui. Vì hiểu nhau, vì cảm thông và vì một cái gì đó sâu xa hơn trong lòng nhau"
    (Trích truyện ngắn "Mùa mưa" của Nguyễn Thị Châu Giang)
    **************
    Tất cả giờ đã thành cổ tích
    Nhẹ như là một hạt sương rơi...
    Dẫu là người dưng không duyên phận
    Vẫn mong anh biết khóc trong đời
  6. dieu_bong

    dieu_bong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Người thành thị một lần đi qua những ngôi làng gần nghĩa trang Văn Điển, thấy những thửa rau cần xanh mướt, ngon nõn nà, người thành thị cất giọng" Khiếp, thế này thì về không dám ăn rau cần đâu"
    Nhìn thấy những đứa trẻ chân ngập trong vũng nước váng mỡ, Người nhà quê vẫn quẩy hai thùng nước từ cái giếng làng, Người thành thị xót xa "sao ở đây ô nhiễm thế, sao họ không dùng nước máy? Vậy mà họ vẫn sống được nhỉ?".
    Hỏi Người thành thị "Sao không thiêu mà lại đem chôn ở nghĩa trang Văn Điển". Người thành thị vẻ mặt đau khổ "Nhưng thương lắm, nhìn thấy như vậy thương lắm, người Việt Nam vẫn chưa quen...". Ôi cái thương này với cái xót xa kia, cái nào hơn đây.
    Người thành thị không biết rằng, Người nhà quê cũng muốn được sống trong sự sung sướng, trong một môi trường trong sạch... nhưng... không phải ai cũng đủ điều kiện để thay đổi môi trường sống của mình. Người nhà quê biết sống như thế, ăn như thế sẽ mang bệnh tật, và họ sẽ chết, nhưng... nếu không như thế, cái chết đến với họ sẽ nhanh hơn.
    Một chút tản mạn, cho vào đây e hơi nặng nề, không phù hợp với chất nhẹ nhàng vốn có của nó. Nếu phiền, sẽ mở một topic "Góc nhìn cuộc sống" để cho nó trú ngụ. Thanks

    Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm...
  7. dieu_bong

    dieu_bong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Người thành thị một lần đi qua những ngôi làng gần nghĩa trang Văn Điển, thấy những thửa rau cần xanh mướt, ngon nõn nà, người thành thị cất giọng" Khiếp, thế này thì về không dám ăn rau cần đâu"
    Nhìn thấy những đứa trẻ chân ngập trong vũng nước váng mỡ, Người nhà quê vẫn quẩy hai thùng nước từ cái giếng làng, Người thành thị xót xa "sao ở đây ô nhiễm thế, sao họ không dùng nước máy? Vậy mà họ vẫn sống được nhỉ?".
    Hỏi Người thành thị "Sao không thiêu mà lại đem chôn ở nghĩa trang Văn Điển". Người thành thị vẻ mặt đau khổ "Nhưng thương lắm, nhìn thấy như vậy thương lắm, người Việt Nam vẫn chưa quen...". Ôi cái thương này với cái xót xa kia, cái nào hơn đây.
    Người thành thị không biết rằng, Người nhà quê cũng muốn được sống trong sự sung sướng, trong một môi trường trong sạch... nhưng... không phải ai cũng đủ điều kiện để thay đổi môi trường sống của mình. Người nhà quê biết sống như thế, ăn như thế sẽ mang bệnh tật, và họ sẽ chết, nhưng... nếu không như thế, cái chết đến với họ sẽ nhanh hơn.
    Một chút tản mạn, cho vào đây e hơi nặng nề, không phù hợp với chất nhẹ nhàng vốn có của nó. Nếu phiền, sẽ mở một topic "Góc nhìn cuộc sống" để cho nó trú ngụ. Thanks

    Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm...
  8. nO_mErCy

    nO_mErCy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    "I'm not a smart man, but I know what love is". Phải, tình yêu khó hiểu là thế, phức tạp là thế, nhưng có khi lại vô cùng đơn giản. Tình yêu đã được các nhà văn, nhà thơ cường điệu hoá bằng những ngôn từ hoa mỹ, những triết lý thâm sâu. Nhưng đối với Forrest Gump, nó đơn giản chỉ là tình yêu. Vâng, anh có thể không phải là một người đàn ông thông minh, nhưng anh nhất định hiểu tình yêu là gì. Anh yêu cô bé Jenny, người đã lo lắng hét lên "Chạy, chạy đi Forrest" khi anh bị một nhóm mấy đứa trẻ bắt nạt. Anh yêu cô gái Jenny, người đã nói một câu duy nhất với anh trước ngày lên đường vào quân đội 'Nếu gặp nguy hiểm, Forrest, hãy chạy, chạy thật nhanh!". Anh nghĩ về Jenny trong những giờ phút hiểm nguy nơi chiến tuyến. Anh nghĩ về Jenny khi đứng trước mặt tổng thống nhận huân chương bắc đẩu bội tinh. Cuộc sống bình yên, anh có rất nhiều tiền, làm được rất nhiều việc thiện - Nhưng mỗi lúc đêm về, một mình anh lại nhớ đến Jenny. Anh luôn mang hình ảnh của Jenny bên mình trong hơn 3 năm chạy vòng quanh nước Mỹ không hề mệt mỏi. Người ta bảo anh đã mang lại "hy vọng" cho mọi người. Không! Anh chạy đơn giản chỉ vì anh cảm thấy muốn chạy. Và cũng vậy, anh yêu Jenny vì đơn giản anh yêu Jenny, anh cảm thấy trống vắng khi không có Jenny ở bên cạnh. Anh có thể không phải là một người đàn ông thông minh, nhưng chắc chắn anh hiểu thế nào là tình yêu ....
    No Mercy!
  9. nO_mErCy

    nO_mErCy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    "I'm not a smart man, but I know what love is". Phải, tình yêu khó hiểu là thế, phức tạp là thế, nhưng có khi lại vô cùng đơn giản. Tình yêu đã được các nhà văn, nhà thơ cường điệu hoá bằng những ngôn từ hoa mỹ, những triết lý thâm sâu. Nhưng đối với Forrest Gump, nó đơn giản chỉ là tình yêu. Vâng, anh có thể không phải là một người đàn ông thông minh, nhưng anh nhất định hiểu tình yêu là gì. Anh yêu cô bé Jenny, người đã lo lắng hét lên "Chạy, chạy đi Forrest" khi anh bị một nhóm mấy đứa trẻ bắt nạt. Anh yêu cô gái Jenny, người đã nói một câu duy nhất với anh trước ngày lên đường vào quân đội 'Nếu gặp nguy hiểm, Forrest, hãy chạy, chạy thật nhanh!". Anh nghĩ về Jenny trong những giờ phút hiểm nguy nơi chiến tuyến. Anh nghĩ về Jenny khi đứng trước mặt tổng thống nhận huân chương bắc đẩu bội tinh. Cuộc sống bình yên, anh có rất nhiều tiền, làm được rất nhiều việc thiện - Nhưng mỗi lúc đêm về, một mình anh lại nhớ đến Jenny. Anh luôn mang hình ảnh của Jenny bên mình trong hơn 3 năm chạy vòng quanh nước Mỹ không hề mệt mỏi. Người ta bảo anh đã mang lại "hy vọng" cho mọi người. Không! Anh chạy đơn giản chỉ vì anh cảm thấy muốn chạy. Và cũng vậy, anh yêu Jenny vì đơn giản anh yêu Jenny, anh cảm thấy trống vắng khi không có Jenny ở bên cạnh. Anh có thể không phải là một người đàn ông thông minh, nhưng chắc chắn anh hiểu thế nào là tình yêu ....
    No Mercy!
  10. harukaze

    harukaze Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/07/2002
    Bài viết:
    466
    Đã được thích:
    0
    " Hoạ vô đơn chí ", đúng lúc nhàn cư thì mắc mớ chuyện mắc mớ. Đi ra đi vào, leo lên leo xuống như thằng điên mà không hết ngày. Nằm vật ra ghế đếm nhện chán rồi quay ra chổng mông đếm kiến. Nỗi bức bối vẫn đeo đẳng mà không sao dứt ra được. Ép lòng xuống chui vào màn để ngủ, ngủ phát đau cả đầu, húp híp cả hai mắt mà vẫn chưa hết ngày. Cứ tỉnh ra, ý thức được xung quanh là nỗi buồn kia lại ập đến....... Thấy đau nhưng không tìm được nguyên căn của cơn đau, không biết nó đau ở chỗ nào....như kiểu bị ngứa mà không tìm được đúng chỗ để mà gãi, phát rồ. Đã thế lại vướng vào năm ba cái chuyện bực mình, mình tin nó thế mà nó lại đem đi nó toe toét với người khác. Sướng lắm đấy mà hơn hớn lên. Mà mình thật là ngu, sắp xuống lỗ rồi mà vẫn ngây thơ tin người. Chưa vặc nó về chuyện đó thế mà nó lại vặc mình trước, cú thật. Nghĩ lại mình đúng thật là cái loại chẳng ra cái thể thống gì. Lâu chả thấy cô em CBM xuất hiện, nhớ em và những lời em nói. Vào đây mà nhìn anh hong hóng gây thiện cảm với người khác, nhắn tin ư ? nhắn cái con khỉ, sốt ruột. Đã thế còn làm trò người nọ người kia ư, để nó chửi vào mặt cho là " làm trò đàn bà " . Thật ngu, nghĩ lại thấy rõ là ngu. Xí xa xí xớn tưởng hay ho, vẽ chuyện. Thôi không nói nữa, lèm bèm như đàn bà. Ớ thì rõ rồi , chẳng đàn bà thì đàn ông với con khỉ à ? Bực mình. Thôi biến cho đỡ ngứa mắt. Nghĩ mà ngại cho ấy, vì tớ mà ấy chắc sẽ lại đôi phen rầu lòng. Đời nó thế, ấy tốt lắm người đời cũng chẳng tin ấy. Mà thôi ấy cứ tốt đi vì tớ tin ấy mà. Mặc kệ ấy nhi ? Tớ biết rồi thì tớ tránh đi, thế là xong. Thích thì nói chuyện không thì cạch mặt nhau cho đỡ ghét. Làm quái gì mà phải xưng xỉa lên. Ơ, tớ là một con đàn bà khó chịu. Tự dưng muốn chửi một đứa nào đấy. Chán lương thiện lắm rồi.
    Chữ ký không hợp lệ ! Đề nghị không câu bài, không spam ! Âu yếm nhể

Chia sẻ trang này