1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh tinh lang tang....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Sweet_fa, 28/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. notbad

    notbad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.715
    Đã được thích:
    0
    7h tối về phóng xe lên vỉa hè, khoá cổ, khoá càng.
    Hội chợ xuân 2004 chào mời, ca vang bài: Happy new year, happy new year của ABBA.
    Lắc thử cổ xe, lia mắt xung quanh, đợi dòng xe cộ vãn bớt. Bước nhanh qua đường. Phanh chiếc áo khoác ngoài bước vào hàng net. Và cảm giác thoải mái. Không ai làm phiền, không ai hỏi, ai làm chuyện người đó. Mình là khách hàng, mình là thượng đế bởi không ai làm phiền, không ai hỏi, ai làm chuyện người đó.
    Viết bài trong tâm trạng vội vã vì chẳng điều gì.
    Tết mà.
    When I need youJust close my eyes and I'm with youAnd all that I so want to give youIts only a heart beat away
    When I need loveI hold out my hands and I touch loveI never knew there was so much loveKeeping me warm night and day
  2. dearfriend

    dearfriend Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    388
    Đã được thích:
    0
    Buổi trưa, phát hiện ra chìa khoá phòng vẫn cất trong ổ, thế là bước vào, làm một nắp.
    Xuống đến tầng 2, quái lạ, sao cảm thấy ấm áp thế nhỉ, lại trèo lên tầng 3, làm thêm một nắp.
    Tối đến loay hoay thế nào lại đứng trước cửa phòng, chìa khoá vẫn cắm ở đấy, bước vào, nó vẫn ở đấy, lại làm thêm một nắp.
    Kiểu này phải cất chìa khoá đi thôi. Mình yếu đuối thật.
    Còn chuyện đó ... để sau nói đi
  3. dearfriend

    dearfriend Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    388
    Đã được thích:
    0
    Buổi trưa, phát hiện ra chìa khoá phòng vẫn cất trong ổ, thế là bước vào, làm một nắp.
    Xuống đến tầng 2, quái lạ, sao cảm thấy ấm áp thế nhỉ, lại trèo lên tầng 3, làm thêm một nắp.
    Tối đến loay hoay thế nào lại đứng trước cửa phòng, chìa khoá vẫn cắm ở đấy, bước vào, nó vẫn ở đấy, lại làm thêm một nắp.
    Kiểu này phải cất chìa khoá đi thôi. Mình yếu đuối thật.
    Còn chuyện đó ... để sau nói đi
  4. landai

    landai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/02/2002
    Bài viết:
    1.061
    Đã được thích:
    0
    Thứ Bẩy, Bố mang về một cây đào. Nhìn nó chẳng đẹp một tẹo nào. Ít dăm mà lại ngắn, nhìn cứ thấy thô thô chứ không mềm mại như những năm trước, được cái cũng nhiều nụ. Bố bảo, đào năm nay xấu. Biết thế, nhưng mà nhìn cây đào đó thấy ghét quá đi thôi.
    Hôm qua đi làm về, mua cho cháu gái bộ quần áo. Về nhà lôi nó ra mặc thử, đến lúc bảo cởi ra nhất định không chịu. Nhìn nó tung tăng, thấy yêu quá. Tết đến, nhà sẽ rất đông cháu, chắc lại mệt với chúng nó lắm đây. Thế nhưng, nếu không có chúng thì cũng thấy vắng vẻ lắm.
    Cơ quan vắng vẻ thật. Cứ tưởng năm nay sẽ không phải dán niêm phong đồ đạc và phòng làm việc, nhưng xem chừng cũng chẳng thoát. Không biết sếp đi đâu nữa, chiều có đến không để mình niêm phong béng đi còn về chứ nhỉ. Mấy ngày cuối cùng này có làm cái gì đâu. Mà sao ghét cái công việc niêm phong này thế.
    Ở nhà chắc Bố và anh đang gói bánh chưng. Sáng nay thức dậy đi làm đã thấy thơm ngào ngạt mùi đỗ xanh và gạo nếp. Những chiếc lá dong được xếp ngay ngắn. Thằng cháu cũng háo hức ngồi tước lá dong, cái nào tước hỏng lại đẩy sang phần của bố, thấy lại mình ngày bé thế không biết. Rồi thế nào nó cũng đòi Bố và Ông gói cho chiếc bánh chưng nhỏ xíu cho mà xem.
    Sáng nay mọi người đi chợ hoa, không biết có đông không nhỉ, có mua được nhiều hoa không nhỉ? Chắc là vui lắm. Không đi được cũng thấy tiếc. Chắc bây giờ mọi người cũng về đi làm hết rồi. Cuối năm họ cũng bận rộn lắm chứ đâu có ai rảnh rỗi như mình đâu

    Landai
  5. landai

    landai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/02/2002
    Bài viết:
    1.061
    Đã được thích:
    0
    Thứ Bẩy, Bố mang về một cây đào. Nhìn nó chẳng đẹp một tẹo nào. Ít dăm mà lại ngắn, nhìn cứ thấy thô thô chứ không mềm mại như những năm trước, được cái cũng nhiều nụ. Bố bảo, đào năm nay xấu. Biết thế, nhưng mà nhìn cây đào đó thấy ghét quá đi thôi.
    Hôm qua đi làm về, mua cho cháu gái bộ quần áo. Về nhà lôi nó ra mặc thử, đến lúc bảo cởi ra nhất định không chịu. Nhìn nó tung tăng, thấy yêu quá. Tết đến, nhà sẽ rất đông cháu, chắc lại mệt với chúng nó lắm đây. Thế nhưng, nếu không có chúng thì cũng thấy vắng vẻ lắm.
    Cơ quan vắng vẻ thật. Cứ tưởng năm nay sẽ không phải dán niêm phong đồ đạc và phòng làm việc, nhưng xem chừng cũng chẳng thoát. Không biết sếp đi đâu nữa, chiều có đến không để mình niêm phong béng đi còn về chứ nhỉ. Mấy ngày cuối cùng này có làm cái gì đâu. Mà sao ghét cái công việc niêm phong này thế.
    Ở nhà chắc Bố và anh đang gói bánh chưng. Sáng nay thức dậy đi làm đã thấy thơm ngào ngạt mùi đỗ xanh và gạo nếp. Những chiếc lá dong được xếp ngay ngắn. Thằng cháu cũng háo hức ngồi tước lá dong, cái nào tước hỏng lại đẩy sang phần của bố, thấy lại mình ngày bé thế không biết. Rồi thế nào nó cũng đòi Bố và Ông gói cho chiếc bánh chưng nhỏ xíu cho mà xem.
    Sáng nay mọi người đi chợ hoa, không biết có đông không nhỉ, có mua được nhiều hoa không nhỉ? Chắc là vui lắm. Không đi được cũng thấy tiếc. Chắc bây giờ mọi người cũng về đi làm hết rồi. Cuối năm họ cũng bận rộn lắm chứ đâu có ai rảnh rỗi như mình đâu

    Landai
  6. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Bố bảo, hay là nhà mình Tết này không gói bánh chưng. Nhưng mình khăng khăng đòi gói cho bằng được. Đi làm hết ngày 29 mới nghỉ, thì gói lúc nào - nhưng vẫn cứ chắc chắn trước giao thừa sẽ có bánh chưng cho cả nhà. Buồn cười thật, càng lớn càng thấy cái Tết với mình kém háo hức, thêm lo toan, nhưng mình cứ luôn phải gồng mình lên để giữ cho không khí có phần tết nhất. Thiếu nồi bánh chưng, cứ như thiếu một cái gì đó quá quan trọng không thể thiếu,,, mình có hình thức không nhỉ?
    Tối mai là giao thừa rồi...
  7. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Bố bảo, hay là nhà mình Tết này không gói bánh chưng. Nhưng mình khăng khăng đòi gói cho bằng được. Đi làm hết ngày 29 mới nghỉ, thì gói lúc nào - nhưng vẫn cứ chắc chắn trước giao thừa sẽ có bánh chưng cho cả nhà. Buồn cười thật, càng lớn càng thấy cái Tết với mình kém háo hức, thêm lo toan, nhưng mình cứ luôn phải gồng mình lên để giữ cho không khí có phần tết nhất. Thiếu nồi bánh chưng, cứ như thiếu một cái gì đó quá quan trọng không thể thiếu,,, mình có hình thức không nhỉ?
    Tối mai là giao thừa rồi...
  8. cancer

    cancer Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.277
    Đã được thích:
    1
    Vẫn không khí của những ngày Tết.
    Nhưng năm nay Tết gần gũi và thân thiện hơn. Trời rét và cả mưa nữa. Có ai nói Tết phải lất phất mưa bụi trong cái giá lạnh của gió mùa đông bắc mới đúng là Tết miền Bắc. Nếu thiếu một trong hai thứ đó thì chẳng thể thành Tết được.
    Ai cũng muốn đắm mình vào không khí xuân của buổi sáng cuối năm, có thể vì thế mà chợ hoa đông hơn ngày thường. Người ta lên đây, không hẳn vì muốn mua hoa. Có người đi chỉ đơn thuần để được hít thở cái không khí lành lạnh, dìu dịu của chợ hoa xuân. Thậm chí có người đi chỉ đơn thuần xem người ta mua hoa, đơn giản thế thôi.
    Trời chưa có nắng nên rét thấu da thịt. Lẩn khuất trong không khí vẫn còn nặng hơi sương, những giọt nước mưa li ti tạt vào má tạo thành những dòng nước lạnh chạy tuột vào bên trong những chiếc áo lạnh to xù xì còn đương mải chiến đấu với những đợt gió mùa. Và lúc đó, một làn khói mỏng bốc lên từ chén trà của những quán cóc ven đường, hay từ một gánh xôi nào đó, cũng đủ làm ấm lòng kẻ đi chợ.
    Những bó hoa to nhỏ, đủ màu sắc lôi kéo mọi người vào cuộc trả giá. Hoa có cái gì đó quyến rũ thật. Màu đỏ của hồng, của lay ơn; màu tím của violet, của địa lan; màu vàng của cúc, của hướng dương; màu trắng của hoa ly, của cúc... như nhảy múa như thôi miên ánh mắt của kẻ mua, khiến chẳng ai có thể ra về mà không mang theo dù chỉ một bó hoa xinh xinh để như có được cả mùa xuân trong phòng.

    Follow your heart.
    There is nothing more...
    there is nothing less to life.
  9. cancer

    cancer Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.277
    Đã được thích:
    1
    Vẫn không khí của những ngày Tết.
    Nhưng năm nay Tết gần gũi và thân thiện hơn. Trời rét và cả mưa nữa. Có ai nói Tết phải lất phất mưa bụi trong cái giá lạnh của gió mùa đông bắc mới đúng là Tết miền Bắc. Nếu thiếu một trong hai thứ đó thì chẳng thể thành Tết được.
    Ai cũng muốn đắm mình vào không khí xuân của buổi sáng cuối năm, có thể vì thế mà chợ hoa đông hơn ngày thường. Người ta lên đây, không hẳn vì muốn mua hoa. Có người đi chỉ đơn thuần để được hít thở cái không khí lành lạnh, dìu dịu của chợ hoa xuân. Thậm chí có người đi chỉ đơn thuần xem người ta mua hoa, đơn giản thế thôi.
    Trời chưa có nắng nên rét thấu da thịt. Lẩn khuất trong không khí vẫn còn nặng hơi sương, những giọt nước mưa li ti tạt vào má tạo thành những dòng nước lạnh chạy tuột vào bên trong những chiếc áo lạnh to xù xì còn đương mải chiến đấu với những đợt gió mùa. Và lúc đó, một làn khói mỏng bốc lên từ chén trà của những quán cóc ven đường, hay từ một gánh xôi nào đó, cũng đủ làm ấm lòng kẻ đi chợ.
    Những bó hoa to nhỏ, đủ màu sắc lôi kéo mọi người vào cuộc trả giá. Hoa có cái gì đó quyến rũ thật. Màu đỏ của hồng, của lay ơn; màu tím của violet, của địa lan; màu vàng của cúc, của hướng dương; màu trắng của hoa ly, của cúc... như nhảy múa như thôi miên ánh mắt của kẻ mua, khiến chẳng ai có thể ra về mà không mang theo dù chỉ một bó hoa xinh xinh để như có được cả mùa xuân trong phòng.

    Follow your heart.
    There is nothing more...
    there is nothing less to life.
  10. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Tối 30, hai đứa đi lang thang từ Hà đông ra tới Ngã Tư Sở, mua mỗi đứa một quả bóng bay, thả vào trong đó một tờ giấy. Trên đường về, hỏi dò xem nó ghi gì trong tờ giấy thì nó nói bí mật. Ừ, bí mật thì bí mật, chẳng hỏi nữa. Nhưng cũng đoán ra là nó cầu gì.
    Về đến cầu Hà đông lúc 12 giờ kém 20. Hai đứa đứng trên cầu nói chuyện một lúc, rồi thả bóng. Những quả bóng mang theo những điều ước bay lơ lửng lên bầu trời đêm ba mươi, chẳng hiểu chúng sẽ bay được tới đâu, chẳng hiểu những điều ước của tụi mình có thành sự thật không nhỉ, nhưng dù sao vẫn cứ tin rằng mình cố gắng thì sẽ thực hiện được. Mấy em bé đứng bên cạnh cứ kêu ầm lên là sao chị lại thả bóng đi, sao chị không cho em. Em ơi, em bé quá, em chưa thể hiểu được là khi lớn lên người ta có những niềm tin vào những điều mà người ta biết là rất khó thực hiện, cũng như các em vẫn còn tin vào những câu chuyện cổ tích với những nàng công chúa, những chàng hoàng tử vậy.
    12 giờ. Những chùm pháo hoa đủ sắc mầu tung lên làm sáng rực bầu trời. Mùi khói nồng làm nhớ tới những ngày bé ta đi nhặt pháo tép để đốt, rồi rủ nhau đi xem nhà bên kia đường đốt dây pháo đùng nhức tai. Có một cái gì đó thiêng liêng, ấm áp dâng lên, ta chợt nhớ bà ngoại đang ở quê chắc chưa tận mắt thấy pháo hoa bao giờ, nhớ bà quá,,, Không hiểu ở nhà bố mẹ có lên trên sân thượng xem bắn pháo hoa không hay đang xem tivi ở dưới nhà... Còn thằng bạn bên Nga, không hiểu lúc này nó đang làm gì nhỉ,,, Rồi lại nhớ tới lũ bạn ngoài kia, chắc chúng nó cũng đang xem bắn pháo hoa ở đâu đó... Từng chùm pháo, từng chùm pháo tung lên, xòe ra, rơi toả xuống, cùng với đó là tiếng reo hò của mọi người. Thiên nhiên, đất trời, và cả lòng ta nữa đang chào đón một mùa xuân mới, một mùa xuân với bao nhiêu hy vọng, mong ước.....

Chia sẻ trang này