1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh tinh lang tang....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Sweet_fa, 28/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuongmap

    phuongmap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/11/2001
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Mùa đông của nước Nga...Nếu như vào đầu mùa thì bẩn lắm - bẩn đến không chịu được.Tôi chỉ nhớ đến mùa hè ở đó...Nó giống như chớm thu ở mình...Lạnh với một cảm giác khác hẳn ở Hà nội...Nhớ đến những bà Liên xô to béo đứng xếp hàng mua thực phẩm - nhớ đến những ông già khắc khổ cõng trên mình những bao tải khoai tây to sụ những phiên chợ sớm Chủ nhật...Nhớ đến một món ăn giống như sủi cảo mà phim truyền hình Trung Quốc..Nhớ đến một món ăn mà theo trí nhớ không nhầm gọi là Sa lư lứt ( cũng chẳng còn nhớ cụ thể) ở công viên lớn nhất Mat như kiểu thịt nướng của mình nhưng là những tảng to - ăn đã đời...Nhớ mãi cô bạn Ka chi a lớn đùng khi mình chỉ là cậu bé lớp 7 còi cọc....

    Kết thúc của một dòng sông là biển cả !!!
  2. ngautuan

    ngautuan Moderator

    Tham gia ngày:
    27/04/2001
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Mụ già thử đọc xem nhá:
    ТZбовO f меня новой с,ане,
    'олO^е, бZлO^е, болO^е ?ем
    Я ,вой, понима,O ,< бfде^O.
  3. ngautuan

    ngautuan Moderator

    Tham gia ngày:
    27/04/2001
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Mụ già thử đọc xem nhá:
    ТZбовO f меня новой с,ане,
    'олO^е, бZлO^е, болO^е ?ем
    Я ,вой, понима,O ,< бfде^O.
  4. Sweet_fa

    Sweet_fa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.201
    Đã được thích:
    1
    ésẹ?ẹfẹ,éắ lÊo chỏằ"ng ặĂi, cỏÊ 'ỏằi tỏằ> chặa viỏt 'ặỏằÊc cÂu thặĂ tiỏng Nga nào. Chỏằâng tỏằ cô giĂo ỏƠy giỏằi hặĂn cô giĂo tỏằ>. Viỏt tiỏp 'i, viỏt tiỏp 'i xem nào, 'ỏằf ông có dỏằi 'ỏằâa nào 'ặỏằÊc tỏãng.
    Ngỏằt ngào nhặ vòng tay Âu yỏm...
  5. Sweet_fa

    Sweet_fa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.201
    Đã được thích:
    1
    ésẹ?ẹfẹ,éắ lÊo chỏằ"ng ặĂi, cỏÊ 'ỏằi tỏằ> chặa viỏt 'ặỏằÊc cÂu thặĂ tiỏng Nga nào. Chỏằâng tỏằ cô giĂo ỏƠy giỏằi hặĂn cô giĂo tỏằ>. Viỏt tiỏp 'i, viỏt tiỏp 'i xem nào, 'ỏằf ông có dỏằi 'ỏằâa nào 'ặỏằÊc tỏãng.
    Ngỏằt ngào nhặ vòng tay Âu yỏm...
  6. quyen_my

    quyen_my Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    Mùa Noel đã qua​
    Đó là một ngày mùa đông rực rỡ nắng. Ngày 20-12-2000. Những ngày Noel.
    Tôi cay đắng lê bộ về phía quán của Phương. Chiều đã muộn, nhưng nắng vẫn còn tràn khắp phố, và gió ngày càng buốt lạnh. Thế là từ ngày mai phải đi học bằng xe bus thôi. Có ai đó vụt qua, giống hệt Tuấn. Bộ complet mầu mận chín, cà vạt bay ngược ra phía sau... Dáng ấy, xe ấy, không lẫn vào đâu được. Tự dưng thấy lúc ấy thật cô độc. Dường như tất cả những nỗi buồn và những gì xui xẻo từ trước đến nay đang dồn nến lại vào giây phút này, khiến cho tôi thấy mình tròng trành như một cốc nước đầy chỉ trực trào ra.
    - Chị Quyên, xe đâu mà đi bộ thế này?
    Như chỉ chờ có thế, tôi oà khóc:
    - Chị mất xe rồi Phương ơi...
    Cái nắm tay chia sẻ của Phương làm cho tôi nguôi đi phần nào. Vừa lúc đang lấy khăn mùi soa lau mắt thì có một anh chàng ngoại quốc đến mua bánh bao. Phương xoè tay ra hiệu số tiền anh ta phải trả. Anh ta nhún vai không hiểu. Tôi bèn đứng dậy nói mấy câu tiếng Anh về số tiền đó. Anh ta gật đầu rồi bỗng nhìn vào mắt tôi rất lâu:
    - Sao cô lại khóc?
    Tôi quệt vội tay lên mắt, hơi bất ngờ vì một người lạ hoắc từ nơi nào rất xa xôi đến, lại quan tâm tới mình. Tôi thành thật:
    - Tôi vừa đánh mất xe!
    - Ồ, mất xe à? Thôi, đừng buồn nữa, chúng ta nói chuyện với nhau nhé!
    Jean Claude Pires- đó là tên anh chàng đến từ Paris. Jean không biết tiếng Việt, còn tôi lại không biết tiếng Pháp, thế là chúng tôi trò chuyện bằng tiếng Anh. Sau khi biết tôi là sinh viên và kém Jean tới 5 tuổi, cử chỉ của Jean thân thiện như một người anh trai. Chắc là thấy mắt tôi chưa hết đỏ nên anh nói bằng một giọng rất dỗ dành:
    - Thôi nào, đừng buồn nữa. Dù sao thì chiếc xe cũng đã mất rồi. Em thử cười như tôi đây này!
    Jean nghiêng đầu cười rất đẹp để lộ hàm răng trắng đều. Hàng ria con kiến rất ngộ, mái tóc đen hơi dài xoã xuống, mắt cũng đen như mắt người Việt. Một câu an ủi dịu dàng và một điệu bộ rất dễ thương khiến tôi không thể không cười, và thốt lên:
    - Cám ơn anh, Jean... Anh thật là tốt!
    Jean cười sung sướng. Rồi anh nhấp nháy đôi mắt đầy tinh nghịch:
    - Em buồn vì mất xe, hay nỗi buồn vì sự kết thúc của một tình yêu nghiêm trọng hơn? Tôi giật mình. Đột nhiên thấy tim nhói lên. Xe đạp và người yêu- bây giờ thì tôi đã mất cả hai. Jean láu cá thật! Tôi vờ vịt:
    - Nếu tình yêu kết thúc thì buồn lắm à?
    - Tôi nghĩ thế- Jean nhún vai.
    - Nhưng tôi nghĩ mất xe có lẽ đáng buồn hơn!
    - Vì sao?
    - Vì tôi có thể tự kiếm tìm một tình yêu mới nếu tôi muốn. Còn xe mới thì lúc này chỉ có bố mẹ tôi mới mua được thôi!
    - Ồ, em thông minh quá, rất thông minh!- Jean nhìn tôi đầy ngỡ ngàng và thú vị.
    _ Con gái Việt Nam mà! Tôi lúc lắc đầu, mỉm cười như hãnh diện lắm.
    Ngoài phố, nắng chiều rất đẹp. Jean khen thời tiết Hà Nội mấy ngày giáp Noel tuyệt quá. Mùa đông mà trời vẫn rực rỡ nắng. Rồi Jean ngước mắt lên cành xoan tây lúc lắc mấy chùm quả đỏ mọng- Paris mùa này tuyết rơi trắng xoá. Buổi sáng thức dậy, mở cửa sổ ra, nhìn xuống đường, những ngôi nhà, những hàng cây tắm mình trong tuyết, thú vị lắm.- Ngừng một lát, mắt anh ánh lên hạnh phúc- Giờ này chắc ba mẹ tôi và lũ trẻ đang chuẩn bị cho một đêm Noel thật tưng bừng.
    Tôi nói là tôi thích được nhìn thấy tuyết, mà Việt Nam thì chỉ có mưa và nắng thôi. Jean say sưa kể cho tôi nghe đêm Giáng sinh ở Paris và ở ngôi nhà ấm cúng của anh. Những ngày Chúa Nhật không phải làm việc, sau khi từ nhà thờ về, anh lại cùng lũ trẻ dạo chơi trong tuyết... Rồi anh lại kể về những người bạn và cô gái xinh đẹp của anh... Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, khiến tôi chẳng thể nghĩ rằng có một điều xui xẻo vừa xẩy đến với mình.
    - Ngày mai tôi trở về Paris rồi!- Jean đột ngột nói.
    - Mai á? Sao lại là ngày mai?
    - Tôi về đón Giáng Sinh với ba mẹ tôi. Ôi, tôi mong giây phút ấy quá! Nhưng, tôi về Paris không lâu đâu, tôi sẽ trở lại Việt Nam vào tháng 1, tháng 1, Mỹ ạ. Em ghi cho tôi địa chỉ nhé! Khi trở lại VN tôi sẽ liên lạc với em ngay. Em có muốn gặp lại tôi không?
    - Sao lại không hả Jean?
    - Em có thể hứa không?- Jean nghiêng đầu chờ đợi.
    - Tôi hứa mà!
    Tôi đề nghị Jean ngồi yên để cho tôi vẽ. Tôi muốn đưa cho anh một cái gì đó để làm kỷ niệm. Anh cứ ngọ nguậy như muốn nói gì đó.
    - Có chuyện gì vậy Jean?
    - Nhớ vẽ cả ria nữa!- Jean nhắc nhở.
    Tôi phì cười:
    - Phải rồi, ria làm cho anh đẹp hơn rất nhiều!
    - Thật vậy không? Cám ơn rất nhiều- Jean lại cười sung sướng.
    Tôi nắn nót viết mấy dòng bằng tiếng Việt phía dưới rồi đưa Jean bức ký hoạ nguệch ngoạc. Anh đưa hai tay ra rất trịnh trọng:
    - Em vẽ giống lắm. Và đẹp nữa!
    - Trước đây tôi còn vẽ đẹp hơn! Xin lỗi Jean nhé, tôi đã vẽ anh thành xấu xí thế này.
    - Không, đẹp lắm, còn đẹp hơn tôi vẽ. Em vẽ thêm một lần nữa đi!
    - Để làm gì cơ?
    - Để em giữ! Khi em không còn thấy tôi trên phố nữa, em sẽ tìm thấy tôi trong bức vẽ của em!
    Ôi, Jean!
    Chúng tôi đi bộ trên vỉa hè. Chiều đã muộn lắm rồi, gió ngày cành buốt lạnh. Đến lối rẽ về khách sạn, Jean dừng lại, một tay kéo mũ ở áo tôi lên, một tay anh đặt lên vai tôi, cử chỉ chăm sóc như một người bạn lớn tuổi đã thân thiết từ lâu:
    - Từ giờ em đừng khóc nữa nhé! Khi nào buồn hãy nhớ lại những khoảnh khắc đẹp nhất của những ngày đã qua, hãy nhớ đến kỷ niệm. Bây giờ thì tôi muốn thấy em không còn buồn nữa. Cười lên nào!
    Tôi cười. Cảm giác những tia nắng cuối cùng của ngày đang đọng thành từng giọt trong mắt.
    - Jean, cảm ơn anh! Anh sẽ nhớ tôi chứ?
    - Sẽ rất nhớ!
    - Thế Jean thử gọi tên tôi xem!
    - Mỹ... Quy..ê...n! - Jean cố gắng phát âm nhưng cũng chỉ nói được "Mý quen". - My, chúng ta hãy là bạn tốt của nhau, nhé! Tạm biệt, đợi tôi trở lại Việt Nam!
    - Tạm biệt! Merry Chistmas!...
    Còn đây là những dòng Jean viết cho tôi bằng tiếng Pháp mà mấy hôm sau tôi đã nhờ Thuongnguyen dịch ra:
    "Tôi rất tiếc khi quen em muộn thế này, khi mà ngày mai tôi đã phải về Paris.
    Khi tôi đến, em còn đang khóc. Tôi bỗng thấy mình cần phải làm cho em cười. Và tôi đã làm tất cả để thấy em cười. Chưa bao giờ tôi vui như thế.
    Xe và người yêu- đừng bận tâm về những điều đó nữa! Mong em luôn bình yên!
    "
    Có thể tôi và Jean sẽ gặp lại nhau, cũng có thể là không bao giờ. Cho tới Noel năm này thì hai năm đã trôi qua, chúng tôi chỉ liên lạc với nhau một lần duy nhất. Nhưng dù thế nào thì tôi sẽ mãi nhớ đến Jean như nhớ đến những khoảnh khắc bình yên và ngọt ngào nhất của mình.
    American Quyen
  7. quyen_my

    quyen_my Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    Mùa Noel đã qua​
    Đó là một ngày mùa đông rực rỡ nắng. Ngày 20-12-2000. Những ngày Noel.
    Tôi cay đắng lê bộ về phía quán của Phương. Chiều đã muộn, nhưng nắng vẫn còn tràn khắp phố, và gió ngày càng buốt lạnh. Thế là từ ngày mai phải đi học bằng xe bus thôi. Có ai đó vụt qua, giống hệt Tuấn. Bộ complet mầu mận chín, cà vạt bay ngược ra phía sau... Dáng ấy, xe ấy, không lẫn vào đâu được. Tự dưng thấy lúc ấy thật cô độc. Dường như tất cả những nỗi buồn và những gì xui xẻo từ trước đến nay đang dồn nến lại vào giây phút này, khiến cho tôi thấy mình tròng trành như một cốc nước đầy chỉ trực trào ra.
    - Chị Quyên, xe đâu mà đi bộ thế này?
    Như chỉ chờ có thế, tôi oà khóc:
    - Chị mất xe rồi Phương ơi...
    Cái nắm tay chia sẻ của Phương làm cho tôi nguôi đi phần nào. Vừa lúc đang lấy khăn mùi soa lau mắt thì có một anh chàng ngoại quốc đến mua bánh bao. Phương xoè tay ra hiệu số tiền anh ta phải trả. Anh ta nhún vai không hiểu. Tôi bèn đứng dậy nói mấy câu tiếng Anh về số tiền đó. Anh ta gật đầu rồi bỗng nhìn vào mắt tôi rất lâu:
    - Sao cô lại khóc?
    Tôi quệt vội tay lên mắt, hơi bất ngờ vì một người lạ hoắc từ nơi nào rất xa xôi đến, lại quan tâm tới mình. Tôi thành thật:
    - Tôi vừa đánh mất xe!
    - Ồ, mất xe à? Thôi, đừng buồn nữa, chúng ta nói chuyện với nhau nhé!
    Jean Claude Pires- đó là tên anh chàng đến từ Paris. Jean không biết tiếng Việt, còn tôi lại không biết tiếng Pháp, thế là chúng tôi trò chuyện bằng tiếng Anh. Sau khi biết tôi là sinh viên và kém Jean tới 5 tuổi, cử chỉ của Jean thân thiện như một người anh trai. Chắc là thấy mắt tôi chưa hết đỏ nên anh nói bằng một giọng rất dỗ dành:
    - Thôi nào, đừng buồn nữa. Dù sao thì chiếc xe cũng đã mất rồi. Em thử cười như tôi đây này!
    Jean nghiêng đầu cười rất đẹp để lộ hàm răng trắng đều. Hàng ria con kiến rất ngộ, mái tóc đen hơi dài xoã xuống, mắt cũng đen như mắt người Việt. Một câu an ủi dịu dàng và một điệu bộ rất dễ thương khiến tôi không thể không cười, và thốt lên:
    - Cám ơn anh, Jean... Anh thật là tốt!
    Jean cười sung sướng. Rồi anh nhấp nháy đôi mắt đầy tinh nghịch:
    - Em buồn vì mất xe, hay nỗi buồn vì sự kết thúc của một tình yêu nghiêm trọng hơn? Tôi giật mình. Đột nhiên thấy tim nhói lên. Xe đạp và người yêu- bây giờ thì tôi đã mất cả hai. Jean láu cá thật! Tôi vờ vịt:
    - Nếu tình yêu kết thúc thì buồn lắm à?
    - Tôi nghĩ thế- Jean nhún vai.
    - Nhưng tôi nghĩ mất xe có lẽ đáng buồn hơn!
    - Vì sao?
    - Vì tôi có thể tự kiếm tìm một tình yêu mới nếu tôi muốn. Còn xe mới thì lúc này chỉ có bố mẹ tôi mới mua được thôi!
    - Ồ, em thông minh quá, rất thông minh!- Jean nhìn tôi đầy ngỡ ngàng và thú vị.
    _ Con gái Việt Nam mà! Tôi lúc lắc đầu, mỉm cười như hãnh diện lắm.
    Ngoài phố, nắng chiều rất đẹp. Jean khen thời tiết Hà Nội mấy ngày giáp Noel tuyệt quá. Mùa đông mà trời vẫn rực rỡ nắng. Rồi Jean ngước mắt lên cành xoan tây lúc lắc mấy chùm quả đỏ mọng- Paris mùa này tuyết rơi trắng xoá. Buổi sáng thức dậy, mở cửa sổ ra, nhìn xuống đường, những ngôi nhà, những hàng cây tắm mình trong tuyết, thú vị lắm.- Ngừng một lát, mắt anh ánh lên hạnh phúc- Giờ này chắc ba mẹ tôi và lũ trẻ đang chuẩn bị cho một đêm Noel thật tưng bừng.
    Tôi nói là tôi thích được nhìn thấy tuyết, mà Việt Nam thì chỉ có mưa và nắng thôi. Jean say sưa kể cho tôi nghe đêm Giáng sinh ở Paris và ở ngôi nhà ấm cúng của anh. Những ngày Chúa Nhật không phải làm việc, sau khi từ nhà thờ về, anh lại cùng lũ trẻ dạo chơi trong tuyết... Rồi anh lại kể về những người bạn và cô gái xinh đẹp của anh... Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, khiến tôi chẳng thể nghĩ rằng có một điều xui xẻo vừa xẩy đến với mình.
    - Ngày mai tôi trở về Paris rồi!- Jean đột ngột nói.
    - Mai á? Sao lại là ngày mai?
    - Tôi về đón Giáng Sinh với ba mẹ tôi. Ôi, tôi mong giây phút ấy quá! Nhưng, tôi về Paris không lâu đâu, tôi sẽ trở lại Việt Nam vào tháng 1, tháng 1, Mỹ ạ. Em ghi cho tôi địa chỉ nhé! Khi trở lại VN tôi sẽ liên lạc với em ngay. Em có muốn gặp lại tôi không?
    - Sao lại không hả Jean?
    - Em có thể hứa không?- Jean nghiêng đầu chờ đợi.
    - Tôi hứa mà!
    Tôi đề nghị Jean ngồi yên để cho tôi vẽ. Tôi muốn đưa cho anh một cái gì đó để làm kỷ niệm. Anh cứ ngọ nguậy như muốn nói gì đó.
    - Có chuyện gì vậy Jean?
    - Nhớ vẽ cả ria nữa!- Jean nhắc nhở.
    Tôi phì cười:
    - Phải rồi, ria làm cho anh đẹp hơn rất nhiều!
    - Thật vậy không? Cám ơn rất nhiều- Jean lại cười sung sướng.
    Tôi nắn nót viết mấy dòng bằng tiếng Việt phía dưới rồi đưa Jean bức ký hoạ nguệch ngoạc. Anh đưa hai tay ra rất trịnh trọng:
    - Em vẽ giống lắm. Và đẹp nữa!
    - Trước đây tôi còn vẽ đẹp hơn! Xin lỗi Jean nhé, tôi đã vẽ anh thành xấu xí thế này.
    - Không, đẹp lắm, còn đẹp hơn tôi vẽ. Em vẽ thêm một lần nữa đi!
    - Để làm gì cơ?
    - Để em giữ! Khi em không còn thấy tôi trên phố nữa, em sẽ tìm thấy tôi trong bức vẽ của em!
    Ôi, Jean!
    Chúng tôi đi bộ trên vỉa hè. Chiều đã muộn lắm rồi, gió ngày cành buốt lạnh. Đến lối rẽ về khách sạn, Jean dừng lại, một tay kéo mũ ở áo tôi lên, một tay anh đặt lên vai tôi, cử chỉ chăm sóc như một người bạn lớn tuổi đã thân thiết từ lâu:
    - Từ giờ em đừng khóc nữa nhé! Khi nào buồn hãy nhớ lại những khoảnh khắc đẹp nhất của những ngày đã qua, hãy nhớ đến kỷ niệm. Bây giờ thì tôi muốn thấy em không còn buồn nữa. Cười lên nào!
    Tôi cười. Cảm giác những tia nắng cuối cùng của ngày đang đọng thành từng giọt trong mắt.
    - Jean, cảm ơn anh! Anh sẽ nhớ tôi chứ?
    - Sẽ rất nhớ!
    - Thế Jean thử gọi tên tôi xem!
    - Mỹ... Quy..ê...n! - Jean cố gắng phát âm nhưng cũng chỉ nói được "Mý quen". - My, chúng ta hãy là bạn tốt của nhau, nhé! Tạm biệt, đợi tôi trở lại Việt Nam!
    - Tạm biệt! Merry Chistmas!...
    Còn đây là những dòng Jean viết cho tôi bằng tiếng Pháp mà mấy hôm sau tôi đã nhờ Thuongnguyen dịch ra:
    "Tôi rất tiếc khi quen em muộn thế này, khi mà ngày mai tôi đã phải về Paris.
    Khi tôi đến, em còn đang khóc. Tôi bỗng thấy mình cần phải làm cho em cười. Và tôi đã làm tất cả để thấy em cười. Chưa bao giờ tôi vui như thế.
    Xe và người yêu- đừng bận tâm về những điều đó nữa! Mong em luôn bình yên!
    "
    Có thể tôi và Jean sẽ gặp lại nhau, cũng có thể là không bao giờ. Cho tới Noel năm này thì hai năm đã trôi qua, chúng tôi chỉ liên lạc với nhau một lần duy nhất. Nhưng dù thế nào thì tôi sẽ mãi nhớ đến Jean như nhớ đến những khoảnh khắc bình yên và ngọt ngào nhất của mình.
    American Quyen
  8. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Đêm ở Huế dịu dàng và thanh bình đến nao cả lòng. Mặc áo dài theo bố lên Tràng Tiền chụp ảnh. Xích lô đi trên đường Lê Lợi chầm chậm, chầm chậm như thể người đang guồng xe còn bận suy tư về cõi đời này nhiều lắm. Bố xuống đường bấm hco 1 kiểu đang ngồi trên xích lô. Đây là kiểu ảnh thích nhất trong số tất cả những bức ảnh chụp ở Huế. Tại sao mình lại thích chụp ảnh trên đường thế?
    Bác xích lô già ngồi trầm ngâm trên xe xem hai bố con chụp ảnh. Có đến hơn hai chục thợ ảnh mang chân máy bầy la liệt ở chân cầu, vậy mà khách chụp thì hầu như không có ai. Mấy đôi yêu nhau đứng lơ đãng nhìn ra phía xa xa dòng nước. Anh thợ ảnh trẻ gặp ai cũng mời, 1 lúc chán quá cũng đứng ngây ra nhìn một già một trẻ lạ hoắc từ đâu tới chiếm một chỗ ở đây, đang nôn nóng đợi đèn lên là bấm máy. Người Huế thật hiền, họ không có chút tức tối gì cả, trái lại, anh thanh niên và bác thợ già còn ra hỏi xem mình từ đâu tới, hỏi xem cái máy của bố mua ở đâu, rồi ra thì thầm với nhau, mình nghe thấy mà phì cười "Hai bố con tình cảm rứa, cái máy của ông ý xịn rứa, không cần phải chân máy đảm bảo ảnh còn đẹp hơn của chú cháu mình. Cháu mà có một cái như thế để hành nghề thì tuyệt"
    Cầu Tràng Tiền sáu vai mười hai nhịp chốc chốc lại đổi mầu, rực rỡ cả một góc trời . Trăng tròn vành vạnh lại chợt nhớ trăng trên cầu Chương Dương hôm nào... Nhưng cầu Chương Dương làm sao thơ mộng bằng cầu Tràng Tiền... Với lại, xa lắm rồi những đêm trăng như thế...Không gian d ịu dàng quá, dịu dàng đến có thể khóc được...
    Mong được trở lại Huế một lần, vì thời gian gấp quá, chưa kịp quen một cô gái Huế để học cách dịu dàng mềm ngọt, chưa kịp quen một chàng trai Huế để học cho người yêu (tương lai) cái cách trầm tư sâu kín nhưng mạnh mẽ phong trần.
    Trong văn vắt là ánh nhìn thiếu nữ
    Chân bước tới đâu phố bỗng rộn ràng
    Nụ cười ấm chàng trai nơi khoé mắt
    Mái tóc ngọt ngào gửi chút hương sang
  9. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Đêm ở Huế dịu dàng và thanh bình đến nao cả lòng. Mặc áo dài theo bố lên Tràng Tiền chụp ảnh. Xích lô đi trên đường Lê Lợi chầm chậm, chầm chậm như thể người đang guồng xe còn bận suy tư về cõi đời này nhiều lắm. Bố xuống đường bấm hco 1 kiểu đang ngồi trên xích lô. Đây là kiểu ảnh thích nhất trong số tất cả những bức ảnh chụp ở Huế. Tại sao mình lại thích chụp ảnh trên đường thế?
    Bác xích lô già ngồi trầm ngâm trên xe xem hai bố con chụp ảnh. Có đến hơn hai chục thợ ảnh mang chân máy bầy la liệt ở chân cầu, vậy mà khách chụp thì hầu như không có ai. Mấy đôi yêu nhau đứng lơ đãng nhìn ra phía xa xa dòng nước. Anh thợ ảnh trẻ gặp ai cũng mời, 1 lúc chán quá cũng đứng ngây ra nhìn một già một trẻ lạ hoắc từ đâu tới chiếm một chỗ ở đây, đang nôn nóng đợi đèn lên là bấm máy. Người Huế thật hiền, họ không có chút tức tối gì cả, trái lại, anh thanh niên và bác thợ già còn ra hỏi xem mình từ đâu tới, hỏi xem cái máy của bố mua ở đâu, rồi ra thì thầm với nhau, mình nghe thấy mà phì cười "Hai bố con tình cảm rứa, cái máy của ông ý xịn rứa, không cần phải chân máy đảm bảo ảnh còn đẹp hơn của chú cháu mình. Cháu mà có một cái như thế để hành nghề thì tuyệt"
    Cầu Tràng Tiền sáu vai mười hai nhịp chốc chốc lại đổi mầu, rực rỡ cả một góc trời . Trăng tròn vành vạnh lại chợt nhớ trăng trên cầu Chương Dương hôm nào... Nhưng cầu Chương Dương làm sao thơ mộng bằng cầu Tràng Tiền... Với lại, xa lắm rồi những đêm trăng như thế...Không gian d ịu dàng quá, dịu dàng đến có thể khóc được...
    Mong được trở lại Huế một lần, vì thời gian gấp quá, chưa kịp quen một cô gái Huế để học cách dịu dàng mềm ngọt, chưa kịp quen một chàng trai Huế để học cho người yêu (tương lai) cái cách trầm tư sâu kín nhưng mạnh mẽ phong trần.
    Trong văn vắt là ánh nhìn thiếu nữ
    Chân bước tới đâu phố bỗng rộn ràng
    Nụ cười ấm chàng trai nơi khoé mắt
    Mái tóc ngọt ngào gửi chút hương sang
  10. Tuiscois

    Tuiscois Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    160
    Đã được thích:
    0
    Vừa bước từ quán ra , giật mình vì thấy trời đầy sương mù. Mưa bụi từ lúc nào chẳng rõ. Không biết là mình đã ngồi ở đây bao lâu rồi ?! Mình cảm thấy nuối tiếc một cái gì đó đã qua & có lẽ là sẽ không quay trở lại nữa .
    Lâu lắm rồi không đi qua chỗ đó, thấy hai hàng cây ven đường lá không còn biếc.Có phải là do mắt mình không xanh như ngày trước?
    Rõ ràng là ở nơi đó mọi thứ đã kém xanh tươi. Cái ngày cũ đó hẳn nhiên là không còn. Chỉ trừ một thứ, mãi mãi vẫn là như thế. Nhưng giờ đây, không còn thuộc về mình nữa rồi.

    Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

Chia sẻ trang này