Linh tinh - Vụn vặt Lâu rồi chả viết được cái gì cho ra hồn. Thi ca nhạc họa bị xếp vào một xó xa xôi nào đó, tưởng như chưa bao giờ quan tâm đến. Cuộc sống thì cứ thế trôi, ngày qua ngày, cơm áo gạo tiền... Trưa, ông anh gọi đi uống cafe, tiện chân kéo nhau đi uống rượu. Nói với nhau toàn những chuyện vụn vặt quanh cuộc sống thường nhật. Giờ ngồi với ai cũng thế, toàn nói về công việc này nọ, thưởng Tết ra sao, lên chức nào rồi, sức đâu, hơi đâu mà nói thơ, đọc thơ, bình văn, giảng nhạc cho nhau nghe. Tối, hơi say, nhắn vài cái tin nhắn bâng quơ không mong đợi hồi đáp. Thế mà lạ, vẫn có người rãnh rỗi trả lời. Lắm lúc, cứ ngỡ đâu đời đã quên mình! Bỗng thèm đi đâu đó. Vác balo nhẹ tênh lên đường đi về chốn xa xôi nào đó thăm bạn, lôi nhau đi uống rượu, đêm về gác chân nhau nói chuyện ngày xưa, thuở bạn chưa có vợ, lũ mình chưa vướng bụi trần. Sáng ra, trong tiết trời lạnh ẩm, sương chưa tan hết, ngồi uống cafe bên hàng hiên nào đó, nhìn theo bóng ai vừa nhẹ nhàng lướt qua, đời thì vẫn êm êm đi ngang mình, mặc kệ mình nhàn tản, nhàn rỗi. Nhưng mà ai cho mình đi? Khuya, thuốc hết, vượt qua nỗi ngại ngùng đi bộ ra ngoài. SG về khuya hay hay, đường vắng, trời se se lạnh, ở nơi xa kia, bạn mình vẫn gọi thế này là "trời mát" rồi cười nhạo thằng ở xa về, kiểu cười của những người ở quê cười người thành phố về chơi, ngơ ngơ ngác ngác, cà lơ cà lấc. Khuya, mấy cô gái hàng xóm bật nhạc vẳng lại, Tùng Dương hát Quê nhà. "À ơi...em đi lấy chồng, anh vẫn một mình À ơi...táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em..." Thì anh vẫn một mình nhớ em bao năm nay. Còn em, em có thương không?
Giang hồ - Phạm Hữu Quang Tàu đi qua phố, tàu qua phố Phố lạ mà quen, ta giang hồ Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ Chẻ củi, trèo thang với... giặt đồ? Giang hồ đâu bận lo tiền túi Ngày đi ta chỉ có tay không, Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi Mây trắng trời xa, trắng cả lòng... Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình. Giang hồ có bữa ta ngồi quán Quán vắng mà ta chẳng chịu về Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống Đếm thấy thừa ra một gốc si. Giang hồ mấy bận say như chết Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều Chí cốt cầm ra chai rượu cốt Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu... Giang hồ ta chẳng thay áo rách Sá gì chải lược với soi gương Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường. Giang hồ ba bữa buồn một bữa, Thấy núi thành sông biển hoá rừng Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung... Giang hồ tay nải cầm chưa chắc Hình như ta mới khóc hôm qua Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà. Đời đôi khi cô đơn đến lạ!