1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh Tinh

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi DE_LA_FERE, 14/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. DE_LA_FERE

    DE_LA_FERE Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.825
    Đã được thích:
    0
    Yêu.
    Khi đào sâu xuống đất 100m, những nhà khoa học Nga đã tìm thấy dấu vết của những sợi dây đồng cách đây 1000 năm và họ kết luận rằng tổ tiên của họ đã dùng điện thoạitừ cách đây 1000 năm. Không chịu thua, các nhà khoa học Mỹ đào xuống sâu 200m và họ tìm thấy dấu vết của dây cáp quang từ 2000 năm trước. Và một tuần sau, trên báo ở Việt Nam có tin: "Các nhà khoa học Việt nam đã đào xuống sâu 500m và không thấy gì cả, điều đó chứng tỏ rằng tổ tiên của chúng ta đã dùng điện thoại di động từ 5000 năm trước
    Được DE_LA_FERE sửa chữa / chuyển vào 23:19 ngày 21/04/2006
  2. DE_LA_FERE

    DE_LA_FERE Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.825
    Đã được thích:
    0
    Cảm giác tối thứ sáu thích nhể. Mưa thế này chui vào áo mưa lông nhông ngắm ánh đèn chiếu xuống lòng đường pha lẫn máu của tai nạn vừa xảy ra đem lại cảm giác bất an hài lòng.
  3. RocKid

    RocKid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    2.351
    Đã được thích:
    0
    he he
    chào buổi sáng!
  4. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Trời ơi mấy giờ rồi còn ngủ hả, dậy... Đang online, nghe "hãy ra đi nếu em muốn"
    và đây là bài tập thể dục buổi sáng tại vườn nhà em.

    [​IMG]
    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 11:43 ngày 22/04/2006
  5. e54a16

    e54a16 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    vườn nhà nàng thích thế! tớ sau này phải phấn đấu xây một căn nhà...bé thôi nhưng sân phải rộng để còn chạy nhảy với con ! thế nàng đấy à? điệu nghệ phết nhỉ? tớ hôm nay dậy muộn quá! ló mặt ra đường ông mặt trời đã từ đỉnh đầu nhìn xuống roài! hôm nay phải làm nốt việc để ngày mai rời phố lên rừng vài hôm! chà...ối việc, có khi thức trắng đêm nay quá!
  6. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    hi, đó là con gái tớ, cô ba đấy
    tớ đang ngồi ở ô cửa sổ tràn nắng và ngắm
    tớ chỉ ao ước có cái vườn như thế thôi, đầy cỏ và hoa lá, những bông hoa màu trắng, tím.. đây là hoa ngày xưa hồi nhỏ tớ hay đi hái trộm :D, một chùm được mấy bông liền, cắm đẹp chẳng khác gì loa kèn ở HÀ Nội

    [​IMG]

    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 12:20 ngày 22/04/2006
  7. DE_LA_FERE

    DE_LA_FERE Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.825
    Đã được thích:
    0
    Lần đầu tiên, mới tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ, khi tìm nhà của một người quen làm trưởng một khu phố văn hóa. Thấy có mấy đứa trẻ con đang nô đùa ngoài ngõ, tôi hỏi:
    "Này các cháu có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?"
    Một đứa trẻ trai, trạc trên dưới 10 tuổi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo, ranh mãnh, đáp gọn lỏn:
    "Biết, nhưng *** chỉ!"
    Tôi lắc đầu đi sâu vào ngõ văn hóa, gặp một thanh niên, tôi hỏi:
    "Anh ơi, anh có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở chỗ nào không anh?".
    Gã trẻ tuổi chẳng thèm dòm ngó gì đến tôi, trả lời cộc lốc:
    "*** biết!"
    Khi gặp ông trưởng khu phố văn hóa, tôi đem chuyện này kể cho ông ta nghe với lời than thở:
    "Anh ạ, các bậc phụ huynh ở đây không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với khách lạ thô bỉ đến thế hả anh?!"
    Chẳng cần suy nghĩ gì, ông trưởng khu phố văn hóa đã thuận miệng trả lời tôi ngay:
    "Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó *** nghe!"
    Lúc ấy cô con gái của ông bạn tôi là cô giáo, dạy môn văn, vừa đi dạy về và tôi đem chuyện ấy ra kể lại. Thay vì trả lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại một chuyện như sau:
    - "Hôm ấy cháu giảng bài văn, có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của nhân dân ta đã đánh gục Tây, đánh nhào Mỹ v..v.. Cuối cùng, cháu kêu một em học trò trai lớn nhất lớp, bảo nó cắt nghĩa hai chữ: "dũng cảm là gì?".
    Nó đứng lên suy nghĩ một lúc rồi đáp gọn lỏn:
    "Nghĩa là .. là .. *** sợ !"
    Sau đó cháu lại có cuộc tiếp xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo, liền đem chuyện thằng bé học trò đã cắt nghĩa 2 chữ "dũng cảm" là: "*** sợ!" cho ông nghe.
    Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm.
    Cuối cùng, ông nghiêm nghị nhìn cháu rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một chân lý, chậm rãi đáp:
    "Ừ, mà nó cắt nghĩa như thế cũng ...*** sai ! ..
    !!!Cô kết luận:
    "Đấy, bây giờ luân lý, đạo đức của con người dưới chế độ này như thế đấy. Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng vậy thôi! Làm sao tránh được?"
    Ông bố rầu rĩ thở dài:
    "Đất nước kiểu này thì ...*** khá ..
    Kiểu này mình *** được dùng từ *** vô tội vạ nữa rồi.
  8. canhcammauxanh

    canhcammauxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2003
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0
    Về Thuỷ Nguyên Hải Phòng í, từ *** cũng là từ thông dụng thôi. Toàn dân nói ***
  9. DE_LA_FERE

    DE_LA_FERE Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.825
    Đã được thích:
    0
    Thủy Nguyên HP à, hè tớ tớ xuống.
    Vợ chồng ông V.làm nghề bán hàng nước và quà bánh ở thị trấn này từ khi tôi sinh ra. Ông nổi tiếng vì sự nghèo khổ của mình. Người trong thị trấn biết ông đều ngạc nhiên tự hỏi vì sao một người làm ăn cần cù như vợ chồng ông lại nghèo đến thế. Nhưng đúng ra là ông nổi tiếng vì cái sự mê tiền đến điên rồ của ông.
    Thời học sinh đi học còn phải đóng học phí, ông luôn luôn tìm cách không đóng học phí cho ba đứa con, ví dụ như viết đơn xin miễn học phí. Cuối cùng, ông cho cả ba đứa nghỉ học. Nhà trường và khu phố gặp ông để khuyên giải thì ông nói: "Rồi cũng chỉ đi bán hàng nước chứ làm gì mà phải học cho tốn tiền".
    Cho đến khi đứa con thứ ba của ông bị ốm. Ông có tiền giấu trong nhà nhưng ông lại đi hỏi vay hết người này đến người khác. Ông sợ phải tiêu những đồng tiền của ông. Hậu quả của lòng tham lam và keo kiệt quá mức đã khiến đứa con gái út của ông bị mù.
    Sau này, bà vợ ông mới kể lại những ngày đau ốm của ông. Một câu chuyện mà nếu tôi không sống cùng thị trấn với ông và ngày ngày gặp ông thì tôi cam đoan đó là một người điên. Đêm đêm, ông bò ra khỏi giường với hốc mắt người ốm như một bóng ma đến nơi ông giấu những đồng tiền. Ông đếm những đồng tiền với đôi mắt man dại. Ông từng khóc nức nở trước những đồng tiền và ngủ gục bên chúng.
    Rồi đến lúc ông lâm bệnh, ông không chịu dùng những đồng tiền của mình để ăn uống, thuốc thang. Vợ ông đã đêm đêm van xin ông hãy dùng những đồng tiền đó để thuốc thang, ăn uống. Nhưng không cái gì có thể lay chuyển được ông.
    Rồi ông chết. Bà vợ ông dù vô cùng nghèo khó nhưng cương quyết đốt những đồng tiền và bỏ tro vào trong áo quan cùng thi thể ông. Bà đốt những đồng tiền vì hận ông và cũng vì sợ lòng tham tiền như thế có thể làm ông hóa thành ma về quấy nhiễu cuộc sống của bà và những đứa con nếu bà tiêu những đồng tiền đó của ông.
    Chuyện bà đốt tiền là một câu chuyện kỳ lạ nhất ở thị trấn ngày ấy. Nhiều người cho rằng bà bị điên, bị ma ám. Nhưng sau này nghe chuyện ông V. giữ tiền như thế nào thì mọi người đều hiểu vì sao bà đã đốt toàn bộ số tiền ông V. cất giữ
  10. chuotbeou

    chuotbeou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    750
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đọc được cái này thấy ngồ ngộ:
    Anh bảo em :''''ăn đi"
    Em ăn không ngần ngại
    Anh muốn em dừng lại
    Sao em vẫn còn ăn?
    Tình thế thật ban căng
    Nhìn em mà nuốt lệ
    Sao mà em tham thế?
    Suốt ngày chỉ biết ăn

Chia sẻ trang này