1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh Tinh

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi DE_LA_FERE, 14/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoanglan85

    hoanglan85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2006
    Bài viết:
    675
    Đã được thích:
    0
    Linh tinh, hừm, đi đánh cầu lông đã cho bớt linh tinh.. sức khoẻ là trên hếtttt.!!!!!!!!!!!
  2. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0

    rockid là người 60 vote sao.
    ngày xưa đi học ghét nhất con số 6 đấy, thích số 9 nhất vì mạng mình đi đâu cũng vớ phải số 9 đẹp. Giờ chỉ có xe inova 666 khiến mình thèm thôi
    dela giờ tập làm huấn luyện viên kiêm nhà phân tích bóng đá nữa ah, nghe chiến thuật có vẻ rắc rối quá
    e***: ko ổn về con số 69 thì phải..
    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 18:59 ngày 20/04/2006
  3. CAFE_MOT_MINH

    CAFE_MOT_MINH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    560
    Đã được thích:
    0
    Buổi trưa đọc thấy cái này , cảm thấy hay hay ...!
    Một chuyện tình cờ nghe được


    ?oĐến giờ tôi không hề xấu hổ. Không phải vì tôi không còn gì để mất, mà vì tôi không còn đủ thời gian cho sự bừng tỉnh của mình nữa?.
    Vì sao tôi bị AIDS ư? Vì nhiều lý do lắm. Mà đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao và vào thời điểm nào nữa. Tôi chỉ biết được sự thật phũ phàng này vào đúng cái ngày mà tôi hạnh phúc nhất, ngày tôi cưới người con gái thân yêu của đời tôi.
    Tôi sinh ra ở một gia đình nông thôn, không nghèo nhưng cũng không giàu. Ba tôi mất sớm. Mẹ tôi là một giáo viên cấp I dạy ở trường xã. Và tôi luôn tự hào về cái gia đình ấy. Tôi học giỏi. Nhất là những môn xã hội. Năm lớp chín tôi đạt giải khuyến khích văn quốc gia. Mà tôi lại thi khối D. Đỗ những ba trường liền. Cả xã có một mình tôi, cả huyện thì có đúng hai người. Mẹ và dòng tộc nội ngoại của tôi vui mừng lắm.

    Khi nhập học, tôi được xếp ở trong ký túc xá. Hà Nội, cái gì cũng làm tôi bỡ ngỡ. Tuy không được học bổng song điểm số khá cao. Nhưng đời sinh viên của tôi không hề yên bình như thế. Nó bắt đầu từ khi tôi đem lòng thích một bạn gái học cùng lớp người Hà Nội. Bạn ấy học rất giỏi.

    Nhưng cũng vì cái tình cảm đó mà tôi mới nhận ra tôi và một số bạn trong kí túc xá có những điểm không giống những bạn người Hà Nội hoặc những bạn ở các thành phố lớn. Đó là sự khác biệt từ những bộ quần áo chúng tôi mặc. Tôi chỉ mặc những chiếc áo mỏng, sợi vải cứng và luôn bị xù lông lên sau những lần giặt. Còn các bạn khác thì mặc những chiếc áo sờ vào thấy mát lạnh, sợi vải đều nhau và không bao giờ bị xù lên cả. Tôi biết rằng tôi phải bỏ ra một số tiền gấp năm lần thế nữa mới có những chiếc áo như vậy.

    Rồi tôi thấy để được đi lên hồ Tây hoặc ra hồ Gươm thì chúng tôi phải chạy đôn đáo để mượn được những chiếc xe đạp Trung Quốc cũ kĩ, trong khi, một số bạn cùng lớp tôi không những đi học bằng xe máy, mà thậm chí có bạn còn mang điện thoại di động đến lớp. Tôi còn biết thêm rằng, một bông hồng để tặng bạn gái mà tôi thích cũng đáng giá một ngày ăn của chúng tôi, chứ chưa nói có thể có tiền mời bạn ấy một ly cafe ở một cái quán nào đó, thậm chí là ở một cái quán rất nhỏ.

    Từ năm thứ hai trở đi tôi liên tục bị thiếu tiền. Mỗi lần gửi tiền cho tôi, mẹ tôi phải bán, khi thì một chuồng gà, khi thì hai con lợn. Ở nông thôn, đấy là cả một cơ nghiệp. Tôi càng ngày càng thấy thiếu. Và một lần, tôi để ý ở cổng trường người ta thường lúi húi túm năm tụm ba mỗi khi có kết quả xổ số. Khi ấy tôi biết rằng chỉ cần bỏ ra hơn chục ngàn để mua một nửa điểm lô thì tối sẽ có cơ hội sở hữu cả mấy chục ngàn bạc. Tôi đã thử. Thật trớ trêu thay, cờ bạc đãi tay mới, ngay lần đầu tiên ấy, tôi đã trúng lô. Được mấy chục ngàn bạc, tôi kéo cả phòng đi ăn ốc và uống rượu. Từ ấy tiền mẹ gửi cho, tôi nướng hết vào những con số.

    Và cũng từ ấy, tôi bắt đầu nếm trải thế nào là cấm thi, là thi lại, là học lại. Phòng tôi ở trong kí túc xá, cũng có những đứa như tôi. Thậm chí, trong phòng bắt đầu có người bị mất cắp đồ đạc, vật dụng. Phòng bên cạnh còn có đứa bị trường đuổi học vì tội ăn trộm xe trong bãi gửi. Ơn trời, tôi không hề ăn cắp của ai khi ấy, mặc dù có những lần hết tiền buổi trưa phải đắp chăn nhịn đói để buổi tối ăn gói mì tôm.

    Nhưng tôi cũng phải đi đến hiệu cầm đồ để cầm những thứ mà mẹ mua cho tôi, xe đạp, đồng hồ. Tất nhiên, tôi đã tìm mọi cách xin thêm tiền gửi từ nhà. Đó là những khoản tiền bịa ra cho việc học thêm, làm bài luận, thậm chí, tiền mua sách giáo khoa cũng bị khai thêm. Không biết có ai hiểu được tôi cảm thấy day dứt như thế nào mỗi khi về quê xin tiền. Nhìn mẹ càng ngày càng già đi thì lòng quặn lại. Tôi không dám về nhà nữa. Tôi sợ khi phải đối diện với mẹ. Vậy là tôi chỉ viết thư về nhà xin tiền mỗi khi hết tháng.

    Điều tồi tệ đã xảy ra, cô bạn gái tôi thích chẳng hề thích tôi. Vậy là buồn, là chán, tôi lại kết thân với những đứa bạn có hoàn cảnh như tôi. Trong đó có một thằng quê ở Thanh Hoá. Chính nó là người đã rủ tôi đến một sai lầm đầu đời.

    Tôi với nó mỗi thằng quyên vào hơn tám mươi ngàn, sang Cầu Giấy thuê một chiếc xe máy tàu, nhãn Loncin gì đó, phóng bạt mạng lên đường Giải Phóng. Khá dễ dàng, chúng tôi thấy lố nhố ở đường tàu một toán các cô gái đứng đường. Không cần nhiều câu qua lại, tôi và nó chọn ngay hai cô cao ráo nhất hội. Họ chỉ cho chúng tôi vào một nhà nghỉ ngay cách đấy khoảng nửa cây số. Hôm ấy say rượu, mặc dù vẫn biết là phải dùng bao cao su, nhưng tôi không nhớ nổi là có dùng đúng cách không. Sau lần ấy tôi ân hận ghê gớm về chuyện này.

    Tôi quyết định phải kiếm thêm tiền. Vì tôi lờ mờ hiểu rằng mình cần phải dừng lại ngay mọi chuyện. Ban đầu tôi đi dạy gia sư và đi phát tờ rơi quảng cáo nữa. Tiền không được nhiều, chỉ thấy sức học ngày càng kém đi do mất nhiều thời gian quá. Đi làm thêm, đó cũng là lí do tôi ra ngoài trọ học.

    Ngay khi đó thì internet bắt đầu tràn vào Hà Nội. Những cụm từ như ?oTrang web?, ?oNick name? thu hút tôi ghê gớm lắm. Vậy là có hôm bỏ cả học đi chat. Chat thâu đêm. Tôi thì không ham bóng đá hay trò chơi điện tử nhưng lại ham chat. Tôi viện cớ là tôi lên mạng tìm kiếm thông tin. Kì thực, chỉ toàn những chuyện tán gẫu lung tung. Tôi không còn đủ sức đi làm thêm nữa. Tôi lại quay vào đánh lô và nhịn đói như trước đó mấy tháng.

    Từ những lần chat đêm, tôi quen một cô nàng. Nàng cũng là sinh viên. Chúng tôi qua lại với nhau. Nhà trọ, bạn biết đấy, đó là nơi bạn có thể làm bất cứ thứ gì bạn muốn. Và chúng tôi đã dọn hẳn về ở cùng với nhau. Hai con ốc, và vô số mảnh rêu. Chẳng thể biết chúng tôi gắn bó với nhau vì cái gì. Đó là những tháng ngày sống trong căng thẳng. Phần lo học hành cho năm cuối, phần sợ bị gia đình phát hiện chúng tôi sống chui lủi ở một khu trọ gần Mai Dịch.

    Thế mà tôi cũng tìm được lý do để xin mẹ tôi một cái xe máy, dù chỉ là cái xe máy Trung Quốc. Tôi nói rằng tôi cần phải có phương tiện đi lại thì tôi sẽ xin được làm cho một công ty TNHH.

    Nàng có thai, tôi mới cuống cuồng. Tôi lúc ấy vừa hoảng sợ, vừa tuyệt vọng, tôi đành cầu cứu gia đình. Mẹ tôi ngất lên ngất xuống khi nghe con như thế. Tôi thú nhận tất cả. Mẹ tôi phải xuống Hà Nội. Và một giải pháp được đưa ra, phải bỏ đi cái thai ấy. Nàng đồng ý, vì chúng tôi sắp thi tốt nghiệp. Sau đó, được vài tháng, khi chúng tôi sắp ra trường thì nàng cũng nói chia tay tôi. Lý do thật đơn giản, tôi không phải là người nàng cần.

    Cũng may, tôi vẫn ra được trường, mặc dù bị treo bằng vì còn nợ môn mất bốn tháng. Mẹ tôi phải ăn chực nằm chờ để lôi tôi về nhà.

    Rồi cũng lại mẹ đi lo cho tôi được vào một cơ quan, đúng chuyên ngành của tôi. Bà phải cầm cố cả căn nhà chúng tôi ở để có tiền chạy việc cho tôi. Cũng may, nơi tôi làm việc lương không cao nhưng tầm ảnh hưởng của vị trí việc làm của tôi lớn. Tôi kiếm được khá nhiều tiền, những đồng tiền không phải đến từ bảng lương của một cử nhân như tôi.

    Không phải tôi không có người để tôi trân trọng, đó là một cô gái, mà tôi đã định cưới làm vợ. Một cô gái nết na, biết sẻ chia và tha thứ. Nhưng vốn là một con người không có nghị lực, tôi lại lừa dối cố ấy, lao vào những cuộc ăn chơi mới. Tôi luôn sống bằng hai con người, một bên là một con người biết hối cải với quá khứ, ngoan ngoãn trong vòng tay của mẹ tôi và cô ấy. Một con người thi thoảng lại lừa dối tất cả bằng những cuộc đi công tác dài ngày nhưng thực chất đang tay trong tay với một người đàn bà trẻ. Cho đến khi tôi tự nhiên bị sút cân. Đó là vào khoảng thời gian hơn năm năm từ khi tôi rời trường đại học.

    Rồi như tôi nói ban đầu, tôi biết tin tôi bị AIDS đúng vào ngày cưới. Chính xác hơn là ngày hôm trước của lễ thành hôn. Tôi phải trả giá cho nỗi đau ấy bằng cái chết của mẹ tôi. Mẹ bị nhồi máu cơ tim vì sốc. Lúc ấy, tôi vừa xây xong một ngôi nhà cho mẹ tôi, tôi treo ở đó bức ?ophướn? về những lời răn to tướng: ?oBi ai lớn nhất của đời người là không vượt qua được chính mình?.

    Ngày mai thôi, vâng, từ giờ cho tới khi tôi chết, tôi sẽ mỗi ngày mua một bức răn để treo trong ngôi nhà tôi xây cho mẹ tôi đó. Như thế, biết đâu mẹ tôi bớt đau hơn.

    Các bạn ạ, tôi không biết viết thành chuyện như thế nào những điều mà tôi vừa nghe trên đây. Tôi chỉ biết ghi lại nguyên văn những gì người thanh niên đó đã kể. Tôi gặp anh trong một lần tới câu lạc bộ ?oBạn giúp bạn? của thành phố, nơi anh là chủ nhiệm câu lạc bộ.

    Tôi cũng đã thắp một nén hương trong ngôi nhà anh ấy vừa xây cho mẹ. Những vòng nhang cứ cuộn lấy tấm di ảnh của một người đàn bà có khuôn mặt phúc hậu nhưng nhiều nếp nhăn so với cái tuổi năm chín của bà. Biết đâu ở dưới ấy, bà đang dần vơi đi nỗi đau khi mỗi một ngày bà được nhìn thấy những gì mà con trai bà đang làm một cách cố gắng và vội vã trước lúc sắp rời xa cuộc đời.

    Theo Hạnh Lê
    Sinh Viên Việt Nam

  4. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    khôn ba năm dại một giờ ko dành riêng cho con gái nữa rồi

  5. hero_digital

    hero_digital Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/07/2003
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    3
    Nhà nghỉ bích ngọc xin thông báo:
    giá thuê phòng: hai tiếng đầu = 40.000d/h
    thuê qua đêm:từ 6h hom trước đến 12 h trua hôm sau=80.000d
    các phong đều có tivi truyền hinhcáp, nóng lạnh,(điều hoà)
    địa chỉ liên hệ : số 2a lô4 (tuyến đường 2 đường ô bàn cờ)khu đô thị quán nam (đường vào khách sạn sinh viên trường đại học dân lập hải phòng) phường dư hàng kênh TP HẢI PHÒNG .ĐT : (031) 623268 BÍCH NGỌC KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH
  6. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    liên hệ với bongbang Cà fê một mình, số fone 246 357 chủ nhật nghỉ
    ơ Bích Ngọc Hải PHòng cạnh tranh với Ngọc Bích của Iwill này, quả này khách sạn nhà iwill sạt nghiệp

  7. DE_LA_FERE

    DE_LA_FERE Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.825
    Đã được thích:
    0
    Giá xăng dầu và vàng tăng khiếp quá, rồi chúng ta sẽ ra saonếu lương ko tăng?
    thấy cứ được làm riêng như bạn Shrek lại hay, chủ động mọi thứ.
  8. canhcammauxanh

    canhcammauxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2003
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay vào thấy nick mình bị treo ngỏm từ lúc nào không biết Nick này cho em nèo mượn hổng rõ nữa, nhưng có tận trên 200 người vote sao, hic
  9. ghost_of_rose

    ghost_of_rose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    ...Nàng cựa mình, nhíu mày, rên ư ử khe khẽ trong miệng, se sẽ hé mắt. Ồ, nắng lên rồi. Nắng xuyên qua bụi trúc nhật-chàng mang về từ chuyến đi công tác 3 hôm ngăn ngắn nhưng nàng thấy rất chi là dài-đi sượt qua chiếc rèm cửa màu xanh nhạt, rồi nhảy múa trên chiếc gối hoa mẹ nàng tặng. Cái hơi ấm của nắng sớm làm nàng tỉnh giấc. Nàng không cần phải ngước nhìn, kiếm tìm nguyên nhân vì đã quá quen thuộc. Nàng lại nhắm mắt. Thứ 6 là ngày nàng luôn được phép nướng. Chẳng là ngày hôm trước nàng đã làm xong việc của một tuần. Và...nàng lại nhắm mắt, để mình trôi vào trạng thái nửa vô thức nửa ý thức. Nhưng chả bao lâu sau khứu giác của nàng bị đánh thức. Mùi dầu gội ưa thích của chàng xộc thẳng vào cái mũi thính của nàng. Nàng nhíu mày, môi khẽ cử động, phát thảo một nụ cười. ?oNày, mèo con, dậy đi nào. Nắng lên đến ngọn cây rồi kìa!? Đáp lại giọng nói trầm, ấm của chàng là động tác kéo chăn qua khỏi đầu giấu khuôn mặt ngái ngủ, đang nén bật ra tiếng cười. ?oDậy chưa? Có dậy không? Ngoan ngoãn và cố gắng sẽ bị cù đấy nhé!? Nàng vẫn im thin thít. ?oMột ngón tay lúc lắc này, hai ngón tay lúc lắc nào...? Và khi những ngón tay xương xương của chàng chạm vào người, nàng không thể kiềm những tiếng cười giòn giã nữa. Rồi thì nàng xin hàng, chàng chấp thuận. Tuy thế, nàng không rời khỏi giường mà chàng chuồi vào nằm cùng nàng. Tóc chàng hãy còn ướt, chàng tựa lưng vào thành giường, nàng nhích người, nép mình vào ngực chàng. Nhìn nét ngái ngủ trên gương mặt không có điểm nào nổi bật của nàng, chàng mỉm cười. Mùi tóc nàng thật là thơm và chúng làm chàng nhớ nàng quay quắt mỗi khi hai người xa nhau. Nàng thích gội bồ kết nấu cùng vỏ bưởi và sả. Bọn bạn chàng từng giễu của nhà quê ấy, nhưng chàng cực thích. Các loại dầu gội đắt tiền đầy rẫy trong siêu thị không thể nào sánh bằng. Đêm qua hai người đi lang thang trên phố sau khi ăn bữa tối do nàng chuẩn bị, về muộn, nàng vẫn gội đầu. Chàng biết đấy là thói quen khó bỏ. Nếu không sạch sẽ, thơm tho, mát mẻ nàng không tài nào ngủ được. Nàng thuyết phục chàng rằng nàng đã nấu nước bồ kết từ trưa, lúc đợi chàng về từ sân bay, chỉ một loáng là xong ngay. Và hứa sẽ hong khô tóc mới đi ngủ. Vì công việc, thi thoảng chàng phải để nàng ở nhà vài hôm, còn nàng lắm lúc khiến chàng phát điên cũng vì... công tác. Trong lúc chờ nàng thay áo cho tóc, chàng sắp xếp lại kệ sách. Ồ, nàng vừa mua 2 cuốn mới thì phải. Sách chưa được bọc giấy đấy thôi! Nào để xem nàng viết gì. ?ongày...tháng...năm...trời nắng nhẹ, gió hiu hiu, em nhớ anh. Chuyến công tác thứ 10 của anh?;còn cuốn kia, ?oHai ngày nữa anh về, và em lại được gối đầu lên tay anh ngủ ngoan?. Nàng bước ra từ nhà tắm, tiến đến quạt máy và hỏi: ?oAnh đang làm gì đấy??-?oEm mua sách đấy à??-?oÀ, vâng, tiện đường lúc đi tản bộ với con Bim ấy mà!? Nàng ngồi quay lưng lại phía chàng, hơi cong người, hai chân xếp bằng, cứ thế nàng để mặc làn gió nhân tạo nghịch những lọn tóc ướt, tóc đánh vào nhau, sóng sánh. Ngắm nàng từ phía sau độ mười phút, chàng bước lại gần, ngồi xuống, và ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng khẽ nhích người ra: ?oYên nào để em hong tóc!?Chàng như chẳng nghe nàng nói, vẫn giữ tay mình ngang eo nàng. Và rồi, mặc tóc ướt, chàng bế nàng đến bên giường. Nàng chỉ kịp giơ tay véo yêu cái sống mũi cao cao của chàng...Trừ những lúc cãi nhau to đến mức hai người đấu lưng vào nhau, nàng luôn nằm trên tay chàng ngủ. Chàng thì tha hồ mà hít hà mùi thơm dìu dịu toả ra từ tóc nàng, còn nàng, lúc nào làn da chàng cũng có lực hấp dẫn. Họ cùng đọc sách, cùng thảo luận, đôi khi tranh cãi trước khi ngủ. Mỗi sáng thức dậy, họ đều nhín vài phút để nàng tựa vào chàng, chàng vuốt ve mấy cọng tóc và... đặt lên môi nàng những nụ hôn ngắn nhưng nồng nàn.
    [​IMG]

    Được ghost_of_rose sửa chữa / chuyển vào 10:49 ngày 21/04/2006
    Được ghost_of_rose sửa chữa / chuyển vào 10:59 ngày 21/04/2006
  10. Thuram_abac

    Thuram_abac Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    Lung tung, đang thấy sự thay đổi. Mình ghét trời mưa rầm rì, tối nay lại mưa

Chia sẻ trang này