1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

List những tác phẩm cảm động nhất

Chủ đề trong 'Văn học' bởi ly_tieu_long_19121985, 16/07/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cungbanvutang

    cungbanvutang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    604
    Đã được thích:
    0
    -Bức thư của người đàn bà không quen
    -Anh phải sống
    -Còn chút gì để nhớ
    -Đấu trường đẫm máu(xin đừng nhầm với game)
  2. stalig

    stalig Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng xem nhiều truyện nhưng truyện Anh phải sống của Khái Hưng luôn để lại ấn tượng sâu sắc. Mang truyện cho các bạn coi luôn, đọc truyện này xong ngồi nghe bản nhạc "Chiều về qua sông" do Thái Thanh hát thì buồn phải biết.
    Anh Phải Sống
    - Khái Hưng -
    Trên đê Yên Phụ, một buổi chiều mùa hạ.
    Nước sông Nhị Hà mới bắt đầu lên to, cuồn cuộn chảy, tưởng muốn lôi phăng cái cù lao ở giữa sông đị
    Theo dòng nước đỏ lờ lờ, những thân cây, những cành khô trôi từ rừng về, nổi lềnh bềnh, như một dẫy thuyền nhỏ liên tiếp chạy thực nhanh tới một nơi không bờ không bến.
    Đứng trên đê, bác phó nề Thức đưa mắt trông theo những khúc gỗ ấy tỏ ra ý thèm muốn, rồi quay lại, đăm đăm nhìn vợ, hỏi thầm ý kiến. Người vợ, ngắm sông, ngắm trời, lắc đầu thở dài, nói:
    - Gió to quá, mà đám mây đen kia ở chân giời đùn lên mau lắm. Mưa đến nơi mất, mình ạ!
    Người chồng cũng thở dài, đi lững thững. Rồi bỗng đứng dừng lại, hỏi vợ:
    - Mình đã thổi cơm chưả
    Vợ buồn rầu đáp:
    - Đã. Nhưng chỉ đủ cơm cho hai con ăn bữa chiều hôm naỵ
    Hai vợ chồng lại im lặng nhìn nhau ... Rồi hình như cùng bị một vật, một định kiến nó thôi miên, nó kiềm áp, hai người đều quay lại phía sông: Những thân cây vẫn phăng phăng trôi giữa dòng nước đỏ.
    Chồng mỉm cười, cái cười vơ vẩn, bảo vợ:
    - Liều!
    Vợ lắc đầu, không nóị Chồng hỏi:
    - Mình đã đến nhà bà Ký chưả
    - Đã.
    - Thế nàỏ
    - Không ăn thuạ Bà ấy bảo có đem củi vớt đến, bà ấy mới giao tiền. Bà ấy không cho vay trước.
    - Thế à?
    Hai chữ "thế à" rắn rỏi như hai nhát bay cuối cùng gõ xuống viên gạch đặt trên bức tường đương xâỵ Thức quả quyết sắp thi hành một việc phi thường, quay lại bảo vợ:
    - Này! Mình về nhà, trông coi thằng Bò.
    - Đã có cái Nhớn, cái Bé chơi với nó rồị
    - Nhưng mình về thì vẫn hơn. Cái Nhớn nó mới lên năm, nó trông nom sao nổi hai em nó.
    - Vậy thì tôi về ... Nhưng mình cũng về, chứ đứng đây làm gì?
    - Được, cứ về trước đi, tôi về saụ
    Vợ Thức ngoan ngoãn, về làng Yên Phụ.
    ooOoo
    Tới nhà, gian nhà lụp xụp, ẩm thấp, tối tăm, chị phó Thức đứng dừng lại ở ngưỡng cửa, ngắm cái cảnh nghèo khó mà đau lòng.
    Lúc nhúc trên phản gỗ không chiếu, ba đứa con đương cùng khóc lóc gọi bụ Thằng Bò kêu gào đòi bú. Từ trưa đến giờ, nó chưa được tí gì vào bụng.
    Cái Nhớn dỗ em không nín cũng mếu máo, luôn mồm bảo cái Bé:
    - Mày đi tìm bu về để cho em nó bú.
    Nhưng cái Bé không chịu đi, nằm lăn ra phản vừa chửi vừa kêụ
    Chị phó Thức chạy vội lại ẵm con, nói nựng:
    - Nao ôi! Tôi đi mãi để con tôi đói, con tôi khóc.
    Rồi chị ngồi xuống phản cho con bú. Song thằng Bò, ý chừng bú mãi không thấy sữa, nên mồm nó lại nhả vú mẹ nó ra mà gào khóc to hơn trước.
    Chị Thức thở dài, hai giọt lệ long lanh trong cặp mắt đen quầng. Chị đứng dậy, vừa đi vừa hát ru con. Rồi lại nói nựng:
    - Nao ôi! Tôi chả có gì ăn, hết cả sữa cho con tôi bú!
    Một lúc, thằng bé vì mệt quá lặng thiếp đị Hai đứa chị, người mẹ đã đuổi ra đường chơi để được yên tĩnh cho em chúng nó ngủ.
    Chị Thức lẳng lặng ngồi ôn lại cuộc đời đã quạ Bộ Óc chất phác của chị nhà quê giản dị, không từng biết tưởng tượng, không từng biết xếp đặt trí nhớ cho có thứ tự. Những điều chị nhớ lại chen chúc nhau hỗn độn hiện ra như những hình người vật trên một tấm ảnh chụp. Một điều chắc chắn, chị ta nhớ một cách rành mạch, là chưa bao giờ được thư nhàn, được hưởng chút sung sướng thư nhàn như những người giàu có.
    Năm mười hai, mười ba, cái đĩ Lạc, tên tục chị phó Thức, xuất thân làm phu hồ. Cái đời chị, nào có chi lạ. Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm ...
    Năm chị mười bảy, một lần cùng anh phó Thức cùng làm một nơi, chị làm phu hồ, anh phó ngõạ Câu nói đùa đi, câu nói đùa lại, rồi hai người yêu nhau, rồi hai người lấy nhaụ
    Năm năm ròng, trong gian nhà lụp xụp ẩm thấp, tối tăm ở chân đê Yên Phụ, không có một sự gì êm đềm đáng ghi chép về hai cái đời trống rỗng của hai người khốn nạn, càng khốn nạn khi họ đã đẻ luôn ba năm ba đứa con.
    Lại thêm gặp buổi khó khăn, việc ít công hạ, khiến hai vợ chồng loay hoay, chằn vặt suốt ngày này sang ngày khác vẫn không đủ nuôi thân, nuôi con.
    Bỗng mùa nước năm ngoái, bác phó Thức nghĩ ra được một cách sinh nhai mớị Bác vay tiền mua một chiếc thuyền nan, rồi hai vợ chồng ngày ngày chở ra giữa dòng sông vớt củị Hai tháng sau, bác trả xong nợ, lại kiếm được tiền ăn tiêu thừa thãị
    Vì thế năm nay túng đói, vợ chồng bác chỉ mong chóng tới ngày có nước tọ
    Thì hôm qua, cái ăn, trời đã bắt đầu đưa đến cho gia đình nhà bác.
    Nghĩ đến đó, Lạc mỉm cười, se sẽ đặt con nằm yên trên cái tã, rồi rón bước ra ngoài, lên đê, hình như quả quyết làm một việc gì.
    ooOoo
    Ra tới đê, Lạc không thấy chồng đâụ
    Gió vẫn to, vù vù, gầm hét dữ dội và nước vẫn mạnh, réo ầm ầm chảy nhanh như thác. Lạc ngước mắt nhìn trời: da trời một màu đen sẫm.
    Chị đứng ngẫm nghĩ, tà áo bay kêu bành bạch như tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ. Bỗng trong lòng nẩy một ý tưởng, khiến chị hoảng hốt chạy vụt xuống phía đê bên sông.
    Tới chỗ buộc thuyền, một chiếc thuyền nan. Lạc thấy chồng đương ra sức níu lại các nút lạt. Chị yên lặng đăm đăm đứng ngắm đợi khi chồng làm xong công việc, mới bước vào thuyền, hỏi:
    - Mình định đi đâủ
    Thức trừng trừng nhìn vợ, cất tiếng gắt:
    - Sao không ở nhà với con?
    Lạc sợ hãi ấp úng:
    - Con ... nó ngủ.
    - Nhưng mày ra đây làm gì?
    - Nhưng mình định đem thuyền đi đâủ
    - Mày hỏi làm gì? ... Đi về!
    Lạc bưng mặt khóc. Thức cảm động:
    - Sao mình khóc?
    - Vì anh định đi vớt củi một mình, không cho tôi đị
    Thức ngẫm nghĩ, nhìn trời, nhìn nước, rồi bảo vợ:
    - Mình không đi được ... Nguy hiểm lắm!
    Lạc cười:
    - Nguy hiểm thời nguy hiểm cả ... Nhưng không sợ, em biết bơị
    - Được!
    Tiếng "được" lạnh lùng, Lạc nghe rùng mình. Gió thổi vẫn mạnh, nước chảy vẫn dữ, trời một lúc một đen. Thức hỏi:
    - Mình sợ?
    - Không.
    ooOoo
    Hai vợ chồng bắt đầu đưa thuyền ra giữa dòng, chồng lái, vợ bơị Cố chống lại với sức nước, chồng cho mũi thuyền quay về phía thượng du, nhưng thuyền vẫn bị trôi phăng xuống phía dưới, khi nhô khi chìm, khi ẩn khi hiện trên làn nước phù sa, như chiếc lá tre khô nổi trong vũng máu, như con muỗi mắt chết đuối trong nghiên son.
    Nhưng nửa giờ sau, thuyền cũng tới được giữa dòng. Chồng giữ ghì lái, vợ vớt củị
    Chẳng bao lâu thuyền đã gần đầy, và vợ chồng sắp sửa quay trở vào bờ, thì trời đổ mưa ... Rồi chớp nhoáng như xé mây đen, rồi sấm sét như trời long đất lở.
    Chiếc thuyền nan nhỏ, đầy nước, nặng trĩụ Hai người cố bơi, nhưng vẫn bị sức nước kéo phăng đi ...
    Bỗng hai tiếng kêu cùng một lúc:
    - Giời ôi!
    Thuyền đã chìm. Những khúc củi vớt được đã nhập bọn cũ và lạnh lùng trôi đi, lôi theo cả chiếc thuyền nan lật sấp ...
    Chồng hỏi vợ:
    - Mình liệu bơi được đến bờ không?
    Vợ quả quyết:
    - Được!
    - Theo dòng nước mà bơi ... Gối lên sóng!
    - Được! Mặc em!
    Mưa vẫn to, sấm chớp vẫn dữ. Hai người tưởng mình sống trong vực sâu thẳm. Một lúc sau, Thức thấy vợ đã đuối sức, liền bơi lại gần hỏi:
    - Thế nàỏ
    - Được! Mặc em!
    Vợ vừa nói buông lời thì cái đầu chìm lỉm. Cố hết sức bình sinh nàng lại mới ngoi lên được mặt nước. Chồng vội vàng đến cứụ Rồi một tay xốc vợ, một tay bơị Vợ mỉm cười, âu yếm nhìn chồng. Chồng cũng mỉm cườị Một lúc, Thức kêu:
    - Mỏi lắm rồi, mình vịn vào tôi, để tôi bơi! Tôi không xốc nổi được mình nữạ
    Mấy phút sau chồng nghe chừng càng mỏi, hai cánh tay rã rờị Vợ khẽ hỏi:
    - Có bơi được nữa không?
    - Không biết. Nhưng một mình thì chắc được.
    - Em buông ra cho mình vào nhé?
    Chồng cười:
    - Không! Cùng chết cả.
    Một lát, một lát nhưng Lạc coi lâu bằng một ngày, chồng lại hỏi:
    - Lạc ơi! Liệu có cố bơi được nữa không?
    - Không! ... Saỏ
    - Không. Thôi đành chết cả đôị
    Bỗng Lạc run run khẽ nói:
    - Thằng Bò! Cái Nhớn! Cái Bé! ... Không! ... Anh phải sống!
    Thức bỗng nhẹ hẳn đị Cái vật nặng không thấy bám vào mình nữạ Thì ra Lạc nghĩ đến con đã lẳng lặng buông tay ra để chìm xuống đáy sông, cho chồng đủ sức bơi vào bờ.
    ooOoo
    Đèn điện sáng rực suốt bờ sông. Gió đã im, sóng đã lặng. Một người đàn ông bế một đứa con trai ngồi khóc. Hai đứa con gái nhỏ đứng bên cạnh. Đó là gia đình bác phó Thức ra bờ sông từ biệt lần cuối cùng linh hồn kẻ đã hy sinh vì lòng thương con.
    Trong cảnh bao la, nước sông vẫn lãnh đạm chảy xuôi dòng.
  3. purhar

    purhar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2007
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Ruồi trâu
    Đèn không hắt bóng
    Không khóc lóc , sụt sùi ,nhưng tại hồi đấy mình còn tương đối bé => có những hình ảnh trong truyện không thể quên nổi.
  4. ly_tieu_long_19121985

    ly_tieu_long_19121985 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    773
    Đã được thích:
    0
    Ruồi Trâu ư ? Đọc năm lớp 7 . Không thể diễn tả nổi cảm xúc lúc đó . Cay đắng nhất là khi đọc bức thư Ruồi Trâu gửi cho Giêma .
  5. linhkhue

    linhkhue Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.886
    Đã được thích:
    0
    Hihi năm lớp 7 tớ đọc Nàng Ido hihi vì tớ tưởng là truyện cổ tích nhé xi xa xí xớn mua về đọc
    Nghĩ lại cũng buồn cười , truyện viết cũng cảm động một cuộc tình một cuộc hôn nhân rất đep , lớn rồi mình vẫn mơ mộng về một cuộc hôn nhân theo kiểu hợp đồng như thế
  6. vinhvinh

    vinhvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2003
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    2
    Nhìn chữ kí của tớ thì biết là tớ bầu cho truyện nào.
  7. vinhvinh

    vinhvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2003
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    2
    À quên , còn truyện này nữa :
    - Cánh buồm đỏ thắm
    -Đồng dao thời chiến (cho những ai thích truyện chiến tranh)
    -Những người khốn khổ.
    -Ỷ thiên đồ long kí- đoạn Trương Vô Kỵ oánh nhau trên Quang Minh Đỉnh.
    -Những tấm lòng cao cả - đọc xong thấy lòng mình thiện thêm một chút.
    -Mấy quyển hạt giống tâm hồn (tuy dành cho tuổi teen nhưng mình đọc vẫn thấy xúc động).
    Còn cuốn sách đọc xong mình thấy trong lòng thanh thản , gợi lên những tìm cảm nhân bản nhất của con người, thực sự làm mình hướng tới cái thiện, thậm chí trông thấy con chó còn không muốn ăn , con sâu không nỡ giết (được một thời gian ) là những cuốn sách giảng về kinh Phật. Đọc kinh kim cương, kinh pháp bảo đàn, kinh Thủ Lăng Nghiêm. các bạn có thể tìm thấy tại www.thuvienhoasen.net
  8. tranbich00

    tranbich00 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2007
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Em thuộc loại người chả biết xúc động là gì các bác ạ
    Khổ thế chư lại
    Nhưng em có thể giới thiệu cho các bác một vài truyện có thệ gọi là xúc động tí tỉnh cho các bác giải khuây trong lúc rỗi rãi
    1. Con đường đau khổ của Alecxei Tontoi( chả phải lão tác giả của chiến tranh với hoà bình hay Anna Carenina đâu nhá, em là em chúa ghet cái lão ăn cháo đá bát này, mong các bác nào có yêu quý lão này thứ lỗi): trên cả tuyệt vời (truyện này với cái đầu bả đậu của em thì phải đọc ba lần mới cảm được( nhưng chư hết) cái hay các bác ạ
    2. Những con chim ẩn mình chờ chết( em thích bản này hơn bản Những con chim ẩn mình chờ chết, thấy văn phong nó mượt mà hơn): truyện này chưa hẳn là xúc động, nhưng không thể phủ nhận là nó hay và...hehe và lãng mạn.
    3.Phía Đông vườn địa đàng: không có chút gì lãng mạn nhưng hay.
    4. Đèn không hắt bóng: cái này thì khỏi cần nói nhiều, nhưng điếu em nhớ nhất trong tác phẩm lại không phải là tình yêu mà là cái lương tri ngươi bác sĩ trong Noe và đoạn tranh cãi rất hay giữa anh ta với một bác sĩ thực tập
    5. Cội rễ
    6.Đại xá
    Hai tác phẩm này nói về chế độ chiếm hữu nô lệ ở Mĩ, dưới góc nhìn của những người da đen, khá hay.
    7.Khải hoàn môn: kể về một người Đức sống lưu vong trước khi chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra.
    còn nhiều nữa, nhưng bây giờ thì không nhớ hết
    Được tranbich00 sửa chữa / chuyển vào 20:46 ngày 14/11/2007
  9. tranbich00

    tranbich00 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2007
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
  10. maiyeu162

    maiyeu162 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Tớ thích nhất là "Những người khốn khổ" . Dù đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn khóc . Nhất là cái đoạn cuối ấy

Chia sẻ trang này