1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lời trái tim.

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hoa Phượng (HP Club)' bởi hungloga, 26/08/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chip_hoi

    chip_hoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    831
    Đã được thích:
    0
    Tớ muốn đi chơi, tớ muốn ngắm cảnh đẹp, thả hồn theo mây và bay cùng với gió ngàn. Tớ thèm được uống nước suối trong vắt, được ăn ngô đồng, được nếm thử rượu vùng cao và chân trần đi trên đất đỏ!
    Lâu rồi không được đi, tớ muốn đi lắm rồi, vật lắm rồi ! Mấy vùng lân cận Hn tớ đi đến mòn cả gót rồi nhưng chưa thỏa. Có người khuyên tớ ở nhà với lời lẽ rất chi là thuyết phục nhưng đừng hòng! Tớ là tớ, cậu là cậu!
    Cứ thế này thì đêm sẽ mất ngủ, ngày sẽ quên ăn mà cứ ngồi trên Net, search lại những ảnh, những bài viết của mình, của bạn bè rồi ngắm nghía rồi mơ tưởng. Vật quá!
  2. hahoang1911

    hahoang1911 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2006
    Bài viết:
    373
    Đã được thích:
    0
    thách HPC sao? ghe wa sợ wa'' hahha
  3. hahoang1911

    hahoang1911 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2006
    Bài viết:
    373
    Đã được thích:
    0
    anh hung cung mau nuoc mắt wa nhi?
  4. chip_hoi

    chip_hoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    831
    Đã được thích:
    0
    Này bạn gì ơi, không có tâm sự gì thì ra chỗ khác chơi nhé!
    Ném đá hội nghị thế là không được đâu nhá !
  5. nghecon_buongbinh

    nghecon_buongbinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2006
    Bài viết:
    184
    Đã được thích:
    0
    MỘT THUỞ HÀN VI :
    Tớ và cậu mến nhau trong tình bạn
    Không bao giờ và mãi mãi không yêu !
    Vẫn sánh vai chung bước mỗi buổi chiều
    Cho hạnh phúc và tương lai mỗi đứa
    Khi cậu mỉm cười làm rạng thêm lòng tớ
    [Giây phút mềm lòng tớ trấn tĩnh được ngay
    Khi cậu nhìn tớ ngất ngây
    Tớ phải tránh những phút giây xao xuyến
    Để tình bạn thiêng liêng và quyến luyến
    Đẹp hơn nhiều khi 2 đứa yêu nhau !
    (Sài Gòn 15/10/2000 )
    Thân tặng Nguyễn Vũ Nhật Hoàng !
    ======*******============********===========*********===
    GIÁ NHƯ NGÀY ẤY...................
    H ơi ! anh có nghe thấy em gọi anh từ một nơi xa thẳm không?ngày ấy mỗi lần gần em anh chỉ có 1 điều ước đơn giản rằng em gọi anh là anh (bởi em bướng bỉnh không chịu kêu anh - chỉ xưng cậu và tớ ! anh nói đùa rằng anh muốn được hưởng cái quyền mà anh được phép như thế )cũng đúng thôi bởi anh học trên em 1 khoá mà,giờ đây khi nghe em gọi thế này có lẽ anh sẽ rất hạnh phúc phải không anh?Đã 6 năm rồi đấy nhỉ?thời gian trôi qua nhanh quá phải không?ngày ấy anh nói yêu em mà em thì lại quá khờ khạo mà không nhận ra điều ấy ! Em chỉ muốn mãi coi anh là 1 người bạn thân của em mà thôi,cũng bởi ngày ấy tụi mình còn trẻ con quá nhỉ?Có những lúc bất chợt mở album ảnh ra em nhìn thấy anh, thấy tấm hình của 1 cậu bé thư sinh nhỏ nhắn đứng bên cạnh em ngày ấy có lẽ em đâu như bây giờ nhỉ?
    Em vẫn luôn tự hỏi mình rằng vì đâu em mất anh nhanh đến thế?chỉ bởi 1 tai nạn nhỏ như thế thôi ư?người anh không hề có 1 vết xước,nó chỉ sưng lên và bầm tím nhỏ thôi không đáng kể mà ! vậy tại sao anh lại ra đi nhanh vậy?anh còn nhớ bài thơ này em làm tặng anh không?anh còn muốn em đọc nó,đọc thật nhiều cho anh nghe và anh nói mỗi lần anh đọc nó là anh cảm thấy chúng mình như thân thiết hơn rất nhiều,anh thấy anh gần em hơn!.Anh ơi ! có nghe thấy em gọi không?anh về đi,em sẽ đọc thơ cho anh nghe mà,rồi chúng mình đi chơi nữa,đi ra Biển nhé ! Anh biết không?từ ngày anh mất,em không còn làm 1 bài thơ nào để tặng bất cứ 1 người con trai khác,em muốn quá khứ được ngủ yên và em muốn bài thơ này là duy nhất,là mãi mãi chỉ của riêng em và anh như khẳng định tình cảm của chúng mình sẽ còn mãi trong em cho dù anh đã ra đi mãi mãi !
    Anh đi rồi em mới cảm thấy lòng mình trống vắng vô cùng,những khoảng trống mà không dễ gì bù đắp được và em hiểu 1 điều rằng em yêu anh - nhớ anh vô cùng ! Có những lúc lang thang trên những con đường quen thuộc của chúng mình,em thầm gọi tên anh nhưng tất cả dường như im lặng,trái tim em nhói đau khi nghĩ về anh,về những kỉ niệm của chúng mình ! Tất cả đã quá muộn,giá như ngày ấy................

  6. HRM

    HRM Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2006
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    1
    Lâu lâu mới quay lại diễn đàn,lang thang đọc được những "lời trái tim " của libra_angel mới biết libra_angel nhà ta lãng mạn quá !Chắc sẽ chẳng nhận ra tớ với cái nick này đâu,còn nhớ một người bạn có cùng ngày sinh là đồng hương trong box Sở thích ko?
  7. nghecon_buongbinh

    nghecon_buongbinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2006
    Bài viết:
    184
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy,em không thể nào quên được ngày sinh nhật em,anh còn quên cả ngày và cuối cùng ngay ngày hôm sau ấy đã đến xin lỗi em bằng những bông hồng vàng trên tay,loài hoa mà em rất yêu thích.Rồi chúng mình đi chơi, em vẫn đến cái quán coffee ấy mỗi lần nhớ về anh,quán mà bọn mình hay ngồi uống nước và tâm sự,cùng đùa nghịch...............vậy mà giờ đây bên em không còn anh nữa,em buồn ! cái cảm giác cô đơn mà trống vắng đến lạ lùng H ơi !
    Em vẫn thích ra Biển như ngày nào,anh còn nhớ không?chúng mình ra Biển chỉ 1 lần duy nhất nhưng cũng đủ để em hông thể nào quên được,những con đường quen thuộc,những kỉ niệm dấu yêu và cả trong mưa hai đứa đứng dưới tán cây ! Anh nói : hay là chúng mình trốn đi một nơi thật xa? em lắc đầu và thầm nghĩ...............anh ngốc quá đi ! Sóng Biển rì rầm và những cơn gió thoảng qua làm lạnh buốt tâm can,anh ôm em và lòng và anh nói : Tớ ước được che chở cho cậu mãi như thế này ! Anh ơi ! điều ước đó của anh sao còn thực hiện được nữa đây?để rồi :

    Sao vẫn mộng nghìn đời thương nhớ nhau
    Sao hồn ta sẽ vĩnh viễn ưu sầu
    Lòng quặn đau khi đường đời hai lối
    Mất nhau rồi chỉ còn nỗi thương đau
    Ôi tình đầu những niềm đau ngọt lịm
    Một thiên đường nước mắt chảy từ tim
    Hồn trái cấm trong ánh hoàng hôn tím
    Cuộc trốn tìm xao xuyến tuổi trinh nguyên

    Em không hề hối hận và nuối tiếc khi yêu anh,thời gian ở bên anh ngắn thôi nhưng em biết đó là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất !Em ko mạnh mẽ như anh nghĩ, cũng chẳng dũng cảm như anh vẫn tin.Em chỉ là em yếu đuối và nông nổi,vẫn khóc khi sợ hãi,vẫn bướng bỉnh dù biết mình sai.Cuối cùng em vẫn là một đứa trẻ convẫn cần lắm có anh ở bên,có anh để tin tưởng ,có anh để che chở,có anh để hạnh phúc ! Vậy mà giờ đây.............
  8. libra_angel

    libra_angel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2003
    Bài viết:
    3.897
    Đã được thích:
    1
    Nếu cho thời gian quay lại, có những việc người ta vẫn muốn nó xảy ra nhưng có những việc người ta muốn nó đừng xảy ra. Và thời gian thì ko quay lại bao giờ.
    Nếu có thể ngủ một giấc dài để khi thức dậy thì quên hết mọi chuyện thì cũng có những điều người ta muốn quên thật nhưng có nhiều điều người ta thật chẳng muốn quên. Và chẳng ai lại ngủ được một giấc như thế bao giờ.Ngày hôm qua đã là ngày hôm qua.Ngày hôm nay đang là ngày hôm nay.Ngày mai kia sẽ là ngày mai
    Nó trôi đi ko chờ đợi, ko luyến tiếc, kéo theo bao nhiêu con người
    Lẽ nào những con người đó cũng ko chờ đợi gì, ko luyến tiếc gì...
    Người ta sống phải biết nhìn về phía trước. Nhưng nếu nhìn về phía trước mà thấy đen thui thì sao ? Ko phải vì nó đen mà vì mắt ko nhìn thấy gì cả...Thì có sao ? Người mù còn đi về phía trước phăm phăm được đấy thôi. Là người ta bị mù nên các giác quan khác dù ít dù nhiều cũng nhạy bén hơn. Còn chẳng may các giác khác cũng đình công ko hoạt động thì sao ?
    Thì thôi chứ sao ! Dù sao cũng còn ngồi đánh máy lảm nhảm được mà lo gì...
    « Có những lúc em ngồi thật buồn, sao em ko khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn »
    Vì có những lúc em ngồi thật buồn, khi em đã khóc mà trong lòng vẫn chẳng nhẹ nhàng hơn
    Được libra_angel sửa chữa / chuyển vào 12:44 ngày 09/09/2006
  9. libra_angel

    libra_angel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2003
    Bài viết:
    3.897
    Đã được thích:
    1
    vuonxuan phải k nè
    sao k về nhà libra nữa vậy
    về nhanh nhé
    chuẩn bị SN kìa
  10. nghecon_buongbinh

    nghecon_buongbinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2006
    Bài viết:
    184
    Đã được thích:
    0
    Giờ đây cô bé học trò lớp 10 năm nào còn bên anh,bây giờ đã lớn khôn và trưởng thành trong suy nghĩ cũng như hành động ! Em hiểu một điều rằng không còn anh bên em nữa,em phải cố gắng hết mình - có mỏi cũng không được gục ngã cho dù con đường phía trước là hoa hồng hay chỉ là gai của nó !
    Anh còn nhớ không?cái ngày lớp anh tố chức đi Picnic ấy,theo nguyên tắc của lớp thì ai cũng phải dắt bạn trai ( bạn gái ) đi cùng - cái luật mà mỗi lần nhớ đến là em lại buồn cười quá đi mất ! Ngày đó anh xuống nhà xin phép mẹ em và muốn em đi cùng anh,nhưng không hiểu sao lúc đó em trẻ con đến kì lạ ! Em cho rằng đó là 1 điều không thể nhận lời (bởi lớp anh hôm ấy đi đa số toàn con nhà giàu - em không thích phong cách và thái độ của chúng nó ) và đồng nghĩa rằng em nghĩ anh cũng đang sỉ nhục em,rằng việc em đi cùng chỉ là trò cười cho chúng nó mà thôi,em nhất quyết không đi.......................thế rồi em giận anh ! Suốt 3 tháng trời của mùa thu,em không nói với anh 1 lời,không gặp dù chỉ một lần (cho dù anh đã xin lỗi khi chưa thực sự hiểu em - chưa biết em nghĩ gì lúc đó .........................) không hiểu sao mỗi làn anh xin lỗi là mỗi lần lòng tự ái của em lại dâng cao khiến em không thể tha thứ cho anh ! Thế rồi thu qua,đông đến với những cơn gió lạnh miên man khắp da thịt,em rất nhớ anh- em muốn ra Biển cùng anh,muốn đi ăn kem (đó vẫn là sở thích của em vào mùa đông )..............và dường như lúc ấy anh đã hiểu em hơn,anh biết được tâm lý của em thích gì ! Vậy là chúng mình lại như xưa,buồn cười quá anh nhỉ?
    Anh ơi hôm nay là ngày gì nhỉ?à.......................u! hôm nay là ..................... ngày SINH NHẬT anh !Anh còn nhớ ngày sinh nhật ấy của anh?chỉ có 2 chúng mình trong khoảng không rộng lớn của công viên,chiếc bánh gato nhỏ nhắn xinh xắn cùng những ngọn nến lung linh,anh nói :
    - Những ngọn nến kia có thể cháy hết nhưng tình yêu tớ dành cho cậu vẫn cháy mãi trong trái tim nhỏ bé này ! Cậu có thể xô đẩy tớ ngã nhiều lần nhưng không thể đẩy tớ ra khỏi trái tim của cậu đâu !Em xúc động quá chừng,sinh nhật anh mà sao em khóc?Em khóc vì buồn ư?không đâu anh,những giọt nước mắt hạnh phúc nhất của em đó - đây cũng là lần đầu tiên em khóc vì một người con trai !
    Món quà Valetine anh tặng em lần đầu tiên,em vẫn còn giữ đó anh ! Một chiếc hộp nhỏ xinh xắn nhưng nó lại được bọc dán rất cẩn thận...............anh làm em hồi hộp quá đi ! Woa ! đẹp quá anh ! 17 hình trái tim anh gấp bởi những tờ 10.000đ còn rất mới,em khen nó đẹp không phải bởi nó là tiền mà bởi qua đó em biết anh yêu em đến chừng nào ! Em không vụ lợi và em biết anh cũng vậy,có những lúc em rất cần đến nó cho công việc riêng của mình,có những lúc em đã ngồi gỡ gần một nửa số trái tim ấy ra định sẽ tiêu nó đi...........................nhưng không ! em có thể thiếu thốn thật nhưng rồi cũng sẽ có thôi,em không thể làm như thế bởi em biết nếu làm như vậy em sẽ làm tổn thương đến anh,làm mất đi tình cảm trong sáng mà chúng mình trân trọng,gìn giữ bấy lâu nay - nó còn cao hơn cả những đồng tiền kia và dường như không gì có thể mua được nó phải không anh?Chúng mình còn biết bao nhiêu kỉ niệm không nói hết thành lời,vậy mà sao anh ra đi bỏ lại em nơi đây?
    Em làm sao có thể quên được 1 ngày cuối đông năm ấy,anh gặp em rồi dẫn em đi chơi - đi ăn những món mà anh thích,2 đứa hôm đó đi đến tối muộn mới về ! Anh lạ lắm......................anh nói đi ! có chuyện gì thế anh?Anh ngậm ngùi như 1 sự luyến tiếc,như 1 điềm báo :
    -Tớ sắp phải xa cậu rồi,xa mãi mãi !
    -Không,cậu không được nói những lời như thế,tớ không muốn nghe !
    Rồi anh nói chúng mình ra Biển lần cuối đi ! Trời ạ,đang mưa như thế ra Biển làm gì?em từ chối không đi để rồi..................anh đi 1 mình và mãi không trở về nữa ! Tai nạn đã xảy ra,người ta nói do va đập mạnh nên anh đã bị chảy máu trong tim 1 Em đau xót quá anh ơi :

    Em trở về với im lặng miền đau
    Không thể khóc,không thể cười được nữa.............

    Anh đã ra đi thật rồi sao? nỗi đau ấy nó giằng xé trái tim em,là nỗi nhớ thường trực mỗi khi em thức dậy và trước khi đi ngủ ! một tuần liền đêm nào em cũng mơ về anh,mơ về những kỉ niệm của chúng mình,mơ thấy em gọi anh trong đêm - tiếng gọi thất thanh thế mà sao anh không nghe thấy?im lặng quá - trống vắng đến quặn lòng ! Sao ngày ấy em không nhận lời yêu anh?sao ngày ấy em lại đồng ý để anh đi một mình?sao ngày ấy.........................?? ôi ! GIÁ NHƯ NGÀY ẤY.........................

Chia sẻ trang này