1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

...... Lòng quê dờn dợn vời con nước / Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà ....

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi tereda_2010, 16/01/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. JohnSteve

    JohnSteve Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    1.261
    Đã được thích:
    0
    Bác WHY gái dạo này giỏi tiếng Tây thế. Hôm nọ thấy bác viết bài khen mùi Tây thơm, hôm nay lại làm một loạt tiếng Tây. Xem ra bác hơi bị "hợm Tây" rồi đấy. Toàn các cây nhan sắc với cả tài năng ra khỏi VN là hợm Tây thì gay cho bác Why zai , gay cho đất nước quá!
  2. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Rất hoan nghênh tình yêu Zôn , tuy tuổi cao sức yếu vẫn " vượt khó " vùng lên trốn vợ vào box , phát biểu ý kiến xây dựng bài .
    Tuy nhiên em nghĩ là cái gì cũng có cái giá của nó cả . Có lẽ Laura Pausini nên viết thêm một bài nữa , ko phải là " Nỗi cô đơn " mà nên đặt tên là " Cái mông John " . " John đã ĐI RỒI không trở lại , cái roi vung lên trên mông John , nỗi tức giận xám xịt trên mặt vợ John .Box Phú Thọ giờ đây không có John , Teta thấy con tim mình thắt lại , giữa những cái nick và bài viết ....Nỗi cay cú giữa chúng mình , sự ngoa ngoắt của anh ,cong cớn khi reply em ... "
    Về nhà ngay , vợ bác gào thét khắp xóm ai mà chịu được . Tuổi cao sức yếu lại cứ muốn " tranh đấu " . Buồn kười nhề ! Quê ở đâu thế nhề ? Người Phú Thọ chả ai thế ...
  3. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Lâu lắm rồi không gặp lại " cố nhân " . " Con hủi " của Helena những ngày đầu ra đời bắt gặp sự ơ hờ lãnh đạm của giới phê bình , rồi sau đó là sự đè nén , bởi họ không hiểu tại sao giới trẻ lại say mê và hào hứng với nó .
    [​IMG]
    Vẫn nhớ hồi trước đọc truyện này từ lần đầu tiên, mình đã không thích đến điên rồ như những người khác rồi , không đọc lại lần 2 , chỉ xem lại những đoạn thấy thích . Được cái văn phong nhẹ nhàng và tinh tế , tuy nhiên mình không thích cái kiểu hoàng tử bạch mã thế này lắm . Biết ngay mà , từ lúc mình đọc đến chỗ ấy mình đã bẩu là đừng tin , tại bà ngoại của Xtefchia không nghe mình nên mới ra nông nỗi ấy . Đã là hoàng tử thường hay đi với bạch mã , mà đã cưỡi bạch mã tất sẽ biết cách quất ngựa truy phong
    [​IMG]
    [​IMG]
    Dù vậy , giữa cuộc sống nhiều bon chen và giả dối , người ta vẫn mơ về những điều giản dị , đẹp đẽ ... Những ước mơ muôn đời vẫn nối tiếp những ước mơ và cuộc sống có những thú vị riêng của nó .
    (Tự dưng xem lại cái phim này lại có hứng nói nhảm )
  4. unknownuser

    unknownuser Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2005
    Bài viết:
    261
    Đã được thích:
    0
    Tặng em Tereda: . Trẻ tuổi tài cao!
    @ chú John:
  5. JohnSteve

    JohnSteve Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    1.261
    Đã được thích:
    0
    Bác Why gái dạo này mấu nhể? CHân tay cứ gọi là vụng lộn tùng fèo cả lên.
    Thứ nhất: không tôn trọng người cao tuổi. Người ta già cả rồi mà cứ lôi mông người ta ra nghịch là sao nhể? hay nhể? buồn cười nhể?
    Thứ hai: bác Why gái phi fạm bản quyền khi đã quyét sách lên NET để người ta đọc miễn phí. Báo cáo với bác là người ta ngồi mòn đũng quần, mông mọc đầy hoa cà, hoa gạo rồi mới ra quyển sách để bán lấy tiền nuôi ... gái bia ôm đấy. Bác đừng có mà tự tiện lôi ra dùng công nghệ cao quyét lia lịa rồi pót miễn phí như thế. Tội nghiệp tác giả quá.
  6. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    Bác Why gái dạo này mấu nhể? CHân tay cứ gọi là vụng lộn tùng fèo cả lên.
    Thứ nhất: không tôn trọng người cao tuổi. Người ta già cả rồi mà cứ lôi mông người ta ra nghịch là sao nhể? hay nhể? buồn cười nhể?
    Thứ hai: bác Why gái phi fạm bản quyền khi đã quyét sách lên NET để người ta đọc miễn phí. Báo cáo với bác là người ta ngồi mòn đũng quần, mông mọc đầy hoa cà, hoa gạo rồi mới ra quyển sách để bán lấy tiền nuôi ... gái bia ôm đấy. Bác đừng có mà tự tiện lôi ra dùng công nghệ cao quyét lia lịa rồi pót miễn phí như thế. Tội nghiệp tác giả quá.
    [/QUOTE]
    Em có ý kiến !
    Sau khi đọc xong bài viết trên em thấy bạn John của chúng ta rất " sĩ bọ " , rất tinh tướng và có tư tưởng " khoe hàng " . <--- Điều này đi ngược lại với bề dày giản dị và khiêm tốn của Phú Thọ box , đi ngược lại với những gì mà nhân loại tiến bộ trên thế giới mưu cầu . Chính vì thế ! Em xin thay mặt ( và tự cho phép mình ) cảnh cáo bạn John lần 1 ...linh 1
    - Thưa bạn John , bạn nghĩ bạn là ai ?
    Bạn John tự nhận là bạn ý già cả rồi , thế mà bạn ấy còn điêu ngoa chứ ! Nếu bạn già rồi ( và thực tế phũ phàng là bạn già thật ) thì những thứ màu mỡ , phì nhiêu , nhiều tiềm năng hơn , vd như gương mặt , ánh mắt , nụ cười của bạn , tớ còn chả thèm nữa là ... Huống chi mông là thuộc mặt hậu rồi !
    Kính thưa đồng bào , em đồ rằng bạn John của chúng ta nghĩ bạn ý có vòng 3 bùng nổ của Jennifer Lopez . John ạ , tớ khuyên bạn : TRở lại với thực tế đê ...ê...ê..... !
    Tớ khẳng định lại một lần nữa là tớ thèm vào ,bạn John yêu quí ạ . Số phận cái mông của cậu hoàn toàn do bà vợ già của cậu quyết định !
    Ấy là xong điều " thứ nhất " . Đến điều " thứ hai " .
    Ở điều " thứ nhất " , bạn John vừa đổ tội cho em là nghịch mông bạn ấy - chữ type chưa ráo mực , đến điều " thứ hai " bạn ý đã mang mông của người khác ra làm bia bắn rồi , mà bạn ý tài thật , bạn ý còn biết là ng ta sở hữu 1 vòng 3 nhiều hoa cà , hoa gạo nó mới tanh chứ ! Quả này em phục bạn John !
    Thông thường , chỉ có những cô gái định đi thi hoa hậu mới có ý định tu dưỡng đào tạo và đầu tư cho vòng 3 của mình , còn người bình thường như chúng ta , cái mông xét cho cùng cũng chỉ để ngồi . Ngoài ra gần như nó không có giá trị gì cả về vật chất lần tinh thần . Tuy nhiên với bạn John , em thấy cái mông dường như đã trở thành một nỗi ám ảnh , một niềm day dứt khôn nguôi ... Lí do tại sao lại bất thường như thế ạ ?
    Sau bao ngày lặn lội trèo đèo vượt suối cuối cùng em đã đến mường Tè , quê hương của bạn John . Và mọi thắc mắc đã được giải đáp .
    Hồi bé bạn John hư nên hay bị mẹ quất vào mông , quất nhiều quá nên mông không lớn được . Bạn John buồn lắm nhưng vẫn tự an ủi mình , không sao , sau này mình lấy vợ , vợ mình sẽ chăm sóc bồi bổ cho mình , mọi chuyện sẽ tươi sáng hơn ... Nhưng ở đời mấy ai đọc được chữ ngờ . Lấy vợ rồi , bạn John vẫn tiếp tục phát huy truyền thống không nghe lời , và tất lẽ dĩ ngẫu là vợ bạn John phải tiếp tục phát huy truyền thống của mẹ bạn John . Kết cục đau lòng , em không muốn nhắc lại một lần nữa , nhưng ắt hẳn mọi người đều đã rõ .
    Lúc đầu , bạn John nói xấu em , em cũng ghét bạn ấy lắm . Nhưng sau khi hiểu đầu đuôi sự việc , em quyết định sẽ tha thứ .
    Em còn một ý kiến nữa .Mong mọi người hãy thông cảm với bạn John để bạn ấy đỡ dày vò đau khổ .
    Bài phát biểu của em đến đây là hết rồi . Xin chào quí vị đại biểu và các bạn ....
    Ơ , kìa , vỗ tay đi chứ ! Còn ngồi đực ra đấy làm gì ?
    @... iu sờ : Đa tạ tiền bối , quá khen quá khen ! Làm em phấn khởi quá đi . Cái cảm giác thèn thẹn đáo để là ...Lần sau chị cứ khen tiếp chị nhá
    Được tereda_2010 sửa chữa / chuyển vào 20:33 ngày 14/06/2006
  7. unknownuser

    unknownuser Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2005
    Bài viết:
    261
    Đã được thích:
    0
    Ô sờ kê! Biết như thế để lần sau chị sẽ tiếp tục phát huy nhời khen, nhể?! Của nhà trồng được í mà, cũng chả phải là .. hào phóng gì
    Thía mừ có bạn "ngậm... nước Sođa phun người", bạn í bẩu là chị mí Teta làm xiếc, chơi trò tung hứng đới! Bạn í hư nhề? Hư quá thể hư!
    Dưng chị ứ rám nêu tên bạn "đầu gấu, mông... cá sấu" khét tiếng cả vùng mường Tè và 1 số vùng lân cận í đâu. Sợ lắm cơ, nói ra bạn í chặn đường về quê, bắt... xem mông thì ...hị hị, sợ nắm!
    <-- Hớt lẻo xong chạy thẳng về nhà!
  8. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0

    Cảm giác nhìn thời gian chảy dễ chịu hơn là nghe tiếng thời gian trôi . Thật đấy ! Những lúc ngồi một mình , tiếng tích tắc vang lên trong căn phòng tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy nhiều bồn chồn , khó chịu . Quả đúng là vậy , nhìn thời gian chảy bao giờ cũng dễ chịu hơn là nghe tiếng thời gian trôi ....
    Nhưng ...Hôm nay chiếc đồng hồ cát vỡ rồi . Thời gian rồi sẽ thôi không chảy trong căn phòng này nữa !
    Sức mạnh của thói quen đôi khi lớn hơn người ta vẫn tưởng .Quen đi ngủ muộn , quen nói một câu , quen làm một việc , ... Những thứ ấy rồi ngấm dần vào máu , giống như người ta thường bảo " Thói quen lúc đầu nhẹ hơn tơ nhện rồi sau đó vững chắc hơn cả bê tông " .Ấy là cái sự quen ...- Trong trăm ngàn cái quen ấy có một thói quen mang tên nhìn thời gian chảy ...
    Khi mà không phải rằng mình không muốn- vẫn không thể làm một việc gì đó , cảm giác khó chịu ghê gớm lắm . Ngày trước học sinh vật , cô giáo bảo khi huấn luyện thú người ta dùng roi điện , mãi rồi con thú thành quen , thành sợ . Sau đấy cho dù cái roi người ta cầm không phải là roi điện , con thú vẫn cảm thấy sợ . Cái đấy gọi là phản xạ có điều kiện ...Mình cũng có quá nhiều phản xạ có điều kiện .Toàn những điều kiện tự mình tạo nên .Điều buồn cười là hình như con người toàn nghĩ rằng mình làm chủ những thói quen - thực ra không phải vậy - thói quen là ông bà chủ của mình . Một người chủ ma mãnh , tinh khôn ...
    Nhưng ...Hôm nay chiếc đồng hồ cát vỡ rồi ! Thực sự thì tiếc lắm - nhưng mà chắc là cũng đến lúc cần phải vỡ thôi . Chiếc đồng hồ cát bị vỡ , đính kèm theo một thói quen bị vỡ . Và khi một thói quen bị vỡ , âm thanh của nó phát ra khiến những thói quen khác giật mình !( Cuộc đời - đôi khi con người ta thực sự rất cần những cái giật mình .Thật đấy ! Cuộc đời cần những cái giật mình ...)
    Ngày chủ nhật đi qua giản dị hơn là mong đợi . Buổi sáng không phải lo dậy đi học , không phải cuống cuồng đuổi theo tramvaj - tắt điện thoại đi và ngủ ...Thức dậy với cái bụng đói meo và khi mở tủ lạnh ra chỉ còn mỗi con gà chưa tan đá . Cười một mình... Chỉ bấy nhiêu thôi đủ hết một ngày chủ nhật . Cứ ngỡ là nó sẽ bình thường như thế . Nhưng có những cái vào phút chót lại xảy ra thật đặc biệt . Và bài học mà người ta nhận ra đôi khi lại không bắt đầu vào bình minh của một ngày chủ nhật .
    .....Và đôi khi điều đó là may mắn . Nếu như có điều gì đó xảy ra vào buổi sáng chủ nhật , người ta sẽ không thể bắt đầu những dòng nhật kí của mình bằng câu : Một ngày chủ nhật khá bình yên . Nếu như có điều gì đó không xảy ra vào hoàng hôn của ngày chủ nhật , người ta sẽ không thể bắt đầu những ngày chủ nhật tiếp theo của mình khác đi so với ngày hôm nay . Không quá muộn và cũng không quá sớm . Và đôi khi điều đó là may mắn ...Đúng thế ! Một đôi khi ...Không quá sớm và cũng không quá muộn ...
    Cảm giác khi nhìn một cái gì tựa hồ như đang tan vỡ thì hết sức đau đớn . Cảm giác khi nhìn một cái gì đó biết chắc là nó sẽ vỡ mà không làm được gì thì rất đau đớn . Còn cảm giác khi nhìn những mảnh vỡ thì đau đớn . Sau khi nghĩ về những gì đã vỡ thì hơi đau đớn ...Rút cuộc nói về " nồng độ " đau đớn trong máu như thế có đúng không nhỉ ? Không biết nữa ! Nhưng có một điều chắc chắn rằng " Vỡ " là một trong số những từ người ta không muốn có trong từ điển - nhưng đó thực sự là một từ cần thiết !Cần thiết phải có ! Nhất thiết phải có ... Để rồi sau đó người ta biết giữ gìn và cẩn thận hơn ! Và tất nhiên chỉ là "hơn " so với lúc trước mà thôi ...
    Nhưng ...Dù sao chiếc đồng hồ cát cũng vỡ rồi . Thời gian rồi sẽ thôi không còn chảy trong căn phòng này nữa !
  9. unknownuser

    unknownuser Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2005
    Bài viết:
    261
    Đã được thích:
    0
    Thím Teta nhà mình nói thía lào í chứ. Hồi xưa cháu Unknown của Chú John cũng ngồi trên cửa sổ lâu đài và đợi Hoàng tử cưỡi bạch mã tới, cũng biết là là "cưỡi bạch mã tất sẽ biết quất ngựa truy phong", thế nên Hoàng tử vào trong lâu đài rồi Unknown chạy ra ngoài... bắn béng con ngựa đi, thế là xoooooooong! Chả sao! Cho đến giờ Hoàng tử vẫn chỉ có loanh quanh bên Unknown.
    P/S: Thím Têta nhớ chăm sóc Chú John của Unknown cẩn thận nhá, Chú đang tuổi dậy thì đới, cần đầy đủ dưỡng chất, vai-ta-min và các nguyên tố vi lượng! Mà chú ý nuôi dưỡng cả tình cảm nữa, Unknown biết là thời điểm thế này Chú mong manh, dễ vỡ lắm!
  10. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Anh yêu em khác mọi người
    Em bảo anh: ?oXe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga?. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo.
    Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy?. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oTóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói?. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oHôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy?. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút... đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oĐây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này?. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia?. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất?. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thườngrất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.
    Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.
    Các nhà triết học nói: Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy. Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
    Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là ?otình yêu? mà gọi là ?osùng bái?. Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.
    Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.
    ?oAnh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!?
    (Yi Ming - Trung Quốc ) 

Chia sẻ trang này