1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lòng ta khe khẽ câu kinh bình yên...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Binhminhmua, 29/03/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Mày làm tao có cảm giác bị lừa, cưng ạ! Tao thất vọng quá, sao mày lại không thể nói thật với tao? Tao đã rất tin mày, mặc cho ai nói gì đi nữa,....
    Nhưng nếu tao là mày thì tao sẽ làm thế nào? Tao trách mày nhưng lại thương! Nghĩ lại nếu là tao thì chắc sẽ kinh khủng lắm, vì ko thể sống thật như tình cảm của mình. Giả vờ cũng là một cực hình mà phải không?
    Ngay lúc này, tao cảm thấy khó chịu cực kỳ! Nếu không vì sợ mưa bắn bẩn quần áo thì tao đã đi về rồi. Ngọ thế đấy :)) Lần này tao nghĩ không phải lỗi của mày!
    Mình biết B là như thế đấy, y như Bảo ngày xưa. Đã qua một lần mà sao không cưỡng lại được cái tình cảm điên rồ này. Thật sự là rất điên rồ! Hắn bị lên án 1 thì chắc mình bị lên án gấp 10 lần, đau quá! Chợt rùng mình khi nghĩ họ xầm xì điều gì sau lưng mình...
    Quả thật đi là một điều mình không hề mong muốn, đang say mà. Nhưng ở lại thì liệu có đủ can đảm để đương đầu với họ không? Rồi có chịu được khi đến một ngày nào đó B và S sẽ không còn được như hôm nay, dễ lắm chứ, nhất là với người hay thay đổi như B :(
  2. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Mưa
    - Lại mưa nữa rồi, mưa gì mưa mãi!
    - Thì mùa mưa mà em!
    Hình như tôi không còn là tôi. Chỉ một cái nhìn cũng khiến tôi rùng mình. Một hơi thở cũng đủ quấn chặt lấy tôi kéo lại gần anh ấy. Mọi lời anh nói dù rất khẽ cũng làm tôi đau. Ngay cả những lúc anh im lặng uống cà phê, tiếng những viên nước đá lanh canh trong lòng cốc cũng khua vào lòng tôi những nhịp đập nghẹn thở. Anh kể toàn những chuyện vui khiến tôi không thể nhịn cười. Nhưng những tiếng cười ấy cũng làm tôi ray rứt mà anh không biết. Giá như anh đừng nói gì. Chỉ cần anh ngồi im thôi cũng đủ làm tôi ấm áp. Tôi lạnh không phải vì những cơn gió đêm mang theo hơi mưa. Những tiếng cười của tôi đang làm tôi tê tái.
    Bỗng dưng những lần gặp nhau bình thường ở quán cà phê lại trở thành một niềm mong mỏi, những giây phút khuấy động nhịp sống đơn điệu hàng ngày của tôi, lấp đầy một khoảng trống âm ỉ ngày càng lớn trong đời sống. Tôi bỗng sợ ngày mai, khi anh ra đi, những ngày cũ sẽ lập lại, dài hơn, chậm hơn, trống vắng hơn. Tôi ngồi với anh đã hơn 3 giờ đồng hồ mà anh vẫn không nói điều tôi muốn được nghe. Chỉ cần một lời thôi cũng có thể làm tôi sung sướng thao thức suốt đêm để mơ mộng, để tưởng tượng về cả phần đời còn lại. Có lẽ anh biết điều tôi thầm mong muốn và cố tình đùa cợt tôi chăng?
    - Mới tạnh một chút trời lại mưa nữa. Mưa hoài, anh nhỉ?
    - Ừ, trời mưa thế này thì đành ngồi tán gẫu cho qua thời gian chứ biết làm gì!
    Tôi không muốn biện hộ. Sự thành thật của những rung cảm sẽ làm chứng cho tôi. Em cười rất tươi theo những câu chuyện bông đùa của tôi nhưng em không biết tôi đang chết héo trong cảm xúc của mình. Những câu chuyện linh tinh ấy là cái phao cuối cùng để tôi bám víu vào thực tại. Ngày mai tôi đi rồi. Có nên không để lại một niềm lưu luyến và bao tiếc nuối? Em đâu biết rằng tôi muốn vứt bỏ hết màn kịch tôi đang độc diễn để có thể nói lên một lời thành thật duy nhất, rất thiết tha, và rất quen thuộc, như đã bao lần tôi đã thốt lên với những người con gái đi qua hay ở lại trong đời mình.
    Tôi không muốn những cảm xúc vừa êm ái vừa đau đớn này tan biến. Cái cảm xúc khi tim chợt sai nhịp đập, khi tâm trí bỗng nhiên mộng du, khi mỗi ánh mắt chạm vào đâu cũng biến nơi đó thành vàng ngọc quý giá. Chỉ có sự từng trải của một người đàn ông mới giúp tôi giữ được vẻ bình thản cần thiết. Và sự lo sợ nữa! Tôi sợ rằng nếu tôi không đủ tỉnh táo thì những giây phút đẹp đẻ này sẽ vỡ tan và trở thành nỗi ân hận khôn nguôi như những mối tình đã trót đánh mất. Những mối tình luôn là mối tình đầu.
    - Vậy là ngày mai anh đi?
    - Ừ, ngày mai anh đi.
    Sao anh không hiểu rằng em đang chờ chỉ mỗi một lời ấy? Em bồng bột ư? Có thể. Nhưng em đang sống thực với chính mình nhất trong sự bồng bột ấy, anh có biết không? Chỉ có anh mới có thể cuốn em vào cái dòng lũ mê đắm này. Chưa bao giờ em có cái cảm giác ấy mặc dù không ít người đã từng đến với em và mong mỏi ở em nỗi xao xuyến dữ dội như thế. Em đang buông trôi chính mình trong dòng thác ấy, đang chờ đợi những phiêu lưu đầy mê hoặc. Nhưng anh đã neo chặt em lại bên này bờ an toàn. Em nào cần tới sự an toàn ấy đâu anh!
    Không, em tin là anh hiểu rõ em. Nhưng anh không thể cho em điều em khao khát. Điều đó càng làm em thêm đau, và muốn đau hơn. Cái đau đớn ấy sao mà đầy ma lực bởi vì chính sự hóa giải nỗi đau mới là điều kỳ diệu. Anh, chỉ có anh mới có thể cho em điều kỳ diệu ấy. Em không cần biết đằng sau điều kỳ diệu lấp lánh ấy những bất trắc gì đang chờ đợi. Em chỉ cần một lời của anh thôi cũng đủ thấy mình đã sống bằng muôn cuộc đời. Chẳng lẽ anh muốn chính em phải nói ra với anh những điều ấy sao anh?
    - Mình đã ăn hai tô mì và uống mấy ly nước rồi mà vẫn chưa hết mưa, anh nhỉ?
    - Chắc sắp tạnh mưa rồi. Mưa đã bớt nặng hạt.
    Em ngồi im lặng đã lâu. Hình như em đang chịu đựng những cơn mưa. Mưa sắp tạnh rồi. Những câu chuyện bông đùa của tôi cũng gần khô kiệt. Khách trong quán cà phê đã lần lượt ra về. Cuối cùng chỉ còn lại hai người. Tôi sẽ nói lời ấy chứ? Gương mặt em trong bóng tối của quán cà phê vắng sao quá gần! Nếu mình nói ra mà bị từ khước, bị hoài nghi thì đau đớn lắm. Nhưng nếu được chấp nhận thì có hết đau đớn không?
    Chỉ một lát nữa thôi là mưa sẽ tạnh. Và tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa để được thấy mình lớn lao hơn chính mình trong niềm ngây ngất được vượt thoát cái thực tại không có thực này. Có lẽ những gì không thể cầm giữ trong lòng bàn tay mới là những điều có thực bởi vì ai cũng trân trọng và khao khát. Biết là không thể cầm giữ được nhưng vẫn muốn vươn tay ra vồ chặt lấy. Điều có thực ấy đang ở ngay cạnh bên tôi. Chỉ cần tôi đưa tay ra... Và nói một lời? Tôi đưa tay ra. Bàn tay cầm chiếc thìa khoắng lanh canh trong lòng ly cà phê đã cạn. Tôi không nói được điều mình muốn nói.
    - Anh ơi, tạnh mưa rồi!
    - Ừ, thôi mình về.
    Hoàng Thảo
  3. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Mưa
    - Lại mưa nữa rồi, mưa gì mưa mãi!
    - Thì mùa mưa mà em!
    Hình như tôi không còn là tôi. Chỉ một cái nhìn cũng khiến tôi rùng mình. Một hơi thở cũng đủ quấn chặt lấy tôi kéo lại gần anh ấy. Mọi lời anh nói dù rất khẽ cũng làm tôi đau. Ngay cả những lúc anh im lặng uống cà phê, tiếng những viên nước đá lanh canh trong lòng cốc cũng khua vào lòng tôi những nhịp đập nghẹn thở. Anh kể toàn những chuyện vui khiến tôi không thể nhịn cười. Nhưng những tiếng cười ấy cũng làm tôi ray rứt mà anh không biết. Giá như anh đừng nói gì. Chỉ cần anh ngồi im thôi cũng đủ làm tôi ấm áp. Tôi lạnh không phải vì những cơn gió đêm mang theo hơi mưa. Những tiếng cười của tôi đang làm tôi tê tái.
    Bỗng dưng những lần gặp nhau bình thường ở quán cà phê lại trở thành một niềm mong mỏi, những giây phút khuấy động nhịp sống đơn điệu hàng ngày của tôi, lấp đầy một khoảng trống âm ỉ ngày càng lớn trong đời sống. Tôi bỗng sợ ngày mai, khi anh ra đi, những ngày cũ sẽ lập lại, dài hơn, chậm hơn, trống vắng hơn. Tôi ngồi với anh đã hơn 3 giờ đồng hồ mà anh vẫn không nói điều tôi muốn được nghe. Chỉ cần một lời thôi cũng có thể làm tôi sung sướng thao thức suốt đêm để mơ mộng, để tưởng tượng về cả phần đời còn lại. Có lẽ anh biết điều tôi thầm mong muốn và cố tình đùa cợt tôi chăng?
    - Mới tạnh một chút trời lại mưa nữa. Mưa hoài, anh nhỉ?
    - Ừ, trời mưa thế này thì đành ngồi tán gẫu cho qua thời gian chứ biết làm gì!
    Tôi không muốn biện hộ. Sự thành thật của những rung cảm sẽ làm chứng cho tôi. Em cười rất tươi theo những câu chuyện bông đùa của tôi nhưng em không biết tôi đang chết héo trong cảm xúc của mình. Những câu chuyện linh tinh ấy là cái phao cuối cùng để tôi bám víu vào thực tại. Ngày mai tôi đi rồi. Có nên không để lại một niềm lưu luyến và bao tiếc nuối? Em đâu biết rằng tôi muốn vứt bỏ hết màn kịch tôi đang độc diễn để có thể nói lên một lời thành thật duy nhất, rất thiết tha, và rất quen thuộc, như đã bao lần tôi đã thốt lên với những người con gái đi qua hay ở lại trong đời mình.
    Tôi không muốn những cảm xúc vừa êm ái vừa đau đớn này tan biến. Cái cảm xúc khi tim chợt sai nhịp đập, khi tâm trí bỗng nhiên mộng du, khi mỗi ánh mắt chạm vào đâu cũng biến nơi đó thành vàng ngọc quý giá. Chỉ có sự từng trải của một người đàn ông mới giúp tôi giữ được vẻ bình thản cần thiết. Và sự lo sợ nữa! Tôi sợ rằng nếu tôi không đủ tỉnh táo thì những giây phút đẹp đẻ này sẽ vỡ tan và trở thành nỗi ân hận khôn nguôi như những mối tình đã trót đánh mất. Những mối tình luôn là mối tình đầu.
    - Vậy là ngày mai anh đi?
    - Ừ, ngày mai anh đi.
    Sao anh không hiểu rằng em đang chờ chỉ mỗi một lời ấy? Em bồng bột ư? Có thể. Nhưng em đang sống thực với chính mình nhất trong sự bồng bột ấy, anh có biết không? Chỉ có anh mới có thể cuốn em vào cái dòng lũ mê đắm này. Chưa bao giờ em có cái cảm giác ấy mặc dù không ít người đã từng đến với em và mong mỏi ở em nỗi xao xuyến dữ dội như thế. Em đang buông trôi chính mình trong dòng thác ấy, đang chờ đợi những phiêu lưu đầy mê hoặc. Nhưng anh đã neo chặt em lại bên này bờ an toàn. Em nào cần tới sự an toàn ấy đâu anh!
    Không, em tin là anh hiểu rõ em. Nhưng anh không thể cho em điều em khao khát. Điều đó càng làm em thêm đau, và muốn đau hơn. Cái đau đớn ấy sao mà đầy ma lực bởi vì chính sự hóa giải nỗi đau mới là điều kỳ diệu. Anh, chỉ có anh mới có thể cho em điều kỳ diệu ấy. Em không cần biết đằng sau điều kỳ diệu lấp lánh ấy những bất trắc gì đang chờ đợi. Em chỉ cần một lời của anh thôi cũng đủ thấy mình đã sống bằng muôn cuộc đời. Chẳng lẽ anh muốn chính em phải nói ra với anh những điều ấy sao anh?
    - Mình đã ăn hai tô mì và uống mấy ly nước rồi mà vẫn chưa hết mưa, anh nhỉ?
    - Chắc sắp tạnh mưa rồi. Mưa đã bớt nặng hạt.
    Em ngồi im lặng đã lâu. Hình như em đang chịu đựng những cơn mưa. Mưa sắp tạnh rồi. Những câu chuyện bông đùa của tôi cũng gần khô kiệt. Khách trong quán cà phê đã lần lượt ra về. Cuối cùng chỉ còn lại hai người. Tôi sẽ nói lời ấy chứ? Gương mặt em trong bóng tối của quán cà phê vắng sao quá gần! Nếu mình nói ra mà bị từ khước, bị hoài nghi thì đau đớn lắm. Nhưng nếu được chấp nhận thì có hết đau đớn không?
    Chỉ một lát nữa thôi là mưa sẽ tạnh. Và tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa để được thấy mình lớn lao hơn chính mình trong niềm ngây ngất được vượt thoát cái thực tại không có thực này. Có lẽ những gì không thể cầm giữ trong lòng bàn tay mới là những điều có thực bởi vì ai cũng trân trọng và khao khát. Biết là không thể cầm giữ được nhưng vẫn muốn vươn tay ra vồ chặt lấy. Điều có thực ấy đang ở ngay cạnh bên tôi. Chỉ cần tôi đưa tay ra... Và nói một lời? Tôi đưa tay ra. Bàn tay cầm chiếc thìa khoắng lanh canh trong lòng ly cà phê đã cạn. Tôi không nói được điều mình muốn nói.
    - Anh ơi, tạnh mưa rồi!
    - Ừ, thôi mình về.
    Hoàng Thảo
  4. Cauvongdemmua112

    Cauvongdemmua112 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Bình yên ta về nghe... Ừh giá mà lúc này biến đi đâu một thời gian nhỉ thành một cái bong bóng tan đi đâu một thời gian rồi quay lại đối mặt với khó khăn .... Mình cũng dễ chùn bước ra phết đấy chứ chẳng mạnh mẽ như mình nghĩ Kém tắm, hèn nhát kinh người
  5. Cauvongdemmua112

    Cauvongdemmua112 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Bình yên ta về nghe... Ừh giá mà lúc này biến đi đâu một thời gian nhỉ thành một cái bong bóng tan đi đâu một thời gian rồi quay lại đối mặt với khó khăn .... Mình cũng dễ chùn bước ra phết đấy chứ chẳng mạnh mẽ như mình nghĩ Kém tắm, hèn nhát kinh người
  6. Binhminhmua

    Binhminhmua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Em không thể nói lời từ biệt
    Em không thể nói lời từ biệtNhư vung tay ném đá qua trờiNơi ta đứngMùa thu ngơ ngácĐám cúc hoa óng ả xanh ngời
    Bài hát cũCon đường xưa anh hátGió giận nhau, đi mãi không vềĐám lá nép vào nhauBuồn xơ xácNgã xuống mặt đường chiếc bóng tái tê..
    Câu thơ rơi như lá vàng trên đấtKhẽ cuốn theo gót gió la đàCửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúcNhư đón em vàoLại đuổi em ra...
    Em không thể nói lời từ biệtGiọt thu rơi vỡ tan tànhAnh nhìn kìa,Muôn ngàn chiếc láChỉ run runLặng lẽXa cành...
     
    Tặng cho các cô em xinh đẹp của chị, những cô bé rắc rối luôn mâu thuẫn trong tình cảm, luôn dằn vặt bởi những điều thật giản đơn. Bao giờ mới hết đa đoan đây?[​IMG]
  7. Binhminhmua

    Binhminhmua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Em không thể nói lời từ biệt
    Em không thể nói lời từ biệtNhư vung tay ném đá qua trờiNơi ta đứngMùa thu ngơ ngácĐám cúc hoa óng ả xanh ngời
    Bài hát cũCon đường xưa anh hátGió giận nhau, đi mãi không vềĐám lá nép vào nhauBuồn xơ xácNgã xuống mặt đường chiếc bóng tái tê..
    Câu thơ rơi như lá vàng trên đấtKhẽ cuốn theo gót gió la đàCửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúcNhư đón em vàoLại đuổi em ra...
    Em không thể nói lời từ biệtGiọt thu rơi vỡ tan tànhAnh nhìn kìa,Muôn ngàn chiếc láChỉ run runLặng lẽXa cành...
     
    Tặng cho các cô em xinh đẹp của chị, những cô bé rắc rối luôn mâu thuẫn trong tình cảm, luôn dằn vặt bởi những điều thật giản đơn. Bao giờ mới hết đa đoan đây?[​IMG]
  8. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Mấy hôm nay hai đứa rất buồn! Vẫn kiếm cớ tách ra đi chơi riêng nhưng không còn líu lo được nữa. Buồn quá! Vào quán café mà cứ ngồi uống hết ly nước trà này đến ly khác, đến lúc nhìn xuống mới biết ly nước của mình vẫn còn nguyên.
    Đi lên hay đi xuống không quan trọng. Cuối cùng thì cũng chẳng đến đâu cả mà! Hãy quay lại nhịp sống của những ngày trước, những ngày mình chưa có nhau. Tình yêu bắt đầu từ những thói quen, anh quen có em, em quen có anh. Nếu ta lại tập quen không có nhau thì có hết yêu nhau được không?
    Trời lại tịt không mưa nữa rồi. Lúc cần mưa thì không chịu mưa cho. Mình chỉ chờ một cơn mưa đến đúng lúc... Nhanh lên kẻo không còn kịp nữa...
    Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên...
  9. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Mấy hôm nay hai đứa rất buồn! Vẫn kiếm cớ tách ra đi chơi riêng nhưng không còn líu lo được nữa. Buồn quá! Vào quán café mà cứ ngồi uống hết ly nước trà này đến ly khác, đến lúc nhìn xuống mới biết ly nước của mình vẫn còn nguyên.
    Đi lên hay đi xuống không quan trọng. Cuối cùng thì cũng chẳng đến đâu cả mà! Hãy quay lại nhịp sống của những ngày trước, những ngày mình chưa có nhau. Tình yêu bắt đầu từ những thói quen, anh quen có em, em quen có anh. Nếu ta lại tập quen không có nhau thì có hết yêu nhau được không?
    Trời lại tịt không mưa nữa rồi. Lúc cần mưa thì không chịu mưa cho. Mình chỉ chờ một cơn mưa đến đúng lúc... Nhanh lên kẻo không còn kịp nữa...
    Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên...
  10. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Tôi Đưa Em Sang Sông
    Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm
    Để thấm ướt chiếc áo xanh, và đẫm ướt mái tóc em
    Nếu xưa trời không mưa, đường vắng đâu cần tôi đưa
    Chẳng lẽ chung một lối về mà nỡ quay mặt bước đi
    Tôi đưa em sang sông, bàn tay nâng niu ân cần
    Sợ bến đất lấm gót chân, sợ bến gió buốt trái tim
    Nếu tôi đừng đưa em, thì chắc đôi mình không quen
    Đừng bước chung một lối mòn, có đâu chiều nay tôi buồn
    Rồi thời gian lặng lẽ trôi,
    Đời tôi là chiến binh đi khắp phương trời
    Mà đời em là ước mơ,
    Đẹp muôn ngàn ý thơ, như ngóng trông chờ
    Hôm nao em sang ngang, bằng xe hoa thay con thuyền ?
    Giờ phút cuối đến tiễn em, nhìn xác pháo vướng gót chân
    Gót chân ngày xa xưa sợ lấm trong bùn khi mưa...
    Nàng đã thay một lối về, quên cả người trong gió mưa

Chia sẻ trang này