1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lục Chỉ Cầm Ma - Nguyên tác: Nghê Khuông ( for laothayboigia)

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi Pikatzhu, 14/12/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Chính vì vậy, nên trên đường cái quan chẳng mấy chốc là náo loạn cả lên, tiếng ngựa
    hí vang trời, khách bộ hành đổ dồn về một bên để né tránh.
    Tây Môn Nhất Nương mỉm một nụ cười lạnh lùng, nhưng lại đưa mắt nhìn đi nơi khác,
    chẳng hề chú ý đến đối phương.
    Trong lúc ấy, hai gã đàn ông mặc áo đại tang đó, bất thần nhắm về phía một con ngựa
    ô to lớn, đang đi cạnh đấy xông thẳng tới, khiến con ngựa kinh hoàng hí lên một tiếng dài,
    rồi đứng thẳng đôi chân sau, khiến một người đàn ông to lớn có dáng điệu giống như một vị
    tiêu sư đang ngồi trên lưng ngựa suýt nữa đã té phịch xuống đất.
    Người đàn ông ấy hết sức tức giận, to tiếng mắng rằng:
    - Hai gã láo xược và vô dụng kia! Dù cha các ngươi có chết đi nữa, cũng không nên
    gây náo loạn như thế này!
    Hai gã đàn ông mặc áo đại tang ấy, liền ngước mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi
    trên lưng ngựa, trong khi miệng vẫn một mực gào khóc thực to. Tiếng khóc của họ nghe ồ ề
    như tiếng đồng la bể, thực hết sức ồn tai. Và bỗng cả hai lại cất giọng mếu máo, đồng thanh
    nói:
    - Ở nhà chúng tôi quả cha chúng tôi đã chết, do đó, chúng tôi mới lỡ đụng vào ông,
    vậy ông chớ nên trách cho!
    Hai gã ta vừa nói nhưng vẫn đưa chân tiếp tục bước nhanh về phía trước. Tuy mới nhìn
    qua thì thấy họ ngã xiêu vẹo nhưng kỳ thực thì thân pháp của họ rất có chương thứ. Do đó,
    chỉ trong chớp mắt sau là cả hai đã vượt khỏi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương.
    Nhưng khi họ vừa đi ngang qua hai người thì quay lại nhìn mặt về phía Lữ Đằng Không và
    Tây Môn Nhất Nương mỉm cười, trông vô cùng xấu xí. Sau khi cười xong, cả hai lại tiếp tục
    lướt nhanh về phía trước.
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 51 Hooồiàiài 3
    Tây Môn Nhất Nương thầm mắng rằng:
    ?oHay lắm, tất cả bọn yêu nghiệt đều tập trung về đây cả rồi!?
    Giữa lúc bà ta còn đang nghĩ ngợi, bất thần nghe ở phía sau lưng có tiếng ngựa hí dài,
    đi đôi với một tiếng gào thảm thiết. Do đó, bà ta bèn nhanh nhẹn quay đầu nhìn lại, thấy
    khách bộ hành ở phía ấy đang rối loạn cả lên, vì con ngựa ô mà hai gã đàn ông mặc áo đại
    tang vừa chạm đến mình khi nãy, té lăn quay ra đất, miệng sùi bọt trắng, nằm yên không còn
    nhúc nhích nữa.
    Riêng gã đàn ông to lớn, có dáng điệu như một tiêu sư nọ thì cũng đang lăn lộn cạnh
    đấy, miệng không ngớt kêu ?oỐi chao! Ối chao!? Và chẳng mấy chốc sau hắn ta cũng nằm yên,
    sắc mặt tái xanh như chàm, chứng tỏ đã tắt thở chết tốt rồi.
    Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không đều là người dấn bước giang hồ nhiều năm,
    nên vừa nghe qua tiếng gào khóc của hai gã đàn ông nọ, cũng như nhìn qua cách ăn mặc của
    chúng thì đoán biết được lai lịch của bọn chúng là ai rồi. Do đó, khi thấy người đàn ông ngồi
    trên mình con ngựa ô miệng mắng chửi hai hắn ta, thì đoán biết hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
    Nhưng Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không vẫn không ngờ được, là mọi việc lại
    diễn biến quá nhanh chóng như thế, đồng thời, khi hai người đưa mắt nhìn kỹ vào khuôn mặt
    của gã đàn ông bất hạnh kia, thì đều không khỏi giật mình sửng sốt.
    Thì ra, sắc diện của gã đàn ông ấy khi tắt hơi chết đi, trông có vẻ vô cùng đau đớn,
    mà cũng tựa hồ đã gặp phải một chuyện chi khủng khiếp phi thường.
    Do đó, Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không nhớ lại sắc mặt của Tần tiêu đầu sau
    khi đã chết. Họ thấy rất giống sắc mặt của gã đàn ông kia nên đều giật mình, không ngớt
    băn khoăn nghĩ ngợi.
    Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không không ai bảo ai đều quay mặt nhìn về phía
    hai gã đàn ông mặc áo đại tang vừa bỏ đi, nhưng không còn thấy hình dáng của họ đâu nữa.
    Lữ Đằng Không hạ giọng nói nhỏ rằng:
    - Phu nhân, Quỷ Thánh Thạnh Linh ở Bắc Mang Sơn đã sai hai đứa con yêu quý của lão
    ta đến đây, vậy e rằng chính lão ta cũng sẽ xuất hiện ngay bây giờ.
    Tây Môn Nhất Nương khẽ gật đầu nói:
    - Chúng ta vừa trải qua lộ trình chưa đầy hai trăm dặm, thế mà đã gặp biết bao nhiêu
    cao thủ hai phái chính tà, gồm có Thái Sơn Tam Tàn, Hắc Thần Quân, Phán Tiên Từ Lưu Bản,
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 52 Hooồiàiài 3
    và cha con Quỷ Thánh Thạnh Linh ở Bắc Mang Sơn. Như vậy, tôi tin rằng tất còn có kẻ theo
    dõi chúng mình, tất nhiên sẽ có nhiều trò vui mắt lắm!
    Lữ Đằng Không nghĩ một lúc rồi nói:
    - Xem cử chỉ của bọn chúng, tựa hồ như bọn chúng biết đêm nay vợ chồng mình sẽ đến
    ngụ trong thị trấn này. Vậy chi bằng chúng ta nên đi vòng để tránh thị trấn đi, rồi tiếp tục
    lên đường bất kể đêm tối, hầu đánh lạc hướng chúng thì vẫn hay hơn.
    Cá tính của Tây Môn Nhất Nương không lúc nào chịu thua đối phương, nhưng giờ đây
    vì bà đang bận tâm đến việc phục thù cho đứa con thơ yêu dấu, không muốn gây sự đánh
    nhau với người chung quanh, nên mới lên tiếng đáp:
    - Ý kiến đó hay lắm!
    Thế là Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đi đến gần thị trấn, liền giật cương
    ngựa cho rẽ sang một con đường nhỏ, đi vòng để tránh thị trấn ấy.
    Kế đó, bọn họ lại tiếp tục lên đường bất kể đêm khuya, và đã vượt qua một trăm dặm
    đường.
    Đến bình minh ngày hôm sau, mặc dù Lữ Đằng không và Tây Môn Nhất Nương không
    cảm thấy mệt mỏi cho lắm, song hai con ngựa đã tỏ ra kiệt lực, không còn đủ sức tiếp tục đi
    nữa.
    Trong đêm vừa qua, hai vợ chồng Lữ Đằng Không đã đi vội tới Thẩm Dương Hồ và đến
    địa giới An Huy.
    Lữ Đằng Không là người đã dấn bước giang hồ ba mươi năm, hơn nữa, vì làm nghề tiêu
    cục, nên khắp cả trời nam đất bắc, đâu đâu ông ta cũng có đặt chân đến. Do đó, ông ta biết
    chỉ cần tiếp tục đi về phía trước mấy dặm đường nữa là đến Kỳ Môn trấn rồi.
    Kỳ Môn trấn tuy là một thị trấn tuy không to lắm, nhưng vì nơi ấy là một địa phương
    chuyên sản xuất trà đỏ, nổi tiếng khắp trong thiên hạ, nên những người lái buôn lúc nào
    cũng tới lui tấp nập.
    Hai vợ chồng Lữ Đằng Không cũng bàn bạc với nhau định lấy ngày làm đêm, nên
    quyết định đến Kỳ Môn trấn để mướn phòng ngủ trọ.
    Do đó, cả hai cùng giục ngựa nhắm ngay thị trấn phóng nhanh tới. Lúc vừa đến thị
    trấn, họ đã trông thấy có hai gã đàn ông ăn mặc theo lối tiểu nhị ở khách điếm, trong tay có
    xách ***g đèn. Cả hai chiếc ***g đèn dường như mới được thổi tắt. Chỉ cần nhìn qua dáng
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 53 Hooồiàiài 3
    điệu mệt mỏi của hai gã đàn ông ấy thì ai cũng có thể đoán biết được là một đêm qua bọn
    họ đã thức trắng đêm để chờ đón một người nào đó.
    Khi hai tên tiểu nhị vừa nhìn thấy Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương phi ngựa
    chạy tới thì liền nhanh nhẹn bước tới nghênh đón, lên tiếng hỏi:
    - Nhị vị có phải là Lữ đại gia và Lữ phu nhân đó không?
    Lữ Đằng Không không khỏi giật mình nói:
    - Đúng thế, tại sao ngươi biết được?
    Hai tên tiểu nhị vẫn giữ sắc tươi cười nói:
    - Lữ đại gia là người diện mạo uy nghi khác thường, chỉ cần nhìn qua đã đoán biết được
    ngay. Chúng tôi phụng mệnh đứng đây chờ nhị vị đã suốt một đêm dài. Hiện giờ, tại khách
    điếm đã dọn sẵn hai gian phòng sạch sẽ, để mời Lữ đại gia đến đấy để yên nghỉ.
    Lữ Đằng Không cảm thấy hết sức lạ lùng. Trong khi đó, Tây Môn Nhất Nương cũng có
    một cảm giác như vậy, nên gằn giọng hỏi:
    - Ai đã bảo cho các ngươi biết là hai vợ chồng ta sẽ đến nơi này?
    Tên tiểu nhị ấy tươi cười đáp:
    - Vị đại gia ấy có dặn con là tuyệt đối không thể nói cho ai biết tính danh và dung mạo
    của ông ta. Trong dịp đó, con có hỏi là nếu Lữ đại gia và Lữ phu nhân không bằng lòng đến
    tửu điếm ở thì sao, thì được vị đại gia ấy bảo: ?oNgươi chớ nên e ngại điều đó, vì Lữ đại gia và
    Lữ phu nhân đều là bậc anh hùng cái thế, chả lẽ họ lại tỏ ra rụt rè hay khiếp sợ như một kẻ
    hèn nhát hay sao?? Vậy xin nhị vị hãy vui lòng theo con đến tửu điếm, vì chúng con đã
    chuẩn bị đâu vào đó cả rồi!
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đưa mắt nhìn nhau một lượt. Họ tự biết nếu
    đi theo hai tên tiểu nhị này về khách điếm, e rằng sẽ xảy ra nhiều điều rắc rối cho mình.
    Nhưng qua lời nói rào trước đón sau của nhân vật không chịu để lộ tên họ ấy, nếu hai vợ
    chồng lão ta không tỏ ra có can đảm cùng đến đó thì chẳng hóa ra sau này nếu quần hùng
    biết được, thì sẽ chê cười cho hay sao?
    Họ nghĩ rằng, ở giữa một thị trấn náo nhiệt, hơn nữa, lại giữa thanh thiên bạch nhật
    như vầy chắc là không có chuyện chi to tát xảy ra. Do đó, cả hai bèn gật đầu nói:
    - Được! Vậy các ngươi hãy dẫn đường cho chúng ta đi nào!
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 54 Hooồiàiài 3
    Hai tên tiểu nhị nghe thế tỏ ra hết sức vui mừng. Chúng chia nhau mỗi tên dẫn một
    con ngựa cho Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, rồi cùng rảo bước đi về phía trước.
    Lúc ấy, trời vẫn chưa sáng tỏ, nên trên đường đi hãy còn vắng vẻ, ít người qua lại. Hai
    tên tiểu nhị dẫn Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đi qua một con đường lớn, rồi lại tẻ
    sang một khúc quanh, thì đã thấy một gian khách điếm đồ sộ trước mặt. Một tên tiểu nhị bèn
    lên tiếng nói:
    - Đến kia rồi! Đấy chính là tửu điếm của chúng con!
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vội vàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đưa
    chân bước theo hai tên tiểu nhị đi thẳng vào bên trong. Ngay lúc ấy, lại có một số người khác
    bước ra nghênh đón họ, chứng tỏ những người trong gian khách điếm này đều được biết rõ
    lai lịch của họ từ trước.
    Khi bước vào đến sảnh đường của gian khách điếm, họ lại tiếp tục vượt qua khu thiên
    tỉnh lộ thiên, thì Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương được tên tiểu nhị đưa đến hai gian
    phòng rộng rãi ở hướng nam. Hắn đưa tay xô cửa phòng và nói:
    - Xin nhị vị hãy bước vào, nếu có điều chi dạy bảo, xin nhị vị cứ gọi chúng con, vì từ
    tiền phòng cho đến tất cả chi phí lặt vặt, vị đại gia ấy cũng đã thanh toán cả rồi!
    Lữ Đằng Không hừ một tiếng, khoát tay nói:
    - Chẳng có việc chi cả, vậy ngươi hãy lui đi, và nếu ta không gọi, chẳng được xông càn
    vào.
    Vừa nói, hai vợ chồng Lữ Đằng Không cũng vừa bước thẳng vào phòng. Lữ Đằng
    Không khóa chặt cánh cửa phòng lại, đưa mắt nhìn quanh khắp bốn bên, thấy đây là một
    gian phòng bày trí rất thanh nhã, tại góc phía đông có để một chiếc giường to, ngay giữa
    phòng có để một bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn, trên mặt đá cẩm thạch, trông vô cùng xinh
    xắn.
    Lữ Đằng Không sau khi quan sát qua, lại đi quanh gian phòng xem xét tỉ mỉ từng nơi
    một. Trong khi đó, Tây Môn Nhất Nương cũng phi thân lao thoắt ra ngoài cửa sổ, để nhìn
    xem chung quanh thực kỹ, song chẳng hề trông thấy có điều chi khác lạ cả. Hai vợ chồng Lữ
    Đằng Không đều không khỏi băn khoăn nghĩ ngợi, đoán chẳng ra nhân vật giấu tên ấy là ai,
    và y hành động như vậy là có dụng ý gì?
    Sau đó, hai vợ chồng của Lữ Đằng Không bèn cùng bước đến ghế ngồi yên xuống, và
    Lữ Đằng Không thò tay vào áo lấy chiếc hộp gỗ bọc gấm ấy ra. Tây Môn Nhất Nương bèn
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 55 Hooồiàiài 3
    thấm nước gỡ miếng giấy niêm phong, rồi lại quan sát bên trong rất tỉ mỉ. Kế đó, bà ta lại co
    tay khỏ nhẹ vào thân hộp, để xem chiếc hộp ấy có phải được đóng hai lớp không?
    Hai vợ chồng Lữ Đằng Không đã xem xét kỹ lưỡng chiếc hộp bọc gấm đến nửa tiếng
    đồng hồ, nhưng hoàn toàn không nhận thấy có điều chi khác lạ, mà chỉ thấy nó y như bao
    nhiêu chiếc hộp thông thường khác mà thôi. Nhất là phía bên trong của chiếc hộp, Tây Môn
    Nhất Nương đã cố tìm xem có một dấu vết khả nghi nào chăng, nhưng vẫn tuyệt nhiên
    không thấy gì cả.
    Nhưng nếu bảo chiếc hộp ấy không có điều chi khả nghi, cũng như không có điều bí ẩn
    nào, thì tại sao hai vợ chồng ông ta vừa lên đường, đã có bao nhiêu nhân vật giang hồ theo
    dõi?
  2. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Hai vợ chồng Lữ Đằng Không nghĩ ngợi càng lâu thì càng hoang mang không hiểu ra
    sao cả. Cuối cùng, Lữ Đằng Không bèn cất kỹ chiếc hộp trở vào áo, và đang định lên tiếng
    gọi bọn tiểu nhị dọn cơm lên cho mình dùng, bất thần nghe tiếng gõ cửa, rồi có tiếng nói
    vọng vào rằng:
    - Lữ đại gia, rượu thịt đã mang đến rồi đây!
    Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bất giác lại đưa mắt nhìn nhau, và
    không khỏi có ý nghĩ là nhân vật bí mật nào đó, quả là một người vô cùng chu đáo. Lữ Đằng
    Không bèn lên tiếng đáp:
    - Cứ tự tiện mang vào!
    Tức thì, cánh cửa phòng được xô rộng ra, và đã thấy viên quản lý cùng đi với hai tiểu
    nhị, khiêng một mâm thức ăn to bước vào. Đấy quả là một bữa cơm thịnh soạn. Bọn tiểu nhị
    dọn rượu thịt lên bàn, và bày ra ba cái chén cùng ba đôi đũa.
    Bởi thế, Tây Môn Nhất Nương không khỏi lấy làm lạ, nói:
    - Còn có ai cùng dùng cơm nữa hay sao?
    Tên tiểu nhị kính cẩn đáp:
    - Thưa vâng, còn có vị đại gia đã ra lệnh cho chúng con đón tiếp nhị vị ấy, và chỉ trong
    chốc lát đây, đại gia đó sẽ đến ngay.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe thế, trong lòng không khỏi hết sức băn
    khoăn. Hơn nữa, họ lại sợ rượu thịt có bỏ thuốc độc, nên vẫn ngồi yên, không dám cầm đũa
    dùng trước.
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 56 Hooồiàiài 3
    Viên quản lý và hai tên tiểu nhị vừa lui ra chẳng bao lâu, thì hai vợ chồng Lữ Đằng
    Không đã nghe từ bên ngoài có tiếng cười nói vọng đến rằng:
    - Lữ Tổng tiêu đầu, Lữ phu nhân, vãn bối là Đoan Mộc Hồng xin bái kiến!
    Câu nói vừa dứt, cánh cửa phòng bỗng kêu lên kèn kẹt, và tự động mở toang ra, mặc
    dù lúc ấy trời không gió. Kế đó, lại trông thấy có một người đang cúi mình thi lễ, xá sâu tới
    đất.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, vì thấy hành động của con người bí mật ấy,
    tỏ ra kỳ quặc khó hiểu, nên trong lòng sẵn có ý thù địch. Do đó, cả hai không hề đáp lễ, mà
    chỉ cất giọng lạnh lùng nói:
    - Bằng hữu chẳng cần phải quá thủ lễ!
    Khi người ấy ngửa mặt nhìn lên, thì Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều sửng
    sốt...
    Thì ra, người ấy tuổi thực trẻ, chỉ mới vừa mười sáu, mười bảy mà thôi, mình mặc một
    bộ y phục màu xanh theo lối nho sinh, có thêu nhiều nhành trúc xinh xắn. Trên khuôn mặt
    sáng rỡ như ngọc của người ấy, có đôi mày cao xếch thực dài, đôi mắt sáng ngời như sao,
    chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, đôi môi đỏ hồng thực tươi, dáng điệu hào hoa phong nhã, trông
    thực vô cùng cao sang.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy đối phương lại chính là một thư
    sinh trẻ tuổi, thuộc hàng hiếm có trong đời, thì những ý nghĩ thù địch trong lòng cũng tiêu
    tan đi quá nửa. Do đó, Tây Môn Nhất Nương bèn dịu giọng nói:
    - Tôn giá cho người đón chúng tôi đến đây, chẳng hay có việc làm quý hóa chi? Vậy,
    mong tôn giá vui lòng nói rõ ra cho?
    Người thư sinh trẻ tuổi, tự xưng là Đoan Mộc Hồng ấy, bỗng đỏ bừng sắc mặt, nói:
    - Thưa, nhị vị tiền bối, có lẽ nhị vị không khỏi thầm khiển trách về chỗ hành động
    thiếu quang minh của tại hạ chăng? Đấy thật ra chỉ là một hành động bất đắc dĩ, vậy xin
    nhị vị tha thứ cho!
    Vừa nói, chàng thư sinh ấy vừa đi đến trước bàn, rồi thò tay nâng bầu rượu lên, rót
    đầy hai ly trước mặt Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương.
    Nhưng Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vẫn ngồi yên, không bưng ly rượu lên
    uống. Bởi thế, người thư sinh trẻ tuổi ấy bèn mỉm cười, nói:
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 57 Hooồiàiài 3
    - Tại hạ tuy hành sự có chỗ quái dị khó hiểu, nhưng tuyệt đối không khi nào lại bỏ
    chất độc vào rượu để ám hại ai cả, vậy xin nhị vị hãy yên lòng.
    Nói đoạn, người thư sinh trẻ tuổi ấy đỡ bầu rượu, rót cho mình một ly đầy, rồi ngửa cổ
    uống cạn ngay.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vẫn ngồi yên như cũ, không bưng ly rượu lên
    uống.
    Qua một lúc sau, Lữ Đằng Không bèn lên tiếng nói:
    - Hà tất phải nói lôi thôi dài dòng, tôn giá có điều yêu cầu chi, xin cứ nói thẳng thắn
    ra là hơn.
    Đoan Mộc Hồng để ly rượu trở xuống bàn, cất tiếng than dài một lượt, nói:
    - Trong chuyến áp tải hàng này, nhị vị đích thân bước ra đảm trách, vậy có lẽ món
    hàng ấy là một vật vô cùng quan trọng chăng?
    Lữ Đằng Không cất giọng lạnh lùng, nói:
    - Đúng thế!
    Đoan Mộc Hồng nói:
    - Ngày hôm nay tại hạ đến đây, cũng chính vì món hàng nhị vị đang áp tải!
    Lữ Đằng Không đang định to tiếng gây sự với đối phương, nhưng Tây Môn Nhất Nương
    bỗng như có một ý nghĩ chi, bèn lên tiếng nói trước rằng:
    - Nếu thế, chắc tôn giá được biết vật mà mình đang cần đến là vật chi chứ?
    Đoan Mộc Hồng đáp:
    - Đây là lẽ tất nhiên. Nhưng nhị vị hiện giờ chưa được biết, tại hạ cũng không tiện nói
    ra. Xin nhị vị hãy tin, là tại hạ đến đây hoàn toàn có hảo ý, vậy nếu nhị vị bằng lòng trao
    món vật ấy cho tại hạ, thì nhị vị cứ tự nhiên mà đi lo công việc riêng của mình, chẳng ai cản
    trở chi cả!
    Tây Môn Nhất Nương vốn có ý đặt câu hỏi, để dọ dẫm xem trong chiếc hộp gỗ bọc
    gấm ấy là vật chi. Nhưng giờ đây nghe đối phương không bằng lòng nói rõ ra, trong lòng bà
    ta không khỏi tức giận, nói:
    - Đối với chúng tôi, có lẽ không có điều chi khó khăn, nhưng chỉ e là ba người đồng
    hành với chúng tôi, lại không bằng lòng mà thôi!
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 58 Hooồiàiài 3
    Đoan Mộc Hồng cất tiếng to cười ha hả, nói:
    - Ba người bạn khó tánh ấy, có phải là hai thanh trường kiếm bên sườn của Lữ phu
    nhân, và thanh Tử Kim Đao trên lưng của Lữ tiêu đầu kia chăng? Riêng tại hạ đây cũng có
    sự chuẩn bị từ trước rồi.
    Nói dứt lời, người thư sinh ấy bèn kéo vạt áo dài ra, lấy một vật chi có màu bạc sáng
    lóng lánh, để yên xuống mặt bàn.
    Tây Môn Nhất Nương đưa mắt nhìn kỹ vật ấy, thì thấy đấy chính là một ngọn roi liên
    hoàn gồm chín khúc, màu bạc lóng lánh to cỡ đầu ngón tay, dài chừng sáu thước, bốn cạnh
    bén ngót như đao kiếm.
    Lữ Đằng Không thấy Đoan Mộc Hồng lấy binh khí ra, bất giác cất tiếng cười ha hả, nói:
    - Tiểu huynh đệ, có phải định dùng võ lực để cướp hàng chăng?
    Đoan Mộc Hồng nói:
    - Nếu nhị vị không vui lòng tặng cho, thì tại hạ bất đắc dĩ phải ra tay cướp hàng đó!
    Từ tuổi tác cho đến giọng nói của Đoan Mộc Hồng, đều chứng tỏ cậu ta là một con cừu
    non, mới tập tành dấn bước giang hồ mà thôi. Trong khi đó, Lữ Đằng Không và Tây Môn
    Nhất Nương, đều là cao thủ tên tuổi vang lừng trong cả võ lâm, vậy thử hỏi khi nào lại bằng
    lòng ra tay đánh nhau với một chàng thiếu niên miệng còn hôi sữa?
    Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, chẳng những không cảm thấy tức
    giận, mà trái lại còn tức cười nữa là khác, bèn lên tiếng nói:
    - Tiểu huynh đệ, nếu thật sự muốn ra tay cướp hàng, thì tốt nhất nên gấp rút phi ngựa
    trở về, gọi cả các vị phụ huynh và sư trưởng cùng đến đây. Chúng tôi sẵn sàng ở yên tại nơi
    này chờ đợi, vậy tiểu huynh đệ nên đi ngay đi!
    Sắc mặt của Đoan Mộc Hồng lại bừng đỏ, nói:
    - Có phải Lữ Tổng tiêu đầu cho là tại hạ không đủ sức đánh nhau một trận chăng?
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều phá lên cười to ha hả, và họ lấy tiếng
    cười ấy để thay thế cho câu trả lời của mình.
    Nhưng nào ngờ tiếng cười chưa dứt, bỗng nghe từ bên ngoài gian sảnh đường của ngôi
    khách điếm, có tiếng gào khóc inh ỏi vọng vào.
    Đoan Mộc Hồng nghe qua thì sắc mặt liền biến hẳn, nhanh nhẹn đứng phắt dậy siết
    chặt ngọn roi liên hoàn màu bạc vào tay. Đồng thời, cùng một lúc đó, cũng đã thấy trước
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 59 Hooồiàiài 3
    cửa phòng có bóng người chập chờn, rồi lại thấy rõ hai gã đàn ông mặc áo đại tang bằng gai,
    tức hai gã con trai của Quỷ Thánh Thạnh Linh, mà người trong giới giang hồ gọi là Mang Sơn
    Song Quỷ, danh hiệu là Câu Hồn Sứ Thạnh Tài và Sách Mệnh Sứ Thạnh Phủ, đã đứng sừng
    sững tại đấy rồi.
    Sắc mặt của Đoan Mộc Hồng tràn đầy vẻ giận dữ, quát rằng:
    - Hai người đến đây để làm gì?
    Thạnh Tài nghe hỏi thế, bèn cất giọng mếu máo nói:
    - Hễ ai có mặt là được chia phần!
    Đoan Mộc Hồng giận dữ, nói:
    - Việc này do ta xếp đặt và tiếp xúc trước tiên, vậy nếu các ngươi muốn chia phần, chả
    lẽ lại không kể đến chi thông lệ trong giới giang hồ hay sao?
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe đôi bên đối đáp nhau, xem mình như
    một con dê non bị họ bắt sống rồi, nên không khỏi lỡ khóc lỡ cười.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều nghĩ rằng:
    ?oTuy Quỷ Thánh Thạnh Linh ở Bắc Mang Sơn, là người võ công cao tuyệt, có thể liệt
    vào hàng đệ nhất cao thủ trong võ lâm, nhưng chắc chắn không thể nào cao cường hơn được
    vợ chồng của ông ta. Hơn nữa, mặc dù Quỷ Thánh Thạnh Linh đã rèn luyện được mấy môn
    võ học quái dị của tà phái, và lại có mấy món ám khí rất lợi hại, song vợ chồng ông ta vẫn
    không hề khiếp sợ trước những thứ đó. ?
    Riêng chàng thư sinh trẻ tuổi Đoan Mộc Hồng, thì vợ chồng Lữ Đằng Không tuy không hiểu
    rõ lai lịch ra sao, nhưng thấy rằng, dù cho đối phương có học võ công ngay từ trong bụng mẹ
    đi nữa, thì với tuổi mười lăm mười sáu ấy, tài nghệ chắc chắn vẫn không đáng họ để vào mắt.
    Chính vì nghĩ như vậy, nên Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều không khỏi
    tức cười thầm, nhanh nhẹn cùng đứng lên, lui xa độ một trượng, rồi mới cùng ngồi yên trở
    xuống ghế để xem đôi bên sắp sửa đánh nhau.
    Lúc ấy, Sách Mệnh Sứ Thạnh Phủ cất giọng ngạo nghễ nói:
    - Chính ngươi mới là kẻ không biết tôn trọng đạo nghĩa trong giới giang hồ, vì kẻ nào
    trông thấy được, tất nhiên kẻ ấy phải được chia phần, vậy ngươi có hiểu chưa?
    Đoan Mộc Hồng nạt rằng:
    - Chia cho ngươi cái...
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 60 Hooồiàiài 3
    Chàng thư sinh ấy chỉ nói được ba tiếng, sắc mặt bỗng bừng đỏ, rồi im lặng không nói
    chi thêm nữa.
    Lữ Đằng Không là một tay giang hồ lão luyện, nên nhìn qua thái độ ấy của Đoan Mộc
    Hồng, thì không khỏi sửng sốt. Vì lão ta biết Đoan Mộc Hồng định nói ?oChia cho ngươi cái
    con khỉ mốc!? nhưng hai tiếng ?okhỉ mốc? quá thô lỗ, nên chàng ta không thể nói ra được. Như
    vậy, chẳng lẽ đối phương lại là gái giả trai hay sao? Lúc ấy, Mang Sơn Song Quỷ đồng thanh
    cất giọng cười khanh khách, nói:
    - Nếu ngươi không bằng lòng chia phần, cũng chẳng sao, vì anh em ta sẽ nuốt trọn vậy!
    Câu nói vừa dứt, thì cả hai lại cất tiếng gào khóc đinh tai.
    Tiếng huyên náo trong gian phòng đã làm cho mọi người chung quanh đều giật mình.
    Do đó, bọn tiểu nhị ùn ùn kéo đến trước cửa phòng, thì Thạnh Tài đã vung ngọn Chiêu Hồn
    Phướn quét thẳng về phía ấy một lượt, khiến ba bốn tên tiểu nhị đồng loạt ngã lăn quay ra
    đất, gào la thảm thiết, rồi chết tốt ngay tức khắc.
    Bởi thế, số người còn lại đều kinh hoàng thất sắc, ùn ùn bỏ chạy tán loạn, nào còn
    dám đến xem nữa?
    Hai anh em Mang Sơn Song Quỷ lại cất tiếng khóc to, khiến cho Lữ Đằng Không và Tây
    Môn Nhất Nương cũng không khỏi cảm thấy tâm trạng vô cùng hồi hộp, bất an.
    Thì ra, sự gào khóc của họ, chính là một môn võ công tà phái vô cùng lợi hại, tuy có
    khác với môn võ công Hô Thần Khiếp Quỷ, nhưng thật ra cả hai cùng có một công dụng như
    nhau. Hai anh em hắn ta vì chưa có sự trui rèn thực cao sâu, trái lại, nếu là Quỷ Thánh Thạnh
    Linh đích thân sử dụng môn võ công đó, chắc chắn càng đáng sợ hơn gấp bao nhiêu lần.
  3. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Đoan Mộc Hồng thấy thế, bèn khẽ cau đôi mày, nói:
    - Nếu bọn các ngươi muốn dựa vào tài nghệ quỷ quái ấy, để mong thủ thắng ta thì
    chẳng phải là nằm mộng hay sao?
    Thạnh Tài vừa gào khóc nghe thực vô cùng rùng rợn, vừa múa máy chân tay nhảy lên
    như điên cuồng. Trong khi đó, ngọn Chiêu Hồn Phướn trong tay hắn ta, cũng không ngớt quét
    ra vun vút!
    Ngọn Chiêu Hồn Phướn ấy dài độ bốn thước, rộng độ một thước, may bằng một thứ
    vải gai, và bên trên vẽ chằng chịt vô số hình ma quái, trông thực vô cùng khủng khiếp.
    Thế nhưng khi ngọn Chiêu Hồn Phướn ấy được vung lên dù tuyệt nhiên không hề nghe
    có tiếng gió rít, song kình lực cuốn ra ào ào, đánh vỡ tan bàn ghế chung quanh, hất bay cả
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 61 Hooồiàiài 3
    vào chân tường. Ngay đến y phục trên người của Đoan Mộc Hồng cũng bị hất tung và giũ
    rèn rẹt, như đứng trước một cơn bão phong đáng sợ!
    Gã Thạnh Tài, tuy thân hình khi xiêu sang tả, lúc ngã sang hữu, nhưng chẳng hề tràn
    tới tấn công thẳng vào Đoan Mộc Hồng. Qua một lúc lâu, hắn ta mới gào khóc to rằng:
    - Hãy nạp mạng lại đây!
    Dứt lời, ngọn Chiêu Hồn Phướn trong tay của hắn liền được vung cao lên, rồi bắt từ
    trên nhắm giáng thẳng vào đầu của Đoan Mộc Hồng. Đồng thời, gã Thạnh Phủ cũng cất
    giọng ngạo nghễ quát:
    - Hạy nạp mạng lại đây thôi!
    Tức thì, chiếc gậy tang đang cầm trong tay của hắn ta, cũng được vung lên vun vút,
    gây nên một vùng bóng xám chập chờn, nhắm đâm thẳng vào Khí Hộ huyệt ở dưới nách của
    Đoan Mộc Hồng nhanh như chớp.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nhìn qua thế công của Mang Sơn Song Quỷ,
    thì không khỏi thầm lo sợ cho Đoan Mộc Hồng.
    Vì Đoan Mộc Hồng tuy vừa rồi đã ăn nói có vẻ xấc láo đối với vợ chồng ông ta, nhưng
    vì cả hai đều có một ý nghĩ thương tiếc cho người tài hoa, nên e rằng chàng thư sinh trẻ tuổi
    ấy, sẽ bị thua thiệt dưới thế võ quái dị từ ngọn Chiêu Hồn Phướn và chiếc gậy tang của
    Mang Sơn Song Quỷ đánh ra, nên cả hai không ai bảo ai, tự động siết chặt một món ám khí
    trong tay, chuẩn bị nếu gặp trường hợp Đoan Mộc Hồng gặp nguy, họ sẽ ra tay tương trợ
    ngay tức khắc.
    Ngọn Chiêu Hồn Phướn và chiếc gậy tang công tới nhanh như điện chớp, nhưng Đoan
    Mộc Hồng lại cất tiếng cười ha hả, rồi vung mạnh một cánh tay lên, tức thì, ngọn roi liên
    hoàn chín khúc màu bạc trong tay của chàng ta, liền ngân thành một tiếng loảng xoảng,
    đồng thời lóe lên một vầng ánh sáng màu bạc chói ngời, hoa cả mắt người chung quanh.
    Cùng một lúc đó, thân mình của Đoan Mộc Hồng lại nhanh như chớp, luồn dưới ngọn
    Chiêu Hồn Phướn của đối phương lách tránh ra xa, đồng thời lại vung mạnh cánh tay lên một
    lượt. Thế là, chẳng những Đoan Mộc Hồng có thể lách tránh khỏi được cả thế công từ chiếc
    gậy tang của đối phương đang công tới, mà trái lại, ngọn roi liên hoàn còn quét ngược trở ra
    sau, nhắm phản công thẳng vào cánh tay phải của gã Thạnh Tài.
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 62 Hooồiàiài 3
    Thế võ ấy của Đoan Mộc Hồng, chẳng những biến hóa hết sức thần tốc, mà riêng về
    thuật khinh công và thân pháp của chàng ta, lại tỏ ra nhanh nhẹn và ngoạn mục vô cùng,
    quả ít thấy trong võ lâm.
    Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều không khỏi kêu thầm lên rằng:
    ?oPhi Yến Môn.?
    Khắp trong võ lâm, có những môn phái đã dựa vào thuật khinh công độc đáo của mình
    để mệnh danh cho môn phái, nhưng bất luận là thuật khinh công của ai, cũng không thể sánh
    kịp với thuật khinh công của Phi Yến Môn cả. Vì chẳng những các cao thủ trong Phi Yến
    Môn có thể sử dụng thuật khinh công đến mức cao tuyệt, mà dáng điệu của họ lại trông
    ngoạn mục vô cùng, đó là điều mà cả võ lâm đều công nhận.
    Giờ đây, Đoan Mộc Hồng đang lâm vào một trường hợp vô cùng hiểm nguy, nên đã
    nhanh nhẹn sử dụng thuật khinh công phi thân luồn dưới ngọn Chiêu Hồn Phướn của đối
    phương lướt thẳng ra xa để tránh. Vậy, nếu chẳng phải là nhân vật trong Phi Yến Môn, thì
    thử hỏi ai lại có được thuật khinh công kỳ tuyệt đến thế?
    Chính vì lẽ ấy, nên sự hoài nghi của Lữ Đằng Không cho Đoan Mộc Hồng chính là gái
    giả trai khi nãy, giờ đây đã trở thành khẳng định.
    Vì kể từ khi Phi Yến Môn sáng lập tông phái, cho đến ngày hôm nay, trải qua một
    trăm bảy mươi mấy năm dài, nhưng trong môn phái tuyệt nhiên chẳng khi nào thu nhận một
    môn đồ thuộc phái nam, trái lại, họ chỉ thu nhận toàn môn đồ phái nữ mà thôi.
    Hơn nữa, ai muốn xin vào làm môn đồ của Phi Yến Môn, thì phải tuyên thệ rất nặng nề
    trước di tượng của các vị Chưởng môn đời trước, là đã vào môn phái này rồi thì vĩnh viễn
    không lấy chồng. Chính vì lẽ ấy, nên các cao thủ thuộc nữ phái trong võ lâm, có đến gần
    phân nửa là người xuất thân từ Phi Yến Môn.
    Đoan Mộc Hồng đã là người biết sử dụng thuật khinh công của Phi Yến Môn, vậy chắc
    chắn là gái giả trai, chứ chẳng còn chi nghi ngờ nữa!
    Lúc bấy giờ, ngọn roi liên hoàn trong tay Đoan Mộc Hồng đang quay vun vút, ánh sáng
    màu bạc lóe lên chập chờn khắp nơi, khiến cho hai gã Thạnh Tài và Thạnh Phủ bị đẩy lùi ra
    sau mấy bước.
    Trong khi đó, thế lao tới của Đoan Mộc Hồng đang trên đà mạnh mẽ, nên xem ra chắc
    chắn chàng ta sẽ lướt thẳng ra khỏi phòng. Nhưng trong thực tế, chàng ta mới lướt ra xa độ
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 63 Hooồiàiài 3
    ba bốn thước, bỗng nhiên thân người đứng yên lại, rồi nhanh nhẹn quay trở ra sau, vung
    ngược ngọn roi liên hoàn, nhắm ngay chiếc gậy tang của đối phương quét tới.
    Lúc ấy, chiếc gậy tang đang lướt tới sát người của Đoan Mộc Hồng, và đấy chính là thế
    gậy thứ hai của gã Thạnh Phủ vừa công tới, sau khi thế gậy thứ nhất đã đánh hụt vào
    khoảng không.
    Khi ngọn roi liên hoàn màu bạc trong tay của Đoan Mộc Hồng vừa quét tới, liền nghe
    một tiếng xoảng vang lên, và đã quấn chặt cứng lấy chiếc gậy tang của đối phương.
    Qua tiếng ngân do hai làn sắt thép chạm gây nên, chứng tỏ chiếc gậy tang của gã
    Thạnh Phủ cũng được rèn bởi một thứ sắt thép tinh ròng, chứ không phải là một chiếc gậy
    bằng trúc hay bằng gỗ thông thường.
    Khi hai món binh khí quấn cứng vào nhau, gã Thạnh Phủ bất thần phá lên gào khóc to
    hơn. Giữa tiếng khóc thê thảm rùng rợn ấy của hắn ta, lại có tiếng nói to rằng:
    - Nạp mạng lại đây! Nạp mạng lại đây!
    Sắc mặt của Đoan Mộc Hồng tỏ ra vô cùng chán ghét hai đối phương, nên cánh tay
    phải liền giật mạnh khiến cho gã Thạnh Phủ vì đang năm cứng chiếc gậy tang, liền bị kéo
    ngã chúi về trước một bước.
    Sau khi ngọn roi liên hoàn và chiếc gậy tang quấn cứng vào nhau, hai đối phương đã
    cách nhau rất gần, do đó, lúc gã Thạnh Phủ ngã chúi tới, khuôn mặt tái nhợt không hề thấy
    một giọt máu tươi của hắn ta cơ hồ chạm thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Mộc
    Hồng. Bởi thế Đoan Mộc Hồng lại cảm thấy hết sức ghê tởm, nên bất thần vung cánh tay
    trái lên một lượt, nhắm giáng thẳng vào ***g ngực đối phương một chưởng mạnh mẽ phi
    thường. Đồng thời cùng một một lúc với chưởng lực mãnh liệt cuốn tới, lại thấy có một luồng
    ánh thép màu đen lóe lên, tức thì, một món ám khí lợi hại cũng bay vèo về phía ***g ngực
    của đối phương.
    Trong khi đó, gã Thạnh Tài đã lao thoắt đến sát bên lưng của Đoan Mộc Hồng. Thân
    pháp nhẹ nhàng không hề gây ra tiếng động. Đồng thời hắn ta cũng nhanh như chớp vung
    ngọn Chiêu Hồn Phướn lên, nhắm ngay đầu Đoan Mộc Hồng giáng thẳng xuống.
    Khoảng cách giữa Đoan Mộc Hồng và gã Thạnh Phủ quá gần, nên món ám khí từ trong
    tay Đoan Mộc Hồng ném ra, lẽ tất nhiên là đã trúng thẳng vào người đối phương, không làm
    sao lách tránh được nữa.
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 64 Hooồiàiài 3
    Do đó, sau một tiếng phập, tức thì ai nấy đã trông thấy món ám khí ấy ghim giữa ***g
    ngực của gã Thạnh Phủ, và tiếp đó, lại nghe có một tiếng phình to, khiến gã Thạnh Phủ bị
    hất bắn ra sau nửa bước.
    Thế nhưng chiếc gậy tang trong tay của Thạnh Phủ, vẫn còn được siết cứng, không
    chịu buông bỏ. Và chính vì thế, khi hắn ta bị hất lui ra sau nửa bước, thì đã kéo luôn cả Đoan
    Mộc Hồng theo. Do đó, ngọn Chiêu Hồn Phướn của gã Thạnh Tài vừa giáng xuống, lại đánh
    hụt vào khoảng không, mà chỉ có luồng âm phong cuốn tới, quét bay chiếc mão nho sinh
    đang dội trên đầu của Đoan Mộc Hồng mà thôi.
    Thế là, ai nấy đều trông thấy một mớ tóc dài xinh đẹp như mây, xòa ra chấm tới vai
    Đoan Mộc Hồng. Quả đúng chàng là một người con gái.
    Đoan Mộc Hồng trông thấy ngọn Yến Dĩ Tiêu của mình đã cắm phập vào ***g ngực
    của gã Thạnh Phủ, hơn nữa luồng chưởng lực của nàng cũng vừa đánh trúng thẳng vào ***g
    ngực của đối phương, vậy đáng lẽ đối phương đã bị trọng thương kiệt lực, vì luồng chưởng
    lực ấy đã làm cho mũi Yến Dĩ Tiêu gây thương tích nặng nề hơn. Nhưng đàng này gã Thạnh
    Phủ vẫn còn đủ sức để phản công trả lại, khiến nàng cảm thấy hết sức quái dị, không hiểu
    tại sao.
    Tuy nhiên, Đoan Mộc Hồng đã đoán biết là mọi việc đang rất bất lợi cho mình, nên có
    ý định lách tránh ra xa để đối phó với mọi điều bất trắc. Song, đã chậm mất rồi...
    Gã Thạnh Phủ liền cất tiếng gào khóc rằng:
    - Ta trả lại ngọn tiêu thép này cho ngươi đây!
    Dứt lời, hắn phình ***g ngực trở ra, tức thì, qua một tiếng vèo, mũi Yến Dĩ Tiêu lập lòe
    ánh thép màu đen kia, liền từ ***g ngực của hắn ta bay thẳng trở ra như tên bắn, nhắm công
    vào ***g ngực của Đoan Mộc Hồng.
    Qua sự diễn biến ấy, chẳng những Đoan Mộc Hồng không thể ngờ trước được, mà ngay
    đến Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
    Chừng ấy, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương mới nhớ lại là Quỷ Thánh Thạnh
    Linh có mấy môn võ công vô cùng quái dị, như Quỷ Khốc Thần Hiệu, thuật khinh công Quỷ
    Hành Không và một môn khác gọi là Quỷ Thân.
    Thứ võ công gọi là Quỷ Thân ấy chính là một môn võ học rất khó rèn luyện được. Vì
    môn võ công ấy sử dụng một luồng chân khí âm nhuyễn cực độ, khống chế các bắp thịt
    trong toàn châu thân con người, làm cho cơ thể con người ấy trở thành mềm mại, phập phều,
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 65 Hooồiàiài 3
    như bao bông gòn. Các binh khí thông thường, mặc dù có thể đâm vào cơ thể của người biết
    võ công ấy được, và thoạt nhìn cũng thấy như có thể đâm lủng vào sâu, nhưng kỳ thực thì
    đây chỉ vì cơ thể của họ quá mềm, nên nó hủng vào vậy thôi, chứ không hề gây thương tích
    gì được cho đối phương cả. Môn võ công ấy, chính là một môn võ công cao cường tuyệt đỉnh
    trong tà phái, nó cũng bắt nguồn từ một nguyên lý với Miên Công của Đạo giáo, và Bàn
    Nhược Nhuyễn Công của Phật môn. Chính vì thế, nên nó là một môn võ công hết sức khó
    trui luyện.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương không thể tưởng tượng được là hai gã Mang
    Sơn Song Quỷ ấy sử dụng Quỷ Khốc Thần Hiệu một cách tầm thường như thế, mà lại có thể
    rèn luyện thành công môn Quỷ Thân.
    Do đó, cả hai đành trố mắt nhìn chòng chọc vào mũi Yến Dĩ Tiêu đang bay vèo tới
    trước ***g ngực của Đoan Mộc Hồng, chứ không làm sao tiếp ứng cho kịp nữa
    Nhưng Đoan Mộc Hồng đã là nhân vật trong Phi Yến Môn, đâu phải là một tay tầm
    thường? Do đó, nàng vừa trông thấy tình trạng bất, lợi cho mình, liền buông ngọn roi liên
    hoàn trong tay rồi bất thần mọp sát thân người xuống, cơ hồ nằm ngang lên mặt đất, rồi phi
    thân vọt mình bay ra xa nhanh như gió cuốn.
    Qua thế Lão Yến Mịch Thực ấy, chẳng những nàng đã sử dụng hết sức cao tuyệt, mà
    dáng điệu hết sức đẹp đẽ, quả chẳng khác chi một con chim én bay lướt trên mặt đất bằng.
    Do đó, mũi Yến Dĩ Tiêu ấy đã bay vèo ngang đầu nàng, rồi lại nhắm ngay gã Thạnh Tài tiếp
    tục lướt tới.
    Vì quá nguy cấp, nên Đoan Mộc Hồng phải buông bỏ ngọn roi liên hoàn của mình. Do
    đó, nàng cảm thấy vẫn còn ấm ức trong lòng, nên thân người vừa đáp yên lên mặt đất, đã
    nhanh nhẹn vung ngược một chưởng trở ra sau, nhắm giáng thẳng vào bắp chân của gã
    Thạnh Phủ. Hơn nữa, thế chưởng ấy nàng đã được giương thẳng năm ngón tay ra như năm
    cái móc thép, có dụng ý là sẽ bấu lấy bắp chân của đối phương.
    Bởi thế, sau khi nàng chụp được bắp chân của gã Thạnh Phủ, vì lẽ đang còn trớn lướt
    tới, nên nàng đã kéo luôn đối phương theo, khiến hắn ta không còn đứng vững đôi chân được,
    té đánh phịch xuống mặt đất ngay.
    Đoan Mộc Hồng sau khi đứng thẳng người lên, lại thuận tay chụp lấy chiếc ghế bằng
    gỗ tử đàn cạnh đấy, vung lên nhắm giáng thẳng xuống đầu của gã Thạnh Phủ đang té ngồi
    trên mặt đất.
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 66 Hooồiàiài 3
    Đoan Mộc Hồng mới vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, thế mà thế võ phản công của nàng
    lại tỏ ra hết sức gọn gàng lanh lợi, nhìn vào nhẹ nhàng như lưu thủy hành vân.
    - o O o -
  4. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Hồi 4
    Gọi là cảnh cáo lũ gian
    Tam tàn chiến bại đồi hoang hãi hùng
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nhìn qua, thì đồng thanh buột
    miệng kêu lên rằng:
    - Thế võ hay tuyệt!
    Ngay lúc ấy, ngọn Chiêu Hồn Phướn trong tay của gã Thạnh Tài đã nhanh nhẹn đưa
    thẳng về phía trước, để đỡ mũi Yến Dĩ Tiêu. Thế là, sau một tiếng phập, món ám khí ấy đã
    đâm thẳng vào ngọn Chiêu Hồn Phướn, nhưng rồi lại bị hất bật trở ra xa ngay tức khắc.
    Cùng một lúc đó, chiếc ghế trong tay của Đoan Mộc Hồng cũng đang bắt từ trên cao
    lướt nhanh như chớp, nhắm giáng ngay đầu của gã Thạnh Phủ. Nhưng hắn ta chẳng phải là
    một nhân vật tầm thường, nên sau khi bị Đoan Mộc Hồng kéo té phịch xuống đất, liền nhanh
    nhẹn nhào lộn thân người nằm ngửa mặt nhìn lên, và vì thế, hắn đã trông thấy rõ chiếc ghế
    bằng gỗ tử đàn nặng nề đang nhắm giáng thẳng vào đầu mình. Do đó, hắn quát lên một
    tiếng to, rồi vung chiếc gậy tang trong tay lên, nhắm đập thẳng vào chiếc ghế ấy.
    Thế là, qua một tiếng xoạc, chiếc gậy tang trong tay của Thạnh Phủ đã đánh vỡ làm
    đôi chiếc ghế đang giáng xuống, đồng thời, thế gậy của hắn ta vẫn còn đang ngon trớn, nên
    tiếp tục lướt tới, nhắm giáng thẳng vào đỉnh đầu của Đoan Mộc Hồng.
    Ở trong trường hợp đó, Đoan Mộc Hồng phải chịu thiệt hơn. Vì nàng bị chiếc ghế che
    mất một vùng trước mắt, không còn trông thấy rõ đối phương đang vung chiếc gậy tang
    đánh tới, nên mãi đến lúc chiếc gậy tang sắp giáng đến mặt nàng, nàng mới hay được. Do đó,
    dù cho nàng có muốn lách tránh, cũng không còn kịp nữa...!
    Giữa cơn nguy cấp đó, Đoan Mộc Hồng bất đắc dĩ phải giương thẳng năm ngón tay ra
    như năm cái móc sắt, vận dụng chân lực nhắm chụp thẳng vào chiếc gậy tang của đối
    phương. Và xem chừng bàn tay của nàng cũng sắp chụp được vào bóng gậy chập chờn của
    Thạnh Phủ...
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 67 Hooồiàiài 4
    Nhưng ngay lúc ấy, Thạnh Phủ bỗng giật lùi chiếc gậy trong tay trở ra sau độ nửa
    thước. Chiếc gậy tang của hắn ta, tuy bên ngoài được quấn bằng một lớp vải trắng, nhưng kỳ
    thực, thì đó là một chiếc gậy thép tinh ròng, hơn nữa, trên thân gậy lại còn có vô số gai
    nhọn, có tẩm chất độc.
    Chính vì vậy, khi hắn ta trông thấy Đoan Mộc Hồng vung tay chụp tới thì liền giật lùi
    chiếc gậy trở ra sau, thoạt nhìn như hắn ta sợ hãi tránh thế chụp của đối phương, nhưng thật
    ra là trong lòng hắn ta đang vô cùng vui thích, và làm thế để dẫn dụ Đoan Mộc Hồng chụp
    thẳng vào chiếc gậy của mình. Vì nếu đối phương chụp trúng vào những chiếc gai nhọn bằng
    thép trên thân gậy ấy, tất sẽ bị trầy da chảy máu ngay, và do đó, chất độc ngấm vào cơ thể,
    giết chết nạn nhân trong phút chốc.
    Song Đoan Mộc Hồng là một con người lanh lợi sáng suốt, nên trông thấy mình vừa
    vung tay chụp tới, thì đối phương giật lùi chiếc gậy tang trở ra sau, thì liền đoán biết trên
    chiếc gậy ấy có điều chi đáng ngờ vực. Vì qua cử chỉ đó của đối phương rõ ràng muốn dẫn
    dụ nàng sa vào tròng.
    Bởi thế, Đoan Mộc Hồng đã kịp thời thay đổi ý định, vận dụng thêm chân khí vào cánh
    tay, rồi nhanh nhẹn hạ thấp cánh tay xuống, đổi trảo thành chưởng, quét ngang một lượt, tạo
    thành một luồng kình phong mãnh liệt cuốn thẳng về phía đối phương. Do đó, sau một tiếng
    phình to, Thạnh Phủ đã bị trúng chưởng lực, thối lui ra sau một bước. Đoan Mộc Hồng liền
    thừa cơ điểm nhẹ đôi chân nhảy ra xa, rồi lại lấy mũi giày hất ngọn roi liên hoàn màu bạc
    của mình đang nằm trên đất lên, siết chặt vào tay như cũ.
    Ba người đánh nhau trước sau chỉ bốn năm thế võ, nhưng vì đôi bên đều dùng các loại
    binh khí ngắn, nên bao nhiêu phần hiểm nguy nối tiếp diễn ra không ngừng, khiến người xem
    phải hoa cả mắt.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy thế, đều không khỏi thán phục
    rằng:
    ?oÔi! Quả đúng là tre tàn măng mọc, hậu sinh khả uý!?
    Nhìn qua trong võ lâm, Đoan Mộc Hồng và Mang Sơn Song Quỷ thật ra chỉ là hàng
    tiểu bối, tuổi chưa quá đôi mươi, thế mà võ công đã tiến tới một trình độ cao cường, có thể
    liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong giới giang hồ.
    Lúc ấy, Đoan Mộc Hồng đã thu ngọn roi liên hoàn trở về, lắc đầu hất cho mái tóc dài
    xếp gọn cả ra phía sau. Vì vừa rồi chiếc mão nho sinh của nàng đã bị luồng âm phong từ
    ngọn Chiêu Hồn Phướn cuốn tới hút rơi, nên mái tóc huyền đã rũ xuống tới tận đôi vai, khiến
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 68 Hooồiàiài 4
    nàng đã hoàn toàn bộc lộ là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, chẳng còn điểm nào giống tu
    mi nam tử nữa.
    Sau khi hất gọn mái tóc, Đoan Mộc Hồng lại vung tay quét thẳng ngọn roi liên hoàn
    trở ra, khiến ánh sáng màu bạc lại lóe lên sáng ngời, trùm kín cả phía trước mặt, và nạt to
    rằng:
    - Nếu các người muốn gây sự đánh nhau mãi, khi mọi việc ở đây xong xuôi, hãy coi
    chừng ta san bằng cái ổ yêu quái của các ngươi ở Bắc Mang Sơn thành bình địa đó!
    Mang Sơn Song Quỷ cất giọng ngạo nghễ cười ằng ặc. Tiếng cười của họ nghe chẳng
    khác nào tiếng gào khóc vừa rồi là mấy. Sau đó, cả hai lại đồng thanh nói:
    - Chẳng biết khi mọi việc ở đây xong xuôi, thì quỷ cư của ta ở Bắc Mang Sơn thành
    bình địa, hay là Phi Yến Môn của ngươi ở Phi Yến Lãnh nhuộm đỏ máu tươi đó!
    Đôi mày liễu của Đoan Mộc Hồng liền nhướng lên cao nói:
    - Cãi vã bằng lời nói với các ngươi không có ích lợi gì, vậy chúng ta hãy dùng binh khí
    để phân thắng bại được không?
    Thạnh Tài cất giọng ngạo nghễ, nói:
    - Kẻ nào thắng thì được bảo vật, còn kẻ nào thua thì hãy mau rút lui!
    Đoan Mộc Hồng đáp:
    - Tốt lắm!
    Tiếng nói vừa dứt, nàng đã phi thân bay vọt lên cao ba thước, trông thân hình nàng
    như đang đứng lơ lửng giữa khoảng không.
    Thân pháp ấy chính là thế Nhũ Yến Ly Sào, một thế khó luyện tập nhất trong đường
    Phi Yến Thất Thức của Phi Yến Môn. Vì sau khi phi thân vọt thẳng mình lên cao, thì cả người
    Đoan Mộc Hồng lại đứng yên trên khoảng không trong giây lát, đồng thời, giữa giây phút
    chớp nhoáng đó nàng đã vung ngọn roi liên hoàn màu bạc quét ra vun vút, khiến ánh bạc lóe
    lên chói ngời nơi nơi. Nàng dùng thế Lao Yến Phân Phi, quét ra hai thế võ liên tiếp, nhắm
    công thẳng vào hai gã Thạnh Tài và Thạnh Phủ.
    Bởi thế, hai đối phương liền cất giọng ngạo nghễ quát lên rằng:
    - Tấn công thực phải lúc!
    Câu nói vừa dứt, cả hai liền nhanh nhẹn dang xa ngay tức khắc...
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 69 Hooồiàiài 4
    Nhưng cùng lúc đó, mọi người bất thần nghe có tiếng nổ ầm vang dội, đi đôi với một
    chuỗi cười dài đinh tay nhức óc, đang từ xa tiến đến gần. Và sau đó lại nghe có tiếng nói to
    rằng:
    - Ai thắng thì được bảo vật, ai bại thì mau rút lui! Vậy bọn các ngươi hãy mau rút lui đi
    nào!
    Câu nói vừa dứt, thì trước cửa phòng đã thấy bóng người chập chờn, đồng thời, lại
    thấy kình phong cuốn tới ồ ạt, đi đôi với hai vầng ánh sáng màu xám xoay vun vút, gây
    thành tiếng nổ ầm ầm, bắt từ ngoài cuốn thẳng vào trong gian phòng, chẳng khác chi một
    cơn bão.
    Gian phòng ấy tuy rộng rãi, nhưng chỉ trong nháy mắt sau là ai nấy đã thấy bốn bức
    tường chung quanh đều nứt rạn, cơ hồ như muốn sụp đổ tan tành.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nhìn thấy đối phương tràn tới qua một uy thế
    mãnh liệt, táo bạo tới mức đó, thì liền không khỏi hãi kinh. Và sau đó, khi cả hai người định
    thần nhìn kỹ về phía trước, thì nghe ba tiếng bốp, bốp, bốp nối tiếp vang lên, rồi lại thấy rõ
    Đoan Mộc Hồng đã vung ngọn roi liên hoàn lên, giáng thẳng vào hai vầng bóng xám đang
    quay tít ấy ba thế võ. Và gã Thạnh Phủ cũng đang vung ngọn gậy tang lên công tới một gậy
    mãnh liệt!
    Sau khi nhân vật ấy dừng chân đứng yên, thì liền phát lên tiếng cười to ha hả. Tiếng
    cười của hắn ta rung chuyển cả gian phòng, khiến mái ngói tuôn đổ lào xào, lấp mất cả tiếng
    khóc gào ghê rợn của Mang Sơn Song Quỷ!
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đến chừng đó mới trông thấy rõ nhân vật ấy
    chính là vị Chưởng môn phái Thái Cực, tức Phán Tiên Từ Lưu Bản. Và hai bóng xám chập
    chờn quay tít ấy, chính là hai gánh đá mà lão ta đã gánh trên vai!
    Mang Sơn Song Quỷ lúc ấy cũng đã thấy rõ được đối phương, nên đồng loạt thối lui ra
    sau mấy bước. Riêng Đoan Mộc Hồng cũng nhanh nhẹn xoay người lại, rồi nhảy tránh ra xa
    gần một trượng, nói:
    - Từ bá bá, tại sao bá bá cũng tìm đến đây tham dự vào chuyện này?
    Phán Tiên Từ Lưu Bản cất tiếng to cười ha hả, khiến mớ thịt phì nộn trên người ông ta
    không ngớt rung rinh, nói:
    - A Hồng, sư phụ của ngươi cũng như gã lão quỷ ấy đều đi sai một nước cờ rồi. Vì chỉ
    phái mấy người đến như vầy, là mọi việc có thể thành tựu được hay sao?
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 70 Hooồiàiài 4
    Đôi mắt đen láy của Đoan Mộc Hồng xoay qua một lượt, nói:
    - Từ bá bá, xin bá bá hãy đẩy lui hai gã yêu tinh đáng ghét này đi đã, rồi tôi sẽ có lời
    giãi bày với bá bá sau!
    Thì ra, giữa Thái Cực Môn và Phi Yến Môn vốn có sự liên hệ với nhau rất sâu xa, nên
    Đoan Mộc Hồng vừa nhìn thấy Từ Lưu Bản là đã gọi là ?obá bá? ngay.
    Từ Lưu Bản đáp:
    - Được!
    Dứt lời, ông ta bèn ngửa mặt nhìn lên, nạt to rằng:
    - Hai tên quỷ con quỷ cháu các ngươi, còn nấn ná lại đây làm gì? Sao chưa chịu cút về
    ổ quỷ của các ngươi cho rồi!
    Thạnh Tài cất giọng lạnh lùng nói:
    - Ông béo này là ai thế?
    Từ Lưu Bản cất tiếng to cười ha hả, nói:
    - Cụ cố béo của ngươi đây là người ở Song Trụ Phong tại Đông Thiên Mục, đi không đổi
    họ, ngồi không đổi tên, gọi là Từ Lưu Bản đây. Các ngươi hãy mau trở về nói với con quỷ già
    ấy, bảo là nếu muốn lũ quỷ con quỷ cháu của lão ta thật sự mặc áo tang sô để chịu tang cho
    lão ta, thì hãy tìm đến gặp ta được rồi. Sao các ngươi chưa chịu mau cút đi?
    Câu nói cuối cùng của ông ta đã sử dụng Thái Cực Chân Khí, nên tiếng nói đã vang rền
    như tiếng sấm nổ giữa khoảng không, làm cho tường nhà rung chuyển không ngớt.
    Thạnh Phủ chờ Từ Lưu Bản nói dứt lời, thì mếu máo gào khóc to rằng:
    - Ông mập kia, té ra lại chính là ông! Chả lẽ ông lại muốn gây thành mối thù oán với
    chúng tôi nữa hay sao?
    Từ Lưu Bản cười to, nói:
    - Ai vì sợ bọn các ngươi có đông lũ quỷ con quỷ cháu, nên không dám gây sự với các
    ngươi, chứ còn ta thì chẳng hề sợ bao giờ!
    Thạnh Phủ đáp:
    - Nếu ông không sợ chúng tôi, thì chúng tôi lại sợ ông hay sao?
    Từ Lưu Bản bước tới trước một bước, nạt rằng:
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 71 Hooồiàiài 4
    - Nếu các ngươi không chịu cút đi, đợi gánh đá trên vai của ta đè bẹp, thì các ngươi sẽ
    thật sự tìm đến ở chung với lũ quỷ bên dưới âm ty đó!
    Thạnh Tài bất thần vung ngọn phướn chiêu hồn lên, quất thẳng về phía trước không hề
    gây nên tiếng động. Từ Lưu Bản thấy thế, bèn quát rằng:
    - Khá khen cho gã tiểu quỷ, chẳng biết chi là sống chết kia!
    Nói đoạn, lão ta bèn nghiêng vai quét gánh đá trên vai về phía trước, chạm thẳng vào
    ngọn Chiêu Hồn Phướn nghe một tiếng ầm, khiến chiếc cán sắt của ngọn Chiêu Hồn Phướn bị
    xoay tít thành mấy vòng tròn to.
  5. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Hồi 4
    Gọi là cảnh cáo lũ gian
    Tam tàn chiến bại đồi hoang hãi hùng
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nhìn qua, thì đồng thanh buột
    miệng kêu lên rằng:
    - Thế võ hay tuyệt!
    Ngay lúc ấy, ngọn Chiêu Hồn Phướn trong tay của gã Thạnh Tài đã nhanh nhẹn đưa
    thẳng về phía trước, để đỡ mũi Yến Dĩ Tiêu. Thế là, sau một tiếng phập, món ám khí ấy đã
    đâm thẳng vào ngọn Chiêu Hồn Phướn, nhưng rồi lại bị hất bật trở ra xa ngay tức khắc.
    Cùng một lúc đó, chiếc ghế trong tay của Đoan Mộc Hồng cũng đang bắt từ trên cao
    lướt nhanh như chớp, nhắm giáng ngay đầu của gã Thạnh Phủ. Nhưng hắn ta chẳng phải là
    một nhân vật tầm thường, nên sau khi bị Đoan Mộc Hồng kéo té phịch xuống đất, liền nhanh
    nhẹn nhào lộn thân người nằm ngửa mặt nhìn lên, và vì thế, hắn đã trông thấy rõ chiếc ghế
    bằng gỗ tử đàn nặng nề đang nhắm giáng thẳng vào đầu mình. Do đó, hắn quát lên một
    tiếng to, rồi vung chiếc gậy tang trong tay lên, nhắm đập thẳng vào chiếc ghế ấy.
    Thế là, qua một tiếng xoạc, chiếc gậy tang trong tay của Thạnh Phủ đã đánh vỡ làm
    đôi chiếc ghế đang giáng xuống, đồng thời, thế gậy của hắn ta vẫn còn đang ngon trớn, nên
    tiếp tục lướt tới, nhắm giáng thẳng vào đỉnh đầu của Đoan Mộc Hồng.
    Ở trong trường hợp đó, Đoan Mộc Hồng phải chịu thiệt hơn. Vì nàng bị chiếc ghế che
    mất một vùng trước mắt, không còn trông thấy rõ đối phương đang vung chiếc gậy tang
    đánh tới, nên mãi đến lúc chiếc gậy tang sắp giáng đến mặt nàng, nàng mới hay được. Do đó,
    dù cho nàng có muốn lách tránh, cũng không còn kịp nữa...!
    Giữa cơn nguy cấp đó, Đoan Mộc Hồng bất đắc dĩ phải giương thẳng năm ngón tay ra
    như năm cái móc sắt, vận dụng chân lực nhắm chụp thẳng vào chiếc gậy tang của đối
    phương. Và xem chừng bàn tay của nàng cũng sắp chụp được vào bóng gậy chập chờn của
    Thạnh Phủ...
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 67 Hooồiàiài 4
    Nhưng ngay lúc ấy, Thạnh Phủ bỗng giật lùi chiếc gậy trong tay trở ra sau độ nửa
    thước. Chiếc gậy tang của hắn ta, tuy bên ngoài được quấn bằng một lớp vải trắng, nhưng kỳ
    thực, thì đó là một chiếc gậy thép tinh ròng, hơn nữa, trên thân gậy lại còn có vô số gai
    nhọn, có tẩm chất độc.
    Chính vì vậy, khi hắn ta trông thấy Đoan Mộc Hồng vung tay chụp tới thì liền giật lùi
    chiếc gậy trở ra sau, thoạt nhìn như hắn ta sợ hãi tránh thế chụp của đối phương, nhưng thật
    ra là trong lòng hắn ta đang vô cùng vui thích, và làm thế để dẫn dụ Đoan Mộc Hồng chụp
    thẳng vào chiếc gậy của mình. Vì nếu đối phương chụp trúng vào những chiếc gai nhọn bằng
    thép trên thân gậy ấy, tất sẽ bị trầy da chảy máu ngay, và do đó, chất độc ngấm vào cơ thể,
    giết chết nạn nhân trong phút chốc.
    Song Đoan Mộc Hồng là một con người lanh lợi sáng suốt, nên trông thấy mình vừa
    vung tay chụp tới, thì đối phương giật lùi chiếc gậy tang trở ra sau, thì liền đoán biết trên
    chiếc gậy ấy có điều chi đáng ngờ vực. Vì qua cử chỉ đó của đối phương rõ ràng muốn dẫn
    dụ nàng sa vào tròng.
    Bởi thế, Đoan Mộc Hồng đã kịp thời thay đổi ý định, vận dụng thêm chân khí vào cánh
    tay, rồi nhanh nhẹn hạ thấp cánh tay xuống, đổi trảo thành chưởng, quét ngang một lượt, tạo
    thành một luồng kình phong mãnh liệt cuốn thẳng về phía đối phương. Do đó, sau một tiếng
    phình to, Thạnh Phủ đã bị trúng chưởng lực, thối lui ra sau một bước. Đoan Mộc Hồng liền
    thừa cơ điểm nhẹ đôi chân nhảy ra xa, rồi lại lấy mũi giày hất ngọn roi liên hoàn màu bạc
    của mình đang nằm trên đất lên, siết chặt vào tay như cũ.
    Ba người đánh nhau trước sau chỉ bốn năm thế võ, nhưng vì đôi bên đều dùng các loại
    binh khí ngắn, nên bao nhiêu phần hiểm nguy nối tiếp diễn ra không ngừng, khiến người xem
    phải hoa cả mắt.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy thế, đều không khỏi thán phục
    rằng:
    ?oÔi! Quả đúng là tre tàn măng mọc, hậu sinh khả uý!?
    Nhìn qua trong võ lâm, Đoan Mộc Hồng và Mang Sơn Song Quỷ thật ra chỉ là hàng
    tiểu bối, tuổi chưa quá đôi mươi, thế mà võ công đã tiến tới một trình độ cao cường, có thể
    liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong giới giang hồ.
    Lúc ấy, Đoan Mộc Hồng đã thu ngọn roi liên hoàn trở về, lắc đầu hất cho mái tóc dài
    xếp gọn cả ra phía sau. Vì vừa rồi chiếc mão nho sinh của nàng đã bị luồng âm phong từ
    ngọn Chiêu Hồn Phướn cuốn tới hút rơi, nên mái tóc huyền đã rũ xuống tới tận đôi vai, khiến
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 68 Hooồiàiài 4
    nàng đã hoàn toàn bộc lộ là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, chẳng còn điểm nào giống tu
    mi nam tử nữa.
    Sau khi hất gọn mái tóc, Đoan Mộc Hồng lại vung tay quét thẳng ngọn roi liên hoàn
    trở ra, khiến ánh sáng màu bạc lại lóe lên sáng ngời, trùm kín cả phía trước mặt, và nạt to
    rằng:
    - Nếu các người muốn gây sự đánh nhau mãi, khi mọi việc ở đây xong xuôi, hãy coi
    chừng ta san bằng cái ổ yêu quái của các ngươi ở Bắc Mang Sơn thành bình địa đó!
    Mang Sơn Song Quỷ cất giọng ngạo nghễ cười ằng ặc. Tiếng cười của họ nghe chẳng
    khác nào tiếng gào khóc vừa rồi là mấy. Sau đó, cả hai lại đồng thanh nói:
    - Chẳng biết khi mọi việc ở đây xong xuôi, thì quỷ cư của ta ở Bắc Mang Sơn thành
    bình địa, hay là Phi Yến Môn của ngươi ở Phi Yến Lãnh nhuộm đỏ máu tươi đó!
    Đôi mày liễu của Đoan Mộc Hồng liền nhướng lên cao nói:
    - Cãi vã bằng lời nói với các ngươi không có ích lợi gì, vậy chúng ta hãy dùng binh khí
    để phân thắng bại được không?
    Thạnh Tài cất giọng ngạo nghễ, nói:
    - Kẻ nào thắng thì được bảo vật, còn kẻ nào thua thì hãy mau rút lui!
    Đoan Mộc Hồng đáp:
    - Tốt lắm!
    Tiếng nói vừa dứt, nàng đã phi thân bay vọt lên cao ba thước, trông thân hình nàng
    như đang đứng lơ lửng giữa khoảng không.
    Thân pháp ấy chính là thế Nhũ Yến Ly Sào, một thế khó luyện tập nhất trong đường
    Phi Yến Thất Thức của Phi Yến Môn. Vì sau khi phi thân vọt thẳng mình lên cao, thì cả người
    Đoan Mộc Hồng lại đứng yên trên khoảng không trong giây lát, đồng thời, giữa giây phút
    chớp nhoáng đó nàng đã vung ngọn roi liên hoàn màu bạc quét ra vun vút, khiến ánh bạc lóe
    lên chói ngời nơi nơi. Nàng dùng thế Lao Yến Phân Phi, quét ra hai thế võ liên tiếp, nhắm
    công thẳng vào hai gã Thạnh Tài và Thạnh Phủ.
    Bởi thế, hai đối phương liền cất giọng ngạo nghễ quát lên rằng:
    - Tấn công thực phải lúc!
    Câu nói vừa dứt, cả hai liền nhanh nhẹn dang xa ngay tức khắc...
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 69 Hooồiàiài 4
    Nhưng cùng lúc đó, mọi người bất thần nghe có tiếng nổ ầm vang dội, đi đôi với một
    chuỗi cười dài đinh tay nhức óc, đang từ xa tiến đến gần. Và sau đó lại nghe có tiếng nói to
    rằng:
    - Ai thắng thì được bảo vật, ai bại thì mau rút lui! Vậy bọn các ngươi hãy mau rút lui đi
    nào!
    Câu nói vừa dứt, thì trước cửa phòng đã thấy bóng người chập chờn, đồng thời, lại
    thấy kình phong cuốn tới ồ ạt, đi đôi với hai vầng ánh sáng màu xám xoay vun vút, gây
    thành tiếng nổ ầm ầm, bắt từ ngoài cuốn thẳng vào trong gian phòng, chẳng khác chi một
    cơn bão.
    Gian phòng ấy tuy rộng rãi, nhưng chỉ trong nháy mắt sau là ai nấy đã thấy bốn bức
    tường chung quanh đều nứt rạn, cơ hồ như muốn sụp đổ tan tành.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nhìn thấy đối phương tràn tới qua một uy thế
    mãnh liệt, táo bạo tới mức đó, thì liền không khỏi hãi kinh. Và sau đó, khi cả hai người định
    thần nhìn kỹ về phía trước, thì nghe ba tiếng bốp, bốp, bốp nối tiếp vang lên, rồi lại thấy rõ
    Đoan Mộc Hồng đã vung ngọn roi liên hoàn lên, giáng thẳng vào hai vầng bóng xám đang
    quay tít ấy ba thế võ. Và gã Thạnh Phủ cũng đang vung ngọn gậy tang lên công tới một gậy
    mãnh liệt!
    Sau khi nhân vật ấy dừng chân đứng yên, thì liền phát lên tiếng cười to ha hả. Tiếng
    cười của hắn ta rung chuyển cả gian phòng, khiến mái ngói tuôn đổ lào xào, lấp mất cả tiếng
    khóc gào ghê rợn của Mang Sơn Song Quỷ!
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đến chừng đó mới trông thấy rõ nhân vật ấy
    chính là vị Chưởng môn phái Thái Cực, tức Phán Tiên Từ Lưu Bản. Và hai bóng xám chập
    chờn quay tít ấy, chính là hai gánh đá mà lão ta đã gánh trên vai!
    Mang Sơn Song Quỷ lúc ấy cũng đã thấy rõ được đối phương, nên đồng loạt thối lui ra
    sau mấy bước. Riêng Đoan Mộc Hồng cũng nhanh nhẹn xoay người lại, rồi nhảy tránh ra xa
    gần một trượng, nói:
    - Từ bá bá, tại sao bá bá cũng tìm đến đây tham dự vào chuyện này?
    Phán Tiên Từ Lưu Bản cất tiếng to cười ha hả, khiến mớ thịt phì nộn trên người ông ta
    không ngớt rung rinh, nói:
    - A Hồng, sư phụ của ngươi cũng như gã lão quỷ ấy đều đi sai một nước cờ rồi. Vì chỉ
    phái mấy người đến như vầy, là mọi việc có thể thành tựu được hay sao?
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 70 Hooồiàiài 4
    Đôi mắt đen láy của Đoan Mộc Hồng xoay qua một lượt, nói:
    - Từ bá bá, xin bá bá hãy đẩy lui hai gã yêu tinh đáng ghét này đi đã, rồi tôi sẽ có lời
    giãi bày với bá bá sau!
    Thì ra, giữa Thái Cực Môn và Phi Yến Môn vốn có sự liên hệ với nhau rất sâu xa, nên
    Đoan Mộc Hồng vừa nhìn thấy Từ Lưu Bản là đã gọi là ?obá bá? ngay.
    Từ Lưu Bản đáp:
    - Được!
    Dứt lời, ông ta bèn ngửa mặt nhìn lên, nạt to rằng:
    - Hai tên quỷ con quỷ cháu các ngươi, còn nấn ná lại đây làm gì? Sao chưa chịu cút về
    ổ quỷ của các ngươi cho rồi!
    Thạnh Tài cất giọng lạnh lùng nói:
    - Ông béo này là ai thế?
    Từ Lưu Bản cất tiếng to cười ha hả, nói:
    - Cụ cố béo của ngươi đây là người ở Song Trụ Phong tại Đông Thiên Mục, đi không đổi
    họ, ngồi không đổi tên, gọi là Từ Lưu Bản đây. Các ngươi hãy mau trở về nói với con quỷ già
    ấy, bảo là nếu muốn lũ quỷ con quỷ cháu của lão ta thật sự mặc áo tang sô để chịu tang cho
    lão ta, thì hãy tìm đến gặp ta được rồi. Sao các ngươi chưa chịu mau cút đi?
    Câu nói cuối cùng của ông ta đã sử dụng Thái Cực Chân Khí, nên tiếng nói đã vang rền
    như tiếng sấm nổ giữa khoảng không, làm cho tường nhà rung chuyển không ngớt.
    Thạnh Phủ chờ Từ Lưu Bản nói dứt lời, thì mếu máo gào khóc to rằng:
    - Ông mập kia, té ra lại chính là ông! Chả lẽ ông lại muốn gây thành mối thù oán với
    chúng tôi nữa hay sao?
    Từ Lưu Bản cười to, nói:
    - Ai vì sợ bọn các ngươi có đông lũ quỷ con quỷ cháu, nên không dám gây sự với các
    ngươi, chứ còn ta thì chẳng hề sợ bao giờ!
    Thạnh Phủ đáp:
    - Nếu ông không sợ chúng tôi, thì chúng tôi lại sợ ông hay sao?
    Từ Lưu Bản bước tới trước một bước, nạt rằng:
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 71 Hooồiàiài 4
    - Nếu các ngươi không chịu cút đi, đợi gánh đá trên vai của ta đè bẹp, thì các ngươi sẽ
    thật sự tìm đến ở chung với lũ quỷ bên dưới âm ty đó!
    Thạnh Tài bất thần vung ngọn phướn chiêu hồn lên, quất thẳng về phía trước không hề
    gây nên tiếng động. Từ Lưu Bản thấy thế, bèn quát rằng:
    - Khá khen cho gã tiểu quỷ, chẳng biết chi là sống chết kia!
    Nói đoạn, lão ta bèn nghiêng vai quét gánh đá trên vai về phía trước, chạm thẳng vào
    ngọn Chiêu Hồn Phướn nghe một tiếng ầm, khiến chiếc cán sắt của ngọn Chiêu Hồn Phướn bị
    xoay tít thành mấy vòng tròn to.
  6. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Thạnh Tài thét lên một tiếng dài, rồi nhảy lùi ra sau để tránh. Trong khi đó, Thạnh Phủ
    đã vung ngọn gậy tang lên, tràn thẳng về phía Từ Lưu Bản!
    Tây Môn Nhất Nương trông thấy thế, bèn quay lại Lữ Đằng Không nói nhỏ rằng:
    - Tuy Mang Sơn Song Quỷ không thể đối địch nổi với gã béo họ Từ kia, nhưng gã họ Từ
    cũng không thể nhứt thời thủ thắng được, vậy chúng ta nên nhân cơ hội này rút đi là hơn.
    Lữ Đằng Không cất tiếng tán đồng, rồi nhanh nhẹn vung chưởng đánh thẳng vào vách
    đá, và sau một tiếng nổ ầm to, tấm vách đá ấy liền bị luồng chưởng lực của lão ta đánh
    thủng một lổ.
    Tức thì, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bèn nhanh nhẹn phi thân bay vọt qua
    lỗ thủng ấy, định lướt thẳng ra ngoài để bỏ đi...
    Nhưng bỗng Đoan Mộc Hồng cất tiếng kêu to rằng:
    - Xin nhị vị hãy chậm chân đã!
    Tây Môn Nhất Nương quay đầu ngó lại, trông thấy ngọn roi liên hoàn màu bạc trong
    tay của Đoan Mộc Hồng đã nhanh nhẹn quét tới nơi. Do đó, bà ta bèn cất tiếng cười nhạt, và
    không chờ cho Đoan Mộc Hồng tràn tới gần, đã vung một cánh tay lên, chớp nhoáng điểm
    vào Kiên Trinh huyệt của Đoan Mộc Hồng.
    Bởi thế, huyệt đạo của Đoan Mộc Hồng liền bị khóa cứng, khiến nàng phải đứng trơ
    người, không nhúc nhích được nữa.
    Tây Môn Nhất Nương bèn cất tiếng lạnh lùng quát:
    - Con bé kia! Ngươi nên an phận thủ thường là hơn. Lần này ta tha cho ngươi đó!
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 72 Hooồiàiài 4
    Câu nói vừa dứt, bà ta bèn cùng Lữ Đằng Không lướt thẳng ra khỏi gian khách điếm,
    nhắm hướng ngoại ô lướt thẳng đi. Chẳng mấy chốc sau, hai ngươi đã lướt đi xa đến bốn năm
    dặm đường. Chừng ấy cả hai mới chậm bước đôi chân lại.
    Tây Môn Nhất Nương lên tiếng nói:
    - Ông bảo có phải không? Chiếc hộp ấy tuy là chiếc hộp không, nhưng chắc chắn bên
    trong có điều gì bí mật. Nếu chẳng phải thế, thì Quỷ Thánh Thạnh Linh, Từ Lưu Bản và lão
    già dịch ở Phi Yến Lãnh ấy lại chú tâm đến thế?
    Lữ Đằng Không nói:
    - Chúng ta hãy mau đến Tô Châu phủ, sẽ rõ mọi việc ngay!
    Hai người vừa nói chuyện, nhưng đôi chân vẫn tiếp tục lướt về phía trước, nên chỉ
    trong chớp mắt sau, là cả hai lại lướt qua một đoạn đường ba bốn dặm.
    Lúc bấy giờ mặt trời đã đứng giữa đỉnh đầu, hơn nữa hai người đang phi thân trên một
    con đường nhỏ, giữa đồi núi hoang vu rậm rạp, nên chẳng hề trông thấy có bóng người qua
    lại.
    Trong khi cả hai đang tiếp tục lướt nhanh về phía trước, bỗng trông thấy có hai con
    tuấn mã đứng bên vệ đường, đang cúi gầm đầu ăn cỏ. Và Lữ Đằng Không không khỏi giật
    mình, nói:
    - Ủa! Đấy chẳng phải là hai con ngựa của chúng mình đó sao?
    Câu nói vừa dứt thì cả hai liền trông thấy từ trong đám cỏ hoang rậm rạp cạnh đấy, có
    ba gã đàn ông mặt áo đen, nhanh nhẹn nhảy thoát ra. Sau khi nhìn kỹ đối phương, hai vợ
    chồng Lữ Đằng Không thấy đấy chính là ba gã đàn ông gầy cao, mà họ đã gặp vào lúc
    hoàng hôn trên đường đi ngày hôm qua, tức Thái Sơn Tam Tàn!
    Ba gã đàn ông ấy liền đứng thành hàng chữ nhất, chặn ngang đường. Sau một tiếng
    quát to, bọn chúng bèn lên tiếng nói:
    - Lữ Tổng tiêu đầu, Lữ phu nhân, gia sư có ý định mời nhị vị cùng đến Vạn Hốt Cốc ở
    Thái Sơn một chuyến, nên mới phái ba anh em chúng tôi đến đây để nghênh đón. Vậy, giờ
    đây đã có sẵn hai con ngựa của nhị vị, xin nhị vị chớ nên chối từ, kẻo anh em chúng tôi lại
    không thể trở về bái mạng với gia sư!
    Tây Môn Nhất Nương cất giọng lạnh lùng nói:
    - Giữa ta và lệnh sư chẳng hề có giao thiệp với nhau, hơn nữa đôi bên chính tà có khác,
    vậy ông ấy muốn gặp vợ chồng ta để làm gì?
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 73 Hooồiàiài 4
    Thái Sơn Tam Tàn nói:
    - Việc đó, thật ra không phải là việc chúng tôi có thể hiểu được. Gia sư bảo chúng tôi
    đến nghênh đón nhị vị, đưa về Vạn Hốt Cốc mà thôi!
    Lữ Đằng Không gầm to rằng:
    - Rõ là trò đùa! Bọn các ngươi xem vợ chồng ta là những nhân vật như thế nào, mà lại
    có thể nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác? Mau tránh đường ra! Nếu Hắc Thần Quân muốn
    gặp ta, thì bảo lão ấy sau một tháng nữa, hãy đến thành Nam Xương là sẽ gặp được!
    Thái Sơn Tam Tàn nói:
    - Gia sư chỉ dặn dò anh em chúng tô phải nghênh đón cho được nhị vị đến Vạn Hốt Cốc
    mà thôi.
    Suốt mấy ngày hôm nay, trong lòng Lữ Đằng Không đang bực dọc, lúc nào cũng ấm ức,
    nhưng không có nơi để phát tiết được cơn tức giận. Giờ đây, ông ta nghe qua lời nói ấy, thì
    lửa giận liền cháy bừng bừng, vung tay lên tuốt lưỡi Tử Kim Đao xuống nghe một cái rẻng,
    đồng thời rùn thấp đôi chân, thủ bộ sẵn sàng ứng chiến. Chòm râu bạc dưới cằm của ông ta
    cũng không ngớt lay động, nên trông thần sắc uy nghi phi thường.
    - Hãy xông vào đi nào!
    Thái Sơn Tam Tàn cũng vội vàng vung tay chụp vào sườn, mỗi tên tuốt lấy một món
    binh khí siết chặt vào tay. Những binh khí ấy có hình dáng giáo không ra giáo, đao không ra
    đao, tên gọi là Tam Tài Phiên, chỉ vì một món binh khí ấy, mà có đến ba công dụng.
    Lữ Đằng Không trông thấy đối phương đã siết cứng binh khí vào tay, bèn quay đầu lại
    nói:
    - Phu nhân, bà chẳng cần phải trợ lực với tôi, hãy để tôi thử bộ xương già này xem
    còn dùng được không, và xem có thể lo việc trả thù cho Lân nhi không?
    Câu nói vừa dứt, Lữ Đằng Không đã tràn tới nhanh như tên bắn, vung ngọn Tử Kim
    Đao lên, gây thành những vệt ánh thép màu tía lập lòe, trông chẳng khác chi một chiếc cầu
    vồng vắt ngang khoảng không. Đấy chính là thế Tam Thanh Nhất Can, và chỉ một thế đao mà
    đã nhắm chém thẳng vào ba người cùng một lúc.
    Tức thì, sau ba tiếng xoảng, xoảng, xoảng, thì đã thấy Thái Sơn Tam Tàn vung ba ngọn
    Tam Tài Phiên lên đỡ thẳng vào đường đao của Lữ Đằng Không vừa chém tới, khiến tiếng sắt
    thép va chạm ngân dài. Đồng thời, ba hắn ta cùng buột miệng thét lên một tiếng hãi kinh, rồi
    đồng loạt nhảy lui ra sau đến bảy tám thước, mới đứng vững đôi chân lại được.
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 74 Hooồiàiài 4
    Thái Sơn Tam Tàn chính là những tên môn đồ đắc ý nhất của Hắc Thần Quân ở Vạn
    Hốt Cốc, tại vùng Thái Sơn. Võ công của ba gã ta cao cường không thua chi Mang Sơn Song
    Quỷ. Thế mà, chỉ một đường đao mãnh liệt, Lữ Đằng Không đã có thể hất bay cả ba người ra
    sau cùng một lúc!
    Lữ Đằng Không có vẻ vô cùng đắc ý, đưa tay vuốt râu và cất tiếng cười dài, nói:
    - Thế nào, các ngươi còn muốn xông vào thử nữa thôi?
    Thái Sơn Tam Tàn cố gắng siết cứng lấy món binh khí của mình, mặc dù lúc ấy vì sức
    va chạm quá mãnh liệt, làm cho hổ khẩu tay của họ đã rách toạc, máu tươi tuôn dầm dề.
    Vậy, thử hỏi cả ba nào còn dám xông vào đánh nhau nữa? Do đó bọn họ liền đưa mắt nhìn
    nhau một lượt, lên tiếng nói:
    - Lữ Tổng tiêu đầu không nể tình cho, thì về sau hãy cẩn thận đề phòng!
    Lữ Đằng Không cất tiếng to cười ha hả, mắng rằng:
    - Ta sẽ bầm nát ba tên súc sinh các ngươi thành ra một đống thịt vụn bây giờ!
    Vừa nói, lão ta vừa tràn nhanh tới trước, khiến Thái Sơn Tam Tàn đều kinh hãi, đồng
    loạt nhảy lui ra sau.
    Lữ Đằng Không lại phá lên cười to ha hả, nói:
    - Nhưng nếu ta giết chết ba tên súc sinh các ngươi thì trong võ lâm sẽ bảo ta sợ hãi
    trước Hắc Thần Quân, nên không dám cho các ngươi trở về báo tin. Vậy hãy mau cút đi cho
    ta!
    Sắc mặt của Thái Sơn Tam Tàn đang tràn đầy vẻ tức giận, nhưng nào dám gây sự đánh
    nhau nữa. Do đó, cả ba liền xoay lưng phi thân lướt đi vun vút, và khi đã lướt đi xa độ bảy
    tám trượng, lại quay đầu nói với rằng:
    - Họ Lữ kia, mong rằng sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau!
    Tây Môn Nhất Nương bèn phá lên cười dài, nói:
    - Còn ta nữa đây!
    Dứt lời, ngón tay giữa của bà ta bèn búng ra, tức thì, ba tiếng rẻng, rẻng, rẻng nối
    nhau ngân dài, và ba ngọn phi tiêu thép bé nhỏ, theo đó bay vèo tới nhanh như điện xẹt.
    Thái Sơn Tam Tàn chưa kịp nghĩ đến việc lách tránh, thì đã cảm thấy vành tai của mình
    bị đau buốt, vì ba ngọn phi tiêu bé nhỏ kia, đã bay vút đến cắt đứt một vành tay trái của
    bọn họ rồi!
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 75 Hooồiàiài 4
    Lúc ấy, Tây Môn Nhất Nương đứng cách xa Thái Sơn Tam Tàn có đến bảy tám trượng,
    thế mà ba mũi phi tiêu thép của bà ta chẳng những bay vèo tới nhanh như điện chớp, mà còn
    chính xác phi thường. Như vậy, cũng đủ thấy thủ pháp sử dụng ám khí của bà ta đã tiến tới
    mức ai nghe nói cũng phải kinh hồn thất sắc.
    Thái Sơn Tam Tàn cùng sờ vào vành tai phía trái, thấy máu đỏ nhuộm ướt cả bàn tay.
    Do đó, cả ba chẳng còn dám nấn ná ở lại đây nữa, luống cuống bỏ chạy bay đi tuốt.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nhờ thế lại tìm được hai con ngựa của mình,
    nên liền tra đao vào vỏ, phi thân lướt thẳng lên yên rồi giật mạnh cương ngựa phi nhanh tới
    trước.
    Tuy hai vợ chồng Lữ Đằng Không đánh bại được Thái Sơn Tam Tàn, nhưng cũng tự biết
    từ nay, mình đã kết thành mối thù với Hắc Thần Quân ở Vạn Hốt Cốc trong Thái Sơn. Song,
    cả hai đều ỷ lại võ công cao cường của mình, cũng như ỷ lại vào sự trợ lực của vô số cao thủ
    trong hai phe Nga My và Điểm Thương, nên mặc dù nghe lời đồn đãi Hắc Thần Quân vô cùng
    lợi hại, nhưng họ chẳng lấy đó làm điều lo ngại.
    Ngày hôm ấy, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đã hối hả phi ngựa lướt đi đến
    chiều tối, và chẳng có việc chi rắc rối xảy ra.
    Song, hai người vì không muốn gặp những điều rắc rối khác làm cản trở chuyến đi của
    mình, nên đêm ấy, họ không tìm đến ở trọ nơi khách điếm, mà trái lại tìm một nơi kín đáo
    giữa núi rừng hoang dã để yên nghỉ mà thôi.
    Vào lúc nửa đêm, bỗng Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bất thần nghe có
    tiếng ngựa hí dài, nên cả hai đều giật mình tỉnh giấc. Khi họ ngồi lên xem kỹ, thấy cách xa
    đấy độ bảy tám trượng đang có hai bóng người đang cố trì kéo hai con tuấn mã của mình.
    Hai con ngựa ấy tuy không phải là giống ngựa tốt lắm, nhưng nó vẫn biết mến chủ,
    chẳng khi nào lại chịu nghe người xa lạ. Do đó, chúng đã cố trì kéo giằng co với đối phương,
    đồng thời lại giương cổ hí dài không ngớt.
    Lữ Đằng Không trông thấy có kẻ lạ mặt cả gan dám đến trộn ngựa của mình, trong
    lòng hết sức tức giận, đang định đứng phắt dậy để bước tới trước, bất thần từ trong bóng
    đêm đã có một người lướt nhanh ra, bước đi nhẹ nhàng và tiến đến sát bên cạnh hai bóng
    người trộm ngựa ấy.
    Liền đó, bóng đen nọ nhanh như chớp thò hai tay ra, nắm cứng lấy cổ của hai gã trộm
    ngựa xách bổng lên, quát to một tiếng, nói:
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 76 Hooồiàiài 4
    - Môn hạ của Quỷ Thánh mà lại hèn hạ đến thế này sao. Bọn các ngươi dám ra tay
    trộm cắp, quả là đáng tức cười! Quả là đáng tức cười!
    Dứt lời, bóng đen ấy bèn xách bổng hai gã trộm ngựa kia lên, bước thẳng về phía Lữ
    Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương. Khi còn cách nhau độ bảy tám trượng nữa, thì bóng
    đen ấy lao thoắt đến nhẹ nhàng, trông chẳng khác nào lướt đi trên mặt nước.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều có kinh nghiệm giang hồ, nên vừa nhìn
    qua thế lướt tới của người ấy, thì đã biết ngay đối phương thuộc hàng cao thủ bậc nhất trong
    võ lâm. Do đó cả hai đều không dám chểnh mảng, vội vàng đứng phắt dậy, và người ấy cũng
    đã tiến đến trước mặt họ rồi.
    Khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương giương mắt nhìn kỹ, thì trông thấy bóng
    đen ấy là một người che mặt bằng một vuông lụa đen, nên không thể nhìn rõ được diện mục
    của đối phương như thế nào.
    Nhưng riêng về hai gã đàn ông mà người ấy đang xách bổng trong tay, thì lại trông
    được rất rõ ràng. Đấy chính là hai gã đàn ông ăn mặc rất quái dị, một người thì ăn mặc
    giống như con Quỷ Bạch Vô Thường, và người khác, trông chẳng khác chi con Quỷ Hắc Vô Thường.
  7. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Thì ra, môn hạ của Quỷ Thánh Thạnh Linh rất đông, ngoại trừ hai đứa con trai của lão
    ta ăn mặc như kẻ có đại tang, lại còn có tám môn đồ yêu quý khác nữa. Trong tám môn đồ
    ấy, có hai tên ăn mặc như ngưu đầu mã diện, hai tên cải trang như loại tiểu yêu ở dưới địa
    phủ, hai tên khác lại ăn mặc như phán quan, và hai tên cuối cùng thì ăn mặc như con quỷ Vô
    Thường. Trong võ lâm người ta gọi chúng là Âm Thế Bát Quỷ.
    Hai gã đàn ông này ăn mặc như quỷ Vô Thường nên Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất
    Nương vừa nhìn qua đã biết chúng chính là Bạch Vô Thường Thượng Bát và Hắc Vô Thường
    Thượng Hách. Võ công của hai hắn ta tương đương với Mang Sơn Song Quỷ, trong võ lâm
    cũng thuộc thành phần tương đối có tiếng tăm. Thế nhưng người che mặt nọ đã tóm lấy
    chúng một cách dễ dàng không thể tưởng. Như vậy, cũng đủ biết võ công của người ấy cao
    cường đến mức nào!
    Lữ Đằng Không to tiếng cười nói:
    - Tại hạ xin đa tạ tôn giá, về chỗ đã bắt hai tên trộm ngựa này cho!
    Người che mặt cũng cất tiếng cười, đáp rằng:
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 77 Hooồiàiài 4
    - Hai gã này định gây thương tích cho đôi ngựa của các hạ, hầu sáng mai khi các hạ
    lên đường, thì hai con ngựa ấy sẽ bất thần té khụy, và thừa dịp đó bọn chúng tràn ra để
    xuống tay. Tuy các hạ chắc chắn không sợ chi tài nghệ yêu quỷ của lũ chúng, nhưng hành
    động hèn mạt ấy của chúng quả thực là đáng ghét. Các hạ cứ thử xem có phải không?
    Lữ Đằng Không nói:
    - Lời của bằng hữu nói không sai tí nào cả. Bởi thế, cần phải trừng trị chúng để cảnh
    cáo mới được.
    Người che mặt bèn buông lỏng hai bàn tay ra, đồng thời, lại nghe hai tiếng bốp, bốp
    nổi lên. Thế là Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường đều ngã chúi xuống đất, nằm sóng sượt.
    Lữ Đằng Không khi thấy người che mặt vừa buông lỏng hai bàn tay ra, thì đã nhanh
    như chớp, ấn mạnh lòng chưởng vào Thiên Trụ huyệt trên gáy của họ. Do đó, chắc chắn
    Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường đều phải bị trọng thương, dù cho không chết, sau này
    cũng không mong chi xuất đầu lộ diện trong võ lâm để gây thêm tội ác, hành động ngang
    tàng nữa.
    Tây Môn Nhất Nương cười, nói:
    - Khoái lắm! Khoái lắm! Đối với lũ yêu quái này, cần phải trừng trị như vậy mới được!
    Người che mặt nói:
    - Lữ phu nhân là người ghét cay ghét đắng phường gian ác, chứng tỏ lòng hào hiệp
    thực khó ai bì.
    Người che mặt ấy xuất hiện một cách đột ngột, và đã sử dụng mấy thế võ kỳ tuyệt để
    đối phó với Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường, chứng tỏ võ công của ông ta cao cường
    tuyệt đỉnh. Nhưng vì ông ta dùng vải đen che kín khuôn mặt, đồng thời, y phục nếu so với
    những người khác, cũng không có chi khác biệt, nên vợ chồng Lữ Đằng Không chẳng làm sao
    nhận xét ra đối phương là ai cả. Hơn nữa, người ấy nói năng lại rất khách sáo, nên càng làm
    cho Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương khó hiểu được đối phương là kẻ có ý định gì.
    Lữ Đằng Không lên tiếng nói:
    - Nếu không nhờ thủ pháp cao cường tuyệt đỉnh của tôn giá, thì cũng chẳng dễ chi
    trừng trị được hai con yêu này!
    Ông ta chẳng biết nói chi khác hơn là những lời khách sáo ấy. Lúc bấy giờ, Bạch Vô
    Thường và Hắc Vô Thường cũng đang lồm cồm bò dậy, nên người che mặt ấy đã quát rằng:
    - Sao hai ngươi chưa chịu cúi lạy, xin lỗi Lữ Tổng tiêu đầu và Lữ phu nhân?
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 78 Hooồiàiài 4
    Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường nghe thế, đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, không
    nói nên lời.
    Vì bọn họ đều là số người có địa vị rất cao trong các môn hạ của Quỷ Thánh Thạnh
    Linh. Ngay trong võ lâm, bọn họ cũng là số người tương đối có danh vọng, thế mà ngày hôm
    nay lại bị thất bại ê chề, nên hoang mang chẳng hiểu tại vì đâu mà mình lại bị trọng thương
    đến mức ấy.
    Tuy nhiên, họ đã tự biết đối phương chẳng phải là tay tầm thường, nên đứng sửng sờ
    trong giây lát, rồi liền nói ấp úng rằng:
    - Anh em chúng tôi đã biết được Lữ Tổng tiêu đầu và Lữ phu nhân, chỉ riêng có các hạ,
    chẳng hiểu cao tính đại danh là gì?
    Người ấy cười nói:
    - Bọn các ngươi tìm hiểu danh tánh của ta, thì có thể trở về sào huyệt, gọi Quỷ Thánh
    đến đây trả thù giúp cho được hay sao? Tên tuổi của ta không nổi bật lắm, nên chẳng làm
    thế nào bì kịp với Lữ Tổng tiêu đầu và Lữ phu nhân. Nhưng các ngươi chỉ cần trở về Bắc
    Mang Sơn thuật lại mọi việc đã gặp ngày hôm nay, có lẽ Quỷ Thánh còn nhớ ra được ta là ai.
    Thôi, bọn các ngươi sao không chịu quỳ lạy, xin lỗi cho mau đi!
    Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường đang lâm vào khung cảnh bất khả kháng, nên vì
    sự sống còn, cả hai liền vâng lệnh xin lỗi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, rồi quay
    lưng lủi đi mất.
    Tây Môn Nhất Nương đứng bên cạnh, thấy người che mặt ấy không bằng lòng nói rõ
    danh tánh cho hai gã Hắc Bạch Vô Thường nghe, thì biết dù mình có hỏi đi nữa, chắc chắn
    cũng là vô dụng. Do đó, bà ta liền đi thẳng vào đề rằng:
    - Giữa đêm khuya như thế này, tôn giá tìm đến đây chẳng rõ có việc làm quý hóa chi?
    Vậy, tôn giá cứ nói thẳng ra cho!
    Người ấy xoa đôi tay, dường như hết sức ái ngại và qua một lúc thực lâu mới đáp:
    - Có phải nhị vị định đi đến Tô Châu phủ phải không?
    Lữ Đằng Không đáp:
    - Đúng thế!
    Người che mặt ấy nói tiếp:
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 79 Hooồiàiài 4
    - Kim Tiên đại hiệp ở Tô Châu hiện trong nhà đang có biến cố to, vậy e rằng nhị vị tìm
    đến đó lại sẽ gây ra việc hiểu lầm không hay chăng? Giờ đây, tại hạ có một lời yêu cầu bất
    đắc dĩ, song chẳng rõ nhị vị có bằng lòng chấp nhận cho không?
    Lữ Đằng Không nghe qua câu nói của đối phương, tuy cảm thấy có lắm điều khó hiểu,
    nhưng vì thái độ của đối phương lúc nào cũng tỏ ra khách sáo, nên liền ôn tồn hỏi:
    - Chẳng hay tôn giá có điều yêu cầu chi?
    Người ấy đáp:
    - Trong chuyến đi này của các hạ, có lẽ chính là để áp tải một vật chi đó cho một
    khách hàng chăng? Chẳng hay các hạ có thể vui lòng cho tại hạ được xem qua vật đó không?
    Lữ Đằng Không trông thấy đối phương nói quanh nói quẫn, rồi cũng đề cập đến chiếc
    hộp gỗ kia, nên trong lòng không khỏi tức giận, cười nhạt đáp:
    - Việc ấy không làm sao chấp nhận được!
    Người ấy bèn cất tiếng than dài, nói:
    - Tôi cũng đoán biết trước, là Lữ Tổng tiêu đầu không khi nào chịu chấp nhận. Nhưng
    nếu tại hạ bằng lòng lấy một con người để đánh đổi vật ấy với Lữ Tổng tiêu đầu, thì chẳng
    hay Lữ Tổng tiêu đầu có chịu không?
    Lữ Đằng Không không khỏi bắt tức cười thầm, nói:
    - Tôn giá thật sự là ai thế? Tại sao lại cứ nói dài dòng và không đâu mãi thế?
    Nhưng Tây Môn Nhất Nương như chợt hiểu ra điều gì, bèn lên tiếng nói:
    - Ông định dùng ai để đánh đổi chiếc hộp gỗ ấy với chúng tôi?
    Người ấy đáp:
    - Người đó, chắc chắn nhị vị...
    Câu nói mới đến đây, thì bỗng nghe từ phía xa có tiếng hú thật to, nhưng rất ngắn
    ngủi vang lên. Những tiếng hú ấy đã xé tan màn đêm, vọng đến nghe rõ mồn một!
    Người che mặt ấy bỗng nhảy lùi ra sau gần một trượng, nói:
    - Những người đồng hành với tại hạ đang có chuyện cấp bách nên đã lên tiếng gọi, vậy
    tại hạ xin tạm cáo lui ngay bậy giờ!
    Tây Môn Nhất Nương vội vàng tràn ngay người tới trước quát rằng:
    - Bằng hữu, nên nói cho hết lời rồi sẽ đi!
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 80 Hooồiàiài 4
    Nhưng trong khi Tây Môn Nhất Nương còn đang lên tiếng nói, thì người ấy lại nhảy lui
    ra sau đến ba bốn trượng nữa. Tây Môn Nhất Nương trông thấy thế, thì lại tiếp tục truy đuổi
    theo, Nhưng người ấy bỗng bất thần quét mạnh tới một chưởng, và Tây Môn Nhất Nương
    cũng đã kịp thời vung chưởng quét ra đỡ thẳng.
    Thế là, qua một tiếng ầm to, hai luồng chưởng lực đã va chạm thẳng vào nhau. Tây
    Môn Nhất Nương cảm thấy đối phương có một nguồn nội lực vô cùng dồi dào, bà ta tuy có
    đủ sức đối địch, nhưng đối phương đã nương vào sự va chạm ấy, tiếp tục nhảy lui ra sau, rồi
    dùng một thân pháp nhanh chóng, cơ hồ chẳng phải là thân pháp của một con người nữa,
    nhanh nhẹn biến mất vào màn trời đêm.
    Tây Môn Nhất Nương không khỏi sửng sốt, quay đầu lại nói:
    - Tiếng hú vừa rồi nổi lên từ hướng nào, ông nghe rõ chăng?
    Lữ Đằng Không đáp:
    - Dường như phía tây nam thì phải!
    Tây Môn Nhất Nương nói:
    - Nếu thế, chúng ta hãy truy đuổi theo mau!
    Lữ Đằng Không lấy làm lạ, nói:
    - Hắn ta bỏ đi thì thôi, chúng ta còn đuổi theo hắn để làm gì?
    Câu nói của Lữ Đằng Không chưa dứt, thì Tây Môn Nhất Nương đã nhắm hướng tây
    nam lướt đi nhanh như một luồng gió hốt. Do đó, Lữ Đằng Không bất đắc dĩ cũng phải bám
    sát theo sau. Thân pháp của hai người cũng hết sức nhanh nhẹn, nên chỉ trong chớp mắt sau
    là đã lướt đến một đỉnh núi nhỏ rồi.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đứng trên đỉnh núi cao, nhìn trở xuống thì
    thấy khắp bốn bề, đâu đâu cũng tối đen như mực, nên chẳng biết cánh rừng chung quanh có
    loài cây chi.
    Sau đó, hai người lại rảo mắt khắp bốn bên, cố quan sát địa hình thực kỹ, nhưng chỉ
    thấy giữa một cánh rừng rộng lớn đen ngòm, có một con đường hẹp duy nhất là có thể vượt
    qua được cánh rừng ấy mà thôi. Ngoài ra, chung quanh đấy không còn một con đường nào
    khác nữa.
    Tây Môn Nhất Nương bèn đưa tay chỉ về phía con đường mòn nhỏ ấy, nói:
    - Chúng ta hãy đi theo con đường mòn nhỏ ấy để truy đuổi theo kẻ địch mau!
    Đả tự: LLLiiieeeuuuTrrraaaiii 81 Hooồiàiài 4
    Lữ Đằng Không vẫn không hiểu mục đích của Tây Môn Nhất Nương muốn truy đuổi
    theo người che mặt ấy để làm gì, nên lên tiếng hỏi:
    - Phu nhân, chúng ta đuổi theo hắn để làm chi chứ?
    Tây Môn Nhất Nương cất giọng bực tức nói:
    - Chúng mình hãy truy đuổi theo hắn ta trước đã, và chờ khi đuổi kịp hắn tất sẽ rõ tại
    sao, chớ nên hỏi lôi thôi dài dòng nữa!
    Lữ Đằng Không nghe qua giọng nói ấy của vợ mình, thấy tựa hồ việc này như vô cùng
    quan trọng. Từ trước đến nay, lão ta biết bà vợ già của mình là người mưu trí phi thường, có
    lẽ còn cao vượt hơn lão ta nữa, nên chẳng dám hỏi thêm mà cùng nhanh nhẹn chạy trở
    xuống phía dưới chân núi ngay tức khắc.
    Khi hai người lướt đến sát bìa rừng, và nhìn rõ những cây cối mọc um tùm trong cánh
    rừng ấy, thì không khỏi giật mình. Vì cả khu rừng to lớn ấy, đều mọc toàn cây gai góc chằng
    chịt. Những chiếc gai nhọn từ nhành cây nhô ra, dài có đến gần một tấc, trên mũi lại hết sức
    bén. Do đó, chớ nói chi là con người, mà dù là loài dã thú quen sống trong rừng, cũng không
    dễ gì vượt qua được cánh rừng đó.
    Sau khi hai người tìm đến con đường mòn, thì thấy con đường ấy chỉ rộng độ một
    thước mộc, dù cho có lách mình để bước tới, thì e rằng y phục mặc trên người cũng sẽ bị gai
    góc móc rách toạc tất cả.
    Tây Môn Nhất Nương tỏ ra do dự trong giây lát, nói:
    - Nơi này chính là một địa điểm tốt để thử thách tài khinh công của người ta đây!
    Dứt lời, bà ta vận dụng chân khí trong người, phi thân bay vọt lên. Khu rừng đầy gai
    góc ấy, nhánh nhóc dính liền nhau chằng chịt, lá cây rậm đen như không hề có một khe
    trống, cơ hồ đến gió cũng không thể thổi lọt. Do đó, Tây Môn Nhất Nương vừa phi thân bay
    vọt lên đầu ngọn cây, liền sử dụng ngay thuật khinh công Thảo Thượng Phi, tiếp tục lướt tới
    nhanh như gió. Tuy dưới chân bà ta toàn là những gai góc bén nhọn, nhưng nhờ thân người
    của bà ta nhẹ như một con chim yến, nên chẳng hề gây được thương tích chi cho bà ta cả.
    Lữ Đằng Không thấy vợ mình phi thân bay vọt lên cao, thì cũng vội vàng bám sát theo
    sau. Thế là, hai người một trước một sau, lướt đi nhanh như hai vì sao sa. Chỉ trong thoáng
    chốc đã lướt đi được hai ba mươi trượng rồi. Thế là, họ đã bắt đầu xâm nhập vào trung tâm
    khu rừng.
  8. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Hồi 5
    Ngao Cò Trì Kéo Giằng Co
    Tiêu đầu rảnh trí lại lo đăng trình
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương thật ra đều có ý muốn vượt lên
    ngọn cây cao, để lấy thanh đao bé nhỏ bằng thép Miến Điện ấy xuống.
    Nhưng vì cả hai đều sợ thấy vật lại nhớ người, khiến họ đau đớn trước cái
    chết thảm khốc của Lân nhi hơn, nên không ai đủ can đảm làm việc đó. Chính vì vậy, cả hai
    chỉ bàn bạc với nhau về những chuyện không dính dấp chi đến Lân nhi cả.
    Sau đó, bỗng Tây Môn Nhất Nương cất tiếng cười khanh khách, nói:
    - Xem ra, số nhân vật đang bám sát để theo dõi hành tung của chúng ta, gồm có cả hai
    phái chính tà, vậy chi bằng chúng ta chẳng nên đem chiếc hộp gỗ này đến Tô Châu phủ nữa,
    mà trái lại, dừng yên tại nơi đây để chờ họ, rồi đặt điều kiện cho họ cùng so tài với nhau, ai
    thắng thì được, ai bại thì lui. Như vậy, sẽ có một cuộc tranh giành vui mắt vô cùng, và ngay
    đến Phi Yến Môn và Thái Cực Môn, là hai môn phái từ bấy lâu nay có mối tương quan với
    nhau rất sâu sắc, cũng sẽ phải ra tay tương tàn vì chiếc hộp gỗ này!
    Lữ Đằng Không im lặng một lúc khá lâu, mới lên tiếng nói:
    - Phu nhân... Chúng ta... vượt lên ngọn cổ thụ kia, để lấy thanh đao thép Miến Điện ấy
    xuống, được không?
    Tây Môn Nhất Nương cố giữ giọng bình tĩnh, đáp:
    - Ông hãy đi lấy đi!
    Tuy lúc bấy giờ, trong lòng của Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đang vô cùng
    xót xa buồn bã, nhưng giữa vợ chồng họ, đã chung sống suốt mấy mươi năm dài, tình cảm
    đậm đà khắng khít, nên người này sợ người kia đau lòng trước việc mất con, do đó, bề ngoài
    cả hai đều cố giữ trầm tĩnh, để đối phương không vì thế mà càng đau lòng hơn.
    Lữ Đằng Không nghe thế, bèn phi thân vọt thẳng lên ngọn tòng cổ thụ, trông thấy
    ngọn đao thép Miến Điện được cắm cứng trên cây, tại mũi đao còn có mang cả một tấm giấy
    nhỏ nữa...
    Đả tự: PhiiiUnggg 89 Hooồiàiài 5
    Bởi thế, Lữ Đằng Không hết sức kinh dị, vội vàng thò tay giật mạnh thanh đao ra, rồi
    lại nhanh nhẹn đưa hai ngón tay kẹp lấy mảnh giấy, nhảy trở xuống đất, nói:
    - Phu nhân, trên đầu lưỡi đao lại có cả một tấm giấy nữa đây!
    Tây Môn Nhất Nương bước nhanh tới, đưa mắt nhìn, thì trông thấy trên tấm giấy ấy có
    mấy mươi cái vòng tròn bằng mực đen, chứ tuyệt nhiên không có một chữ nào cả.
    Nhưng số vòng ấy, to nhỏ đều suýt soát nhau, ngay hàng thẳng lối, chứng tỏ trên tấm
    giấy này trước đây đã có viết hai hàng chữ, và sau đó lại bị kẻ khác dùng mực để xóa đi
    thành những cái vòng tròn đen như vậy.
    Lữ Đằng Không lật ngược trở ra sau, thấy mảnh giấy ấy hoàn toàn trắng bạch, không
    có một chữ nào khác cả.
    Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều không khỏi sửng sờ, ngơ ngác.
    Vì bao nhiêu chuyện quái dị khó hiểu xảy ra liên tiếp suốt mấy hôm nay, và tấm giấy lạ lùng
    này, đối với họ quả là một câu đố nan giải.
    Lữ Đằng Không lật qua lật lại lưỡi đao thép Miến Điện, xem xét kỹ một lúc sau, rồi
    đứng trơ người ra như một pho tượng đá. Và trước mắt lão ta từ từ hiện rõ hình ảnh lanh lợi
    khả ái của Lữ Lân, đang cùng tập dượt võ công với lão ta tại luyện võ sảnh. Do đó, đôi khóe
    mắt của lão ta bất giác đã ngấn ra hai hạt lệ nóng, rồi chẳng mấy chốc sau, đôi dòng lệ già
    nua ấy lại tuôn trào ràn rụa lên đôi má nhăn nheo!
    Giữa lúc Lữ Đằng Không đang cảm thấy lòng đau như xé, thì bỗng nghe có giọng nói
    dịu dàng của người vợ già vọng đến bên tai rằng:
    - Này ông, chúng ta nên mau lên đường thôi!
    Lữ Đằng Không gắng gượng ừ một tiếng, rồi ngửa mặt nhìn lên. Lão ta sau khi đưa tay
    chùi nước mắt, thì thấy Tây Môn Nhất Nương đang xếp kỹ tấm giấy bỏ gọn vào áo, nên cũng
    hối hả giắt thanh đao thép Miến Điện bé nhỏ của Lữ Lân vào lưng.
    Tây Môn Nhất Nương nhìn qua Lữ Đằng Không một lượt, mỉm cười nói:
    - Y phục của ông hiện giờ đã thành những mảnh vải rách cả, vậy hãy đến thị trấn
    trước mặt, để mua một bộ y phục mới.
    Lữ Đằng Không cũng gượng cười, nói:
    - Phu nhân, vừa rồi bà có đuổi theo kịp người ấy không?
    Tây Môn Nhất Nương đáp:
    Đả tự: PhiiiUnggg 90 Hooồiàiài 5
    - Không đuổi kịp.
    Lữ Đằng Không lại hỏi:
    - Tại sao phu nhân quyết tâm truy đuổi theo hắn ta?
    Tây Môn Nhất Nương đáp:
    - Chả lẽ vừa rồi ông không nghe lời nói của hắn ta sao? Hắn ta bảo rõ ràng, là sẽ dùng
    một người để đánh đổi chiếc hộp gỗ bằng gấm của ta đang áp tải kia?
    Lữ Đằng Không nói:
    - Phải đấy, nhưng việc đó thì có quan hệ chi?
    Tây Môn Nhất Nương nói:
    - Hắn ta đã biết chắc chắn là chúng ta không làm sao bằng lòng đưa chiếc hộp gỗ ấy
    ra, nhưng lại nêu điều kiện là sẽ đánh đổi bằng một người, thì đủ hiểu người ấy đối với chúng
    ta vô cùng quan trọng. Vì nếu chẳng thế, hắn ta đâu lại nêu ra điều kiện đó?
    Lữ Đằng Không lấy làm lạ, nói:
    - Những người trưởng thượng của ta hiện giờ đâu còn ai nữa, tất cả đều đã qua đời,
    còn con cháu thì...
    Mới nói đến đây, lão ta bỗng im bặt, không làm sao nói được hết lời.
    Tây Môn Nhất Nương nói:
    - Phải đấy, chính vì lẽ ấy nên tôi mới truy đuổi theo để hỏi rõ lại hắn. Nhưng vì thân
    pháp của người ấy quá nhanh nhẹn, đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, nên không
    làm sao đuổi theo kịp hắn ta. Và khi mới vừa đến nơi này, bỗng tôi lại phát giác được thanh
    đao bé nhỏ bằng thép Miến Điện ấy.
    Lời nói của Tây Môn Nhất Nương tuy quanh co kín đáo, nhưng Lữ Đằng Không cũng đã
    nhận ra được ngụ ý bà ta muốn nói gì. Do đó, Lữ Đằng Không đã hiểu được một người mà
    đối phương muốn mang ra đánh đổi chiếc hộp gỗ của họ, chắc chắn không ai khác hơn là Lữ
    Lân.
    Tuy nhiên, lão ta cũng chẳng nói thẳng ra điều đó, sợ người vợ già của mình lại đau
    lòng. Vì xác chết không đầu của Lữ Lân đã xuất hiện tại gian phòng đá bí mật của lão ta ở
    thành Nam Xương, vậy người ấy làm sao lại dùng Lữ Lân để đánh đổi chiếc hộp gỗ mà lão ta
    đang áp tải đây được? Bởi thế, lão ta chỉ còn cách dùng lời dịu dàng để an ủi vợ rằng:
    Đả tự: PhiiiUnggg 91 Hooồiàiài 5
    - Phu nhân, người ấy đã dòm ngó đến chiếc hộp gỗ của chúng ta, thì tôi tin chắc rằng
    trên đường từ đây đi đến Tô Châu phủ, hắn ta sẽ lại tìm gặp chúng ta một lần thứ hai.
    Tây Môn Nhất Nương nói:
    - Đúng thế, người ấy khinh công cao cường tuyệt đỉnh, hiếm thấy trong đời. Thuật
    khinh công của hắn ta, ngay đến thuật khinh công Quỷ Hành Không của Quỷ Thánh Thạnh
    Linh cũng không làm sao sánh kịp. Nhưng chẳng rõ vì lý do nào, hắn ta lại che kín cả khuôn
    mặt, nên không sao biết được hắn ta là ai?
    Lữ Đằng Không nói:
    - Việc đó thực là quái dị, ngay đến tôi cũng không làm sao phán đoán được hắn ta là ai
    cả.
    Hai người bàn bạc với nhau một lúc, thì bầu trời cũng đã bắt đầu bình minh. Do đó, cả
    hai không buồn trở lại để tìm hai con ngựa, mà tiếp tục nhắm hướng trước mặt phi thân lướt
    thẳng tới.
    Suốt ngày hôm ấy, hai người chẳng hề gặp chuyện chi rắc rối xảy ra. Đêm đến, họ
    cùng vào khách điếm tại Quảng Đức trấn để ngủ trọ, và suốt đêm cũng chẳng có chuyện chi
    rắc rối. Đến sáng ngày hôm sau, họ lại tiếp tục lên đường. Vào hoàng hôn hôm ấy, họ đã đi
    tới biên cảnh Triết Giang. Thế là, chỉ còn một ngày đường nữa là họ sẽ đến Tô Châu phủ.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đã bàn bạc kỹ với nhau, về kế hoạch trao
    chiếc hộp gỗ đến cho Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn tại Tô Châu phủ từ trước rồi.
    Họ đã có ý định, là nếu có thể tìm hiểu được mọi bí mật về chiếc hộp gỗ ấy nơi Kim
    Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn thì tốt, bằng không, họ cũng chẳng cần để tâm tới làm gì. Trái
    lại, họ sẽ cải trang giả dạng, không cho người chung quanh được biết chân diện mục của
    mình, rồi cả hai cùng âm thầm chia tay ra đi, một người đến núi Điểm Thương để mời vị
    Chưởng môn của phái này là Lăng Tiêu Yến, cùng với vị cầm đầu các cao thủ trong môn phái
    là Thần Thủ Kiếm Khách Khuất Lục Kỳ. Một người khác thì gấp rút trở về phái Nga My để
    mời các cao thủ tại gia của phái này.
    Sau đó, họ sẽ cùng đến tập họp dưới chân núi Võ Di trong vòng một tháng tới đây, rồi
    cùng kéo lên núi để mở một trận huyết chiến với Lục Chỉ Tiên Sinh và số người của Thiết Đạc
    Thượng Nhân.
    Ngày hôm ấy, vì họ muốn sớm đến Tô Châu, nên đã chọn đường tắt trong núi rừng để
    đi cho được nhanh hơn. Vùng ấy chính là miền bắc Triết Giang, núi non chập trùng khắp nơi
    Đả tự: PhiiiUnggg 92 Hooồiàiài 5
    nơi. Khi vào giữa trưa, họ đã vượt qua ngọn Bách Trượng Phong, và đến hoàng hôn thì đã tới
    Đông Thiên Mục.
    Như vậy, chỉ cần họ đến được Tây Thiên Mục, thì đường đi sẽ trở nên bằng phẳng, vì
    nơi ấy đã rất gần Thái Hồ. Khi đến Thái Hồ, họ chỉ còn có nửa ngày đường nữa là đến được
    Tô Châu phủ.
    Khi hai người đến vùng Đông Thiên Mục, và đi tới mới được non một dặm đường, bỗng
    trông thấy bên cạnh một dòng suối trong, có một gã đàn ông to béo đang nằm ngủ ngon
    lành. Gã đàn ông ấy nằm gối đầu lên một gánh đá nặng nề, nhưng xem có vẻ bình thản như
    nằm trên giường êm ấm.
    Khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương thấy rõ đối phương chính là Phán Tiên Từ
    Lưu Bản, thì không khỏi giật mình. Cùng một lúc ấy, Từ Lưu Bản cũng đã đứng phắt dậy, cất
    tiếng cười ha hả, nói:
    - Quả hai ông bà đã đi theo con đường này, đúng như mọi sự phán đoán của tôi.
    Tây Môn Nhất Nương cất giọng lạnh lùng, nói:
    - Tôi đi theo con đường này thì có sao không?
    Từ Lưu Bản cất tiếng cười vui vẻ, nói:
    - Này Tây Môn Nhất Nương, song kiếm của bà khắp trong võ lâm ai ai cũng biết tiếng,
    do đó, Từ mỗ vốn không có ý muốn lãnh giáo làm gì. Nhưng nếu bà quyết lòng chỉ dạy, tất
    Từ mỗ phải cung nghênh vậy!
    Tây Môn Nhất Nương biết Từ Lưu Bản không phải là một nhân vật dễ trêu chọc, nên
    nhất thời cũng kiêng dè không dám gây sự với hắn ta, mà chỉ cười nhạt nói:
    - Từ trước đến nay, Thái Cực Môn được ai nấy xem là một danh môn chính phái, thế
    chẳng ngờ Chưởng môn nhân ngày hôm nay lại làm những chuyện hèn hạ như thế này.
    Từ Lưu Bản nói:
    - Tôi có làm việc chi gọi là hèn hạ đâu? Có lẽ tôi ở đây đón đường nhị vị, thì chắc
    chắn sẽ có lợi cho nhị vị hơn. Vì nếu nhị vị tiếp tục đi về phía trước, thì gặp ông bạn ở Tây
    Thiên Mục ấy, còn sẽ rắc rối nhiều.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều biết đối phương bảo ?oông bạn ở Tây
    Thiên Mục? ấy là ai rồi, nên trong lòng không khỏi hết sức băn khoăn, lo lắng.
    Lữ Đằng Không nói:
    Đả tự: PhiiiUnggg 93 Hooồiàiài 5
    - Ngay đến ông ấy cũng có ý muốn can dự vào chuyện riêng của chúng tôi nữa hay sao?
    Từ Lưu Bản gật đầu, định lên tiếng trả lời, thì bất thần nghe từ hướng tây có một
    giọng gào to rất quái dị vọng đến bên tai. Do đó, sắc mặt của Từ Lưu Bản không khỏi biến
    hẳn, nói:
    - Hãy mau nhảy qua bên kia bờ suối.
    Nói dứt lời, lão ta điểm nhẹ đôi chân, phi thân bay thẳng qua bờ suối bên kia.
    Trong khi Từ Lưu Bản nhảy ngang qua dòng suối thì trong tay vẫn mang theo gánh đá
    nặng nề. Khi ông ta đáp yên đôi chân xuống đất, liền quay mặt nhìn lại, trông thấy Lữ Đằng
    Không và Tây Môn Nhất Nương vẫn đứng yên một nơi không nhúc nhích, thì trên lớp da thịt
    béo trắng của ông ta toát ướt mồ hôi lạnh, nói:
    - Tại sao nhị vị chưa chịu sang bên này?
    Lữ Đằng Không nghe tiếng gào quái dị ấy, cười không ra cười, khóc không ra khóc,
    khiến ai nghe cũng phải bắt nổi da gà, tựa hồ chẳng phải là tiếng của con người, mà dường
    như là tiếng của một loài nhạc khí chi tấu nên, quái dị không thể tả, trong lòng đã biết
    chuyện chi đang xảy ra rồi.
    Do đó, Lữ Đằng Không bèn cất tiếng cười nhạt, nói:
    - Sang bên kia bờ suối thì gặp cướp, ở bên này bờ suối thì gặp côn đồ, vậy thử hỏi
    chúng tôi sang bên ấy để làm gì?
    Từ Lưu Bản cuống quýt, nói:
    - Lữ Tổng tiêu đầu, dầu sao với tôi nhị vị vẫn được nhiều điều dễ dàng hơn. Hơn nữa,
    tôi nào phải là trộm cướp đâu? Người bạn ấy một khi đến nơi, thì thử hỏi còn có lý do chi để
    biện bác với hắn ta được nữa?
    Giữa lúc đôi bên còn đang nói chuyện với nhau, thì tiếng gào quái dị ấy cứ mỗi lúc
    nghe lại càng quái dị hơn!
    Tây Môn Nhất Nương như có một ý nghĩ chi trong lòng, lên tiếng nói:
    - Thôi, cũng được! Chúng ta hãy cùng nhảy sang bên kia bờ suối vậy.
    Nói đoạn, Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không liền cùng phi thân bay vọt sang
    bên kia bờ suối. Do đó, Từ Lưu Bản cảm thấy trong lòng như được nhẹ nhõm đi.
    Sau khi Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không vượt sang đến bờ suối phía đông, và
    quay mặt nhìn trở lại bờ suối phía tây, thì đã thấy có một người đang đứng sững. Người ấy
    Đả tự: PhiiiUnggg 94 Hooồiàiài 5
    có thân hình thực to, mình mặc một chiếc áo dài xanh, tà áo không ngớt tung bay theo chiều
    gió, có vẻ nhàn tản phong lưu vô cùng.
    Nhưng trên vạt áo phía trái của người ấy, có thêu một chiếc đầu lâu bằng kim tuyến,
    không ngớt chiếu lập lòe ánh sáng mặt trời, nên ai nhìn vào, đều có cảm giác hắn ta là một
    nhân vật hung ác và gian manh.
    Xem về tuổi tác, người ấy chỉ trên dưới bốn mươi, diện mạo đoan trang, duy có hai tia
    mắt là tràn đầy vẻ dâm tà, hung ác. Khi hắn ta đưa chân bước đến sát bờ suối, liền lấy bộ
    như định phi thân nhảy ngang qua.
  9. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Bởi thế, Phán Tiên Từ Lưu Bản bèn lên tiếng nói:
    - Bằng hữu, chúng ta đã định rõ ranh giới, và đã giao kết là giữa Đông Thiên Mục và
    Tây Thiên Mục không hề xâm phạm lẫn nhau, vậy chả lẽ bằng hữu lại nuốt lời hứa ấy rồi
    hay sao?
    Người đàn ông đó cất tiếng cười hô hố, nói:
    - Gã béo họ Từ kia, trong một trường hợp bất đắc dĩ người ta quên đi lời hứa một lần,
    chắc cũng chẳng có chi là quan trọng.
    Từ Lưu Bản biến hẳn sắc mặt, xách bổng gánh đá nặng nề lên, nói:
    - Trước đây, chúng ta đã vỗ tay để thề, là đôi bên không được vượt qua ranh giới của
    nhau để gây sự, nếu giờ đây bằng hữu nuốt lời hứa ấy, thì chả lẽ tôi lại sợ bằng hữu hay sao?
    Người đàn ông đó lại cất tiếng cười hô hố, nói:
    - Phải rồi, tôi dù có vượt ranh giới, nhưng không gây sự là được, chả lẽ dòng suối này
    tôi không được phép bước sang hay sao?
    Từ Lưu Bản đưa mắt nhìn về phía Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương một lượt,
    rồi bỗng nhảy lui ra sau độ một trượng, nói:
    - Nhị vị này đã là khách quý của Đông Thiên Mục tôi, vậy nếu ông bạn có ý định gì về
    họ, thì xin mau nói thẳng ra là hơn.
    Người ấy buột miệng úy lên một tiếng. Nhưng cùng một lúc đó, thân người hắn ta cũng
    đã bay vọt lên, rồi điểm nhẹ đôi chân lên mặt nước, tiếp tục lướt thẳng sang bên này bờ suối,
    nhẹ nhàng như một con chim én, khiến ai nấy đều không kịp trông thấy rõ đối phương hành
    động như thế nào. Sau khi bước đến nơi, người ấy bèn lên tiếng nói tiếp:
    - Gã béo họ Từ kia, tại sao ông lại biết được ý muốn của tôi thế?
    Đả tự: PhiiiUnggg 95 Hooồiàiài 5
    Qua giọng nói của hắn ta, chứng tỏ hắn ta thật sự muốn xuống tay đối với Lữ Đằng
    Không và Tây Môn Nhất Nương.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương thấy vậy đều cùng mỉm một nụ cười lạnh
    lùng, đưa chân tránh sang một bên.
    Từ Lưu Bản trông thấy thế, sắc mặt có vẻ vô cùng căng thẳng. Ông ta chờ cho người
    ấy đứng yên đôi chân, bèn lên tiếng hừ một lượt, nói:
    - Ông bạn thật sự muốn ra tay đánh nhau với họ hay sao?
    Người ấy quay về Từ Lưu Bản mỉm cười một lượt, rồi lại nhìn sang Lữ Đằng Không và
    Tây Môn Nhất Nương, cúi đầu thi lễ, nói:
    - Từ bấy lâu nay, tại hạ nghe tên tuổi của Lữ tiêu đầu nổi vang như sấm, nhưng mãi
    đến ngày hôm nay mới được gặp mặt nhau, quả là quá muộn!
    Lữ Đằng Không biết hắn ta là một nhân vật tâm địa vô cùng sâu hiểm, không có việc
    chi mà lại không dám làm. Ngay đến Phán Tiên Từ Lưu Bản, là Chưởng môn của Thái Cực
    Môn, thế mà thấy đối phương xâm nhập vào vùng Đông Thiên Mục, tức một nơi hiểm yếu
    của Thái Cực Môn vẫn tỏ ra kiêng dè. Như vậy, dù cho vợ chồng của ông ta không phải sợ
    hãi chi trước hắn, nhưng nếu gây sự ra thì chắc chắn khó bề tiếp tục hành trình. Do đó, khi
    ông ta thấy đối phương đã có thái độ khách sáo với mình, vậy tại sao mình không tỏ ra
    khách sáo với đối phương. Bởi thế, Lữ Đằng Không bèn đáp lễ, nói:
    - Chả dám! Chả dám! Các hạ là người tên tuổi vang lừng, mới đúng là một bậc vô song
    trong thiên hạ!
    Sắc mặt người ấy khẽ biến đổi, hạ giọng nói:
    - Chả lẽ Lữ Tổng tiêu đầu lại biết rõ tánh danh của tôi hay sao?
    Lữ Đằng Không nói:
    - Tánh danh của các hạ, lẽ cố nhiên tại hạ hoàn toàn không được biết, nhưng trong võ
    lâm khi nhắc đến ba tiếng Kim Cô Lâu, thì có ai không biết?
    Người ấy cất tiếng cười hô hố, nói:
    - Té ra là thế, nếu giữa chúng mình đã là người đồng thanh tương ứng, thì hôm nay tại
    hạ có một điều yêu cầu bất đắc dĩ, vậy chẳng hay các hạ có nỡ chối từ không?
    Lữ Đằng Không chưa kịp đáp lời, thì Tây Môn Nhất Nương đã gằn giọng nói:
    Đả tự: PhiiiUnggg 96 Hooồiàiài 5
    - Kim Cô Lâu! Ông đã biết đấy là một điều yêu cầu bất đắc dĩ, tức một việc mà người
    ta không vui lòng lắm, vậy thử hỏi còn bắt buộc người ta phải trả lời làm gì?
    Kim Cô Lâu cất tiếng cười nhạt, nói:
    - Chả lẽ ngay đến việc trình bày ý kiến của mình, Lữ phu nhân cũng không cho phép
    nữa hay sao?
    Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không nhất loạt thối lui ra sau hai bước, nói:
    - Nếu thế, các hạ hãy nói ra nghe thử coi nào?
    Kim Cô Lâu nói:
    - Nghe lời đồn đãi của mọi người, hiện nay Lữ Tổng tiêu đầu rời khỏi thành Nam Xương
    ra đi, chính là để áp tải một món vật vô cùng quan trọng đến Tô Châu. Và món vật ấy có
    tương quan rất lớn tới tại hạ, do đó, tại hạ muốn hỏi nơi nhị vị đôi điều, chẳng rõ nhị vị có
    vui lòng giải đáp hay không?
    Tây Môn Nhất Nương lúc nào cũng tỏ ra tế nhị hơn Lữ Đằng Không, nên vừa nghe qua
    lời nói ấy, đã thầm nghĩ:
    ?oNgười này không tên không tuổi, mà nhân vật giang hồ chỉ dựa vào chiếc đầu lâu
    màu vàng thêu trên vạt áo phía trái của hắn ta, gọi hắn là Kim Cô Lâu mà thôi. Đại phàm
    những cao thủ trong võ lâm, ai nấy cũng đều được biết lai lịch và sư môn của họ cả. Chỉ
    riêng có gã Kim Cô Lâu này, thân thế thực hoàn toàn bí mật. Đấy là một chuyện lạ.
    Năm năm về trước, trong võ lâm chẳng hề có ai được biết về người này, nhưng chỉ mới
    vào mùa thu trước đây ít lâu, hắn ta đã ra tay đánh trọng thương Hoắc Thị Thất Hổ, là
    những nhân vật tên tuổi lẫy lừng trong phe hắc đạo tại quan lộ Cam Lương. Và sau đó ba
    hôm, hắn ta lại đánh trọng thương Ngân Thương Trần Tổ Trạch ở Lan Châu nữa. Chính vì thế,
    Trần Tổ Trạch đã bị gãy cả hai giò, đành phải lui ra khỏi võ lâm không còn hoạt động được
    nữa.
    Chỉ trong vòng có hai hôm, mà hắn ta đã đánh bại tám cao thủ trong hai phe chính tà,
    nên hắn ta càng trở thành là một nhân vật thần bí khó hiểu hơn.
    Tiếp đó, hắn ta lại tiếp tục đi theo quan lộ Cam Lương, thẳng tiến về phía nam. Dọc
    đường hễ gặp nhân vật võ lâm nào, là hắn ra tay đối địch đánh nhau, và nhất nhất đều bị
    hắn ta đánh bại tất cả. Do đó, chỉ trong vòng nửa năm, là tên tuổi của hắn đã vang dội khắp
    nơi nơi.
    Đả tự: PhiiiUnggg 97 Hooồiàiài 5
    Nhưng sau khi đến Tây Thiên Mục, thì chỉ còn nghe hắn đã gây sự tranh chấp với Thái
    Cực Môn mấy lần, rồi sau đó vắng bặt chẳng còn tin tức chi nữa.
    Trong lòng của Tây Môn Nhất Nương vốn đang băn khoăn nghi ngờ về chiếc hộp gỗ
    mà hai vợ chồng bà ta lãnh áp tải, và mãi cho đến bây giờ, bà ta vẫn chẳng được biết trong
    chiếc hộp gỗ ấy đựng thứ chi.
    Do đó, khi nghe nhân vật thần bí kia bảo món bảo vật ấy có liên quan với hắn, trong
    lòng bà ta không khỏi có ý nghĩ là có lẽ đối phương đã biết đây là vật chi rồi chăng? Hoặc
    giả đối phương đã biết lai lịch của gã đàn ông mang món hàng ấy đến và tự xưng là Tề Phúc
    nọ?
    Bởi thế, Tây Môn Nhất Nương bèn cười tự nhiên, nói:
    - Đáng lý các hạ hỏi, chúng tôi phải thành thật giãi bày. Nhưng vì việc này ngay đến
    chúng tôi cũng mù mờ, không biết mình đang lãnh áp tải vật ấy là vật chi cả!
    Kim Cô Lâu cũng cất tiếng cười, nói:
    - Lữ phu nhân, việc ấy là một việc dễ dàng nhất trên đời này, vì chỉ cần mở nó ra xem,
    thì chẳng phải tự nhiên hiểu rõ hay sao?
    Sắc mặt Tây Môn Nhất Nương không khỏi biến sắc, nói:
    - Lời nói ấy của các hạ không khỏi quá đáng hay sao? Vì chúng tôi đã hứa với người
    chủ là áp tải vật ấy đến Tô Châu, vậy đâu có lý nào dọc đường lại tự tiện mở ra xem như
    vậy?
    Kim Cô Lâu bỗng cất tiếng than dài một lượt, nói:
    - Nếu nhị vị quá cố chấp như thế, tại hạ đành phải đắc tội rồi!
    Vừa nói, hắn ta vừa khẽ nhún đôi chân, khiến chiếc đầu lâu thêu trên áo cũng theo đó
    khẽ rung động. Vì vậy, diện mạo vốn rất đoan trang của hắn ta, đã vì chiếc đầu lâu màu
    vàng chớp lập lòe ấy, làm cho hóa thành một con người sâu hiểm và gian manh không tả
    xiết!
    Lữ Đằng Không cười lạnh lùng, nói:
    - Trong chiếc hộp gỗ ấy, tôi không rõ có đựng một vật quý báu chi mà tất cả quần
    hùng trong võ lâm đều dòm ngó. Nhưng nếu các hạ giờ đây muốn ra tay chỉ giáo, thì xin các
    hạ cứ việc đánh trước đi nào?
    Đả tự: PhiiiUnggg 98 Hooồiàiài 5
    Nói đoạn, Lữ Đằng Không bèn đưa chân bước ngang, rồi rùn thấp thủ bộ theo thế tọa
    mã, đôi hàm râu bạc không ngớt bay phất phơ, đôi chân vững vàng như một quả núi, trông
    uy nghi đáng sợ.
    Kim Cô Lâu buột miệng than rằng:
    - Ai nấy đều đồn đãi Lữ Tổng tiêu đầu là một nhân vật số một trong nhóm đệ tử tại
    gia của phái Nga My, quả danh bất hư truyền.
    Vừa nói, hắn ta vừa thong thả đưa chân bước tới trước. Nhưng hắn ta chỉ mới bước
    được hai bước, bất thần bên cạnh đấy lại có một luồng kình phong dấy động ào ào, vì gánh
    đá xanh của Từ Lưu Bản, đã được ông vung lên, chặn ngang trước mặt Kim Cô Lâu, không
    cho đối phương tiến bước. Do đó, mớ thịt nặng nề trên người của Từ Lưu Bản cũng không
    ngớt rung rinh. Ông ta quát to rằng:
    - Bằng hữu, ông bạn thật sự muốn gây sự đánh nhau tại vùng đất Đông Thiên Mục
    này chăng? Tôi không cho phép ông bạn hành động như vậy!
    Kim Cô Lâu nói:
    - Cũng được, nếu thế thì ta sẽ đánh đuổi ngươi trước!
    Câu nói vừa dứt, thì Kim Cô Lâu đã nhanh nhẹn vung tay ra, nhằm thẳng vào gánh đá
    của Từ Lưu Bản.
    Từ Lưu Bản quát to lên một tiếng như sấm động tháng ba, trong khi đôi tay cũng đã
    nhanh nhẹn vung ra, đỡ mạnh gánh đá trở lên.
    Trong thế đỡ ấy của Từ Lưu Bản, đã được ông ta vận dụng Thái Cực Chân Khí đến bảy
    phần mười sức mạnh trong người, có mục đích đối kháng lại với sức đè xuống của Kim Cô
    Lâu.
    Nhưng bàn tay đang đè lên gánh đá ấy của Kim Cô Lâu vẫn không hề buông ra. Duy
    chỉ có điều là sắc mặt của hắn ta từ trắng trẻo đã trở thành đỏ hồng, và chỉ cần nhìn qua,
    cũng biết hắn ta đang vận dụng nội công để chống trả với Thái Cực Chân Khí của Từ Lưu
    Bản.
    Bởi thế, mặt đá nơi hai người đang đứng, không ngớt chuyển nghe răng rắc, và chẳng
    mấy chốc sau, số đá vụn chung quanh bờ suối, đều bị họ giẫm nát thành bột!
    Lữ Đằng Không và Tây Nương Nhất Môn đều là những nhân vật rất có kinh nghiệm
    giang hồ, nên vừa nhìn qua là đã biết ngay hai đối phương tuy đứng cách nhau một cái gánh
    Đả tự: PhiiiUnggg 99 Hooồiàiài 5
    đá, nhưng đang bắt đầu đấu nội lực với nhau, và chắc chắn họ không thể nào phân thắng bại
    trong chốc lát được. Do đó, nếu hai người không bỏ chạy đi thì còn đợi chừng nào?
    Tây Môn Nhất Nương cất tiếng cười dài, nói:
    - Xin nhị vị hãy ở lại đây thong thả so tài với nhau, còn chúng tôi không thể hầu được
    nữa.
    Vừa nói, cả hai vừa sử dụng thân pháp bay vọt qua khỏi mặt suối rộng ngoài hai
    trượng, và chỉ trong nháy mắt, là đã lướt được sang đến bờ suối kia.
    Khi hai người buông chân đáp yên xuống mặt đất, và đang định phi thân lướt thẳng tới
    trước, thì bỗng nghe Kim Cô Lâu cất tiếng gào to inh ỏi. Tiếng gào của hắn ta nghe chẳng
    phải là tiếng khóc, mà cũng chẳng giống tiếng cười, quái dị không thể tả. Đồng thời, lại nghe
    tiếp theo đó có một tiếng bốp vang lên...
    Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều quay đầu nhìn lại, thì thấy gánh
    đá xanh của Từ Lưu Bản, vốn hai đầu đều có một tảng đá khổng lồ, to như một cái cối xay
    bột, đường kính rộng ngoài hai thước mộc, chính giữa dùng một cây sắt lớn để làm đòn gánh.
    Thế mà, giờ đây chiếc đòn gánh sắt ấy đã cong, đồng thời, một tảng đá khổng lồ cũng bị vỡ
    ra làm năm bảy mảnh.
    Tảng đá bị vỡ ấy, chính là tảng đá mà Kim Cô Lâu đã đè tay lên.
    Liền đó, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bỗng lại trông thấy Kim Cô Lâu bất
    thần bay vọt thẳng lên khoảng không, trông chẳng khác nào một con chim én.
    Qua sự diễn biến đột ngột đó, đã làm cho Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều
    kinh hoàng ngơ ngác. Vì một khi hai cao thủ đấu nội lực với nhau, nếu chưa thể phân thắng
    bại, thì rất khó bề dang ra xa nhau, và nếu kẻ nào thu nội lực trở về để lui trước, chắc chắn
    kẻ ấy sẽ bị thiệt hại nặng nề ngay.
    Thế nhưng giờ đây Kim Cô Lâu chẳng hiểu đã dùng biện pháp chi, mà lại bất thần bỏ
    dở cuộc đấu nội lực, để phi thân bay vọt lên khoảng không một cách dễ dàng?
    Lúc ấy, sắc mặt của Từ Lưu Bản đang tràn đầy vẻ tức giận, quát to rằng:
    - Chớ nên bỏ chạy!
    Kim Cô Lâu sau khi thoát ra khỏi sự giằng co với đối phương, liền nhắm phía bờ suối
    bên kia lướt thẳng tới, thân pháp hết sức nhanh nhẹn.
    Nhưng Từ Lưu Bản đã kịp thời phi thân lướt theo, và thân pháp còn nhanh hơn cả gã
    Kim Cô Lâu nữa. Bởi thế, chỉ trong nháy mắt sau, ai nấy trông thấy dòng suối bắn nước lên
    Đả tự: PhiiiUnggg 100 Hooồiàiài 5
    tung tóe vì Từ Lưu Bản đã buông mình rơi xuống, đứng sững giữa con suối ấy. Đồng thời, hai
    tay ông ta vung mạnh gánh đá xanh lên, rồi nhằm ngay thân người của Kim Cô Lâu lúc ấy
    hãy còn bay lơ lửng trên không quét tới nghe một tiếng vút, đi đôi với một luồng kình lực
    như xô bạt được cả núi đồi.
    Kim Cô Lâu cất giọng ngạo nghễ cười dài không ngớt, và giữa lúc thân hình hắn ta còn
    đang bay lơ lửng trên không, bất thần lại vận dụng chân lực, bay vọt thêm lên cao năm
    thước nữa.
    Đáng lý thân hình của Kim Cô Lâu bay vọt được lên cao, thì gánh đá xanh khổng lồ
    của Từ Lưu Bản sẽ không làm sao đánh trúng hắn ta được. Nhưng vì thế võ ấy của Từ Lưu
    Bản, chính là thế Điên Đảo Càn Khôn, đồng thời lại được sử dụng toàn bộ Thái Cực Chân Khí
    thượng thặng trong người, dồn đầy vào gánh đá xanh ấy, nên mặc dù gánh đá xanh không
    thể đánh trúng được Kim Cô Lâu, song một luồng cuồng phong hết sức khủng khiếp, đã cuốn
    tới ầm ầm, trông thực vô cùng kinh sợ.
    Bởi thế, thân người của Kim Cô Lâu đang bay lơ lửng giữa khoảng không, khó bề vận
    dụng chân lực để đối kháng, nên đã bị luồng cuồng phong đó đẩy lui thân người trở ra sau
    mấy bước.
  10. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Giữa lúc vô cùng nguy cấp, Kim Cô Lâu đã vung chưởng quét tới để đỡ thẳng vào
    luồng Thái Cực Chân Khí của Từ Lưu Bản, nhưng vẫn bị đẩy lui ba trượng, và rơi trở về bờ
    suối phía đông, không làm sao nhảy qua bên bờ phía tây được.
    Mục đích của Từ Lưu Bản là muốn ngăn chặn không cho đối phương lướt khỏi bờ suối
    phía đông, và khi thấy hành động của mình đã đoạt được mục đích, nên cất tiếng cười to ha
    hả, khiến mớ thịt nặng nề trên người ông lại không ngớt rung rinh, nói:
    - Bằng hữu, chớ mong chi nhảy khỏi con suối này được!
    Kim Cô Lâu cười, nói:
    - Gã béo họ Từ kia! Ngươi hãy đứng yên giữa dòng suối ấy mà giữ, riêng ta không còn
    thời giờ để hầu nữa!
    Từ Lưu Bản nghe thế, không khỏi giật mình, nói:
    - Ông bạn định đi đâu?
    Kim Cô Lâu cất giọng ngạo nghễ cười ha hả, đáp:
    - Ở tại Song Trụ Phong, chẳng phải là nơi sẵn sàng chờ đón ta sát phạt hay sao?
    Đả tự: PhiiiUnggg 101 Hooồiàiài 5
    Song Trụ Phong chính là một địa điểm trọng yếu nhất của Thái Cực Môn, vì đệ tử ba
    đời của Từ Lưu Bản, gồm cả bảy tám mươi người đều tập trung ở tại Song Trụ Phong cả. Do
    đó, Kim Cô Lâu cho biết là sẽ xâm nhập vào Song Trụ Phong, tức là có ý bảo, hắn ta sẽ tới
    đấy tàn sát môn hạ của Từ Lưu Bản.
    Hơn nữa, Từ Lưu Bản tự biết là trong Thái Cực Môn, chỉ có mình là đủ sức đánh cầm
    đồng với đối phương, còn thì tất cả môn hạ của ông ta, ngay như hai tên đệ tử kế nghiệp, võ
    công cao cường nhất, cũng không thể nào đối địch nổi với Kim Cô Lâu. Như vậy, nếu để hắn
    ta xâm nhập vào Song Trụ Phong ra tay sát phạt, thì chỉ e rằng Thái Cực Môn đành phải tan
    rã, không làm sao ngóc đầu lên được nữa.
    Chíng vì vậy, nên trong lòng của Từ Lưu Bản hết sức cuống quýt. Tuy nhiên, ngoài mặt
    ông ta vẫn giữ vẽ điềm nhiên, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:
    - Nếu Song Trụ Phong là nơi để cho mọi người mặc tình ra vào, thì Thái Cực Môn đâu
    còn chỗ đứng trên võ lâm này nữa?
    Kim Cô Lâu nói:
    - Nếu thế, thì gã béo họ Từ ngươi dám để mặc cho ta xâm nhập, không ngăn chặn hay
    chăng?
    Từ Lưu Bản đáp:
    - Được rồi! Ông bạn cứ đi lên Song Trụ Phong, còn ta sẽ đến Tây Thiên Mục, hầu thăm
    viếng tôn giá một lần vậy.
    Kim Cô Lâu nghe qua lời nói ấy, sắc mặt không khỏi biến hẳn, gằn giọng nói:
    - Gã béo họ Từ kia! Lời nói ấy của ngươi là thực hay chơi?
    Từ Lưu Bản nghe thế, trong lòng không khỏi hết sức hoang mang, nghi ngờ. Vì đối với
    một nhân vật mà hành động cho đến lai lịch đều vô cùng thần bí như Kim Cô Lâu, thì ông ta
    lúc nào cũng muốn tìm hiểu những bí mật chung quanh hắn ta là kẻ đang ở sát nách mình.
    Nhưng từ trước đến nay, Từ Lưu Bản vẫn không làm thế nào tìm hiểu được chi về hắn ta cả.
    Kể từ lúc Kim Cô Lâu đến ở tại vùng núi này, thì hai bên đã gây sự đánh nhau mấy lần,
    nhưng đều bất phân thắng bại. Vì thế, nên đôi bên mới giảng hòa và lấy dòng suối nơi đây
    làm ranh giới, hứa hẹn sẽ bất tương xâm phạm, và suốt mấy mươi năm qua mọi việc đều
    được yên lành, mãi cho đến ngày hôm nay mới lại bắt đầu gây ra điều rắc rối.
    Đả tự: PhiiiUnggg 102 Hooồiàiài 5
    Từ Lưu Bản thấy Kim Cô Lâu vừa nghe mình sẽ xâm nhập nơi cư trú của hắn ta, thì sắc
    mặt lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi nên trong lòng hết sức lấy làm lạ. Do đó, ông ta cất tiếng cười
    nhạt, nói:
    - Nếu ông bạn muốn xâm nhập Song Trụ Phong, lẽ cố nhiên tôi cũng phải đến tôn xá,
    gọi là bánh sáp đi bánh quy lại.
    Kim Cô Lâu cất tiếng cười ngạo nghễ, rồi bất thần lao thoáng về phía Từ Lưu Bản. Thân
    pháp của hắn ta nhanh nhẹn đến mức không ai tưởng tượng nổi. Và khi hắn ta tràn đến sát
    bên cạnh bờ suối, liền vung chưởng lên nhắm quét thẳng vào giữa dòng suối, nơi có Từ Lưu
    Bản đang đứng.
    Tức thì, nước suối bị luồng chưởng phong mãnh liệt quét bắn đi, gió mạnh cuốn tới ầm
    ầm, nhắm ngay thân người của Từ Lưu Bản công tới.
    Kim Cô Lâu vừa đánh ra thế chưởng thứ nhất, rồi lại nhanh nhẹn bồi thêm một thế
    chưởng thứ hai, với mục đích khiến đối phương không trở tay kịp. Do đó, những bựng nước
    trắng xóa lại bắn lên nơi nơi, đồng thời, những viên đá tròn to bằng trứng ngỗng ở dưới lòng
    suối, cũng bị chưởng lực cuốn tung lên, bay vèo vèo, rồi bắn từ trên cao giáng ồ ạt trở xuống
    đầu Từ Lưu Bản!
    Từ lúc Kim Cô Lâu tràn người tới sát bên bờ suối, cho đến lúc hắn ta đánh dồn dập hai
    thế chưởng, làm cho bọt nước và đá vụn cuốn ồ ạt về phía Từ Lưu Bản, chẳng qua chỉ trong
    một khoảng thời gian nháy mắt mà thôi.
    Nhưng Từ Lưu Bản tuyệt nhiên không hề để ý chi những mảnh đá vụn đang bắn về
    phía mình, dõng dạc đưa chân tràn về phía bờ suối, nơi Kim Cô Lâu đang đứng.
    Lúc bấy giờ, khắp trong người của Từ Lưu Bản, đã được vận dụng Thái Cực Chân Khí
    che chở, nên những mảnh đá vụn chạm thẳng vào người ông ta, đều bị hất đi khắp bốn phía.
    Riêng Kim Cô Lâu vốn muốn thừa cơ hội ấy, nhảy chồm qua bên kia bờ suối, nhưng đã
    bị Từ Lưu Bản kịp thời quát to, và vung gánh đá nặng nề quét tới chận mất lối tiến.
    Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vừa xem đến đây, thì cũng đưa mắt nhìn
    nhau một lượt. Tây Môn Nhất Nương hạ giọng nói:
    - Chúng ta hãy đi thôi!
    Lữ Đằng Không khẽ gật đầu, thế là cả hai âm thầm tiếp tục bước đi thẳng, giữa lúc
    Kim Cô Lâu và Từ Lưu Bản vẫn còn đánh giằng co với nhau.
    Đả tự: PhiiiUnggg 103 Hooồiàiài 5
    Việc Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bỏ đi, cả Kim Cô Lâu và Từ Lưu Bản đều
    trông thấy rõ ràng, nhưng cả hai đều không làm cách nào truy đuổi theo họ được.
    Vì Từ Lưu Bản nếu bỏ rơi Kim Cô Lâu lại đấy để lo truy đuổi theo vợ chồng Lữ Đằng
    Không, chắc chắn đối phương cũng sẽ truy đuổi theo, và do đó lại phải đánh nhau nữa. Đồng
    thời, Từ Lưu Bản cũng sợ đối phương có phục binh bên bờ suối phía tây. Riêng Kim Cô Lâu,
    thì lại càng không thể truy đuổi theo vợ chồng của Lữ Đằng Không được, vì hắn ta đang bị
    Từ Lưu Bản vung gánh đá nặng nề, chặn mất lối đi, không làm sao vượt khỏi được dòng suối.
    Chính vì thế, nên cả hai liền giương tròn xoe đôi mắt, nhìn chòng chọc vào bóng của Lữ
    Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương càng chạy càng xa dần. Và chẳng mấy chốc sau thì cả
    hai đã lẩn khuất giữa núi rừng chập trùng.
    Kim Cô Lâu không ngớt cất tiếng cười lạnh lùng, nói:
    - Gã béo họ Từ kia, giữa ngươi với ta không làm sao cùng sống chung được nữa rồi!
    Từ Lưu Bản cũng biết, khi đã gây sự đánh nhau như vầy, tất nhiên là đôi bên đã trở
    thành cừu địch không đợi trời chung. Do đó, ông ta liền cất tiếng hú dài, khiến âm thanh bay
    lâng lâng ở giữa khoảng không, rồi truyền ra tận núi đồi xa tít. Khi tiếng hú vừa dứt, Từ Lưu
    Bản liền lên tiếng nói:
    - Đúng thế, giữa đôi bên quả không làm sao cùng chung sống được nữa!
    Sắc mặt của Kim Cô Lâu trở thành âm u lạnh lùng, nói:
    - Gã béo họ Từ kia, bộ ngươi tưởng ta đây thật sự sợ Thái Cực Môn của ngươi hay sao?
    Ta nói thật, nếu chẳng phải vì ta có lòng hiếu sinh, thì Thái Cực Môn của các ngươi đã diệt
    vong từ lâu rồi!
    Từ Lưu Bản cũng cất giọng lạnh lùng nói:
    - Hiện giờ, nếu ông bạn muốn ra tay sát phạt, thì vẫn còn chưa muộn kia mà!
    Kim Cô Lâu cất tiếng to cười ha hả, đưa chân bước tới và đã bước thẳng xuống dòng
    suối.
    Dòng suối ấy, sâu độ chừng hai thước mộc, nên đôi bên chỉ đứng ngập quá gối mà thôi.
    Từ Lưu Bản trông thấy đối phương tràn tới, liền nhanh nhẹn vung gánh đá nặng nề lên, dùng
    thế Kiên Đảm Nhật Nguyệt đánh thẳng ra vun vút, gây thành hai đóa Như Ý Hoa màu xám,
    gió rít ào ào, nhắm ngay đôi vai phải và trái của Kim Cô Lâu giáng xuống!
    Đả tự: PhiiiUnggg 104 Hooồiàiài 5
    Kim Cô Lâu quát lên một tiếng to, trong khi cánh tay trái đã vung ra nhanh như chớp,
    giương thẳng năm ngón như những chiếc móc sắt, nhắm ngay gánh đá của Từ Lưu Bản chụp
    tới...
    Gánh đá của Từ Lưu Bản vốn đang bắt từ trên cao sa xuống, nhanh chẳng thua chi gió
    hốt, sức mạnh như núi đồi sụp đổ, trong khi đó Kim Cô Lâu muốn dùng đơn chưởng bằng
    xương bằng thịt của mình để chụp lấy gánh đá quét tới mạnh có hàng ngàn cân ấy, quả là
    một chuyện không thể làm sao thực hiện được.
    Từ Lưu Bản trông thấy đối phương thò tay chụp tới, liền vận dụng thêm Thái Cực Chân
    Khí, tràn nhanh đôi chân, xô thẳng gánh đá về phía trước, khiến cho dòng nước bị hất bay
    tung tóe, đi đôi với một luồng kình phong mãnh liệt, nhắm giáng thẳng vào người đối phương.
    Nhưng bàn tay của Kim Cô Lâu bất thần hạ thấp xuống, trong khi năm ngón vẫn giương
    thẳng như năm chiếc móc, đổi hướng chụp về phía người Từ Lưu Bản.
    Thế võ ấy, mới xem qua vô cùng thần kỳ, nhưng kỳ thực thì lại kém sáng suốt.
    Vì mặc dù bàn tay của Kim Cô Lâu đã bỏ rơi không nhắm chụp thẳng vào gánh đá của
    Từ Lưu Bản nữa, mà trái lại diễn biến thế võ chụp thẳng vào ***g ngực của đối phương, song
    vẫn không làm sao tránh được hai gánh đá xanh sẽ giáng trúng mình, trước khi mình gây
    được thương tích cho kẻ địch. Như vậy, là mình đã thiệt hại to.
    Từ Lưu Bản đang nghĩ thế, nên cất tiếng cười ha hả, đinh ninh rằng đối phương chắc
    chắn sẽ bị đánh bại...
    Nhưng khi gánh đá của Từ Lưu Bản quét tới mặc dù đã đánh trúng vào đôi vai của gã
    Kim Cô Lâu nghe một tiếng phình to, song...
    Với thế đánh ấy, chắc chắn có sức mạnh đến ngoài ngàn cân, nên dù gã Kim Cô Lâu
    không ngã ra chết tức khắc, ắt cũng sẽ bị trọng thương...!
    Nhưng nào ngờ đâu, gánh đá nặng nề từ trong tay của Từ Lưu Bản, sau khi đã giáng
    trúng thẳng vào vai của đối phương, ông ta mới kịp nhận ra, là trên người của đối phương, có
    một kình lực mềm dẻo, vừa mãnh liệt một cách quái dị, tự động đỡ thẳng ra, khiến gánh đá
    xanh bị hất bắn lên cao đến ngoài một tấc.
    Trước đây, Từ Lưu Bản đã gây sự đánh nhau mấy lần với Kim Cô Lâu, nhưng đều giữ
    mức cầm đồng, không ai hơn ai kém. Do đó, trong lòng của gã Từ Lưu Bản mới có sự kiêng
    dè đối với gã Kim Cô Lâu này.

Chia sẻ trang này