1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lung linh lung linh.....................2 tiếng GIA ĐÌNH ! *_*

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi motthoang_hn02, 08/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. romaboyvn

    romaboyvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/03/2002
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    Nghĩ đến gia đình thứ mà nhiều người muốn mà không được ! nhưng nhiều người được rồi thì lại chán !
    Gia đình thì ai cũng có ! nhưng không phải ai cũng có gia đình hạnh phú !
    Phấn đấu ! mãi mà cũng chẳng hạnh phúc ! chán quá !
  2. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Em từng viết cho anh rằng em không dám mong chờ một điều gì quá như cầu vồng sau đêm mưa.
    Đêm nay cầu vồng ở lại bên em, khi anh không ở kề bên.
    Cầu vồng ở lại sau khi nước mắt rơi và em biết có người thương yêu em nhiều đến thế nào
    Cầu vồng ở lại sau khi anh nhìn sâu vào mắt em và bảo rằng, "you''re my angel"
    Cầu vồng ở lại sau khi anh la em, "Vì sao em không bao giờ yên lặng và ngắm nhìn cách người khác thương yêu em, lo lắng cho em?"
    Cầu vồng ở lại bên em, khi đêm nay không có anh...
  3. oldtimer

    oldtimer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2007
    Bài viết:
    1.900
    Đã được thích:
    0

    Gửi ông bạn thân !
    Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
    Giờ này, tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông. Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu.
    Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: ?olấy vợ? và ?ođi tù?.
    Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
    Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
    Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2-3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không ?obị? yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
    Mụ thuê ôsin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
    Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái ?oquota? được đi bù khú với đám bạn 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bao nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có.
    Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: ?oTại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng??. Im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: ?oTại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ??.
    Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ sa sả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
    Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
    Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội.
    Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi ?othở?, nhưng cũng chỉ là ?othở hắt?, nhất quyết không cho ?othở dài?.
    Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: ?oSợ em nào gọi hay sao mà tắt?, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: "Tài liệu để đâu?". Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
    Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
    Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi: Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con. Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí. Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận. Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng ?ophải? có bồ.
    Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm - phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
    Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
    Hôm nay, tôi có hẳn 1 giờ tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về ***g.
    Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu. Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
    Chào ông,
    Bạn của ông !
  4. dang26k2006

    dang26k2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    0
    Vote oldtimer 5* .
    Mình cũng có thằng bạn , ngày trước đi chơi thì chuyên nói dối mẹ từ khi lấy vợ thì đi uống cafe cung phải nói dối vợ . Đúng là bất hạnh
  5. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    À há iem méc anh Quý nhá bít ròy nhá
    Hay là các bác thành lập hội độc thân đê ( chả phải nói dối ai hết á )
    Ôi xời Gia Đình
  6. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Lang thang & đọc thấy câu chuyện đêm tân hôn của chị nài buồn cười thế . Copy về đây để nhớ mà học tập
    Ui..lúc mình cưới, mình "tồ" lắm chẳng nghĩ gì nhiều đến cái đêm ấy. Chỉ lo những việc trước khi cưới thôi. Với lại, mình nghĩ cứ để tự nhiên, nếu mà "đòi hỏi" quá có khi lại thất vọng. Mình nghĩ vậy, nên chỉ nói với tiếp tân hotel là chuẩn bị cho phòng mình theo dạng phòng Tân Hôn tức là có nến có hoa hồng,
    Hông biết các bạn cưới rồi thì thế nào. Chứ riêng mình, hôm đám cưới....vui lắm...nhưng càng về tối thì càng mệt. Tới khi tiễn khách về thì nhà hàng hỏi có cần dọn 1 bàn cho gia đình ko. Mà lúc đó mệt đến nỗi ko muốn đứng nữa chứ nói gì ăn với uống. Thế là nhất quyết đòi theo "chàng" về... dinh . Lú đó, thật sự là chỉ muốn kiếm chỗ nằm thôi, chứ ko hề nghĩ đến cái.....đêm...đó đâu nha (mọi người người đừng nghĩ gì sâu xa hết nghen). Lót tót theo chàng về...Lúc trên đường đi cũng chẳng nghĩ gì..vì mệt thiệt mà, chỉ nghĩ đến cảnh trong đầu: về tới là leo lên giường giang 2 tay 2 chân ..ngủ cho nó sướng
    Thế nhưng khi bước vào phòng rồi thì.... ....nhìn thấy cách bày trí trong phòng như mới sực tỉnh ra là mình đã là vợ người ta rồi. Đêm nay là đêm......, thế là lại sợ. Có ai tồ như mình ko. Giục giã anh nhà đi tắm, anh nhà vừa ra thì mình nhào vô phòng tắm đóng kín cửa lại. Tự nhiên thấy sợ. huhu..bình thường mình và anh nhà... vui phải biết luôn, lại thân nữa...thế mà chẳng hiểu sao hôm ấy lại run thế.
    15-20 phút trôi qua mà cô dâu ko thấy đâu, chắc là chú rể sốt ruột lắm nên bèn khẽ khàng gõ cửa phòng tắm "em ơi, em à..đừng tắm lâu.....kẻo cảm". Chẳng thấy ai trả lời, thế là đập cửa rầm rầm...hehe...Cô dâu, nằm ngủ ngon lành trong bồn tắm. (Tới giờ còn bị chọc hoài luôn).
    Đi ra, chồng bảo: -Ngủ hả em. Sớm vậy (khiếp, sớm nỗi gì). Anh có order phở rồi. Ăn cho nóng em.
    Xong xuôi, "chàng" lại bảo: - Để anh sấy tóc cho em nghen.
    Chẳng hiểu sao lúc đó nhảy dựng: - Không không cần đâu. EM sấy được mà. Anh đi ngủ trước đi.
    Mặc chú rể xị xuống thấy buồn cười và tội nghiệp. Thấy thế, đành cho sấy tóc phụ...mà mình nổi da gà theo từng cái đụng chạm. KHô tóc, mình vọt tuốt lên giường trùm mền lại. Đã thế phán 1 câu: -anh đừng tắt đèn nhá, để nó sáng có gì em thấy đường...mà đi vệ sinh. Anh ngủ ngon. hahaha (type kể lại cho mọi người mà em còn buồn cười)
  7. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Còn quả nài thì hơi độc chiêu
    Có ý kiến này.. sau lễ cưới, cô dâu đột nhiên biến mất... tắt điện thoại.. chú rể đương nhiên là phải đi tìm và đt khắp nơi, cuối cùng điểm đến sẽ là nhà vợ.. cũng không thấy... đến sáng.. anh ta mệt và ngủ thiếp đi tại nhà... mở mắt thức giấc thì cô dâu nằm bên cạnh trần như nhộng và mỉm cười với chú rể... chú rể đương nhiên là sẽ hỏi:
    - Đêm qua em bỏ đi đâu?
    - Em đi chơi :)
    - Chơi đâu?
    - Đâu hỏi làm gì?
    - Cô làm cái trò gì thế..cô hãy nói thật đi!
    - Em đi đến nơi có nhiều rượu ngon và trai đẹp :)
    Bộp bộp bộp....
    Cô dâu oà khóc khoác vội bộ xiêm y chạy vội ra khỏi phòng... chú rể vò đầu bứt tai đập phá tan tành hết đồ đạc xung quanh...
    Một lúc sau.. cô dâu vứt vào mặt chú rể một cái máy quay, bật lên thấy cái cảnh mà anh tất tả chạy khắp nơi tìm cô ấy.. thì ra cô ấy ngồi sau chú xe ôm theo dõi và quay phim ông chồng tìm cô ấy như thế nào trong đêm qua....
    - Em chỉ muốn biết anh lo lắng cho em như thế nào thôi mà, đồ vũ phu..hu..hu
    - Em đúng là một con điên!
    Và thế là anh vũ phu với chị điên quấn lấy nhau...

  8. voorjou

    voorjou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/06/2006
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    1
    Ko biết bao giờ mình mới có gia đình đây
  9. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Thật buồn cười khi anh bảo : Ngày ấy có khi anh nhận em là em gái chỉ vì em có hoàn cảnh gần giống gia đình anh nên anh muốn chia sẻ. hi hi cũng đúng thui, em nhớ ngày ấy anh còn nói ghét làm quen mí con gái HP, còn em thì lại ghét zai HN kinh khủng luôn í !
    Vậy mà 5 năm trôi qua nhanh thế, giờ thì phải nói anh em mình thân nhau như 1 nhà rùi ( chả ai nghĩ sự quen nhau trên mạng nó lại lắm cái tình cờ, cái dyên đưa đẩy như thế anh nhỉ?).
    Em hay đùa : Anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp đấy ! Liệu có nói quá không anh?Nhưng mà em thấy như vậy thật mà.Hôm qua nhắc lại lời hứa mà 2 anh em lại buồn cười
    Anh hứa : Sẽ tặng toàn bộ seri, đĩa...........các kiểu liên quan đến ảnh cưới của em ( làm theo yêu cầu mà em thích )
    Em hứa : Tặng anh & chị dâu 1 kì nghỉ trăng mật..............nhưng không vỡ mật
    Tự nhiên bao nhiêu kỉ niệm cứ ùa về trong em. Nhớ lần anh bị tai nạn ở trên Phú Thọ làm em lo lắng quá liền chạy ngay đến bệnh viện Răng - Hàm - Mặt thăm anh ( lúc anh được đưa về HN ), cả những lần anh có chuyện trục trặc, niềm vui nỗi buồn với người yêu nữa, anh đều chia sẻ cùng em. Cả những khi anh bận lắm nhưng vẫn đưa em đi ăn chè thập cẩm trên phố Kim Mã, vào trung tâm thương mại ở Cầu Giấy để mua cho em đôi giầy búp bê...........Anh ạ ! em nhớ lắm
    Anh bảo ngoài chị Hà ( là em gái ruột của anh ) thì anh chỉ có mình em là cô em gái kết nghĩa thôi. Em tin điều ấy là sự thật vì nó đã được kiểm chứng qua thời gian, qua suốt 5 năm rùi ( tháng 2 năm 2008 là 6 năm anh nhỉ? )
    Mặc dù em có nhìu anh trai lém í ( nhưng em vẫn tự hào có anh - anh trai yêu gấu của iem ạ )
  10. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Hôm qua bất chợt lục lại đống sách vở cũ để bán giấy vụn, con đã vô tình thấy lại cuốn sách ấy !
    Vâng ! đúng rùi cuốn sách quá cũ kĩ, con nhớ mẹ mua cho con từ hồi học lớp 4, nó không có bìa nữa. Ngày ấy mẹ biết con gái rất thích Văn, mẹ mang về cuốn sách ấy và bảo mẹ mua lại nó từ bà đồng nát . Tuy nó cũ thế này thôi nhưng mẹ đọc thấy cũng hay, mẹ chắc là con thích nó. Vậy mà con mê nó thật, nghiền nó quá . Thỉnh thoảng mẹ còn mua cả những quyển Văn mẫu ( khi con vào cấp 2 ), nhưng con chỉ đọc tham khảo & nói với mẹ rằng : Văn thì làm gì có mẫu hả mẹ?
    Thế rồi những quyển sách ấy nó cứ bên con suốt, con thấy mình lớn lên qua những trang Văn như thế ! Cô giáo thường dạy chúng con : Văn là đời các em ạ ! Đến bây giờ con còn nhớ lắm, nhớ cả cái hồi học lớp 3 khi có bài kiểm tra cô ra đề : Em hãy tả 1 người mà em yêu quý !
    Thật lạ, con đã chọn tả chú bộ đội mà không phải ai khác. Hồi ấy không hiểu sao con lại tả thế này : Chú bộ đội nhà em cao 170m ( thay vì viết 1m70 ). Cô giáo trừ điểm con nhưng bài Văn vẫn được đọc trước lớp . Sau này đi đến các đơn vị trong toàn quân, con vẫn hay bị các chú, các anh lính trêu mãi. Con chỉ cười vì mình đã từng 1 thời như thế mẹ ạ ................

Chia sẻ trang này