1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lười yêu, có bác nào giúp em không?

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi rossa84, 05/11/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cailaithayco

    cailaithayco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2004
    Bài viết:
    93
    Đã được thích:
    0
    Ah,bệnh này mình cũng mắc phải đây mà . Hợp mệnh, hợp tuổi đấy, đi chơi với mình 1 hôm là bạn ko thích ở nhà nữa đâu
  2. senhoanh

    senhoanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2009
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    ủa, sao nhiều người giống mình thế nhỉ? tụ tập thì cho mình góp vui nha!
  3. nguyen_hai_van

    nguyen_hai_van Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Lười yêu thì có gì đâu mà lo. Tháy ai thích thì tìm hiểu, không thì thôi. có 2 mấy tuổi mà đã lo làm gì, cứ thích gì thì làm nấy đi yêu đương mệt người.
  4. actually

    actually Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Bao giờ "khai hội" lười yêu cho e làm "chân" nhé
  5. Solituder

    Solituder Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Thuận theo tự nhiên đi...^^! kái gì đến nó sẽ fải đến, kái gì đi, thì giữ cũng ích gì đâu?
  6. bluetears84

    bluetears84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2002
    Bài viết:
    1.670
    Đã được thích:
    0
    :)
    Có nên lấy chồng để... chống ế?

    Em đã 26 và không còn nhiều sự lựa chọn như hồi 20. Nhiều người theo đuổi em cũng đã lấy vợ. Em vẫn đi về một mình và cái nguy cơ ế treo lủng lẳng trước mặt khi mà em đi làm lúc mặt trời chưa dậy và về lúc mặt trời đã đi đâu mất.
    Tự nhiên dạo này em lại có cái suy nghĩ: "Liệu em có nên lấy chồng? Và liệu em có thể gặp được anh - một người chồng như đúng nghĩa em mong muốn hay chỉ là một người để được gọi là chồng và để không bị mang tiếng là ế?"
    Người ta bảo nếu lấy chồng rồi thì sẽ không còn tự do, sẽ tất bật chuyện chồng con, chuyện cơm nước, chuyện nhà cửa, chuyện bên nội bên ngoại.
    Người ta bảo nếu lấy chồng rồi thì em sẽ phải lo lắng làm sao cho gia đình luôn hạnh phúc, con cái học hành giỏi giang và chồng thì không nhậu nhẹt say xỉn, lăng nhăng ùm xì nhùm.
    Người ta bảo nếu lấy chồng rồi thì em sẽ không còn sung sướng như hồi độc thân... vân vân và vân vân...
    Em không biết độc thân thì có cái gì sướng và có gia đình thì có cái gì khổ? Tất cả mọi thứ sướng hay khổ là do bản thân mình thôi, nếu bản thân mình chấp nhận với những gì đang có, đừng đứng núi này trông núi nọ và cố gắng vun vén thì mọi việc đều sẽ ổn mà.
    Quan điểm về hạnh phúc của em đơn giản lắm...
    Đó là có một ai đó để yêu, để chấp nhận và để hy sinh.
    Đó là có một ai đó chờ em mỗi khi em tan tầm và vứt bỏ lại những lo lắng công việc đã vắt kiệt sức lực, trí tuệ của em.
    Đó là có một ai đó để em cằn nhằn về cái tội cẩu thả, thi thoảng lại hay nhậu nhẹt mà không biết cầm chừng.
    Đó là cùng nhau cãi vã inh ỏi về một vấn đề để rồi lại tự thủ thỉ với nhau rằng:"Em sai rồi" hoặc "Anh sai rồi".
    Đó cùng nhau làm việc nhà, là tất bật nấu vội bữa cơm chiều, cùng nhau ăn những món ăn bình dị...
    Đó là cùng bảo ban nhau phải tiết kiệm để chăm lo cho gia đình bé nhỏ và những thành viên sắp ra đời.
    Chỉ là như thế!
    26 tuổi, em chưa thể nói mình đã trưởng thành nhưng em biết em đã có thể đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống dẫu cũng có những lúc em bị sốc trước những điều tưởng chừng rất giản đơn về tình người với nhau.
    Em chưa từng yêu ai, chưa từng gật đầu khi nghe bất kỳ lời tỏ tình nào từ những người theo đuổi em. Không phải em kén chọn mà chỉ đơn giản là vì em không cảm nhận được tình cảm người ta dành cho em. Trái tim em vẫn đập bình yên khi đi cạnh họ, em vẫn có thể cười, có thể nói và có thể huyên thuyên đủ thứ một cách rất vô tư. Với em, đơn giản họ là những người đặc biệt hơn một tí, đặc biệt vì đã thích em chứ không phải ghét em. Vì thế, hôm nọ, em hỏi con bạn em rằng khi muốn gật đầu đồng ý thì con gái phải làm sao? Tự nhiên, em thấy em thật ngốc khi hỏi nó câu đó.
    Có người bảo cung Nhân Mã khó bị giữ chân. Em chỉ cười không nói gì. Ai bảo cần phải nỗ lực giữ chân bằng cách này hay cách kia chứ? Tại sao không khiến một Nhân Mã tự muốn dừng lại? Cái đó chẳng phải bền chặt hơn à?
    Em đã 26 và không còn nhiều sự lựa chọn như hồi 20. Nhiều người theo đuổi em cũng đã lấy vợ. Vậy cũng tốt! Cầu mong họ được hạnh phúc! Ở đời, em không muốn mình nợ ai và cũng không muốn ai nợ mình, em đã nợ họ một ân tình thì nhờ người khác trả hộ vậy.
    Em vẫn đi về một mình và cái nguy cơ ế treo lủng lẳng trước mặt khi mà em đi làm lúc mặt trời chưa dậy và đi về lúc mặt trời đi đâu mất tiêu, tối về nhà thì cứ ăn xong là lăn ra ngủ để ngày mai có sức chiến đấu, cuối tuần thì rúc hết xó nọ tới xó kia để ngủ cho đã cơn thèm.
    Thế nhưng, dù đã 26 tuổi, em sẽ không lấy chồng nếu chỉ vì sợ ế...
    Em vẫn chờ, vẫn sẽ chiến đấu hết sức nếu như em gặp được anh, cảm nhận được anh và tin anh.
    Do đó, câu trả lời cho cái suy nghĩ kia rằng: Em nên lấy chồng. Em sẽ gặp được anh - một người chồng đúng nghĩa như em hằng mong ước... yêu em vừa đủ, thương em vừa đủ để cùng em sánh vai trong cuộc đời và có một tình yêu đủ lớn, đủ mạnh và đủ ấm để che chở cho em và dạy em cách biết tự bảo vệ mình khi có hoặc không có anh ở bên. Vì thế, dù ai có bảo rằng lấy chồng sẽ khổ lắm, em vẫn sẽ mỉm cười và kiên định với con đường mình đã chọn.
    P/S: Đôi khi cứ thích làm gió để được rong ruổi trên mọi nẻo đường và hơn hết, gió lúc nào cũng được tự do.
    Source: http://www.vnexpress.net/GL/Doi-song/Blog/2009/12/3BA16437/
    Thik câu kết :) Let it be ...
  7. vuanhgl

    vuanhgl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2009
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    2
    Lười yêu, lâu lắm rồi không còn nhớ yêu là gì, không biết cậu trai mười chín quỳ gối tặng hoa bạn gái (không phải cho tui ) thì đến mươi năm sau còn thế không. Nói chung là không còn nhớ mùi vị gì nữa rồi bà con ạ. Bây giờ thì nói không biết yêu là gì cũng đúng đúng.
    Lười rồi thành ra ngại, sợ mình không đánh giá đúng con người nữa rồi. Ngoài ra là biết bao nhiêu vấn đề tâm lý nữa. Rõ ràng nhu cầu tình cảm, mà cụ thế là tình yêu khi bị thiếu trong thời gian dài thế thì mất cân bằng là dễ hiểu.
    Giàng ơi, con không biết bắt đầu điều mới mẻ như thế nào!
  8. mike89

    mike89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2007
    Bài viết:
    1.498
    Đã được thích:
    1
    Mình cũng lười yêu
  9. suachuacaphe

    suachuacaphe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2009
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    " Không có gì quí hơn độc lập tự do"! Lười yêu cũng chẳng sao! chỉ cần bạn tham gia vào hội độc thân,chăm chỉ quan tâm tới mọi người, chăm chỉ cười hơn, chăm chỉ làm đẹp cho mình hơn, yêu bản thân nhiều hơn một chút rồi một ngày nào đó khi bạn mở mắt ra bạn sẽ "chăm yêu" lúc nào ko hay!( đảm bảo ko cần một liều thuốc đặc trị nào!) Đó là bài thuốc chữa cho mình đấy, bạn thử dùng xem nha!
  10. vucsautham

    vucsautham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.400
    Đã được thích:
    0
    Đồng cảm :)
    Lười yêu và hơi sợ đến độ nào đó, quẫn lên, phải vơ tạm 1 đứa nào đó thi vui
    :)).
    các bác bàn phương hướng trị liệu bệnh này đi, cho em tham gia với :))

Chia sẻ trang này