1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lượm lặt

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi lyhap, 28/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nguoi_thuong

    nguoi_thuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    Sợ quá, vừa tập tọng dịch được vài mẩu, đã bị dí cho một vụ hoành tráng thế này. Post lên cho bà con ai thích thì dịch cùng tớ, sợ hiểu sai thì sửa hộ tớ, cái tội đã tra từ điển còn muốn vặn vần .
    Children
    Come to me, O ye children!
    For I hear you at your play,
    And the questions that perplexed me
    Have vanished quite away.
    Ye open the eastern windows,
    That look towards the sun,
    Where thoughts are singing swallows
    And the brooks of morning run.
    In your hearts are the birds and the sunshine,
    In your thoughts the brooklet''''''''''''''''s flow,
    But in mine is the wind of Autumn
    And the first fall of the snow.
    Ah! what would the world be to us
    If the children were no more?
    We should dread the desert behind us
    Worse than the dark before.
    What the leaves are to the forest,
    With light and air for food,
    Ere their sweet and tender juices
    Have been hardened into wood, --
    That to the world are children;
    Through them it feels the glow
    Of a brighter and sunnier climate
    Than reaches the trunks below.
    Come to me, O ye children!
    And whisper in my ear
    What the birds and the winds are singing
    In your sunny atmosphere.
    For what are all our contrivings,
    And the wisdom of our books,
    When compared with your caresses,
    And the gladness of your looks?
    Ye are better than all the ballads
    That ever were sung or said;
    For ye are living poems,
    And all the rest are dead.
    Henry Wadsworth Longfellow
    BỌN TRẺ
    Hãy lại bên tôi, những bé thơ
    Cho tôi nghe những tiếng em đùa
    Những câu hỏi làm tôi bối rối
    Em đã lại quên mất nhanh thôi...
    Em mở cửa sổ phía đông
    Để thấy mặt trời
    Nơi ấy suy nghĩ hát những lời chim én
    Và con suối của buổi sớm đang trôi.
    Trong trái tim em là chim và nắng trời
    Trong suy nghĩ có những dòng suối nhỏ
    Trong tôi chỉ còn mùa thu gió
    Và những bông tuyết đầu tiên rơí...
    Sẽ còn gì nữa với chúng tôi
    Nếu không còn bọn trẻ
    Tôi sẽ sợ những sa mạc phía sau
    Hơn bóng đêm phía trước
    Và để làm gì được,
    Cây rừng cho thức ăn
    Nhưng quả cây ngọt mịn
    Lại hoá gỗ cứng dần...
    Bởi vậy trẻ con, thế giới cần
    Để được cảm thấy sự nóng rực
    Của một thế giới sáng và ấm áp hơn
    Những tán cây phía dưới
    Hãy đến với tôi bạn nhỏ ơi
    Và nói thầm tai tôi
    Những gì chim và gió đang hát
    Trong thế giới mặt trời của bạn...
    Những sự sáng tạo của chúng tôi chẳng là gì
    Kể cả những cuốn sách đầy tri thức
    Không thể sánh bằng sự âu yếm
    Và nét rạng rỡ từ đôi mắt trẻ thơ
    Các em đẹp hơn tất cả những bản ballad
    Đã từng được nói và hát
    Những lời thơ tồn tại vì em
    Những điều còn lại đều chết hết.
    PS. Tra từ điển mỏi tay, may mà nhện chưa kịp ngoạm mất từ nào... đoạn đầu còn muốn uốn vần, chứ đoạn sau tớ bó tay rồi Lyhap ạ, dịch thô
    NT
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 04:32 ngày 21/04/2005
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 04:52 ngày 21/04/2005
  2. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    [quote-nguoi_thuong viết lúc 00:34 ngày 21/04/2005:
    Sợ quá, vừa tập tọng dịch được vài mẩu, đã bị dí cho một vụ hoành tráng thế này. Post lên cho bà con ai thích thì dịch cùng tớ, sợ hiểu sai thì sửa hộ tớ, cái tội đã tra từ điển còn muốn vặn vần .
    Children
    Come to me, O ye children!
    For I hear you at your play,
    And the questions that perplexed me
    Have vanished quite away.
    Ye open the eastern windows,
    That look towards the sun,
    Where thoughts are singing swallows
    And the brooks of morning run.
    In your hearts are the birds and the sunshine,
    In your thoughts the brooklet''''''''s flow,
    But in mine is the wind of Autumn
    And the first fall of the snow.
    Ah! what would the world be to us
    If the children were no more?
    We should dread the desert behind us
    Worse than the dark before.
    What the leaves are to the forest,
    With light and air for food,
    Ere their sweet and tender juices
    Have been hardened into wood, --
    That to the world are children;
    Through them it feels the glow
    Of a brighter and sunnier climate
    Than reaches the trunks below.
    Come to me, O ye children!
    And whisper in my ear
    What the birds and the winds are singing
    In your sunny atmosphere.
    For what are all our contrivings,
    And the wisdom of our books,
    When compared with your caresses,
    And the gladness of your looks?
    Ye are better than all the ballads
    That ever were sung or said;
    For ye are living poems,
    And all the rest are dead.
    Henry Wadsworth Longfellow
    BỌN TRẺ
    Hãy lại bên tôi, những bé thơ
    Cho tôi nghe những tiếng em đùa
    Những câu hỏi làm tôi bối rối
    Em đã lại quên mất nhanh thôi...
    Em mở cửa sổ phía đông
    Để thấy mặt trời
    Nơi ấy suy nghĩ hát những lời chim én
    Và con suối của buổi sớm đang trôi.
    Trong trái tim em là chim và nắng trời
    Trong suy nghĩ có những dòng suối nhỏ
    Trong tôi chỉ còn mùa thu gió
    Và những bông tuyết đầu tiên rơí...
    Sẽ còn gì nữa với chúng tôi
    Nếu không còn bọn trẻ
    Tôi sẽ sợ những sa mạc phía sau
    Hơn bóng đêm phía trước
    Và để làm gì được,
    Cây rừng cho thức ăn
    Nhưng quả cây ngọn mịn
    Lại hoá gỗ cứng dần...
    Bởi vậy trẻ con, thế giới cần
    Để được cảm thấy sự nóng rực
    Của một thế giới sáng và ấm áp hơn
    Những tán cây phía dưới
    Hãy đến với tôi bạn nhỏ ơi
    Và nói thầm tai tôi
    Những gì chim và gió đang hát
    Trong thế giới mặt trời của bạn...
    Những sự sáng tạo của chúng tôi chẳng là gì
    Kể cả những cuốn sách đầy tri thức
    Không thể sánh bằng sự âu yếm
    Và nét rạng rỡ từ đôi mắt trẻ thơ
    Các em đẹp hơn tất cả những bản ballad
    Đã từng được hát và nói
    Những lời thơ tồn tại vì em
    Những điều còn lại đều chết hết.
    PS. Tra từ điển mỏi tay, may mà nhện chưa kịp ngoạm mất từ nào... đoạn đầu còn muốn uốn vần, chứ đoạn sau tớ bó tay rồi Lyhap ạ, dịch thô
    NT
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 00:38 ngày 21/04/2005
    [/QUOTE]
    Than phiền cái gì.Tui đối xử như thế là còn...nhẹ tay.Có bài còn dài...gấp đôi.
    Thơ dịch hay lắm.Vài bữa nữa gửi tiếp.:D

  3. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    [quote-nguoi_thuong viết lúc 00:34 ngày 21/04/2005:
    Sợ quá, vừa tập tọng dịch được vài mẩu, đã bị dí cho một vụ hoành tráng thế này. Post lên cho bà con ai thích thì dịch cùng tớ, sợ hiểu sai thì sửa hộ tớ, cái tội đã tra từ điển còn muốn vặn vần .
    Children
    Come to me, O ye children!
    For I hear you at your play,
    And the questions that perplexed me
    Have vanished quite away.
    Ye open the eastern windows,
    That look towards the sun,
    Where thoughts are singing swallows
    And the brooks of morning run.
    In your hearts are the birds and the sunshine,
    In your thoughts the brooklet''''''''s flow,
    But in mine is the wind of Autumn
    And the first fall of the snow.
    Ah! what would the world be to us
    If the children were no more?
    We should dread the desert behind us
    Worse than the dark before.
    What the leaves are to the forest,
    With light and air for food,
    Ere their sweet and tender juices
    Have been hardened into wood, --
    That to the world are children;
    Through them it feels the glow
    Of a brighter and sunnier climate
    Than reaches the trunks below.
    Come to me, O ye children!
    And whisper in my ear
    What the birds and the winds are singing
    In your sunny atmosphere.
    For what are all our contrivings,
    And the wisdom of our books,
    When compared with your caresses,
    And the gladness of your looks?
    Ye are better than all the ballads
    That ever were sung or said;
    For ye are living poems,
    And all the rest are dead.
    Henry Wadsworth Longfellow
    BỌN TRẺ
    Hãy lại bên tôi, những bé thơ
    Cho tôi nghe những tiếng em đùa
    Những câu hỏi làm tôi bối rối
    Em đã lại quên mất nhanh thôi...
    Em mở cửa sổ phía đông
    Để thấy mặt trời
    Nơi ấy suy nghĩ hát những lời chim én
    Và con suối của buổi sớm đang trôi.
    Trong trái tim em là chim và nắng trời
    Trong suy nghĩ có những dòng suối nhỏ
    Trong tôi chỉ còn mùa thu gió
    Và những bông tuyết đầu tiên rơí...
    Sẽ còn gì nữa với chúng tôi
    Nếu không còn bọn trẻ
    Tôi sẽ sợ những sa mạc phía sau
    Hơn bóng đêm phía trước
    Và để làm gì được,
    Cây rừng cho thức ăn
    Nhưng quả cây ngọn mịn
    Lại hoá gỗ cứng dần...
    Bởi vậy trẻ con, thế giới cần
    Để được cảm thấy sự nóng rực
    Của một thế giới sáng và ấm áp hơn
    Những tán cây phía dưới
    Hãy đến với tôi bạn nhỏ ơi
    Và nói thầm tai tôi
    Những gì chim và gió đang hát
    Trong thế giới mặt trời của bạn...
    Những sự sáng tạo của chúng tôi chẳng là gì
    Kể cả những cuốn sách đầy tri thức
    Không thể sánh bằng sự âu yếm
    Và nét rạng rỡ từ đôi mắt trẻ thơ
    Các em đẹp hơn tất cả những bản ballad
    Đã từng được hát và nói
    Những lời thơ tồn tại vì em
    Những điều còn lại đều chết hết.
    PS. Tra từ điển mỏi tay, may mà nhện chưa kịp ngoạm mất từ nào... đoạn đầu còn muốn uốn vần, chứ đoạn sau tớ bó tay rồi Lyhap ạ, dịch thô
    NT
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 00:38 ngày 21/04/2005
    [/QUOTE]
    Than phiền cái gì.Tui đối xử như thế là còn...nhẹ tay.Có bài còn dài...gấp đôi.
    Thơ dịch hay lắm.Vài bữa nữa gửi tiếp.:D

  4. nguoi_thuong

    nguoi_thuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    Sửa lại câu thứ 3 trước câu cuối, xóc nó lên chút cho vần - tớ dịch được đến khổ gần cuối, suýt hụt hơi đấy, chơi ngắn thôi, không tạch hẳn thì 1 khổ cũng không chơi được đâu...
    Ác
    NT
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 05:02 ngày 21/04/2005
  5. nguoi_thuong

    nguoi_thuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    Sửa lại câu thứ 3 trước câu cuối, xóc nó lên chút cho vần - tớ dịch được đến khổ gần cuối, suýt hụt hơi đấy, chơi ngắn thôi, không tạch hẳn thì 1 khổ cũng không chơi được đâu...
    Ác
    NT
    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 05:02 ngày 21/04/2005
  6. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Làm hết nguyên chùm thơ của Sebastian
    Chùm thơ Sebastian Perez-Philips
    Không đề
    Hãy hít con vào, hãy thở con ra như một bụm khói
    Hãy nhìn con tan biến phía sau sự chăm lo của bất cứ ai
    Nằm dài lạnh lẽo và cằn cỗi. Nước tiểu sũng những giấc mơ
    Để mặc lang ********* hong khô lúc khóc
    Cắm chiếc nĩa vào chân răng. Hãy nhìn chỉ số thông minh của con
    tụt xuống. Bây giờ con ngồi đây cười mỉm với
    vẻ sững sờ trên mặt. Lạnh cóng; hãy ôm con
    và đu đưa con trong lòng. Đâu rồi niềm kiêu hãnh và vinh quang
    của con? Vì sao con buộc phải vất vưởng một mình trong bóng tối?
    Can đảm
    (tháng Tư 2001)
    Thân thể ta thắp lên ngọn lửa lạnh
    Và mi cười tiếng cười quỉ quái
    Nhưng ta biết ta đã thắng ở chỗ nào
    Không sợ hãi sẵn sàng đi bất cứ lúc nào
    Ta mở một cuốn sách và đọc từ trang cuối
    Gió lạnh phũ phàng thổi qua thân thể ta
    Ta nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm
    Tôi nhớ bạn
    Mọc lên khỏi đất những chiếc lá của tôi héo hắt
    Khi bạn quay lưng bước đi tôi khóc
    Hãy thức dậy trong trí óc tôi. Những tiếng cười của tâm trí
    bối rối của tôi. Tôi với tay lên Tuổi Trưởng Thành của mình
    nhưng muộn quá rồi tôi đã đái ra quần
    Tôi đá xập cửa, vứt đồ ăn
    xuống đất, nhặt bạn lên và khiêu vũ đến tận
    sáng. Điện thoại reo. Tôi trả lời
    không có ai ở đầu dây kia vậy nên tôi bật
    tivi và bước vào bể tắm
    Đi vào vũ trụ
    Đứng dậy mở cánh cửa chìa ra
    ở chỗ tận cùng vũ trụ -
    Tôi nuốt ực nhân tính và/hoặc niềm kiêu hãnh của mình
    Bước vào sự sinh/tử của chính mình
    Quá nhiều cái phải làm lúc này - với một nụ cười trên miệng
    Tôi tiếp tục cuộc hành trình dài bất tận
    Mọc cánh và bay đi
    Khoa giải phẫu Tim trong Tâm Trí
    Tôi đang sống hay đang chết đây? Tôi chẳng hiểu nữa
    Khi tôi sống tôi bay, tôi cảm thấy mình như CON NGƯỜI
    Tôi về nhà sẵn sàng chờ gặp mẹ, nhưng thay vì thế tôi
    lại đi tới chỗ dầy kịch tính
    Tôi mở mắt và nhận ra rằng đó
    là "Khoa Giải phẫu Tim trong Tâm Trí mình!"
    Nắm chặt tay: tôi nghĩ mình sắp khóc!
    Ôm ghì lấy mẹ: tôi không muốn chết đâu
    Nhìn các thầy thuốc: tôi biết là nói dối
    Vào phòng tắm tìm con đường mới
    Cho con xin một hạt giống để sống sót qua thời hoạn nạn
    Chỉ cần mẹ ôm con thật chặt vì mẹ là người con yêu nhất
    Không đề
    Làm sao tôi biết mình thức hay ngủ?
    Nếu bạn không có môi để diễn tả mắt mình
    Làm sao tôi biết bạn có thật?
    Đâu là sự pha trộn giữa óc, tim, hồn?
    Nếu không cảm nhận được tâm trí mình, làm sao tôi biết là mình không điên?
    Những từ nào đây tôi biết rõ nhưng không nhớ nổi?
    Vì sao những cảm xúc kia khó diễn tả đến thế?
    Làm sao bạn biết điều gì tồn tại thật?
    Sống trong một thế giới không hiểu được gì hết mà vẫn biết hết mọi điều
    Tôi biết tự mình ăn nhưng không biết chắc phải ăn cái gì
    Bò trong đường cống không rộng hơn bờ vai của bạn
    Chẳng bao giờ biết đường cống tận cùng hay bắt đầu từ đâu
    Tôi nổ tung qua những rào chắn, xoè cánh, nhấc xe đạp lên, tuốt kiếm, gạt mồ hôi trên lông mày
    và đi về nhà
    Nhìn từ máy bay
    Đứng cao thế bên trên mặt đất
    Tôi nhận ra chúng ta mới thật mỏng manh sao
    Những tia xạ của chiếc lò nướng chín đôi cánh nhỏ của tôi
    "Mình phải bay nhanh hơn nếu muốn cứu giữ thế giới kịp thời để mình có thể xem hết mọi chương trình tivi yêu thích"
    Giống như thể ngó vào cái phòng vệ sinh thật sự đẹp đẽ kia
    Chúng ta tất cả là người mà cũng tất cả là phân
    Thời gian chẳng bao giờ chuyển động. Chỉ có tâm trí tôi là dường như chuyển động
    Giống như ngôi nhà cũ kỹ lung lay bạn dường như hấp thụ mọi thứ xung quanh cùng với nhận biết về tất cả sự căm ghét vẫn dẫm lên bạn như dẫm lên chiếc thảm
    Thế mà chẳng hiểu sao bạn bao giờ cũng có vẻ tha thứ và quên đi
    Hoàng Hưng dịch

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^
  7. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Làm hết nguyên chùm thơ của Sebastian
    Chùm thơ Sebastian Perez-Philips
    Không đề
    Hãy hít con vào, hãy thở con ra như một bụm khói
    Hãy nhìn con tan biến phía sau sự chăm lo của bất cứ ai
    Nằm dài lạnh lẽo và cằn cỗi. Nước tiểu sũng những giấc mơ
    Để mặc lang ********* hong khô lúc khóc
    Cắm chiếc nĩa vào chân răng. Hãy nhìn chỉ số thông minh của con
    tụt xuống. Bây giờ con ngồi đây cười mỉm với
    vẻ sững sờ trên mặt. Lạnh cóng; hãy ôm con
    và đu đưa con trong lòng. Đâu rồi niềm kiêu hãnh và vinh quang
    của con? Vì sao con buộc phải vất vưởng một mình trong bóng tối?
    Can đảm
    (tháng Tư 2001)
    Thân thể ta thắp lên ngọn lửa lạnh
    Và mi cười tiếng cười quỉ quái
    Nhưng ta biết ta đã thắng ở chỗ nào
    Không sợ hãi sẵn sàng đi bất cứ lúc nào
    Ta mở một cuốn sách và đọc từ trang cuối
    Gió lạnh phũ phàng thổi qua thân thể ta
    Ta nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm
    Tôi nhớ bạn
    Mọc lên khỏi đất những chiếc lá của tôi héo hắt
    Khi bạn quay lưng bước đi tôi khóc
    Hãy thức dậy trong trí óc tôi. Những tiếng cười của tâm trí
    bối rối của tôi. Tôi với tay lên Tuổi Trưởng Thành của mình
    nhưng muộn quá rồi tôi đã đái ra quần
    Tôi đá xập cửa, vứt đồ ăn
    xuống đất, nhặt bạn lên và khiêu vũ đến tận
    sáng. Điện thoại reo. Tôi trả lời
    không có ai ở đầu dây kia vậy nên tôi bật
    tivi và bước vào bể tắm
    Đi vào vũ trụ
    Đứng dậy mở cánh cửa chìa ra
    ở chỗ tận cùng vũ trụ -
    Tôi nuốt ực nhân tính và/hoặc niềm kiêu hãnh của mình
    Bước vào sự sinh/tử của chính mình
    Quá nhiều cái phải làm lúc này - với một nụ cười trên miệng
    Tôi tiếp tục cuộc hành trình dài bất tận
    Mọc cánh và bay đi
    Khoa giải phẫu Tim trong Tâm Trí
    Tôi đang sống hay đang chết đây? Tôi chẳng hiểu nữa
    Khi tôi sống tôi bay, tôi cảm thấy mình như CON NGƯỜI
    Tôi về nhà sẵn sàng chờ gặp mẹ, nhưng thay vì thế tôi
    lại đi tới chỗ dầy kịch tính
    Tôi mở mắt và nhận ra rằng đó
    là "Khoa Giải phẫu Tim trong Tâm Trí mình!"
    Nắm chặt tay: tôi nghĩ mình sắp khóc!
    Ôm ghì lấy mẹ: tôi không muốn chết đâu
    Nhìn các thầy thuốc: tôi biết là nói dối
    Vào phòng tắm tìm con đường mới
    Cho con xin một hạt giống để sống sót qua thời hoạn nạn
    Chỉ cần mẹ ôm con thật chặt vì mẹ là người con yêu nhất
    Không đề
    Làm sao tôi biết mình thức hay ngủ?
    Nếu bạn không có môi để diễn tả mắt mình
    Làm sao tôi biết bạn có thật?
    Đâu là sự pha trộn giữa óc, tim, hồn?
    Nếu không cảm nhận được tâm trí mình, làm sao tôi biết là mình không điên?
    Những từ nào đây tôi biết rõ nhưng không nhớ nổi?
    Vì sao những cảm xúc kia khó diễn tả đến thế?
    Làm sao bạn biết điều gì tồn tại thật?
    Sống trong một thế giới không hiểu được gì hết mà vẫn biết hết mọi điều
    Tôi biết tự mình ăn nhưng không biết chắc phải ăn cái gì
    Bò trong đường cống không rộng hơn bờ vai của bạn
    Chẳng bao giờ biết đường cống tận cùng hay bắt đầu từ đâu
    Tôi nổ tung qua những rào chắn, xoè cánh, nhấc xe đạp lên, tuốt kiếm, gạt mồ hôi trên lông mày
    và đi về nhà
    Nhìn từ máy bay
    Đứng cao thế bên trên mặt đất
    Tôi nhận ra chúng ta mới thật mỏng manh sao
    Những tia xạ của chiếc lò nướng chín đôi cánh nhỏ của tôi
    "Mình phải bay nhanh hơn nếu muốn cứu giữ thế giới kịp thời để mình có thể xem hết mọi chương trình tivi yêu thích"
    Giống như thể ngó vào cái phòng vệ sinh thật sự đẹp đẽ kia
    Chúng ta tất cả là người mà cũng tất cả là phân
    Thời gian chẳng bao giờ chuyển động. Chỉ có tâm trí tôi là dường như chuyển động
    Giống như ngôi nhà cũ kỹ lung lay bạn dường như hấp thụ mọi thứ xung quanh cùng với nhận biết về tất cả sự căm ghét vẫn dẫm lên bạn như dẫm lên chiếc thảm
    Thế mà chẳng hiểu sao bạn bao giờ cũng có vẻ tha thứ và quên đi
    Hoàng Hưng dịch

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^
  8. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    To nguoi_thuong:Hổng bao giờ ác với con gái cả.Với con gái tui luôn dịu dàng
  9. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    To nguoi_thuong:Hổng bao giờ ác với con gái cả.Với con gái tui luôn dịu dàng
  10. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Qua bên http://www.avsnonline.net lấy được cái này về.Xem cũng thú phết.
    Mười bài thơ đoạn trường

    Thúy Kiều, con của viên ngoại họ Vương, người ở Bắc Kinh. Nàng yêu kiều diễm lệ, có một thái độ phong lưu, tính thích hào hoa, thích âm luật, sở trường về hồ cầm. Vốn đa cảm, giàu tình, nàng sáng tác bài "Bạc mệnh oán" để hát theo khúc hồ cầm, khi gảy lên nghe rất não nùng, ai cũng sa nước mắt.
    Một hôm, nhân tiết Thanh Minh, Thúy Kiều cùng hai em đi tảo mộ và nhân tiện xem hội Đạp Thanh. Lúc trở vê, Kiều nhìn bên dòng nước có một nấm mồ hoang cô lạnh, hỏi ra mới biết đó là mồ của nàng ca nhi tên Lưu Đạm Tiên. Trước sống mua vui cho khách làng chơi, chết làm ma không chồng trong nấm mồ vô chủ.
    Kiều cảm động, rơi nước mắt, khóc cho kiếp hồng nhan.
    Về nhà, đêm khuya vắng vẻ, nàng cảm thấy một nỗi buồn man mác xâm chiếm cõi lòng. Nghĩ phận người lại nghĩ phận mình, hay kiếp hồng nhan rồi phải chung mạng bạc!
    Nàng tựa ghế thiu thiu, rồi ngủ say lúc nào không biết. Giữa lúc ấy, thấy một thiếu nữ tiến đến chào và hỏi rằng:
    - Này chị Thúy Kiều, đương lúc ngày xuân phơi phới sao không hỏi liễu tìm hoa, mà lại chịu ngủ ở nhà như vậy?
    Kiều nghe nói, vội vàng đứng dậy, sửa áo đón mời, nhìn thấy thiếu nữ má đào, môi hạnh, dáng điệu như tiên. Sau khi hai bên cùng ngồi, Kiều vội hỏi:
    - Chẳng hay nương tử ở tại cung nào mà xe loan thình lình hạ cố đến đây?
    Thiếu nữ tươi cười đáp:
    - Thiếp đây nào phải ai đâu xa lạ, nhà thiếp ở phía tây cầu bên dòng nước chảy. Chiều nay chị đã vãng qua, sao mà mau quên như thế? Hôm nay, thiếp ở trong "Hội đoạn trường", trước mặt Giáo Chủ, thiếp có khen đến tài hoa của chị. Giáo Chủ rất vui mừng và cho biết rằng chị cũng có chân trong hội ấy. Rồi người trao cho thiếp 10 cái đầu đề đoạn trường, bảo đem lại cho chị vịnh. Vậy yêu cầu chị thảo ngay để cho thiếp xếp vào tập "Đoạn trường sách".
    Kiều hỏi:
    - Em xin lãnh ý, nhưng xin chị cho biết Đoạn Trường Giáo Chủ là ai? Có thể đưa em đến yết kiến được không?
    Thiếu nữ mỉm cười đáp:
    - Lúc này chị không cần hỏi kỹ, một ngày khác, chị sẽ hiểu rõ đấy mà.
    Đoạn, nàng trao tập đầu đề. Kiều tiếp lấy, mở ra xem. Đây là 10 đầu đề: Tích đa tài, Liên bạc mạng, Bi kỳ lộ, Ức cố nhân, Niệm nô kiều, Ai thanh xuân, Ta kiển lộ, Khổ linh lạc, Mộng cố viên, Khốc tương tư.
    Kiều xem xong, vui vẻ nói:
    - Đầu đề rất hay, vậy em xin thảo ngay. May bài của em chiếm khôi nguyên trong tập, thì khỏi phải phụ công chị giới thiệu.
    Vừa nói vừa viết thao thao bất tuyệt. Chỉ trong giây lát, đủ ca 10 bài từ khúc theo lối hồi văn:
    I
    Tích đa tài
    Tờ oanh nỡ bỏ hoài,
    Hợp hoan ngày tháng phổ cho ai?
    Tương tư mình gác để ngày mai.
    Để ngày mai!
    Tiếc cho tài!
    II
    Thương bạc mạng
    Đêm đêm một mình lạnh,
    Nhà vàng nghe nói để A Kiều
    Một mặt nghe chừng khó hân hạnh.
    Khó hân hạnh!
    Thương bạc mạng!
    III
    Thương kỳ lộ
    Khúc đường quanh co thật khó đi,
    Đường khổ chưa bằng tâm em khổ!
    Một bước sai thời ngàn bước lỡ!
    Ngàn bước lỡ!
    Thương kỳ lộ.
    IV
    Nhớ cố nhân
    Tóc bạc nhưng tình vẫn chưa thân!
    Cần gì trước phải lên tận mây xanh!
    Cưỡi xe đội nón mới là chân (*)
    Mới là chân!
    Nhớ cố nhân!
    V
    Nhớ cô hầu!
    Soi gương hồn biến đâu?
    Ta thấy ai vẫn còn than thở!
    Son phấn thôi đừng giễu cợt nhau.
    Giễu cợt nhau.
    Nhớ cô hầu!
    VI
    Xót thanh xuân
    Cành hoa giống mỹ nhân,
    Xuân sắc núi rừng, ôi đẹp đẽ!
    Muốn mượn mưa xuân tưới hoa thần.
    Tưới hoa thần!
    Xót thanh xuân!
    VII
    Than cảnh ngộ
    Giấc mơ tỉnh rồi đó,
    Đâu phải gặp ai cũng kêu thương.
    Chỉ vì lầu son lối cũ chưa tỏ.
    Lối cũ chưa tỏ!
    Than cảnh ngộ!
    VIII
    Khổ linh lạc
    Thân nầy hết đường bước,
    Lìa cành hoa rụng khắp đông tây.
    Nhạn lạc đàn bay quanh hiên trước.
    Quanh hiên trước!
    Khổ linh lạc!
    IX
    Mơ vườn xưa
    Hồn về cậy ai đưa?
    Cảnh cũ cúc tùng không thấy nữa.
    Bạch vân phương thảo lặng như tờ.
    Lặng như tờ!
    Mơ vườn xưa!
    X
    Khóc tương tư
    Nghẹn ngào đã nhiều khi,
    Lòng đau không giữ nổi tiếng khóc.
    Đất cũ tình thâm luống sầu bi.
    Luống sầu bi!
    Khóc tương tư!
    Thúy Kiều viết xong 10 bài, trao lại thiếu nữ. Xem qua, thiếu nữ tấm tắc khen rằng:
    - Quả thực mỗi chữ khác gì ôm mối hận. Nếu đem vào tập "Đoạn trường", chắc rằng sẽ đoạt giải nhất.
    Đoạn thiếu nữ đứng dậy, từ giã. Kiều nói:
    - Hôm nay chị đã có lòng chiếu cố, đôi ta ắt có tiền duyên, sao lại nỡ vội vàng như vậy? Vả lại lần này ly biệt, biết bao giờ lại được gặp nhau.
    Thiếu nữ nói:
    - Nếu chị tình thâm mà thiếp cũng không tình bạc, thì sông Tiền Đường đó, ta sẽ hẹn về sau.
    Nói xong đi thẳng.
    Kiều chạy theo giữ lại thì bỗng có trận gió làm khua động bức mành. Nàng sực tỉnh, mới hay là giấc chiêm bao.
    Về sau, Kiều phải 15 năm lưu lạc, thân thế lắm nỗi đoạn trường. Cuối cùng trầm mình dưới sông Tiền Đường, ứng như điềm mộng.
    Truyện trên viết theo Thanh Tâm Tài Nhân. Cụ Nguyễn Du dựa theo, viết thành quyển "Đoạn trường tân thanh" bằng thể lục bát. Đoạn này, Nguyễn Du diễn tả:
    Này mười bài mới, mới ra,
    Câu thần lại mượn bút hoa vẽ vời.
    Kiều vâng lĩnh ý đề bài,
    Tay tiên vẩy đủ mười khúc ngâm.
    "Mười khúc ngâm" tức 10 bài "đoạn trường" đó.

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^

Chia sẻ trang này