1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lượm lặt

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi lyhap, 28/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Mình cứ thắc mắc là bạn cho cái gì vào topic mà sao nó kéo dài mãi sang bên phải thế
  2. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Thông cảm cho tôi 1 chút hén,dù sao cũng post lại rồi.Chắc tại bài trước tôi để chế độ canh giữa dòng thì phải.
    Mai mốt rảnh tôi post phần suy nghĩ của tôi về bài"Cửa chớp" và 2 bài"Tình yêu"vậy.
  3. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Thông cảm cho tôi 1 chút hén,dù sao cũng post lại rồi.Chắc tại bài trước tôi để chế độ canh giữa dòng thì phải.
    Mai mốt rảnh tôi post phần suy nghĩ của tôi về bài"Cửa chớp" và 2 bài"Tình yêu"vậy.
  4. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Tôi Nàng
    nàng tôi
    chúng tôi chúng tôi
    chúng ta
    chúng tôi chúng tôi
    nàng tôi
    Tôi Nàng
    Tôi.
    Bài "Tình yêu" của Mactanh thật sự đã quá rõ ràng.Đáng lẽ không cần thiết phải có ý kiến gì ở đây,tuy vậy khi đọc bài thơ này 1 lần nữa tôi đã không thể dằng được lòng mình.
    Bài thơ chẳng có gì ngoài 2 chữ "tôi" và "nàng";trong tình cảm nhiều khi không cần phải nhiều lời.1 ánh mắt,1nụ cười,1 dáng hình đôi khi cũng chẳng cần ngôn từ mà giữa 2 người đang yêu vẫn hiểu.
    Dù cho hoa có phai màu
    Sương gieo lên tóc,cát vào mắt nai
    Tình ta chi kể tháng ngày
    Đất trời ngừng lại,nắm tay mỉm cười

    Hầu như mọi người ai cũng có 1 tình yêu đích thực(ở đây tôi đề cập đến tình yêu nam nữ).Ai cũng từng yêu,từng nhớ,tất nhiên tình yêu nào cũng có 1 khởi đầu của nó.2 người xa lạ tình cờ gặp nhau,tình cờ quen biết,rồi thấy thích,thấy nhớ.
    Cô bé nhà bên (có ai ngờ !)
    Cũng vào du kích
    Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
    Mắt đen tṛòn (thương thương quá đi thôi !)​
    Chẳng ai biết được khi nào trái tim mình rung động.Tình yêu đến bất ngờ như những ngọn gió đầu xuân.Mới hôm qua còn quấn chặt chăn trên giường thể mà sáng nay Chúa xuân mang hoa theo gió đến đánh thức dậy.Tình yêu là thế.Hôm qua là"Tôi" và "Nàng"(được viết hoa),thế mà hôm nay lại là "nàng" và "tôi".
    2 dòng thơ rất ngắn nhưng là cả 1 quá trình,từ hôm qua đến hôm nay không đơn giản là chỉ 1 ngày.Trong tình yêu lắm lúc 1 ngày như thế thật lâu và dài(mà tui là 1 bằng chứng tiêu...cực:vì yêu mãi cả thời áo trắng mà vẫn thích hát bài Tình đơn phương).
    Rồi cũng đến lúc xích lại gần nhau chớ!Xin giới thiệu với mọi người:"Chúng tôi là...".1 từ khi thốt lên thì ai nghe cũng hiểu,khỏi cần giải thích dài dòng.Khoảng cách đã thu hẹp lại nhiều.Mối quan hệ đã bước sang 1 thời kì mới.
    Khi mọi thứ dưới mắt đôi bạn trở nên lãng mạn hơn,giữa 2 người tìm được tiếng nói chung cũng là lúc họ thật sự là của nhau.Và đã hòa làm 1,cũng là lúc họ hoàn toàn thuộc về nhau,cùng xây dựng 1 thế giới riêng đầy ắp tình cảm nồng nàn.
    Thói đời luôn có 2 mặt của nó.Có thễ họ sẽ tiến xa hơn,cụ thể hóa tình yêu của mình và cũng có khi ngược lại.
    Tôi sẽ dừng ở đây,vì đơn giản là những câu thơ còn lại cũng giống như thế(đó chỉ là 1 bảng sao ngược lại)."Hợp tan,tan hợp",đó là phần của cuộc sống.Từ tận đáy lòng,các bạn và tôi đều không thích như thế.Thật tuyệt vời biết bao nếu ai đó vẫn giữ được 1 mối tình đẹp với người mình yêu đến trọn đời.Nhưng các bạn ơi,nếu vì 1 lí do nào đó thì cũng chẳng nên buồn làm gì.Tình yêu chân thật không bao giờ là nỗi ám ảnh,tình yêu là thứ ngọc trân quý.Thậm chí bạn có đánh rơi xuống giá trị của nó vẩn thế,không thay đổi.
    [center]...Có buổi tiệc nào mà không tàn
    Cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc
    Mặt trời lên,màn đêm sẽ biến mất
    Bóng trăng tròn như chấm nhỏ dần xa.
    Ngày lại qua.Cuộc đời đang thay đổi
    Thời gian sẽ xóa nhòa biết bao kỉ niệm
    Của bạn,
    Của tôi.
    Nhưng người bạn trẻ ơi!
    Nếu có một ngày kia trong cuộc đời
    Bầu trời đêm ánh trăng không ngự trị.
    Trăng trong lòng xin bạn giữ đừng vơi.
    Chút tình trao em...
    [/center]
  5. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Tôi Nàng
    nàng tôi
    chúng tôi chúng tôi
    chúng ta
    chúng tôi chúng tôi
    nàng tôi
    Tôi Nàng
    Tôi.
    Bài "Tình yêu" của Mactanh thật sự đã quá rõ ràng.Đáng lẽ không cần thiết phải có ý kiến gì ở đây,tuy vậy khi đọc bài thơ này 1 lần nữa tôi đã không thể dằng được lòng mình.
    Bài thơ chẳng có gì ngoài 2 chữ "tôi" và "nàng";trong tình cảm nhiều khi không cần phải nhiều lời.1 ánh mắt,1nụ cười,1 dáng hình đôi khi cũng chẳng cần ngôn từ mà giữa 2 người đang yêu vẫn hiểu.
    Dù cho hoa có phai màu
    Sương gieo lên tóc,cát vào mắt nai
    Tình ta chi kể tháng ngày
    Đất trời ngừng lại,nắm tay mỉm cười

    Hầu như mọi người ai cũng có 1 tình yêu đích thực(ở đây tôi đề cập đến tình yêu nam nữ).Ai cũng từng yêu,từng nhớ,tất nhiên tình yêu nào cũng có 1 khởi đầu của nó.2 người xa lạ tình cờ gặp nhau,tình cờ quen biết,rồi thấy thích,thấy nhớ.
    Cô bé nhà bên (có ai ngờ !)
    Cũng vào du kích
    Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
    Mắt đen tṛòn (thương thương quá đi thôi !)​
    Chẳng ai biết được khi nào trái tim mình rung động.Tình yêu đến bất ngờ như những ngọn gió đầu xuân.Mới hôm qua còn quấn chặt chăn trên giường thể mà sáng nay Chúa xuân mang hoa theo gió đến đánh thức dậy.Tình yêu là thế.Hôm qua là"Tôi" và "Nàng"(được viết hoa),thế mà hôm nay lại là "nàng" và "tôi".
    2 dòng thơ rất ngắn nhưng là cả 1 quá trình,từ hôm qua đến hôm nay không đơn giản là chỉ 1 ngày.Trong tình yêu lắm lúc 1 ngày như thế thật lâu và dài(mà tui là 1 bằng chứng tiêu...cực:vì yêu mãi cả thời áo trắng mà vẫn thích hát bài Tình đơn phương).
    Rồi cũng đến lúc xích lại gần nhau chớ!Xin giới thiệu với mọi người:"Chúng tôi là...".1 từ khi thốt lên thì ai nghe cũng hiểu,khỏi cần giải thích dài dòng.Khoảng cách đã thu hẹp lại nhiều.Mối quan hệ đã bước sang 1 thời kì mới.
    Khi mọi thứ dưới mắt đôi bạn trở nên lãng mạn hơn,giữa 2 người tìm được tiếng nói chung cũng là lúc họ thật sự là của nhau.Và đã hòa làm 1,cũng là lúc họ hoàn toàn thuộc về nhau,cùng xây dựng 1 thế giới riêng đầy ắp tình cảm nồng nàn.
    Thói đời luôn có 2 mặt của nó.Có thễ họ sẽ tiến xa hơn,cụ thể hóa tình yêu của mình và cũng có khi ngược lại.
    Tôi sẽ dừng ở đây,vì đơn giản là những câu thơ còn lại cũng giống như thế(đó chỉ là 1 bảng sao ngược lại)."Hợp tan,tan hợp",đó là phần của cuộc sống.Từ tận đáy lòng,các bạn và tôi đều không thích như thế.Thật tuyệt vời biết bao nếu ai đó vẫn giữ được 1 mối tình đẹp với người mình yêu đến trọn đời.Nhưng các bạn ơi,nếu vì 1 lí do nào đó thì cũng chẳng nên buồn làm gì.Tình yêu chân thật không bao giờ là nỗi ám ảnh,tình yêu là thứ ngọc trân quý.Thậm chí bạn có đánh rơi xuống giá trị của nó vẩn thế,không thay đổi.
    [center]...Có buổi tiệc nào mà không tàn
    Cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc
    Mặt trời lên,màn đêm sẽ biến mất
    Bóng trăng tròn như chấm nhỏ dần xa.
    Ngày lại qua.Cuộc đời đang thay đổi
    Thời gian sẽ xóa nhòa biết bao kỉ niệm
    Của bạn,
    Của tôi.
    Nhưng người bạn trẻ ơi!
    Nếu có một ngày kia trong cuộc đời
    Bầu trời đêm ánh trăng không ngự trị.
    Trăng trong lòng xin bạn giữ đừng vơi.
    Chút tình trao em...
    [/center]
  6. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    1940
    Con trai tôi hỏi:Con có học toán không bố?
    Để làm gì cơ,tôi đã định trả lời con tôi,hai miếng bánh cố nhiên giá trị hơn là một miếng.
    Con trai tôi hỏi:Con có học tiếng Pháp không?
    Toi đã định trả lời con tôi:Để làm gì cơ,cường quốc ấy đang tàn,con cứ lấy tay xoa bụng và rên lên là người ta hiểu con thôi.
    Con có học sử không?
    Toi đã định trả lời con tôi:Để làm gì cơ,con hãy học vùi đầu vào đất,may ra còn đuợc sống.
    Nhưng rồi tôi nói với con tôi:Con hãy học Toán,học tiếng Pháp,học lịch sử.
    B.Brect.​
  7. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    1940
    Con trai tôi hỏi:Con có học toán không bố?
    Để làm gì cơ,tôi đã định trả lời con tôi,hai miếng bánh cố nhiên giá trị hơn là một miếng.
    Con trai tôi hỏi:Con có học tiếng Pháp không?
    Toi đã định trả lời con tôi:Để làm gì cơ,cường quốc ấy đang tàn,con cứ lấy tay xoa bụng và rên lên là người ta hiểu con thôi.
    Con có học sử không?
    Toi đã định trả lời con tôi:Để làm gì cơ,con hãy học vùi đầu vào đất,may ra còn đuợc sống.
    Nhưng rồi tôi nói với con tôi:Con hãy học Toán,học tiếng Pháp,học lịch sử.
    B.Brect.​
  8. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Hổng biết ai nghĩ thế nào chớ tui thì tui thích thơ của Bùi Giáng,Đinh Hùng và cả Bích Khê nữa.Chắc có lẽ do tính tui hơi ngông 1 chút,hơi điên điên 1 chút.Hoàn toàn đối lập với Xuân Diệu,Huy Cận hay Chế Lan Viên.Thơ của các ông mang màu sắc kì dị,trần trụi,và đầy nét huyền bí.Họ luôn cô độc,như bị nhốt trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.Thích thì khóc thích thì cười,vũ trụ điên cuồng vật vã,họ cũng điên cuồng vật vã,gào thét cố sức phá bỏ những rào cản những quy luật khắc nghiệt để vươn tới một thiên đường-với thiên nhiên hoang dã,có trăng thanh gió mát,rượu thơm và mĩ nữ.
    ::: Bùi Giáng :::
    Bao Giờ
    Bằng bút chì đen
    Tôi chép bài thơ
    Trên tường vôi trắng
    Bằng bút chì trắng
    Tôi chép bài thơ
    Trên lá lục hồng
    Bằng cục than hồng
    Tôi đốt bài thơ
    Từng phút từng giờ
    Tôi cười tôi khóc bâng quơ
    Người nghe người khóc có ngờ chi không.

    Cặp Mắt
    Bích Khê
    Ôi ! cặp mắt của người trong tơ ngọc
    Sáng như gươm và chấp chóa kim cương !
    Mỗi cái ngó là một vì sao mọc !
    Mỗi liếc yêu là phảng phất mùi hương .
    Hai mắt ấy chói hào quang sáng ngợp
    Dẫn hồn ta vào thế giới thiêng liêng,
    Hớp nhiều trăng cho niềm trinh rất ngớp
    Say nhạc hường nổi bổng giữa đào nguyên .
    Người ở đâu ? Người ở đâu ? Người hỡi !
    Hai mắt người sao cứ hiện bên ta ?
    Ta mơ màng và run lên khấp khởi !
    Ta ngỡ là uống cạn suối bao la !
    Hơn một bận ta đi vào cõi chết
    Cạy nắp hòm tìm thi vị cao sang,
    Ôi mắt người! mắt người! hiện rõ rệt :
    Ta gào lên...chấn động cả vùng tang

    ::: Đinh Hùng :::
    Bài Ca Man Rợ
    Lòng đã khác ta trở về Đô Thị,
    Bỏ thiên nhiên huyền bí của ta xưa
    Bóng ta đi trùm khắp lối hoang sơ,
    Và chân bước nghe chuyển rung đồi suối.
    Lá cỏ sắc vương đầy trên tóc rối,
    Ta khoác vai manh áo đẫm hương rừng
    Rồi ta đi, khí núi bốc trên lưng,
    Mắt hung ác và hình dung cổ quái.
    Trông thấy ta, cả cõi đời kinh hãi,
    Dòng sông con nép cạnh núi biên thùy.
    Đường châu thành quằn quại dưới chân đi,
    Xao động hết loài cỏ hoa đồng nội.
    Người và vật nhìn ta không dám nói,
    Chân lảng xa, từng cặp mắt e dè.
    Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng ngựa xe,
    Nhìn theo mãi đến khi đời lánh cả.
    Và ta thấy hiện nguyên lòng sơn dã:
    Cảnh sắc này bỗng nhuộm máu tà dương.
    Ta xót thương, ta căm giận, hung cuồng,
    Ta gầm thét, rung mấy trời thế sự.
    Rồi dữ tợn, ta vùng đi khắp xứ,
    Nắm hai vai người tục khách qua đường.
    Lòng lạ lùng tìm ảnh với tìm hương.
    Nhưng lẫn lộn chỉ thấy màu xiêm áo.
    Trán thì phẳng -- ôi đâu là kiêu ngạo ?
    Đâu hồn nhiên trên nét vẽ râu mày ?
    Ta ghì người tắt thở ở trong tay,
    Miệng quát hỏi: có phải ngươi là bạn ?
    Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản,
    Mất tinh thần từ những thuở xa xôi !
    Ta về đây lạ hết các ngươi rồi,
    Lạ tình cảm, lạ đời chung, cách sống.
    Trong bỡ ngỡ, duy lòng còn chút mộng,
    Ta đi tìm người thiếu nữ ngàyxưa.
    Nàng không mong, ta đi đến không ngờ,
    Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt.
    Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt,
    Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa,
    Ta điên rồ, đau đớn, xót xa.
    Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất.
    Ôm Nhan Sắc với hai bàn tay sắt,
    Ta nhìn ai -- ôi khoé mắt ta nhìn !
    Em có là ma, là quỉ, là tiên ?
    Em có mấy linh hồn, bao nhiêu mộng ?
    Em còn trái tim nào đang xúc động ?
    Em có gì, trong xác thịt như hoa ?
    Lạc thiên nhiên đến cả bọn đàn bà,
    Với những vẻ dung nhan kiều diễm nhất.
    Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất,
    Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly.
    Rồi dày xéo lên sông núi đô kỳ,
    Bên thành quách ta ra tay tàn phá.
    Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ,
    Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng.
    Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng.

  9. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Hổng biết ai nghĩ thế nào chớ tui thì tui thích thơ của Bùi Giáng,Đinh Hùng và cả Bích Khê nữa.Chắc có lẽ do tính tui hơi ngông 1 chút,hơi điên điên 1 chút.Hoàn toàn đối lập với Xuân Diệu,Huy Cận hay Chế Lan Viên.Thơ của các ông mang màu sắc kì dị,trần trụi,và đầy nét huyền bí.Họ luôn cô độc,như bị nhốt trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.Thích thì khóc thích thì cười,vũ trụ điên cuồng vật vã,họ cũng điên cuồng vật vã,gào thét cố sức phá bỏ những rào cản những quy luật khắc nghiệt để vươn tới một thiên đường-với thiên nhiên hoang dã,có trăng thanh gió mát,rượu thơm và mĩ nữ.
    ::: Bùi Giáng :::
    Bao Giờ
    Bằng bút chì đen
    Tôi chép bài thơ
    Trên tường vôi trắng
    Bằng bút chì trắng
    Tôi chép bài thơ
    Trên lá lục hồng
    Bằng cục than hồng
    Tôi đốt bài thơ
    Từng phút từng giờ
    Tôi cười tôi khóc bâng quơ
    Người nghe người khóc có ngờ chi không.

    Cặp Mắt
    Bích Khê
    Ôi ! cặp mắt của người trong tơ ngọc
    Sáng như gươm và chấp chóa kim cương !
    Mỗi cái ngó là một vì sao mọc !
    Mỗi liếc yêu là phảng phất mùi hương .
    Hai mắt ấy chói hào quang sáng ngợp
    Dẫn hồn ta vào thế giới thiêng liêng,
    Hớp nhiều trăng cho niềm trinh rất ngớp
    Say nhạc hường nổi bổng giữa đào nguyên .
    Người ở đâu ? Người ở đâu ? Người hỡi !
    Hai mắt người sao cứ hiện bên ta ?
    Ta mơ màng và run lên khấp khởi !
    Ta ngỡ là uống cạn suối bao la !
    Hơn một bận ta đi vào cõi chết
    Cạy nắp hòm tìm thi vị cao sang,
    Ôi mắt người! mắt người! hiện rõ rệt :
    Ta gào lên...chấn động cả vùng tang

    ::: Đinh Hùng :::
    Bài Ca Man Rợ
    Lòng đã khác ta trở về Đô Thị,
    Bỏ thiên nhiên huyền bí của ta xưa
    Bóng ta đi trùm khắp lối hoang sơ,
    Và chân bước nghe chuyển rung đồi suối.
    Lá cỏ sắc vương đầy trên tóc rối,
    Ta khoác vai manh áo đẫm hương rừng
    Rồi ta đi, khí núi bốc trên lưng,
    Mắt hung ác và hình dung cổ quái.
    Trông thấy ta, cả cõi đời kinh hãi,
    Dòng sông con nép cạnh núi biên thùy.
    Đường châu thành quằn quại dưới chân đi,
    Xao động hết loài cỏ hoa đồng nội.
    Người và vật nhìn ta không dám nói,
    Chân lảng xa, từng cặp mắt e dè.
    Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng ngựa xe,
    Nhìn theo mãi đến khi đời lánh cả.
    Và ta thấy hiện nguyên lòng sơn dã:
    Cảnh sắc này bỗng nhuộm máu tà dương.
    Ta xót thương, ta căm giận, hung cuồng,
    Ta gầm thét, rung mấy trời thế sự.
    Rồi dữ tợn, ta vùng đi khắp xứ,
    Nắm hai vai người tục khách qua đường.
    Lòng lạ lùng tìm ảnh với tìm hương.
    Nhưng lẫn lộn chỉ thấy màu xiêm áo.
    Trán thì phẳng -- ôi đâu là kiêu ngạo ?
    Đâu hồn nhiên trên nét vẽ râu mày ?
    Ta ghì người tắt thở ở trong tay,
    Miệng quát hỏi: có phải ngươi là bạn ?
    Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản,
    Mất tinh thần từ những thuở xa xôi !
    Ta về đây lạ hết các ngươi rồi,
    Lạ tình cảm, lạ đời chung, cách sống.
    Trong bỡ ngỡ, duy lòng còn chút mộng,
    Ta đi tìm người thiếu nữ ngàyxưa.
    Nàng không mong, ta đi đến không ngờ,
    Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt.
    Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt,
    Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa,
    Ta điên rồ, đau đớn, xót xa.
    Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất.
    Ôm Nhan Sắc với hai bàn tay sắt,
    Ta nhìn ai -- ôi khoé mắt ta nhìn !
    Em có là ma, là quỉ, là tiên ?
    Em có mấy linh hồn, bao nhiêu mộng ?
    Em còn trái tim nào đang xúc động ?
    Em có gì, trong xác thịt như hoa ?
    Lạc thiên nhiên đến cả bọn đàn bà,
    Với những vẻ dung nhan kiều diễm nhất.
    Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất,
    Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly.
    Rồi dày xéo lên sông núi đô kỳ,
    Bên thành quách ta ra tay tàn phá.
    Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ,
    Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng.
    Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng.

  10. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    2 ngày rồi không lên mạng,anh chị em viết bài nhanh ghê nhỉ.Hôm nay rảnh đôi chút post 1 bài thơ nữa lên vậy.Lần này là thơ nước ngoài.Haiku vốn là 1 thể loại thơ rất...độc của Nhật Bản,tôi hiện giờ đang sưu tầm những bài thơ thuộc dạng này.Bạn nào biết được vui lòng post lên hoặc gửi đến mail của tôi.Cám ơn trước.
    Haiku ngắn gọn súc tích,chuẩn xác trong từng câu từ(dùng những từ ngữ rất "đắt giá").Tôi vốn thích đọc truyện kiếm hiệp,bởi thế cũng thích luôn dạng thơ này.Không gì thích hơn khi thấy những nhát chém rất ngọt và cũng rất lạnh như thế.

    Haiku
    Mùa đông lại đến
    Năm ngày mưa bão
    Những con cừu về lại chuồng
    Và người ta đã chịu để con chó nằm trong nhà bếp
    Anh nhớ đến em
    Và cảm thấy ấm lòng
    J.Lafta

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.

Chia sẻ trang này