1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

luv stories

Chủ đề trong 'Czech' bởi chinobe, 30/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. 2hearts1love

    2hearts1love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    0
    bác cho 2h1l muợn cái quạt mo phòng lúc bị bồ đá là được roài
  2. Dandoo

    Dandoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    587
    Đã được thích:
    0
    Hàfy chòn ngươ?i yĂu xứng 'àng với "tĂ?m cơf" cù?a mì?nh.
    Hehe
    HĂ?i lớp 5, tớ ngĂ?i cành mẶt cĂ bè (gòi là? con nhòc thì? ok hơn), nò như mẶt thf?ng bàn trai cù?a tớ, suẮt ngà?y 'ành nhau với tớ.
    Dào tớ 'i thi 'iĂ?n kinh, nò ngĂ?i mẶt mì?nh, bì thf?ng ngĂ?i sau trĂu, hĂm sau nò bf́t tớ phà?i 'i xư? lì cài thf?ng 'Ắy. HĂ?i 'Ắy tớ to con nhẮt lớp (ơ? bĂn nà?y thì? chì? là? con tèp), nò bf́t tớ là?m vẶ sìf.
    MẶt lĂ?n nò nèm cài thước kè? cù?a tớ ra sau trươ?ng, tớ bf́t nò phà?i 'i tì?m cà? buĂ?i chiĂ?u hĂm 'Ắy(tớ và? nò cù?ng tì?m thì? 'ùng hơn) , thẶt kì? là, con trai mà? ki bo khù?ng khiẮp.
    MẶt lĂ?n nưfa, nò mượn quyĂ?n vơ? nhàp cù?a tớ rĂ?i viẮt và?o 'Ắy chưf I love you, tớ bà?o sèf mang lĂn màch cĂ, thẮy tớ là? con ngươ?i tuyẶt vơ?i khĂng?
    Ngà?y cuẮi cù?ng cù?a nfm hòc, cĂu nòi cuẮi cù?ng là? khi nò cĂ?m quyĂ?n vơ? 'Ặp và?o 'Ă?u tớ:"Thf?ng lợn"... làfng màn chứ?
    Mù?a hè? nfm 'Ắy, sàng nà?o tớ cùfng tẶp thĂ? dùc (già? vơ?) ơ? gĂ?n nhà? nò, vì? nhà? nò càch nhà? tớ cò mẮy trfm mèt, tớ mf̣c cài ào hì?nh chuẶt Mickey_ là? cài ào 'èp nhẮt cù?a tớ hĂ?i 'Ắy. Nhưng tớ khĂng gf̣p nò lĂ?n nà?o
    ThẮ rĂ?i 4 nfm cẮp II
    HẮt lớp 9 tớ sang TiẶp với bẮ mè
    Giơ? tớ hòc Gym nfm thứ II
    Đàf bao nhiĂu nfm rĂ?i nhì?? Cò ai giò?i toàn thì? tình hẶ tớ cài
    Cà? cuẶc 'ơ?i nà?y biẮt cò bao giơ? cò?n gf̣p lài nhau khĂng?
    Nhưng mà?...

    Được Dandoo sửa chữa / chuyển vào 04:41 ngày 15/04/2004
  3. chinobe

    chinobe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0

    oai những kỉ niệm ....ngọt ngào như những viên kẹo ngặm ... ko tan cùng năm tháng
  4. 2hearts1love

    2hearts1love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    0
    hữu duyên thiên lý năng tuơng ngộ rồi bác sẽ gạp lại nguời ta và lại được nghe câu nói quen thuộc: thằng lợn
  5. chinobe

    chinobe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0

    Ngày xưa trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng chung sống với nhau: Hạnh Phúc, Buồn Phiền, Kiến Thức, ... và trong số đó có cả Tình Yêu.
    Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống.

    Tình Yêu là kẻ cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem đấy, Tình Yêu luôn chờ đợi đến phút cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thể cứu vãn được mới chịu bỏ đi.
    Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình Yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.
    Sang Giàu lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình Yêu gọi:" Bạn Sang Giàu ôi, bạn có thể cho tôi đi cùng không?"
    Sang Giàu đáp: "Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu còn chỗ cho bạn".
    Tình Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua: "Bạn Tự Cao ạ, bạn làm ơn giúp tôi nhé!".
    "Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không khéo lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thì chết mất " Tự Cao trả lời Tình Yêu.
    Lúc ấy Buồn Phiền vừa đi ngang qua, Tình Yêu cũng nhờ Buồn Phiền giúp đỡ: "Buồn Phiền ôi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé!". Thế nhưng Buồn Phiền từ chối: "Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ có thể ở được một mình mà thôi".
    Hạnh Phúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng khóc thầm xin mọi người giúp đỡ của Tình Yêu vì Hạnh Phúc đang yêu đời.
    Thình lình, một giọng nói vang lên: "Đến đây Tình Yêu ơi, tôi sẽ mang bạn đi cùng tôi." Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu vui sướng đến nỗi quên hỏi tên ông cụ.
    Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm thấy mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình Yêu hỏi thăm bác Kiến Thức: " Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế ?"
    Kiến Thức đáp: "Đó là Thời Gian".
    "Thời Gian ư - Tình Yêu hỏi tiếp - Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu ?"
    Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp " Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu ".
    ty la ngọn lửa mà thời gian là ngọn gió.Nó sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ yếu ớt và làm bùng cháy lên ngọn lửa lớn mãnh liệt.
  6. 2hearts1love

    2hearts1love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    0
    thuốc hay không cần fải quảng cáo, các bác đọc qua sẽ biết
    Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

    Hồi nhỏ tôi khác xa bây giờ.
    Nói một cách khác, hồi nhỏ tôi ngon lành hơn bây giờ nhiều.
    Hồi đó, muốn chơi với đứa con gái nào, tôi làm quen một cái "rụp", gọn ơ. Chỉ có sau này, khi lớn lên, tôi mới mắc cái tật lóng nga lóng ngóng trước phụ nữ.
    Chính vì vậy mà thỉnh thoảng tôi thường ngồi mơ màng hồi tưởng lại cái thời huy hoàng xa xửa xa xưa với nỗi thèm muốn và ganh tị không giấu giếm.
    Bây giờ tôi còn nhớ rõ mồn một cái cái ngày tôi cùng gia đình dọn đến chỗ ở mới. Lúc đó tôi còn bé tẹo, khoảng bảy, tám tuổi gì đó. Căn nhà mới nhiều phòng và xinh xắn hơn căn nhà cũ nhiều. Ngày mới dọn đến, tôi khoái chí chạy nhong nhong khắp chỗ. Lúc này mẹ tôi chưa sinh nhỏ Phương, em kế tôi, nên căn nhà trông thật rộng rãi và vắng vẻ.
    Chơi một mình cũng chán, lát sau tôi chạy ra trước hiên đứng ngắm xe cộ qua lại.
    Chợt tôi nhìn thấy trên đống cát trước sân nhà bên cạnh có một con nhỏ đang chơi trò xây nhà. Con nhỏ trạc tuổi tôi, tóc thắt hai cái bím lúc la lúc lắc.
    Khi tôi lò dò lại gần đứng coi, nó vẫn không hay biết, cứ lui cui đào đào đắp đắp.
    Đứng một hồi, tôi hắng giọng:
    - Ê !
    Con nhỏ giật mình quay lại. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt thao láo.
    - Nhà mày ở đây hả ? - Tôi chỉ tay vào căn nhà có đống cát.
    Nó gật đầu, mắt vẫn nhìn tôi dò xét.
    Mới gặp nó lần đầu tiên, không có chuyện gì để nói, tôi ậm à ậm ừ một hồi rồi hỏi :
    - Mày tên gì vậy ?
    Nó đáp lí nhí :
    - Tiểu Li.
    Tôi cười hì hì :
    - Tiểu Li là đi tiểu vô trong ly hả ?
    Tiểu Li nhăn mặt :
    - Anh nói bậy !
    Nói xong, nó giận dỗi quay lại chơi tiếp trò xây nhà.
    Tiểu Li làm tôi hơi quê quê.
    Tôi đi vòng tới trước mặt nó và ngồi thụp xuống đống cát, nói :
    - Mày cho tao chơi chung với nghen ?
    Tiểu Li không thèm trả lời. Nó cứ cắm cúi bươi cát.
    Thấy vậy, tôi tức mình nhào vô chơi đại, không thèm năn nỉ. Tôi hì hà hì hục đào một đường hầm dài thật dài, xuyên qua đống cát. Đào một lát, bàn tay tôi chạm phải tay Tiểu Li. Tôi liền mắm lấy mấy ngón tay nó.
    Tiểu Li cười khúc khích :
    - Anh làm em sợ hết hồn ! Thả tay em ra đi !
    Tôi vẫn nắm chặt tay nó :
    - Mày nói mày hết giận tao, tao mới thả !
    - Em hết giận rồi !
    Tôi cười hì hì và buông tay nó ra.
    Thế là tôi đã làm quen với Tiểu Li. Dễ ợt, các bạn thấy chưa !
    Tới phiên Tiểu Li lân la hỏi chuyện tôi :
    - Anh tên gì vậy ?
    - Tao tên Thư.
    - Anh mới dọn đến hả ?
    - Ừ. Tao mới đến đây ngày hôm nay.
    Tiểu Li cười :
    - Em hỏi chơi vậy thôi chứ hồi sáng gia đình anh dọn đến em có nhìn thấy.
    Tôi trố mắt :
    - Mày thấy tao sao tao không thấy mày ?
    - Em đứng ở trong nhà làm sao anh nhìn thấy !
    Tôi lên giọng người lớn :
    - Như vậy là mày nhìn lén tao. Nhìn lén là không tốt !
    Tiểu Li dẩu môi :
    - Em đâu có nhìn lén ! Em nhìn qua cửa sổ kia mà !
    Tôi khịt mũi :
    - Nhìn qua cửa sổ thì cũng như nhìn lén. Lần sau mày phải nhìn qua... cửa lớn !
    Thấy tôi ra oai ghê quá, Tiểu Li không dám cãi lại nữa câu.
    Nó ngồi nghịch cát một hồi rồi xuýt xoa :
    - Nhà bà Tư Mập đẹp ghê, anh hén ?
    Tôi ngạc nhiên :
    - Nhà bà Tư Mập nào ?
    - Nhà bà Tư Mập là nhà anh bây giờ đó. Hồi trước là nhà bà Tư Mập.
    Tôi nhăn mặt :
    - Chuyện hồi trước nói làm chi ! Bây giờ là nhà tao thì mày cứ kêu là nhà tao !
    - Tại em quen miệng.
    Tiểu Li nói với vẻ biết lỗi.
    Thấy nó có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, tôi nói :
    - Tao mới dọn đến đây chưa quen ai, chỉ quen một mình mày. Khi nào mày có trò gì hay hay, nhớ rủ tao chơi với nghen !
    - Ừ.
    Tiểu Li gật đầu, miệng nở một nụ cười thân thiện.
    Nhìn nó cười, tôi bỗng reo lên :
    - Mày sún răng !
    Tiểu Li hoảng hốt ngậm miệng lại và quay đầu đi chỗ khác.
    Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết :
    - Chắc là tại mày ăn kẹo nhiều quá !
    Thấy nó không phản đối gì, tôi nói tiếp :
    - Lần sau có kẹo mày nhớ chia bớt cho tao, tao ăn giùm cho !
    Tiểu Li lại gật đầu, nhưng lần này nó không dám nhe răng ra cười nữa. Nó cười với tôi bằng mắt.
    Bữa đó, tôi về nhà với một tâm trạng đầy phấn khởi. Suốt buổi tối, tôi nằm loay hoay nghĩ ngợi, xem thử ngoài chuyện "dụ ăn" tôi còn có thể bắt nạt Tiểu Li chuyện gì nữa. Tôi nghĩ miên man đủ thứ, thứ nào cũng hấp dẫn, và sung sướng kết luận : con gái ngu thấy mồ !
    * * *
    Nhưng đó là kết luận hồi nhỏ. Bây giờ tôi rút ra một kết luận khác, kém phấn khởi hơn : con gái càng lớn càng khôn, con trai càng lớn càng ngu !
    Chính vì vậy mà bây giờ làm quen với một đứa con gái, đối với tôi là chuyện khó tày trời. Với Việt An, chẳng hạn.
    Lớp tôi có tất cả bốn mươi mống, trong đó hết ba phần tư là con trai. Con gái chỉ có một nhóm lèo tèo, ngồi túm tụm ở hai bàn trên.
    Ỷ mình là "của hiếm", tụi con gái kiêu căng, hợm hĩnh tợn ! Suốt ngày, tụi nó chỉ chụm đầu vào với nhau trò chuyện thì thầm rồi cười rúc ra rúc rích, chả thèm để ý đến bọn con trai chúng tôi lấy một chút. Trong số tụi nó, con nhỏ Việt An là "làm cao" nhất.
    Việt An đẹp nhất lớp tôi. Điều đó ai cũng thừa nhận. Chính Việt An... cũng thừa nhận điều đó cho nên nó càng tỏ ra "lạnh lùng, băng giá" trước những cặp mắt ngưỡng mộ của tụi tôi.
    Mỗi lần tụi con trai tìm cách bắt chuyện với nó, nó đều trả lời đàng hoàng. Nhưng ngôn ngữ của nó là một thứ ngôn ngữ khách sáo, lịch sự, đúng mực, không bộc lộ một tí tình cảm nào. Vì vậy, không đứa nào trong bọn tôi dám "giỡn mặt" với nó.
    Khách quan mà nói, thái độ kiêu kỳ của Việt An trông thật dễ ghét ! Còn "chủ quan mà nói", con gái trông càng dễ ghét bao nhiêu lại càng có vẻ... dễ thương bấy nhiêu ! Thế mới khổ cho tôi ! Khổ nhất là ngay từ lần đầu tiên trông thấy Việt An, tôi bỗng hiểu rằng từ nay trở đi tôi không còn "tự do" nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến nó, không chỉ ánh mắt, nụ cười, mái tóc mà ngay cả cái tên Việt An đối với tôi cũng trở nên gần gũi, thân thiết lạ lùng như thể tôi đã yêu cái tên ấy đâu từ... kiếp trước ! Có những lúc ngồi một mình, nghĩ đến Việt An tôi bất giác gọi thầm tên nó và cái âm vang ngọt ngào ấy bao giờ cũng gợi nơi tôi một cảm giác nhớ nhung trìu mến lẫn một nỗi hân hoan khó tả.
    Không như những đứa con gái cùng lớp, Việt An không từ các lớp dưới lên. Mấy năm trước, nó học đâu ở tận Nha Trang. Năm nay, nó theo gia đình chuyển về đây. Ngay từ đầu năm học, Việt An bất thình lình xuất hiện trong lớp tôi và từ đó "quấy nhiễu" cuộc sống yên tĩnh của bọn con trai chúng tôi.
    Vì "lý lịch" của Việt Anh đặc biệt như vậy nên tôi không có thời gian để la cà tiếp cận. Và những giờ học cứ hờ hững trôi qua như nước chảy xuôi dòng. Tôi như chiếc lá lẻ loi trôi theo dòng nước, chốc chốc ngoái đầu nhìn Việt An mà lòng buồn rười rượi.
    Nhưng như người ta thường nói "cái khó ló cái khôn", rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra được một cách để làm quen với Việt An.
    Hôm đó lớp tôi làm bài tập làm văn.
    Khi còn mười lăm phút nữa hết giờ, tụi bạn trong lớp lần lượt đem bài lên nộp. Đứa nào nộp xong được quyền ôm cặp ra về.
    Tôi thuộc loại học sinh giỏi văn nên chỉ cần một nửa số giờ quy định đã làm xong bài tập. Nhưng tôi cứ ngồi đọc tới đọc lui, chưa vội nộp ngay. Vừa đọc tôi vừa liếc chừng về phía Việt An.
    Việt An còn đang mải mê viết, chưa tỏ vẻ gì là sắp kết thúc. Thế là tôi cứ ngồi cắn viết nhẩn nha chờ.
    Cho tới khi tiếng trống hết giờ vang lên, Việt An viết lia viết lịa mấy dòng cuối và hối hả mang bài lên nộp. Xong, nó ôm cặp bước ra cửa.
    Việt An ngồi bàn đầu dãy bên kia, tôi ngồi bàn đầu dãy bên này, gần cửa ra vào, nên muốn ra ngoài nó phải đi ngang qua trước mặt tôị
    Lúc này, lớp học chỉ còn lèo tèo dăm ba đứa. Đứa nào đứa nấy đang chúi đầu vô bài làm viết lấy viết để, chẳng để ý gì đến chung quanh. Cô Hường thì đang lui cui đếm bài. Khung cảnh rất thuận lợi cho việc thực hiện "ý đồ đen tối" của tôi.
    Đợi cho Việt An vừa đi qua trước mặt, tôi cầm cây viết máy vẩy vào lưng nó. Trong nháy mắt, vạt áo phía sau của Việt An dính đầy những vết mực lốm đốm. Nó chẳng hay biết gì, cứ cắm đầu đi thẳng.
    Khi thấy Việt An đi đã khá xa, tôi mới lò dò mang bài lên nộp rồi ba chân bốn cẳng phóng theo.
    Nửa đường, tôi đuổi kịp Việt An. Nó đang đi chung với nhỏ Hồng Hoa.
    Tôi kêu :
    - Việt An !
    Việt An quay lại, ngạc nhiên :
    - Anh kêu tôi hả ?
    Tôi chỉ vào lưng nó, "méc" :
    - Áo Việt An dính đầy mực kìa !
    Việt An bán tín bán nghi. Nó ngoảnh lại nhìn nhưng không làm sao thấy được vạt áo sau lưng. Nó day lưng sang Hồng Hoa :
    - Hồng Hoa coi thử có gì không ?
    - Trời ơi ! - Hồng Hoa kêu lên sửng sốt - Mực ở đâu dính tèm lem vậy nè ?
    Việt An tỏ vẻ lo lắng :
    - Nhiều không ?
    - Không nhiều, nhưng chạy một đường dài...
    Đang nói, bỗng nhiên Hồng Hoa la lên :
    - Thôi đúng rồi ! Như vậy là có ai vẩy mực vô áo mày rồi !
    Tôi cũng giả bộ gật gù :
    - Đúng rồi ! Đúng là có đứa nào chơi nghịch !
    Hồng Hoa ngó tôi :
    - Ông có biết ai vẩy mực không ?
    Tôi giật mình :
    - Không ! Không biết ! Nếu biết thì tôi đã... trị nó một trận rồi !
    Hồng Hoa cầm tay Việt An, nói :
    - Thôi đừng lo nữa ! Về nhà kiếm eau de javel giặt là nó bay liền.
    Việt An lẩm bẩm :
    - Không biết ai chơi kiểu gì kỳ cục !
    Tôi đi bên cạnh, trống ngực đập thình thịch, trong lòng vừa áy náy vừa sung sướng. Áy náy vì thấy Việt An lo lắng về cái áo hơn tôi tưởng. Chắc nó sợ về nhà bị mẹ la. Sung sướng vì nhờ vậy mà tôi được đi chung với Việt An và trò chuyện với nó một cách "hợp pháp".

  7. 2hearts1love

    2hearts1love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    0
    Biết ơn tôi về việc tôi đã quan tâm đến cái áo của nó và nhất là việc tôi hùng hổ đòi trừng trị "cái tên mất dại nào đó", Việt An tỏ ra cởi mở với tôi hơn thường lệ.
    Ba đứa tôi vừa đi vừa trao đổi với nhau về bài tập làm văn vừa rồi một cách say sưa cho đến khi Việt An và Hồng Hoa rẽ sang đường khác.
    Tối đó tôi cứ nằm thao thức nghĩ về những ngày tươi đẹp sắp tới. Bước khởi đầu đã thuận lợi, những bước tiếp theo hẳn sẽ dễ dàng hơn ! Tôi hình dung ngày mai khi tôi bước vào lớp, Việt An sẽ chào tôi bằng một nụ cười đầy cảm tình. Và tôi sẽ hân hoan đáp lại cũng bằng một nụ cười đầy... tình cảm. Sau đó, hai đứa tôi sẽ trò chuyện với nhau ríu rít, say sưa, không làm sao rời ra được, trước những ánh mắt ghen tị và thán phục của tụi bạn.
    Đang nghĩ tới đó, tôi giật mình ngồi dậy chạy đi bật đèn. Rồi tôi đứng uốn éo trước gương luyện... cười. Tôi luyện cả thảy sáu kiểu cười, kiểu nào cũng tràn trề tình cảm. Gần một tiếng đồng hồ sau, khi thấy các cơ bắp nơi miệng đã đi vào hoạt động nhịp nhàng, thuần thục tôi mới tắt đèn leo lên giường nằm... thức tiếp.
    Sáng hôm sau, trên đường tới trường, tôi vừa đi vừa ôn lại cho thật nhuyễn, không phải ôn bài mà ôn lại... sáu kiểu cười.
    Vừa ló đầu vô lớp, tôi gặp ngay Hồng Hoa. Tôi chưa kịp mở miệng, nó đã chỉ tay vô trán tôi, dọa :
    - Chết ông rồi ! Sao hôm qua ông vẩy mực vô áo Việt An ?
    Tôi tái mặt :
    - Đâu có ! Ai phao tin bậy bạ vậy ?
    Hồng Hoa nheo mắt :
    - Ông còn chối gì nữa ! Chiêu Minh thấy rõ ràng !
    Chiêu Minh ngồi bàn thứ hai dãy bên kia, kế Hồng Hoa. Hôm qua hình như nó là một trong những đứa ngồi lại sau cùng. Như vậy hẳn nó tình cờ trông thấy hành động phá hoại của tôi.
    Chỉ mới thoáng nghĩ tới chuyện xui xẻo đó, tôi đã thấy lạnh cả người và vội vàng chối biến :
    - Không phải đâu ! Chắc là Chiêu Minh nhìn lầm tôi với ai đó !
    Hồng Hoa thộp lấy cổ tay tôi :
    - Chuyện rõ ràng vậy mà ông còn chối đây đẩy nữa hả ! Ông lại đây nói chuyện với Việt An đi !
    Vừa nói nó vừa kéo tôi lại dãy bàn con gái.
    - Tôi không lại đâu !
    Tôi kêu lên và vùng ra khỏi tay Hồng Hoa, chạy vù ra cửa.
    Tôi đi tha thẩn ngoài sân, trong bụng rủa thầm nhỏ Chiêu Minh tơi bời hoa lá. Chỉ đến khi tiếng trống vào học vang lên, tôi mới lò dò ôm cặp vô lớp và lủi thủi về chỗ ngồi.
    Bên kia, Hồng Hoa nhìn sang, nguýt tôi một cái dài cả cây số.
    Nhưng tôi kệ xác nó, con nhỏ lắm điều này ! Tôi chỉ quan tâm đến Việt An "của tôi".
    Việt An đang ngồi hí hoáy chép cái gì đó trong tập. Nó chẳng thèm liếc tôi lấy một cái. Điều đó làm tôi bứt rứt kinh khủng. Bây giờ tự dưng tôi muốn nghe Việt An trách móc, thậm chí chửi thật nặng cũng được hoặc ít ra là nguýt tôi một cái dài dằng dặc như Hồng Hoa. Như vậy tôi đỡ áy náy hơn. Đằng này nó cứ tỉnh khô, ra cái điều tôi là đồ mất dạy, không đáng cho nó phải bận tâm.
    Cả buổi sáng, tôi ngồi xụi lơ. Bước khởi đầu như vậy kể như toi. Nghĩ đến mấy kiểu cười tình cảm khổ luyện giữa đêm khuya, tôi càng giận mình. Không biết làm gì cho khuây khỏa, tôi quay sang thằng Hải gầy ngồi cạnh nhe răng cười với nó ba kiểu.
    Nụ cười "thầm lặng" của tôi hiệu quả ghê gớm ! Tôi mới cười có ba kiểu mà Hải gầy đã trố mắt :
    - Bữa nay mày làm gì mà thân ái với tao quá vậy !
    Nghe nó bình phẩm, tôi càng tiếc hùi hụi. Nhưng lo gì - tôi tự động viên - thua keo này ta bày keo khác ! Ông bà đã dạy rồi !
    Suốt một tháng trời sau đó, tôi không dám giáp mặt với Việt An.
    Cho tới một hôm, trong giờ ra chơi, tôi đánh bạo lại gần nó. Lúc này tụi bạn đã ùa cả ra ngoài, chỉ còn mỗi Việt An ngồi tại chỗ cắm cúi đọc sách.
    Tôi hắng giọng, hỏi :
    - Việt An xem cuốn gì vậy ?
    Nó ngước mắt nhìn tôi :
    - Cuốn "Giamilia".
    - Hay không ?
    - Hay.
    Tôi nói, giọng rụt rè :
    - Chừng nào coi xong Việt An cho tôi mượn nghen !
    Việt An gật đầu rồi cúi xuống đọc tiếp.
    Chẳng biết nói gì nữa, tôi đứng lớ ngớ một hồi rồi tặc lưỡi bỏ đi. Con nhỏ phách lối thật ! - tôi ấm ức nhủ bụng - nhưng dù sao nó cũng không hạch mình chuyện vẩy mực ! Thế cũng tốt !
    Hai ngày sau, Việt An đưa tôi mượn cuốn sách. Nó nói :
    - Anh nhớ giữ cẩn thận nghen !
    Tôi cười :
    - Yên chí.
    Nó lại dặn, giọng tỉnh khô :
    - Nhớ đừng vẩy mực vô sách !
    Tôi giật thót, miệng cà lăm :
    - Không... không đâu !
    Tôi nói mà mặt đỏ bừng. Hóa ra nó chưa quên "tội ác" của tôi hôm nào. Khỉ thật.
    Nhưng tôi ngu gì mà vẩy mực vô sách nó. Lần này tôi tiến hành "chiến dịch" theo cách khác.
    Trước khi trả, tôi nắn nót chép ở trang đầu cuốn sách hai câu thơ của Nguyễn Bính :
    Nắng mưa là bệnh của trời
    Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
    Dù cố trấn tĩnh, khi đưa cuốn sách cho Việt An, tay tôi vẫn run run. May mà Việt An không để ý. Nó nhận cuốn sách bỏ ngay vô cặp, không giở ra coi.
    Suốt ngày hôm đó, tôi sống trong tâm trạng thấp thỏm của cậu học trò đi thi chờ kết quả. Nghĩ đến hành động táo tợn của mình, tôi vừa mừng vừa lo.
    Sáng hôm sau, tôi không dám vô lớp sớm. Đợi cho tiếng trống vang lên, tụi bạn lục tục xếp hàng, tôi mới chạy lại đứng lấp ló phía sau.
    Ngồi trong lớp, chốc chốc tôi lại liếc qua chỗ Việt An, xem thử nó có thái độ gì khác lạ hay không. Nhưng Việt An cứ cười nói tỉnh khô khiến tôi không biết nó đã thấy mấy câu thơ tôi viết trong sách chưa.
    Giờ ra chơi, tôi cố ý nán lại trong lớp chờ coi Việt An "giải đáp tâm tình" cho tôi như thế nào. Đúng như tôi mong mỏi, Việt An lên tiếng gọi :
    - Anh Thư !
    Tôi hồi hộp bước lại, trên môi nở sẵn kiểu cười thứ nhất. Nhưng Việt An chẳng thèm dòm tôi. Nó lúi húi lục cặp lấy cuốn "Giamilia" ra :
    - Anh viết bậy bạ gì trong sách tôi vậy ?
    Tôi ấp úng :
    - Thơ Nguyễn Bính ấy mà !
    Nó hoạnh họe :
    - Ai mượn anh chép thơ Nguyễn Bính vô đây ?
    Tôi nuốt nước bọt :
    - Đâu có ai mượn ! Tại tôi thấy hay tôi chép !
    - Lần sau có thấy thơ hay thì anh chép vô sách của anh chứ đừng chép vô sách của tôi !
    Nói xong nó đẩy cuốn "Giamilia" đến trước mặt tôi :
    - Anh mua đền cho tôi cuốn khác đi !
    Nếu có thể chui được xuống đất thì tôi đã chui rồi. Nhưng vì đất cứng quá không chui được, tôi đành giằng lấy cuốn sách bỏ đi một mạch, trong lòng xấu hổ không để đâu cho hết.
    Suốt mấy tiết học còn lại, tôi không nhét nổi vô đầu lấy một chữ. Tôi cứ ngồi trù ẻo cho Việt An bị sét đánh, bị xe cán, bị chết chìm dưới sông, thậm chí bị ba cái cùng một lúc càng tốt. Lúc đó, tôi mới hả dạ.
    Chiều hôm đó, tôi phóng xe đi lùng hết hiệu sách này đến hiệu sách khác, quyết mua bằng được cuốn "Giamilia chết tiệt kia để "ném vô mặt" Việt An.
    Nghĩ trong đầu thì hung hăng như vậy, hôm sau gặp Việt An, tôi xìu như bún.
    Khi đưa cuốn sách mới mua cho Việt An, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt nó :
    - Đền cho Việt An nè !
    Tôi nói với giọng sượng sùng. Và không đợi cho Việt An kịp nói gì, tôi vội vã bước đi.
    Nhưng Việt An đã gọi giật :
    - Anh Thư !
    Tôi giật mình quay lại và nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn lo lắng. Chẳng lẽ cuốn sách bị rách chỗ nào, Việt An không chịu nhận chăng ?
    Thấy tôi đứng sững như trời trồng, Việt An mỉm cười :
    - Anh lại đây !
    Tôi bàng hoàng bước lại.
    Việt An thò tay vào cặp lấy cuốn "Con tàu trắng" ra đưa tôi :
    - Anh đọc cuốn này đi ! Cũng của Aimatov ! Hay lắm !
    Tôi cầm lấy cuốn sách mà như thể cầm một giấc mơ, không hiểu hư thực thế nào. Việt An ơi, em có định quay tôi như quay dế hay không ?
    Hết phần 1
  8. chinobe

    chinobe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0
    chuyện dài loằn ngoằn ,hừm, chẳng thèm đọc nhưng chiều bùn ngủ , lôi ra đọc rùi dứt ra ko nổi nỡ đọc hết cả 16 phần rồi hong ngờ NNÁnh viết truyện hay dữ ,bảo sao có một hồi àm ĩ kiện tụng đòi bản quyền tác giả . người ta có giá mà ,lộn xộn chút đâu có sao
  9. ostrava23

    ostrava23 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/12/2003
    Bài viết:
    549
    Đã được thích:
    0
    Chàng trai là sinh viên Mỹ thuật tài hoa song nghèo. Cô nàng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, kiêu kỳ và xinh đẹp. Chàng trai là một nghệ sĩ lãng tử và đầy ngạo mạn. Cô nàng là một cô gái thông minh và can đảm. Chàng trai là một kẻ cô đơn trong tràn trề của nghệ thuật. Cô nàng là người thiếu thốn tình cảm giữa thừa mứa của cải vật chất. Tiếng sét ái tình buộc chặt cuộc đời họ với nhau khi họ cảm nhận một nỗi cô đơn giống nhau, cảm nhận một nỗi buồn như nhau. Vượt lên trên mặc cảm, vượt lên trên sự kiêu hãnh, họ đã yêu nhau.
    Thế nhưng, vượt lên trên tất cả chưa đủ để con thuyền Tình Yêu của họ cập bến Hạnh Phúc vĩnh hằng bởi ý Trời ưng nhưng lòng Người không thuận. Cha cô gái kịch liệt phản đối và ông tìm mọi cách ngăn cản. Đe doạ, dụ dỗ mọi cách mà không suy chuyển được, người cha đẩy đứa con gái vào thế buộc phải lựa chọn. Hoặc là Tình Yêu. Hoặc là Gia ĐÌnh. Những suy nghĩ khác nhau, những quan niệm sống khác nhau đã đẩy những hành động vốn dĩ mù quáng, vốn dĩ cực đoan đi đến tận cùng của sự mông muội, nông nổi. Cô gái chấp nhận chọn Tình yêu và ra đi với hai bàn tay trắng. Cuộc sống và những thử thách khắc nghiệt của nó lạnh lùng thổi vào tình yêu của đôi bạn trẻ những điều mới mẻ và lạ lẫm. Những vượt khó, chịu khổ của cô gái dường như được đền đáp bởi sự yêu thương, chia sẻ hết mực của chàng trai. Nhưng cuộc sống là cuộc sống. Khi những xúc cảm mãnh liệt ban đầu qua đi, khi sự hăm hở, háo hức thiết tha đã dần dần cân bằng, khi những vụn vặt của cơm áo gạo tiền mỗi ngày xiết chặt cuộc sống của họ, khi những khó khăn không thể gọi tên hàng ngày len lỏi, gặm nhấm tình yêu của họ. Khi cả hai không đủ bản lĩnh và từng trải để cùng thấu hiểu, để cùng san sẻ và để cùng vượt qua. Khi đó, khi cả hai đã đi đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng mà không tìm ra được lối thoát, họ bắt đầu rạn nứt.
    Thất bại nối tiếp thất bại, chàng trai không thể tìm kế mưu sinh bằng nghề nghiệp của mình. Anh ta tìm sự lãng quên và trốn nghịch cảnh trong rượu. Cô gái chỉ biết nhìn chồng mình đang tự huỷ hoại mỗi ngày mà bất lực. Cô chỉ còn biết chạy theo và chịu đựng giữa những cơn say bất tận của anh ta. Càng nhẫn nhục, càng yêu thương để hi vọng thay đổi cô càng thất vọngBê bết giữa những cơn say của chồng, lê lết giữa những trận đòn vô cớ, cô gái chỉ còn biết phản ứng bằng một sự nhẫn nhục trong câm lặng, nhẫn nhục đến mức biến cô thành một con người trầm cảm. Đã nhiều lần cô định dứt áo ra đi nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cảnh ngộ khốn khổ của anh, cô lại không thể cầm lòng. Vật vã giữa yêu thưong và tổn thương, cô cũng chỉ biết thầm tự than :"...Biết có ngày hôm nay, thà như lúc đầu không gặp...". Biết ai, ai biết bây giờ ?
    Cô sinh con, một bé gái xinh xắn và dễ thương. Cuộc sống ngày càng khó khăn hơn. Người mẹ trẻ cố gắng bươn trải để duy trì cuộc sống tối thiểu cho gia đình trong khi ông bố trẻ càng ngày càng lún sâu vào rượu..., điều này đồng nghĩa với những trận đòn say trút lên đôi vai nhỏ bé của cô mỗi ngày nặng nề thêm... Thực ra, chồng cô đã nhiều lần nhận thức đuợc sai lầm của mình, nhiều lần anh ta đã tự hối cải và quyết tâm làm lại cuộc đời. Chính cái quyết tâm ấy mà cô gái vẫn cố bấu víu vào để hi vọng mong manh một tương lai tốt đẹp hơn cho cô và con gái cô. Nhưng. Khi thằng đàn ông có chút tài nhưng lại hèn và không có bản lĩnh vững vàng truớc thử thách nhất là thằng đàn ông ấy lại luôn bị ám ảnh và dằn vặt, đôi khi cay cú bởi có tài mà không được đắc dụng thì thằng đàn ông ấy sẽ là ác mộng và nỗi bất hạnh thiên thu cho người phụ nữ nào trót trao thân gửi phận. Thà rằng bất tài, hèn mọn song biết trân trọng những gì là của mình thì thằng đàn ông ấy cũng vẫn có thể yêu vợ thương con cho dù anh ta phải rất vất vả và khó khăn để chèo lái con thuyền GIa Đình. Nhưng với một kẻ dở ông dở thằng thì ngã gục trưóc thử thách rồi lạc đường lầm lối giữa mê cung cuộc đời mà tìm lối thoát bằng rượu, âu cũng là kết cục dễ hiểu. Khi cô gái hiểu đưọc điều ấy thì cũng là lúc cô hiểu đưọc rằng tình yêu trong cô đã chết. Năm xưa cô đã chạy trốn khỏi gia đình vì tình yêu, ngày nay cô lại phải chạy trốn một lần nữa vì chính nỗi bất hạnh do tình yêu đó mang lại. Trời cao không thấu, Đất dày không hiểu thì lòng người sao có thể thông cảm."... Cho đến khi cô tỉnh mộng, cô cũng không đưọc phép đến tìm tôi ! Cô hãy chết ở bên ngoài !...", những lời nói vô cảm và lạnh lùng của người cha năm xưa trong khoảnh khắc cô nhớ về gia đình đã đẩy cô đến tận cùng của sự tuyệt vọng. Cuộc đời con người sao mà long đong, số phận người phụ nữ sao mà mong manh thế ? Đau khổ đến cùng cực, tuyệt vọng đến cùng cực, cô gái ôm con nhảy xuống hồ tự vẫn. Người chồng sau đó phát điên và ngày ngày anh ta đi quanh hồ để tìm vợ, tìm con trong tiếng kêu thảm thiết :"..Em ơi, về đi ! Con ơi, về đi !..".
    Bạn ơi, hãy biết yêu thương trọn vẹn và chia sẻ trọn vẹn với người phụ nữ của bạn. Hãy nhớ rằng dù bạn là ai hay bạn làm gì thì khi người phụ nữ thực sự yêu bạn, họ sẽ vượt qua tất cả và chấp nhận tất cả. Chỉ cần bạn luôn luôn vững vàng để là niềm tin cậy thực sự của họ truớc sóng gió cuộc đời. Và nhớ rằng, được sinh ra là đàn ông tức là đã lấy đi mất 50% may mắn và công bằng của người phụ nữ trong cuộc đời này. Vậy phải biết làm gì để bù đắp cho người phụ nữ của bạn một cách xứng đáng. Và để xứng đáng là Đàn ông ( ôi hic hic đây mới là ostrava23)
  10. chinobe

    chinobe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0
    Khi thằng đàn ông có chút tài nhưng lại hèn và không có bản lĩnh vững vàng truớc thử thách ,nhất là thằng đàn ông ấy lại luôn bị ám ảnh và dằn vặt, đôi khi cay cú bởi có tài mà không được đắc dụng thì thằng đàn ông ấy sẽ là ác mộng và nỗi bất hạnh thiên thu cho người phụ nữ nào trót trao thân gửi phận.

Chia sẻ trang này