1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lý do cho một tình yêu

Chủ đề trong 'ĐH Hàng Hải Việt Nam (VIMARU)' bởi Seasky, 22/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoangfnhung

    hoangfnhung Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.323
    Đã được thích:
    180
    ah hôm trước trong lúc tơ lơ mơ 1 chút mình dc cập nhật 1 thông tin thú vị :
    I iu You vì YOU .... DOG
    hặc hặc
    điều bí mật lớn nhất là k0 có gì bí mật cả
  2. HoaTrangNguyen_sad

    HoaTrangNguyen_sad Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/06/2003
    Bài viết:
    516
    Đã được thích:
    5
    Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa , người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thần tự nhủ và tự cổ vũ: ?o Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên...? Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm ?ohất nó xuống và bước lên trên?. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình. Cuộc sống là như vậy đó. Nếu Ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải
  3. bengoan_hp

    bengoan_hp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2003
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0

    Người đàn bà chờ đợi người đàn ông, nhưng chờ đợi như con nhện giăng tơ?(Bernard Shaw)

    1+1=3 : Cái lý của kẻ mạnh
  4. Seasky

    Seasky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2003
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    hỏi trước cho chắn ăn nèmọi người đọc truyện "Anh, tôi vá máy tính" chưa? rồi thì thôi còn chưa thì em post lên hihihih
  5. Seasky

    Seasky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2003
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    trong khi chờ câu trả lời post đại cái này lên cho mọi người cùng bình nhé
    Bạn Gái
    (Tác giả: Trịnh Thị Thu Hiền)
    Nó yêu anh. Điều đó ai cũng biết. Mọi người đều nói rằng nó may mắn và anh phúc vì anh đẹp trai, có học và chiều nó như đứa trẻ. Nó thì không nghĩ thế. Từ lâu nó đã tự cho mình là có cái quyền nũng nịu, được đòi hỏi và sai khiến anh. Rất hiếm khi nó chịu nghe lời anh mặt dù anh chỉ khuyên nó những cái đúng và nên làm.
    Anh sống tập thể và có nhiều bạn gái . Điều đó làm nó khó chịu . Nó thường tìm cớ cãi cọ với anh khi bất chợt nhìn thấy anh giúp đỡ một cô bạn nào đó. Anh nói :
    - Sao em hay cáu với anh thế?
    - Anh không hiểu điều đó hay sao ?
    - Anh không hiểu ...
    - Vậy thì anh đừng hỏi nữa .
    Anh đưa tay vuốt tóc nó, nó gạt ra rồi vùng vằng bỏ đi .
    Buổi chiều, anh đến rủ nó đi chơi, nó kêu: "Em bận" rồi ngồi lì trong phòng đọc sách như không có sự hiện diện của anh. Anh nhìn nó thật lâu rồi thở dài buồn bã:
    - Đừng ích kỷ thế em, anh yêu em cơ mà
    - Không, với em hoặc là có tất cả hoặc không là gì cả.
    - Bướng bỉnh ơi, đừng bắt anh phải lựa chọn.
    - Tùy anh thôi, em là như vậy .
    Anh chào nó ra về. Nó không tiễn cũng không đáp lời .
    Một tuần sau, hai tuần trôi qua, anh không đến thăm nó. Nó nghĩ chắc anh giận, lòng thoáng chút băn khoăn. Chiều thứ bảy, nó uể oải định dắt xe ra phố, lòng hoang mang với ý nghĩa có lẽ anh không chọn nó. Chợt Hằng - bạn gái anh gọi nói vội vã trước cỗng.
    - Vy ơi, anh Vũ ốm cả tuần nay sao không thấy tới thăm?
    - Anh Vũ làm sao ?
    - Vũ ngã xe, bọn này phải quay như chong chóng, giờ thì ổn rồi .
    - Thật sao ...
    Nó ngơ ngác đứng trước cửa phòng anh. Anh đang ngủ, khuôn mặt bợt bạt, hao gầy . Trên bàn những bông hoa tím xinh xắn, vài cuốn sách xếp ngay ngắn và một tô cháo vẫn còn bốc khói . Nó biết ở đó có bàn tay con gái . Bất giác nó đặt tay lên trán anh và những giọt nước mắt...
    The end!!!
    (st n copy)
    Sự bướng bỉnh đã làm cho cô gái "hình như" đánh mất tình yêu của mình. Mọi người nghĩ sao? Cô gái sẽ phải làm gì đây?
    Được Seasky sửa chữa / chuyển vào 01:13 ngày 01/08/2003
  6. ladyfirst24

    ladyfirst24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    0
    Em post lên đi, anh chưa đọc và nghĩ răngf có nhìu người chưa đọc đâu ... mà cho dù có đoc rùi đọc lại cũng không thừa mà ...
  7. Seasky

    Seasky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2003
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    oki sir
    Anh, tôi và máy tính
    Ngày hẹn gặp nhau, trời không nắng cũng không mưa. Tôi đến sớm nên nhìn thấy anh trước. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hy vọng chỉ là ảo giác...
    Ngày mới quen nhau, tôi đã nửa đùa nửa thật :
    - Anh giống hệt chiếc máy vi tính. Ðầu là CPU, gương mặt là màn hình, cái miệng là bàn phím, còn trái tim là con chuột.
    Anh gí ngón tay vào trán tôi, cười to :
    - Em chỉ khéo tưởng tượng, làm sao giống được, bởi anh biết yêu em. Anh chỉ giống máy vi tính ở chỗ biết xử lý rất nhanh mọi tình huống.
    Ðến lượt tôi phì cười nhớ lại buổi đầu gặp anh, với một kiểu tỏ tình quái lạ chẳng giống ai.
    Hôm ấy, mới nộp đơn xin việc xong, vừa hồi hộp vừa lo, tôi ghé một quán nước gần trường cũ, gọi ly cà phê uống trấn tĩnh. Ðang ngồi thẫn thờ, tôi cảm thấy nong nóng sau gáy, quay lại thì bắt gặp một ánh mắt. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, nửa như muốn thi gan, nửa như trêu đùa. Anh đột ngột đứng phắt dậy, tiến đến bàn tôi rồi nói một mạch :
    - Anh là Minh, kỹ sư tin học. Anh muốn biết tên và địa chỉ của em!
    Lúc ấy, như bị thôi miên, tôi ngoan ngoãn xé vội mảnh giấy, ghi tên và số điện thoại rồi đưa cho anh.
    Tối đó, anh gọi điện đến thật. Nói chuyện với nhau gần hai tiếng đồng hồ, "nấu cháo điện thoại" như tôi hay nói đùa. Ba ngày sau, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi, tay ôm một bó hoa hồng...
    Bạn bè khen: "Chúng mày đẹp đôi!" và trầm trồ về mối tình lãng mạn, tưởng chỉ có trong phim hay tiểu thuyết. Chẳng ai biết rằng, tôi và anh khác nhau như nước với lửa, như mặt trăng với mặt trời. Anh trầm ngâm ít nói, tôi liến thoắng luôn miệng. Anh có thể ngồi suốt ngày bên cạnh chiếc máy vi tính, cũng như tôi ngồi suốt ngày với mấy quyển sách.
    Có khi, mấy tuần liền, tôi không thấy mặt anh. Những lời thăm hỏi qua điện thoại, lúc đầu làm tôi vui vui, nhưng sau đó làm tôi thấy tủi thân. Sau nữa là buồn, trống vắng và cuối cùng là cảm giác bực bội, chán nản.
    Có lần, tôi trách anh chỉ biết sống hết mình cho công việc mà không biết hết mình cho tình yêu. Cho là tôi ích kỷ, anh bảo: "Ghen tị với con người chứ ai lại ghen tị với máy vi tính". Gặp nhau, anh tiếp tục say sưa nói toàn chuyện tin học, kể về những người bạn mới quen được trên mạng. Tôi tập thói quen im lặng bên anh, nghĩ ngợi chuyện văn chương. Ðôi khi tôi cũng tự hỏi, phải chăng đó là người mình yêu.
    Chúng tôi chia tay nhau, sau một lần tôi ốm nặng. Cô bạn thân đến tìm anh báo tin, anh vẫn dán mắt vào màn hình máy tính. Ðúng ba hôm sau, anh mới đến bệnh viện với nụ cười hối lỗi vụng về.
    Ngày chia tay nhau trời không nắng, không mưa, chẳng có mây đen mù mịt, mà cũng chẳng có giông tố đầy trời... Tóm lại là không lãng mạn chút nào.
    Thỉnh thoảng, anh khuấy động tôi bằng những tiếng chuông điện thoại. Lần nào cũng vậy, nhận ra giọng anh, tôi lặng lẽ gác máy. Bạn bè bảo : "Mày bướng bỉnh, cố chấp quá". Tôi lắc đầu, cười mà ứa nước mắt.
    Tôi cắt tóc ngắn, trở lại thói quen ngồi quán cà phê một mình, dạo phố lang thang một mình, thức khuya hơn, nhưng đọc sách ít hơn và bắt đầu tin là có số phận.
    Bạn bè giới thiệu liền mấy chàng để tôi làm quen, nhưng không ai... giống anh cả. Nga, cô bạn thân đến kéo tôi ra khỏi trạng thái "trầm uất" bằng cách rủ tôi đi học thêm tin học. Tôi đồng ý vì muốn biết nhiều hơn về thế giới của anh, thế giới đã biến anh trở nên y hệt một chiếc computer lạnh lùng, không hồn.
    Ðến lượt tôi suốt ngày ngồi bên máy vi tính. Tôi vào mạng Internet, tìm thêm những thông tin cho nghề nghiệp. Và rồi tôi cũng thấy thinh thích chuyện gẫu với những người bạn không biết mặt.
    Ðang lúc tôi bắt đầu tin trong ký ức con người có phím delete như máy vi tính, thì một người khác xuất hiện. Chúng tôi quen nhau qua mạng Internet. Lúc đầu, tôi bị ấn tượng bởi cái tên rất lạ: Downcome, thế là tán gẫu thử. Trò chuyện mấy lần mới biết anh chàng cũng là một kỹ sư tin học.
    - Downcome nghĩa là thất bại, sao anh lại chọn tên ấy?
    - Bởi vì tôi thích và vì tôi cũng đã từng thất bại. Còn em sao lại chọn tên Soundless.
    - Vì hồi trước nói nhiều quá, nên bây giờ muốn im lặng
    - Chúng ta có thể là bạn được không?
    Tôi thở hắt ra, cảm thấy thời gian dường như trôi ngược lại, bất chấp các định luật vật lý. Tôi trả lời :
    - Yes, sir.
    Hầu như ngày nào chúng tôi cũng vào mạng trò chuyện với nhau. Lũ bạn ngạc nhiên :
    - Mày điên rồi, tìm quên hả?
    - Ừ thì điên, mà có lẽ cũng sắp quên được rồi.
    Tôi mạnh miệng, nhưng lại giật mình tự hỏi, quên một con người nhanh chóng không biết là điều tốt hay điều xấu.
    Downcome bảo:
    - Nói chuyện với Soundless thật vui. Soundless làm tôi vừa nhớ lại vừa quên một người.
    - Tôi cũng có cảm giác giống y như vậy.
    - Nếu ngày xưa tôi được gặp Soundless thì có lẽ tôi không thành Downcome. Vì không gặp Downcome nên tôi mới thành Soundless.
    - Vậy thì cho xin địa chỉ nhà nhé!
    Tôi chợt rùng mình :
    - Không, không, chuyện gẫu là đủ, biết nhiều không khéo lại khổ nhiều.
    - Sao bi quan thế!
    - Ðó mới là lạc quan.
    Ðừng bắt chước Hămlet suy tư gặp gỡ hay không gặp gỡ, mà phải bắt chước Juliet hỏi Romeo ai đưa lối cho chàng đến đây.
    Tôi tập làm Hămlet, suy tư mất mấy ngày liền. Chuông điện thoại lại reo, lần này tôi ngồi im, đếm được mười ba tiếng thì nó im bặt, bỗng thấy nhẹ lòng.
    Mấy ngày sau, Downcome lại rủ gặp nhau. Tôi vẫn phân vân :
    - Gặp nhau biết đâu thêm buồn.
    - Thì hai người buồn cùng đi tìm một niềm vui.
    - Triết lý hơi bị xoàng.
    - Nghề nghiệp có dính đến văn chương phải không?
    Tôi chợt run :
    - Sao anh biết
    - Ðã từng có một người bạn gái có lẽ cũng giống như Soundless.
    - Không giữ được à?
    - Tuột khỏi tay mất rồi.
    - Cảm giác thế nào?
    - Tiếc và buồn. Nhưng đừng nói nữa, để gặp nhau nói nhiều hơn.
    Tôi tò mò :
    - Ừ thì gặp. Cà phê Văn khoa nhé!
    - Có cần ám hiệu gì không? Tôi mặc quần xanh, áo đỏ, đội nón trắng, xách cặp đen...
    Tôi cười phá lên trước máy vi tính :
    - Nên mặc đồ đen như Hămlet.
    - Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, làm sao để nhận ra Soundless?
    - Tóc ngắn, mắt to, miệng rộng, mũi hếch, quần jean, áo xanh.
    - Còn tôi cũng tóc ngắn, mắt vừa vừa, miệng rộng, mũi không hếch, quần Jeans, áo sọc xanh. À này, tôi nói một điều rất quan trọng, rất thật lòng: Tôi yêu em.
    Tôi mở to mắt nhìn dòng chữ trên màn hình, thấy nhói tim. Sao trên đời này có những người giống nhau đến thế.
    Ngày hẹn gặp nhau trời lại không nắng cũng không mưa. Tôi đến sớm nên nhìn thấy anh trước. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hy vọng chỉ là ảo giác, rằng Downcome và anh Minh ngày xưa của tôi không thể cùng là một người. Anh tháo kính, đưa tay dụi mắt, rồi đeo kính vào và quả quyết tiến đến bàn tôi ngồi. Chúng tôi im lặng, nhìn nhau rất lâu rồi cùng cười phá lên.
    Bây giờ tôi và anh nói chuyện với nhau bằng điện thoại, bằng mạng máy tính và cả những lần gặp gỡ. Tôi thấy anh bớt giống chiếc máy vi tính. Bạn bè bảo : "Một kết cục có hậu. Hóa ra thời hiện đại vẫn có những chuyện cổ tích dành cho người lớn".
    Khi tôi thì thầm :
    - Cám ơn trời cho em gặp lại anh
    Anh vội ngắt lời :
    - Em đừng cám ơn trời, em phải cảm ơn máy vi tính.
    Chúng tôi lại cười và âu yếm nhìn... chiếc máy vi tính.
  8. Seasky

    Seasky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2003
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    oái, sao nó dài thế nhỉ...hihihi thui mọi người chịu khó đọc vậy
  9. co_be_kinh_canhp

    co_be_kinh_canhp Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/11/2002
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Dài thật đấy nhưng mà hay ko chịu được , đọc cảm động gần chết !!!!

    Một chiếc lá vàng rơi đâu phải mùa thu đến
    Một cái nhìn âu yếm đâu phải đã là yêu !!??

    Em Nhớ Anh
  10. ladyfirst24

    ladyfirst24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    0
    Dài nhưng có công đọc hết mới có thể cảm nhận cái hay trong chuyện ... Câu chuyện hay và có hậu thật nhưng liệu có mang tính hiện thực không em???

Chia sẻ trang này