1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mả cha. (Triệu Huấn)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Lion_King_new, 04/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lion_King_new

    Lion_King_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/12/2001
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Mả cha. (Triệu Huấn)

    Bàn mạt chược nhà ông Thái Đạo trở thành tụ điểm của nhiều khách sang. Phần lớn họ là những quý ông quý bà tuổi ngoại ngũ tuần, giàu có nhàn hạ, thích trò giải trí thanh lịch tĩnh lặng. Tuy nhiên nơi đây cũng là nơi mai mối nhưng phi vụ làm ăn bạc tỷ, bên lề cỗ máy kinh tế thị trường sôi động ồn ào...

    Ông Thái Đạo rất có cảm tình với tiến sĩ Phổ Linh, một trí giả có học vấn uyên thâm nổi trội hơn hẳn những tay trọc phú phàm tục khác. Một bữa Đạo hỏi Linh:

    - Bác học rộng tài cao thế mà không chịu ra phục vụ đất nước? Có kiến thức như bác thì tôi chưa chịu nghỉ hưu đâu!

    Ông Phổ Linh mỉm cười chua chát

    - Không có đất dụng võ đâu bác ạ. Người ta theo thuyết duy thực, duy lý. Tôi thuộc trường phái duy cảm, duy tính. Càng thông tuệ thì càng cô đơn. Chi bằng cứ hành nghề tự do cho thoải mái.

    - Nghe bác nói tôi cũng chưa hiểu nghề tự do của bác là gì. Toàn những thuật ngữ cao siêu quá!

    - Nước ta chưa có môn phiu- chơ học. Đó là thứ học thuật giúp ta nhìn thấy những bí ẩn quá khứ để tiên đoán những biến cố trong tương lai. Tầm vĩ mô giúp ta nắm chắc những thăng trầm đột biến của thiên nhiên và xã hội trong nhiều thập kỷ sắp tới. Mức vi mô ta có thể nhìn thấu suốt số mệnh của mỗi con người từ quá khứ đến tương lai.

    - Thưa tiến sĩ! Có thể gọi nôm na đấy là nghề tướng số bói toán!

    - Thuật ngữ cổ lỗ đó e không dung nạp nổi nọi hàm hàn lâm của nó. Trong bách khoa từ điển gọi là nhà tiên tri, nhà tương lai học.

    - Trời

    - Như bác đây, mới qua dung mạo tôi đã biết ngay là người có quý tướng. Miệng rồng, hàm lợn, mắt phượng, mũi lân, ngắn tay dài chân, cổ rụt bụng phệ! Đẹp lắm!

    - Hề! Hề... Bác đùa ác khẩu quá đấy! Toàn những nét xấu xa thô kệch mà bác lại khen đẹp!

    - Tôi muốn nói là đẹp phúc, đẹp phận, tốt lộc tốt tài chứ không phải đẹp trai tốt mã! Thêm vào đó mả ông cụ thân sinh ra bác, táng nơi đắc địa, phát về ngành thứ... làm cho quý tướng của bác thêm đậm đà bản sắc... tỷ phú!

    Ông Thái Đạo xúc động, mặt ngay cán tàn. Mọi điều ông Phổ Linh phán chẳng sai tí nào. Ông buồn rầu tâm sự

    - Cha tôi mất trong thời chiến tranh ác liệt, mai táng vội vàng giữa vùng bom đạn nên bây giờ mất mồ, mất nấm. Tôi chẳng còn biết cụ nằm ở đâu nữa!

    - Mất mà hóa được! Đắc địa con cháu không biết lại moi lên cải táng thì có khác gì nhà mặt phố lại xin chuyển vào trong hẻm!

    Lời giải thích bằng một thí dụ sống động khiến ông Thái Đạo vô cùng hân hoan. Ông mở ngay chai Cô- nhắc thết bạn.

    * * *​

    Dr. Lion King
  2. Lion_King_new

    Lion_King_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/12/2001
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Hãy nói vài nét về gia cảnh ông Thái Đạo. Ông là con thứ. Người anh cả là quân nhân suốt ba cuộc chiến. Hòa bình thì tuổi cao sức yếu, về hưu non đưa gia đình lên vùng kinh tế mới làm ăn. Con em út lấy chồng cùng làng, bỏ ruộng đưa nhau ra ven quốc lộ mở hàng thịt chó. Nhưng anh chồng lười nhác, bóc ngắn cắn dài, cờ bạc rượu chè lại đông con nên nghèo túng. Chỉ riêng ông Đạo được học hành hiển đạt, thăng quan tiến chức lấy vợ Hà Thành, ăn nên làm ra. Đứa con lớn chưa đến bốn mươi, nhờ cha dàn dựng đã trở thành chủ công ty lớn. Cô con gái được cho đi du học mãi tận úc châu. Thật là phú quý vinh hoa ít nhà theo kịp. Đúng như ông Phổ Linh nói: "Mả cha phát về ngành thứ!".
    Nhưng rồi một bữa người em gái dưới quê lên báo tin vui là đã tìm thấy mả cha! Ông Đạo tròn mặt kinh ngạc nửa mừng nửa lo, nửa tin nửa ngờ.
    - Có chắc là mả cha không? Sao bảo mất mồ, mất nấm từ lâu rồi kia mà?
    - Vâng đúng là hồi địch đánh cầu bom rơi cả vào nghĩa trang vùi lấp mất nhiều ngôi. Yên hàn dân làng ra bới đất tìm lại cả. Riêng nhà mình các anh đều thoát li, em bận công việc nhà chồng không để ý tới nên cứ tưởng mất. Nay đường cao tốc cắm thẳng ra đầu cầu mới, xã ra lệnh di chuyển mồ mả. Cả làng cải táng cả, còn một ngôi vô thừa nhận thì chắc là của cha mình. Em đã định bốc, nhưng là phận gái xuất giá, nay tự ý đào lên, động mồ động mả, họ Lê làm ăn không ra gì, các anh chị lại đổ tội cho em.
    - Cô nghĩ thế là đúng. Ngôi mộ đang phát, rời đi thì nguy hiểm lắm- Ông Đạo trầm ngâm giây lát rồi đưa ra giải pháp- Hay ta cứ để họ làm đường đè lên có được không?
    Cô em rơm rớm nước mắt.
    - Anh cả ở xa, em thì nghèo. Mình bỏ mặc xã họ cũng chuyển. Nhưng rồi tiếng ra, tiếng vào, nhục nhã lắm.
    - Khổ quá, cô hiểu lầm tôi rồi! Tiền tôi đâu có tiếc. Cái chính là tôi sợ phải di khỏi vùng đắc địa thì nguy hiểm lắm.
    Bà vợ ông Đạo vốn là dân tân tiến vô thần, nghe chuyện nhà chồng cũng xía vào
    - Chắc gì đã là mả ông già. Tự nhiên bỏ tiền ra di chuyển mả "thằng khác" thì thật vô duyên! Phúc chẳng thấy đâu có khi còn gặp họa. Cứ để xã họ lo!
    Ông Đạo lườm vợ.
    - Không được! Tôi quyết không di, mà cũng chẳng muốn xã dính vào chuyện nhà mình. Tôi đưa ít tiền, vợ chồng cô thuê đứa nào nó san bình địa đi cho. Sau đó đắp một ngôi mộ giả thật to ở nơi khác. Ai hỏi mình bảo bốc rồi. Thế là ổn cả. Đường làm xong, mỗi dịp thanh minh ta về thắp hương bên vệ đường, tạ ơn gia tiên đã canh giữ phúc lộc trường tồn cho con cháu. Thế là ổn!
    Cô em rơm rớm nước mắt
    - Quyền huynh thế phụ, là phận gái bác quyết thế nào em cũng phải theo.
    * * *
    Dr. Lion King

Chia sẻ trang này