1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mảng tối cuộc sống

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi 1moment, 14/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Nếu tiếp tục... thì chỉ một thời gian nữa thôi, mọi chuyện sẽ khó có thể thay đổi cho dù mình muốn... mình sẽ bị ràng buộc nhiều hơn bởi những trách nhiệm, những cái tình cần có của cuộc sống
  2. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Anh đã chọn con đường đơn độc ấy, và dù thế nào, anh vẫn tiếp tục bước đi...
    Anh bỏ em lại phía sau... Anh có cảm nhận được sự mất mát của em không... Em không thể làm gì...
  3. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Ngày sinh nhật, buồn cười thật... Vì tớ mà cậu có những 2 ngày sinh nhật...
    Có lẽ nào ngày 15/11 thực sự là ngày định mệnh? Ngày sinh của cậu, và cũng chính là ngày mình mãi xa nhau?
  4. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Nhiều lúc muốn đi đến 1 nơi nào đó hoàn toàn xa lạ, để tìm thấy thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ, để được cuốn mình vào nó, để có thể vượt qua những giây phút như thế này... quá yếu đuối.
    Tình yêu mà có lý trí, thật là mệt mỏi
  5. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Đêm Nằm Mơ Phố

    Sáng tác: Việt Anh
    Trình bày: Thùy Chi
    Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
    Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
    Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
    Đâu hay một hôm gió mùa thu.
    Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
    Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
    Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
    Đèn gió khuya quán quen chờ sáng
    Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
    Quên đi tình yêu quá vô tình.
    Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
    Tôi soi tình tôi giữa đời anh
    Đâu hay một hôm gió mùa thu
    Đêm Nằm Mơ Phố
    Đêm, và mưa lại rơi những giọt tí tách từ mái hiên. Có lẽ, thời tiết ngoài ấy, trời đã lập đông. Chỉ một cô bé biết, ngồi lại cạnh mình bên góc quán cóc ven đường giờ đây chỉ là những kỉ niệm. Những nỗi nhớ của em về một mùa gió lạnh ở thành phố quê hương đang mơn man quay trở lại. Và hình như, em cũng đang có cảm giác gió lạnh chập chờn ở nơi xứ nắng này. Đâu đó trong đêm yên tĩnh, tiếng gió xao xác đang đưa vầng trăng nhích dần lên cao. Đêm thứ bao nhiêu không nhớ, cô bé ngồi trong góc quán quen ấy và lặng im thức trắng cùng phố?
    Hà Nội trong mỗi người mỗi một khác biệt. Với những người lớn tuổi, Thăng Long cổ kính với những bức tường thành đổ vỡ. Dưới con mắt người nghệ sĩ, Hà thành như một cô gái đẹp dịu dàng thướt tha trong tà áo dài Việt. Và đa số du khách biết đến Hà Nội khi hương hoa sữa mùa thu đã ngấm ngầm đi vào nỗi nhớ. Cô bé của tôi thì muốn nhớ đến thành phố của mình với buổi sớm sương giăng trên các nẻo đường. Khi đã sống ở Hà Nội và rời đi tới những miền đất khác, trái tim cô bé ấy vẫn ghi đậm cảm xúc bảng lảng những hình ảnh quá đỗi thân quen. Và chỉ có bấy nhiêu về nơi ấy, đâu còn gì trong em sống dậy được nữa khi đôi mắt đã không còn thấy ánh mặt trời?
    Khi tiếng còi tàu rúc lên hồi tiễn biệt, em ngồi đó hướng ánh mắt vô hồn ra ngoài khoảng không sân ga. Đưa tay ra ngoài cửa sổ tàu, em biết nắng đang nhảy nhót trên bàn tay mình, gió đang vỗ về chia sẻ và ở đâu đó hương hoa sữa thoảng đưa rất nhẹ. Vậy là em sẽ rời Hà Nội và đi vào Nam. Đưa tiễn em lần cuối là con gió mùa thu chợt lạnh. Em chỉ cảm thấy thế. Em không thấy những nỗi buồn trên gương mặt của ai đó, không biết người nào tiễn đưa em đứng ngoài kia ôm mặt khóc... Giờ thì ngày cũng như đêm, em đánh rơi ý niệm về thời gian và không gian để mà mong muốn bất kể điều gì. Có lẽ, em đã muốn nhìn thấy ai ngoài kia lần cuối. Nhưng rốt cuộc, bất lực trước những cảm giác mới không thể thay thế đôi mắt, em bật khóc. Tàu chuyển bánh và mang theo tất cả vào ký ức xa rồi ánh sáng...
    Cô bé lẳng lặng ngồi nghe bên thềm mưa thêm ngày một nặng hạt. Không chút ánh sáng. Ngoài đường chắc không còn ai lai vãng. Ngồi sát vào góc tường, lục tìm trong chiếc túi đeo bên mình, em lấy tai nghe và lần tìm những phím bấm trên chiếc mp3. "Đêm nằm mơ phố" mang nhiều hàm nghĩa và trong nỗi khát khao của em, được một lần nhìn thấy lại ánh sáng. Bỗng nghe đâu đó tiếng thở dài. Nghe quen lạ! Nhưng rồi tiếng nhạc nhẹ chầm chậm lướt đi...
    Nhạc sỹ: Việt Anh
    Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
    Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
    Em như là sương khói, mong manh về trên phố,
    Đâu hay một hôm gió mùa thu.
    Đã có lần em thấy từ khung cửa sổ phòng mình cả căn gác mái đắm trong một màu vàng huyền ảo dưới ánh trăng. Trăng thì chẳng bao giờ vỡ đâu, em nghĩ thế. Nhưng giờ đây trong con mắt nhìn bóng đêm hoàn hảo, em mơ ước lại được về căn gác ấy, ngồi nơi thềm trăng và hát. Điều duy nhất em làm được, là tưởng tượng trong tăm tối một chút ánh sáng nhỏ nhoi. Và dường như em đã tự huyễn hoặc mình bao lần rồi, thứ chỉ tồn tại trong kí ức. Nhớ làm sao, những con phố lá vàng rơi đầy, thành cổ rêu xanh nghìn tuổi, những sớm sang mùa sương giăng quanh những con đường bên người ấy... Đến một cảm giác về gió cũng rất mơ hồ nếu không thấy tóc mình bay lên, không biết nắng nếu không thấy nóng khi đi chân trần trên đất, không biết trời sắp mưa vì đâu còn thấy mây giông trên đầu. Nhưng điều buồn nhất với em là không thể cảm thấy sương rơi bên mình dù đã rất cố gắng đưa tay về trước tới khi ướt đẫm nước trong lòng tay. Thứ mà đơn giản em có thể nhìn thấy được mỗi hoàng hôn, thứ như khói trắng lửng lơ trong không trung sao thật khó, thật nhớ, thật buồn. Em không thể cầm lấy, em không thể sờ thấy,thật buồn là em không có cảm giác với điều làm em nhớ nhất về Hà Nội được nữa, vì em không thể nhìn thấy...
    Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
    Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
    Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
    Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng
    Tiếng nhạc chậm buồn và tiếng hát lảnh lót giữa thu không cứ luồn vào trong ký ức, khơi dậy cái nhìn ngày thời tiết chuyển mùa. Nhưng em chỉ cảm nhận được ánh đèn leo lét trong quán từ một nguồn hơi ấm nhỏ nhoi cạnh mình. "Đêm nằm mơ phố" như nói lên nỗi niềm trong em, đã quá nhẹ với xót xa và đau đớn nhưng vẫn da diết và dễ dàng bật khóc. Em không biết ở Sài thành trời có đổi gió bất ngờ như ngoài Bắc hay không. Nhưng đêm hôm nay em cứ mang theo áo khoác và ngồi chờ điều kì diệu của mình đến. Một ngày nào đó tay biết lạnh mùa đông, biết thứ mật vàng ánh trăng theo gót về nhà, thì giờ đây em cứ ủ dột bên ánh đèn dầu tù mù của người chủ quán cóc. Chiếc ghế gỗ cứ chực nghiêng qua một bên, em sợ nó đổ nếu không nhìn thấy nó khập khiễng. Ừ nhỉ, em chênh vênh nhận ra mình đâu nhìn thấy... Ngoài trời, ánh trăng có đi qua những đám mây đen dày mà rót xuống con đường buồn im vắng?... Con đường vàng ánh trăng... Có tiếng ho khẽ. Em khẽ hỏi người chủ quán:"đường phố mùa này ở Sài Gòn vàng vọt quá bác nhỉ?". Người chỉ quán cất giọng trầm khàn trả lời:" Đêm nào chẳng vậy, cháu. Đèn cao áp đầy đường mà". À... em bật lên tiếng thốt khẽ. Em quên mất, em không nhớ ra ánh đèn thành phố thế nào. Em mỉm cười, đôi mắt xa xăm hát khe khẽ theo bài hát...
    Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
    Quên đi tình yêu quá vô cùng.
    Sương giăng Hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
    Tôi soi tình tôi giữa đời em
    Có một điều ước trong đêm nay, em đã chờ đợi cả năm rồi, hình như chừng đó thời gian thì phải, cái nắm tay ấm áp và những lời thì thầm kể chuyện đường phố. Em đã hầu như chỉ biết đến cuộc sống buồn tẻ nơi căn phòng tràn ngập hương hoa tử đinh hương nồng nàn mỗi buổi sớm, tiếng đôi chim trong ***g líu lo hót, tiếng chú mèo quá đỗi hiền lành cứ cuộn tròn vào lòng em ngủ,... Và em chỉ đến cái quán cóc này một tháng nay để nghe không khí Noel đã về. Người ta đi chơi nhiều quá, còn em thì ngồi đây, từ lúc còi xe inh ỏi, tiếng bước chân loẹt xoẹt qua lại, tiếng người nói râm ran không một giọng Bắc... Không còn nhớ nổi trong ngày xưa ấy, sương có giăng mắc trên những cành thông, có thấy cái lạnh thấu da nhưng vẫn cảm thấy ấm áp bên bạn bè, có nhìn thấy ánh trăng buồn bã thay vì những ánh đèn trang trí khắp đường phố. Em lại ngồi đây, đôi mắt đã chết, cái nhìn đã hết, đâu còn gì niềm vui, không ông già Noel nào cho em được cảm giác xưa ấy. Em ngồi tới quá khuya và điều ước của em có lẽ phải được thực hiện rồi, nếu được... Em bật khóc và lần này em không giấu được tiếng thổn thức nữa...
    "Em có muốn nhớ lại ngày bên anh không?"
    Và chỉ có thế, em ngẩng lên, im bặt, nhớ lại điều gì đó, tiếng thở dài, tiếng ho nhẹ, tiếng của ... Anh!? Em đưa tay về trước. Lần tìm hình dạng khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, đôi môi ấy,... Em sửng sốt quá. Và em biết, đêm nằm mơ phố lại về ...
    Huy Hoàng
  6. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Khi Giấc Mơ Về

    Tác Giả: Đức Trí
    Trình Bày: Phương Thanh
    http://mp3.baamboo.com/Mp3/default.aspx?search=Khi%20Gi%e1%ba%a5c%20M%c6%a1%20V%e1%bb%81%20-%20%c4%90%e1%bb%a9c%20Tr%c3%ad%20-%20Ph%c6%b0%c6%a1ng%20Thanh&choice=1&page=1&tab=mp3
    http://www.nhacso.net/music/baihatvang/24_KhiGiacMoVe/
    Khi giấc mơ đã quay trở về
    Em vẫn không tin rằng có ngày em
    Sẽ đón anh nơi cuối đường...
    Em nhớ không khi xưa ta gặp nhau
    Chính cũng nơi đây ta ngồi mơ
    Về giấc mơ nơi thiên đường...
    Rồi một ngày anh đi
    Em buồn như khóc anh đâu hay biết
    Bao đêm em thức nước mắt đầy vơi khóc theo dêm dài.
    Dù giờ này anh biết
    Xa nhau năm tháng hôm nay anh cũng đã quay về đây,
    Bên em đêm ngày chẳng muốn chia tay!
    Nhưng tiếc thay anh ơi những mộng mơ mãi cũng chỉ là những mộng mơ,
    Chẳng có thiên đường bao giờ!
    Anh biết em trách anh cũng vì anh bước đi con đuờng nơi mà ta
    Chẳng thể đến với nhau bao giờ...
    Ðường gập ghềnh anh đi,
    Riêng một mình anh đường dài anh đi
    Nơi đây anh đứng chẳng biết làm chi chẳng biết nói gì,
    Rồi chợt buồn em khóc
    Anh đâu hay biết trong tim em chỉ có riêng mình anh,
    Yêu anh cho dù phải cách xa anh!
    Em mãi mơ giấc mơ đến ngày em có anh bên đời
    Nhưng chẳng biết nên làm thế nào
    Anh biết em trách anh cũng vì anh bước đi con đuờng nơi mà ta
    Chẳng thể đến với nhau bao giờ...
    Khi Giấc Mơ Về
    Yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn còn phải có chữ phận. Với ai tình yêu bắt đầu có duyên cớ và chia tay với đầy đủ lý do biện minh. Còn tình yêu đến với em không ngờ và rồi cũng lặng lẽ bước đi không nói trước. Cũng giống như cách em bắt đầu và kết thúc tình mình chỉ bằng một câu hát xa đưa, ?oKhi giấc mơ về? ?
    Khi giấc mơ đã quay trở về
    Em vẫn không tin rằng
    Có ngày em ra đón anh nơi cuối đường.
    Anh nhớ không khi xưa ta gặp nhau
    Chính cũng nơi đây ta ngồi mơ...
    Về giấc mơ nơi thiên đường.
    Em mộng mơ nhủ mình sẽ yêu dài lâu lắm. Còn anh lơi lả nghĩ rằng tình chỉ là bóng chim câu. Nên cách ta đến với nhau tựa như một giấc mơ đến giờ vẫn còn nguyên những tiếng thở sâu, những câu nói mớ thổn thức và cả những hạt long lanh buồn lẩn trong khoé mắt. Thật đấy! Hay có giả đi chăng nữa đấy, em vẫn tin rằng, có ngày sẽ gặp lại giấc chiêm bao ngọt ngào ấy. Bởi tình trong em vẫn còn đong đếm từng ngày buồn bã mà đâu biết liệu trong anh niềm yêu có bao nhiêu đấy hay đã cạn hết!
    Người ta cứ ví von cuộc đời là một con đường, gặp nhau là chuyện ngẫu nhiên và đi ngang qua nhau là điều bình thường. Còn em khi sinh ra trong đời và tới tuổi vừa yêu chỉ biết đứng nơi chặng cuối một con đường để chờ đợi và trao đi yêu thương. Điều ấy làm nên em, một giản dị, một yêu, một xót đắng! Cho đến lúc mình thuộc về nhau, anh mới hiểu rằng, em là một người quá khác so với những trạm dừng chân anh từng ghé tới. Anh chợt hiểu ra em đâu phải chỉ chân thật đến lạ kỳ mà sự hiếm có những nỗi hi sinh trong em xứng đáng nhận về nhiều tình hơn là để yêu. Đó chính là lúc, anh dứt áo ra đi..
    Nhạc sỹ: Đức Trí
    Rồi một ngày anh đi
    Em buồn như khóc anh đâu hay biết
    Bao đêm em thức nước mắt đầy vơi rớt theo dêm dài.
    Dù giờ này em biết
    Xa nhau năm tháng hôm nay anh cũng đã quay về đây,
    Bên em đêm ngày chẳng muốn chia tay.
    Anh đối diện với sự thật rằng em là thứ bùa thuần khiết làm sự chân giả trong anh tự cúi mình hiện hữu. Tựa như lúc trước khi anh bước đến bên em một cách lãng tử với bụi đường vạn dặm những cuộc tình mây mưa giờ phải khập khiễng sóng đôi cùng em chỉ trên đôi chân trần giấu kỹ. Ấy thế nhưng em đã yêu đến độ làm sáng mát tâm hồn anh và thả vào đó cơn gió lành thứ tha. Vào chính lúc ấy, trong khi một bên là những cân đo về hạnh phúc của mình, một bên là những nghĩ suy cho em, anh đã chọn cho mình lối đi em không hề mong muốn.. Xa em để em có người yêu thương xứng đáng hơn anh!
    Nhưng tiếc thay anh ơi
    Những mộng mơ mãi cũng chỉ là những mộng mơ,
    Chẳng có thiên đường bao giờ!
    Em biết anh trách em
    Cũng vì em bước đi con đuờng
    Nơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ.
    Câu chuyện tình rồi sẽ khép lại cọt kẹt như cánh cửa trì hoãn những cái nhìn sau cuối. Em vội vàng kiếm một góc khuất úp mặt vào đó thổn thức và uất hận. Anh âm thầm sải bước lựa cho thân mình bớt run và kiêu hãnh ngẩng đầu. Đâu là câu trả lời thỏa đáng cho em và đâu là lời bào chữa hợp lý cho anh. Mình tự nhiên đứng giữa một cánh đồng trống trải những lời thì thầm than khóc, trên đầu tan tác bóng mây ảm đạm, gió thúc từng hồi đau đớn còn bước chân đi bết dính xót xa... Vì sao giữa ngã ba đường người chọn cho cả hai hai ngả gập ghềnh. Chẳng phải khi xa nhau mỗi người sẽ lại một mình ôm hết thảy nhớ thương dồn lại câm nín, đơn phương mang nặng bóng hình rạn vỡ rồi biết tới khi nào những đoạn đường đan xen vào đời nhau lần nữa đây?
    Lần cuối cùng bên nhau, em đã muốn trách hờn anh mà không thể thốt lên lời. Lần cuối ấy nhìn nhau, anh vẫn chỉ giữ kín những lời giải đáp tại sao trong em. Để rồi, giữa sân ga tiễn đưa những mối tình tan vỡ, nước mắt em không thể níu bước cái quay lưng vội vã của anh. Con tàu định mệnh mang anh đi bỏ lại đằng sau làn khói hào hển, vội vã sầm sập khuất dần trong tiếng khóc ngất của em. - Anh! Yêu là thế sao!? Cả hạnh phúc và bất hạnh rơi xuống: ban đầu tan dần vị ngọt để cho nhựa đắng sau cùng ứa ra. - Em! Em sẽ không biết trong tim anh chỉ có bóng hình một người anh yêu mãi mãi. Nếu yêu là dành cho nhau hạnh phúc, anh sẵn sàng nhường bước cho một nguời xứng đáng hơn anh. Và cho dù yêu là phải cách xa em?
    Đường gập ghềnh em đi,
    Riêng một mình em đường dài em đi
    Nơi đây anh đứng chẳng biết làm chi chẳng biết nói gì,
    Rồi chợt buồn em khóc
    Anh đâu hay biết trong tim em chỉ có riêng mình anh,
    Yêu anh cho dù phải cách xa anh.
    Đếm trong đời được mấy niềm vui hạnh phúc, mà sao nhớ thật nhiều những nỗi buồn bất hạnh? Em cứ mãi tự hào về mình chuyên chính, tri kỷ mà quên đi, đôi khi không hoàn hảo mới cần bù đắp cho nhau. Anh lại vô tình cho rằng mình hi sinh tình yêu là cách cho em tương lai tốt đẹp mà không hiểu, có khi yêu là trọn vẹn cả đời. Để giờ đây, trong anh là xót xa còn em lại đầy nhức nhối.
    Em mãi mơ giấc mơ đêm ngày
    Em có anh bên em muôn đời
    Nhưng chẳng biết nên làm thế nào.
    Em biết anh trách em
    Cũng vì em bước đi con đường
    Nơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ
    Em sẽ vẫn mơ về một nơi tựa thiên đường có thực, giản đơn là nơi đó có anh bên cạnh. Còn anh, nếu nghe đâu đó câu hát cuối cùng trong bài "Khi giấc mơ về", có nghĩ, yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn?

    Được 1moment sửa chữa / chuyển vào 10:09 ngày 28/12/2007
  7. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    You have to mutually make a decision, "We are going to be together, and this is what we are going to do, and here is how we are going to behave, and this is what we will do to protect it, grow it, make it secure and happy." Anybody these days who walks into a marriage without discussing it, without having total trust and respect, without having a general understanding about how you will make the marriage work, is headed for trouble.
    The trick is knowing and trusting yourself, and finding the person who respects you and makes you a better person, rather than causing you trouble. Oh man, I know SO many people who "love" someone who, male or female, just makes their life misery and they lose time, money, and feeling trying to make a relationship work when only one person is working on it. Love--and marriage--should make you happy, not stressed or depressed.
  8. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội mấy hôm nay thật lạnh quá cậu nhỉ. Nó làm tớ nhớ lại những cảm giác được ôm cậu thật chặt...
    Mấy hôm nay tớ đã thôi không còn khóc nhiều như trước nữa. Tớ không biết... có lẽ tớ đã làm đúng... Nói chuyện thật rõ ràng để trong mình không còn hi vọng nào cả... Thực sự thì lòng tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn...
    Cậu giữ gìn sức khoẻ nhé
  9. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Tôi yêu anh đến nay chừng có thể
    Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
    Nhưng không muốn anh bận lòng thêm nữa
    Hay hồn anh phải gợn sóng u hoài
    Tôi yêu anh, âm thầm, không hi vọng
    Lúc rụt rè, lúc hậm hực lòng ghen
    Tôi yêu anh, yêu chân thành, đằm thắm
    Cầu anh được người tình như tôi đã yêu anh
  10. 1moment

    1moment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Who are you? And how are you? How much does this change?

Chia sẻ trang này