1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Marquez và những câu truyện em ko hiểu.

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Nov, 18/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Nov

    Nov Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2001
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Marquez và những câu truyện em ko hiểu.

    Người chết trôi đẹp nhất trần gian

    Có một vật bí hiểm màu xám mang vẻ bí hiểm từ ngoài khơi đang dạt vào bờ.Những đứa trẻ nhìn thấy nó, lúc đầu tưởng là một chiếc tầu chiến địch nhưng sau thấy nó chẳng treo cờ cũng chẳng có hệ thống cột buồm, chúng lại nghĩ rằng đó là một con cá voi. Khi vật đó đã đậu lại ở bãi biển bọn chúng liền ùa xuống nước,xúm lại thi nhau gỡ hết rong rêu, vẩy cá, cả xác những con sứa bám xung quanh, chỉ đến lúc này bọn trẻ mới nhận ra đó là một người chết trôi.
    Thế là cả buổi chiều hôm ấy chúng nghịch cái xác chết,hết đào lên lại chôn xuống cát.Bỗng có người nhìn thấy kêu toáng lên cho mọi người hay biết, lúc ấy chúng mới chịu thôi .Những người đàn ông khiêng cái tử thi này về một ngôi nhà gần nhất đều kêu rằng chưa bao giờ họ khiêng một người chết trôi nào nặng như thế và họ bảo với nhau rằng vì đã ngâm lâu dưới biển nên nước đã ngấm tới xương. Khi cái xác đã được đặt xuống sàn nhà, ngươi ta nhận thấy đó là một cái xác to đùng chưa từng có bởi nó choáng gần hết gian nhà.Nhưng mọi người lại nghĩ rằng theo đặc tính tự nhiên của những tử thi chết trôi bao giờ nó cũng trương phình ra, Chỉ có hình thù của nó mới cho phép người ta nhận ra đó là một cái thây người bởi vì da của nó được bao phủ bởi một lớp bùn mang màu xanh của biển.
    Không cần phải rửa mặt cho anh ta cũng nhận ra anh là một người lạ mặt. Làng này chỉ có khoảng 20 nóc nhà lá,những ngôi nhà này được dựng lên một doi đất dã heo hút lại rất hẹp đến nỗi mỗi bận đi vắng các bà mẹ đều lo gió thổi con mình ra biển. Làng hẹp đến nỗi ko có đất để mai táng người chết và buộc phải ném tử thi xuống vực biển, nhưng biển ở đây rất hào hiệp và hiền lành với con người,vả lại đàn ông trong làng này ko lấy gì làm đông lắm chỉ cần 7 chiếc thuyền cũng vừa đủ chở họ. Do đõ khi có cái xác chết trôi này những người đàn ông trong làng đưa mắt nhìn nhau đã biết ngay trong số họ ko thiếu một ai.
    Đêm đó đàn ông ko đi biển. Họ vội tản đi các làng lân cận hỏi xem ở đó có người mất tích ko.Đàn bà ở lại trông nom người chết trôi, rồi lấy chiếc lược làm bằng gô đồi mồi gỡ hết rong biển bám ở tóc anh ta.Trong lúc tắm gội cho người chết , các bà các chị thấy rằng rong rêu này là thứ chỉ có ở biển Thái Bình Dương và quần áo của anh ta rách bươm như thể anh ta đã bơi qua rùng san hô. Họ còn nhận ra rằng người chết trôi này rất kiêu hãnh bởi anh ta ko mang biểu hiện cô đơn thường thấy ở những người chết trôi ngoài biển, cũng chẳng có biểu hiện gì là cầu cứu của những người chết trong sông. Khi tắm gội xong cho người chết trôi này mọi người bỗng nín thở im lặng vì nhận ra anh ta thuộc lớp người hiếm có ko chỉ vì anh ta là người cao nhất khoẻ nhất và dũng cảm nhất mà còn vì ngay khi ngắm nhìn anh họ vẫn ko thể tin được rằng trong cuộc đời lại có người đàn ông đẹp đến thế.
    Khắp cái làng này ko có lấy một cái giường đủ rộng để anh nằm vừa, cũng chảng có chiếc bàn nào chắc chắn đủ sức chịu nổi sức nặng của anh.Anh ko mặc vừa quần áo của đàn ông làng này dù đó là quần diện ngày lễ của những người đàn ông cao nhất ,dù đó là sơ mi diện ngày chủ nhật của những người đàn ông vạm vỡ nhất.Cả những đôi giầy ngoại cỡ đóng đẹp cũng ko vừa chân anh.Cái cơ thể ngoại và đẹp đẽ đó của anh khiến các bà các cô khoái chí và thế là họ lấy luôn vả buồm may cho anh chiếc quần và một chiếc áo sơ mi để anh đi sang thế giới bên kia với tất cả niềm kiêu hãnh của mình.Ngồi thành vòng tròn các chị vừa khâu quần áo vừa ngắm nhìn anh và đột nhiên nhận ra chưa bao giờ cơn gió lại gào thét như lúc này và biển Caribe cũng chưa bao giờ sôi động như đêm ấy,các chị đoán rằng những thay đổi bất thường đó của thiên nhiên là những điềm báo ít nhiều có liên quan đến người chết trôi này.Họ nghĩ rằng nếu con người quý hoá ấy mà sống trong cái làng này thì nhà của anh hẳn phải có cửa rộng trần cao,sàn chắc chắn nhất,giường nằm của anh hẳn phải rộng rãi và vững trãi nhất và người vợ của anh phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Họ lại nghĩ rằng anh là người có mãnh lực đến mức có thể gọi tên cá,cá phải nhẩy lên khỏi biển,khơi dòng nước ngọt nước ngọt phải trảy ra ngay từ nơi chỉ có đã phèn,trồng hoa trên vách biển,hoa phải nở. Họ còn so sánh anh với chính các đức ông trồng của mình và co rằng đám đàn ông ko có khả năng làm trong cả đời mình cái mà anh chỉ làm trong một đêm và tự đáy lòng mình các chị chán ngấy những con người đó, coi như họ là những sinh vật tởm lợn và vô vị trên mặt đất này. Bọn họ cứ mải mê theo đuổi những ý nghĩ ma quái ấy cho tới khi có một cụ già nhất, mà vì là người già nhất nên cụ đã có thể bình tâm quan sát ngườ chết trôi, bỗng thở dài nói :
    - Người này có khuôn mặt của Êxtêban !


    Phù buồn ngủ quá.Để mai post nốt vậy.Đọc truyện này lần đầu năm lớp 5 vốn chẳng hiểu gì mấy nhưng mà cảm thấy thích lắm,vì nó có gì đó thật đẹp...có lẽ vì hồi đấy em vẫn còn yêu biển.
    Bây giờ đọc lại đến đoạn này em chợt hiểu một số điều mà trẻ con ko thể hiểu,buồn cười quá.
  2. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Thứ nhất nhắc em: Khi viết câu truyện thì phải viết là câu chuyện nhé. Còn không có chữ câu đằng trước thì viết là Truyện nhé.
    Anh cũng không hiểu em hỏi cái gì kia, em không hiểu về ngôn ngữ ông ấy dùng, hay là về nội dung câu chuyện???
  3. fri13th

    fri13th Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    lớp 5 hở bác? em xin được thú thật là năm lớp 3 em đọc Cô bé bán diêm xong thì nguyên buồng chuối rơi vào đầu và em tự nhủ papa monkey cái ông này, sao lại nổi tiếng được chứ, truyện thế thì papa ai hiểu được
    đến lớp 6 thì em rất mê truyện Andersen
    và lớp 5 thì em chưa đọc Marquez
    cơ mà bác nói thế nghĩa là bi giờ thì bác đã hiểu ấy rầy?
    em thì ko hiểu Trăm năm cô đơn, thực sự là ko hiểu lắm, em đọc nó cách đây tầm 3,4 năm gì đấy, ko hiểu mà chỉ cảm nhận thôi, cảm giác 1 cái gì đó, giống như khi xem perfomance, cảm thấy 1 cái gì đó, nhưng để diễn đạt lại cho con bạn đang tò tò đi cạnh mình và liên tục đặt những câu hỏi, kiểu ng ta dịch ngoại ngữ ấy, đấy lại là vấn đề khác
    chúc 1 ngày chủ nhật tốt lành!
  4. MM_MM

    MM_MM Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    13/04/2004
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng không hiểu truyện trăm năm cô đơn lắm và mới đọc cách đây một năm. Còn cả truyện " Đồi gió hú " thì thực ra phải đọc đến lần thứ 2 mới hiểu được nội dung sơ sơ của nó. Chưa được đọc lần thứ 3 nên không thể cảm nhận được giọng văn của Emili. Chắc phải cố gắng để mà hiểu hết nó mới được. Còn truyện mà bạn Nov post lên có lẽ chưa được đọc hết và cũng chưa bao giờ được đọc văn của Maquez nên cũng không thể hiểu được nốt. Hic, chắc mình kém trí ...
  5. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Thế bạn đọc Trăm năm cô đơn của tác giả nào vậy??
  6. Nov

    Nov Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2001
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Đúng vậy, phần lớn chị em khi nghe nói nhìn lại nguòi chết thêm một lần nữa đã ko thể nhận ra đó là Êxtêban. Nhưng các cô gái trẻ, vốn bướng bỉnh hơn, vẫn khăng khăng cho rằng nếu mặc quần áo tử tế cho anh, nếu đi giày màu vecni cho anh và nếu quàng cho anh rất nhiều hoa thì anh sẽ có cái tên là Lautểoo. Nhưng đó chỉ là ý tưởng trống rỗng mà thôi. Do thiếu vải nên quần áo cắt cho anh đều ko vừa.Chiếc quàn đã cắt rồi lị may vụng nên anh mặc chật căng.Chiếc áo sơ mi vừa cài khuyu xong thì cả hàng cúc đứt tung dường như cái sức sống tiềm ẩn trong trái tim anh đã dứt đứt những chiếc cúc ấy.Sau nửa đêm tiêng gió hú ngày một yếu dần và biển Caribê cũng ngày một lặng hơn. Trái lại căn phòng này bỗng trở nên ồn ào hơn bởi vì ko còn nghi ngờ gì nữa, người chết trôi này chính là Êxtêban. Những chị đã mặc quần áo cho anh,những chị đã cắt móng tay cho anh, những chị đã trải đầu cho anh , ko thể ghìm lòng mình được nữa khi buộc phải đặt anh nằm xuống sàn nhà. Ngay chính lúc này chị em mới hiểu rằng với tấm thân ngoại cỡ ấy anh đã phải chịu bao nỗi bất hạnh, bất hạnh ngay cho đến khi chết. Người ta buộc anh đứng suốt buổi ko biết làm gì với đôi bàn tay trắng hồng mềm mại khi bà chủ nhà tìm cái ghế đẩu chắc chắn mời anh ngồi mà lòng thấp thỏm sợ ghế gãy: Êxtêban ơi! Hãy ngồi xuống đi ! Làm ơn hãy ngồi xuống nào ;còn anh , lưng dựa vào tường , mặt mày hớn hở ; Bà ơi, cứ để mặc cháu, cứ để cháu đứng thế này cũng được mà, vẫn tựa lưng vào tường trên đôi chân đỏ hòn và cái lưng đã trai ra do phải lặp đi lặp lại một động tác duy nhất trong tất cả các cuộc thăm viếng hàng xóm, bà ơi! bà đừng ngại,cứ để mặc cháu cứ để cháu đứng thế này cũng được ; mà hình như anh làm thế cốt để khỏi mang tiếng to xác ngồi gãy ghế nhà người khi đứng trước mặt anh thì mời mọc tha thiết ; đừng đi vội Êxtêban nhé, hãy đợi một lúc cho cafe nóng đã, nhưng khi anh vừa đi khỏi thì lại lẩm bẩm :Thế là đã cút rồi cái thằng ngớ ngẩn to xác, sao mà tốt thế, đã bước đi rồi cái thằng to đầu dễ thương. Các bà nghĩ tới điều đó trước lúc trời gần sáng...Sau đõ ít lâu, khi lấy khăn che mặt cho anh, các bà các chị đã thấy anh vĩnh viễn chết rồi, nom anh yếu ớt y hệt các đức ông chồng của mình và họ đã khóc ah bằng những giọt nước mắt chảy từ trái tim mình. Chính cô gái trẻ nhất đã khóc oà lên trước tiên. Những người đàn bà khác, do ấm ức mãi rồi ,được thể cũng oà lên khóc theo, lúc đầu còn là tiếng thở dài não ruột sau đó là tiếng than khóc, bởi cái người chết trôi ấy đối với họ ngày càng hiển nhiên là Êxteban .Họ khóc anh mãi tới mức anh trở thành người cô đơn nhất thế gian, trở thành người hiền lành nhất , con người tận tuỵ nhất, Êxteban đáng thương !Họ cứ khóc rưng rức như vậy cho tới khi những người đàn ông trở về nói rằng người chết trôi này ko phải là người của các làng lân cận. Thế là các bà, các chị các cô cảm thấy một niềm vui lâng lâng giữa 2 hàng nước mắt:
    - Lạy chúa ! - Bọn họ nói - Đích thị là người của chúng ta rồi.
    Những người đàn ông tin rằng đó chỉ là nỗi hoảng sợ thoáng qua của bọn đàn bà mà thôi. Đêm qua do phải chạy đi hỏi các làng lân cận có người mất tích ko nên giờ đây bọn họ đều mệt bã người.Họ chỉ mong trút bỏ ngay lập tức cảnh ồn ào như ong vỡ tổ do cái xác chết gây ra trước lúc ông mặt trời lên cao tải nắng lửc xuống, nhất là trong cái ngày oi bức ko một ngọn gió này. Bọn họ vội vàng lấy cột buồm buộc thành một cỗ đòn chắc chắn đảm bảo khiêng cái xác chết trôi này ra tới vực biển nơi làng vẫn thường an táng người chết của mình. Bọn họ còn muốn buộc thêm cái mỏ neo to vào củ khoai chân của xác chết để nó chìm hẳn xuống đáy biển, nơi cá phải mù mắt và những người thợ lặn giỏi nhất cũng ko bao giờ lặn tới.Bằng cách này, họ nghĩ thế, dòng nước ngược ko thể đẩy xác chết trở lạ bãi biển như đã có một vài trường hợp trước đây đã từng xảy ra.
    Song trong lúc đàn ông càng khẩn trương làm việc thì đàn bà bầy đủ mọi việc để làm mất thời gian.Hốt ha hốt hoảng như gà mẹ mất con, bọn đàn bà chạy tới lục trong rương hòm để tìm những chiếc bùa hộ mạng cho những người đi biển.Ở chỗ này những cô tranh nhau đeo cho anh những chiếc bùa cầu gió thuận, chỗ kia mấy bà tranh nhau đeo cho anh những vòng tay phước. Và sau nhiều lần quát tháo ầm ĩ; Hãy cút khỏi nơi đây ,hãy tránh ra đằng kia, này nhìn đây này, suýt nữa làm người ta ngã phải xác chết. Bọn đàn ông giận tràn hông và bắt đầu chửi bới vì sao lại đeo nhiều vòng quý cho cái xác vô chủ này thế, à mà các bà ko biết rằng hắn đeo nhiều thứ kia thì cá mập ko biết đuổi theo rỉa hết đi à.Mặc cho các ông nói gì thì nói, các bà vẫn cứ tiếp tục đeo những trang sức quý của mình cho anh, cứ bắng nhắng đi lại va phải các ông. Lúc này các bà các chị các cô ko khóc nữa mà chỉ đôi lúc bật ra những tiếng thở dìa não ruột. Chính điều đó càng chọc tức bọn đàn ông hơn,buộc họ phải nói :Ở đây chưa từng có chuyện huyên náo như thế chỉ vì một người chết trôi xa lạ,một cái xác vô chủ,một của thừa thiu thối.Ngay tức khắc một bà vì nén giận chẳng được, đã lật tung cái khăn che mặt người chết và thế là cả đám đàn ông câm họng im bặt
    Đó là Êxtêban. Bọn đàn ông ko thể nghi ngờ được nữa nếu như có ai nói với họ rằng đó là ngài Oantơ Ralitx (tiện thể cho em hỏi có bác nào biết ông này là ai ko ), thì có lẽ chính họ sẽ hình dung ra ngài với thứ tiếng anh nói giọng Mỹ của ngài,với khẩu súng săn và chú vẹt của ngày đậu trên vai, song đây là Êxtêban, một con người hiền lành trên thế gian này. Như con cá, anh nằm trên sàn nhà,mặc chiếc quần chặt ních, cái áo sơ mi phanh cúc, chân ko quấn sà cạp, móng chân anh thô phải dùng dao mới cắt nổi. Chỉ cần nhìn mặt anh một lần là đã nhận ra ngay vẻ bẽn lẽn của anh , rằng anh ko có tội gì ngoại trừ điều anh là người cao lớn quá,nặng quá,đẹp quá và nếu như anh biết trước sự thể như thế này thì anh đã tìm nơi thật bí mật để trầm mình, thật đấy nói một cách nghiêm túc đấy.Sự hiện diện của anh là có thực, rất thực đến mức ngay cả những người đàn ông hay ngờ vực nhất ,những người trong những đêm thanh vắng ở ngoài khơi đang héo ruột héo gan lo ở nhà vợ mình vì đợi họ no chán vẫn ko thấy về, ao ước được chung chạ với những người chết trôi, chính những cong người ấy, và cả những người đàn ông sắt đá nhất cũng phải mủi lòng thật sự trước Êxtêban chân thành.
    Rồi đám tang của Êxtêban được cử hành với nghi thức trọng thể nhất có thể có đối với một cái thây vô chủ. Những cô gái đi hái hoa ở các làng bên cạnh khi trở về đã mang theo một số bạn bè vốn ko tin chuyện các cô kể; đến lượt các cô này sau khi tận mắt nhìn thấy người chết trôi đẹp nhất trần gian , đi kiếm thêm hoa cho anh khi trở về lại kéo thêm nhiều cô khác...,cứ như vậy cho tới khi làng này đầy hoa và đông nghịt người đến nỗi ko len chân nổi. Phút cuối cùng của tang lễ đã đến và mọi người ko đành tâm đưa anh côi cút đi về thế giới bên kia nên làng chọn cho anh một ông bố và một bà mẹ trong số những cụ già được kính trọng nhất , một số người nhận là anh em của anh , số khác nhận là chú, bác, cô, gì, cháu, chắt , là anh em họ với anh...Thế là nhờ có anh mà cả làng này bỗng chốc trở thành những người ruột thịt của nhau.Tít ngoài khơi xa, khi nghe thấy tiếng khóc đưa ma có một số thuỷ thủ bỗng dưng bị mất phương hướng và người ta còn biết rằng trong số họ có một người khi nhớ câu chuyện những nàng tiên cá thuở xưa đã vội lấy thừng nhờ đồng đội trói mình vào cột buồm chính.Trong lúc tranh nhau khiêng người chết trôi đepk nhất trần gian, trước vẻ đẹp rực rỡ của anh ,những người đàn ông, những người đàn bà lần đầu tiên cảm thấy những con đường chạy trong làng mình sao mà trống trải,nhận thấy cái sân nhà mình sao mà cằn cỗi ,nhận thấy những ước mơ của họ sao mà chật hẹp thế. Người ta ném người chết trôi xuống biển ko cần phải buộc thêm mỏ neo để phòng khi anh muốn ,hay khi nào anh muốn để anh trở về với dân làng.Chẳng phải nhìn nhau dân làng cũng biết rằng mình thiếu mất một người ,rằng từ nay trở đi ko bao giờ họ sẽ có anh bên cạnh. Nhưng họ lại nhận ra rằng từ đây tất thảy sẽ khác đi , những ngôi nhà của họ rồi sẽ có cửa rộng trần cao sàn chắc để hồn Êxtêban dạo chơi khắp làng mà ko va đầu vào bậu cửa, và trong tương lai sẽ ko còn ai lẩm bẩm cái mồm ; thế là đã chết rồi cái thằng ngố to xác, thế là đã về chầu tổ cái thằng ngố xinh xinh,thật là đáng thương bởi chính họ sẽ là người sơn quét lại tường nhà bằng những màu sắc vui mắt để mãi mãi kỉ niệm về Êxtêban , và rồi chính họ sẽ phá hoang, khai sòng nước ngọt và trồng hoa trên vách đá vực biển để một buổi mai nào đó, ngay giữa khơi, hành khách đi trên những con tầu khổng lồ bỗng thức dậy trong mùi hương nhài ngọt ngào và chính cái sụ kiện đó khiến vị thuyền trưởng trang trọng trong bộ đồng phục đắt tiền ,ngực lấp lánh huân trương chiến công ,một tay cầm ống nhòm ,từ trên buồng chỉ huy bước xuống bong tầu, tay kia chỉ hòn cù lao nằm ở phía chân trời biển Caribê và nói bằng 14 thứ tiếng :hãy nhìn về phía đó, nơi mà lúc này cơn gió đang ngủ dưới gậm giường, ở đó nơi mà giờ đây mặt trời đang chói chang toả rạng khiến cho hoa hướng dương phải lúng túng ko biết ngả về phía nào ,chính nơi ấy là làng của Êxtêban...
  7. Nov

    Nov Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2001
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Đấy là câu truyện đầu tiên của Marquez mà em được đọc.Lần đó em cứ cười mãi vì cảm thấy câu truyện lộn xộn và buồn cười làm sao đó.Đọc nhiều rồi cũng quen,nhất là từ khi đọc Hemminay. Nói thế nào về chuyện ko hiểu nhỉ.Là thế này nhá, bây giờ chúng ta bỏ qua hết những gì thuộc về ngôn ngữ bậc thầy,nội dung hay ý nghĩa đi vì như thế giống như ta đang phải đi qua một bài văn như vẫn thường làm khi ngồi trên ghế nhà trường vậy (thú thực em ghét học văn lắm).Là như thế này này,khi ta đọc xong một tác phẩm,thường thì ta có 2 cảm giác.Khi câu truyện rất rõ ràng (VD như "3 chàng lính ngự lâm chẳng hạn" ,hẳn các bác chẳng có gì băn khoăn về câu chuyện).Còn khi đọc xong Marquez hay một sô câu chuyện khác mà nếu có thời gian em sẽ post sau,ta đọc di đọc lại mãi,và băn khoăn : cái gì vậy nhỉ.Ko phải la ta ko hiểu nội dung, mà còn cái gì khác nó khiến ta phải băn khoăn.Rõ ràng là câu chuyện rất đơn giản,nhưng tất cả sự đơn giản đấy để làm gì,nghĩa là sao....Trời ạ,có hàng đống điều lung tung nhỉ.
    Có lần em đọc ở đâu đó một người nói về tác phẩm này " hay như là những người cao thượng như Êxtêban mà cái chết của anh đã làm thay đổi cả làng... "Hẳn cũng đúng nếu đi sâu vào các tác phẩm của Marquez ta thấy rất nhiều loại người mà phần lớn đều là những loại người mà như ông nói : người thú, người công cụ...(em vốn chẳn hiểu gì về mấy từ này).Nhưng Êxtêban khác vì anh là người chân chính và cao thượng....Mà anh đã sống một cuộc đời cô đơn và bất hạnh,điều đó làm anh trở nên cao thượng sao...
    Có nói cả ngày cũng ko hiểu.Nhưng dù sao,đoạn cuối cùng nói về làng của Êxtêban cũng thật là tuyệt nhỉ. Ở đâu đó trên biển Caribê, nếu có một ngày em đi qua......biết đâu đấy.
  8. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Hehe đúng là chủ nhật đẹp trời, vừa mời vào đã thấy có topic về Marquez. Mà em thì cứ động đến Marquez là em chiến liền.
    Lão Marquez này là một nhà kể chuyện thiên tài. Những câu chuyện của ông ta huyền hoặc và lôi cuốn chính bởi cái huyền hoặc đó. Người digan Menkyađết (nhân vật trong Trăm năm cô đơn) mỗi khi tới lại kể cho dân làng những câu chuyện về một thế giới lạ lùng. Đọc Marquez, bỗng dưng ta muốn nhìn cái thế giới quá quen thuộc này bằng một con mắt cũng lạ lùng như thế.
    Tôi đọc ?oNgười chết trôi đẹp nhất trần gian? lần đầu tiên khi còn nhỏ. Hồi nhỏ thấy thế nào thì bây giờ cũng thấy thích như thế. Thật là vui thích khi tưởng tượng ra cảnh tất cả đàn ông đàn bà già trẻ trong làng bao quanh và ca tụng một cái xác chết trôi to lớn, cô gái trẻ nhất là cô gái khóc nhiều nhất .
    Cái xác chết trôi đó, có lẽ cũng giống như hình ảnh ngôi làng bị chìm trong truyện ?oBiển của một thời đã mất?. Đó là những gì tốt đẹp, ngây thơ, trong trẻo, hiền hoà? mà người ta đã đánh mất. Chính vì đánh mất rồi nên người ta mới ca ngợi, mới thấy xúc động và mới chịu nâng niu nó. Extêban khi còn sống chẳng qua chỉ là một thằng ngốc lớn xác ngớ ngẩn vô hại vô dụng. Chết đi thì anh trở thành thiên thần.
    Những vị thần thì nên chết hoặc ít nhất là đừng có xuất hiện trong cuộc sống thực tại này. Exteban rất khôn ngoan khi anh ta chỉ làm thiên thần khi anh ta đã chết. Nếu không anh ta sẽ lại giống vị thần già khốn khổ. (bác nào còn nhớ tên truyện ngắn về lão thần già này không nhỉ?). Lão thần già hạ cánh xuống đất mong làm điều tốt cho những người sống, nhưng cuối cùng lão đã bị bắt nhốt vào chuồng gà, người ta đem lão ra trưng bày để thu tiền từ túi những kẻ hiếu kỳ. Hẹ hẹ.
    Mời các bác đọc lại đoạn cuối của Người chết trôi đẹp nhất trần gian:
    Trong lúc tranh nhau khiêng người chết trôi đepk nhất trần gian, trước vẻ đẹp rực rỡ của anh ,những người đàn ông, những người đàn bà lần đầu tiên cảm thấy những con đường chạy trong làng mình sao mà trống trải,nhận thấy cái sân nhà mình sao mà cằn cỗi ,nhận thấy những ước mơ của họ sao mà chật hẹp thế. Người ta ném người chết trôi xuống biển ko cần phải buộc thêm mỏ neo để phòng khi anh muốn ,hay khi nào anh muốn để anh trở về với dân làng.Chẳng phải nhìn nhau dân làng cũng biết rằng mình thiếu mất một người ,rằng từ nay trở đi ko bao giờ họ sẽ có anh bên cạnh. Nhưng họ lại nhận ra rằng từ đây tất thảy sẽ khác đi , những ngôi nhà của họ rồi sẽ có cửa rộng trần cao sàn chắc để hồn Êxtêban dạo chơi khắp làng mà ko va đầu vào bậu cửa, và trong tương lai sẽ ko còn ai lẩm bẩm cái mồm ; thế là đã chết rồi cái thằng ngố to xác, thế là đã về chầu tổ cái thằng ngố xinh xinh,thật là đáng thương bởi chính họ sẽ là người sơn quét lại tường nhà bằng những màu sắc vui mắt để mãi mãi kỉ niệm về Êxtêban , và rồi chính họ sẽ phá hoang, khai sòng nước ngọt và trồng hoa trên vách đá vực biển để một buổi mai nào đó, ngay giữa khơi, hành khách đi trên những con tầu khổng lồ bỗng thức dậy trong mùi hương nhài ngọt ngào và chính cái sụ kiện đó khiến vị thuyền trưởng trang trọng trong bộ đồng phục đắt tiền ,ngực lấp lánh huân trương chiến công ,một tay cầm ống nhòm ,từ trên buồng chỉ huy bước xuống bong tầu, tay kia chỉ hòn cù lao nằm ở phía chân trời biển Caribê và nói bằng 14 thứ tiếng :hãy nhìn về phía đó, nơi mà lúc này cơn gió đang ngủ dưới gậm giường, ở đó nơi mà giờ đây mặt trời đang chói chang toả rạng khiến cho hoa hướng dương phải lúng túng ko biết ngả về phía nào ,chính nơi ấy là làng của Êxtêban...
    Công nhận văn Marquez phê thật đấy.
  9. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Tên truyện này là "Cụ già với đôi cánh khổng lồ." Lão thần già này đến mùa thay lông cánh, nên hai cái cánh to còn trơ xương. Kết quả là lão không bay được, ngã xuống biển, sóng đánh dạt vào làng. Lão ốm, rồi bị hai cái cánh trơ xương ấy đè khổ đè sở. Ở trần gian một thời gian, lúc đầu bị sợ hãi, sau đấy cụ bị nhà chủ sau khi hết e dè, xích lại để trưng bày. Người ta cũng dần dần chán, nhà chủ không thu được tiền từ lão già nữa, mới bỏ vào chuồng gà, hình như còn bỏ đói.. Ai nấy đều nghĩ lão chết nhưng đến mùa sau, lão mọc lông cánh trở lại và bay đi.
    Lão thần già này khốn khổ là mọi người nghĩ lão khốn khổ, chứ còn bản thân lão thì an phận lắm .
  10. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Hoan hô bác Nov,
    Đã lâu lắm rồi em mới lại hào hừng bàn tán về mấy cái vụ sách siếc này.
    Đoạn này em không đồng ý. "Cao thượng như Exteban mà cái chết của anh ta đã làm thay đổi cả làng..." Bác nào viết cái này theo em là hết sức tầm phào, đúng kiếu SGK dạy cho các em học sinh, cái gì cũng phải có tí cao thượng, có tí thấp hèn, có tí nhân vật tiêu biểu đại diện cho thế nọ cho thế kia.
    Em hỏi bác, thằng Exteban cao thượng ở chỗ nào? Nó chỉ là một thằng ngốc, có làm được gì có ích cho ai đâu.
    Exteban là Người chết trôi đẹp nhất trần gian. Ở đây có hai vế "người chết trôi" và "đẹp nhất trần gian". Thằng Exteban lúc chết có đẹp hơn lúc nó sống không? Chắc cũng thế thôi, vốn dĩ nó đã đẹp rồi. Nhưng nó chỉ trở thành Exteban thiên thần, khi nó đã chết. Đúng ra thì cái chết của nó làm cho nó trở nên thiên thần.
    Exteban, (cũng như phần lớn các điều tốt lành), chẳng bao giờ được để ý đến khi còn sống. Exteban là một thằng ngốc và một thằng cô đơn. Khi nó là cái xác chết, mọi người trong lúc thay quần áo cho nó mới nhận ra là nó cân đối to lớn và đẹp đẽ như thế nào. "Họ còn so sánh anh với chính các đức ông trồng của mình và co rằng đám đàn ông ko có khả năng làm trong cả đời mình cái mà anh chỉ làm trong một đêm và tự đáy lòng mình các chị chán ngấy những con người đó, coi như họ là những sinh vật tởm lợn và vô vị trên mặt đất này". Đoạn này vui nhỉ. Một ẩn dụ rất hay.
    Không phải cái chết của Exteban làm thay đổi cả làng, chết đuối thì đâu có gì cao quý mà thay đổi cả làng. Có phải cái chết cao cả gì đâu ạ??? Ở đây chẳng nói gì về cái chết của Exteban, mà nói về cái xác của Exteban. Cái chết và cái xác chết là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
    Xác chết đẹp đẽ của Exteban làm dân làng chợt nhớ ra những điều đẹp đẽ đã từng tồn tại, hoặc đang tồn tại mà không ai nhận ra. Họ tìm kiếm, xúc động với những cái đẹp tìm kiếm được nhờ xác chết trôi.
    Nov để ý chi tiết: "những ngôi nhà của họ rồi sẽ có cửa rộng trần cao sàn chắc để hồn Êxtêban dạo chơi khắp làng mà ko va đầu vào bậu cửa".
    Ở đây, bậu cửa là một sự ẩn dụ. Thực ra Êxteban chỉ là một cái xác trôi đến, trước đó không có ai biết hắn. Những điều tốt đẹp của Exteban chỉ là những thứ người ta tưởng tượng ra khi lau rửa cái xác. Người ta chợt nhận thấy và xúc động trước một vài điều mà trước nay họ không để ý. Họ sẽ sửa nhà để hồn Exteban có thể đi vào. Họ sẽ sửa chính họ để những người trong trẻo tốt lành và ngây thơ như Exteban sẽ có chỗ mà tồn tại trong xã hội.

Chia sẻ trang này