1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mất 1 người Bạn nhỏ..............

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi honey_girl, 23/03/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. honey_girl

    honey_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2002
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Mất 1 người Bạn nhỏ..............

    Bận rộn quay cuồng với những rắc rối cũng như rực rỡ của cuộc sống, đôi khi mình trở thành vô tâm. Điều đó có đúng với 1 cô bé mới bước vào tuổi 18 như mình ???? Để lần này, điều làm mình buồn rầu và suy nghĩ ko phải là 1 những đồ trang điểm, quần áo hay về 1 chàng trai nào cả. Mà chỉ vì 1 chú chó của mình......
    ...Bữa trưa nay, Lu (tên con chó nhà mình ) bỏ ăn. Mẹ đùa" Chắc lại giả vờ để được ăn ngon hơn hả???"_Mình cười rồi xách túi đi học
    ....Hôm nay lại bận rộn, mình về muộn, thấy Lu nôn .... chà, lại trúng gió hay sao ý, mình đem thêm 1 mảnh khăn ra chỗ Lu nằm .
    ....Hôm nay là ngày thứ 2 Lu bỏ ăn, thấy nó đi liêu xiêu lên trần đi WC. Mẹ bảo có ăn gì đâu mà đi, chỉ toần ói ra nước .
    ....Ngày thứ 3 Lu bỏ ăn, ko biết có như mọi lần, chỉ là trúng gió hay ko nữa??? Mấy hôm nay đi chơi, mình chẳng còn thời gian chơi với Lu.Nó cũng chằng còn hơi để chạy lên trần, chỉ còn lết ra đến sân để ói.Tối về nhìn nó bệnh mà tội, nhưng buồn ngủ quá ....
    ....Sáng nay đang ngủ thì mình nghe lạch xoạch, giật mình tỉnh dậy thấy Lu vừa bậy ra nhà, ngay đầu giường mình. Thấy mình, nó cuống quýt lên, mình vội vỗ đầu nó" ko sao, ko sao đâu". Có lẽ nó hiểu, nằm nguỵ ngay xuống đất.Mình ko dám nghĩ Lu sẽ làm sao , nhưng khi nhìn bãi bậy của Lu toàn máu, mình thấy thắt ở tim, bất giác bật khóc huhu .Chắc nó đau lắm, mọi lần còn cố sức ra ngoài sân, còn lúc này thì ko thể, thế mà nó vẫn sợ mình sẽ đánh khi nó bậy.Thân xác của nó thì ko thể cố gắng nhưng lí trí của nó vẫn còn tỉnh táo lắm, càng tỉnh táo thì chắc nó càng đau hơn....
    .....Hôm nay về, mẹ bảo sáng gọi bác sĩ thú y rồi, nói Lu bị nhiễm virut, muộn quá nên ko cứu được . Lại cái cảm giác thắt ở tim. từ trước đến nay Lu ở với nhà mình lâu nhất, nhuwngx con chó khác ko mất thì cũng bán, vì Bố ghét cho_Chỉ riêng Lu . Và mình nghĩ nó sẽ còn ở với nhà mình lâu hơn nữa, cho đến khi giã lọm khọm ...........
    .... cả đêm mình dậy nhiều lần, mỗi lần Lu rên lên đau đớn thì nó lại đẩy cái chăn đắp người ra. Vì thế mà mình lại dậy để đắp lại cho nó, thấy có người ra, nó ko rên nữa, có lẽ nó cũng muốn cò người bên cạnh đó. Đêm nay mưa phùn...rét lắm ......
    ....sáng nay đang ngủ, mình giật mình tỉnh dậy, mình nghe thấy Lu rên lên mấy tiếng to hơn lúc đêm. Chạy vội ra chỗ Lu nằm, hình như nó liếc mình.... Rồi ko thấy nó thở gấp nữa, mà ko...hình như ...hình như nó không thở nữa. Mình thử đưa tay vào mũi nó như khi người ta vẫn thử xem người đã chết chưa ở trong phim...Ko có bất kì động tĩnh gì. Nó chết rồi, Lu của mình đã chết rồi. Nó vẫn mở mắt , mình cố vuốt nhưng cũng ko nhắm được.... Đến chết nó vẫn còn cố gọi mình ra đấy, người nó vẫn còn ấm, ấm lắm, dáng nằm của nó cũng rất thoải mái, ko mệt mỏi....có lẽ nó ra đi yên lành lắm.... mình vuốt nhẹ lên cổ nó, gày gò nưng vẫn ấm......đến đây thì mắt mình cay xè, khóc ko ngớt, thương quá, yêu quá, chỉ 4 ngày mà mình sẽ ko còn người bạn này nữa, Lu yêu...........................



    Anh có biết em yêu anh nhiều lắm
    Ánh mắt anh em nhớ mãi ko nguôi
    Giọng nói anh chan chứa thật êm đềm
    Em cảm thấy tâm hồn mình yếu đối...........
  2. aihgn

    aihgn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/06/2002
    Bài viết:
    874
    Đã được thích:
    0
    bạn post bài này lên bạn co' biết mình đã đọc và bạn đã làm mình buồn thế nào khi nhớ đến con MI của mình ko? MI cũng là 1 con chó và cũng bị như vậy mà chết đấy con chó nào mình cũng đặt tên là MI cả và mình dang nhớ đến con MI cuối cùng, lâu rồi vì từ đó đến nay ko nuôi con nào nữa, hic' hic' huhuhuhuhuhuhuhuhuuhuhuhu huhuhuhuhuhuhuhuhuuhuhuhu huhuhuhuhuhuhuhuhuuhuhuhu huhuhuhuhuhuhuhuhuuhuhuhu
    LE NGHIA for only you
  3. seabird82_hkid12

    seabird82_hkid12 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2003
    Bài viết:
    528
    Đã được thích:
    0
    Tôi tưởng rằng chỉ có mình là 1 kẻ ngớ ngẩn đi khóc thương cho 1 con chó,hoá ra...Cảm ơn bạn rất nhiều,bạn đã cho tôi thấy răng:tôi là1 kẻ hèn nhát.
  4. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Bé Ki, bé Mi nhà mình hồi trước cũng bị như thế. Cứ lần lượt từng con, từng con, ốm giống nhau, nôn giống nhau và cuối cùng là im lặng bỏ đi giống nhau. Ki chết vào buổi sáng, khi mình đi học, về thì nó đã cứng lạnh rồi. Ki được 9 tuổi. Mi thì chết buổi đêm, đem đó hai mẹ con mình nhìn nó lịm dần đi... rồi đến con Cáo bây giờ, mình không biết nó sẽ làm bạn với mình bao nhiêu lâu nữa. Nhưng thà nó cứ sống với mình 8 - 9 năm rồi chết cũng còn đỡ đau lòng hơn là nó đi mất, mình cứ mãi day dứt là nó còn hay mất...
    Vũ vô kiềm toả năng lưu khách
    Nguyệt hữu loan cung bất xạ nhân
  5. honey_girl

    honey_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2002
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Trước khi viết bài này, tui cứ nghĩ, liệu mình có "hâm "quá ko khi dành những trang viết cho 1 con chó_ Đó là lúc Lu của tôi còn chưa chết , tôi thấy mình vô tâm thậm tệ,ko ai bít là tui đã cảm thấy có lỗi thế nào khi coi việc Lu ốm nặng là chuyện bình thường. Cho đến những phút cuối cùng của Lu, tui là người chứng kiến, và tui thật sự cảm thấy sốc, tui ko_ nghĩ _ rằng _ mình _ yêu _ nó đến thế ......Và tui khóc .... Thế là tui viết lên bài này, đơn giản tui muốn giải toả nỗi lòng với người bạn nhỏ đó_ cũng chẳng wan tâm người ta có thấy tui trẻ con hay tui mít ướt, mà đó là cảm xúc thật ......
    Anh có biết em yêu anh nhiều lắm
    Ánh mắt anh em nhớ mãi ko nguôi
    Giọng nói anh chan chứa thật êm đềm
    Em cảm thấy tâm hồn mình yếu đối...........
  6. Pakita

    Pakita Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/12/2001
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Tôi nhớ đến Max nhà tôi,chú chó duy nhất tôi từng nuôi. Max xinh như một chú cún Trung thu làm bằng bưởi và cực kỳ thông minh, nó rất thân thiết với một trong 2 con mèo nhà tôi nuôi lúc đó, nhưng nó chết khi mới được dăm tháng tuổi, vì bị đau bụng. Chỉ mấy hôm thôi, nhanh lắm. Lúc sờ cái xác của nó lạnh dần và cứng dần tôi cứ nhớ chỉ cách đấy vài ngày Max còn tung tăng, vui vẻ như thế nào... Trước lúc chết Max đã rất đau đớn...
    i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!
    Crazy, but that's how it goes
    Millions of people living as foes
    Maybe it's not too late
    To learn how to love and forget how to hate...
  7. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Khi em trai tôi ôm chú cún con trắng muốt ấy về nhà, bố đã bảo rằng: "Không nuôi được đâu con ạ. Nhà mình không nuôi được con gì màu trắng đâu?". Nhưng con cún con trắng như tuyết, mềm mại như một con chố bông, và ấm áp như ánh nắng ấy đã khiến chị em tôi không thể rời ra được.
    Hai chị em cặm cụi lót cho nó một chiếc ổ bằng vải nơi góc phòng tôi, với những tấm chăn mềm mại. Trong suốt lúc ấy, nó cứ quẩn quanh chúng tôi, vui mừng rúc đầu, cọ mình vào chân chúng tôi. Dễ thương như một đứa bé làm nũng.
    Phòng tôi nằm ở tầng ba, tối đến đi ngủ tôi khẽ khép cánh cửa không cho nó đi ra ngoài. Phải khó khăn lăm hai chị em mới dứt được khỏi chú chó bé bỏng ấy để đi ngủ. Nhưng theo thói quen, bố vẫn gần sáng lên kiểm tra phòng hai chị em, tôi đã quên ko dặn bố khi ra ngoài nhớ đóng cánh cửa lại.
    Đến gần sáng, bố mẹ gọi, hai chị em vùng chạy xuống nhà. Chú chó bé bỏng nằm đau đớn vật vã trên một chiếc ghế. Nó đã rơi từ tầng ba xuống theo lỗ hổng ở đầu cầu thang.
    Nó còn quá nhỏ để sống sót sau một cú ngã như thế. Và tôi cũng còn quá nhỏ để có thể làm gì giúp nó ngoài việc ôm chặt nó vào lòng, chỉ ước sao nó không chết ngay lúc ngã, để nó đỡ đau đớn như vậy, và tôi cũng không phải khóc nhiều đến vậy.
    Gần một tiếng sau, cún mới lặng lẽ nằm im, người cứng dần. Hai chị em gạt nước mắt, chôn nó trên một miếng đất trống cạnh nhà.
    Miếng đất ấy bây giờ đã có một ngôi nhà lớn mọc lên, không còn dấu vết của người bạn nhỏ bé đã từng ghé thăm ngôi nhà của chúng tôi trong vẻn vẹn một ngày, để rồi ra đi mãi mãi.
    Nhưng tôi biết rằng, dù nhiều năm nữa trôi qua, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên chú cún con bé nhỏ ấy.

    Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em​
  8. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Cách đây gần 5 năm, mình nuôi Bin từ khi nó còn bé đến khi lớn hơn một chút xíu....chẳng biết Bin ăn fải gi tự dưng lăn ra ốm...đấy là những ngày kinh khủng đối với mình...nó chẳng thèm nô đùa như mọi lần khi mình đi học về, chẳng thèm ăn uống nữa...2,3 ngày sau thì nó co giật và sùi cả bọt mép, ba mình ko cho mình lại gần nó, ba đã cho nó uống thuốc với cả tiêm nữa nhưng chẳng đỡ...mình cứ đứng ở xa nhìn nó mà khóc, có đêm ko ngủ được vì nghe tiếng no rên mình lại ra ngoài đứng nhìn nó,muốn ôm lấy nó lắm mà ko được, có lẽ lúc đấy cả mình với Bin đều đang khóc..
    Rồi chiều mình đi học về, ko thấy Bin đâu, ba nói nó đỡ rồi, ba cho nó sang nhà bạn làm bác sĩ để người ta nuôi rồi...bây giờ thì mình biết, chẳng bao giờ còn gặp Bin nữa...Sẽ ko bao giờ mình quên được hình ảnh tội nghiệp của nó
    Sao anh không tin em rất cần anh...Sao anh không tin em yêu anh mãi...
  9. Martin-Luther-King

    Martin-Luther-King Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Đọc cái chủ đề nầy, toàn thấy các bác khóc chó khóc mèo, buồn nẫu ra. Coi như hoá kiếp cho chúng nó, để kiếp sau chúng nó được làm người, thế cho nhẹ nhàng.
    I have a dream
  10. G_V_C

    G_V_C Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/07/2002
    Bài viết:
    340
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của các bạn sao mình buồn wá ! Nó nhắc mình nhớ lại một kỉ niệm mà có lẽ mình sẽ không thể quên được! Cách đây 8 năm rùi, mình mới chỉ là một thằng nhóc, đó có lẽ là lí do duy nhất để có thể giải thích cho sự vô tâm của của mình khi ấy. Mình có một chú cún nhỏ, tên là Baby, mình không thể nói hết được chúng mình đã thân thiết với nhau như thế nào đâu. Baby tuyệt vời lắm, xinh xắn, trắng trẻo như một cục bông vậy, baby ngoan vô cùng, mình không bao giờ nghĩ rằng mình có thể xa được baby, và rồi cho tới một ngày, baby bị bệnh, không hiểu nó đã ăn phải cái gì mà bị y như con Lu của Honey_Girl vậy, nhìn nó đang đau đớn, nằm bẹp một chỗ nhưng khi thấy mình đi học về cũng cố gắng gượng dậy, phe phẩy cái đuôi rồi như không chịu nổi lại nằm lết xuống đất, mình không chịu nổi, nhưng một thằng bé với một bà chị 13-14 tuổi thì hầu như chẳng biết làm gì cả, chỉ biết cùng cầu trời cho baby chóng khỏi bệnh.Đến lúc thấy nó đau đơn quá, mình mới lấy trộm trong tủ thuốc lọ thuốc clo-xit rồi cho baby uống, nhưng nó không uống được, nó yếu lắm rồi, chỉ biết nhìn mình buồn bã, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in ánh mắt nó. Mình pha sữa cho nó, nó không uống mà chỉ nằm thở, mắt dõi theo mình, chân cố gượng dậy nhưng không được. Mình nhờ một bác sĩ thú y khám cho baby, rồi cho nó uống thuốc, mình yên tâm đi học nhưng trong lòng không ngớt lo lắng cho baby, đến khi tan học về nhà, mình lao tới chỗ nó nằm thì thấy trống không, điều mình lo lắng đã thành sự thật, baby đã bỏ mình ra đi, tất cả đều đã muộn. Mình còn nhớ là mình đã khóc, lần khóc đầu tiên trong đời của một thằng con trai. Mình và chị đã chôn cất baby ở gốc cây bàng, thắp hương, cầu trời cho baby được lên thiên đàng. Mình không thể tha thứ cho mình, sao không đưa baby đi khám sớm hơn, sao không cho nó uống thuốc ngay khi mới bị... Cho đến bây giờ, mình vẫn còn giữ sợi dây buộc cổ của baby, mình giữ nó như một kỉ vật của một người bạn thân thiết đã đi xa.
    Hôm nay, khi đọc lại những lời tâm sự của các bạn, mình chợt nhớ về baby, nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa, và mình lại muốn khóc, nhưng thật khó để có thể rơi được những giọt nước mắt mặc dù mình rất muốn làm như vậy để có thể vơi bớt nỗi buồn, có lẽ do mình một người con trai, mình chỉ biết khóc thầm.
    Và cuối cùng, có lẽ có nhiều người nghĩ rằng mình là người đa sầu đa cảm và tình cảm đó chỉ là đối với một con chó con mà thôi nhưng mình tin rằng tình cảm này chỉ những người đã từng trải qua như mình hay các bạn mới có thể thấu hiểu được hết, một tình cảm gắn bó thân thiết, như một người bạn rất thân vậy.
    Các bạn ơi, mình đồng cảm với các bạn. !

Chia sẻ trang này