1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

MẮT BIẾC - Nguyễn Nhật Ánh (đã được dịch và phát hành tại Nhật)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hatxxihoi, 18/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    Tài sao quỳ? khĂng tha ma khĂng bf́t Ăng Cung TiẮn nà?y 'i giù?m tĂi ! TĂi bẮm bùng hàt, bĂng khuĂng và? sĂ?u muẶn. Hà? Lan ngĂ?i nghe, say sưa, mơ mà?ng, tòc xòfa tung trong giò. NgĂ?i giưfa rư?ng xanh hoa tìm, Hà? Lan bĂfng 'èp thĂ?n sĂ?u . Nhưng tĂi khĂng nhì?n nò. Trong khi hàt, tĂi nhì?n lĂn bĂ?u trơ?i, dòfi theo nhưfng cùm mĂy trf́ng 'ang lưfng lơ? trĂi cuẮi chĂn trơ?i xa và? thẮy tĂm hĂ?n mì?nh như 'ang phiĂu dàt.
    HẮt nhàc Cung TiẮn, tĂi hàt nhàc Đoà?n ChuĂ?n. Toà?n cù?a già?. Nhưng tĂi 'àf thĂi buĂ?n. Khi lơ?i ca cẮt lĂn, tĂi như thẮy tì?nh yĂu 'ang vĂf cành. TĂi trà?i lò?ng ra với thiĂn nhiĂn như chà?ng Trương Chi 'a tì?nh trà?i lò?ng mì?nh trĂn sòng nước, tự dưng cà?m thẮy 'ược an ù?i rẮt nhiĂ?u . Mỳ Nương bò gẮi ngĂ?i nghe, khĂng nòi mẶt lơ?i .
    ĐẮn khi tĂi hàt bà?n "Thà? như ngà?y thơ Ắu", bà?n nà?y tĂi chưa hàt cho Hà? Lan nghe lĂ?n nà?o, thì? Hà? Lan chợt hò?i:
    - Bà?n nhàc nà?y Ngàn sàng tàc phà?i khĂng ?
    CĂu hò?i 'Ặt ngẶt và? thf?ng thư?ng khiẮn tĂi ngớ ngươ?i ra . NẮu Hà? Lan hò?i như trước 'Ăy tĂi vĂfn trà? lơ?i . Cù?a Phàm Đì?nh . Cù?a Trình cĂng Sơn. Hay cù?a mẶt nhàc sìf xa xĂi nà?o 'ò. Đf?ng nà?y, nò 'Ặt nhiĂn thay 'Ă?i cĂu hò?i . TĂi buẶc phà?i thay 'Ă?i cĂu trà? lơ?i . TĂi gẶt 'Ă?u . Và? lò?ng bẮi rẮi ghĂ gớm.
    Hà? Lan bĂfng dưng buẶt miẶng khen:
    - Ngàn là?m nhàc hay ghĂ !
    TĂi sưfng sơ?, và? cà?m thẮy sung sướng 'Ắn lìm ngươ?i . TĂi khĂng chơ? 'ợi 'iĂ?u 'ò. TĂi chì? mơ ước 'Ắn mẶt ngà?y nà?o Hà? Lan hiĂ?u ra nhưfng bà?n nhàc tĂi hàt chình là? nhưfng bà?n nhàc tĂi 'àf thức trf́ng 'Ăm 'Ă? viẮt ra, cho nò và? vì? nò. BĂy giơ? khĂng nhưfng nò biẮt tĂi viẮt bà?n "Thà? như ngà?y thơ Ắu", nò cò?n khen hay . TĂi cao hứng quĂn phèng cà? rùt rè?, bẶp chẶp khoe:
    - Nhưfng bà?n nhàc tĂi chèp cho Hà? Lan trước 'Ăy cùfng 'Ă?u do tĂi sàng tàc.
    Nòi xong 'iĂ?u thĂ?m kìn bẮy lĂu, tự nhiĂn tĂi 'Ăm ra ngượng ngù?ng và? vẶi vàf nhì?n xuẮng 'Ắt. TĂi cà?ng choàng vàng hơn nưfa khi vf?ng bĂn tai tĂi giòng nòi tì?nh khĂ cù?a Hà? Lan:
    - Hà? Lan biẮt 'iĂ?u 'ò tư? lĂu rĂ?i !
    Mf̣t 'Ắt dưới chĂn tĂi tự dưng nghiĂng hf?n 'i . Nò 'ang quay . TĂi lẶp tức nhf́m mf́t lài . Và? hiĂ?u rf?ng nhưfng khò khfn cù?a cuẶc sẮng vư?a mới 'i qua.
    27.
    Nfm lớp chìn là? mẶt nfm tuyẶt vơ?i . TĂi mới viẮt cĂu 'ò càch 'Ăy và?i trang nhưng tĂi vĂfn cứ muẮn nhf́c lài mẶt lĂ?n nưfa . NhẮt là? sau biẮn cẮ rư?ng Sim.
    Sau cài ngà?y tĂi phàt hiẶn ra trài 'Ắt quay chung quanh mf̣t trơ?i mà? khĂng cĂ?n biẮt Galilèe và? Copernic là? ai Ắy, nhưfng ngươ?i vĂ tĂm nhẮt cùfng thư?a biẮt tĂi sèf là?m gì? và?o nhưfng chiĂ?u cuẮi tuĂ?n. TĂi vĂ? là?ng.
    TĂi vĂ? là?ng với Hà? Lan. TẮt nhiĂn chùng tĂi 'i chung với cà? mẶt 'àm bàn. Nhưng dòc 'ươ?ng, hai 'ứa tĂi cẮ tì?nh 'i tùt lài phìa sau . Thoàt 'Ă?u, bàn bè? cò?n dư?ng xe lài chơ?. VĂ? sau, thẮy chùng tĂi khĂng cò vè? gì? muẮn tiẮn lĂn phìa trước, tùi nò chàn quà, liĂ?n vòt thf?ng. Cò?n lài hai 'ứa, tĂi với Hà? Lan thong thà? 'àp xe 'i . Sau mẶt tuĂ?n lĂf vù?i 'Ă?u và?o hòc tẶp, ngà?y thứ bà?y là? mẶt ngà?y thà?nh thơi tuyẶt diẶu . ChiĂ?u loang nf́ng, chùng tĂi lf̣ng lèf 'i bĂn nhau, lò?ng Ăm 'Ă?m và? thanh thà?n. SuẮt cà? chf̣ng 'ươ?ng dà?i, màfi 'Ắn khi vĂ? tẶn 'Ă?u là?ng, tĂi và? Hà? Lan chf?ng trò? chuyẶn gì? nhiĂ?u . Mà? cùfng chf?ng cò gì? 'Ă? nòi . ChuyẶn hòc tẶp, chùng tĂi 'àf nòi chàn, ơ? trươ?ng và? ơ? nhà? bà? Nfm Tự. ChuyẶn tì?nh cà?m, nhưfng bà?n nhàc 'àf nòi giù?m tĂi . Chùng nòi cò?n 'Ă?y 'ù? và? chĂn thà?nh hơn là? chình tĂi nòi nhiĂ?u . Hà? Lan cùfng thẮ, chf?ng nhiĂ?u lơ?i . NgĂn ngưf cù?a nò là? nù cươ?i và? ành mf́t. Dòc 'ươ?ng, bao giơ? tĂi và? Hà? Lan cùfng rèf và?o rư?ng Sim. ơ? 'ò, chùng tĂi 'i thơ thĂ?n giưfa mà?u hoa tìm, chơi trò? trẮn tì?m sau càc bùi cĂy và? chày nhà?y trĂn nhưfng mĂ 'Ắt y như hĂ?i nhò?. Chình giưfa nhưfng trò? chơi nghìch ngợm và? hĂ?n nhiĂn 'ò, tĂi 'ược nghe lài tiẮng cươ?i khanh khàch vĂ tư cù?a Hà? Lan, tiẮng cươ?i tươ?ng chì? cò thĂ? bf́t gf̣p trong nhưfng giẮc mơ vĂ? quà khứ. Nhưfng lùc Ắy, lò?ng tĂi vui là lù?ng. Và? lĂ?n nà?o cùfng vẶy, trước khi ra vĂ?, tĂi khĂng là?m sao cươfng 'ược ỳ 'ình rù? Hà? Lan 'i xuyĂn qua mè rư?ng bĂn kia, 'ứng trĂ?m ngĂm trước cành 'Ă?ng cò? xanh 'Ă? ngf́m vè? huy hoà?ng cù?a mf̣t trơ?i 'ang chì?m dĂ?n xuẮng thung lùfng mù? sương.
    Nhưfng tẮi ơ? là?ng, bao giơ? tĂi cùfng xuẮng chơi nhà? Hà? Lan. TĂi lài 'ược fn mòn canh nẮu bf?ng hoa thiĂn lỳ. TĂi lài 'ược ngĂ?i dưới già?n hoa lẮp lành ành trfng, hàt cho Hà? Lan nghe nhưfng bà?n tì?nh ca tĂi mới viẮt.
    Lơ?i ca cù?a tĂi dào nà?y 'àf thĂi u uẮt. TĂi gòf 'à?n, hàt nhưfng lơ?i nĂ?ng nà?n, trong trè?o:
    Cò mẶt mf̣t trơ?i
    Trong ngực em
    MĂfi ngà?y
    Em mĂfi sớm mai lĂn
    Lò?ng anh buĂ?i Ắy
    Tương tư nf́ng
    KhĂng phà?i hoa quì?
    VĂfn hướng dương
    TĂi lài hàt:
    Tài sao em cứ mươ?i ba
    Mà? khĂng mươ?i bẮn hay là? mươ?i lfm
    Như trfng kia chf?ng chìu rf?m
    ĐĂ? cho bùi trùc 'ứng dĂ?m sương khuya
    Hà? Lan nghe xong, nòi:
    - Nfm nay Hà? Lan mươ?i bẮn, sf́p mươ?i lfm tuĂ?i .
    TĂi cươ?i:
    - Bà?n nhàc nòi vĂ? chuyẶn cùf. ChuyẶn nfm ngoài .
    Và? tĂi hàt:
    Dưới già?n thiĂn lỳ
    MẶt mì?nh anh 'ang ngĂ?i
    KhĂng dưng em bưới tới
    Anh bĂfng thà?nh song 'Ăi
    Khi tĂi buĂng 'à?n, ngoà?nh lài, Hà? Lan 'àf biẮn mẮt. Nò bò? và?o nhà?. Cho tĂi hẮt hì hư?ng. Song 'Ăi 'Ău mà? song 'Ăi !
    Nhưfng bà?n nhàc tĂi viẮt cuẮi nfm lớp chìn 'Ă?u như thẮ, vui tươi và? yĂu 'ơ?i . Chì? 'Ắn lùc nghì? hè?, nhưfng bà?n tì?nh ca cù?a tĂi mới 'ượm buĂ?n.
    (to be continued)
  2. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    Vư?a nghi? he? xong, Ha? Lan ra tha?nh phố liê?n. Nó ra sớm, ơ? nha? ba? cô, đi học he?. Co?n tôi mafi một tháng rươfi sau mới đi . Buô?i tối trước hôm Ha? Lan rơ?i kho?i la?ng, tôi va? Ha? Lan lại ngô?i bên nhau dưới gia?n hoa thiên lý đâ?y ky? niệm. Tôi buô?n hiu hắt, chă?ng thiết nói gi?. Ha? Lan ho?i, tôi tra? lơ?i nhát gư?ng. Đêm đó, trước lúc chia tay, tôi chi? tâm sự với Ha? Lan bă?ng tiếng hát.
    Ba?n ti?nh ca đâ?y lo âu:
    Có một nga?y
    Đư?ng có một nga?y
    Ba?n tay không nắm nưfa ba?n tay
    Đê? hai mươi ngón
    Buô?n xa vắng
    Cuộc sống rô?i như tiếng thơ? da?i
    Tôi nghe tiếng Ha? Lan thơ? da?i bên cạnh. Va? tôi thâfn thơ? hát:
    Sef có một nga?y như thế không
    Ôi câu ho?i lạnh đến nao lo?ng
    Chiê?u nay
    Phượng nơ? rô?i em ạ
    Cháy đo? lo?ng anh
    Bao nhớ mong
    Va? tôi tự trấn an:
    Pha?i chăng
    Không có nga?y như thế
    ơ? hiê?n
    Chắc sef gặp la?nh thôi
    Lo?ng anh
    Du? rộng da?i như bê?
    Vắng cánh buô?m em
    Cufng le? loi
    Chă?ng hiê?u sao, trước nga?y Ha? Lan lên đươ?ng, lo?ng tôi vô cu?ng thấp tho?m va? hoa?ng hốt, mặc du? tôi cố không đê? lộ ra ngoa?i . Pha?i chăng tôi đaf quen có nó bên cạnh, tôi chưa bao giơ? xa nó ? Hay vi? một điê?u gi? khác? Tôi không biết. Tôi chi? biết lo?ng tôi hoang mang bất định. Tôi khấn thâ?m ông ba? va? tha?nh hoa?ng la?ng tôi "ơ? hiê?n gặp la?nh". Tôi rất mong được nghe Ha? Lan nói điê?u gi? đó.
    Ha? Lan nói . Nhưng nó không tra? lơ?i nhưfng lo lắng cu?a tôi . Nó chi? chép miệng:
    - Ba?n nhạc buô?n quá.
    Nó nói vậy, tôi ca?ng buô?n hơn. Tôi ga?y đa?n, hát vê? mu?a he?:
    Lặng lef chiê?u nay
    Lặng lef mu?a he?
    Sân trươ?ng vắng
    Muốn tặng em
    Một chu?m phượng thắm
    Tôi nhơ? mu?a he?
    Be? hộ tôi
    Trước mắt tôi la? trươ?ng huyện tiêu điê?u . Các lớp học đóng cư?a im i?m. Thâ?y cô va? bạn be? đi đâu vê? đâu, tôi chă?ng biết. Chi? có ha?ng dương liêfu đứng ngu? mê trong nắng.
    Be? hộ tôi
    Một nôfi nhớ xa vơ?i
    Cắm xuống đất
    Đê? mọc lên trái đắng
    Chút ti?nh tôi thâ?m lặng
    Hát tha?nh lơ?i ve kêu
    Tôi bôfng hóa tha?nh con ve sâ?u, cất giọng ni? non va? nghe trái tim mi?nh đập trong tiếng hát:
    Gư?i mu?a he?
    Giưf hộ chút ti?nh yêu
    Khi chia xa
    Vâfn nhớ nga?y gặp lại
    Lúc ấy
    Em có la? cô gái
    Đốt tôi bă?ng ngọn lư?a
    Cu?a riêng em?
    Tôi ho?i, va? tôi không ti?m ra câu tra? lơ?i . Với ngọn lư?a rực rơf cu?a mi?nh, hă?n Ha? Lan sef đốt tôi . Nhưng nó sef đốt ấm lo?ng tôi hay đốt rụi đơ?i tôi, ai biết được. Tôi lại ca?ng không biết. Tôi chi? biết được môfi một điê?ụ Nga?y mai Ha? Lan sef xa tôi . Nó sef rơ?i la?ng.
    28. Nhưfng nga?y thiếu vắng Ha? Lan la? nhưfng nga?y buô?n te?. Tôi chă?ng đi chơi đâu . Suốt nga?y tôi chúi mufi va?o ôn tập. Ôn tập chán, tôi lục lọi rương sách ông tôi đê? lại, lôi truyện Ta?u ra đọc gia?i sâ?u .
    Truyện Ta?u chán ngắt. Trương Phi, Ha?n Tín chi? ma?i đánh nhau, chă?ng yêu iếc va? mong nhớ như tôi . Trong ca? kho sách cu?a ông tôi, tôi chi? chấm môfi chuyện Phạm Lafi mê na?ng Tây Thi giặt lụa . Chuyện Phạm Lafi an u?i tôi rất nhiê?u . Xa cách ngươ?i yêu hai mươi năm, khi gặp lại, tóc đaf hoa râm ma? lo?ng không thay đô?i . Tôi chi? xa cách Ha? Lan hơn một tháng, lef na?o mọi thứ đô?i thay !
    Nghif vậy, mặt tôi tươi lên được một chút. Nhưng tôi chi? tươi được một nga?y . Qua hôm sau, tôi lại lộ ve? bô?n chô?n khắc khoa?i . Cô Thịnh ho?i tôi:
    - Ngạn có chuyện gi? buô?n pha?i không?
    Tôi chối phắt:
    - Ngạn có buô?n gi? đâu !
    Cô Thịnh nhi?n sâu va?o mắt tôi:
    - Ngạn nói dối . Cô biết Ngạn buô?n.
    Câu nói cu?a cô Thịnh khiến tôi phân vân quá thê?. Tôi không biết có nên ba?y to? nôfi lo?ng với cô hay không. Mu?a he? năm nay, cô Thịnh vê? nghi? ơ? la?ng. Cô vư?a thi đôf tú ta?i một, sang năm lên lớp mươ?i hai . Lef ra năm nay cô va?o đại học nhưng năm ngoái cô thi rớt tú ta?i, pha?i học đúp thêm một năm lớp mươ?i một. Chị Nhươ?ng thi rớt hai năm liên tiếp, nghi? học luôn. Bác tôi cấp vốn cho chị ơ? lại tha?nh phố, mơ? ha?ng va?i . Sau ba? tôi, cô Thịnh la? ngươ?i gâ?n gufi tôi nhất. Ngay tư? bé, cô đaf rất thương tôi. Cô chăm sóc tôi nhiê?u hơn so với nhưfng đưá cháu khác. Khi ba? tôi mất, tôi nghif cô la? ngươ?i duy nhất ma? tôi có thê? tâm sự. Nhưng mọi chuyện không hoa?n toa?n như vậy . Ca?ng lớn lên, cô Thịnh ca?ng ít quan tâm đến tôi . Cô quan tâm đến nhưfng mộng ước vư?a chớm nơ? cu?a cô hơn. Nhưfng tháng năm cô đi học xa, khoa?ng cách giưfa cô va? tôi nga?y ca?ng lớn. Cô ít vê? la?ng. Nhưfng lâ?n vê?, gặp tôi, cô chi? khen tôi mau lớn. Ngoa?i ra, cô chă?ng nói gi? hơn. Tôi cứ mong cô ho?i thăm vê? Ha? Lan, tôi sef có dịp ti? tê với cô . Nhưng cô chă?ng ho?i . Tôi không biết cô có co?n nhớ Ha? Lan la? ai không. Tôi ngơ? ră?ng cô đaf quên. Va? tôi ba?ng hoa?ng nhận ra ră?ng cô không thê? na?o thay được ba?. Ba? la? duy nhất. Ba? mất, tôi bơ vơ .
    Nếu cô Thịnh thực sự đaf quên Ha? Lan, tôi buô?n lo?ng ghê gớm. Nhưng tôi sef không trách cô . Tôi đu? lớn đê? hiê?u ră?ng, môfi năm thế giới môfi đô?i thay va? lo?ng ngươ?i cufng khác. Tuô?i ấu thơ chi? có một con đươ?ng đê? cu?ng nhau chung bước. Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm ne?o đươ?ng đơ?i, bao nhiêu số phận la? bấy nhiêu ngaf ref, la?m sao ngươ?i chă?ng quên ngươ?i .
    Tôi không trách cô Thịnh. Nhưng tôi cufng chă?ng buô?n thô? lộ với cô nhưfng điê?u thâ?m kín cu?a tôi, điê?u trước đây tôi hă?ng mong mo?i . Trước sự do? ho?i cu?a cô, tôi ti?m cách chối quanh:
    - Ngạn không buô?n. Tại Ngạn lo đấy thôi .
    - Ngạn lo gi? ?
    - Ngạn lo ra tha?nh phố học, Ngạn sef đứng bét lớp.
    Cô Thịnh cươ?i:
    - Ngạn học gio?i ma? sợ gi? !
    Rô?i cô trấn an tôi:
    - ơ? tha?nh phố, chi? có số ít học gio?i thôi . Co?n phâ?n lớn thích ăn chơi hơn la? thích học.
    Cô Thịnh tươ?ng la? tôi lo buô?n vê? chuyện học thật, cô say sưa truyê?n đạt kinh nghiệm học tập cu?a cô cho tôi . Cô vư?a đôf tú ta?i nên giọng cô rất tự tin. Cô ba?o tôi pha?i thức khuya đến mấy giơ?, dậy sớm tư? mất giơ?, khi buô?n ngu? pha?i nhúng đâ?u va?o thau nước ra la?m sao . Tôi ngô?i nghe, chán muốn chết. Tôi vốn ghét kiê?u học gạo cu?a bọn con gái, du? đó la? kiê?u học cu?a cô tôi .
    Cô Thịnh chi? ba?o nhiệt ti?nh nên tôi không dám bo? đi, sợ cô buô?n. Tôi ngô?i nghe hơ? hưfng va? đợi cô nói xong la? vội va?ng tót ra cư?a .
    Một tay câ?m đa?n, một tay lái xe, tôi trốn va?o rư?ng Sim. ơ? đó, có lá reo va? chim hót. ơ? đó, có ky? niệm. Tôi tha hô? tha? hô?n theo mây gió. Tôi tha hô? nhớ đến Ha? Lan.
    Ha? Lan thật tệ. Suốt một tháng trơ?i ra tha?nh phố, nó chi? vê? thăm la?ng có môfi một lâ?n. Lâ?n nó vê?, trông nó lạ hoắc. Lối ăn mặc dung dị nga?y na?o đaf biến mất. Bây giơ?, nó mặc quâ?n tây ống bó va? chiếc áo tay phô?ng với đu? thứ thêu ren. Mái tóc cu?a nó cufng đaf được cắt ngắn, gọn ga?ng hơn nhưng cufng kiê?u cọ hơn. Môfi khi nhớ đến mái tóc da?i thươ?ng xofa tung trong gió thuơ? xưa, tôi cứ thơ? da?i thươ?n thượt, y như Nguyêfn Bính nga?y na?o:
    Hôm qua em đi ti?nh vê?
    Hương đô?ng gió nội bay đi ít nhiê?u
    Chi? có đôi mắt Ha? Lan la? không thay đô?i, vâfn đẹp lạ lu?ng. Đôi mắt đó nhi?n tôi nói:
    - Chư?ng na?o Ngạn mới đi ?
    - Khoa?ng hai mươi nga?y nưfa .
    Ha? Lan khoe:
    - Chư?ng na?o ra tha?nh phố, Ngạn sef thấy . Tha?nh phố đẹp tuyệt vơ?i . Đẹp hơn la?ng mi?nh nhiê?u . Đẹp gấp nghi?n lâ?n phố huyện.
    Nghe Ha? Lan chê la?ng Đo Đo, tôi buô?n lắm. Va? giận nưfa . Tôi định nói "Không ơ? đâu đẹp bă?ng la?ng mi?nh" nhưng sợ Ha? Lan cụt hứng, tôi cố nén. Tôi chi? nói:
    La?ng mi?nh cufng đẹp. Nhưng đẹp kiê?u khác.
    Lâ?n đó, tôi nói với Ha? Lan la? tư? khi nó ra đi, tôi rất nhớ nó. Va? tôi hát cho nó nghe nhưfng ba?n ti?nh ca tôi viết trong nhưfng nga?y xa cách. Nghe xong, nó chi? cươ?i . Tôi hô?i hộp đợi xem Ha? Lan có nói nó nhớ tôi không. Nhưng tôi chi? hoa?i công. Ha? Lan chă?ng nói gi? vê? chuyện đó. Nó chi? khen tha?nh phố, va? chê la?ng. Rô?i bo? đi .
    Chi? co?n lại tôi, một mi?nh khi chiê?u xuống.
    (to be continued)
  3. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    Vư?a nghi? he? xong, Ha? Lan ra tha?nh phố liê?n. Nó ra sớm, ơ? nha? ba? cô, đi học he?. Co?n tôi mafi một tháng rươfi sau mới đi . Buô?i tối trước hôm Ha? Lan rơ?i kho?i la?ng, tôi va? Ha? Lan lại ngô?i bên nhau dưới gia?n hoa thiên lý đâ?y ky? niệm. Tôi buô?n hiu hắt, chă?ng thiết nói gi?. Ha? Lan ho?i, tôi tra? lơ?i nhát gư?ng. Đêm đó, trước lúc chia tay, tôi chi? tâm sự với Ha? Lan bă?ng tiếng hát.
    Ba?n ti?nh ca đâ?y lo âu:
    Có một nga?y
    Đư?ng có một nga?y
    Ba?n tay không nắm nưfa ba?n tay
    Đê? hai mươi ngón
    Buô?n xa vắng
    Cuộc sống rô?i như tiếng thơ? da?i
    Tôi nghe tiếng Ha? Lan thơ? da?i bên cạnh. Va? tôi thâfn thơ? hát:
    Sef có một nga?y như thế không
    Ôi câu ho?i lạnh đến nao lo?ng
    Chiê?u nay
    Phượng nơ? rô?i em ạ
    Cháy đo? lo?ng anh
    Bao nhớ mong
    Va? tôi tự trấn an:
    Pha?i chăng
    Không có nga?y như thế
    ơ? hiê?n
    Chắc sef gặp la?nh thôi
    Lo?ng anh
    Du? rộng da?i như bê?
    Vắng cánh buô?m em
    Cufng le? loi
    Chă?ng hiê?u sao, trước nga?y Ha? Lan lên đươ?ng, lo?ng tôi vô cu?ng thấp tho?m va? hoa?ng hốt, mặc du? tôi cố không đê? lộ ra ngoa?i . Pha?i chăng tôi đaf quen có nó bên cạnh, tôi chưa bao giơ? xa nó ? Hay vi? một điê?u gi? khác? Tôi không biết. Tôi chi? biết lo?ng tôi hoang mang bất định. Tôi khấn thâ?m ông ba? va? tha?nh hoa?ng la?ng tôi "ơ? hiê?n gặp la?nh". Tôi rất mong được nghe Ha? Lan nói điê?u gi? đó.
    Ha? Lan nói . Nhưng nó không tra? lơ?i nhưfng lo lắng cu?a tôi . Nó chi? chép miệng:
    - Ba?n nhạc buô?n quá.
    Nó nói vậy, tôi ca?ng buô?n hơn. Tôi ga?y đa?n, hát vê? mu?a he?:
    Lặng lef chiê?u nay
    Lặng lef mu?a he?
    Sân trươ?ng vắng
    Muốn tặng em
    Một chu?m phượng thắm
    Tôi nhơ? mu?a he?
    Be? hộ tôi
    Trước mắt tôi la? trươ?ng huyện tiêu điê?u . Các lớp học đóng cư?a im i?m. Thâ?y cô va? bạn be? đi đâu vê? đâu, tôi chă?ng biết. Chi? có ha?ng dương liêfu đứng ngu? mê trong nắng.
    Be? hộ tôi
    Một nôfi nhớ xa vơ?i
    Cắm xuống đất
    Đê? mọc lên trái đắng
    Chút ti?nh tôi thâ?m lặng
    Hát tha?nh lơ?i ve kêu
    Tôi bôfng hóa tha?nh con ve sâ?u, cất giọng ni? non va? nghe trái tim mi?nh đập trong tiếng hát:
    Gư?i mu?a he?
    Giưf hộ chút ti?nh yêu
    Khi chia xa
    Vâfn nhớ nga?y gặp lại
    Lúc ấy
    Em có la? cô gái
    Đốt tôi bă?ng ngọn lư?a
    Cu?a riêng em?
    Tôi ho?i, va? tôi không ti?m ra câu tra? lơ?i . Với ngọn lư?a rực rơf cu?a mi?nh, hă?n Ha? Lan sef đốt tôi . Nhưng nó sef đốt ấm lo?ng tôi hay đốt rụi đơ?i tôi, ai biết được. Tôi lại ca?ng không biết. Tôi chi? biết được môfi một điê?ụ Nga?y mai Ha? Lan sef xa tôi . Nó sef rơ?i la?ng.
    28. Nhưfng nga?y thiếu vắng Ha? Lan la? nhưfng nga?y buô?n te?. Tôi chă?ng đi chơi đâu . Suốt nga?y tôi chúi mufi va?o ôn tập. Ôn tập chán, tôi lục lọi rương sách ông tôi đê? lại, lôi truyện Ta?u ra đọc gia?i sâ?u .
    Truyện Ta?u chán ngắt. Trương Phi, Ha?n Tín chi? ma?i đánh nhau, chă?ng yêu iếc va? mong nhớ như tôi . Trong ca? kho sách cu?a ông tôi, tôi chi? chấm môfi chuyện Phạm Lafi mê na?ng Tây Thi giặt lụa . Chuyện Phạm Lafi an u?i tôi rất nhiê?u . Xa cách ngươ?i yêu hai mươi năm, khi gặp lại, tóc đaf hoa râm ma? lo?ng không thay đô?i . Tôi chi? xa cách Ha? Lan hơn một tháng, lef na?o mọi thứ đô?i thay !
    Nghif vậy, mặt tôi tươi lên được một chút. Nhưng tôi chi? tươi được một nga?y . Qua hôm sau, tôi lại lộ ve? bô?n chô?n khắc khoa?i . Cô Thịnh ho?i tôi:
    - Ngạn có chuyện gi? buô?n pha?i không?
    Tôi chối phắt:
    - Ngạn có buô?n gi? đâu !
    Cô Thịnh nhi?n sâu va?o mắt tôi:
    - Ngạn nói dối . Cô biết Ngạn buô?n.
    Câu nói cu?a cô Thịnh khiến tôi phân vân quá thê?. Tôi không biết có nên ba?y to? nôfi lo?ng với cô hay không. Mu?a he? năm nay, cô Thịnh vê? nghi? ơ? la?ng. Cô vư?a thi đôf tú ta?i một, sang năm lên lớp mươ?i hai . Lef ra năm nay cô va?o đại học nhưng năm ngoái cô thi rớt tú ta?i, pha?i học đúp thêm một năm lớp mươ?i một. Chị Nhươ?ng thi rớt hai năm liên tiếp, nghi? học luôn. Bác tôi cấp vốn cho chị ơ? lại tha?nh phố, mơ? ha?ng va?i . Sau ba? tôi, cô Thịnh la? ngươ?i gâ?n gufi tôi nhất. Ngay tư? bé, cô đaf rất thương tôi. Cô chăm sóc tôi nhiê?u hơn so với nhưfng đưá cháu khác. Khi ba? tôi mất, tôi nghif cô la? ngươ?i duy nhất ma? tôi có thê? tâm sự. Nhưng mọi chuyện không hoa?n toa?n như vậy . Ca?ng lớn lên, cô Thịnh ca?ng ít quan tâm đến tôi . Cô quan tâm đến nhưfng mộng ước vư?a chớm nơ? cu?a cô hơn. Nhưfng tháng năm cô đi học xa, khoa?ng cách giưfa cô va? tôi nga?y ca?ng lớn. Cô ít vê? la?ng. Nhưfng lâ?n vê?, gặp tôi, cô chi? khen tôi mau lớn. Ngoa?i ra, cô chă?ng nói gi? hơn. Tôi cứ mong cô ho?i thăm vê? Ha? Lan, tôi sef có dịp ti? tê với cô . Nhưng cô chă?ng ho?i . Tôi không biết cô có co?n nhớ Ha? Lan la? ai không. Tôi ngơ? ră?ng cô đaf quên. Va? tôi ba?ng hoa?ng nhận ra ră?ng cô không thê? na?o thay được ba?. Ba? la? duy nhất. Ba? mất, tôi bơ vơ .
    Nếu cô Thịnh thực sự đaf quên Ha? Lan, tôi buô?n lo?ng ghê gớm. Nhưng tôi sef không trách cô . Tôi đu? lớn đê? hiê?u ră?ng, môfi năm thế giới môfi đô?i thay va? lo?ng ngươ?i cufng khác. Tuô?i ấu thơ chi? có một con đươ?ng đê? cu?ng nhau chung bước. Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm ne?o đươ?ng đơ?i, bao nhiêu số phận la? bấy nhiêu ngaf ref, la?m sao ngươ?i chă?ng quên ngươ?i .
    Tôi không trách cô Thịnh. Nhưng tôi cufng chă?ng buô?n thô? lộ với cô nhưfng điê?u thâ?m kín cu?a tôi, điê?u trước đây tôi hă?ng mong mo?i . Trước sự do? ho?i cu?a cô, tôi ti?m cách chối quanh:
    - Ngạn không buô?n. Tại Ngạn lo đấy thôi .
    - Ngạn lo gi? ?
    - Ngạn lo ra tha?nh phố học, Ngạn sef đứng bét lớp.
    Cô Thịnh cươ?i:
    - Ngạn học gio?i ma? sợ gi? !
    Rô?i cô trấn an tôi:
    - ơ? tha?nh phố, chi? có số ít học gio?i thôi . Co?n phâ?n lớn thích ăn chơi hơn la? thích học.
    Cô Thịnh tươ?ng la? tôi lo buô?n vê? chuyện học thật, cô say sưa truyê?n đạt kinh nghiệm học tập cu?a cô cho tôi . Cô vư?a đôf tú ta?i nên giọng cô rất tự tin. Cô ba?o tôi pha?i thức khuya đến mấy giơ?, dậy sớm tư? mất giơ?, khi buô?n ngu? pha?i nhúng đâ?u va?o thau nước ra la?m sao . Tôi ngô?i nghe, chán muốn chết. Tôi vốn ghét kiê?u học gạo cu?a bọn con gái, du? đó la? kiê?u học cu?a cô tôi .
    Cô Thịnh chi? ba?o nhiệt ti?nh nên tôi không dám bo? đi, sợ cô buô?n. Tôi ngô?i nghe hơ? hưfng va? đợi cô nói xong la? vội va?ng tót ra cư?a .
    Một tay câ?m đa?n, một tay lái xe, tôi trốn va?o rư?ng Sim. ơ? đó, có lá reo va? chim hót. ơ? đó, có ky? niệm. Tôi tha hô? tha? hô?n theo mây gió. Tôi tha hô? nhớ đến Ha? Lan.
    Ha? Lan thật tệ. Suốt một tháng trơ?i ra tha?nh phố, nó chi? vê? thăm la?ng có môfi một lâ?n. Lâ?n nó vê?, trông nó lạ hoắc. Lối ăn mặc dung dị nga?y na?o đaf biến mất. Bây giơ?, nó mặc quâ?n tây ống bó va? chiếc áo tay phô?ng với đu? thứ thêu ren. Mái tóc cu?a nó cufng đaf được cắt ngắn, gọn ga?ng hơn nhưng cufng kiê?u cọ hơn. Môfi khi nhớ đến mái tóc da?i thươ?ng xofa tung trong gió thuơ? xưa, tôi cứ thơ? da?i thươ?n thượt, y như Nguyêfn Bính nga?y na?o:
    Hôm qua em đi ti?nh vê?
    Hương đô?ng gió nội bay đi ít nhiê?u
    Chi? có đôi mắt Ha? Lan la? không thay đô?i, vâfn đẹp lạ lu?ng. Đôi mắt đó nhi?n tôi nói:
    - Chư?ng na?o Ngạn mới đi ?
    - Khoa?ng hai mươi nga?y nưfa .
    Ha? Lan khoe:
    - Chư?ng na?o ra tha?nh phố, Ngạn sef thấy . Tha?nh phố đẹp tuyệt vơ?i . Đẹp hơn la?ng mi?nh nhiê?u . Đẹp gấp nghi?n lâ?n phố huyện.
    Nghe Ha? Lan chê la?ng Đo Đo, tôi buô?n lắm. Va? giận nưfa . Tôi định nói "Không ơ? đâu đẹp bă?ng la?ng mi?nh" nhưng sợ Ha? Lan cụt hứng, tôi cố nén. Tôi chi? nói:
    La?ng mi?nh cufng đẹp. Nhưng đẹp kiê?u khác.
    Lâ?n đó, tôi nói với Ha? Lan la? tư? khi nó ra đi, tôi rất nhớ nó. Va? tôi hát cho nó nghe nhưfng ba?n ti?nh ca tôi viết trong nhưfng nga?y xa cách. Nghe xong, nó chi? cươ?i . Tôi hô?i hộp đợi xem Ha? Lan có nói nó nhớ tôi không. Nhưng tôi chi? hoa?i công. Ha? Lan chă?ng nói gi? vê? chuyện đó. Nó chi? khen tha?nh phố, va? chê la?ng. Rô?i bo? đi .
    Chi? co?n lại tôi, một mi?nh khi chiê?u xuống.
    (to be continued)
  4. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    29. Rô?i cufng đến nga?y tôi khăn gói ra tha?nh phố, chuâ?n bị cho năm học lớp mươ?i .
    Đúng như Ha? Lan mô ta?, tha?nh phố đẹp nguy nga va? lộng lâfy . Tôi to? mo? ngắm nghía nhưfng đại lộ thênh thang, nhưfng to?a nha? cao vút, nhưfng cư?a ha?ng bóng lộn va? chất đống ha?ng hóa . Tôi như thă?ng ngố khi đứng trước các ba?ng điện nhấy nháy muôn ma?u cu?a các rạp chiếu bóng va? các vuf trươ?ng.
    Sau va?i nga?y đi dạo quanh tha?nh phố, tôi chắc chắn ră?ng nó gia?u sang hơn cái la?ng nghe?o khó cu?a tôi gấp ha?ng ti? lâ?n. Tuy nhiên, tôi không chắc ră?ng nó có đẹp hơn la?ng tôi hay không. Nó quá ô?n a?o, lại lắm rác rến va? bụi bặm, điê?u không hê? có ơ? la?ng Đo Đo.
    Tha?nh phố vắng bóng nhưfng cây xanh. ơ? trên cao, bâ?u trơ?i bị chia cắt tha?nh tư?ng ma?ng nho? va? tâ?m mắt tôi luôn luôn bị chặn lại bơ?i nhưfng dafy cột điện. ơ? tha?nh phố, khó lo?ng nhi?n ngắm nhưfng đám mây bay, nhưfng đêm trăng sáng. Tôi không thê? na?o bắt gặp ve? râ?u rif huy hoa?ng cu?a mặt trơ?i lúc tư? giaf trơ?i xanh. Đó la? nhưfng điê?u Ha? Lan không hê? nhắc tới khi kê? với tôi vê? tha?nh phố.
    30. Tôi không ơ? chung với cô Thịnh. Cô Thịnh ơ? nha? chị Nhươ?ng. Nha? chị Nhươ?ng rộng ma? hóa chật. Phía trước la? cư?a ha?ng, phía sau la? nha? kho, thi?nh thoa?ng tới chơi, tôi vâfn pha?i len lo?i giưfa nhưfng cây va?i chất tha?nh tư?ng đống, choán hết lối đi .
    Tôi ơ? trọ nha? cậu Huấn. Cậu Huấn la? anh ruột bác gái tôi . Xét ra, tôi với cậu chă?ng ba? con gi?. Nhưng tôi vâfn gọi cậu bă?ng cậu . Tôi bắt chước chị Nhươ?ng.
    Nha? cậu Huấn rất gia?u, cậu có cư?a hiệu thuốc tây . Thoạt tiên, thấy nha? cậu sang quá, tôi không dám ơ?. Nhưng bác tôi nă?ng nặc dâfn tôi đến đó. Bác trấn an tôi: "Cậu Huấn gia?u nhưng sống gia?n dị, lại biết trọng ke? sif". Tôi chi? la? cậu học sinh lớp mươ?i, nhưng bác tôi vâfn liệt tôi va?o hạng... ke? sif. Va? bác dắt tôi đến ra mắt cậu Huấn. Tôi ơ? trọ nha? cậu Huấn tư? đó.
    Cậu Huấn có ba ngươ?i con. Nho? nhất la? thă?ng Liêm, đang học lớp ba?y . Chị kế thă?ng Liêm la? nho? Mai, bă?ng tuô?i tôi . Nho? Mai học hết lớp chín, nghi? ngang, ra bán ngoa?i hiệu thuốc tây, chuâ?n bị la?m ba? chu? tương lai . Lớn nhất la? Dufng, bạn be? thươ?ng gọi nó la? Dufng Thanh Lâm. Thanh Lâm la? tên hiệu thuốc cu?a cậu Huấn. Dufng không thích tên đó, nó ba?o nghe giống kép ca?i lương. Dufng tự đặt biệt hiệu cho mi?nh: Dufng Marcel. Va?, bắt chước Jo Marcel, nó thươ?ng nhún nha?y va? rên ri? hát "Thôi, em đư?ng khóc, em đư?ng khóc, đư?ng khóc nưfa la?m gi?..." nghe râ?u muốn chết.
    Dufng lớn hơn tôi ba tuô?i, nhưng trên giấy tơ? nó bă?ng tuô?i tôi . Nó pha?i khai sụt tuô?i đê? trốn quân dịch. Dufng hát hay, nha?y gio?i nhưng học dơ? ẹc. Ma?i vui chơi, đa?n đúm, nó qua?ng sách vơ? va?o xó nha?, chấp nhận ơ? lại lớp nhi?n đơ?i trôi qua . Vi? vậy, khi va?o lớp mươ?i, tôi học chung lớp với nó. Ngay hôm đâ?u tiên, cậu Huấn đaf ba?o tôi: "Cậu nghe nói cháu học gio?i, có gi? cháu chi? cho thă?ng Dufng với . Nó lươ?i lắm!". Tôi gật đâ?u .
    Tôi nhận lơ?i với cậu Huấn nhưng tôi chă?ng la?m tro?n. Thă?ng Dufng la? chúa lươ?i, đúng như cậu Huấn nhận xét. Môfi lâ?n tôi kêu nó học, nó đê?u la?ng đi chôf khác. Nó chi? khoái môfi khoa?n cóp-pị ơ? lớp, tôi va? nó ngô?i kế nhau, nó chép ba?i cu?a tôi tha hô?. Nhơ? có tôi, lâ?n đâ?u tiên Dufng không pha?i học đúp lại lớp mươ?i . Cuối năm, nó hí hư?ng khoe với cậu Huấn nó được lên lớp. Cậu Huấn mư?ng lắm va? cậu ca?m ơn tôi rối rít. Cậu tươ?ng tôi đaf "ca?i tạo" được thă?ng Dufng.
    Dufng chă?ng lo học. Nó thươ?ng tụ tập với nhưfng đứa nha? gia?u khác tha?nh một băng va? ru? nhau phóng honda a?o a?o trên phố hoặc chạy đua ra tận ngoại ô . Nó chơi billard rất thiện nghệ . Tôi đaf tư?ng lác mắt khi xem nó biê?u diêfn nhưfng cú đánh gom bi cực khó. Nó cufng mê đa?n hát xướng. Trong pho?ng cu?a nó có hai cây guitar điện va? một bộ trống. Nga?y na?o đám bạn cu?a nó cufng kéo tới chơi nhạc â?m if khiến tôi không ta?i na?o học ba?i được. Nhưfng lúc đó, tôi pha?i ôm tập xuống pho?ng nho? Mai va? thă?ng Liêm ngô?i học.
    Hôm mới dọn đến, thấy trong ha?nh lý cu?a tôi có cây guitar, Dufng nheo mắt ho?i:
    - Ma?y cufng chơi đa?n nưfa ha? ?
    Tôi cươ?i cươ?i . Dufng nói:
    - Ma?y đa?n nghe coi!
    Tôi đa?n. Dufng chăm chú nghe, va? chê:
    - Cô? điê?n quá!
    Tôi không hiê?u:
    - Cô? điê?n la? sao ?
    - La? ... la? nha? quê !
    Câu nói cu?a Dufng khiến tôi đo? mặt. Tôi buông đa?n xuống ngô?i im. Dufng chă?ng the?m đê? ý đến ve? sượng su?ng cu?a tôi, nó bước lại góc pho?ng, câ?m lên cây guitar điện, hí hoáy so dây .
    Dufng dạo tưng tưng va?i nốt rô?i nhi?n tôi, ho?i:
    - Ma?y biết chơi trống không?
    Thấy tôi lắc đâ?u, Dufng khef so vai . Rô?i nó bắt đâ?u hát. Ba?n "Beautiful Sunday". Dufng vư?a hát vư?a lắc ngươ?i, hệt nhưfng ca sif biê?u diêfn trên ti-vi . Giọng nó khá hay, vang va? ấm. Trước một khán gia? quê mu?a va? ngơ? nghệch như tôi, Dufng cao hứng hát liê?n tu? ti? ba ba?i. "L''amour c''est pour rien". Rô?i "Aline". Hát xong, nó ho?i tôi:
    - Hay không?
    Tôi gật đâ?u:
    - Hay.
    Dufng khoái lắm. Nó vôf vai tôi:
    - Nếu ma?y thích, tao sef kéo ma?y va?o chơi chung với bọn tao .
    Dif nhiên tôi tư? chối . Dufng hát hay . Nhưfng ba?n nhạc cufng hay . Nhưng tất ca? chă?ng ăn nhập gi? đến tâm trạng cu?a tôi . Tôi thích nhưfng ba?n nhạc "cô? điê?n" cu?a tôi hơn. Chúng đánh thức trong tôi nhưfng ky? niệm xôn xao cu?a la?ng quê yêu dấu . Chúng thu? thi? với tôi vê? ti?nh yêu thâ?m lặng. Chúng luôn hướng vê? ngươ?i tôi thương.

    (to be continued)
  5. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    29. Rô?i cufng đến nga?y tôi khăn gói ra tha?nh phố, chuâ?n bị cho năm học lớp mươ?i .
    Đúng như Ha? Lan mô ta?, tha?nh phố đẹp nguy nga va? lộng lâfy . Tôi to? mo? ngắm nghía nhưfng đại lộ thênh thang, nhưfng to?a nha? cao vút, nhưfng cư?a ha?ng bóng lộn va? chất đống ha?ng hóa . Tôi như thă?ng ngố khi đứng trước các ba?ng điện nhấy nháy muôn ma?u cu?a các rạp chiếu bóng va? các vuf trươ?ng.
    Sau va?i nga?y đi dạo quanh tha?nh phố, tôi chắc chắn ră?ng nó gia?u sang hơn cái la?ng nghe?o khó cu?a tôi gấp ha?ng ti? lâ?n. Tuy nhiên, tôi không chắc ră?ng nó có đẹp hơn la?ng tôi hay không. Nó quá ô?n a?o, lại lắm rác rến va? bụi bặm, điê?u không hê? có ơ? la?ng Đo Đo.
    Tha?nh phố vắng bóng nhưfng cây xanh. ơ? trên cao, bâ?u trơ?i bị chia cắt tha?nh tư?ng ma?ng nho? va? tâ?m mắt tôi luôn luôn bị chặn lại bơ?i nhưfng dafy cột điện. ơ? tha?nh phố, khó lo?ng nhi?n ngắm nhưfng đám mây bay, nhưfng đêm trăng sáng. Tôi không thê? na?o bắt gặp ve? râ?u rif huy hoa?ng cu?a mặt trơ?i lúc tư? giaf trơ?i xanh. Đó la? nhưfng điê?u Ha? Lan không hê? nhắc tới khi kê? với tôi vê? tha?nh phố.
    30. Tôi không ơ? chung với cô Thịnh. Cô Thịnh ơ? nha? chị Nhươ?ng. Nha? chị Nhươ?ng rộng ma? hóa chật. Phía trước la? cư?a ha?ng, phía sau la? nha? kho, thi?nh thoa?ng tới chơi, tôi vâfn pha?i len lo?i giưfa nhưfng cây va?i chất tha?nh tư?ng đống, choán hết lối đi .
    Tôi ơ? trọ nha? cậu Huấn. Cậu Huấn la? anh ruột bác gái tôi . Xét ra, tôi với cậu chă?ng ba? con gi?. Nhưng tôi vâfn gọi cậu bă?ng cậu . Tôi bắt chước chị Nhươ?ng.
    Nha? cậu Huấn rất gia?u, cậu có cư?a hiệu thuốc tây . Thoạt tiên, thấy nha? cậu sang quá, tôi không dám ơ?. Nhưng bác tôi nă?ng nặc dâfn tôi đến đó. Bác trấn an tôi: "Cậu Huấn gia?u nhưng sống gia?n dị, lại biết trọng ke? sif". Tôi chi? la? cậu học sinh lớp mươ?i, nhưng bác tôi vâfn liệt tôi va?o hạng... ke? sif. Va? bác dắt tôi đến ra mắt cậu Huấn. Tôi ơ? trọ nha? cậu Huấn tư? đó.
    Cậu Huấn có ba ngươ?i con. Nho? nhất la? thă?ng Liêm, đang học lớp ba?y . Chị kế thă?ng Liêm la? nho? Mai, bă?ng tuô?i tôi . Nho? Mai học hết lớp chín, nghi? ngang, ra bán ngoa?i hiệu thuốc tây, chuâ?n bị la?m ba? chu? tương lai . Lớn nhất la? Dufng, bạn be? thươ?ng gọi nó la? Dufng Thanh Lâm. Thanh Lâm la? tên hiệu thuốc cu?a cậu Huấn. Dufng không thích tên đó, nó ba?o nghe giống kép ca?i lương. Dufng tự đặt biệt hiệu cho mi?nh: Dufng Marcel. Va?, bắt chước Jo Marcel, nó thươ?ng nhún nha?y va? rên ri? hát "Thôi, em đư?ng khóc, em đư?ng khóc, đư?ng khóc nưfa la?m gi?..." nghe râ?u muốn chết.
    Dufng lớn hơn tôi ba tuô?i, nhưng trên giấy tơ? nó bă?ng tuô?i tôi . Nó pha?i khai sụt tuô?i đê? trốn quân dịch. Dufng hát hay, nha?y gio?i nhưng học dơ? ẹc. Ma?i vui chơi, đa?n đúm, nó qua?ng sách vơ? va?o xó nha?, chấp nhận ơ? lại lớp nhi?n đơ?i trôi qua . Vi? vậy, khi va?o lớp mươ?i, tôi học chung lớp với nó. Ngay hôm đâ?u tiên, cậu Huấn đaf ba?o tôi: "Cậu nghe nói cháu học gio?i, có gi? cháu chi? cho thă?ng Dufng với . Nó lươ?i lắm!". Tôi gật đâ?u .
    Tôi nhận lơ?i với cậu Huấn nhưng tôi chă?ng la?m tro?n. Thă?ng Dufng la? chúa lươ?i, đúng như cậu Huấn nhận xét. Môfi lâ?n tôi kêu nó học, nó đê?u la?ng đi chôf khác. Nó chi? khoái môfi khoa?n cóp-pị ơ? lớp, tôi va? nó ngô?i kế nhau, nó chép ba?i cu?a tôi tha hô?. Nhơ? có tôi, lâ?n đâ?u tiên Dufng không pha?i học đúp lại lớp mươ?i . Cuối năm, nó hí hư?ng khoe với cậu Huấn nó được lên lớp. Cậu Huấn mư?ng lắm va? cậu ca?m ơn tôi rối rít. Cậu tươ?ng tôi đaf "ca?i tạo" được thă?ng Dufng.
    Dufng chă?ng lo học. Nó thươ?ng tụ tập với nhưfng đứa nha? gia?u khác tha?nh một băng va? ru? nhau phóng honda a?o a?o trên phố hoặc chạy đua ra tận ngoại ô . Nó chơi billard rất thiện nghệ . Tôi đaf tư?ng lác mắt khi xem nó biê?u diêfn nhưfng cú đánh gom bi cực khó. Nó cufng mê đa?n hát xướng. Trong pho?ng cu?a nó có hai cây guitar điện va? một bộ trống. Nga?y na?o đám bạn cu?a nó cufng kéo tới chơi nhạc â?m if khiến tôi không ta?i na?o học ba?i được. Nhưfng lúc đó, tôi pha?i ôm tập xuống pho?ng nho? Mai va? thă?ng Liêm ngô?i học.
    Hôm mới dọn đến, thấy trong ha?nh lý cu?a tôi có cây guitar, Dufng nheo mắt ho?i:
    - Ma?y cufng chơi đa?n nưfa ha? ?
    Tôi cươ?i cươ?i . Dufng nói:
    - Ma?y đa?n nghe coi!
    Tôi đa?n. Dufng chăm chú nghe, va? chê:
    - Cô? điê?n quá!
    Tôi không hiê?u:
    - Cô? điê?n la? sao ?
    - La? ... la? nha? quê !
    Câu nói cu?a Dufng khiến tôi đo? mặt. Tôi buông đa?n xuống ngô?i im. Dufng chă?ng the?m đê? ý đến ve? sượng su?ng cu?a tôi, nó bước lại góc pho?ng, câ?m lên cây guitar điện, hí hoáy so dây .
    Dufng dạo tưng tưng va?i nốt rô?i nhi?n tôi, ho?i:
    - Ma?y biết chơi trống không?
    Thấy tôi lắc đâ?u, Dufng khef so vai . Rô?i nó bắt đâ?u hát. Ba?n "Beautiful Sunday". Dufng vư?a hát vư?a lắc ngươ?i, hệt nhưfng ca sif biê?u diêfn trên ti-vi . Giọng nó khá hay, vang va? ấm. Trước một khán gia? quê mu?a va? ngơ? nghệch như tôi, Dufng cao hứng hát liê?n tu? ti? ba ba?i. "L''amour c''est pour rien". Rô?i "Aline". Hát xong, nó ho?i tôi:
    - Hay không?
    Tôi gật đâ?u:
    - Hay.
    Dufng khoái lắm. Nó vôf vai tôi:
    - Nếu ma?y thích, tao sef kéo ma?y va?o chơi chung với bọn tao .
    Dif nhiên tôi tư? chối . Dufng hát hay . Nhưfng ba?n nhạc cufng hay . Nhưng tất ca? chă?ng ăn nhập gi? đến tâm trạng cu?a tôi . Tôi thích nhưfng ba?n nhạc "cô? điê?n" cu?a tôi hơn. Chúng đánh thức trong tôi nhưfng ky? niệm xôn xao cu?a la?ng quê yêu dấu . Chúng thu? thi? với tôi vê? ti?nh yêu thâ?m lặng. Chúng luôn hướng vê? ngươ?i tôi thương.

    (to be continued)
  6. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 4
    Ngươ?i tôi thương ơ? nha? ba? cô.
    Cô Ha? Lan la? ngươ?i chị ca? trong do?ng họ. Sau cô, đến ba Ha? Lan, rô?i mới đến ông chú chạy xe đo?. Họ ha?ng bên nội Ha? Lan hâ?u hết đê?u đi la?m ăn xa, chi? có ba Ha? Lan la? ơ? lại la?ng.
    Chô?ng cô la? thương gia cơf lớn, chu? hafng sa?n xuất vo? xe ô-tô . Nhưng hai vợ chô?ng lại không có con. Khi Ha? Lan ra tha?nh phố học, đến ơ? nha? cô, hai vợ chô?ng mư?ng như bắt được va?ng.
    Ha? Lan ơ? nha? cô y như ơ? trên thiên đươ?ng. Đô? ăn, thức uống, áo quâ?n, gia?y dép, kê? ca? tiê?n tiêu vặt, Ha? Lan không thiếu một thứ gi?. Ba? cô chiê?u chuộng Ha? Lan như chiê?u chuộng một thiên thâ?n. Bạn Ha? Lan cufng được cưng lây . Môfi lâ?n tôi đến chơi, cô đón tôi như đón khách quí. Cô dọn bánh biscuit mơ?i tôi ăn. Cô mơ? tu? lạnh, khui cocacola bắt tôi uống. Tôi xấu hô? chín ngươ?i . Cô la?m như tôi chết đói chết khát đến nơi .
    Biết tôi ngượng, Ha? Lan câ?m bánh nhét va?o tay tôi, dôf như dôf con nít:
    - Ngạn ăn đi, đư?ng ngại!
    Không pha?i tôi ngại, nhưng tôi ca?m thấy không được tự nhiên. Căn pho?ng khách sang trọng na?y hi?nh như không thích hợp với tôi . Tôi ca?m thấy lúng túng va? go? bó khi ngô?i va?o chiếc ghế ba?nh to tướng. Tôi thích như nga?y xưa hơn. Môfi lâ?n đến chơi nha? Ha? Lan, chúng tôi thươ?ng ngô?i bên nhau trên nhưfng khúc gôf đặt dưới gia?n thiên lý. Giưfa khung ca?nh đơn sơ ma? gâ?n gufi đó, chúng tôi tro? chuyện với nhau thoa?i mái va? thân mật biết bao. Co?n ơ? đây, mọi chuyện đâm ra khác hă?n. Tôi nói năng cứ ngượng nghịu thế na?o . Nhi?n nhưfng chu?m đe?n lấp lánh treo lơ lư?ng trên trâ?n nha? va? nhưfng dafy tu? kính sang trọng kê dọc tươ?ng, tôi xụi lơ, hết muốn nói chuyện. Nhưfng câu chuyện ma? tôi định nói, nhưfng câu chuyện vê? phiên chợ la?ng, vê? mu?a thị chín, vê? nhưfng buô?i chiê?u len lo?i trong rư?ng ti?m bông du? de?, to? ra chă?ng thích hợp trong khung ca?nh choáng lộn na?y một chút na?o . Chúng trơ? nên lạc lo?ng la?m sao.
    Nhưfng lúc như vậy, lo?ng nguội lạnh, tôi ăn qua loa va?i miếng bánh rô?i vội cáo tư?. Cô Ha? Lan đưa tôi ra đến tận cư?a, va? dặn: "Nga?y mai, cháu đến chơi nhé!". Tôi gật đâ?u, va? nga?y hôm sau tôi chă?ng đến. Tôi thích gặp Ha? Lan ơ? ngoa?i phố hơn.
    32. Tư? hô?i lên lớp mươ?i, tôi va? Ha? Lan không co?n học chung trươ?ng như trước. Ha? Lan học trươ?ng Nưf, toa?n con gái . Chiê?u chiê?u, sau giơ? tan học, tôi thươ?ng đạp xe qua trươ?ng Ha? Lan, đứng lóng ngóng trước cô?ng, đợi nó ra . Hô?i đó, không chi? mi?nh tôi đứng nghệt mặt trước cô?ng trươ?ng con gái va?o môfi buô?i chiê?u. Có ca? khối đứa lơ?n vơ?n như tôi, mặt đứa na?o đứa nấy lấm lét như ke? trộm.
    Trươ?ng Nưf giơ? tan học la? một ky? quan đối với bọn con trai chúng tôi . Mafi vê? sau na?y, tôi vâfn không thê? na?o quên hi?nh a?nh thơ mộng cu?a nhưfng ta? áo trắng lưfng lơ? trôi ra kho?i cô?ng trươ?ng như một do?ng sông nghi ngút sương mu?. Do?ng sông a?o a?nh đó đaf có một thơ?i cuốn theo nó bao nhiêu mắt nhi?n ngây ngất, nhưfng mối ti?nh vâfn vơ va? thâ?m lặng, đaf sa?n sinh ra bao nhiêu thi sif va? nhưfng ke? viết ti?nh ca nô?i tiếng va? vô danh cu?a cuộc đơ?i.
    Tôi chong mắt vê? phía cô?ng trươ?ng, dáo dác nhi?n. Ti?m Ha? Lan giưfa một biê?n áo trắng mênh mông chă?ng khác na?o ti?m một hạt cát giưfa đại dương. Nhưng bă?ng lo?ng kiên tri? không mệt mo?i, cuối cu?ng bao giơ? tôi cufng ti?m ra hạt cát cu?a tôi va? bao giơ? tôi cufng nhi?n thấy nó trước khi nó nhi?n thấy tôi. Va? chi? câ?n nó liếc tôi cươ?i một cái, bao nhiêu mệt nhọc cu?a tôi trong lúc chơ? đợi bay biến đâu mất.
    Tôi lă?ng lặng đạp xe theo Ha? Lan, cách một quafng xa . Suốt một chặng đươ?ng da?i . Ha? Lan đạp xe lưfng thưfng phía trước, tôi đạp xe lefo đefo phía sau, y như hai ke? xa lạ. Chưa rơ?i xa trươ?ng Nưf, tôi chưa dám tiến lên đi song song với Ha? Lan. Tôi đaf nghe tụi bạn cu?ng lớp kháo nhau đu? chuyện vê? nưf sinh trươ?ng na?y . Chuyện na?o cufng động trơ?i . Na?o la? tụi trươ?ng Nưf tư?ng vác guốc đánh nhau với tụi nam sinh trươ?ng Hoa?ng Diệu . Chiếc guốc na?o cu?a tụi nó cufng đóng đinh lơ?m chơ?m, phang trúng la? tét đâ?u . Đánh nhau một hô?i, tụi Hoa?ng Diệu chạy vắt gio? lên cô?. Na?o la? tụi nó tư?ng nắm tay giăng ha?ng ngang trước cô?ng trươ?ng, chặn một đám lính biệt động quân lớ ngớ đi qua đó, đo?i tịch thu mấy chiếc muf nâu la?m... ky? niệm. Trước bâ?y nưf quái dưf dă?n na?y, mấy tay lính biệt động súng ống đâ?y mi?nh nhufn như con chi chi, đa?nh bo? nón chạy lấy ngươ?i . Tôi không biết hư thực ra sao nhưng nghe riết các mâ?u giai thoại ru?ng rợn kiê?u đó, tôi đâm ngán. Tụi bạn co?n dọa: "Đứa na?o vô phúc đi ngang trươ?ng Nưf một mi?nh coi như đi va?o ... tư? địa".
    Tôi không muốn đi va?o tư? địa . Tôi chi? đến đón Ha? Lan va?o nhưfng lúc đông ngươ?i . Va? trên đươ?ng vê?, đợi cho Ha? Lan đi thật xa, đến lúc nó ref ngoặt va?o góc phố, tôi mới dấn xe lên. Tôi không dám đuôi theo Ha? Lan ngay co?n vi? một lef khác. Tôi sợ gặp cô Thịnh. Cô Thịnh học chung trươ?ng với Ha? Lan, lớp mươ?i hai . Cô đaf bắt gặp tôi lang thang ơ? đây một lâ?n. Lâ?n đó, tôi giật bắn ngươ?i khi đang đuô?i Ha? Lan bôfng nghe có tiếng gọi sau lưng:
    - Ngạn ơi, đi đâu đó ?
    Tôi quay lại va? nhận ra cô Thịnh. Tôi dư?ng xe, ấp úng đáp:
    - Ngạn đi chơi .
    Cô Thịnh nhi?n tôi nư?a tin nư?a ngơ?:
    - Đi chơi ma? đi một mi?nh?
    Tôi lúng túng chi? tay vê? phía trước:
    - Ngạn đi với thă?ng bạn cu?ng lớp. Nó chạy đă?ng kia ki?a!
    Cô Thịnh nhi?n theo tay chi? cu?a tôi . Cô không biết trong đám con trai đang chạy xe giưfa đươ?ng có đứa na?o la? bạn tôi không. Nhưng cô không ho?i, chi? cươ?i cươ?i:
    - Chứ không pha?i Ngạn đang chạy theo cô bé na?o a? ?
    Tôi đo? mặt:
    - Đâu có.
    Tôi chối biến. Tôi không muốn cô Thịnh biết chuyện ti?nh ca?m cu?a tôi với Ha? Lan. Tư? nga?y tôi nhận ra khoa?ng cách giưfa tôi va? cô, tôi không muốn tâm sự với cô nưfa . Tôi thấy xấu hô?. Co?n cô, sau lâ?n đó cô cufng không bao giơ? ho?i thăm vê? "cô bé" cu?a tôi . Không hiê?u cô đaf biết gi? chưa .
    Lâ?n đâ?u tiên tôi đến đón Ha? Lan, khi thấy tôi ca? tiếng đô?ng hô? sau mới đạp xe lên, Ha? Lan ngạc nhiên ho?i:
    - Ngạn hư xe ha? ?
    - Đâu có.
    - Sao bây giơ? Ngạn mới tới ? Ha? Lan thấy Ngạn tư? nafy .
    - Tôi sợ bạn cu?a Ha? Lan chọc.
    - Tụi nó không chọc đâu .
    Tôi liếm môi:
    - Tôi không biết. Tôi nghe ngươ?i ta nói học sinh trươ?ng Nưf ghê lắm.
    - Ghê sao ?
    Tôi kê? cho Ha? Lan nghe nhưfng chuyện tôi nghe được vê? học sinh trươ?ng Nưf. Nghe xong, Ha? Lan mi?m cươ?i:
    - Ngươ?i ta bịa đó. Tụi bạn Ha? Lan hiê?n thấy mô?.
    Ha? Lan nói, tôi tin ngay . Tôi chưa thấy học sinh trươ?ng Nưf giơ? tro? gi? ghê gớm, chi? toa?n nghe đô?n. Tôi không tin ngôi trươ?ng dịu da?ng ma? cô Thịnh va? Ha? Lan đang theo học lại đâ?y râfy nguy hiê?m như tụi con trai vâfn hay kê?. Du? vậy, môfi lâ?n đến đón Ha? Lan, tôi vâfn đi tụt lại đă?ng sau nó suốt một chặng đươ?ng da?i . Tôi quen như vậy . Tôi sợ cô Thịnh nhi?n thấy .
    Thươ?ng, tôi đưa Ha? Lan vê? tận nha?. Nhưng tôi không va?o . Tôi ngô?i trên xe cươ?i với Ha? Lan va? đợi cho nó đi khuất sau cánh cư?a, tôi mới lưfng thưfng đạp xe đi.
    33. Ha? Lan ít vê? la?ng, du? chú nó chạy xe trên tuyến đươ?ng nối liê?n tha?nh phố va? huyện lị. Môfi lâ?n tôi ru?, nó đê?u ba?o bận ơ? lại học thêm. Ha? Lan có đi học thêm thật, nhưng nó pha?i vi? vậy ma? nó không có thi? giơ? vê? thăm la?ng hay không thi? tôi chă?ng rof. Không có Ha? Lan, tôi vê? la?ng một mi?nh. Tháng na?o tôi cufng vê?. Tôi ngô?i xe đo? ngu? ga? ngu? gật. Hơn nư?a nga?y trơ?i, xe mới vê? đến huyện. Tư? huyện, tôi đạp xe vê? la?ng, trên con đươ?ng năm na?o tôi va? Ha? Lan vâfn thươ?ng đi bên nhau nhưfng chiê?u thứ ba?y . Con đươ?ng cuf chă?ng có gi? thay đô?i, chạy dọc hai ven đươ?ng vâfn nhưfng cây bông go?n cao vút, nhưfng cây keo tây nơi trú â?n cu?a nhưfng con cánh quýt tuyệt đẹp, nhưfng cây sâ?u đông xơ xác va? nhưfng ha?ng ra?o dâm bụt đo? chói . Xa hơn nưfa la? nhưfng cánh đô?ng rập rơ?n sóng lúa, ma?u xanh tra?i da?i đến tận lufy tre xa . Ca?nh vật vâfn thế, chi? khác la? chiê?u nay, trên đươ?ng vê? dă?ng dặc chi? có mi?nh tôi lặng lef đạp xe đi . Đi ngang rư?ng Sim, tôi không ghé, du? tim tôi đập tư?ng hô?i rộn raf. Tôi sợ ky? niệm níu chân tôi . Tôi sợ ngô?i một mi?nh giưfa rư?ng Sim, lo?ng tôi sef ngập đâ?y lá rụng.
    Hôm đâ?u tiên vê? la?ng, tôi ngạc nhiên thấy la?ng tôi khang khác. Mọi vật vâfn ơ? nguyên chôf cuf nhưng khoa?ng cách giưfa chúng dươ?ng như có ai đó thu ngắn lại . Tôi đi tư? giếng Cây Duối vê? chợ Đo Đo, thấy đoạn đươ?ng sao ma? ngắn ngu?i, một chớp mắt đaf tới nơi . Khoa?ng cách giưfa chợ Đo Đo va? nha? tôi cufng vậy, gâ?n nhau đến buô?n cươ?i . Tôi nhi?n va?o chợ, thấy chợ bé đi nhiê?u . Cây ba?ng gia? không co?n cao ghê gớm như tôi hă?ng tươ?ng. Mới đi kho?i la?ng có mấy tháng, khi trơ? vê?, tôi như ngươ?i khô?ng lô? trong câu chuyện ba? kê?. Nếu ba? co?n sống hă?n tôi sef ho?i: "Ba? ơi, ai đaf thu nho? la?ng
    mi?nh lại hơ? ba??". Hă?n la? ba? sef đáp: "Không ai ca?, cháu ạ. Tại vi? cháu lớn lên đó thôi . Khi lớn lên, ngươ?i ta thươ?ng thấy mọi thứ dươ?ng như bé đi!". Nhưng ba? tôi đaf không co?n đê? tôi ho?i va? nghe ba? âu yếm tra? lơ?i . Tôi chi? nghe thấy cuộc tro? chuyện kia trong trí tươ?ng tượng cu?a tôi thôi .
    Môfi lâ?n vê? la?ng, tôi chi? ơ? chơi được hai nga?y . Tôi da?nh một nga?y đê? đi thăm thâ?y cô va? bạn be? thuơ? nho?. Thâ?y Ca?i đaf nghi? dạy hă?n. Cô Thung vâfn dạy lớp ba va? vâfn co?n than khát nước giưfa giơ? học. Lớp vơf lo?ng cu?a thâ?y Phu vâfn đông học tro? va? cufng giống như bọn tôi hô?i trước, luf nhóc sau na?y bị thâ?y phạt nha?y cóc phơ? ngươ?i . Đến trươ?ng thăm thâ?y Phu, ngoái nhi?n vê? cuối lớp, chôf nga?y xưa tôi va? Ha? Lan ngô?i học cạnh nhau, lo?ng tôi không kho?i bâng khuâng tiếc nhớ.
    Tôi đứng trước cô?ng vươ?n ông Cư?u Hoa?nh, bô?i hô?i nhi?n cây thị năm na?o . Cây thị vâfn như xưa, nó chă?ng chịu gia? đi du? dưới gốc ngập đâ?y lá rụng. Nhưfng trái thị va?ng nă?m lâfn trong đám lá chắc đaf bị bọn học tro? trươ?ng thâ?y Phu nhặt đi hết rô?i . Lát nưfa đây, sau giơ? học, hă?n sef có đứa dán nhưfng ma?nh vo? thị lên ba?n đê? tươ?ng tượng đó la? hoa qui? hoa cúc. Hệt như tôi hô?i nho?. Lo?ng tôi xao xuyến, tôi bứt một chiếc hoa lô?ng đe?n cạnh ha?ng ra?o, ngậm trên môi va? ra?o bước vê? nha?.
    (to be continued)
  7. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 4
    Ngươ?i tôi thương ơ? nha? ba? cô.
    Cô Ha? Lan la? ngươ?i chị ca? trong do?ng họ. Sau cô, đến ba Ha? Lan, rô?i mới đến ông chú chạy xe đo?. Họ ha?ng bên nội Ha? Lan hâ?u hết đê?u đi la?m ăn xa, chi? có ba Ha? Lan la? ơ? lại la?ng.
    Chô?ng cô la? thương gia cơf lớn, chu? hafng sa?n xuất vo? xe ô-tô . Nhưng hai vợ chô?ng lại không có con. Khi Ha? Lan ra tha?nh phố học, đến ơ? nha? cô, hai vợ chô?ng mư?ng như bắt được va?ng.
    Ha? Lan ơ? nha? cô y như ơ? trên thiên đươ?ng. Đô? ăn, thức uống, áo quâ?n, gia?y dép, kê? ca? tiê?n tiêu vặt, Ha? Lan không thiếu một thứ gi?. Ba? cô chiê?u chuộng Ha? Lan như chiê?u chuộng một thiên thâ?n. Bạn Ha? Lan cufng được cưng lây . Môfi lâ?n tôi đến chơi, cô đón tôi như đón khách quí. Cô dọn bánh biscuit mơ?i tôi ăn. Cô mơ? tu? lạnh, khui cocacola bắt tôi uống. Tôi xấu hô? chín ngươ?i . Cô la?m như tôi chết đói chết khát đến nơi .
    Biết tôi ngượng, Ha? Lan câ?m bánh nhét va?o tay tôi, dôf như dôf con nít:
    - Ngạn ăn đi, đư?ng ngại!
    Không pha?i tôi ngại, nhưng tôi ca?m thấy không được tự nhiên. Căn pho?ng khách sang trọng na?y hi?nh như không thích hợp với tôi . Tôi ca?m thấy lúng túng va? go? bó khi ngô?i va?o chiếc ghế ba?nh to tướng. Tôi thích như nga?y xưa hơn. Môfi lâ?n đến chơi nha? Ha? Lan, chúng tôi thươ?ng ngô?i bên nhau trên nhưfng khúc gôf đặt dưới gia?n thiên lý. Giưfa khung ca?nh đơn sơ ma? gâ?n gufi đó, chúng tôi tro? chuyện với nhau thoa?i mái va? thân mật biết bao. Co?n ơ? đây, mọi chuyện đâm ra khác hă?n. Tôi nói năng cứ ngượng nghịu thế na?o . Nhi?n nhưfng chu?m đe?n lấp lánh treo lơ lư?ng trên trâ?n nha? va? nhưfng dafy tu? kính sang trọng kê dọc tươ?ng, tôi xụi lơ, hết muốn nói chuyện. Nhưfng câu chuyện ma? tôi định nói, nhưfng câu chuyện vê? phiên chợ la?ng, vê? mu?a thị chín, vê? nhưfng buô?i chiê?u len lo?i trong rư?ng ti?m bông du? de?, to? ra chă?ng thích hợp trong khung ca?nh choáng lộn na?y một chút na?o . Chúng trơ? nên lạc lo?ng la?m sao.
    Nhưfng lúc như vậy, lo?ng nguội lạnh, tôi ăn qua loa va?i miếng bánh rô?i vội cáo tư?. Cô Ha? Lan đưa tôi ra đến tận cư?a, va? dặn: "Nga?y mai, cháu đến chơi nhé!". Tôi gật đâ?u, va? nga?y hôm sau tôi chă?ng đến. Tôi thích gặp Ha? Lan ơ? ngoa?i phố hơn.
    32. Tư? hô?i lên lớp mươ?i, tôi va? Ha? Lan không co?n học chung trươ?ng như trước. Ha? Lan học trươ?ng Nưf, toa?n con gái . Chiê?u chiê?u, sau giơ? tan học, tôi thươ?ng đạp xe qua trươ?ng Ha? Lan, đứng lóng ngóng trước cô?ng, đợi nó ra . Hô?i đó, không chi? mi?nh tôi đứng nghệt mặt trước cô?ng trươ?ng con gái va?o môfi buô?i chiê?u. Có ca? khối đứa lơ?n vơ?n như tôi, mặt đứa na?o đứa nấy lấm lét như ke? trộm.
    Trươ?ng Nưf giơ? tan học la? một ky? quan đối với bọn con trai chúng tôi . Mafi vê? sau na?y, tôi vâfn không thê? na?o quên hi?nh a?nh thơ mộng cu?a nhưfng ta? áo trắng lưfng lơ? trôi ra kho?i cô?ng trươ?ng như một do?ng sông nghi ngút sương mu?. Do?ng sông a?o a?nh đó đaf có một thơ?i cuốn theo nó bao nhiêu mắt nhi?n ngây ngất, nhưfng mối ti?nh vâfn vơ va? thâ?m lặng, đaf sa?n sinh ra bao nhiêu thi sif va? nhưfng ke? viết ti?nh ca nô?i tiếng va? vô danh cu?a cuộc đơ?i.
    Tôi chong mắt vê? phía cô?ng trươ?ng, dáo dác nhi?n. Ti?m Ha? Lan giưfa một biê?n áo trắng mênh mông chă?ng khác na?o ti?m một hạt cát giưfa đại dương. Nhưng bă?ng lo?ng kiên tri? không mệt mo?i, cuối cu?ng bao giơ? tôi cufng ti?m ra hạt cát cu?a tôi va? bao giơ? tôi cufng nhi?n thấy nó trước khi nó nhi?n thấy tôi. Va? chi? câ?n nó liếc tôi cươ?i một cái, bao nhiêu mệt nhọc cu?a tôi trong lúc chơ? đợi bay biến đâu mất.
    Tôi lă?ng lặng đạp xe theo Ha? Lan, cách một quafng xa . Suốt một chặng đươ?ng da?i . Ha? Lan đạp xe lưfng thưfng phía trước, tôi đạp xe lefo đefo phía sau, y như hai ke? xa lạ. Chưa rơ?i xa trươ?ng Nưf, tôi chưa dám tiến lên đi song song với Ha? Lan. Tôi đaf nghe tụi bạn cu?ng lớp kháo nhau đu? chuyện vê? nưf sinh trươ?ng na?y . Chuyện na?o cufng động trơ?i . Na?o la? tụi trươ?ng Nưf tư?ng vác guốc đánh nhau với tụi nam sinh trươ?ng Hoa?ng Diệu . Chiếc guốc na?o cu?a tụi nó cufng đóng đinh lơ?m chơ?m, phang trúng la? tét đâ?u . Đánh nhau một hô?i, tụi Hoa?ng Diệu chạy vắt gio? lên cô?. Na?o la? tụi nó tư?ng nắm tay giăng ha?ng ngang trước cô?ng trươ?ng, chặn một đám lính biệt động quân lớ ngớ đi qua đó, đo?i tịch thu mấy chiếc muf nâu la?m... ky? niệm. Trước bâ?y nưf quái dưf dă?n na?y, mấy tay lính biệt động súng ống đâ?y mi?nh nhufn như con chi chi, đa?nh bo? nón chạy lấy ngươ?i . Tôi không biết hư thực ra sao nhưng nghe riết các mâ?u giai thoại ru?ng rợn kiê?u đó, tôi đâm ngán. Tụi bạn co?n dọa: "Đứa na?o vô phúc đi ngang trươ?ng Nưf một mi?nh coi như đi va?o ... tư? địa".
    Tôi không muốn đi va?o tư? địa . Tôi chi? đến đón Ha? Lan va?o nhưfng lúc đông ngươ?i . Va? trên đươ?ng vê?, đợi cho Ha? Lan đi thật xa, đến lúc nó ref ngoặt va?o góc phố, tôi mới dấn xe lên. Tôi không dám đuôi theo Ha? Lan ngay co?n vi? một lef khác. Tôi sợ gặp cô Thịnh. Cô Thịnh học chung trươ?ng với Ha? Lan, lớp mươ?i hai . Cô đaf bắt gặp tôi lang thang ơ? đây một lâ?n. Lâ?n đó, tôi giật bắn ngươ?i khi đang đuô?i Ha? Lan bôfng nghe có tiếng gọi sau lưng:
    - Ngạn ơi, đi đâu đó ?
    Tôi quay lại va? nhận ra cô Thịnh. Tôi dư?ng xe, ấp úng đáp:
    - Ngạn đi chơi .
    Cô Thịnh nhi?n tôi nư?a tin nư?a ngơ?:
    - Đi chơi ma? đi một mi?nh?
    Tôi lúng túng chi? tay vê? phía trước:
    - Ngạn đi với thă?ng bạn cu?ng lớp. Nó chạy đă?ng kia ki?a!
    Cô Thịnh nhi?n theo tay chi? cu?a tôi . Cô không biết trong đám con trai đang chạy xe giưfa đươ?ng có đứa na?o la? bạn tôi không. Nhưng cô không ho?i, chi? cươ?i cươ?i:
    - Chứ không pha?i Ngạn đang chạy theo cô bé na?o a? ?
    Tôi đo? mặt:
    - Đâu có.
    Tôi chối biến. Tôi không muốn cô Thịnh biết chuyện ti?nh ca?m cu?a tôi với Ha? Lan. Tư? nga?y tôi nhận ra khoa?ng cách giưfa tôi va? cô, tôi không muốn tâm sự với cô nưfa . Tôi thấy xấu hô?. Co?n cô, sau lâ?n đó cô cufng không bao giơ? ho?i thăm vê? "cô bé" cu?a tôi . Không hiê?u cô đaf biết gi? chưa .
    Lâ?n đâ?u tiên tôi đến đón Ha? Lan, khi thấy tôi ca? tiếng đô?ng hô? sau mới đạp xe lên, Ha? Lan ngạc nhiên ho?i:
    - Ngạn hư xe ha? ?
    - Đâu có.
    - Sao bây giơ? Ngạn mới tới ? Ha? Lan thấy Ngạn tư? nafy .
    - Tôi sợ bạn cu?a Ha? Lan chọc.
    - Tụi nó không chọc đâu .
    Tôi liếm môi:
    - Tôi không biết. Tôi nghe ngươ?i ta nói học sinh trươ?ng Nưf ghê lắm.
    - Ghê sao ?
    Tôi kê? cho Ha? Lan nghe nhưfng chuyện tôi nghe được vê? học sinh trươ?ng Nưf. Nghe xong, Ha? Lan mi?m cươ?i:
    - Ngươ?i ta bịa đó. Tụi bạn Ha? Lan hiê?n thấy mô?.
    Ha? Lan nói, tôi tin ngay . Tôi chưa thấy học sinh trươ?ng Nưf giơ? tro? gi? ghê gớm, chi? toa?n nghe đô?n. Tôi không tin ngôi trươ?ng dịu da?ng ma? cô Thịnh va? Ha? Lan đang theo học lại đâ?y râfy nguy hiê?m như tụi con trai vâfn hay kê?. Du? vậy, môfi lâ?n đến đón Ha? Lan, tôi vâfn đi tụt lại đă?ng sau nó suốt một chặng đươ?ng da?i . Tôi quen như vậy . Tôi sợ cô Thịnh nhi?n thấy .
    Thươ?ng, tôi đưa Ha? Lan vê? tận nha?. Nhưng tôi không va?o . Tôi ngô?i trên xe cươ?i với Ha? Lan va? đợi cho nó đi khuất sau cánh cư?a, tôi mới lưfng thưfng đạp xe đi.
    33. Ha? Lan ít vê? la?ng, du? chú nó chạy xe trên tuyến đươ?ng nối liê?n tha?nh phố va? huyện lị. Môfi lâ?n tôi ru?, nó đê?u ba?o bận ơ? lại học thêm. Ha? Lan có đi học thêm thật, nhưng nó pha?i vi? vậy ma? nó không có thi? giơ? vê? thăm la?ng hay không thi? tôi chă?ng rof. Không có Ha? Lan, tôi vê? la?ng một mi?nh. Tháng na?o tôi cufng vê?. Tôi ngô?i xe đo? ngu? ga? ngu? gật. Hơn nư?a nga?y trơ?i, xe mới vê? đến huyện. Tư? huyện, tôi đạp xe vê? la?ng, trên con đươ?ng năm na?o tôi va? Ha? Lan vâfn thươ?ng đi bên nhau nhưfng chiê?u thứ ba?y . Con đươ?ng cuf chă?ng có gi? thay đô?i, chạy dọc hai ven đươ?ng vâfn nhưfng cây bông go?n cao vút, nhưfng cây keo tây nơi trú â?n cu?a nhưfng con cánh quýt tuyệt đẹp, nhưfng cây sâ?u đông xơ xác va? nhưfng ha?ng ra?o dâm bụt đo? chói . Xa hơn nưfa la? nhưfng cánh đô?ng rập rơ?n sóng lúa, ma?u xanh tra?i da?i đến tận lufy tre xa . Ca?nh vật vâfn thế, chi? khác la? chiê?u nay, trên đươ?ng vê? dă?ng dặc chi? có mi?nh tôi lặng lef đạp xe đi . Đi ngang rư?ng Sim, tôi không ghé, du? tim tôi đập tư?ng hô?i rộn raf. Tôi sợ ky? niệm níu chân tôi . Tôi sợ ngô?i một mi?nh giưfa rư?ng Sim, lo?ng tôi sef ngập đâ?y lá rụng.
    Hôm đâ?u tiên vê? la?ng, tôi ngạc nhiên thấy la?ng tôi khang khác. Mọi vật vâfn ơ? nguyên chôf cuf nhưng khoa?ng cách giưfa chúng dươ?ng như có ai đó thu ngắn lại . Tôi đi tư? giếng Cây Duối vê? chợ Đo Đo, thấy đoạn đươ?ng sao ma? ngắn ngu?i, một chớp mắt đaf tới nơi . Khoa?ng cách giưfa chợ Đo Đo va? nha? tôi cufng vậy, gâ?n nhau đến buô?n cươ?i . Tôi nhi?n va?o chợ, thấy chợ bé đi nhiê?u . Cây ba?ng gia? không co?n cao ghê gớm như tôi hă?ng tươ?ng. Mới đi kho?i la?ng có mấy tháng, khi trơ? vê?, tôi như ngươ?i khô?ng lô? trong câu chuyện ba? kê?. Nếu ba? co?n sống hă?n tôi sef ho?i: "Ba? ơi, ai đaf thu nho? la?ng
    mi?nh lại hơ? ba??". Hă?n la? ba? sef đáp: "Không ai ca?, cháu ạ. Tại vi? cháu lớn lên đó thôi . Khi lớn lên, ngươ?i ta thươ?ng thấy mọi thứ dươ?ng như bé đi!". Nhưng ba? tôi đaf không co?n đê? tôi ho?i va? nghe ba? âu yếm tra? lơ?i . Tôi chi? nghe thấy cuộc tro? chuyện kia trong trí tươ?ng tượng cu?a tôi thôi .
    Môfi lâ?n vê? la?ng, tôi chi? ơ? chơi được hai nga?y . Tôi da?nh một nga?y đê? đi thăm thâ?y cô va? bạn be? thuơ? nho?. Thâ?y Ca?i đaf nghi? dạy hă?n. Cô Thung vâfn dạy lớp ba va? vâfn co?n than khát nước giưfa giơ? học. Lớp vơf lo?ng cu?a thâ?y Phu vâfn đông học tro? va? cufng giống như bọn tôi hô?i trước, luf nhóc sau na?y bị thâ?y phạt nha?y cóc phơ? ngươ?i . Đến trươ?ng thăm thâ?y Phu, ngoái nhi?n vê? cuối lớp, chôf nga?y xưa tôi va? Ha? Lan ngô?i học cạnh nhau, lo?ng tôi không kho?i bâng khuâng tiếc nhớ.
    Tôi đứng trước cô?ng vươ?n ông Cư?u Hoa?nh, bô?i hô?i nhi?n cây thị năm na?o . Cây thị vâfn như xưa, nó chă?ng chịu gia? đi du? dưới gốc ngập đâ?y lá rụng. Nhưfng trái thị va?ng nă?m lâfn trong đám lá chắc đaf bị bọn học tro? trươ?ng thâ?y Phu nhặt đi hết rô?i . Lát nưfa đây, sau giơ? học, hă?n sef có đứa dán nhưfng ma?nh vo? thị lên ba?n đê? tươ?ng tượng đó la? hoa qui? hoa cúc. Hệt như tôi hô?i nho?. Lo?ng tôi xao xuyến, tôi bứt một chiếc hoa lô?ng đe?n cạnh ha?ng ra?o, ngậm trên môi va? ra?o bước vê? nha?.
    (to be continued)
  8. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    Bao giơ? vê? la?ng, tôi cufng đến chơi nha? Ha? Lan, có khi tôi ơ? đó trọn nga?y . Tôi lôi khoai lang trong góc nha? ra, lu?i va?o bếp trấu va? trong khi chơ? khoai chín, tôi leo lên vofng nă?m đọc sách. Mu?i khoai chín dêf biết, thơm nức mufi . Nhưng lắm khi nă?m đu đưa trên vofng, gió ngoa?i he? thô?i va?o mát rượi, tôi ngu? khi?. Khi giật mi?nh thức dậy, khoai đaf cháy khét lẹt.
    Mẹ Ha? Lan vâfn đafi tôi món canh nấu bă?ng hoa thiên lý. Canh ngon, ma? sao tôi nuốt không trôi . Nhi?n tô canh quen thuộc, bôfng dưng tôi nhớ Ha? Lan qúa chư?ng. Nôfi nhớ khiến cô? tôi như nghẹn lại . Tôi vư?a uê? oa?i va? cơm vư?a tra? lơ?i nhưfng câu ho?i cu?a mẹ Ha? Lan. Bao giơ? ba? cufng tro? chuyện trong bưfa ăn. Ba? thích vậy . Nhưng lâ?n na?y mẹ Ha?
    Lan không kê? vê? chuyện ông tôi đaf cưú ba? như thế na?o nưfa . Ma? ba? ho?i:
    - Sao cháu không ru? Ha? Lan vê? chơi ?
    Giọng ba? buô?n buô?n. Tôi không dám nói la? tôi có ru? nhưng Ha? Lan không vê?. Tôi chi? đáp:
    - Ha? Lan bận học thêm, bác ạ!
    Mẹ Ha? Lan nhi?n tôi:
    - Co?n cháu thi? sao ? Cháu không bận học thêm a? ?
    Câu ho?i có ve? gi? trách móc khiến tôi bối rối . Tôi đáp, giọng lúng túng:
    - Cháu cufng có học. Nhưng cháu học nga?y khác.
    Mẹ Ha? Lan không ho?i nưfa . Ba? nhi?n ra ngoa?i sân nắng, ve? xa vơ?i . Tôi thâ?m ho?i ba? đang nghif ngợi điê?u gi?. Ba? có nhớ Ha? Lan như tôi đang nhớ hay không.
    34. Rất nhiê?u năm vê? sau na?y tôi thươ?ng tự trách mi?nh tại sao hô?i đó tôi không nói thă?ng với Ha? Lan la? tôi yêu nó. Nếu tôi nói ra điê?u đó, hă?n cuộc đơ?i cu?a chúng tôi đaf ref sang hướng khác, sáng su?a hơn va? ít xây xát hơn. Nhưng thơ?i gian ca?ng lu?i xa, tôi hiê?u ră?ng điê?u đó thật ra không câ?n thiết như tôi nghif. Tôi đaf viết nhưfng ba?n ti?nh ca va? hát chúng lên. Đó la? lơ?i to? ti?nh cu?a tôi . Trong nhưfng nga?y tháng đó, Ha? Lan đaf nhi?n thấu đáy lo?ng tôi như ngươ?i la?ng Đo Đo nhi?n thấu nhưfng viên so?i phơi mi?nh dưới lo?ng suối Lá va?o nhưfng mu?a nước cạn. Vậy thi?, tôi câ?n gi? pha?i nói ra nhưfng điê?u đaf không co?n la? bí â?n với ca? hai đứa tôi . Va? liệu có ích gi? nếu tôi nói Ha? Lan ră?ng tôi yêu nó va? được nghe nó nói nó cufng yêu tôi, khi ma? tất ca? nhưfng điê?u đó đê?u có thê? đô?i thay trong một sớm mai na?o ?
    Va? lại, đaf muộn mất một năm nếu tôi định la?m cái chuyện to? ti?nh ngớ ngâ? đó. Năm lớp chín thuận lợi hơn nhiê?u . Nếu muốn, tôi có ha?ng đống cơ hội . Năm lớp mươ?i, mọi chuyện đaf khác. Tôi không thê? vư?a chạy xe vư?a đa?o mắt canh chư?ng cô Thịnh lại vư?a nói yêu Ha? Lan. Tôi cufng không thê? hé môi một điê?u gi? trong pho?ng khách sang trọng ơ? nha? cô Ha? Lan. Hơn nưfa, tôi rất ít đến đó. Ngược lại, Ha? Lan cufng chă?ng đến tôi . Tư? hô?i tôi ơ? trọ nha? cậu Huấn, nó chă?ng ghé thăm lấy một lâ?n. Ha? Lan không ghé, tôi ca?ng mư?ng. Nha? cậu Huấn tuy không sang bă?ng nha? cô Ha? Lan, tôi vâfn thấy tu? túng va? lạc lofng. Tôi không muốn bạn be? đến đó chút na?o .
    Chi? có gâ?n đây, Ha? Lan mới ghé qua một lâ?n. Đang ôn thi cuối năm, thiếu ta?i liệu, nó đến ho?i mượn cuốn "L''art de conjuguer".
    Hôm đó, tôi đang ngô?i học ba?i, bôfng thấy thă?ng Dufng tho? đâ?u va?o:
    - Ai đang ti?m ma?y ki?a!
    - Ai vậy ?
    Dufng nháy mắt:
    - Một con bé xinh thật xinh!
    Tôi bước ra cư?a va? ngạc nhiên khi nhi?n thấy Ha? Lan.
    - Ha? Lan đi đâu vậy ? - Tôi bô?i hô?i ho?i .
    - Ha? Lan đi mượn sách.
    - Sách gi? ?
    - Cuốn "L''art de conjuguer". Ngạn có không, cho Ha? Lan mượn đi!
    Tôi gật đâ?u:
    - Có. Ha? Lan đợi một chút, tôi va?o lấy .
    ý tôi không muốn mơ?i Ha? Lan va?o nha?. Nhưng thă?ng Dufng đứng bên cạnh lại phá bifnh. Nó liếc tôi:
    - Sao không mơ?i khách va?o nha? chơi, ma?y ?
    Rô?i không đợi tôi tra? lơ?i, Dufng quay sang Ha? Lan, niê?m nơ?:
    - Ha? Lan va?o nha? ngô?i chơi đi!
    - Thôi, Ha? Lan đứng đây được rô?i! - Ha? Lan đáp với ve? befn lefn.
    Dufng vâfn khăng khăng:
    - Ai lại đứng đây! Tới chơi, đứng ngoa?i cư?a coi sao được!
    Không biết la?m sao, Ha? Lan đa?nh bước va?o nha?.
    Tôi chạy lên lâ?u lấy sách đem xuống thấy Dufng va? Ha? Lan đang ngô?i tro? chuyện vui ve? ơ? pho?ng khách. Ca? hai đang nói vê? các ba?n nhạc thơ?i thượng va? các điệu nha?y đang thịnh ha?nh. Toa?n nhưfng đê? ta?i tôi mu? tịt. Ha? Lan nói chuyện một cách say sưa, dươ?ng như nó quên mất nó tới đây la?m gi?. Tôi câ?m cuốn sách lóng ngóng trên tay, không biết có nên đưa Ha? Lan hay không. Tôi sợ la?m nó cụt hứng. Thế la? tôi đa?nh ngô?i xuống bên cạnh, đợi .
    Mafi đến lúc ra vê?, Ha? Lan mới chợt nhớ tới mục đích cu?a nó. Nó chi?a vê? phía tôi:
    - Sách cu?a Ha? Lan đâu ?
    Tôi lặng lef đưa cuốn sách cho nó. Ha? Lan câ?m lấy cuốn sách va? mi?m cươ?i nhi?n tôi:
    - Ngạn cho Ha? Lan mượn lâu lâu chút nghen!
    Tôi gật đâ?u .
    Dufng ra?o bước lên trước tôi, gia?nh tiêfn Ha? Lan ra tận cư?a . Nó la?m như Ha? Lan la? bạn nó. Tự nhiên tôi thấy buô?n buô?n. Tôi chă?ng buô?n Dufng, ma? buô?n Ha? Lan. Nó đến đây, chă?ng the?m nói chuyện với tôi . Nó chă?ng ho?i thăm vê? la?ng quê . Nó bo? tôi ngô?i một mi?nh. Trong khi tôi có biết bao điê?u muốn nói với nó. Tôi muốn kê? với nó ră?ng thâ?y Ca?i đaf nghi? dạy, thâ?y ơ? nha? đi câu va? đan gio? sống qua nga?y . Tôi muốn kê? với nó vê? cơn gió dưf vư?a thô?i qua la?ng tháng trước suýt xô ngaf cây ba?ng gia? giưfa chợ va? đaf thô?i đi đâu mất nhưfng tô? chim cha?o ma?o trên ngọn tre sau nha? nó. Va? ca? mẹ nó nưfa, tôi cufng muốn kê? chuyện mẹ nó chơ? nó vê? ăn khoai lang luộc ra sao, nó không vê?, mẹ nó đa?nh pha?i xắt khoai đem phơi khô đê? da?nh tháng na?y qua tháng khác.
    Nhưng tôi chă?ng nói được gi?. Nhưfng câu chuyện cu?a tôi cứ hoa?i hoa?i ấp u?.
    Dufng quay va?o, gật gu? nhi?n tôi:
    - Ma?y có con bạn dêf thương ác!
    Tôi chi? cươ?i. Dufng lại ho?i:
    - Bô? ma?y ha??
    Tôi chúa ghét chưf "bô?", tôi thích chưf "ngươ?i yêu" hơn, nhưng tôi cứ gật đâ?u đại . Tôi có linh ca?m nếu tôi không thư?a nhận điê?u đó, Dufng sef không buông Ha? Lan. Nhưng Dufng trâng tráo hơn tôi nghif nhiê?u, nó nháy mắt ranh mafnh:
    - Ma?y nhươ?ng nó cho tao đi!
    Tôi lại cươ?i, không cươ?i thi? biết la?m gi?. Dufng bước lại gâ?n, đặt tay lên vai tôi:
    - Đô?ng ý hén?
    Tôi ngước lên, nhăn nhó:
    - Anh nói nghe ky? cục quá!
    Dufng lớn tuô?i hơn tôi, lại la? vai anh cu?a chị Nhươ?ng, nên tôi vâfn gọi nó bă?ng anh mặt du? tôi ngán nó tới tận cô?. Trước thái độkhó chịu cu?a tôi, nó tha?n nhiên nhún vai:
    - Có gi? đâu ky? cục! Tại sao thấy nó có ve? khoái tao hơn la? khoái ma?y!
    Giọng điệu trịnh thượng cu?a Dufng khiến tôi tự ái đo? mặt. Tôi nói, cố giưf giọng bi?nh tha?n:
    - Nếu anh thấy vậy thi? anh cứ việc!
    Dufng hí hư?ng:
    - Vậy la? ma?y chịu rô?i hén?
    ơ? đây không có vấn đê? chịu hay không chịu! - Tôi nói - Nếu qua? thật Ha? Lan thích anh thi? đó la? quyê?n cu?a cô ấy . Tôi chịu hay không chịu liệu có ý nghifa gi? !
    Dufng nắm chặt tay tôi, lắc lắc:
    - Tốt! Ma?y xứng đáng la? một thă?ng đa?n ông!
    Nói xong, nó bo? đi mất.
    Tôi ngô?i lại, buô?n na?n vô cu?ng. Dufng vai anh, nhưng nó cufng như bạn tôi. Thế la? tư? nay tôi mất một ngươ?i bạn.
    (to be continued)
  9. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    Bao giơ? vê? la?ng, tôi cufng đến chơi nha? Ha? Lan, có khi tôi ơ? đó trọn nga?y . Tôi lôi khoai lang trong góc nha? ra, lu?i va?o bếp trấu va? trong khi chơ? khoai chín, tôi leo lên vofng nă?m đọc sách. Mu?i khoai chín dêf biết, thơm nức mufi . Nhưng lắm khi nă?m đu đưa trên vofng, gió ngoa?i he? thô?i va?o mát rượi, tôi ngu? khi?. Khi giật mi?nh thức dậy, khoai đaf cháy khét lẹt.
    Mẹ Ha? Lan vâfn đafi tôi món canh nấu bă?ng hoa thiên lý. Canh ngon, ma? sao tôi nuốt không trôi . Nhi?n tô canh quen thuộc, bôfng dưng tôi nhớ Ha? Lan qúa chư?ng. Nôfi nhớ khiến cô? tôi như nghẹn lại . Tôi vư?a uê? oa?i va? cơm vư?a tra? lơ?i nhưfng câu ho?i cu?a mẹ Ha? Lan. Bao giơ? ba? cufng tro? chuyện trong bưfa ăn. Ba? thích vậy . Nhưng lâ?n na?y mẹ Ha?
    Lan không kê? vê? chuyện ông tôi đaf cưú ba? như thế na?o nưfa . Ma? ba? ho?i:
    - Sao cháu không ru? Ha? Lan vê? chơi ?
    Giọng ba? buô?n buô?n. Tôi không dám nói la? tôi có ru? nhưng Ha? Lan không vê?. Tôi chi? đáp:
    - Ha? Lan bận học thêm, bác ạ!
    Mẹ Ha? Lan nhi?n tôi:
    - Co?n cháu thi? sao ? Cháu không bận học thêm a? ?
    Câu ho?i có ve? gi? trách móc khiến tôi bối rối . Tôi đáp, giọng lúng túng:
    - Cháu cufng có học. Nhưng cháu học nga?y khác.
    Mẹ Ha? Lan không ho?i nưfa . Ba? nhi?n ra ngoa?i sân nắng, ve? xa vơ?i . Tôi thâ?m ho?i ba? đang nghif ngợi điê?u gi?. Ba? có nhớ Ha? Lan như tôi đang nhớ hay không.
    34. Rất nhiê?u năm vê? sau na?y tôi thươ?ng tự trách mi?nh tại sao hô?i đó tôi không nói thă?ng với Ha? Lan la? tôi yêu nó. Nếu tôi nói ra điê?u đó, hă?n cuộc đơ?i cu?a chúng tôi đaf ref sang hướng khác, sáng su?a hơn va? ít xây xát hơn. Nhưng thơ?i gian ca?ng lu?i xa, tôi hiê?u ră?ng điê?u đó thật ra không câ?n thiết như tôi nghif. Tôi đaf viết nhưfng ba?n ti?nh ca va? hát chúng lên. Đó la? lơ?i to? ti?nh cu?a tôi . Trong nhưfng nga?y tháng đó, Ha? Lan đaf nhi?n thấu đáy lo?ng tôi như ngươ?i la?ng Đo Đo nhi?n thấu nhưfng viên so?i phơi mi?nh dưới lo?ng suối Lá va?o nhưfng mu?a nước cạn. Vậy thi?, tôi câ?n gi? pha?i nói ra nhưfng điê?u đaf không co?n la? bí â?n với ca? hai đứa tôi . Va? liệu có ích gi? nếu tôi nói Ha? Lan ră?ng tôi yêu nó va? được nghe nó nói nó cufng yêu tôi, khi ma? tất ca? nhưfng điê?u đó đê?u có thê? đô?i thay trong một sớm mai na?o ?
    Va? lại, đaf muộn mất một năm nếu tôi định la?m cái chuyện to? ti?nh ngớ ngâ? đó. Năm lớp chín thuận lợi hơn nhiê?u . Nếu muốn, tôi có ha?ng đống cơ hội . Năm lớp mươ?i, mọi chuyện đaf khác. Tôi không thê? vư?a chạy xe vư?a đa?o mắt canh chư?ng cô Thịnh lại vư?a nói yêu Ha? Lan. Tôi cufng không thê? hé môi một điê?u gi? trong pho?ng khách sang trọng ơ? nha? cô Ha? Lan. Hơn nưfa, tôi rất ít đến đó. Ngược lại, Ha? Lan cufng chă?ng đến tôi . Tư? hô?i tôi ơ? trọ nha? cậu Huấn, nó chă?ng ghé thăm lấy một lâ?n. Ha? Lan không ghé, tôi ca?ng mư?ng. Nha? cậu Huấn tuy không sang bă?ng nha? cô Ha? Lan, tôi vâfn thấy tu? túng va? lạc lofng. Tôi không muốn bạn be? đến đó chút na?o .
    Chi? có gâ?n đây, Ha? Lan mới ghé qua một lâ?n. Đang ôn thi cuối năm, thiếu ta?i liệu, nó đến ho?i mượn cuốn "L''art de conjuguer".
    Hôm đó, tôi đang ngô?i học ba?i, bôfng thấy thă?ng Dufng tho? đâ?u va?o:
    - Ai đang ti?m ma?y ki?a!
    - Ai vậy ?
    Dufng nháy mắt:
    - Một con bé xinh thật xinh!
    Tôi bước ra cư?a va? ngạc nhiên khi nhi?n thấy Ha? Lan.
    - Ha? Lan đi đâu vậy ? - Tôi bô?i hô?i ho?i .
    - Ha? Lan đi mượn sách.
    - Sách gi? ?
    - Cuốn "L''art de conjuguer". Ngạn có không, cho Ha? Lan mượn đi!
    Tôi gật đâ?u:
    - Có. Ha? Lan đợi một chút, tôi va?o lấy .
    ý tôi không muốn mơ?i Ha? Lan va?o nha?. Nhưng thă?ng Dufng đứng bên cạnh lại phá bifnh. Nó liếc tôi:
    - Sao không mơ?i khách va?o nha? chơi, ma?y ?
    Rô?i không đợi tôi tra? lơ?i, Dufng quay sang Ha? Lan, niê?m nơ?:
    - Ha? Lan va?o nha? ngô?i chơi đi!
    - Thôi, Ha? Lan đứng đây được rô?i! - Ha? Lan đáp với ve? befn lefn.
    Dufng vâfn khăng khăng:
    - Ai lại đứng đây! Tới chơi, đứng ngoa?i cư?a coi sao được!
    Không biết la?m sao, Ha? Lan đa?nh bước va?o nha?.
    Tôi chạy lên lâ?u lấy sách đem xuống thấy Dufng va? Ha? Lan đang ngô?i tro? chuyện vui ve? ơ? pho?ng khách. Ca? hai đang nói vê? các ba?n nhạc thơ?i thượng va? các điệu nha?y đang thịnh ha?nh. Toa?n nhưfng đê? ta?i tôi mu? tịt. Ha? Lan nói chuyện một cách say sưa, dươ?ng như nó quên mất nó tới đây la?m gi?. Tôi câ?m cuốn sách lóng ngóng trên tay, không biết có nên đưa Ha? Lan hay không. Tôi sợ la?m nó cụt hứng. Thế la? tôi đa?nh ngô?i xuống bên cạnh, đợi .
    Mafi đến lúc ra vê?, Ha? Lan mới chợt nhớ tới mục đích cu?a nó. Nó chi?a vê? phía tôi:
    - Sách cu?a Ha? Lan đâu ?
    Tôi lặng lef đưa cuốn sách cho nó. Ha? Lan câ?m lấy cuốn sách va? mi?m cươ?i nhi?n tôi:
    - Ngạn cho Ha? Lan mượn lâu lâu chút nghen!
    Tôi gật đâ?u .
    Dufng ra?o bước lên trước tôi, gia?nh tiêfn Ha? Lan ra tận cư?a . Nó la?m như Ha? Lan la? bạn nó. Tự nhiên tôi thấy buô?n buô?n. Tôi chă?ng buô?n Dufng, ma? buô?n Ha? Lan. Nó đến đây, chă?ng the?m nói chuyện với tôi . Nó chă?ng ho?i thăm vê? la?ng quê . Nó bo? tôi ngô?i một mi?nh. Trong khi tôi có biết bao điê?u muốn nói với nó. Tôi muốn kê? với nó ră?ng thâ?y Ca?i đaf nghi? dạy, thâ?y ơ? nha? đi câu va? đan gio? sống qua nga?y . Tôi muốn kê? với nó vê? cơn gió dưf vư?a thô?i qua la?ng tháng trước suýt xô ngaf cây ba?ng gia? giưfa chợ va? đaf thô?i đi đâu mất nhưfng tô? chim cha?o ma?o trên ngọn tre sau nha? nó. Va? ca? mẹ nó nưfa, tôi cufng muốn kê? chuyện mẹ nó chơ? nó vê? ăn khoai lang luộc ra sao, nó không vê?, mẹ nó đa?nh pha?i xắt khoai đem phơi khô đê? da?nh tháng na?y qua tháng khác.
    Nhưng tôi chă?ng nói được gi?. Nhưfng câu chuyện cu?a tôi cứ hoa?i hoa?i ấp u?.
    Dufng quay va?o, gật gu? nhi?n tôi:
    - Ma?y có con bạn dêf thương ác!
    Tôi chi? cươ?i. Dufng lại ho?i:
    - Bô? ma?y ha??
    Tôi chúa ghét chưf "bô?", tôi thích chưf "ngươ?i yêu" hơn, nhưng tôi cứ gật đâ?u đại . Tôi có linh ca?m nếu tôi không thư?a nhận điê?u đó, Dufng sef không buông Ha? Lan. Nhưng Dufng trâng tráo hơn tôi nghif nhiê?u, nó nháy mắt ranh mafnh:
    - Ma?y nhươ?ng nó cho tao đi!
    Tôi lại cươ?i, không cươ?i thi? biết la?m gi?. Dufng bước lại gâ?n, đặt tay lên vai tôi:
    - Đô?ng ý hén?
    Tôi ngước lên, nhăn nhó:
    - Anh nói nghe ky? cục quá!
    Dufng lớn tuô?i hơn tôi, lại la? vai anh cu?a chị Nhươ?ng, nên tôi vâfn gọi nó bă?ng anh mặt du? tôi ngán nó tới tận cô?. Trước thái độkhó chịu cu?a tôi, nó tha?n nhiên nhún vai:
    - Có gi? đâu ky? cục! Tại sao thấy nó có ve? khoái tao hơn la? khoái ma?y!
    Giọng điệu trịnh thượng cu?a Dufng khiến tôi tự ái đo? mặt. Tôi nói, cố giưf giọng bi?nh tha?n:
    - Nếu anh thấy vậy thi? anh cứ việc!
    Dufng hí hư?ng:
    - Vậy la? ma?y chịu rô?i hén?
    ơ? đây không có vấn đê? chịu hay không chịu! - Tôi nói - Nếu qua? thật Ha? Lan thích anh thi? đó la? quyê?n cu?a cô ấy . Tôi chịu hay không chịu liệu có ý nghifa gi? !
    Dufng nắm chặt tay tôi, lắc lắc:
    - Tốt! Ma?y xứng đáng la? một thă?ng đa?n ông!
    Nói xong, nó bo? đi mất.
    Tôi ngô?i lại, buô?n na?n vô cu?ng. Dufng vai anh, nhưng nó cufng như bạn tôi. Thế la? tư? nay tôi mất một ngươ?i bạn.
    (to be continued)
  10. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    35. Chiê?u hôm sau, tôi lọc cọc đạp xe đến trươ?ng Ha? Lan. Đúng như tôi nghif, Dufng đaf có mặt ơ? đó. Dufng đi chiếc Yamaha đo?, diện ke?ng tư? đâ?u tới chân, mắt đeo kính râm du? trơ?i chiê?u nhạt nắng. Khi tôi tới, Dufng đang ngô?i trong quán nước trước cô?ng trươ?ng, mắt đăm đăm nhi?n vê? bên kia con đươ?ng nên nó không trông thấy tôi .
    Tôi tấp xe va?o lê?, ngô?i nép sau một xe nước mía . Tôi muốn xem thư? nó giơ? tro? gi?.
    Lát sau, Ha? Lan ra . Nhác thấy Dufng, Ha? Lan to? ve? ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nó lại nhoe?n miệng cươ?i . Tự dưng, tôi thấy lo?ng nhói buốt. Tôi tự nhu? một nụ cươ?i thi? đâu có nghifa lý gi?, nhưng ý nghifa đó vâfn chă?ng giúp tôi thanh tha?n chút na?o .
    Ha? Lan không nhi?n thấy tôi . Nó thong tha? đạp xe đi . Dufng vội va?ng phóc lên chiếc Yamaha, nô? máy rượt theo . Ha? Lan đi xe đạp nên Dufng không phóng nhanh được. Nó chạy rê? rê? bên cạnh. Nó mưu toan chiếm chôf cu?a tôi .
    Tôi chạy một mi?nh phía sau, buô?n thi?u buô?n thiu . Trước mặt tôi la? một đám nưf sinh nghịch ngợm đang chạy giăng ha?ng ngang giưfa đươ?ng. Nhơ? lâ?n khuất sau nhưfng ta? áo trắng, tôi không bị Ha? Lan va? Dufng phát hiện du? ca? hai thi?nh thoa?ng vâfn ngoái cô? nhi?n lại đă?ng sau .
    Tôi cứ lefo đefo bám theo như thế, vư?a đạp xe vư?a tự nguyê?n ru?a ha?nh động lố bịch cu?a mi?nh. Tôi ba?o tôi: đuô?i theo họ la?m gi?, đây chi? la? tro? ta?n ti?nh lăng nhăng cu?a thă?ng Dufng, có gi? pha?i thấp tho?m lo âu! Nghif vậy, nhiê?u lúc tôi muốn bo? vê? quách. Nhưng tôi không điê?u khiê?n được tay lái cu?a mi?nh. Tôi vâfn lăfng nhăfng bám theo, hoang mang va? buô?n na?n.
    Tới nha? cô Ha? Lan, Dufng va? Ha? Lan chia tay nhau . Khi Ha? Lan khuất sau cánh cư?a, tôi thơ? pha?o va? quay xe vê?. Tôi đaf thôi bâ?n thâ?n. Tôi thấy lo?ng nhẹ nhofm. Va? tôi tự cươ?i thâ?m nhưfng ý nghif vớ vâfn cu?a mi?nh. Tôi giống như cha?ng trai ca? ghen trong thơ Nguyêfn Bính. Nguyêfn Bính thật ta?i . Ông biết hết ý nghifa trong đâ?u tôi, va ` ông nói hộ :
    Cô nhân ti?nh bé cu?a tôi ơi!
    Tôi muốn môi cô chi? mi?m cươ?i
    Nhưfng lúc có tôi, va? mắt chi?
    Nhi?n tôi nhưfng lúc tôi xa xôi
    Tôi muốn cô đư?ng nghif đến ai
    Đư?ng hôn du? thấy đóa hoa tươi
    Đư?ng ôm gối chiếc đêm nay ngu?
    Đư?ng tắm chiê?u nay bê? lắm ngươ?i
    Tôi muốn mu?i thơm cu?a nước hoa
    Ma? cô thươ?ng xức chă?ng bay xa
    Chă?ng la?m ngây ngất ngươ?i qua lại
    Dâfu chi? qua đươ?ng khách lại qua
    Tôi muốn nhưfng đêm đông giá lạnh
    Chiêm bao đư?ng lâ?n khuất bên cô
    Bă?ng không tôi muốn cô đư?ng gặp
    Cha?ng tre? trai na?o trong giấc mơ
    Tôi muốn la?n hơi cô thơ? nhẹ
    Đư?ng la?m â?m áo khách chưa quen
    Chân cô in vết trên đươ?ng bụi
    Chă?ng bước chân na?o được dâfm lên
    Nghifa la? ghen quá đấy ma? thôi
    Thế nghifa la? yêu quá mất rô?i
    Va? nghifa la? cô la? tất ca?
    Cô la? tất ca? cu?a riêng tôi
    Đúng, tôi như thế đấy! Đến bây giơ?, khi ti?nh yêu cu?a tôi bắt đâ?u bị đe dọa, tôi mới nhận ra tôi đaf yêu Ha? Lan biết chư?ng na?o . Ti?nh yêu cu?a tôi với Ha? Lan hă?n đaf hi?nh tha?nh tư? nhưfng nga?y thơ ấu va? gắn bó với bao nhiêu ky? niệm ngọt nga?o, nhưfng ky? niệm đaf không ngư?ng vượt qua không gian va? thơ?i gian đê? lúc na?o cufng cháy rực rơf trong tôi như nhưfng ngọn nến hô?ng. Nhưfng ky? niệm tươi đẹp đaf nuôi dươfng ti?nh yêu tôi như đất đai nuôi cây trái, đợi một nga?y ca?nh biếc sef ra hoa . Va? tôi, tôi đaf đợi .
    Lặng thâ?m, tôi đợi . Dufng thô?i qua đơ?i tôi như một cơn gió dưf. Nhưng cufng như cơn gió dưf dạo na?o thô?i qua la?ng, chi? lay động nhưng không la?m sao xô ngaf cây ba?ng gia? giưfa chợ Đo Đọ Cufng đến, rô?i đi . Như nó sắp sư?a đi kho?i nha? Ha? Lan, chă?ng được tích sự gi?. Như daf tra?ng xe cát.
    Tôi ngoa?nh đâ?u lại, va? ngạc nhiên thấy con daf tra?ng vâfn co?n ơ? đó, không chịu nhúc nhích lấy một li . Dufng ngô?i trên xe, chân chống đất va? bi?nh tha?n hút thuốc. Như thê? đợi chơ? ai .
    Qua? nhiên, một lát sau Ha? Lan bước ra trong bộ váy đâ?m tuyệt đẹp. Tôi trông nó lạ lâfm quá chư?ng. Nếu bất chợt bắt gặp Ha? Lan ngoa?i phố trong bộ cánh như thế, chắc tôi không nhận ra . Tôi đaf quen nhi?n thấy Ha? Lan trong chiếc áo nưf sinh thướt tha va? gia?n dị. Tôi đaf quen với hi?nh a?nh gâ?n gufi va? dịu hiê?n cu?a nó tư? thơ?i hai đứa rơ?i la?ng đi học ngoa?i phố huyện, sao bây giơ? nó chă?ng giống hô?i xưa . Tôi nhắm mắt lại, va? nghe tiếng Yamaha nô? máy . Khi mơ? mắt ra, tôi chi? kịp nhi?n thấy chiếc váy hô?ng thấp thoáng trên ngọn đe?n lái chớp đo? phía sau .
    Tôi thâfn thơ? đạp xe đi va? nghe lo?ng quặn thắt. Trái tim tôi bôfng run lên khúc hát nga?y na?o:
    Gư?i mu?a he?
    Giưf hộ chút ti?nh yêu
    Khi chia xa
    Vâfn nhớ nga?y gặp lại
    Lúc ấy
    Em có la? cô gái
    Đốt tôi bă?ng ngọn lư?a
    Cu?a riêng em?
    Tôi gư?i ti?nh yêu cho mu?a he?, nhưng mu?a he? không giưf nô?i . Mu?a he? chi? biết ra hoa, phượng đo? sân trươ?ng va? tiếng ve ni? non trong lá. Mu?a he? ngây ngô, giống như tôi vậy . Nó chă?ng la?m được nhưfng điê?u tôi ký thác. Nó đê? Ha? Lan đốt tôi, đốt rụi . Trái tim tôi cháy tha?nh tro, rơi vafi trên đươ?ng vê?.
    36. Khuya lắc khuya lơ, Dufng mới vê? nha?. Tôi quấn chăn kín ngươ?i, nă?m nghe nôfi buô?n rứt tóc. Tiếng đâ?y cư?a cu?a Dufng khiến ngươ?i tôi như run lên. Trong một thoáng, tôi ca?m thấy đâ?u mi?nh nóng ran. Lâ?n đâ?u tiên, tôi chi?m va?o một tâm trạng khó ta? trong đó trộn lâfn lo?ng ghen tức, sự phâfn nộn va? nôfi xót xa tê dại . Tôi không biết tôi sef la?m gi?. Tôi như một ho?a diệm sơn vư?a bị đánh thức, đang nghif xem nên phun lư?a ra đốt tan ta?nh thế giới hay giưf lư?a lại trong lo?ng đê? riêng đốt ti?nh tôi .
    Dufng tươ?ng tôi chă?ng biết gi?. Nó va?o pho?ng bă?ng nhưfng bước chân nhún nha?y, rô?i vư?a huýt sáo miệng nó vư?a nha?y nhót liên tục quanh pho?ng. Nó chă?ng buô?n che giấu niê?m vui cu?a mi?nh. Do?m bộ tịch cu?a Dufng, tôi đoán ngay nó va? Ha? Lan đaf đi chơi ơ? đâu . Nhưng tôi chă?ng the?m ho?i . Ho?i la?m gi?, tôi nhu? bụng, biết được chi? buô?n thêm.
    Dufng tiếp tục nha?y nhót. Không hiê?u vô ti?nh hay cố ý, thi?nh thoa?ng nó lại chạm va?o giươ?ng tôi . Tôi ca?ng thêm bức rứt. Quên phắt nhưfng gi? vư?a tự nhu?, tôi liếc nó va?o ho?i bă?ng giọng cố to? ra hơ? hưfng:
    - Bộ mới đi nha?y vê? ha? ?
    Dufng không tra? lơ?i thă?ng câu ho?i cu?a tôi . Nó vư?a nháy mắt vư?a tặc lươfi xuýt xoa, chân vâfn không ngư?ng nhún nha?y:
    - Một bưfa tối tuyệt vơ?i!
    Tôi lặng lef quan sát Dufng bă?ng ánh mắt ác ca?m. Tôi đọc được sự "tuyệt vơ?i" nó nói trên ve? mặt tho?a mafn cu?a nó. Chiếm được ngươ?i yêu cu?a bạn mi?nh, chắc nó ha? dạ lắm. Đối với con ngươ?i như Dufng, hă?n đó la? một tha?nh tích. Nhưng tất ca? không chi? do Dufng, tôi cay đắng nghif thâ?m, vấn đê? co?n tu?y thuộc ơ? Ha? Lan. Ha? Lan đaf dâfm lên trái tim tôi bă?ng đôi guốc đinh nhọn như trong giai thoại vê? học sinh trươ?ng Nưf. Nó giâfm lên va? không hê? ngoái lại . Nó chă?ng buô?n biết trái tim tôi co?n đập nưfa hay không. Pha?i chăng đaf đến lúc Ha? Lan rơ?i bo? tôi như nó đaf một lâ?n rơ?i bo? mu?a thị va?ng va? rư?ng Sim hoa tím, lo?ng không gợn chút bâng khuâng? Bôfng dưng tôi nhớ tới một ca khúc cu?a Phạm Đi?nh :
    Ngươ?i đi qua đơ?i tôi
    Không nhớ gi? sao ngươ?i ?
    Va? tôi xoay lưng nă?m úp mặt vô tươ?ng, buô?n muốn khóc. Tôi la?m con cá nho?, bơi trong nôfi buô?n. Nôfi buô?n mênh mông như biê?n, tôi bơi suốt đêm vâfn chưa ra kho?i . Nhưng tôi vâfn lặng lef bơi, ngậm ngu?i, cô độc, thi?nh thoa?ng quâfy mạnh chiếc đuôi da?i la?m xuất hiện nhưfng đốm bọt ma?u sưfa như nhưfng ngôi sao nho?. Có ngôi sao na?o tên gọi Ha? Lan?
    (to be continued)

Chia sẻ trang này