1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

... Mắt Thấy, Tai Nghe...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Howcome, 03/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sonie_vespie

    sonie_vespie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    131
    Đã được thích:
    0
    Tat ca nhung gi ban noi cung co ly cua no, tuy nhien noi di thi phai noi lai. Trong xa hoi, o bat cu dau, bat cu quoc gia nao cung den co du thanh phan khac nhau, tot co, xau co, cac ban nhin phien dien roi sau do buong mot cau: "Dung la Viet nam !!!"
    Cac ban che cong an u, rang "ra duong...", nhung hay coi lai minh di, tai sao cac ban lai tham gia giao thong theo thoi quen ma ko theo luat. Con duong nay hom nay moi dat bien bao la duong mot chieu tai sao cac ban ko nhin ma tranh, den khi gap CA cac ban lai bao :"Cac chu la anh hung NUP !"
    Cac ban noi rang chua co cum tu DAN HUONG u ? Cuoc song cua ban ngay hom nay duoc sung suong, duoc an ngon mac dep, duoc lao dong kiem nhieu tien, tham chi rat nhieu tien la do dau ?
    (Nhac rieng ban HOW COME : Co le ban hoc nhieu chu qua, Tây có, Tàu có ma quen mat MÔN TỪ NGỮ duoc hoc tu cap 1 roi, minh khuyen ban hay ra truoc cổng truong cap 1 bao cac em nho giai thich vi sao lai la CA nhan dan, kho bac nha nuoc nhe....)
  2. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    to SV: Thế nào là cách chơi chữ, chắc là bạn quên mất chuyện này, thế nào là một chút kidding cho cuộc sống thêm căng thẳng... Dám chắc là bạn không hoàn toàn tin tưởng vào những gì bạn nói, mặc dù bạn ko sai
    Ai dám khẳng định mình đúng hoàn toàn và làm sao bạn dám chắc là mình chưa bao giờ nghĩ sai...
    Cũng không dám nói là mình là ngươì yêu nước một cách tuyệt đối, nhưng tớ dám khẳng định, tớ tự hào khi mình là người VIỆT NAM, bạn ạh
  3. sonie_vespie

    sonie_vespie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    131
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên tớ cũng không muốn căng thẳng gì trong vấn đề này cả, vì tớ đang muốn start up với bạn cơ muh, vì bạn có thể đưa ra ý kiến của riêng bạn trên forum.
    Tuy nhiên, khi bạn đề cập đến vấn đề "Dân hưởng" và nói đến kho bạc voi cả công an....để rồi kết luận một cách mỉa mai như vậy thì tớ không đồng ý, vậy thôi.
  4. wildpony

    wildpony Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2004
    Bài viết:
    1.221
    Đã được thích:
    0
    Hic... Đề nghị Howcome dù có bị Westernized đến mấy về nhà cũng không được xổ tiếng Anh ra với các cụ, và đặc biệt không nên ăn Spagetti vào bữa sáng, rất phản "văn hoá" đó nhé .
  5. dragon_piggy

    dragon_piggy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Westernized mà làm "viên chức" cũng oai ấy nhở .Thế ăn spaghetti buổi sáng với ly trà đá có chạy de kèn không bạn?
  6. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Bạn SV: rất vui vì bạn đã ko ngại ngần nói rõ quan điểm "start up" với mình, hihi, nghe đúng là máy tính, ngôn ngữ lạnh lùng quá thể... Mấy hôm nữa bạn có dùng từ install với tớ ko... haha, bạn thừa hiểu, install mà lost mất 1 file, dù là nhỏ bé thế nào thì công cốc, bạn nhỉ
    To the other: các bạn theo sát quá, từ topci này mà chuyển qua topic khac để bàn luận về HC, đâm ra... Chuyện ăn uống, nói năng là quyền mỗi người mà, các bạn khuyên nhủ hay răn đe thì HC vẫn thế mà thôi... hihi, hơn nữa, động đến cả chuyện "đi phụ" của người khác nữa thì quả là bạn có lòng bác ái cao cả nhắm... Kính nể bạn rồi...
  7. sonie_vespie

    sonie_vespie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    131
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên, nhưng nếu cái lost ấy đề cập là license agrement thì ok thôi, vì tớ sẽ crack được.
  8. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Muốn nói chuyện với một ai đó để quên đi nỗi mệt nhọc hàng ngày trong cuộc sống, trong lo toan đời thường, để quên đi rằng mình chưa kịp ăn, chưa kịp uống, bị cuốn vào cái lốc xoáy thời gian... Ai cũng vội vàng, thế mà ở đâu đó, nơi này, nơi khác, vẫn còn đó những nét đẹp mà đôi khi, chạnh lòng tưởng như nó đã bị mai một...
    Đụng xe, 1 cậu học sinh khoảng 19, 20 tuổi lao vào đầu xe taxi trên đường YP chiều nay, cậu bé bất tỉnh trong đám máu bê bết, tôi thực sự bàng hoàng khi nhìn thấy khuôn mặt cậu còn trẻ lắm, nằm bất động, chỉ hoang mang là ko hiểu cậu có qua nổi ko... Dừng xe định gọi cho cứu thương, chưa kịp nhớ ra số thì tôi đã nghe thấy tiếng Việt bập bõm, sững người quay lại thì thấy 2 chú Tây, đang rối rít gọi xe cứu thương... Người chủ xe bỏ trốn, người dân của mình vốn hiểu kỳ, đứng nghẽn nặng cả 1 đoạn đường. Tôi yên tâm lên xe đi chứ ko dám đứng lại quá lâu, chỉ để nhìn một cậu bé nằm bất tỉnh, chỉ để nghe bàn luận rằng, chắc thằng này đi thế nọ, phóng thế kia, làm sao mà sống được hay chắc chắn sẽ qua khỏi của những người xung quanh... Tự nhiên cảm giác sợ hãi...
    Nó thật khác cảm giác của tôi khi đến thăm làng Hoà Bình cùng một đứa bạn gái, hồi cả 2 đứa vẫn còn là SN năm thứ 3. Lúc đầu tôi nhìn đứa bạn như người hành tinh lạ, vì lời đề nghị đó của nó, nhưng vì chiều bạn, tôi cũng nhận lời. Đến đó với tâm trạng lúc đầu là sợ hãi, nhưng cuối cùng, người ko chịu ra về lại chính là tôi. Lòng xót xa cho thân phận một kiếp người, cho dân tộc Việt Nam, sau chiến tranh, để lại hậu quả quá lớn, là những minh chứng này đây... Những khuôn mặt dẹo dọ, chân tay cong queo và thẳng đuỗn như nhành củi khô, mắt đục hoặc lệch lạc, nước dãi chảy liên hồi... Và thế là chúng tôi ko kìm nổi nước mắt...
    Chúng tôi làm quen với cu H, bé T, lúc đó em đã 3 hay 4 tuổi gì đó mà chưa một ngày biết tự đứng dậy, nhìn chúng tôi với đôi mắt xa xăm. Đưa bánh, kẹo, các em cầm, cầm để rồi nó tuột khỏi tay lúc nào chẳng ai hay...
    Trung thu năm đó, tôi và đứa bạn lại trở lại làng Hoà Bình, H và T có vẻ khoẻ lên, các em khác xúng xính nhìn những ánh đèn đỏ rực rỡ của Trung thu, tôi thấy đôi mắt các em hình như sáng hơn, và người hơn... Nói chuyện với các cô chăm sóc các em, mới hiểu các cô có lòng bao dung và chịu đựng đến nhường nào. Một số tiền lương nhất định có lẽ, cũng chỉ để thêm chút mặn mòi vào cuộc sống mà các cô đã và đang nuôi chúng lên cho các em...
    Thoắt cái, chúng tôi tốt nghiệp ĐH và ko có thời gian quay trở lại đó. CÓ một lần, tôi tỏ ý định muốn đến thăm lại H và T, ko hiểu các em có khoẻ ko, có còn ốm đau mỗi lúc đổi gió hay ko, nhưng hình như, làng Hoà Bình giờ ko cho những người tự do và đó nữa, cần có tổ chức, và đi theo hội, đoàn, và phải đăng ký trước... Đứa bạn tôi đã đứng thẫn thờ trước hàng rào của làng, mắt đầy nước, và cố gắng căng mắt để tìm một hình ảnh của H, của T... Chúng tôi đành ra về, lặn lội trong cái rét và mưa lạnh một ngày mùa Đông năm 2002... Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
    Đành phải gác lại cái ước muốn thăm các em bé, cả 2 chúng tôi bị cuốn trào theo cơn lốc cuộc sống, công việc, bạn bè, gia đình... Đôi khi xem những đoạn phóng sự về làng Hoà Bình trên TV, cố căng mắt ra để tìm những hình ảnh con người đã quen, nhưng vô vọng. Hình như, ở đó cũng có sự đổi khác...
    Đôi lúc tự ngượng với chính bản thân mình, rằng còn quá nhiều điều cần phải sửa đổi, đôi lúc, lại cảm thấy mình hèn... Ở nơi này, nơi đó, vẫn còn có quá nhiều người đáng để học tập...
    Còn lại một chút an ủi, rằng mình chưa bao giờ và không thể thờ ơ với những nỗi đau dân tộc, nỗi xót xa nên ko thể ngăn nổi dòng nước mắt, lòng thắt chặn khi chứng kiến những kiếp người lận đận... Hay cách thay đổi ý nghĩ về một con người khi được biết họ bên ngoài cái vẻ lạnh lùng, cũng có một trái tim hồng và luôn rực lửa đối với "Đồng bào"...
    Những lớp thanh niên trẻ, trong số đông, tôi tin chắc có rất nhiều bạn biết đồng cảm với nỗi đau của người khác, và sẵn sàng sẻ chia...Đó chính là BẠN, là tôi, là những người ở bên cạnh chúng ta...
    Hãy để mắt luôn được nhìn những tấm lòng cao cả giúp đỡ người khác, để nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc khi được giúp đỡ, sẻ chia của người khó khăn. Hãy để tai được nghe những điều thì thào yêu thương hết lòng, để nghe thấy hơi thở cuộc sống nhẹ nhàng và ấm áp, đầy bao dung...
    Như BẠN, như TÔI, như những người khác đã và đang làm, tôi nghĩ Đó là cuộc sống tươi đẹp, đó là điều làm cuộc sống có giá trị lên gấp bội phần!
  9. ManHunter

    ManHunter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    ha` ha` , ha` noi bay gio` chém nhau hay thiệt , 2 ,3 ngay` lại có 1 vụ trên báo , còn những vụ không được đăng thì vô số , ngoài ra những chuyện loan luân , hiếp d. thi` kể đâu cho hết .........đây la` mắt thấy tai nghe sự thật thi` nói ra cho dân minh` tiến bộ lên , không hề có ý công kick ! đừng chưa gi` đã vội chê các nước khác !
  10. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống thật là lạ, nhan sắc lại quan trọng để đánh giá một người phụ nữ. Ngay cả phụ nữ cũng có thể ngồi chê "cô này lác, cô kia cằm thì vẹo " (Xuân Quỳnh nhá!!!), rồi nói nọ, nói kia...Cao và thấp cũng là vấn đề đáng thảo luận ở bất cứ nơi nào. Hơi buồn vì phụ nữ hình như ko thể bỏ ra ngoài cái đầu những ý nghĩ đó về người khác...
    Đàn ông thì lại khác, hình như với họ, đàn ông xấu đẹp ko quan trọng, chẳng bao giờ ngồi chê lão này thế nọ, thằng này thế kia... Họ nể và chơi với nhau vì cái tài và cái tâm của nhau, phong cách và sở thích, một loạt các tính từ manly khác... Còn chiều cao, hình như họ tính từ đầu lên .. đâu đó (chắc là cành cây - vì cành cây mới hay có xxxx đậu )
    Vấn đề ở đây là đàn ông thích ngắm cái đẹp khác phái, vì họ cũng chẳng thích người không xinh Còn phụ nữ thì nhìn đàn ông ở cái đầu và cái "tầm" của anh ta cơ...
    Rắc rối và mâu thuẫn khủng khiếp, thế mới là cuộc sống mà!!!

Chia sẻ trang này