Màu trái tim Có giọt nắng nào trong mắt em Lung linh sáng kỉ niệm ngày xưa cũ Có con đuờng dấu thời gian bụi phủ... Buớc chân mình trên phố nhịp buồn tênh.... Giữa mặt hồ chiếc lá lênh đênh Chở ngày xưa đi về nơi xa lắm Hoàng hôn chiều nay bông dưng thành tím sẫm Màu trái tim buồn - anh thật vô tâm! Làm sao anh co thể mãi lặng câm, Nếu trong anh là trái tim biết nói? Khi tình yêu có muôn ngàn dấu hỏi, Chăng thể nào có thể bước song đôi... Có nghĩa là... tất cả... chỉ thế thôi! Em quay đi dấu vội dòng nước mắt. Buổi chiều tan, nhưng hoàng hôn chưa kịp tắt, Vẫn tím buốt lòng màu trái tim đau... Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Hoa đào từng cánh rơi như tưới Xuống mặt sân rêu những giọt buồn, Như những tim tình tan vỡ ấy, Nhện già gi?Zng mắc sợi tơ đờn. Nàng đến th?Zm tôi một buổi chiều, Những mong chắp nối lại tơ yêu. Nhưng tôi không dám, tôi không thể... Chắp nối bao nhiêu khó bấy nhiêu! Nàng hỡi tôi không thể dối nàng, Dối tôi mà lại nói yêu đương. Tôi giờ như một người tang tóc Chả dám cùng ai dệt mộng vàng. Nàng hãy vì tôi đoạn một lời: "Từ nay nàng đã hết yêu tôi, Từ nay ta sẽ xa nhau mãi Và sẽ quên nhau đến trọn đời." Nàng hãy đi xây lại cuộc đời Rồi đây ai nhắc đến tên tôi Và ai có hỏi: "là ai nhỉ?" Nàng lạnh lùng cho: "Chả biết ai! " Tôi sẽ đi đây, tôi sẽ quên Trọn đời làm một kẻ vô duyên Trọn đời làm một thân cô lữ ở mọi đường xa, ở mọi miền... Ai đi chắp lại cánh hoa rơi? Bắt bóng chim sa tận cuối giời? Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm Thôi nàng ở lại để... quên tôi. ..Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa... vẫn xa .. KHÔNG MA SÁT