1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mẹ bảo mình chia tay anh ạ!

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi MsMong, 19/08/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MsMong

    MsMong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2013
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    6
    Em tựa vào vai anh và nói:
    - Anh à, mình chia tay đi!
    - Sao vậy em?
    - Anh có thấy em gầy đi không, có thấy em hốc hác không?
    - Em gầy lắm, anh thương em lắm
    Cái câu ‘anh thương em lắm’ của anh như nhát dao cứa vào trái tim cô. Em cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. Anh tiếp lời:
    - Nhưng tại sao chúng ta phải chia tay
    - Mẹ anh bắt em phải bỏ anh, mẹ sẽ không cho chúng ta yêu nhau đâu anh
    - Nhưng tại sao?
    - Vì em con gái nhà quê, vì gia đình em quá nghèo, vì bố em chỉ là nhân viên bảo vệ tại một công ty bảo vệ tại hà nội . Mẹ em làm nông nghiệp, ở dưới quê. Trong khi gia đình anh toàn là gia giáo, quan chức. Vì em đũa mốc chòi mâm son. Vì em là đứa không biết điều, dụ dỗ anh để khiến anh mê muội rồi hi vọng bước chân vào gia đình anh, làm dâu nhà anh và sau này đòi phân chia tài sản
    - Mẹ anh nói vậy sao? Mẹ anh còn nói gì nữa
    - Mẹ anh đưa cho em tiền, nhiều lắm! Số tiền lớn ấy em muốn giữ, em không bỏ được. Em sẽ mang theo bên mình, đi một nơi khác để lập nghiệp bằng số tiền mẹ anh cho em. Tiền nhiều như vậy, sao nỡ bỏ đi….

    Nói xong em khóc! Thiết nghĩ những chuyện tình bị gia đình ngăn cấm và cho tiền ép bỏ, em thực sự chỉ từng xem trên phim. Em cũng đã từng căm ghét những nhân vật trong phim ấy đến tận xương tủy, những người đàn bà ngăn cấm con cái thật không đáng làm mẹ. Nhưng giờ, em không ngờ có ngày, nó lại nghiệm vào chính cuộc đời em.

    Em khóc như mưa khi nói tới giá trị của đồng tiền. Anh bảo:
    - Em thật sự cần tiền sao?
    Em cười:
    - Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không?

    Em nói tỉnh bơ khiến anh sợ, nhưng thực sự em hận mẹ anh khinh em, hận bà ta coi trọng giàu khinh nghèo, chỉ nghĩ đến việc ngăn cản mà không nghĩ đến chuyện tình cảm của con cái mình.

    Nhưng em cũng không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với em…

    Nghe em nói, anh nghĩ em là đứa ham tiền thật, cũng không vì tình yêu dành cho anh mà cố gắng được. Anh giận em, quay mặt đi. Và cuộc chia tay nhẹ nhàng như thế dù em chưa kịp nói lời từ biệt với người cô yêu.

    Em khóc, khóc hết nước mắt, khóc đau quặn tim vì không thể nào chịu được sự chia xa này. Chỉ có em mới thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn ấy. Tại sao khi yêu con người ta lại khổ sở như thế này? Em ước gì được quay lại từ đầu khi chưa bắt đầu yêu anh....

    ..........3 năm sau

    Như một định mệnh được sắp đặt, Em tìm lại quán quen, nơi trước đây em và anh đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp. Đơn giản chỉ là em muốn tìm lại quá khứ ngày mình chia tay.

    Ngồi thưởng thức những điệu nhạc du dương, em thấy lạnh sau gáy. Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, một cảm giác vừa lạ vừa quen, giống như trong phim vậy. Em quay lại và nhận ra, ánh mắt người đàn ông đàn nhìn chằm chằm em. Anh là ai, là người của 3 năm trước…

    Đúng rồi, chính là anh. Nhưng bây giờ sao nhìn anh tiều tụy, già, gầy và đen thế. Anh khác hẳn anh của ngày xưa, đẹp trai, phong độ, lịch lãm. Em không dám tin là anh nên còn ú ớ định chào, thì anh đã cười một nụ cười hiền. Nụ cười ấy không lẫn vào đâu được, đó là anh, mối tình cách đây 3 năm của Em.

    Em quay đi và gạt nước mắt. Bất giác, Em nhìn vào tay anh, chiếc nhẫn cưới xoay ngược, có lẽ vì nó quá lỏng. Anh đã có gia đình:
    - Anh khỏe không, anh được mấy cháu rồi ạ?
    - Ừ, anh khỏe, còn em? Anh cám ơn, anh mới có một cháu, em thế nào, mấy cháu?

    Em chỉ biết cười và buồn rười rượi. Em vẫn chỉ có một mình, chẳng có cháu nào cũng chẳng có anh nào bên cạnh. Từ ngày chia tay anh, Em không yêu được ai.

    - Chị nhà anh chắc xinh lắm, giỏi lắm nhỉ!
    Anh cười ngượng ngạo:
    - Không, chị cũng bình thường thôi, không xinh cũng không giỏi.
    - Chị cùng quê với em
    Em ngạc nhiên khi anh nói tiếp
    - Cùng quê nhưng là người huyện khác. Bố mẹ cô ấy cũng giống như bố mẹ em, làm nông nghiệp. Các cụ quý anh lắm, tính tình hiền lành chân chất. Mỗ lần anh đưa cu Tí về quê là các cụ mừng lắm, quý con quý cháu. Người ở quê thật thà, tốt bụng thật!

    - Thế mẹ anh…?

    Em ngập ngừng. Anh hiểu câu hỏi của Em rằng, tại sao mẹ anh lại cho anh lấy cô ấy. Anh chưa cần đợi Em nói hết đã trả lời:

    - Ban đầu cô ấy cũng giống em, cũng sợ hãi mẹ anh. Cũng lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý và cũng định chạy trốn. Nhưng sau đó, anh đã động viên cô ấy ở lại bên anh, dù có thế nào anh cũng đấu tranh. Anh không muốn một lần nữa, vì bố mẹ anh mà anh lại đánh mất tình yêu của mình. Cô ấy đã nghe lời anh, cố gắng vượt qua mọi áp lực. Dù là đến giờ, bố mẹ anh vẫn chưa thực sự đồng ý cô ấy, nhưng anh đã là người chồng để cô ấy tin tưởng. Anh đã nỗ lực hết mình, đi làm kiếm tiền, không dựa vào bố mẹ để bố mẹ tin là anh có thể làm được tất cả. Cô ấy cũng vậy… Tình yêu không quan trọng giàu nghèo chỉ cần chúng ta cố gắng mà em. Cô ấy đã mấy lần ra đi, cũng bị mẹ anh dùng tiền mua chuộc, nhưng cô ấy đã không nhận tiền…

    Nói đến đây, nước mắt em trào ra. Em khóc vì hối hận đã không ở lại bên cạnh anh, đã không giữ anh lại. Cô còn khóc vì thật ra, anh có hiểu em hay không? Mấy năm qua, anh vẫn nghĩ em dùng số tiền của mẹ anh để nuôi bản thân mình sao? Em đâu có nhận đồng tiền nào, em đã trả lại hết cho mẹ anh và chọn cách ra đi vì không chịu được sự sỉ nhục.

    Em cố nén lòng, sự hiểu lầm quá lớn. Em đứng dậy, chào anh, bước đi và không quên chúc anh hạnh phúc! Anh cũng chào cô, với theo bằng câu: “Em có mấy cháu rồi, em chưa trả lời anh”.

    Em không quay lại, bước đi mà nước mắt trào dâng. Em không còn muốn nói gì thêm nữa. Mấy cháu ư? Anh đã có vợ, có con, đã hạnh phúc, còn em, một người đàn ông để yêu và tin cậy cũng chưa có, vì em chưa mở được lòng ra với ai, chỉ vì quá yêu anh. Còn anh thì ngồi đây trách cứ em, trách cái quá khứ phũ phàng để chia rẽ hai người, để một mình emcô đơn, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ và bạc bẽo… Em phải bước tiếp thôi, dù sao thì vẫn phải đi, phải sống mà…

    Liệu đây có phải là cái giá mà ông trời ban cho em, vì em đã không kiên trì giữ người mình yêu, hay tại em quá tự trọng, không tin tưởng vào người em yêu? Hoặc đó cũng có thể là số phận của em, người con gái không thể có được hạnh phúc? Nếu như ngày đó em đi đến con đường cuối cùng cùng anh, thì mọi chuyện giờ sẽ thế nào? Liệu em có cô đơn như lúc này?...
  2. HKAGZ

    HKAGZ Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/02/2014
    Bài viết:
    1.582
    Đã được thích:
    170
    Vấn đề chính là yêu mà ko có niềm tin vào tình yêu :(
  3. HKAGZ

    HKAGZ Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/02/2014
    Bài viết:
    1.582
    Đã được thích:
    170
    Cứ nói nọ nói kia xa xôi, mà gặp đi đã rồi hãy nghĩ, mới sáng đã mướt mồ hồi rồi nè #:-s
  4. MsMong

    MsMong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2013
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    6
    vấn đề không phải là tin hay không tin. mà đôi khi các cô gái thích thể hiện là ta rộng lượng, thanh cao. Nên mới vậy đấy ạ
  5. HKAGZ

    HKAGZ Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/02/2014
    Bài viết:
    1.582
    Đã được thích:
    170
    Vừa nhát, vừa rộng lượng thanh cao, vừa ngố, nhờ o:-)
    Nhưng mà vẫn phải gặp mới nói được chứ
  6. ngongiobuon

    ngongiobuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2014
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Dù có yêu nhau nhiều đến đâu nhưng một trong hai người không thật sự quyết tâm để bảo vệ tình yêu của mình mà lại buông xuôi vì áp lực gia đình thì cũng tan vỡ thôi...... hic

Chia sẻ trang này