1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mẹ

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi xiberi, 20/10/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. xiberi

    xiberi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/09/2005
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0
    Mẹ

    Bao nhiêu Hoa không Đủ
    Bao lời nói vẫn sẽ là Rất Thiếu ....
    Nên con viết vào đây, rằng :
    CON YÊU MẸ !

    Bao Dặm đường đã trải,
    Bao Năm Tháng đã từng qua ....
    Mẹ lại gầy thêm và mong manh như ngọn đèn sắp tắt ...con phải vào Đây bởi sợ rằng ....Nước mắt của con rơi khi ở bên Mẹ sẽ làm cho sự mong manh ấy biến thành ....Nỗi đau !

    Có những Nỗi đau con người ta thấy được từ trước nhưng cũng chỉ biết ....đứng nhìn, cắn chặt môi rồi nuốt vào Sâu thẳm mà thôi, Mẹ nhỉ ?

    Vâng, có những Nỗi đau được báo trước ...
    Nên con phải tận dụng từng Phút Giây con có được để nói với Mẹ thật nhiều rằng :
    CON YÊU MẸ !
    và CON YÊU CUỘC SỐNG ....


    20 tháng Mười
  2. tiop

    tiop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Con biết rồi ngày đó sẽ đến , mẹ hãy tin ở con.Mong mẹ luôn mạnh khoẻ !
  3. Katie_cat

    Katie_cat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2005
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Con vẫn buồn
    Mẹ di truyền cho con đôi bàn tay không thon
    mẹ di truyền cho con đôi bàn chân không đẹp
    Đôi bàn tay con giấu đi trước mặt bạn bè
    Đôi bàn chân con phải kén giầy chọn dép
    Mở của sớm mai con reo lên: Mùa thu
    Nắng hấp háy xe hồng đôi má
    Cơn gió may mang vị gì rất lạ
    Vít đôi tà áo mỏng hay bay
    Tối trở về mẹ hoà nước muối ngâm tay
    Đôi bàn tay nứt khô- nhựa sống truyền cho con cả
    đôi bàn chân nứt nẻ vất vả
    Mẹ nhìn vết thời gian,khẽ thở dài:Mùa hanh
    Con biết rồi
    mẹ di truyền cho con đôi bàn tay cắm hoa
    Đôi bàn tay tập nấu ăn,đôi bàn tay thương mẹ
    Mẹ di truyền cho con đôi bàn chân biết vững tin
    Đôi bàn chân mẹ vẫn đi qua bao mùa may lặng lẽ
    Phải nắng vẫn hanh trên bàn tay con trẻ
    Phải nắng vẫn khô rạn trắng nếp mẹ nhăn
    Phải con vẫn yêu thương những điều con có được
    mẹ di truyền cho con lòng đôn hậu giữa đời.

    Được Katie_cat sửa chữa / chuyển vào 09:56 ngày 21/10/2005
  4. loichoiboi

    loichoiboi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2004
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Katie_Cat có bài thơ hay quá. Vừa đọc vừa sụt sịt.
    Góp 1 bài nhé:
    Con yêu bằng tưởng tượng
    Con nhìn Mẹ bằng tim
    Nên suốt đời thầm lặng
    Chẳng thể gọi thành tên
    Rồi như là ảo ảnh
    Rồi như là lãng quên
    Rồi một ngày con mất
    Con khóc lạc cả đêm
    Ngước lên trời tìm bóng
    Lang thang tìm dấu chân
    Vô tình con lạc lối
    Để suốt đời quên tên...
    All the flowers that you planted, mama
    In the back yard
    All died when you went away
    I know that living with you baby was sometimes hard
    But I''m willing to give it another try
    ''Cause nothing compares ...
    Nothing compares to you
  5. luytrelang

    luytrelang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2005
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Mẹ ơi ...
    Tôi chưa từng gọi mẹ tôi như thế bao giờ . Nhưng lúc nào tôi cũng cảm giác rất thân thương khi nghe hoặc đọc thấy . Mẹ tôi không mang nét sắc sảo , phóng khoáng của người phụ nữ thành phố . một phụ nữ quê mùa, cần mẫn . Quanh năm chỉ có chồng con , nội trợ . Tôi biết thời trẻ bà đã có nhiều ước mơ nhưng đành gạt bỏ vì gia đình yêu dấu của mình. Phụ nữ xưa là thế . Bây giờ khi con cái đã lớn thì cơ hội cũng trôi qua . Nhưng bà không hề hối tiếc vì bà đã có chúng tôi . Tôi biết thế vì tất cả anh em chúng tôi đều học hành đàng hoàng và chẳng đứa nào hư đốn cả .
    Tôi nhớ khi xưa chúng tôi hay phiền lòng bà vì thỉnh thoảng hái trộm trái cây nha `hàng xóm, rồi đánh đứa này đá đứa kia đến nỗi ba mẹ chúng phải sang mắng vốn , rồi lén rủ đám nhỏ đi tắm sông mà không có người lớn trông chừng làm cả xóm muốn thót tim ... với cả đống trò đùa ngịch ngu dại khác của bọn tôi ma `mẹ phải sang ta lỗi cùng hàng xóm . Sau đó thì bọn tôi cũng tơi tả với cây roi mót trong tay mẹ .
    Mẹ tôi dáng người tròn trịa và trông phúc hậu lắm , ai gặp cũng đều mến . Đám bạn tôi ghiền về nhà tôi lúc nào không hay . Làm tôi cứ phải kiếm cớ phụ lòng bọn chúng đôi khi , để mẹ đỡ mệt vì quá hiếu khách .
    Mẹ tôi có tật hay buôn chuyện . Ở Thành phố này có thể bạn không biết cả cái mặt của tên hàng xóm (next door) (nhưng bạn lại biết mặt con chó con của hắn vì cứ sáng sáng lại thấy nó ị một đống ngay trước nhà bạn) nhưng ở thôn quê khi con mèo nhà tôi chết đi cả làng cả xóm đều biết thậm chí họ có thể kể rõ ràng cho bạn nghe vì sao nó chết và xác nó được chôn ở đâu . Ấy la `nhờ những người như mẹ tôi . Bạn có thể tưởng tượng được rồi đấy ! Bọn tôi thường hay trêu mẹ là cái Radio, cái đài phát thanh của xã . Trông mặt bà giận tôi lại thấy dễ thương gì đâu .
    Dưới mắt bà chúng tôi chỉ là bọn nhóc , lúc nào cũng vậy . Căn dặn đủ điều mỗi khi tôi về chơi : Con nhớ cẩn thận . Con gái lớn rồi đừng đi chơi lung tung , tối nhớ ngủ sớm , thiếu gì thì về nhà lấy đừng vay của ai , đừng nghe lời bọn con trai , để cha con đưa lên cho an toàn .... ( Bà mà biết tôi đã sống như thế nào chắc là té xỉu ) . Thi thoảng đem lên một đống thức ăn , dầu gió, thuốc men , quần áo thậm chí cả loại to lẫn loại nhỏ ... vì sợ tôi thiếu .... chắc là phải khuân của cả xóm để tôi dùng cho cả năm, cả đời . Tôi lại đâm ra mắc cỡ tự ái rồi trách cứ . thật ra tôi chỉ mong mẹ tôi hiểu la `tôi đã lớn và bà hãy chăm lo cho sức khoẻ của mình thì hơn . Thế là mẹ con lại giận nhau phút chốc .
    À tôi đã nói với ban là tôi gọi mẹ tôi là gì chưa nhỉ !? Vú ..
    Tôi gọi mẹ tôi là Vú vì hồi nhỏ tôi khó nuôi . Mẹ đem tôi ra dặt ngoài gốc cây dừa (xót lắm nhưng cũng phải làm vì ông bà bảo vậy) rồi nhờ hàng xóm ra nhặt vào rồi cho lại mẹ tôi , thế là từ đó tôi biết đến Vú . Không biết có phải tôi là người an phận hay không mà tôi thấy chẳng cần mẹ nữa vì đã có Vú lo cho tôi rồi . Vú tôi có tài bấm huyệt , hễ bọn tôi kêu đau nhức ở đâu là thể nào cũng được gọi lại ấn ấn xoa xoa rồi lại mùi ngải cứu khô ngai ngái thế mà tôi lại thích , mà Vú tôi lại thích hơn thế là tôi muốm dừng mà bà thì lại quá thừa kiên nhẫn , những lúc đó tôi lại mong bà giận rồi đuổi tôi đi để tôi thoát "nợ" .
    Tôi có thế kể cho bạn nghe đến khi nào giọng tôi không còn mà câu chuyện về mẹ tôi và những gì hai mẹ con tôi trải qua cùng với nhau sau này vẫn chưa hết - Nhưng như vậy là được rồi bạn nhỉ !?
    Trước mẹ tôi, tôi là người cứng rắn . Thế nên tôi chưa có cơ hội để ôm hôn bà lần nào hoặc đã có nhưng lại bị cái sĩ diện hảo của tôi từ chối không thương tiếc mặc dù đó là điều tôi ao ước . Tôi khó chịu lắm bạn à! Bạn đừng cười tôi, tôi đã làm nhiều việc rất rất trẻ con ... rồi lại tự xấu hổ .. rồi lại tự xếp xó đấy !
    Để rồi coi ,cuối tuần này tôi sẽ làm một chuyện ra trò cho mà xem Hị hị hị ..... cho dù bạn có cười vào mặt vào mũi tôi hoặc đá vào mông tôi thì cũng mặc ...
  6. loichoiboi

    loichoiboi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2004
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Luytrelang ơi, đọc bài viết của bạn thật xúc động. Mẹ bạn chắc tự hào và cảm động lắm nếu biết con gái mình nghĩ về mình đẹp như thế. Tuy nhiên, đừng ngần ngại và sĩ diện khi bạn muốn biểu hiện tình cảm dành cho Mẹ bằng hành động. Đừng ngại nữa nhé. Do it and enjoy for no regret one day.
    Nhân đây, xin tặng các bạn tản văn của Thầy Thích Nhất Hạnh về Mẹ. Mong mọi người sẽ làm theo lời Thấy nhắn nhủ.

    ::: Thích Nhất Hạnh :::
    Bông Hồng Cài Áo
    Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời với tình thương . Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không thể lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi, héo mòn.
    Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: "Tai nạn lớn nhất đã xảy ra cho tôi rồi!". Lớn cách mấy mà mất mẹ, thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì kẻ mồ côi .
    Những bài hát, những bài thơ ca tụng tình mẹ, bài nào cũng dễ thấy hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ . Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất từ hồi nhỏ là một bài thơ giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, âu lo . . . sợ sệt, lo âu cho một cái gì còn xa, chưa đến nhưng chắc chắn phải đến:
    Năm xưa tôi còn nhỏ
    Mẹ tôi đã qua đời!
    Lần đầu tiên tôi hiểu
    Thân phận kẻ mồ côi.
    Quanh tôi ai cũng khóc,
    Im lặng tôi sầu thôi,
    Để dòng nước mắt chảy,
    Là bớt khổ đi rồi . . .
    Hoàng hôn phủ trên mộ,
    Chuông chùa nhẹ rơi rơ.i
    Tôi thấy tôi mất mẹ
    Mất cả một bầu trời.
    Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì đã mất rồi. Người nhà quê Việt Nam không ưa nói cách cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là một kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ vừa giản dị, vừa đúng mức:
    Mẹ già như chuối ba hương,
    Như xôi nếp một, như đường mía lau.
    Ngon biết bao nhiêu! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lại ngực cho ta, đặt bàn tay trên trán nóng ta và than thở "Khổ chưa, con tôi", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau .
    Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; những chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận. "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra" . Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm thương yêu. Mẹ là giáo sư dạy về thuơng yêu, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý niệm thương yêu của tôn giáo vốn cũng dạy về tình thương. Đạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi . Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Đạo Chúa có Đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ "mẹ" là ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương đi tới tín ngưỡng và hành động thì không xa mấy.

    Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Mother''s Day, mồng 10 tháng 5. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày, tôi đi với thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza, Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy trong xắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên nghĩ rằng có một tục lệ chi đó.
    Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là ngày Mother''s Day, theo tục Tây Phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài hoa hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa màu trắng. Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà cảm thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào, chúng tôi không có được cái tự hào cài trên áo một bông hoa màu hồng.
    Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ dù Người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan!
    Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta. Những kẻ đã và đang có mẹ, đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói : "Trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya, dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc vá may, giặt rửa, dọn dẹp... Và để mình suốt đời bận rộn lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất, mình có cảm nghĩ "như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ".
    Chiều nay khi đi học về hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào trong phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em hãy ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không ?". Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười: "Biết gì?". Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?". Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi cũng có thể hỏi một câu như thế vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong ý thức tình thương bất diệt và ngày mai mẹ mất, em sẽ không hối hận đau lòng.

    Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói nhiều về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu cũng do tình thương mà có; không có tình thương, hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng, mệt nhọc - mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ; như vậy là đủ.
    Mà thương mẹ không chỉ là một bổn phận, thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên, như khát thì uống nước, con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ "phải" đây không phải là luân lý, là bổn phận. "Phải" đây là lẽ đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, mẹ thì đương nhiên thương con. Nếu mẹ không cần con và con không cần mẹ thì đó không phải là mẹ con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con.
    Ngày xưa, thầy giáo hỏi rằng, con mà thương mẹ thì cần phải làm như thế nào? Tôi trả lời: vâng lời cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi. Bây giờ thì tôi biết rằng con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, cần chi phải hỏi "làm như thế nào".
    Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý, đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như chuối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì uổng cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Để mai này, anh chị đừng có than thở rằng đời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc Hoàng Thượng Đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết được Ngọc Hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc Hoàng là đấng tự sinh không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.
    Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng lẽ chị tôi không nên đi lấy chồng và tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ.
    Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng, lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn qua loa để đợi rước dâu thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi nó đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm cơm, khóc. Chị nói "Thôi con không đi lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc rồi chị cũng đi lấy chồng, còn tôi thì bỏ mẹ đi tu.
    " Cát ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa mà không có sự lựa chọn nào là không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng quý báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.
    Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ. Tôi đã nói là tôi không khuyên răn ai hết - tôi không giảng luân lý đạo đức. Tôi chỉ nhắc nhở anh "mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật ngọt ngào, là tình thương". Để anh đừng quên. Để chị đừng quên. Để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn. Cũng không phải là lỗi nữa mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, vô tình mà thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một hoa hồng để anh sung sướng, thế thôi.
    Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên như thế này. Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc về, anh hãy vào trong phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi. mẹ có biết không ?". Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi anh, vừa hỏi vừa cười: "Biết gì?". Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?". Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi cũng có thể hỏi một câu như thế vì ngươi là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong ý thức tình thương bất diệt và ngày maị mẹ mất anh, anh sẽ không hối hận đau lòng tiếc rằng anh không có mẹ.
    Đó là điệp khúc mà tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa màu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi !
    (Để dâng mẹ và để làm quà Vu Lan cho những người nào có diễm phúc còn mẹ) .
    NHẤT HẠNH
    1962
  7. neudieudoxayra_girl

    neudieudoxayra_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Trong cuộc sống đầy khó khăn , đầy thử thách này , có những lúc ta quên mất mẹ của mình _ người luôn bên cạnh ta mỗi khi ta làm sai 1 việc gì đó .
    Sao ta lại vô tình thế nhỉ ? Vô tình đến nỗi quên mất cả mẹ ... Người lo lắng nhất cho ta , yêu ta hơn cả cuộc sống của chính bản thân mình !
    Mẹ ơi ! Con yêu mẹ .... !
  8. Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm.
    Xa nhà đã lâu. Lúc này con chỉ ước sao được ở bên mẹ!
  9. Katie_cat

    Katie_cat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2005
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Lạnh,con nhớ mẹ nhiều,lại quay về đây để viết cho mẹ nhũng nỗi nhớ,và con vui vì thấy rất nhiều người đã dành cho những người mẹ như mẹ của con lòng trân trọng và sự biết ơn vô bờ bến.
    Giờ này chắc mẹ đã ngủ say để mai đi làm sớm,một mình trong ngôi nhà ấy chắc lạnh lắm phải không mẹ?vậy là con không về kịp để gửi cho mẹ chiếc áo len,mẹ nhớ mặc ấm nhé,con lo cho mẹ nhiều lắm đấy,hãy that thứ cho con vì con gái mẹ cứ đi xa mãi không về.Giá như đêm nay con được nằm bên mẹ,ôm mẹ để con vẫn thấy ấm...con lạnh quá mẹ ơi!
  10. somnangchieumua

    somnangchieumua Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/07/2002
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    Con biết con mất mẹ
    Là mất cả bầu trời...
    Khóc cho những gì đã qua!

Chia sẻ trang này