1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mị Châu, Trọng Thuỷ, đáng giận hay đáng thương?

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Fallriver, 05/02/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Hờ hờ, tớ nghe dân gian đồn đại là Ngọc Hân đánh thuộc độc cho Quang Trung chết đi để trả thù việc vương triều nhà Lê bị tan nát. Tớ chẳng thấy một tẹo lãng mạn nào trong mối tình NH+QT cả, thuần tuý là một thương vụ chính trị

    Mọc giữa dòng sông xanh
    Một bông hoa tím biếc
    Ơi, con chim chiền chiện
  2. Fallriver

    Fallriver Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/01/2002
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý với anh VNHL, vụ Lê Ngọc Hân và Quang Trung không nên so sanh với Mị Châu Trọng Thuỷ. KHác nhau về bản chất

    FALL RIVER
  3. RungBachDuong

    RungBachDuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    625
    Đã được thích:
    0
    Thế Mỵ Châu - Trọng Thuỷ thực chất là mối tình như thế nào. Ai có thể giải thích cho tôi chỉ 1 câu ngắn gọn thôi không?
  4. Fallriver

    Fallriver Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/01/2002
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    Chịu, thấy hay thì bàn thôi. Thế mới bàn

    FALL RIVER
  5. Nov

    Nov Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2001
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Anh di qua tat ca moi tinh cam
    Moi tinh noi roi moi tinh bo do
    Doi tay ke an xin, doi moi hong tre nho
    Dat nuoc dau buon chua het My Chau oi
    Long ngong bay nhu so phan giua troi
    Trong Thuy dung suot doi khong het la
    Vet long ngong con duong tinh trang xoa
    Co ai hay tham tham gieng khong cung...

    Co mot bai tho cua *****ang Nhuan Cam da nhac den My Chau va Trong Thuy,co le cu co li.Tinh yeu do la su ngang trai cua so phan..
    Toi nghi Trong Thuy cung yeu My Chau,hi vong the.Neu khong thi dau kho cho My Chau lam.
    HTMN[/4]
  6. Raxun_Gamzatop

    Raxun_Gamzatop Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/05/2001
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    0
    Cháu cũng chẳng biết cái truyện QT-NH tự nhiên đẻ ở đâu ra nó như thế nào cả, cháu chỉ thấy cháu phê cái mà bác RBD không gọi là tình yêu ấy lắm. Mà nó có phải là tình yêu không cháu cũng chẳng quan tâm cho lắm, nhưng vẫn phê
    To viet cai nay de lam gi the nhi???
  7. CHU_HA_new

    CHU_HA_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/02/2002
    Bài viết:
    256
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn,
    tình cờ ghé qua xin góp vài lời , nếu có nặng xin đừng phiền ......
    Chỉ lối nõ thần lụy quốc gia
    Rải thêm lông ngỗng cắt ruột rà
    Chữ tình xem nặng quên dân tộc
    Đạo hiếu nhẹ hều bán cả cha
    Bả lợi khéo che phừơng mắt tục
    Công danh dễ khiến kẻ gian tà
    Trách vua nhẹ dạ tin lòng giặc
    Cõng rắn về nuôi hại nước nhà
    phong thần mài một lưỡi dao
    những phường bán nước trời nào dung tha
    Đất đai xương máu ông cha
    Cháu con gìn giữ sơn hà điểm tô
    CH
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Định ghé qua đây tạm biệt mạng, chui về xó nhà học bài, nhưng thấy mọi người bàn tán về Mỵ Châu - Trọng Thuỷ rôm rả quá, pittypat lại không cầm lòng được. Thôi đành cố gắng thức khuya hơn một chút để học bài ngày mai vậy! :)
    "Mỵ Châu - Trọng Thuỷ thực chất là mối tình như thế nào.". Câu hỏi của RBD cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi suốt cả buổi tối hôm nay. "Mối tình như thế nào" ư? Phải chăng vì câu chuyện dân gian không đi sâu vào miêu tả diễn biến cuộc tình một cách bình thường như ta vẫn thấy trong các tiểu thuyết tình yêu nổi tiếng? Không có hoa, không có trăng, chẳng có sao, chẳng thấy lời thề thốt, chẳng ướt đẫm những nụ hôn... Nhưng Mỵ Châu - Trọng Thuỷ vẫn là một câu chuyện tình khiến người ta cảm động. Tôi chưa đủ khả năng để diễn tả hết những cảm xúc của mình khi nghĩ về mối tình này. Chỉ xin được phân tích nó một cách khô khan, lạnh lùng, để được hiểu nó một cách sâu sắc.
    "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", đó là nguyên tắc cơ bản trong gia phong, nề nếp một gia đình phong kiến. Mỵ Châu và Trọng Thuỷ cũng đến với nhau theo tiêu chuẩn đạo đức ấy. Không như Romeo và Juliet, những người yêu nhau, tự tìm đến với nhau theo tiếng gọi của trái tim, sẵn sàng phá bỏ mọi luật lệ, bất chấp tất cả, kể cả tình cảm gia đình để được ở gần nhau. Cả cuộc đời, số phận của Mỵ Châu và Trọng Thuỷ đều phụ thuộc vào cha mẹ. Triệu Đà và An Dương Vương tạo điều kiện cho đôi trẻ gặp gỡ nhau vì mục đích chính trị, gán ghép hai con người cạnh nhau để tạo nên một mối liên hệ tạm thời nhằm phục vụ cho những mưu đồ riêng. Có thể thấy, câu chuyện tình được bắt đầu trên hình thức một cuộc hôn nhân gượng ép, một cuộc chung sống không có tình yêu. Đó là điểm khác đầu tiên với những mối tình "vĩ đại" chúng ta vẫn quen thuộc qua sách vở.
    Lấy nhau một thời gian, để hoàn thành nhiệm vụ bí mật được cha giao phó, Trọng Thuỷ đã lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin của Mỵ Châu, chiếm đoạt nỏ thần về cho cha mình. Câu chuyện tưởng chừng có thể kết thúc hoàn toàn khi Triệu Đà tiến quân sang và xâm lược Cổ Loa. Trọng Thuỷ đã có thể trở thành một "anh hùng", có thể trở lại sống cuộc đời một ông hoàng, có thể lấy hàng trăm cô gái khác làm vợ, làm thiếp. Nhưng sự thể lại hoàn toàn không phải như thế. Trọng Thuỷ đã chọn cho mình cái chết, như một cách giải thoát khỏi nỗi đau tinh thần. Nếu như Romeo của Shakespeare nghĩ đến cái chết vì chàng không thể chịu được nỗi đau sống thiếu người yêu dấu, thì ở Trọng Thuỷ, sự đau đớn còn kinh khủng hơn rất nhiều. Bởi đó là tất cả niềm ân hận, sự dằn vặt, tình yêu tha thiết với Mỵ Châu và cả sự căm ghét chính bản thân mình tích tụ lại. Yêu một người sâu sắc nhưng vẫn phản bội họ, gián tiếp đẩy họ đến cái chết, gián tiếp giết hại họ. Mâu thuẫn tình cảm ấy đã được đẩy đến cao độ. Trọng Thủy đã ở mức tột cùng của đớn đau, của sự giằng xé tâm can, đã ở trên bờ vực thẳm của sự thất vọng, kinh hãi vì chính bản thân mình. Và đáy vực đó, không gì khác, chính là cái chết. Chỉ có cái chết mới giải thoát được cho bi kịch của một con người như thế.

    An Dương Vương đèo Mỵ Châu chạy trốn. Mỵ Châu đã có thể căm hận chính mình, căm thù người chồng đã phản bội mình, phản bội cha và Tổ quốc của mình và biểu hiện điều đó qua hành động mạnh mẽ nào đó. Nhưng những chiếc lông ngỗng bay bay liệu có là những chiếc lông của lòng căm thù không? Vừa chạy trốn, Mỵ Châu vừa thả những chiếc lông trắng toát. Tay thì thả mà nước mắt tuôn rơi. Mỗi chiếc lông ngỗng bay đi mang theo trong nó tất cả tình yêu, lòng hy vọng, niềm tin tưởng không bao giờ mất của một cô gái về tình cảm của người chồng. Mỵ Châu chạy đi, nhưng trái tim nàng muốn quay trở lại, nàng muốn ở lại bên Trọng Thuỷ. Trong những chiếc lông trắng muốt rơi rơi ấy, có cả nỗi đau câm lặng. Nỗi đau của một người biết tình yêu của mình là có tội với cha, có tội với Tổ quốc, có tội với trời đất, nhưng trái tim vẫn thổn thức yêu thương. Liệu có một tình yêu nào lại đau đớn đến thế? Liệu có người phụ nữ nào lại bất hạnh như Mỵ Châu, khi mà tình yêu sâu nặng của mình lại đối lập hoàn toàn với quyền lợi của đất nước? Liệu có ai khổ sở như nàng, là con người mà không được quyền yêu?

    Mỵ Châu - Trọng Thuỷ: một câu chuyện tình tưởng chừng đơn giản vì chẳng có những chi tiết. Nhưng sao tôi vẫn thấy ở đó một tình yêu bị đè nén, bị gói thật chặt, thật kín trong bọc. Tôi thấy Mỵ Châu cũng như Trọng Thuỷ bị trói buộc bởi những sợi dây vô hình ở hai thế giới khác nhau. Và dù họ có giãy giụa đến bật máu, dù trái tim họ vẫn khao khát tiến về nhau thì cả cuộc đời này, mãi mãi giữa họ vẫn tồn tại một khoảng cách. Mỵ Châu cũng như Trọng Thuỷ, như hai người tù được bao bọc bởi vàng son nhung lụa của chế độ phong kiến. Romeo và Juliet, dù chết đi nhưng vẫn có thể mãn nguyện vì được ở bên nhau, được tự do đến với nhau theo tiếng gọi của tình yêu. Còn Mỵ Châu và Trọng Thuỷ, liệu chết đi họ có thể về bên nhau? Hay họ sẽ mãi mãi chỉ có thể tìm nhau trong vời vợi xa cách?
    ...Cuộc đời tuy dài thế
    Năm tháng vẫn đi qua
    Như biển kia dẫu rộng
    Mây vẫn bay về xa...
  9. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Thật là vui vì ngay sau khi tôi viết bài này, bác Paladin đã gửi tin nhắn góp ý. Bác Paladin ơi, cháu rất cảm ơn bác vì lời phê bình, vì sự nhiệt tình giúp đỡ của bác. Vì cháu thấy vấn đề bác nêu ra hẳn cũng là suy nghĩ chung của mọi người nên cháu xin phép bác được trả lời mes của bác trên diễn đàn.
    Trong tin nhắn, bác Paladin có hỏi tôi tại sao không coi cái chết của MC - TT là con đường đưa họ đến với nhau. Thực ra, đó cũng là những điều tôi suy nghĩ ban đầu. MC và TT khi sống đã bị buộc phải xa nhau, khi chết họ có quyền tìm đến với nhau lắm chứ?
    Nhưng liệu họ có thể đến với nhau không? Hãy nghĩ về cái chết như một sự tiếp nối vô tận của cuộc sống. Trọng Thuỷ đã dằn vặt, đau khổ đến mức tìm đến cái chết như một lối thoát duy nhất, một cuộc trốn chạy với quá khứ, với tình yêu dành cho Mỵ Châu, và với chính bản thân mình. TT yêu MC tha thiết, nhưng tình yêu đó không thể giúp chàng thôi tự trách mình. Nó không giúp vì thậm chí nó còn cáo buộc chàng, còn hành hạ tâm trí chàng. Vậy nếu MC và TT về với nhau, tình yêu ấy có thể đẹp như ban đầu không?
    Thử nghĩ theo cách nghĩ của dân gian. Mỵ Châu chết, máu nàng hoà với nước biển tạo thành những viên ngọc trai long lanh. Trọng Thuỷ nhảy xuống giếng tìm sự gột rửa cho lương tâm mình. Và khi ta lấy ngọc trai từ biển sâu, rửa nó bằng nước giếng TT, ngọc sẽ trong và sáng vô cùng. Điều đó không nói lên được rằng ở một thế giới khác, Mỵ Châu và Trọng Thuỷ đã tìm đến được với nhau. Nó chỉ thể hiện được tình yêu của họ hoàn toàn trong sáng, và trước trời đất, mối tình ấy không có tội.
    Romeo và Juliet khi chết đi được nằm cạnh nhau trong nấm mồ của tình yêu. Còn MC - TT, dù chết đi rồi, dù được trời đất chứng giám cho lòng thành của mình, họ vẫn phải cách xa nhau: một người chìm sâu trong biển, một người hoà tan vào giếng nước...
    Nếu cái chết chỉ là chỗ trú ngụ của tình yêu vĩnh hằng, nếu sự chết là điều giúp cho những người yêu nhau tìm đưọc nhau, tôi cũng mong như bác Paladin, nghĩa là MC và TT sẽ có được hạnh phúc. Nhưng nếu cái chết chỉ là sự chuyển hoá thành vô tận của sự sống, mối tình MC - TT sẽ là niềm day dứt khôn nguôi...
    PS: Bác Paladin ơi, cháu cám ơn bác vì sự hào phóng khi cho điểm. Đối với cháu, điểm 6 cho một bài báo hoàn toàn là một lời khen tặng rất hào phóng (Vì cháu đâu có ý định viết báo đâu?!) :).
    ...Cuộc đời tuy dài thế
    Năm tháng vẫn đi qua
    Như biển kia dẫu rộng
    Mây vẫn bay về xa...
  10. paladin

    paladin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/07/2001
    Bài viết:
    432
    Đã được thích:
    1
    Hìhì, chuyện bác cháu mình mà lại đem lên đây thế này hử cháu? Mà bác có cho điểm bài báo đâu, báo thì sao cho điểm được. Chỉ có học văn, lên lớp, cô giáo chấm bài thì mới có điểm mà.
    Còn chuyện so sánh cái chết của MC-TT với Romeo-Juliete, hìhì, mặc dù chả nên so sánh, nhưng tớ vẫn thấy rằng khi chết thì xác nằm đâu, có gần nhau hay không, chẳng có ý nghĩa gì cả. Tình yêu của Romeo và Juliet vẫn luôn như vậy - trước và sau khi chết, vẫn rõ ràng không chút gợn đối với cả hai. Cái chết của họ có hay không thì cũng chẳng có tác động mấy, chỉ làm đẹp thêm một chút tình yêu vốn đã đẹp của họ mà thôi. Còn tình yêu của MC - TT mới là tình yêu thực sự sóng gió, của cả ngoại cảnh, cả những biến động về tâm hồn trong 2 người. Ở đây, sự tác động quá lớn của nghĩa vụ người con đối với bố mẹ, nghĩa vụ người dân đối với nước, cả những xáo trộn, bất an trong tâm hồn về tình yêu của người kia (hì, cái này không nhắc đến nhưng chắc chắn phải có) đã chẳng thể làm cho 2 người đó có con đường nào khác ngoài cái chết. Cái chết đó là một phần bắt buộc của câu chuyện. Không thể vứt bỏ đi được vì chỉ có nó mới chứng tỏ tình yêu giữa MC-TT. Ngoài ra, nó cũng là một giải pháp duy nhất tốt đẹp (dân ta vốn nhân hậu mà) cho 2 người tìm đến nhau.
    Hìhì, với nội dung như vậy, nhờ bác Shakespeare viết thì chắc sẽ được thiên tình sử hay hơn Romeo và Juliet nhiều.
    Tomorrow never dies

Chia sẻ trang này