1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

MIỀN NHỚ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hanoipho, 01/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    MIỀN NHỚ...

    Có đôi lúc ta muốn tìm về, dạo chơi trên cánh đồng ấu thơ lòng bay theo cánh diều no gió và ngồi hát ca tự do...
    Có những khi nghe đời muộn phiền, Ta thèm được nghe câu hát xưa...lang thang con phố dưới trời mưa đếm từng lá rơi, rồi ngẩn ngơ..
    Có đôi lúc nghe tiếng lòng mình rộn ràng hiu hắt chiều lung linh... buồn sao khi nắng chiều sắp tắt. Để rồi nhớ thương sầu vương...
    Nghe bước chân ai về thật nhẹ...tưởng hồ ngày xưa đang dỗi hờn. Thầm thì như tiếng vĩ cầm đêm vỗ về giấc mơ...Ôi ngày xưa...
    Ngày xưa ơi ngủ cho ngoan...Ngủ cho ngoan nhé...để ta dắt tuổi thơ về chạy quanh triền sông nhỏ...thả chiếc thuyền xưa, tìm lại tiếng ru, nuôi hoài giấc mơ..
    Vẫn cứ níu thơ ấu đời mình, dịu dàng hiu hắt chiều lung linh. Dù cho xa lắm niềm mong nhớ mà lòng khát khao tình thơ...
    Ta vẫn mong có ngày gặp lại tuổi mộng ngày xưa của ước thề...dịu dàng như tiếng hát mẹ ru...tiếng nhặt tiếng khoan...ơi à ơi...


    Thi thoảng trong cuộc sống đầy lo toan và hối hả... có khi nào trong phút giây chúng ta dừng và nhìn lại những gì đã qua: Những tháng ngày thơ ấu... những khoảnh khắc bất chợt...những cảm xúc vu vơ... những tháng ngày êm ả....Và những sớm bình minh...những buổi chiều bình yên...những đêm trăng sáng...những hành trình xuôi ngược...
    Thời gian trôi đi, cuốn theo miền ký ức ngày nào về phía chân trời xa tắp. Đôi lúc ta chẳng có thời gian để nhớ về điều gì nhưng bất chợt trong giây lát _ nơi khoảng lặng trong tâm hồn, ta tìm về MIỀN NHỚ...Những lúc đó ta cảm thấy tâm hồn thật nhẹ nhõm...thật bình yên... để rồi khi ta bước tiếp những bước chân trên con đường mà ta đã chọn, những ký ức đẹp đẽ.. những miền xưa yêu dấu sẽ theo ta đi suốt cuộc đời...


    [​IMG]


    Được hanoipho sửa chữa / chuyển vào 10:56 ngày 02/07/2007
  2. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    EM ặI. H? Nỏằ~I...ỏằC....!
    Sài Gòn ngày cuỏằ'i nfm.
    17h50 phút ngày 16 thĂng 12 nfm 2005.

    Hôm qua Sài Gòn lỏĂnh và hặĂi lỏƠt phỏƠt mặa. Ngỏằ"i trong cặĂ quan, sau khi 'Ê hoàn thành cặĂ sỏằ' viỏằ?c phỏÊi làm trong ngày, nó 'ỏằf tÂm hỏằ"n mơnh vỏt vỏằo trên mÂy thơ nhỏưn 'ặỏằÊc tin nhỏn cỏằĐa anh bỏĂn ngoài Hà NỏằTi. Ghât là ghât thỏ ko biỏt! Tỏằ dặng lỏĂi nhỏc 'ỏn ỏằ'c trong 1 buỏằ.i chiỏằu....'úng tÂm trỏĂng nhặ thỏ này làm nó không thỏằf kơm hÊm cặĂn thăm lỏĂi 'ặỏằÊc. Mà ghât câng chỏÊ thỏằf nào vỏằ>i tay túm cỏằ....oĂnh cho 1 cĂi cho chỏằôa cĂi tỏằTi...chỏÊ biỏt ẵ gơ cỏÊ - thỏ nên nó 'ành 'ỏằf cỏằƠc tỏằâc cỏằĐa nó teo 'i và bay hặĂi vào không gian... Nhặng dạ sao câng còn có thỏằf tha thỏằâ 'ặỏằÊc vơ chưnh cĂi tin nhỏn ỏƠy 'Ê làm lay 'ỏằTng cĂc giĂc quan cỏằĐa nó. Khiỏn nó ngỏằ"i vào bàn mĂy tưnh chỏằ? 'ỏằf lôi cỏÊm xúc ỏƠy ra - 'ỏằf thỏằư xem trư nhỏằ> cỏằĐa nó vỏằ...ỏằ'c có ỏằ.n tỏạo nào không!
    Ngày em gĂi nó còn ỏằY nhà, Mỏạ nó vỏôn mua ỏằ'c vỏằ nhà luỏằTc cho 3 mỏạ con fn. Trặỏằ>c khi 'em luỏằTc bao giỏằ Mỏạ câng ngÂm ỏằ'c vào nặỏằ>c gỏĂo vỏằ>i mỏƠy quỏÊ ỏằ>t mỏằTt ngày 1 'êm cho lâ ỏằ'c fn no nê và nhỏÊ hỏt bạn nhỏằ>t ra. Sau 'ó 'em rỏằưa sỏĂch rỏằ"i cho vào mỏằTt cĂi nỏằ"i thỏưt to vỏằ>i mỏằTt tỏạo nặỏằ>c, mỏƠy hỏĂt muỏằ'i và vài cĂi lĂ chanh (hoỏãc lĂ bặỏằYi). LuỏằTc ỏằ'c không 'ặỏằÊc 'ỏÊo và không 'uỏằÊc 'ỏằf sôi kỏằạ vơ nhặ thỏ sỏẵ làm ỏằ'c 'ỏằât hỏt ruỏằTt và dai nhanh nhĂch! Nặỏằ>c chỏƠm ỏằ'c thơ thỏ nào nhỏằ?? LÂu không fn nên phỏÊi ngỏằ"i ngÂm cỏằâu lỏĂi 'Ê - vỏÊ lỏĂi hỏằ"i còn ỏằY nhà nó câng ưt khi phỏÊi pha nặỏằ>c chỏƠm vơ Papa nó pha nặỏằ>c chỏƠm tuyỏằ?t ngon nên chỏng mỏƠy khi nó 'ặỏằÊc trỏằ. tài . Hehe, lỏĂi mỏÊi buôn nên quên bâng mỏƠt chỏằĐ 'ỏằ chưnh rỏằ"i. Đang nói 'ỏn cĂi 'oỏĂn nào rỏằ"i nhỏằY? ?, nặỏằ>c chỏƠm ỏằ'c. ĐỏƠy, fn ỏằ'c có ngon cĂi miỏằ?ng hay không là phỏằƠ thuỏằTc ỏằY cĂi tay ngặỏằi pha nặỏằ>c chỏƠm 'ỏƠy! MỏằTt bĂt nặỏằ>c mỏm thỏưt ngon này. Thêm gỏằông tặặĂi giÊ nhỏằ này, tỏằi 'ỏưp dỏưp này, ỏằ>t cay thĂi vỏằƠn này, thêm mỏằTt chút giỏƠm ngon, mỏằTt chút 'ặỏằng, 1 chút nặỏằ>c 'un sôi 'ỏằf nguỏằTi. Thỏ là 'ặỏằÊc mỏằTt thỏằâ nặỏằ>c chỏƠm mà chỏằ? cỏĐn hưt hà thôi 'Ê hơnh dung ra ngay nhỏằng con ỏằ'c bâo ngỏưy nóng hỏằ.i 'ang nỏm trên 'âa chỏằ 'ỏằÊi ta 'Ănh chân! Nhón 1 con ỏằ'c lên, khêu thỏưt khâo sao cho không bỏằc mỏm thặĂm mại gỏằông rỏằ"i bỏằ vào miỏằ?ng nhai ngon lành. "i chao, ỏằc giòn thỏưt giòn, sỏĐn sỏưt nặĂi 'ỏĐu lặỏằĂi càng kưch thưch vỏằc chỏƠm rỏƠt ngon. Có cỏÊ sung muỏằ'i nỏằa. Hai chỏằc chỏƠm cỏằĐa nó bao giỏằ câng cho rỏƠt nhiỏằu gỏằông, sỏÊ, ỏằ>t, lĂ chanh. Mfm mfm xong kiỏằfu gơ câng phỏÊi làm bĂt nặỏằ>c ỏằ'c cho ỏƠm cĂi bỏằƠng. Ngặỏằi ta vỏôn bỏÊo nhỏĂt nhặ nặỏằ>c nặỏằ>c ỏằ'c thỏ mà nó chỏÊ thỏƠy nhỏĂt tỏạo nào. TrĂi lỏĂi, ko có bĂt nặỏằ>c ỏằ'c...trĂng miỏằ?ng thỏằf nào câng thỏƠy thiỏu thiỏu....Và rỏằ"i trặỏằ>c khi leo lên xe tiỏp tỏằƠc cuỏằTc hành trơnh long nhong trên phỏằ' phỏÊi nhúng tay vào xô nặỏằ>c có lĂ sỏÊ 'ỏằf sỏàn ngoài cỏằưa 'ỏằf rỏằưa tay cho sỏĂch sỏẵ. Nỏu vỏôn ko hỏt mại ỏằ'c thơ xin chỏằc lĂ sỏÊ! Đặa tay lên mâi hưt hưt, thỏƠy thặĂm tho hỏn lên !
    Còn nhỏằ> hỏằ"i còn 'i hỏằc ỏằY C4 GiỏÊng và, mỏƠy thỏĐy trò nó vỏôn ra quĂn ỏằc Cay trên 'ặỏằng TrỏĐn Huy Liỏằ?u 'ỏằf fn ỏằ'c len xào dỏằôa, ỏằ'c môi 'ỏằ. Ghât nhỏƠt là ỏằ'c môi 'ỏằ vơ con ỏằ'c thơ bâ xưu, gỏây mÊi cĂi vỏằ ra mà không 'ặỏằÊc nhặng phỏÊi công nhỏưn là khĂ ngon. QuĂn bÂy giỏằ chuyỏằfn ra khu GiỏÊng Và - khang trang hặĂn, rỏằTng rÊi hặĂn và rỏƠt 'ông. Nhiỏằu lúc muỏằ'n fn 1 'âa ỏằ'c thôi mà chỏằ cỏÊ nỏằưa tiỏng 'ỏằ"ng hỏằ"! ĐÊ thỏ cô chỏằĐ quĂn xinh xỏn ngày nào giỏằ chỏÊnh thỏƠy ghât
    Vài dòng tỏÊn mỏĂn vỏằ ỏằ'c.....Muỏằ'n viỏt dài dài nỏằa cặĂ nhặng ông bỏÊo vỏằ? 'Ê gà cỏằưa tỏằ'ng cỏằ. ra ngoài rỏằ"i. Thôi thơ 'ành tỏĂm dỏằông cĂi sỏằ nhỏằ> này lỏĂi vỏưy....

    [​IMG]
    Được hanoipho sửa chữa / chuyển vào 22:24 ngày 01/07/2007
  3. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Hừm hừm, chị HNP có vẻ quyết tâm "giết" mình bằng cách liên tục post các món ăn "chết người" lên đây đây Phải gia tăng hình phạt thôi, nguy hiểm quá cơ, ... chảy đầy bàn phím rồi, bửn quá hự hự Tại chị đấy
    Ồ, nhớ ốc luộc quá, bún ốc, ốc xào... 1 năm 3 tháng nữa, bao giờ cho đến tháng 10 năm sau
  4. gabeoquay

    gabeoquay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2003
    Bài viết:
    717
    Đã được thích:
    0
    Quay về với thực tại nào
    ốc cay
    nem nướng cá bò nướng cạnh nhà thờ lớn
    thịt chó nhật tân
    chẹp chẹp.....
  5. genie1504

    genie1504 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2006
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Miến lươn, miến ngan, tiết tần, bún đậu, chè trôi nước,...
    Những buổi trưa ngồi vỉa hè Nguyễn Du ngắm hồ Thiền Quang, những buổi tối lê la quán trà vỉa hè, những đêm lạnh lang thang nghe mùi hoa sữa...
    Hà Nội, miền nhớ.
    Nhớ chị smkt.
    Nhớ anh.
    Nhớ buổi trưa ngồi hồ Gươm chẳng để làm gì cùng bạn Mây.
  6. mail2522002

    mail2522002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    2.524
    Đã được thích:
    0
    Hơ , cái bà này .
    Lúc nào cũng ăn uống thế nhỉ ?
    Mà hình như em nghe bà Yếm nói mục đích topic này là Tuổi thơ cơ mà ?
    Mọi người viết bài chả dính gì với chủ đề nhỉ
  7. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    TRUNG THU TRONG KÝ ỨC TRẺ THƠ​
    Sài Gòn, ngày 14/09/2005
    Ngày còn bé mỗi lần Trung thu đến là mỗi lần nó hý hoáy xâu những hạt bưởi được phơi khô lên sau khi đã tách hết lớp vỏ lụa ngoài bằng 1 sợi đồng hoặc 1 dây kẽm mảnh thật mảnh. Những hạt bưởi trắng phau giờ héo quắt ngả sang màu vàng nhạt chứa trong nó 1 thứ dầu mà khi đốt lên có mùi thơm nhẹ nhẹ. Đêm Trung thu, Trăng thật tròn - thật sáng. Mấy đứa trẻ con cùng xóm hò hét đuổi bắt nhau chạy quanh cái bể nước to thật là to. Cái bể nước được xây bằng thứ xi măng trộn với cát và sỏi. Trên mặt bể là cả khối bê tông đuợc xây rất chắc chắn và cẩn thận. Hai đầu bể để trống để có thể múc nước. Lâu ngày ko dùng đến, bể chỉ còn 1 ít nuớc. Có 1 bà lão đã thả 1 nắm bèo tấm vào trong đó. Sau này chúng sinh sôi thành đàn thành đống. Bọn trẻ con chúng nó vẫn gọi là cái ao bèo. Mà đã là cái ao bèo thì người lớn cũng chẳng lấy nước ở đó làm gì và càng ko phải giữ gìn vệ sinh. Bọn trẻ con khoái lắm vì bây giờ mặt bể nghiễm nhiên đã trở thành 1 khoảng không gian vui chơi rất riêng cho chúng. Tối, những đêm sáng trăng sau khi đã học bài xong, hoặc những khi mất điện cả xóm; bọn trẻ con vẫn thường rủ nhau tụ tập quanh cái bể nước ấy. Nào là chơi đồ, chơi trốn tìm, chơi bịt mắt bắt dê và đủ thứ trò mà chúng có thể nghĩ ra đuợc. Sợ nhất là chơi đồ, đứa nào phải đuổi bắt thì có mà chạy ốm. Bọn chúng ko chỉ chạy quanh cái bể to bằng cả gian bếp mà còn phải leo lên leo xuống thành bể. Trời tối, nếu ko cẩn thận sẽ bị ngã nhào xuống đó. Lấm lem từ đầu tới chân nhưng ko dám khóc. Khóc là bị hít-le luôn. Trẻ con mà. Vừa ham chơi lại vừa ham nghịch. Ko đuợc chơi ko đuợc nghịch và ko bị đánh đòn thì ko còn là trẻ con nữa...Ấy mà quên, mải lan man, quay lại chủ đề chính cái đã. Mấy chuyện này khi nào có thời gian sẽ kể lại sau. Bây giờ nói đến chuyện Trung thu cái đã.
    Trung thu thì sao nhỉ, ngoài việc tỷ mẩn sâu sâu kết kết mấy cái hạt bưởi bé tý tẹo nó còn làm gì nữa nhỉ? Để nghĩ lại xem nào. Đúng rồi, chị em nó còn đuợc Bố Mẹ dẫn đi Hàng Mã mua đèn ông sao, mua mũ công chúa, mua những mâm ngũ quả bé xíu đuợc nặn từ thứ bột nếp đuợc nhuộm đủ màu xanh đỏ. Hàng Mã những ngày này đông thật là đông. Người lớn trẻ con chen chúc nhau vào 1 cái khoảng không gian vừa dài vừa hẹp với đủ thứ mùi. Nhà nào cũng cố gắng mua cho đuợc 1 cái gì đó mang về nhà để treo, để cho trẻ con nghịch. Ôi thì hầm bà làng đủ thứ mà người ta có thể nghĩ ra cho trẻ con chơi. Nào là đèn ông sao, đèn kéo quân, đèn ***g.... Nào là những con thú nhồi bằng bông bằng vải. Rồi cả những chiếc ly, chiếc cốc, hình con hươu, bình rượu, ngọn tháp đuợc làm bằng thủy tinh đuợc phun 1 lớp sơn nhũ vàng nhũ bạc. Nào là mũ công chúa kết bằng kim tuyến với những hạt kim sa lấp lánh. Nào là mặt nạ bằng giấy bồi với đủ thứ hình thù ngộ nghĩnh đến gớm ghiếc..... Tất cả, tất cả đã tạo thành 1 khung cảnh rực rỡ và thần tiên trong con mắt trẻ thơ....Mãi mãi sau này, khi đã lớn lắm rồi nó vẫn có thói quen lang thang dọc phố Hàng Mã mỗí độ Trăng về để ngó nghiêng trẻ con đi sắm Tết. Một cái Tết của riêng tuổi thơ mỗi người.....
    Nó ko thích ăn đồ ngọt chính vì thế mà nó cũng chẳng khoái bánh Trung thu. Cho dù là bánh nưóng hay bánh dẻo. Ăn thì vẫn ăn nhưng chỉ ăn Dẻo chay hoặc cùng lắm là nhai 1/8 miếng bánh Nướng nhân thập cẩm mà Bố nó cắt ra cho nó. Nó phải ngoan ngoãn nhai hết khẩu phần của mình rồi mới đuợc tung tăng cùng lũ bạn.Nó đã ko ăn nếu như ko phải Bố Mẹ nó luôn nói rằng ko ăn bánh thì ko phải là Trung Thu. Nó đã tin và cho đến tận bây giờ nó vẫn luôn cho rằng điều Bố Mẹ nó nói ngày đó là đúng. Giờ đã xa nhà nhưng Trung Thu nào nó cũng cố gắng mua 1 cái bánh Nuớng đậu xanh nhân trứng mặn để lên bàn thờ. Nó ko ăn hết 1 cái nhưng nó sẽ tìm cách để người khác chén hộ phần còn lại. Bỏ đi thì phí qúa . Cũng chính vì điều này mà khi ăn cơm hay bất kể cái gì nó cũng ít khi bỏ mứa cho dù đôi lúc no quá là no hoặc ko ngon miệng lắm. Hihii, thế mới dễ tăng cân thế này ...
    Đêm Trung thu, bọn trẻ con đuợc bố mẹ chúng cho chơi đến khuya. Mọi khi, 9h30'''''''''''''''' đã phải về nhà ngủ nhưng hôm nay chúng được đón trăng từ 7h tối cho đến 10h30. Thực ra giờ đó trăng đã tròn đâu. Thế nhưng với bọn trẻ con, đặc ân đó đã làm chúng thoả mãn và vui sướng lắm rồi. Đến giờ chúng hú gọi nhau bằng ngôn ngữ riêng cuả chúng mà người lớn nghe chẳng hiểu gì. Đó là tiếng lóng. Đại loại là như thế này " An lê Anh ê ơi ê. Ó chế i chê ơi ê ông kê?" Dịch ra là "Lan Anh ơi,có đi chơi ko?" . Người lớn bó tay là phải ...
    7h chúng tụ họp nhau trên mặt bể nước. Đứa nào có gì thì đóng góp cái đó. Đứa thì cái bánh. Đứa thì múi bưởi, đứa thì quả hồng, đứa thì cốm, đứa thì cây nến, đứa nào mà có gì cũng cho vào nhập hội luôn. Trẻ con vẫn luôn biết sẻ chia niềm vui như thế. Mâm cỗ Trung thu của tụi trẻ con xóm nó thể nào cũng có quả chuối, quả ổi xanh vặt trộm bên hàng rào khu nhà bên cạnh. Nó đã có lần bị dây thép gai cắm vào chân bật cả máu can tội leo lên đó hái trộm mấy bông hoa bìm bìm .... Sau khi đốt nến, chúng bắt đầu nắm tay nhau nhảy múa xung quanh mâm cỗ rồi hát véo von:
    "Chiếc đèn ông sao, sao năm cánh tươi màu
    Cán đây rất dài cán cao quá đầu
    Em cầm đèn sao em hát vang vang
    Đèn sao tuơi màu của đêm rằm liên hoan...
    Tùng rinh rinh.... tùng tùng tùng rinh rinh
    Dưới ánh sao vui, ánh sao sáng ngời
    Tùng rinh rinh.... tùng tùng tùng rinh rinh
    Ánh sao tuơi màu toả sáng muôn nơi.....".

    Trên cao kia, Ông Trăng đang nhìn chúng nó mỉm cuời.....
    [​IMG]
    Được hanoipho sửa chữa / chuyển vào 21:01 ngày 02/07/2007
  8. mail2522002

    mail2522002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    2.524
    Đã được thích:
    0
    Vừa lấy tài liệu lại vừa lướt web . Chợt thấy bài thơ hay quá , xưa đã đọc rồi mà quên mất .
    Cứ mỗi lần đọc thơ ông là mình lại có thể tưởng tượng một câu chuyện tình gì gì đó trong thơ ông . Một kiểu tình yêu nhẹ nhàng , yêu vì yêu (trong khi chuyện tình trẻ con của mình lại khác hẳn)
    Trường huyện
    Học trò trường huyện ngày năm ấy
    Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
    Những buổi học về không có nón
    Đội đầu chung một lá sen tơ.
    Lá sen vương vấn hương sen ngát
    Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
    Lũ **** tưởng hoa cài mái tóc
    Theo vào tận cửa mới tan mơ.
    Em đi phố huyện tiêu điều lắm
    Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
    Mà đến hôm nay anh mới biết
    Tình ta như chuyện **** xưa thôi.
    NGUYỄN BÍNH (1938)
  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    .....Nhớ....Nếu có nhớ, sẽ nhớ về con phố hun hút, yên bình, nhớ về những khoảng trời mà một ngày mình chợt vô tình đứng lại, chợt nhìn ngắm và có cảm giác thanh thản sau mỗi ngày và kể cả khi đó là khi nóng bỏng, sục sôi, bận bịu nhất, có lãng mạn quá ko nhỉ, Ánh đã từng bảo vậy, mày hơi quá lãng mạn và thiếu thực tế. Ừ, có lẽ là vậy, nhiều khi mình như ở trên mây xanh vậy và 1 phần vì mình ghét cái thực tế trụi trần này quá, nó khiến con ng` ta trở nên vô cảm, mọi thứ cứ cuốn đi và tự cuốn mình vào 2 từ "trách nhiệm" và "tình thương", chẳng ai kịp định hình điều gì để khi thất bại trong cuộc sống hay khi trở về lẻ bóng, khi bước đi đơn độc trên con đường dài mới hiểu thế nào, mới nhớ ra rằng mình chỉ đang 1 mình và những điều mình làm trước đó mang nhiều ý nghĩa cho tương lai thật đấy nhưng cái gì còn lại sau tất cả.......................... , tại sao con ng` ta ko nhìn lại từng ngày từng giờ để hiểu mình đang sống cho cái gì, sống để làm gì hay chỉ là đang tồn tại ? câu hỏi cứ lơ lửng, mình nhiều khi cũng cứ tự hỏi và chưa bao giờ tìm được câu trả lời chính xác. Nếu với trách nhiệm, thì sống nghĩa là cống hiến mình, sống hết mình cho một gia đình, cho tương lai của chính mình, phải, như vậy ko chỉ tốt cho mình mà còn trở thành một ng` con có hiếu với đầy đủ ý nghĩa của từ đó nhưng chẳng lẽ, cả cuộc đời con ng` ta chỉ đến vậy thôi sao, chỉ là gây dựng một sự nghiệp vững vàng, tìm kiếm 1 gia đình yên ổn, chỉ bình lặng trôi qua ngày tháng, chỉ đấu tranh khi thấy quyền lợi của mình ko được đáp ứng....................chỉ có vậy thôi sao, sao mình thấy cuộc sống đó chán ngán vậy nhỉ và có lẽ nghĩ vậy nhưng mình vẫn phải bước chân trên con đường đó, con đường mà hầu hết tất cả đều đã bước đi, thành công và thất bại, chỉ có 1 số ít ng` thay đổi để rồi đến cuối cuộc đời họ chỉ tiếc nuối họ chưa từng hạnh phúc khi có 1 gia đình hoặc gia đình ko được họ quan tâm đầy đủ nhưng những gì họ làm được cho ng` khác thì mãi về sau vẫn được ghi nhận, vậy đâu là sự khác biệt và cuộc sống chẳng đơn giản, sẽ chẳng ai có thể trách ai vì thiếu trách nhiệm , tình thương để ích kỷ cho riêng mình hay tự trách mình đã hy sinh quá nhiều cho ng` khác mà chưa chắc mình đã có được gì ngược lại...............................ôi, mình đang viết cái gì đây nhỉ, rối tung lên, chỉ viết cho lòng thôi.
    2 ngày, khoảng thời gian bức bối với ý nghĩ có mail để trả lời, có bài để post lên..............thật sự mình sẽ còn phải chịu nhiều lần như vậy nữa.
    Hôm qua nhận được mail của bạn, mình lại phải nghĩ, thật hay, đến khi mình cảm thấy quên dần thì bạn lại chomình 1 cơ hội mong manh, mình sẽ làm sao với nó đây, chẳng biết nên làm gì nữa, nếu tất cả chỉ là lầm lẫn, vậy có phải mất công cho bạn quá ko, còn nếu thật sự đó là thực như mình cảm nhận thì mình sẽ phải làm sao với hiện tại. Cứ tự hỏi hoài mà cũng chẳng làm được gì hơn thế.
    Khi em nhớ về HN, nhớ về con phố nhỏ đó thì nỗi nhớ luôn có anh hiển hiện, đau lòng, lần đầu tiên khóc ở nơi này là vì nghĩ đến anh chứ ko phải vì 1 điều gì khác, nếu mẹ đọc được những dòng này nhỉ, mẹ sẽ bảo mình lại suy nghĩ lung tung, mẹ vẫn nói mẹ hiểu nhưng cảm giác của con thực sự mẹ đâu hiểu, thậm chí 2 năm nữa trở về, món quà đó với con vẫn còn đầy ý nghĩa chứ ko phải chỉ là phút ngớ ngẩn dại khờ, 19 tuổi, chẳng bé bỏng, mẹ vẫn bảo vậy nhưng với mẹ con vẫn mãi là con, một đứa con nhỏ mẹ mãi phải lo lắng, bạc tóc.............con đã thấy mình có lỗi bao nhiêu, ko nhớ nhà như mình tưởng khi ở nơi xa, con chỉ thấy giận mình vì lại nhớ 1 ng` khác mẹ à. Và nhớ đến ng` đó thì lại thường xuyên quá vì ng` đó luôn xuất hiện khi con nghĩ về gia đình, nghĩ về mọi ng` trong nhà, viển vông phải không mẹ, nhưng con biết làm sao, tất cả có thể chỉ là ảo tưởng, phù phiếm, con biết đó ko phải là Yêu, chữ yêu ko thể như vậy nhưng những gì con cảm nhận thì nó lại ko phải là thứ thoáng qua, rung cảm, làm sao có thể khi nó đã theo con bao nhiêu năm nay, thời gian là dài với cuộc đời con ng` nhưng cũng ngắn khi ng` ta còn sống nhiều. Có thể về sau con sẽ chỉ còn lại kỷ niệm nhưng những gì con đã làm, đã trải qua thì ko bao giờ là viển vông đâu mẹ à, với con là vậy, con là con bé bảo thủ và ương bướng mà, ko bao giờ chịu nhận mình sai mà chỉ có thể con đã bỏ cái này để được cái kia mà thôi, chấp nhận hy ssinh cái lớn hơn chỉ để lấy cái nhỏ hơn mà mình ham thích.
    Khi nghĩ về gia đình thì con hiểu rằng mình còn quá thiếu trách nhiệm, nhiều khi quá ích kỷ cho riêng mình, cho những ham thích, cho những niềm say mê, cho cả những tình cảm của riêng. Ngày mẹ đọc và nói rằng hiểu tại sao con lại sa sút trong năm đó, con đã hiểu đó là suy nghĩ đơn giản của mẹ, của một ng` mẹ với 1 đứa con mới lớn nhưng đâu chỉ có vậy, năm trước đó con đã học rất tốt cũng vì chuyện đó mẹ à, thế có trái ngược ko nhỉ, vậy đấy, con đã băn khoăn nhiều và rồi tự dằn vặt mình vì mình ko dứt khỏi những thứ thực tế có lẽ là ko hiện thực, cứ theo đuổi những thứ chưa cần thiết đến để bỏ lại sau những trách nhiệm mà bản thân con có thể hoàn thành tốt.
    Nếu đọc những điều con viết, mẹ sẽ lo lắm nhỉ, con lại suy nghĩ lung tung rồi nhưng con cũng đã lớn mà, con ko thể phụ lòng tin của bao nhiêu ng` đâu, con chỉ cần 1 khoảng lặng cho riêng mình, để trút lòng những gì thầm kín nhất, để rồi quay ra với cuộc đời lại tươi cười và đầy sức sống, bước tiếp những bước chông gai, bước đi để hoàn thành sứ mệnh mà cả cuộc đời không bao giờ hết của chính con, cho bản thân con và để xoá đi những lo lắng của cha mẹ dành cho đứa con còn nhiều dại dột này.
    Sẽ có lỗi với 1 ng` vì nhớ đến 1 ng`, thật sự đau lòng, vì thế mà mình vẫn nói, cần thời gian cho tất cả. Mình ko biết rằng có thể quên hay không hay chỉ là cố quên để thêm nhớ, nhớ những ánh mắt nụ cười, nhớ hình nhớ ảnh, nhớ đến mức đau lòng vì cứ nghĩ về món quà đó, nhớ để rồi tiếc nuối vì mình đã ko đủ dũng cảm làm điều mình muốn làm, cho dù chỉ cần vài bước chân chứ đâu có gì khó khăn đâu
  10. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    ONGA
    Năm ấy tôi lên 5, Onga kém tôi 1 tuổi lên 4.
    Hai đứa trẻ của 2 thế giới ngôn ngữ, ko hiểu thế nào vẫn trò chuyện, nô đùa và kết thân đc với nhau.
    Ngày ấy, Onga ở chung với bố mẹ trong khu tập thể dành cho cán bộ Ngoại giao, tôi, con nhỏ loi choi, vẫn hay sang chơi.
    Căn phòng nhỏ xinh xắn với cái ấm Samova hụ còi bóng nhoáng, bộ cốc chén xanh xanh, cái bàn trải khăn kẻ caro, rèm cửa hồng hồng điệu đàng buông rủ trong phòng khách. Tôi sang chơi, thế nào cũng đc ăn một trái táo xanh thơm lựng, thế nào cũng đc liếm một cây kem ngọt ngào hay miếng phomat béo ngậy. Phòng Onga chất đầy búp bê xinh xắn, tóc loăn xoăn hoe vàng, mắt xanh, cái mũi bướng bỉnh, giống hệt Onga.
    Onga hay cười, cười như nắc nẻ, nhất là khi chúng tôi chơi trò cù nhau. Cái mũi xinh chun lại hay lè cái lưỡi hồng hồng khi trêu chọc ai đó. Tôi ko tài nào nhịn nổi cười mỗi khi cô ấy làm mặt hề.
    Nhà Onga cách khu tôi ở vài bước chân. Thi thoảng sang chơi cũng ổi xanh lét, cũng nho chua, cũng vài trái táo chát xít, nhưng vẫn ăn ngon lành.
    Chúng tôi cùng mê mẩn những bức tranh đẹp đẽ in trong những cuốn sách Nga, tô lấy tô để màu vào những bức tranh dù lớn hay nhỏ, mê mẩn những câu chuyện cổ tích về Kiến và chim bồ câu. Và thi thoảng, hai đứa ngủ quên trên ghế sofa lúc nào ko hay.
    Những năm 90, Liên Xô sụp đổ. Trẻ con nào biết gì, chỉ biết rằng, Onga phải về nước và chúng tôi, hai đứa trẻ, bặt tin nhau từ đấy.
    Giá như ngày ấy phương tiện liên lạc đc như bây giờ, cũng có điện thoại, cũng có Net, cũng có nhưng bức phát chuyển nhanh, chúng tôi chắc sẽ ko bao giờ mất liên lạc với nhau.
    Nhưng, chẳng có gì cả.
    Nhiều khi ngồi ngắm lại tấm ảnh 25 năm trước, tôi tự hỏi cô bạn gái của tôi bây giờ trông thế nào? Có đẫy đã như những ng phụ nữ Nga khi trưởng thành, có đc hạnh phúc, đã lâạ gia đình hay chưa và đang phiêu dạt tận nơi nào. Và cô ấy, có giây phút nào trong cuộc đời còn nhớ về tôi?
    25 năm, tấm ảnh trong ví trở thành một vật vô giá trong tôi. Dù đi bất cứ nơi đâu, trong bất cứ lúc nào, nó cũng ở bên tôi ko rời. Cùng tôi chứng kiến và trải qua bao thăng trầm biến cố cuộc đời.
    25 năm, tấm ảnh đã ngả màu, n với tôi, nó đặc biệt quan trọng. Tôi gìn giữ nó và trân trọng một tình bạn trong sáng, đáng yêu của một tuổi thơ. Bức ảnh của một thời tươi đẹp nhất và một tình bạn trong sáng nhất
    25 năm.... bạn và tôi.....
    Onga ơi, dù ở nơi đâu, hãy sống thật hạnh phúc nhé, bạn của tôi!
    [​IMG]
    Ул
    Ав,о? слов - Yля?ковский o
    компози,о? - Шаинский '.
    z, fлNụ cười
    Lời Việt: Phạm Tuyên
    Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng
    Cầu vồng lên lung linh bao ánh sáng lên ở khắp trời
    Nụ cười tươi chúng ta cùng chung niềm vui
    Cho cuộc sống đầm ấm yên vui ta cùng cất tiếng cười
    Để làn mây không bay đi xa
    Những giọt mưa bay bay bên ta
    Để dòng nước từ con suối xinh thành dòng sông sóng xô
    Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
    Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
    Tiếng cười là bạn đường tháng năm của tuổi niên thiếu ta
    Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
    Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
    Tiếng cười là bạn thân tháng năm không thể nào xóa nhòa
    Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng
    Cầu vồng lên lung linh bao ánh sáng lên ở khắp trời
    Nụ cười tươi chúng ta cùng chung niềm vui
    Cho cuộc sống đầm ấm yên vui ta cùng cất tiếng cười
    Để làn mây không bay đi xa
    Những giọt mưa bay bay bên ta
    Để dòng nước từ con suối xinh thành dòng sông sóng xô
    Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
    Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
    Tiếng cười là bạn đường tháng năm của tuổi niên thiếu ta
    Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
    Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
    Tiếng cười là bạn thân tháng năm vẫn tràn ngập lòng ta.​
    Được yem_dao_lang_lo sửa chữa / chuyển vào 08:46 ngày 02/07/2007

Chia sẻ trang này