1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mờ tê ka *___*

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Marmu, 29/10/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Marmu

    Marmu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    4.661
    Đã được thích:
    0
    Mỗi sáng ở Châu Phi, một con linh dương thức dậy
    Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con sư tử nhanh nhất
    nếu không nó sẽ bị giết
    Mỗi sáng một con sư tử thức dậy
    Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất
    hoặc nó sẽ bị chết đói
    Điều quan trọng không phải là việc bạn là sư tử hay linh dương
    Khi mặt trời mọc, bạn nên bắt đầu chạy!
    Yê yê , tung tăng thôi
  2. chuoivatva

    chuoivatva Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/05/2002
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Thần kinh ah. Phải là con linh dương hoặc là con sư tử thì lúc đó mới chạy, tức là chạy có mục đích, có kế hoạch. Còn sáng ra ở mắt xong 1 phát là cắm đầu chạy thì đúng là thần kinh. Cứ mặt trời mọc là chạy, mục đích là chạy mà ko biết chạy đi đâu thì chạy xuống hố àh.
    Phải là con gì đó, con cóc, con chí, con khỉ, con quạ chẳng hạn.
    Còn tao tao vẫn cứ là mỹ nhân, hóhố.
  3. Marmu

    Marmu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    4.661
    Đã được thích:
    0
    Kaka ! Hỏi mãi 1 câu ko chán à, phải sáng tạo câu hỏi khác đi chứ . Người ta muôn phương nghìn lối thể hiện sự thần kinh thì cũng phải bít đường nghĩ ta trăm phương nghìn kế hỏi cái sự thần kinh đấy chứ hô hô .
    Con cá, con cá thì sao mà chạy, bơi thôi, cơ mà con cá chiên thì ko cần chạy, ko cần bơi, chỉ cần nhảy vào chảo thôi Há há.
    Cá ko cần chạy. Mỹ nhân ko cần chạy.
    Mình hok phải cả, ếch phải mỹ nhân
  4. Marmu

    Marmu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    4.661
    Đã được thích:
    0
    Time goes so fast
    life asks so much
    No wonder friends
    get out of touch,
    But in hearts,
    deep true unseen
    friendship stays...
    4ever..
    Hôm nay đọc lại ngày 8/8, phần bậc thánh nhân, vẫn thấy hay . Bao giờ thì mình hết thấy mấy trò vô bổ nhảm nhí đấy hay ho nhỉ
  5. honmavuive

    honmavuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2002
    Bài viết:
    3.498
    Đã được thích:
    0
    áo đỏ, hôm nay... thế là có đôi rồi nhé!
  6. Marmu

    Marmu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    4.661
    Đã được thích:
    0
    Thích bài này của bạn Maithang , trộm sang đây, hie hie. Từ hồi đọc Bóng xong lại thích tìm hiểu mấy cái này mới bỏ xừ chứ hô hô
    -------------------------------------------
    [homo***uality]
    M: so how''s Ms T''s daughter now?
    Parent: she''s kinda sick.
    how come? and what do you mean by "sick" really?
    she went to study abroad like you guys and had to come back after a year or so. her parents were worried about the girl and made her go back to vn....
    what happened to the girl? she sounds poorly.
    she liked another girl, like "literally" had a feeling for her, but that girl just rejected her when she found out that her friend is a "homo". she then became depressed and isolated.
    is that why her parents made her go back to vn?
    yes. it was kinda scary and they didn''t want their daughter to be anymore of "the type" so they got her back for treatments.
    treatments? are you serious? treatments how?
    for a couple of years now she''s been seeing different psychologists and therapists to get rid of the "sickness"....
    it''s not a sickness.
    it is. and the girl''s been sick since....forever. she has never worn a dress in her life and acted like a boy for all these years.
    how did the treatments go then?
    didn''t help at all. she''s still the same. now that her parents abandoned her from seeing other girls and introduced her to guys, she''s still not interested and the sickness is still there.
    please don''t call it a sickness, sounds harsh!
    it is a sickness. it''s not natural but a mental and social disease.
    [thinking -- human beings are...natural enough. and better not to talk about trans] she''s still gonna be like that for as long as her parents don''t accept the fact...
    what do you mean?
    i mean abandoning the child from her environment is not gonna cure the problem.
    there''s no such environment, is there?
    there is.
    maybe here but not in vietnam.
    same thing.
    do you know anyone like that? (asking her daughter the same question)
    yes i do. (same answer from the daughter)
    and you hang out with them?
    of course i do. why shouldn''t i? plus they''re so much more kind and lovely than many of my straight friends.
    they''re kind to you because they "like" you.
    some of them might do.
    and they will feel like hell when they know you don''t.
    they do know and they accept it.
    they will still feel sad, like when couples break up.
    yes they would. they''re human beings.
    it''s just not acceptable. parents should have directed their children since they were little of what to do and what not to do. letting them grow wild and free is a mistake.
    i think withdrawing them from the society should be the mistake.
    what society?
    their society. our society.
    it''s not something that anyone would do to their child.
    i agree. unless they accept it.
    what is there to accept?
    that their child is just as normal as others. they need to be where they''re supposed to be. and they will finally find their own selves. who knows if some day the girl will find herself in love with a guy after hanging out with all the girls that she likes? and if hanging out with girls make her happy then why not?
    the parents don''t want her to get hurt when others reject her, again. and they tend to do that.
    the truth is harsh, especially when homo***uality is not something you would talk about comfortably in vietnam. but believe it or not, the girl is stronger than her parents might think. it''s her parents who have to decide to keep on getting hurt or not. the girl is still staying on her side, that means she''s willing to face the majority that''s against her. and her family should stay with her too.
    no parents can believe and accept the fact that their child is gay.
    then the conflict will still go on. it is sad that she has to take it not only from the majority of people out there but also from her own family. to the girl, i wish her great luck....
    [and everything....next to it]
    It''s a shame. Parents would dress up their son in a dress and put on make-up for him (believe me they do), would not put her daughter in a male suit and draw a beard on her face (which i find pretty ***y lolz). Whatever the situation is, they would never want to know, or to even think that their children might or could be gay.
    Just think a bit more simple for a change. The Creative gave you a body to live in, what for? Just for you to feel that your soul is there and it''s alive, you''re alive. Changing your body is painful (and it''s not always the case) but acceptable. Yet changing your soul is a sin. And i believe in every religion, the soul is the most precious thing and the meaning of life. Then please someone tell me one good reason why, why would we swap it the other way round, where changing your soul is what you''re supposed to do when it''s not connected to your body if that''s the case, if not then why would it be so bad when we just enjoy our bodies, the soul is beautiful and the connection is amazing? What is there to be a sin? Or a sickness?
  7. honmavuive

    honmavuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2002
    Bài viết:
    3.498
    Đã được thích:
    0
    cái này dc in trong cuốn sách ở Himiko.
  8. cleverview

    cleverview Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    9.613
    Đã được thích:
    2
    Tự nhiên thấy điên điên.
  9. honmavuive

    honmavuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2002
    Bài viết:
    3.498
    Đã được thích:
    0
    post đầu và post cuối, cách nhau ngót nghét một năm.
    và post hôm nay của em, cũng gần tròn 1 năm sau đó.
    Time flies.
    Bao nhiêu ngàn lần đã tự nói câu đó trong cuộc sống này. Thời gian nhanh như.. chó chạy patin í nhỉ. Có cảm giác như đơn vị tính thời gian bây giờ nên là năm, chứ chẳng còn là tháng là ngày, huống gì là giờ là phút.
    Có những con đường mình đi, biết đích xác thời gian khoảng cách, vẫn còn thấy mông lung.
    Huống hồ gì... Có những lúc cảm thấy quá mơ hồ về những gì mình đang làm, dần rồi mất luôn cái suy nghĩ về một cái đích đến. Cứ đi, và thôi mong ngày tới.
    Và rồi, nó đến lúc nào ko hay. Không nên gọi là đích đến, có lẽ là một cái ngã rẽ. Nhưng sẽ lớn hơn rất nhiều những cái khúc cua mà mình từng gặp, và sẽ gặp sau này. Không có đủ thời gian và.. tư tưởng cho những cảm xúc mà mình tưởng là sẽ phải gặp.
    Không đủ để hoang mang lo lắng, không đủ để nhẹ nhõm thoải mái.
    Chỉ là đôi lúc nhìn lại hết những gì mình đang có, đang nắm giữ trong tay, chỉ là không biết, có phải mình đang bị hớ ko, trong cuộc mua bán với cuộc đời này...
    Mọi thứ sẽ ổn.
    Nên như thế.
    Phải như thế.
  10. honmavuive

    honmavuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2002
    Bài viết:
    3.498
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ lý do duy nhất mà mình log in vào nick này, chắc là chỉ để cho cái topic này.
    Mặt trời mọc, Linh dương chạy, sư tử chạy, cả cái zoo cùng chạy...
    Mình lững thững ở khúc này, lạc loài ở nơi này. Có những cuộc vui, có những đoạn dừng.
    Sáng, nhận được cái mail của giáo sư, em nằm trong danh sách Honour Program do một vài thầy cô giáo khác đề nghị. Yêu cầu phải viết Motivation Letter. Viết cái gì khi mà mình làm gì có motivation.
    Suy nghĩ, cân nhắc về chuyến đi Châu Phi vào đầu năm sau. Nghĩa là sẽ gián đoạn. Nghĩa là sẽ giang dở. Nhưng là đi. Là thiên di em về miền gió bụi. Là hy vọng sẽ tìm lại mình ở một nơi chưa từng có thể đánh rơi. Là cơ hội. Là thử thách. Là một lần muốn bỏ quên ở đâu đó.
    Hai mục đích đập nhau chan chát. Nghĩ. Và cân nhắc.
    Rồi tự nhiên thấy, hình như là lần đầu tiên mình phải để nhiều suy nghĩ là lựa chọn vào những việc "có vẻ nghiêm túc" như thế này. Hóa ra, từ trước tới giờ, những đắn đo của mình, đều là cho những thứ khác hoàn toàn.
    Là những thứ khác. Hay mình khác!!
    Có cảm giác là sẽ còn nhiều thay đổi nữa, nơi này, nơi đó. Hoặc giả là, không phải nơi này, nơi đó. Là con người này, và những người đó.
    Hoặc là một trong hai bên đứng yên, bên kia chạy. Hoặc là cả hai bên đều chạy.
    Trong dự cảm của mình, em ko thấy có con đường chung . Hoặc là cùng, nhưng mà về hai hướng.
    Lại tự huyễn hoặc nhau bằng nhiều nỗi nhớ xếp chồng lên nỗi nhớ....

Chia sẻ trang này