1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Môi nào hãy con thơm

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi thefourthcandle, 03/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. caunotai

    caunotai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2005
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Tớ.
  2. beenagirl83

    beenagirl83 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
  3. beenagirl83

    beenagirl83 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  4. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    ta lăn đời đã quá đôi tay vẫn còn ôm mịt mùng
  5. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Cho cái thời gian và địa điểm đi. Đi liền.
  6. minhoang

    minhoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2005
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Năm 1975, khi đất nước còn đang cơn khói lửa, tôi tình cờ đến với nàng, một bạn học của một cô bạn học....
    Trong lúc chuyện vản bỗng Kim Liên, cô bạn dễ thương ấy hỏi tôi bằng một giọng thật êm: "Anh có biết bài Ru ta ngậm ngùi không" Thú thật, tôi là một người rất mê nhạc Trịnh, vậy mà bỗng dưng trở nên ngờ nghệch, vì thật ra tôi không biết Trịnh công Sơn có sáng tác bài này.Rồi dường như không cần tôi trả lời, Kim Liên cất giọng thật trầm ấm:
    " Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.
    Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên.
    Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
    Xin người hãy gọi tên.
    Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
    Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
    khi về trong mùa đông,...................
    Trời ơi, Luc đó tôi bỗng tìm được nguồn hạnh phúc cho riêng mình, giọng nàng thật trầm và ngọt ngào làm sao, Rồi lại vút cao như đưa tôi vào cói thiên thai
    ...
    ..
    "Đời sao im vắng
    Như đồng lúa gặt xong
    Như rừng núi bỏ hoang"
    Và lại buông nhẹ xuống :
    "...người về soi bóng hình giữa tường trắng lặng câm...
    Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
    Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
    Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
    Không chờ, không chờ aị
    .Em về hãy về đi, ta phiêu du một đời
    Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
    Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi,
    Xin ngủ dưới vòm cây ...
    Một kỹ niệm đẹp, mà giờ đây sau 30 năm, tôi vẫn còn in sâu trong ký ức. Cám ơn Trịnh Công Sơn, cám ơn cái buổi tình cờ tuyệt vời ấy
  7. pruseidon

    pruseidon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    176
    Đã được thích:
    0
  8. khucthuydu3

    khucthuydu3 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/12/2004
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    ban thi khong mot lan dam yeu, chua mot lan dam tin. Con toi da yeu, da tin va do la niem tin cuoi cung cua toi danh cho nguoi khac trong cuoc doi minh. Nguoi ta noi mat niem tin vao ban than minh la mat tat ca. Toi da khong biet lam the nao de dung len luc nay. Cu bao minh dung tuyet vong toi oi... nhung lam sao ma co duoc niem tin lai bay gio...
  9. nguoiduca

    nguoiduca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2005
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0

    "Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
    Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
    Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
    Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu... "
  10. quysulangthang

    quysulangthang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2006
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này