1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày 1 chuyện - Văn hóa MUFC

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi jon_oliva, 10/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Lời khuyên của tình yêu
    Tôi đã ngán độc thân lắm rồi, bây giờ tôi quyết định lấy vợ. Nhất là ngày nay tìm vợ không khó lắm. Trên báo chí bao nhiêu là quảng cáo mối lái, ví dụ, tôi đọc thấy một quảng cáo nhiều màu sắc:
    Tình yêu
    Văn phòng làm mối rất nổi tiếng.
    Chúng tôi đã giúp đỡ để có được hàng nghìn cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chỉ riêng ở chỗ chúng tôi là áp dụng hệ thống dịch vụ mới nhất của Mỹ!
    Chỉ phải trả 20.000 !
    Văn phòng "Tình Yêu" ở trung tâm 08 HHT. Một người gác cổng mặc chiếc áo có hai hàng khuy hình trái tim mở cửa cho tôi. Rồi một cô gái chân dài quyến rũ đón tôi, mỉm cười nhận của tôi 20.000 . Cô nói:
    - Xin mời ông sang phòng bên cạnh. Ở đó có hai cái cửa. Ông đọc tấm biển trên cửa, rồi vào cửa nào ông thích.
    Tôi bước vào. Đúng là có hai cửa thật. Một cửa có tấm biển: "Vợ suốt đời", tấm biển ở cửa hai "Vợ sẵn sàng ly dị".
    "Đã cưới thì phải suốt đời chứ!" - Tôi nghĩ rồi vào cửa thứ nhất. Vào đó, tôi lại thấy hai cái cửa. Ở một cửa có dòng chữ: "Trẻ trung, ngây thơ", cửa kia: "Đứng tuổi, đã ly dị hoặc goá chồng". Chính tôi cũng còn ngây thơ lắm, tôi bèn vào cửa thứ nhất. Tôi lại thấy hai cửa: "Xinh đẹp, cân đối" và "To béo, có những khuyết tật nhỏ".
    "Cân đối là quan trọng lắm", tôi nghĩ, rồi vào cửa thứ nhất.
    Đến phòng thứ năm, tôi phải vào một trong hai cửa "Nhiều họ hàng" hoặc "Chỉ có một mình"."Vợ thì chỉ được quan tâm đến một người, là chồng!" - Tôi nghĩ, và vào cửa thứ hai. Vào đó, tôi lại thấy hai cửa "May vá, nấu ăn giỏi" và "Chơi bài giỏi, phải có người giúp việc". Tất nhiên, tôi vào cửa với những người biết may vá, và cũng tất nhiên, tôi lại thấy ở đó có hai cửa nữa. Vấn
    đề đặt ra ở hai tấm biển thật quan trọng "Giàu sang, có biệt thự, ô tô" và "Nghèo rớt mùng tơi". Các bạn cũng biết tôi lao vào cửa nào rồi chứ?
    Tôi mở toang cửa ra, thì thấy mình ở cổng 8HHT !
    Người gác cổng ban nãy kính cẩn đưa cho tôi một gói giấy màu hồng. Anh ta dặn:
    - Về nhà ông hãy mở gói này.
    Nhưng sốt ruột quá, đi được vài bước, tôi mở luôn. Trong gói có một tấm gương nhỏ và một mảnh giấy, trên đó viết: "Để dám yêu cầu người vợ tương lai như thế, ông nên soi gương kỹ xem mình như thế nào đã! Chớ quên điều đó lần sau!. Chúc may mắn!"
  2. anhtuannd

    anhtuannd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    6.790
    Đã được thích:
    0
    Vai chính trong câu chuyện tình yêu này là hai người ngốc. Người con trai ngốc lắm. Ngốc đến nỗi chỉ biết hét lên những câu điên dại. Người con gái cũng ngốc, ngốc đến nỗi chỉ biết nhìn người khác bằng cặp mắt vô hồn rồi cười một cách ngây ngô.
    Hai người họ vốn dĩ không quen nhau, kẻ trời Nam, người đất Bắc. Gia đình của họ đều hắt hủi họ, bỏ mặc cho họ lang thang phiêu dạt tứ xứ. Người con trai từ miền Nam lang thang lên phía Bắc. Còn người con gái từ phía Bắc dạt xuống phía Nam. Cứ trôi dạt... Cứ phiêu lãng...
    Người con trai vốn dĩ ngày trước không ngốc chút nào. Nhưng vì một lần làm việc ở công trường xây dựng không may bị gạch rơi vào đầu, từ đó biến thành kẻ đần độn. Người con gái vốn dĩ trước kia cũng không ngốc. Cô thi đỗ thủ khoa vào một trường đại học danh tiếng, nhưng rồi bị một kẻ có tiền mua danh, hoán đổi tất cả, từ đó, cô gái không bao giờ nói chuyện với ai, không quan tâm gì đến bố mẹ, và cuối cùng cũng biến thành một người ngốc.
    Họ đã lang thang không biết bao nhiêu nơi, không biết bao nhiêu năm. Chỉ biết bộ quần áo của người con trai đã bẩn thỉu, nhếch nhác, đôi giày vải rách nát để lộ những ngón chân đen vì bùn đất. Và chiếc áo đỏ mà người con gái mặc cũng đã ngả sang màu của tro bụi, mớ tóc rối bù còn vương vài sợi cỏ rơm, nhưng khuôn mặt vẫn trắng đến lạ kỳ. Trên tay cô cầm một chai nước, lúc nào cũng nhìn những người xung quanh và cười một cách ngô nghê.
    Họ gặp nhau trong một buổi chiều tà, khi cùng phát hiện trong thùng rác còn sót lại chiếc bánh mì đã mốc meo. Họ cùng lao lên trước, giơ tay chộp lấy miếng ăn duy nhất, đầu va vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái. Người con gái đáp lại bằng điệu cười ngây dại, nhưng cuối cùng cô vẫn chịu thua.
    Người con trai há to miệng cắn và nhai nhồm nhoàm miếng bánh mì. Chợt anh ta nhìn thấy người con gái đang đứng bất động nhìn anh, bất động đến ngây dại, trong ánh mắt không một đốm sáng. Cô ta chỉ nhìn anh, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
    Người con trai dừng lại không ăn nữa, bắt đầu nhìn người con gái, cái nhìn chăm chú mà cũng ngây dại. Hai người họ cứ đứng nhìn nhau. Khuôn mặt người con trai không biểu lộ chút tình cảm nào. Người con gái vẫn cứ cười ngô nghê.
    Người con trai đưa chiếc bánh mì cho người con gái rồi quay đầu bước đi không nhìn lại, bỏ mặc người con gái đứng đó ngấu nghiến gặm chiếc bánh mì. Khi về đến cái lán rách lụp xụp bên bãi rác quen thuộc, người con trai quay đầu lại và bất chợt nhìn thấy người con gái. Cô ta đã đi theo anh về đến đây. Vẫn là nụ cười ngây dại ấy.
    Họ không lên tiếng. Buổi tối hôm ấy, lúc nằm ngủ, người con trai cảm thấy cơ thể ấm hơn bình thường. Sự ấm áp trước đây chưa từng có. Người con gái đang ôm người con trai và ngủ. Dáng vẻ của cô ta khi ngủ quả thực ngô nghê giống một người ngốc.
    Hai kẻ ngốc sống với nhau từ đó. Ban ngày họ ra phố nhặt nhạnh tất cả những thứ có thể ăn được, buổi tối cùng trở về cái lán rách và ngủ. Ngày tháng cứ trôi qua trong sự tuần hoàn ấy.
    Buổi tối đó, người con trai không biết từ đâu nhặt được một chiếc nhẫn đã gỉ. Anh ta đeo lên tay người con gái. Người con gái nhìn anh và cười. Vẫn là nụ cười ngây dại, nụ cười xé rách sự tĩnh mịch của màn đêm. Cuối cùng thì cười ra nước mắt.
    Người con gái khóc. Lần đầu tiên. Cô ta ôm lấy người con trai, khóc rưng rức. Người con trai dường như không chút động lòng, khuôn mặt vẫn không biểu lộ tình cảm gì.
    Cuối cùng một ngày kia, người con gái phát bệnh nặng. Buổi sáng, cô ta không cùng người con trai ra phố nhặt đồ, cũng không cười ngô nghê với anh ta nữa. Người con trai đi một mình, và buổi trưa bất ngờ quay về với một chiếc bánh mì mới và một chai nước mới trong tay. Trên mặt anh ta còn lưu lại vài vết bầm tím, dưới mũi còn hai vệt máu dài. Đó là vì trong lúc cướp bánh mì và nước ở quầy hàng anh ta đã bị người ta đánh.
    Người con gái vẫn nhắm mắt, không còn nhìn người con trai và cười ngốc nghếch như trước kia nữa. Người con trai đút miếng bánh mì nhỏ vào miệng người con gái, nhưng cô ta không ăn. Toàn thân cô nóng như lửa đốt, và rơi vào trạng thái hôn mê.
    Người con trai lần đầu tiên lộ ra chút biểu cảm trên khuôn mặt. Đó là sự hoảng loạn. Anh chạy ra ngoài, bất chợt gặp hai người mặc đồng phục cảnh sát, vội hét lên: ?oHãy cứu lấy cô ấy! Cứu lấy người đàn bà của tôi!?. Nước mắt anh ta lăn trên đôi gò má gầy gò. Lần đầu tiên người con trai khóc.
    Hai cảnh sát lấy chân đạp anh ta ra và chửi: ?oCút xéo! Vừa ra ngõ đã gặp thằng điên!?. Người con trai càng đập đầu van nài bao nhiêu, càng bị hai tên cảnh sát đó đá thốc vào bụng bấy nhiêu.
    Khi họ bỏ đi một lúc, người con trai mới lồm cồm bò dậy. Nước mắt đã khô. Người con trai bế người con gái ra phố. Người đi trên phố rất nhiều, nhưng chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng trong giây lát rồi lại rảo bước thật nhanh.
    Người con trai đặt người con gái nằm ở ven đường. Hơi thở của cô ta đã yếu dần và gần như tắt lịm. Người con trai nhặt một mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn, nâng cánh tay gầy gò, đen đúa của người con gái và rạch một đường nơi cổ tay. Máu phun đỏ tươi khuôn mặt người con trai. Anh cười điên dại và hét lên: ?oTôi giết người rồi. Mọi người nhìn xem, tôi giết người rồi...?.
    ? Xe cấp cứu đến. Người con gái được đưa đi. Ở bệnh viện, người con gái được băng bó vết thương và được hồi sức. Đã qua cơn nguy kịch. Khi biết người con gái là một người ngốc, ai cũng ái ngại và không muốn giữ cô lại.
    Cô ta rời khỏi bệnh viện trong sự hắt hủi của bác sĩ và y tá. Cô biết ngoài kia còn một kẻ ngốc nữa đang đợi cô. Vẫn là khuôn mặt vô cảm ấy. Người con gái lại nhìn người con trai và cười ngô nghê.
    Họ ngốc. Nhưng điều duy nhất họ hiểu rằng là, cho dù xã hội không cần họ, thì chỉ cần họ sống có tình yêu cũng đủ rồi. Bất kể tình yêu đó là tình yêu của những kẻ ngốc.
  3. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu ư
  4. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Bốn yếu tố của tình yêu: Từ bi hỉ xả
    Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
    ?oTừ? là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
    ?oBi? là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
    Như vậy, ?otừ bi? theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. ?oTừ bi? trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải ?otu tập?. Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
    ?oHỉ? là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
    ?oXả? là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/ anh, em/ anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
  5. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Tình hờ...
    Cát Bà những ngày nghỉ tấp nập và đẹp hơn bao giờ hết. Yến Nhi kiêu hãnh sánh vai Hoàng Quân giữa ánh đèn nhấp nháy và tiếng biển đều đặn ru bờ đá. Bộ váy màu hoàng yến bó sát có những hạt ngọc trai Hoàng Quân mua về từ Hồng Kông càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô...
    Dẫu cách nhau hai mươi tuổi nhưng Hoàng Quân vẫn tìm mọi cách để có được cô thư ký trẻ đẹp trong vòng tay mà không làm người vợ thuở hàn vi mảy may ngờ vực.
    Họ đã nói dối phải đi công tác gấp để êm đềm bên nhau giữa nước trời huyền diệu. Đang thủ thỉ về tương lai rạng rỡ có nhau thì Hoàng Quân có điện thoại. Yến Nhi bực dọc ?oĐã bảo tắt máy rồi lại không nghe. Cứ để người khác làm phiền thế này còn gì là vui chơi nữa?.
    Không để ý đến cử chỉ hờn dỗi nũng nịu của Yến Nhi, Quân hốt hoảng ?ovậy con có làm sao không ? Ở viện à ?Em đừng lo?Anh sẽ thu xếp công việc về ngay?. Rồi không đợi phản ứng của Yến Nhi, Hoàng Quân vội vàng ?oMình phải về thôi. Con trai của anh bị ốm đang nằm viện?.
    ?oNó nằm viện thì đã có bác sỹ và mẹ nó? Ốm rồi lại khỏi. Có gì mà anh cuống quýt như vậy. Ở đây vài ngày có sao, đã hứa hai đứa đi chơi và chỉ có nhau thôi?? - Yến Nhi nhấm nhẳng, nước mắt thánh thót trên gương mặt trái xoan trắng ngần.
    Quân dịu giọng: ?oAnh cũng đâu muốn thế. Anh mong được ở bên em lắm chứ. Nhưng em cũng phải thông cảm cho anh?.
    ?oThông cảm ?thông cảm ?anh lúc nào cũng bắt em phải thông cảm?.
    ?oThì em cũng biết anh chưa thể bỏ Nga lúc này, còn con anh ? Chúng mình về khách sạn thu xếp để sáng mai về sớm nhé ?.
    ?oKhông. Tôi không về. Anh thích thì về một mình đi?. Yến Nhi cao giọng. Cô nghĩ, Quân không đời nào bỏ cô lại một mình vì anh rất yêu cô. Anh đã nói, anh chỉ mong bỏ lại tất cả thế giới ồn ào ngoài kia để đến với cô. Anh mong có cô từng giờ từng phút. Nhưng cô đã nhầm.
    Bất chấp lời thách thức của cô, Quân hối hả như lao vào khách sạn. ?oAnh ta sẽ phải hối hận ngay cho mà xem? - Nhi thầm nghĩ và tiếp tục đi dạo với trái tim đau nhói nhưng đầy kiêu hãnh.
    Nhi đã đến với Quân khi đang ở độ tuổi rực rỡ nhất của thời thiếu nữ. Còn Quân, lúc đó đã bước vào tuổi bốn mươi với phong thái chững chạc, điềm đạm và rất tâm lý của người đàn ông thành đạt.
    Tốt nghiệp trung cấp du lịch, Nhi vác hồ sơ đi khắp nơi tìm việc. Nhưng tất cả những nơi cần năng lực thực sự đã không tuyển dụng cô. Bởi những năm tháng ít ỏi trong trường, Nhi chủ yếu dành thời gian chăm chút cho nhan sắc.
    Cô tin với sắc đẹp trời phú, cô dễ dàng tìm được công việc như ý. Và sự thất bại đã đời không làm cho cô tỉnh ngộ, cố gắng trau dồi năng lực cho phù hợp với yêu cầu của công việc. Nhi chỉ nghĩ đơn giản, họ không phát hiện và trân trọng vẻ đẹp của cô thì sẽ phải hối tiếc. Và cuối cùng, cô đã lọt vào mắt xanh của Hoàng Quân, mà không hề biết mình chỉ là một bông hoa đẹp người ta muốn hái chơi chứ không hề muốn giữ.
    Quân nhận Nhi ngay khi gặp cô buổi phỏng vấn đầu tiên: ?oAnh sẽ để em làm công việc xứng đáng với vẻ đẹp của em?. Và quả thật, Quân đã rất quan tâm đến Nhi. Anh mời cô đi ăn trưa, mua tặng cô những món quà đắt tiền và thỉnh thoảng lại than phiền về những bất hạnh trong đời sống riêng tư.
    Anh thổ lộ giữa anh và vợ chỉ có tình thương. Bao năm qua anh gắn bó với gia đình vì trách nhiệm. Nhi nghe và cảm thấy thương anh vô cùng. Cô muốn bù đắp cho anh bằng những ân ái mặn nồng trong những chuyến công tác dài ngày. Tự lúc nào chẳng biết, Nhi đã trở thành tình nhân của Quân.
    Anh bảo cái tên Vũ Thị Nhi không phù hợp với nét đẹp kiêu kỳ, quý phái của em. Từ nay, anh sẽ gọi em là Yến Nhi vì em chính là con chim nhỏ của lòng anh. Nhi rất mãn nguyện vì điều đó. Cô nghĩ, mình tuy không được danh chính ngôn thuận là vợ anh nhưng lại có được tình yêu và sự chiều chuộng hết lòng.
    Anh mua cho cô một ngôi nhà nhỏ xinh trong thành phố, đầy đủ tiện nghi. Cô bị nhốt trong cái ***g sơn son thếp vàng, cất tiếng hát mua vui cho riêng một người không hề hay biết. Cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng êm đềm trôi qua nửa năm. Quân đến thăm cô thường là tranh thủ hoặc nói dối là đi công tác. Đôi khi anh chưa kịp ôm cô cho trọn tình nồng nàn đã vội về vì một việc đột xuất nào đó. Nhi cũng hơi chạnh lòng nhưng tự nhủ mình phải biết hy sinh vì tình yêu. Cô hạnh phúc trong mối tình hờ, ăn thứ cơm thừa canh cặn của người ta mà vẫn cảm thấy ngọt ngào.
    ? Quân đã về thật rồi. Còn lại mình Nhi trong căn phòng hạng sang, mộng mơ nằm kề bờ biển. Một ngày trôi qua, Nhi ngắm hoàng hôn trên biển, mặt trời lúc bình yên say ngủ mà lòng trống rỗng, cô đơn. ?oPhải chăng mình quá cố chấp và không biết thông cảm cho anh? Con trai anh ốm. Mình phải về thôi. Không có mình anh biết lấy ai làm chỗ dựa??.
    Vội vàng Nhi thu xếp hành lý trở về lúc Cát Bà rạng rỡ trong ánh bình minh. Không kịp tắm táp, cô vội vã đến bệnh viện. Chắc anh sẽ cảm động lắm khi nhìn thấy cô. Cầm tờ giấy ghi địa chỉ và túi quà trên tay, cô hào hứng nghĩ đến thái độ của anh.
    Phòng 308, đây rồi, cô thở hổn hển định đẩy cửa bước vào thì chợt khựng lại. Qua màn kính mờ là anh đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của vợ. Ánh mắt anh nhìn chị mới đắm say, nồng nàn, yêu thương và tin tưởng làm sao. Chắc anh nói một câu gì đó tình tứ lắm, chị nép vào ngực anh, e ấp, tin cậy, má đỏ bừng.
    ?oKhông lẽ nào. Anh nói, anh không hề yêu vợ mà cử chỉ lại tình tứ vậy ư! Anh đối với cô chỉ là những ham muốn mãnh liệt, những lời yêu có cánh bay chín tầng mây, chứ chưa bao giờ yêu thương đến thế?. Nhi loạng choạng quay về nhà. Cô đổ ập trên ghế salon. Những đồ vật đắt tiền quay cuồng như trêu ngươi. Căn phòng sang trọng của tình yêu dành riêng cho cô chao đảo như sắp đổ ập xuống người. Ngoài kia, trời tối sẫm lại như sắp có giông.
    Cuối tháng ba. Gió lạnh bỗng đâu ùa về, buốt giá, lãnh lẽo và cô đơn. Nhi đã không rời khỏi phòng ba ngày. Cô chờ một tiếng chuông điện thoại reo. Thảng thốt khi nghe tiếng chân ai bước qua ngôi nhà. Tuyệt nhiên vắng lặng. Cái cảm giác ấy, sự đơn côi ấy diễn ra thường ngày. Lâu nay, Nhi không hề nhận ra.
    Quân không bao giờ có ý định bỏ vợ vì đấy là người phụ nữ thật sự quan trọng đối với anh. Những điều anh làm cho Nhi chỉ là ham hố nhất thời của đàn ông mà thôi. Số tiền và những gì anh bỏ ra để có cô mới rẻ mạt và đáng thương làm sao. Sau những ngôn ngữ mỹ miều Quân dành cho cô ?ocon chim yến nhỏ?, ?otri kỷ?, ?ohồng nhan? thì cô đâu khác gì gái bao. Khi vui Quân đến, khi buồn quân lặng lẽ ra đi. Vài câu an ủi, vài câu nhớ thương đã trói chặt Nhi vào bẫy tình anh giăng sẵn.
    Những ngày đối diện với bốn bức tường câm nín đã giúp Nhi nhận ra tất cả. Cô biết, rồi Quân sẽ lại đến, ôm ấp, vỗ về. Nhưng cô phải đi. Nhi bỏ lại ngôi nhà cầm tù vào một ngày nắng sớm mà không đợi Quân đến. Cô còn rất trẻ. Cô cần có cuộc sống của mình. Đường đời thật dài. Nhi cần có một người bạn đồng hành của riêng mình, chỉ riêng mình mà thôi. Nắng mai ửng hồng, thanh khiết mà tình khôi ngập tràn con đường Nhi đang đi.
    Vũ Mai Thuỳ
    (Theo dantri.com)
  6. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Sự tích bốn mùa (^o^)
    Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến.Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rực rỡ và nói:
    -Mùa Xuân ơi, tôi yêu em, hãy tin tôi và hãy ở lại với tôi.Chúng ta sẽ cùng đi chơi, chúng ta sẽ đến tất cả những nơi nao mà em muốn!
    Nhưng Mùa Xuân ko yêu Mùa Hè, và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm.Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
    Một thời jan sau, Mùa Thu đến và mang theo những cơn gió mát lạnh,,,Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô ko muốn Mùa Hè phải buồn, cô nói:
    -Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa.Hãy ở lại với em!Em sẽ mang hạnh phúc đến cho anh.
    Nhưng với Mùa Hè, chỉ có Mùa Xuân là tất cả, anh đã ko chấp nhận lời thỉnh cầu của Mùa Thu và anh ra đi. Mùa Thu buồn và khóc nhiều lắm. Cô nhớ Mùa Hè đến mức trở nên thầm lặng và cảnh vật xung quanh cũng mang nỗi buồn man mác...
    Rồi một thời jan sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Gía. Giọt nước mắt cùng sự trầm lặng của Mùa Thu đã khiến Băng Gía cảm thấy xao xuyến trong lòng. Anh muốn đc che trở và mang lại hạnh phúc cho Mùa Thu, anh nói:
    -Mùa Thu, em hãy ở lại bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những toà lâu đài, những con đường bằng băng, tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất và tôi sẽ mang đến cho niềm hạnh phúc... Hãy ở bên tôi!
    -Ko đâu, Băng Gía ạ! Ở bên anh. tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo mà thôi.
    Và thế là Mùa Thu ra đi. Băng Gía ôm nỗi buồn nhớ về Mùa Thu, buồn lắm.Gío thổi mạnh, và chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa vì tuyết.Mùa Đong thấy vậy thì buồn lắm.Bà nói:
    -Tại sao con ko yêu Mùa Xuân, cô ấy đã trở về và hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho con?
    Băng Gía buồn bã trả lời:
    Ko mẹ ơi. Con ko thx cô ấy.Chúng ta hãy đi khỏi đây!
    Chỉ còn mình Mùa Xuân,cô buồn lắm, khóc rất nhiều, khiến cho mọi thứ trở nên ướt át.cây cối đâm trồi mảy lộc...
  7. anhtuannd

    anhtuannd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    6.790
    Đã được thích:
    0
    Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.
    Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".
    Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:
    - Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?
    - Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.
    Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:
    - Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.
    Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...
    Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình?
  8. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    vàng vàng: Viết kể lại chuyện quá khứ
  9. anhtuannd

    anhtuannd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    6.790
    Đã được thích:
    0
    Thích bật anh nhờ
  10. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này