1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày 1 chuyện - Văn hóa MUFC

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi jon_oliva, 10/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Thiên Ðường và Hỏa Ngục

    Một người cùng đi với con chó trên đường. Anh ta vui thích thưởng ngoạn phong cảnh, rồi bỗng nhiên anh ta ý thức được rằng mình đã chết.
    Anh nhớ rằng anh đã chết và con chó đang đi bên cạnh anh đã chết nhiều năm trước đó. Anh ta tự hỏi không biết con đường này sẽ dẫn đưa anh tới đâu.
    Sau một lát, anh tới một bức tường đá trắng dường như là cẩm thạch chạy dọc theo con đường. Ở đỉnh một ngọn đồi cao, bức tường được mở ra với một cái cổng tuyệt đẹp hình vòng cung trông như bằng ngọc trai, và con đường dẫn đến cái cổng trông giống như bằng vàng nguyên chất. Anh ta và con chó bước tới cái cổng, và khi đến gần hơn, anh thấy có một người ngồi sau một cái bàn giấy ở một bên.
    Khi đã đến khá gần, anh gọi to, ?oXin lỗi ông, tôi đang ở đâu??
    Người đàn ông trả lời, ?oThưa ông, đây là Thiên Ðàng.?
    ?oTốt quá! Ông có nước uống không?, Du khách hỏi.
    ?oCó chứ, mời ông bước vào, tôi sẽ cho người mang nước có đá lạnh tới ngay.?
    Người đàn ông giơ tay làm hiệu và cái cổng bắt đầu mở ra.
    Du khách hỏi trong khi chỉ con chó, ?oBạn tôi cũng có thể vào được không??
    ?oThưa ông, tôi rât tiếc, ở đây chúng tôi không chấp nhận thú vật nuôi trong nhà.?
    Du khách suy nghĩ một lát rồi quay trở lại con đường và tiếp tục đi với con chó.
    Sau một thời gian đi khá lâu, tại đỉnh của một ngọn đồi khác, du khách tới một con đường đất dẫn tới cổng của một nông trại, trông như chưa bao giờ đóng kín. Cũng không có hàng rào bao quanh.
    Khi đến gần cổng, du khách thấy một người đàn ông ở bên trong, đang đứng tựa gốc cây và đọc sách.
    Du khách kêu lên, ?oXin lỗi ông!, ông có nước uống không??
    ?oCó chứ, có bơm nước ở đàng kia, mời ông vào.?
    Du khách chỉ con chó, ?oThế còn bạn của tôi thì sao??
    ?oÔng sẽ thấy có một cái bát, bên cạnh cái bơm nước.?
    Họ đi qua cái cổng, và đúng thế, có một cái bơm nước bằng tay kiểu cổ với một cái bát bên cạnh.
    Du khách đổ đầy nước vào cái bát, uống một hơi dài rồi cho con chó uống.
    Khi cả hai đã hết khát, du khách và con chó trở lại chỗ người đàn ông đang đứng tựa gốc cây.
    Du khách hỏi, ?oThưa ông nơi này được gọi là gì??
    Ông ấy trả lời, ?oÐây là Thiên Ðàng.?
    Du khách nói, ?oThât là khó hiểu. Người đàn ông ở phía dưới kia cũng nói ở đó là Thiên Ðàng. ?
    ?oÀ ông muốn nói cái chỗ có con đường bằng vàng và cái cổng bằng ngọc ấy hả? Không phải đâu. Nơi đó là Hoả Ngục.?
    ?oÔng không tức giận khi thấy họ dùng cái tên như thế sao??
    ?oKhông đâu, chúng tôi sung sướng vì họ gạn lọc dùm chúng tôi những ai bỏ bạn bè thân thuộc của họ ở lại đàng sau.?

  2. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Cong, nhưng đừng gãy
    Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc lá cây rì rào. Nơi đó tôi cũng được ngắm những thân tre oằn xuống dưới sức gió rồi vút ngược lên trời cao khi những cơn gió lặng đi. Khi tôi nghĩ về tính đàn hồi của thân tre lúc chúng cong và thẳng ngược lại về vị trí cũ, khái niệm về sự thích ứng hiện lên trong óc tôi. Liên hệ điều này với con người, sự thích ứng có nghĩa là khả năng phục hồi sau một cú sốc, nỗi u sầu, hoặc bất kỳ trạng thái nào đã làm căng thẳng hết mức những cảm xúc của con người.
    Bạn có bao giờ cảm thấy mình gần như gục ngã? Bạn gần như bị bẽ gãy? Hãy cảm tạ trời đất vì sau thử thách ấy bạn vẫn còn tồn tại để có thể nói về sự trải nghiệm đó. Trong thử thách đó bạn đã cảm thấy một trạng thái tình cảm lẫn lộn đang đe dọa chính sức khỏe của mình. Bạn cảm thấy những xúc cảm bị rút kiệt, tinh thần kiệt quệ và bạn gần như phải hứng chịu một trạng thái về sức khỏe không lấy gì làm dễ chịu.
    Cuộc sống là sự tổng hòa của những thời khắc tươi đẹp và đen tối, những phút giây hạnh phúc cũng như bất hạnh.
    Những bất hạnh tiếp đến sẽ gần như bẽ gãy bạn, nhưng hãy cố gắng cong người gắng chịu, đừng để bị bẽ gãy. Hãy nỗ lực đừng để hoàn cảnh hạ gục bạn.
    Một chút hy vọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách cam go. Với niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng hoặc một viễn cảnh tươi đẹp, thì mọi điều xem ra sẽ không đến nỗi tồi tệ. Thử thách cam go ấy rồi ra sẽ dễ dàng đương đầu hơn và kết quả cuối cùng thật xứng đáng. Nếu đường đời trở nên cam go và bạn đang ở vào thời điểm sắp gãy, hãy chứng tỏ sự thích ứng của mình. Giống như những cây tre, cong, nhưng không gãy.
  3. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Một đời người một câu nói
    Đây là câu nói mà hai người họ nói nhiều nhất trong đời, cũng là câu nói mà cả cuộc đời họ chẳng thể nói xong : "Anh Yêu Em" Câu nói hàm chứa vô vàn điều, giải thích thế nào cũng không thể hiểu hêt, đây là câu nói người đời thích nghe nhất.
    20 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Má cô đỏ, dùng tay che mặt, nhẹ nhàng mắng một câu " Anh thật xấu". Rồi dùng dằng như muốn bỏ đi.
    25 tuổi : anh nói " Anh yêu em". Cô e thẹn ngả vào lòng anh, đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh nói "Anh thật tốt". Năm đó hai người họ kết hôn. 30 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô cười hỷ hả nói " Thế thì thực hiện bằng hành động đi, giúp em trông con"
    40 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô nhìn anh một cách kỳ quái nói "Nhanh nói đi, đem tiền cho cô nào rồi phải không ?" 50 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô chầm chậm hồi tưởng lại đêm tân hôn 25 năm về trước, lúc đó vì anh mà cô đã hát bài " Hoa Hảo Nguyệt Hợp".
    70 tuổi : Một buổi chiều, ông và bà nằm trên chiếc trường kỷ. Ông nói " Tôi yêu bà". Bà nhìn ông nồng nàn, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện, bàn tay gầy guộc của hai người thuỷ chung vẫn nắm chặt không buông.
    Anh yêu em, câu nói sao hay thế, hay đến mức để lòng người rung động cả một đời.
  4. vietabroader

    vietabroader Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2008
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Đúng mà. Dễ là khi yêu một người còn khó la khi chia tay người ấy. Câu này hay, có khi phải cho vào chữ kí
  5. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    ờ. hay thật.
  6. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    CHUÔNG GIÓ
    Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm, hai người đi chơi phố rẽ vào một cửa hàng thấy trong tủ kính có treo một cái chuông gió. Tiểu Mai buột miệng khen:
    - Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao!
    Quân nói với ngưòi yêu:
    - Nếu em thich anh sẽ mua cho em.
    Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió ghi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô.
    Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như thế và anh đem tặng Tiểu Mai.
    Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm tặng cô treo ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này ánh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: ?oMình sẽ mãi mãi treo chiếc chuông gió này trong trái tim của mình?.
    Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai lại ko lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường.
    Tân thấy vậy liền nói với Tiểu Mai:
    - Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì?
    Tiểu Mai bướng bỉnh nói:
    - Nhưng em thấy nó đẹp, em cứ treo.
    Tân nói:
    - Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo nào.....!
    Tiểu Mai im lặng? Cuối cùng Tân thở dài nói:
    - Thôi em cứ treo lên cũng đựơc!
    Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi chuông cũng đong đưa và phát ra tiếng kêu tinh tag, rất vui tai.
    Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt đi một quả chuông nhỏ trong chiếc chuông giấy rồi xé vụn đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông, cũng tô màu tím rồi xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo lên như cũ.
    Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói với Tân:
    - Anh thật tốt với em!
    Thằng con trai sợ mẹ, nên ko còn dám nghịch vào chiếc chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng chuông gió kêu tinh tang tinh tang cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy.
    Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai cũng ko đánh mà cũng chẳng mắng gì nó. Tân cũng mặc kệ. Anh cũng ko treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là chùm chuông bạc ấy thiếu đi một quả. Nó vẫn được treo lên đầu giường cùng chiếc chuông làm bằng giấy. Khi có gió thổi, chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tang tinh tang từng hồi.
    Rồi ko may, nhà Tân bị hoả hoạn.Tân vội bế con và nắm tay vợ kéo chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra và chạy vào trong nhà. Tân kéo tay vợ, Tiểu Mai lại quẩy ra. Cô nói với Tân:
    - Em vào lấy cái này.
    Tân bảo:
    - Để anh vào lấy ra cho!
    Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài. Chẳng may, Tân vấp phải ngưỡng cửa ngã sõng xoài. Khi bò dậy được thì ngọn lửa đã cháy xém cả mặt anh.
    Tân thoát ra khỏi cửa thì ngất lịm đi, nằm vật ra đất. Chiếc chuông gió được làm bằng giấy vẫn còn nguyên ko mảy may bị suy suyển. Vừa lúc đó thì đội cứu hoả đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
    Sau một thời gian điều trị, Tân được tháo băng. Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhăn nhúm toàn sẹo. Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính rạch toạc ra, máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất...
    Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích. Khi đi, Tân viết lại cho Tiểu Mai một bức thư:
    ?oMai!
    Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu đi! Đừng tìm anh làm gì. Em có tìm cũng ko thấy đâu. Cầu mong cho em được hạnh phúc?.
    Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói:
    - Anh Tân ơi! Sao anh lại đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà!
    Tiểu Mai ấp cái chuông bạc vào ngực mình. Nước mắt cô từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc chuông bạc.
    Mấy năm sau, Quân li dị vợ. Anh đến tìm Tiểu Mai. Thế là Tiểu Mai lại bước vào nhà Quân. Cô lại lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió bằng bạc vào treo lên đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng giá. Quân ko muốn có một kỷ vật gì của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh.
    Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai thấy rùng mình. Cô lặng lẽ gỡ chiếc chuông gió xuống rồi xếp nó vào trong túi. Sau đó, cô xách túi đi ra khỏi nhà Quân.
    Quân gọi:
    - Tiểu Mai! Em đi đâu? Ở lại đây với anh!
    Tiểu Mai lạnh lùng đáp:
    - Anh đừng giữ tôi lại làm gì!
    Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân. Cô lấy chiếc chuông gió làm bằng giấy và bật diêm đốt đi. Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến cái chuông gió làm bằng giấy thành một dúm tro tàn.
    Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ ngồi ngắm mãi chiếc chuông bằng bạc ấy.
    Gió thổi.
    Quả chuông lại đong đưa đong đưa. Tiếng chuông lại kêu tinh tang tinh tang theo gió bay đi xa mãi.
    Nước mắt Tiểu Mai lại trào ra, cô lẩm nhẩm gọi:
    ?oAnh Tân ơi! Anh có nghe thấy tiếng chuông gió tinh tang tinh tang ko anh??.
  7. tuy_em

    tuy_em Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2005
    Bài viết:
    338
    Đã được thích:
    0
    Yêu nhau mà không tin nhau thì không nên yêu làm gì. Yêu nhau mà cứ nghe lời dèm pha không tốt thì cũng không yêu làm gì. Yêu nhau mà cứ thân làm tội đời với những suy nghĩ vớ vẩn thì cũng không yêu làm gì. Yêu nhau mà cứ ghen bóng ghen gió, ghen tuông vô lối thì cũng không yêu làm gì.
    Yêu là phải luôn tin vào nhau và cùng nhau xây đắp lên hạnh phúc đó mới là thật sự yêu nhau.
    Lòng đố kỵ và nghi ngờ không bao giờ dẫn đến một tình yêu tốt đẹp.
  8. anhtuannd

    anhtuannd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    6.790
    Đã được thích:
    0

    Có lẽ tôi là môt gã trai nhàn rỗi nhất trên đời. Cứ mỗi chiều thứ sáu, tôi lại thơ thẩn ngồi trong một quán dimal nhỏ, gọi cho mình một tách bạc hà, và chờ đợi. Tôi thích hương vị của những tách bạc hà, thơm nhẹ mà nồng nàn, dịu dàng mà sâu thẳm. Nó gợi cho tôi những hoài niệm về quá khứ. Về những giấc mơ không tên, không màu sắc.
    *
    * *
    Đó là một ngày mùa xuân,trời xám xịt. Cái quán tôi ngồi rất thưa khách. Những khuôn mặt trong quán ủ ê, buồn chán cái gì đó. Và tôi cũng vậy. Tôi đang gặp những rắc rối về gia đình. Và lúc này, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Lòng rối rắm,mà hờ hững, chẳng tha thiết với cái gì. Mân mê tách trà, cho vào vài thìa đường, tôi cố gắng thả lòng theo tiếng nhạc thoang thoảng. Đó là một bài hát tôi yêu thích, dù chẳng hề biết tên.
    How do i get through a night without you
    If i had to live without you
    What kind of life would that be
    and i,i need you in my arms
    Need you to hold
    You''''re my world,my heart,my soul...
    Quán có thêm người. Một đôi trai gái bước vào, cô gái e de kéo ghế ngồi ở một góc tối. Ở đó,ánh nắng chiều chỉ chập choạng và run rẩy, thả lên người họ những mảnh sáng kì dị, chập chờn như những đốm diêm ban đêm. Cả hai yên lặng. Tôi cũng yên lặng...
    Rồi đột nhiên chàng trai vẫy tay "Chị ơi,đổi đĩa khác đi". "Đừng anh - cô gái thảng thốt - bài hát đó đang hay mà". Tôi nhìn cô gái, một cái nhìn đầy đồng cảm. Và giật mình. Cô cũng vậy.
    Ánh mât chúng tôi chạm vào nhau, trong khoảnh khắc. Một đôi mắt dịu dàng, tôi hiểu. Chàng trai gật đầu chiều theo cô gái. Có vẻ họ yêu nhau.Đúng hơn là chàng trai đang yêu. Còn cô gái ,ý chừng không phải.
    Nước cam được đưa ra, họ chậm rãi uống. Cô gái nói, giọng nhẹ nhàng như hơi thở "Mai anh đừng đến đón em nữa. Em sợ mọi người hiểu nhầm", "Nhưng anh có làm gì xấu đâu" chàng trai đáp. "Em không thích thế" cô trả lời, "Ừ,cũng được. Nhưng ... anh sẽ gặp em như thế nào?". "Sắp tới em sẽ không gặp anh nhiều nữa. Em phải học, sắp thi rồi" cô gái nói, không chút băn khoăn. "Tùy em, anh nghĩ như vậy cũng tốt. Nhưng cũng có thời gian cho những thứ khác. Với lại ... chàng trai ngập ngừng... Hương ạ, anh yêu em, thật đấy". Cô gái im lặng, chẳng đồng ý nhưng cũng chẳng phản đối. Chàng trai lại tiếp "Vậy mai anh sẽ không đến đây nữa" "Sao vậy anh?" "Cái quán này không dành cho những người một mình"....
    Khoảng dừng giữa hai bài hát. Họ im lặng. Im lặng. Và rồi lại rù rỉ những câu chuyện buồn buồn, chậm chạp và đầy riêng tư.
    Tôi quay lại với mình, với tách trà đã nguội lạnh, bỏ cả những ý nghĩ, những bản nhạc. Tự nhiên thấy mình vô duyên.
    Chiều thứ 6 sau,tôi lại đến. Vừa bước vào,vừa đưa mắt tới góc bàn quen thuộc. Chợt sững người khi lại bắt gặp ánh mắt thân quen. Cô đi một mình.
    Tôi vẫn kéo ghế ngồi ở chiếc bàn gần đó,gọi cho mình một tách bạc hà. Chúng tôi lại nhìn nhau. Và yên lặng. Nhưng hôm nay thiếu một cái gì đó. "Em ơi bật cho anh bài..." "How do i live...chị ạ" giọng cô tiếp lời. Tôi nhìn Hương, vẫn là đôi mắt dịu dàng "Lần đầu tiên có người hiểu điều mình thích hơn chính bản thân mình" tôi bối rối... "Em cũng đôi khi không biết phải gọi tên điều mình thích là gì"...
    Cũng không hiểu vì sao chúng tôi lại quen nhau. Vì một ánh mắt, hay vì một sở thích không tên? Tôi không biết,Hương không biết và có lẽ cũng chẵng ai biết. Chúng tôi vẫn gặp nhau vào mỗi chiều thứ 6. Và dù không hẹn trước, vẫn ở 2 chiếc bàn quen thuộc, vẫn là bài hát ''''không tên''''.
    *
    * *
    Nhưng chẳng có điều kì diệu nào lại kéo dài mãi mãi. Tôi thở dài nhìn vào góc quán. Nơi đó, có những tia nắng chập chờn, dự cảm về những điều đã mất.
    *
    * *
    Một chiều thứ 6, Hương đến muộn. Tôi đã chờ cô bằng cả một chồng đĩa. Rồi cô cũng đến,kéo ghế lại ngồi. Hai chúng tôi nhìn nhau, im lặng.
    "Anh đợi em lâu chưa?" Hương phá tan sự im lặng. "Anh đâu có đợi em?"... Cũng không hiểu tại sao tôi nói vậy. Có thể tôi đang mệt mỏi. Sự mệt mỏi đã làm trơ lì cảm xúc, hoặc không phải. Chỉ có điều, khi nhìn Hương, tôi cảm thấy hối hận. Đôi mắt Hương mở to,sững sờ và lênh loang buồn. Dường như nó chỉ chực chờ vỡ òa trong nước mắt. Nhưng Hương không khóc. Tôi hiểu chúng tôi đã đi lệch. Có cái gì đấy đã đổ vỡ. Tôi muốn thốt lên điều gì đó, nhưng không được. Lời xin lỗi cứ ứ nghẹn nơi cổ. Hai chúng tôi im lặng.
    Sự nặng nề kéo dài đến hết buổi chiều. Cho đến tận khi chúng tôi chia tay. Tôi về nhà,tâm hồn đầy ắp sự thảng thốt, lo âu. Mang theo vào tận giấc ngủ gương mặt chập chờn trong bóng chiều, chợt sáng chợt tối, lung linh và gợi cảm.
    Rồi. Thứ 6 sau đó Hương không đến. Cái cảm giác tuột khỏi tay môt thứ quý giá cứ rõ dần sau mỗi chiều như thế. Tôi mong Hương trở lại,dù chỉ để nói một lời xin lỗi. Rằng tôi đã vô tình. Nhưng có lẽ chẳng bao giờ còn cơ hội. Nỗi nhớ, vẫn đang dâng lên trong lòng. Tự nhiên cảm thấy mất mát một điều mình chưa từng có. Không đau, nhưng tưng tức.
    Tôi khuấy cốc bạc hà. Những hạt đường không tan hết,cứ lao xao, gờn gợn như trong lòng. Dường như chẳng bao giờ tan thương nhớ? Thế là hết một buổi chiều. Tôi vẫn về một mình. Phố cũng buồn. Tự nhiên từ ngày hôm ấy, con đường nào tôi cũng thấy chờ mong.
    Buổi chiều thứ sáu, tôi vẫn đợi,dù biết không bao giờ Hương đến nữa. Nhưng tôi biết mình sẽ vẫn đến. Đến. Không phải để chờ đợi. Có lẽ chỉ để nuông chiều một nỗi nhớ không tên.
  9. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
  10. Mr_Dj_new

    Mr_Dj_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/08/2001
    Bài viết:
    3.602
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này