1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày 1 chuyện - Văn hóa MUFC

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi jon_oliva, 10/09/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. anhtuannd

    anhtuannd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    6.790
    Đã được thích:
    0
    Chuẩn bị về quê ăn Tết nào
    .........
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình không có một người bạn nào cả?? trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?? trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?? trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình không được như mọi người?? trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình không có được hạnh phúc?? trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?? trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?? trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?? trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?? trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu.
    Có khi nào bạn tự hỏi: ?oTại sao chẳng ai hiểu mình cả?? trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.
    Có khi nào?
    ...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đã tự làm khó mình bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: ?oTại sao lại thế này?... Tại sao lại thế kia?...?. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đi tìm lời giải đáp cho mình. Hãy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài lòng với câu trả lời của chính mình. Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: ?oMình đã làm được gì?? trước khi tự hỏi: ?oMình đã nhận được gì?? nhé! Tôi tin là bạn sẽ thành công!
  2. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Hay thế
  3. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Tôi thay đổi... vì tôi yêu em
    Từ khi yêu em, tôi đã thay đổi rất nhiều...
    Yêu em
    Tôi ăn nhiều hơn
    Sáng dậy chăm tập thể dục hơn? cốt để khỏe mạnh.
    Bởi tôi đã tự hứa, tôi sẽ là bức tường cho em dựa vào, tôi sẽ là bờ vai vững chắc! (Ít nhất là về nghĩa đen).
    Yêu em
    Tôi biết lo cho sức khỏe của mình hơn
    Sáng phải ăn
    Tối đi ngủ đúng giờ
    Không hút nhiều thuốc lá.
    Lái xe chậm hơn, không phóng nhanh vượt ẩu
    Tôi uống rượu ít hơn
    Bởi tôi biết, có người rất lo cho sức khỏe của mình mà tôi thì lại không muốn người ấy phải lo nghĩ nhiều về tôi.
    Yêu em
    Tôi có nhiều động lực hơn
    Tôi học tập, làm việc hăng say
    Tôi luôn cố gắng hết sức mình
    Bởi tôi biết, có người luôn cầu chúc cho tôi thành công, luôn mong tôi gặp nhiều may mắn, luôn đặt niềm tin ở tôi.

    Yêu em
    Tôi thấy yêu đời hơn
    Tôi vui vẻ với mọi người
    Tôi cũng không quá đòi hỏi những gì quá khó khăn
    Bởi yêu được em, tôi thấy đó là quá đủ, quá may mắn đối với tôi!
    Yêu em
    Tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn
    Tôi đã có người sẵn sàng lắng nghe mọi câu chuyện dù hay, dù dở của tôi; sẵn sàng nghe tôi tâm sự mọi điều, từ cuộc sống, công việc, các mối quan hệ?
    Tôi không phải dấu giếm điều gì một mình nữa
    Bởi tôi biết, với em, sự giấu giếm của tôi đồng nghĩa với nỗi đau trong lòng em.
    Yêu em
    Tôi có nhiều bạn hơn
    Tôi có thêm nhiều người bạn mới
    Bởi bạn của em cũng sẽ là bạn của tôi! Chắc chắn là như thế!
    Yêu em
    Tôi thấy quan tâm đến nhiều thứ hơn
    Tôi quan tâm đến bạn bè
    Tôi lo lắng cho mọi người
    Tôi quan tâm đến xã hội
    Bởi yêu em, tôi đã có thói quen quan tâm, lo lắng cho ít nhất là một người.

    Yêu em
    Tôi cũng học được từ em
    Cái gì quá cũng là không tốt
    Hãy để cho mọi người tự lực
    Để họ phát huy hết khả năng của mình
    Bởi mỗi người, ai cũng có mặt mạnh và mặt yếu.
    Yêu em,
    Tôi thấy mình kiên trì hơn
    Tôi thấy mình dũng cảm hơn
    Tôi thấy mình người lớn hơn
    Tôi thấy mình suy nghĩ chín chắn hơn
    Tôi thấy mình? dốt hơn (biết để còn phấn đấu)
    Tôi thấy mình lãng mạn hơn
    ?


    Tất nhiên, tôi cũng biết, tôi chỉ thay đổi những thói quen, những hành động, những suy nghĩ? của mình nhằm hoàn thiện bản thân, nhằm làm cho bản thân tốt hơn. Chính vì thế, tôi sẽ vẫn tiếp tục thay đổi bản thân. Tôi tin tôi sẽ làm được, tôi sẽ trở thành người hoàn thiện, ít nhất là trong mắt một người!
    Em à, tôi yêu em! Và tôi biết, em cũng yêu tôi rất nhiều:-***
    YN
  4. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Ra đi
    Trong đời chúng ta, ai cũng có ít nhất một lần ra đi. Dù gần hay xa, dù để làm gì thì "những chuyến đi" cũng mang một ý nghĩa nào đó. Có thể là kiếm tìm, có thể là trốn chạy, có thể là phiêu lưu. Với tôi, "ra đi là để được trở về".
    Vân Lam
    Một đêm mưa...
    Cơn mưa nặng hạt đổ ào ào giữa đêm hè oi bức. Cả không gian bao la của thành phố chếnh choáng, lòe nhòe trong màn nước trắng xóa. Ô cửa kính phòng anh lấm lem những dòng chảy nguệch ngoạc nằm chồng chất lên nhau, tạo ra những đường nét rối tung không hình dạng. Chúng ta đã bên nhau lần sau cuối. Mặc cho chỉ là một giờ ngắn ngủi. Mặc cho trái tim hai đứa than khóc. Mặc cho lời hứa hẹn ngày về ngủ quên. Lúc ấy, chỉ còn lại chao đảo những nụ hôn, những vòng tay ghì chặt...
    Một ngày nắng. Anh đi...
    Đám cưới em, anh gửi một tấm thiệp với lời chúc thật ngắn: "Dù sao đi nữa, anh vẫn yêu em..!". Chồng em quay mặt giấu ánh mắt buồn sau chiếc áo cưới màu lam dìu dịu - màu chúng mình yêu thích và còn định lấy nó làm tên cho con sau này.
    Rồi chồng em ngủ say, tiếng ngáy bật ra rất khẽ nhưng đủ để em thấy gờn gợn... Em ngồi dậy, bật laptop, đọc lại lá thư anh viết trước ngày cưới vợ. Nhiều quá! Cả một mùa thu mưa bay và hoa cúc héo tàn ủ rũ... Còn lại thứ duy nhất trong em, trong tâm trí đứa con gái đang đủ đầy niềm tin và hy vọng về tình yêu là đây:
    "Là yêu thương nên anh ra đi. Là cuộc đời "của chúng ta" nên anh phải tìm kiếm. Là "em và tương lai" nên anh bôn ba mòn mỏi. Là "Lam trong mơ ước" nên anh quyết kiên trì. Nhưng rồi cuối cùng: Là thằng hèn nên anh quên lối về. Là xa mặt cách lòng... nên ta mất nhau! Xin lỗi em..."
    Trời hè oi bức mà toàn thân em run lên từng bậc... Tay lạnh, mắt nhòe. Chồng em đứng sau lưng, đặt tay lên bờ vai rưng rức của em bóp thật nhẹ: "Vào đây anh quạt cho ngủ. Trời nóng quá phải không em...?"
    ***
    10/01/2010
    - Em sinh con. Đứa con gái bụ bẫm nặng trịch và to tròn như trái mít. Mắt mũi miệng giống em như đúc. Duy chỉ đôi lông mày thì khác, không giống em cũng chẳng giống ba nó. Đôi lông mày ấy làm em nặng lòng! Em đặt tên con là Lam. Chồng em bảo "Tên nghe hay! Mẹ thích văn chương nên tên con cũng đặc biệt. Đặc biệt lắm em ạ!". Em thấy vệt nắng héo hắt ban chiều nằm chắn ngang đôi mắt của chồng em...
    09/01/2035
    - Trước ngày Lam lấy chồng, nhìn trong mớ áo cưới con bé thuê, em giật mình! Chỉ một màu duy nhất: màu lam! Đêm ấy, em thấy Lam ngồi tư lự nơi ban công với những chậu cúc vàng đại đóa. Trời đêm cao ***g lộng, gió thổi miên man quật vào da tím tái... quật cả vào mắt nó. Em thấy nơi đáy mắt sâu thẳm của con gái em một thứ nước sóng sánh, rơi xuống nền gạch như những giọt ngọc trong suốt.
    10/01/2035
    - Đám cưới vỡ! Cô dâu biến mất. Bà con ra về buông lại lời ong tiếng ve. Chồng em lặng lẽ nắm tay em thật chặt và đặt vào đó một phong thư của con em. Trước khi để em lại một mình, chồng em nhìn vào mắt em thật lâu và nói: "Em đã không dám ra đi, nên em chưa bao giờ được trở về đúng với nơi mà em mong ước. Vậy thì hãy để con chúng ta ra đi... Rồi nó sẽ được trở về với nơi mà nó muốn, nơi nó cảm thấy hạnh phúc vì có tình yêu... Riêng anh, anh đã không ra đi bởi anh cũng đã làm một "chuyến đi" để đến được với em. Anh cảm thấy mình được "trở về" khi sống cạnh em, dù là sự "trở về" đơn độc. Anh yêu em!"
    Em lật phong thư của con, vẻn vẹn một dòng chữ màu lam xanh nhói buốt: "Ra đi là để được trở về. Con sẽ về, mẹ ạ! Tha thứ cho con!"...***
    Đêm ấy, trời mưa to...
    Lần đầu tiên em cùng chồng có một đêm nồng say thật sự trong tay nhau sau hơn 20 năm chung sống. Em cảm thấy mình như được trở về sau một chặng đường dài để tâm hồn ra đi bôn ba trèo đèo vượt suối. Và em ngồi viết lại câu chuyện này cho anh, chỉ muốn nói với anh điều kì diệu của cuộc đời: Nơi nào có tình yêu, nơi ấy sẽ là điểm trở về của "những chuyến đi xa"...Melbourne -
    Ngày tâm trạng cuối tháng 9/2007
  5. anhtuannd

    anhtuannd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    6.790
    Đã được thích:
    0
    Đọc truyện này nhớ đến film Love Actually
    Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.
    Tốt nghiệp xong, cô nhận công tác ở một thành phố phía nam. Anh cũng tự nguyện vứt bỏ hết tất cả những gì đang có ở đây để theo cô. Nhưng cô không vì vậy mà thay đổi cái nhìn đối với anh, hơn nữa còn tỏ vẻ không hài lòng mỗi khi anh xuất hiện. Cô có bạn trai, trong một lần anh đến tìm cô, cô nói : "anh đừng đến đây nữa, em có bạn trai rồi !".
    Cô nhìn thấy trong mắt anh sự thất vọng, cô muốn anh đừng hy vọng nữa, anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi " Em yêu anh ấy ?". Cô không trả lời, nhưng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ trong mắt cô. Lúc anh quay lưng ra đi anh nói " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô kiên quyết lắc đầu. Từ đó anh thực sự không đến tìm cô nữa, cô cũng dần dần quên anh đi.
    Bỗng nhiên có một ngày anh tìm đến cô nói : "đi uống cafe được không, anh ngày mai phải đi mỹ rồi!". Cô đồng ý vì nghĩ rằng anh sắp phải đi xa. Một ly cafe uống mãi không xong, chuông điện thoại của cô reo, là điện của bạn trai cô, cô cười cười xin lỗi nói : "Em phải đi rồi" Anh cũng cười nói "Vậy để tôi tiễn em". Cô vừa mới mở cửa anh đã kéo cô đứng lại, nói dứt khoát " Có thể cho anh ôm em một lần được không?".
    Cô muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Anh đi tới trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô ngửi thấy hơi thở của anh, lập tức dây thần kinh toàn thân đều căng ra. Anh bắt đầu vuốt nhẹ lưng cô, từ gáy chầm chậm men theo cột sống , không nặng không nhẹ, một ngón tay di xuống dưới. Lửa giận trong lòng cô bốc lên, cô nghĩ " Chỉ cần anh ta nhích thêm một phân nữa thôi thì sẽ dùng chân đá anh ta" . Nhưng anh đến đó thì ngừng lại, nhẹ nhàng buông cô ra nói : " Anh yên tâm rồi"
    Cô sững sờ một hồi, lập tức hiểu ra điều anh muốn nói, cổ họng ngẹn lại,trước mắt cô là một trường sương khói. Năm thứ 3 đại học, trong một chuyến đi chơi cô bị tai nạn giao thông, xương cột sống bị gãy, vẫn âm ỷ đau cho đến lúc tốt nghiệp. Cô đến giờ vẫn nghĩ rằng anh không hay biết chuyện đó.
    Ngày thứ hai, anh bay đi Mỹ. Cô đứng trên sân thượng nhìn chiếc máy bay bay qua, trước mắt là cái gì đó mơ hồ ...
  6. zyphare

    zyphare Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0
    Ở ngôi trường nọ, có 1 chàng trai rất ít nói học lớp Toán. Anh không có bạn gái, và cũng không chơi với con gái bao giờ. Còn cô gái học lớp Văn, là 1 người rất vui vẻ, hoạt bát. Cô không xinh nhưng rất có duyên, và cô chơi với rất nhiều bạn.
    Chàng trai đã vài lần nhìn thấy cô gái ở sân trường. Và rồi khi kì thi đến , họ được xếp cho thi chung 1 phòng, vì họ có chữ cái đầu của tên giống nhau.
    Buổi chiều hôm đó thi môn Toán. Dù đã cố gắng học nhưng chàng trai cũng không thể làm tốt được bài thi này. Kết quả có lẽ là dưới trung bình.
    Giờ thi đã kết thúc. Chán nản vì không làm được bài thi, chàng trai ngồi nán lại trong phòng 1 lúc rồi mới lững thững ra về. Đó là 1 buổi chiều nắng nhạt và gió nhẹ. Và ở đó, nơi góc sân trường, cô gái đang đứng ôm cặp, nụ cười như hoa nắng.
    Cô cười vì làm tốt bài thi? Cô đang nghĩ đến chuyện gì vui? Hay là cô đang cười với mình? Chàng trai không biết, chỉ biết rằng cô đang cười và hướng về phía anh. Chỉ có thế thôi.
    Rồi họ lên cấp 3. Cả 2 lại học cùng trường. Cô gái vẫn học lớp Văn, còn chàng trai vẫn học lớp Toán. Họ chưa 1 lần nói chuyện với nhau, cho đến tận khi tốt nghiệp.
    Giờ đây chàng trai đang là sinh viên đại học. Sau mỗi buổi thi, anh đều đứng nán lại ở sân trường 1 chút, dù biết rằng chẳng có điều gì đang chờ anh cả. Họ đã ở xa nhau quá rồi. Chỉ vì vào chiều hôm ấy, ở nơi góc sân trường ấy, cô đã cười với anh, nụ cười như hoa của nắng.
  7. zyphare

    zyphare Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0

    Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.
    Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.
    Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
    Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi, quên mất cuộc hẹn với anh.
    Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...
    Sau khi tốt nghiệp, anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa".
    Sau này, trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
    Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu, hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.
    Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...
    Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?
    Nghĩ vậy, anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
    Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.
    Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.
    Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
    Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
  8. kungiuiu

    kungiuiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2008
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    hay quá
  9. lamtruong_8

    lamtruong_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2006
    Bài viết:
    1.231
    Đã được thích:
    0
    Nước cờ
    - Chị này! Sao chị quyết tâm học cờ vây?
    - Vì chị muốn đánh thắng một người!
    - Chị yêu người ấy, đúng không?
    An im lặng. Lẽ ra không nên trả lời câu hỏi thứ nhất của Nam.
    Đỗ Thụy Nhã Đoan
    - Con gái luôn luôn thế! Chị cũng không ngoại lệ, chị muốn chứng tỏ gì? Muốn rằng anh ta sẽ nhìn chị bằng con mắt khác? À, hóa ra An cũng giỏi ra phết. Tiếc quá, sao mình lại chia tay An? Có phải chị muốn thế không?
    - Chị muốn đánh với anh ấy một lần, thế thôi!
    - Rồi sau đó thì sao?
    - Chị cũng chưa nghĩ tới.
    Ngày hôm qua, anh đã nói chia tay. Không phải là nói thẳng, nhưng cái kiểu mình đừng gặp nhau nhé, anh muốn được một mình thật ra chỉ là một cách nói khác của chia tay thôi. Cô hụt hẫng. Giá mà cô biết được khuôn mặt của mình lúc đó như thế nào. Chỉ biết khi xe anh đã đi khuất, cô mới giật mình nhớ ra rằng cô đã đứng trước cửa nhà lâu lắm rồi.
    Một đêm thức trắng với suy nghĩ làm thế nào để được gặp anh. Cái thời gian anh đưa ra sẽ là mãi mãi nếu như cô không làm gì. Những lúc như thế này, có trách "mình là một đứa chẳng có gì hay ho" không giải quyết được gì cả. Cô không phải một cô gái có cá tính nhưng cô lại thích nổi loạn. Một chút đau khổ, một chút tự ti cộng một cái tôi tổn thương làm nên sự nổi loạn trong cô. Cô quyết tâm bắt anh chủ động gặp mình.
    Cách duy nhất có thể đưa anh lại gần cô là cờ vây. Cô chắc bây giờ điều đó quan trọng với anh hơn tất cả. Anh đam mê cờ vây như người ta nghiện game online. Anh luôn luôn có mặt trên KGS, một trang web đánh cờ vây từ tối đến sáng, cô biết rõ điều đó. Cô đã theo dõi từng trận đấu của anh, anh lên hay xuống kyu (*), anh đánh với ai. Và bây giờ, cô quyết định không chỉ đứng ngoài nhìn anh thi đấu nữa. Cô âm thầm lập ra kế hoạch luyện cờ cho mình.
    Nam là người đầu tiên cô nghĩ tới có thể giúp mình luyện cờ. Thi thoảng Nam có gặp anh trên hội cờ nhưng Nam không biết anh là người cô yêu. Điều này thuận lợi cho kế hoạch của cô, và trình độ cờ của Nam thì hơn hẳn anh. Cô chăm chỉ luyện tập từ ngày này qua ngày khác. Những buổi tập đàn được thay thế bằng việc học joseki (**) và đánh thử trên KGS. Cô đăng kí một nick đầy nam tính và bắt đầu tập đánh. Ban đầu nick của cô là 25kyu, nếu đánh thắng đối thủ cùng hạng, cô sẽ được tăng kyu lên. Cô nhìn thấy nick anh sáng lên trên KGS: 5kyu. Để đánh với anh, cô còn phải luyện tập nhiều.
    - Chị đã đọc cuốn sách về Bài tập sống chết em đưa hôm qua chưa?
    - Đọc rồi, hiểu sơ sơ thôi.
    - Hôm nay, em sẽ đánh với chị. Chị không cần đánh thắng em, chỉ cần chị áp dụng các bài tập đã học như joseki, fuseki cho đúng là được.
    Bàn cờ được bày ra. Theo luật, Nam chấp An 9 quân cờ. Cô đi trước. Cô đánh đúng như những gì đã học từ Nam, cô giành đất ở góc và chỉ lo làm sao có thật nhiều đất. Cô không thích đánh nhau. Khi Nam tấn công, cô chỉ đỡ mà không hề phản công lại. Cái cô quan tâm là có thật nhiều đất vào cuối trận. Nam bao vây cô, tranh chấp từng đám quân và cuối cùng lấy hết tất cả những gì cô chiếm từ lúc khai cuộc đến giờ. Cô phải đầu hàng thay vì đợi đến tàn cuộc.
    - Chị biết không? Có câu nói là: The game you play show the way you are. Để đánh nhau được với anh ấy, chị phải mạnh mẽ và quyết liệt hơn nữa trong cách đánh. Trong tình yêu cũng vậy, đôi khi cũng cần phải có sự dứt khoát.
    Nam chỉ nói thế, rồi đi. Nam bỏ cô lại để đi học ở cái đất nước xa tít tận châu Phi. Bây giờ chỉ còn một mình An tự mày mò và tự tìm cách quyết liệt với chính bản thân cô. Nam nói rằng cô sẽ không bao giờ chiến thắng nếu không giành lấy sự chủ động. An không còn ẩn mình dưới cái nick cũ nữa. Cô tạo một nick mang tên mình và bắt đầu đánh thật sự. Không còn kiểu vừa đánh vừa học với Nam như trước, giờ đây An rèn cho mình lối đánh cờ tấn công. Cô bắt đối thủ phải resign chứ không bao giờ đợi đến tàn cuộc. Vẫn là cô học theo lối đánh của Nam.
    Nam có cách đánh cờ phớt lờ đối thủ. Điều đó khiến cho đối phương cảm thấy bị coi thường. Nam mặc kệ đối thủ đi đâu, làm gì. Nam chỉ có một lối đi duy nhất là ào vào tấn công để giành những gì người ta có. Cô từng chỉ trích cách đánh cờ thực dụng của Nam, nhưng một điều hiển nhiên là Nam luôn giành chiến thắng.
    Số lần anh vào KGS xem cô đánh tỉ lệ với số kyu của cô tăng lên. Ban đầu, anh bán tin bán nghi liệu đây có phải là cô bé An nhút nhát của anh ngày trước. Nhút nhát! Cô cười, anh cũng như người khác, chỉ nhìn thấy cái bề nổi trong con người cô. Còn phần chìm, như lý thuyết Tảng băng trôi của Hemingway thì chính là cái sự nổi loạn trong cô lúc này. Xem cô khai cuộc, đôi khi, anh đưa ra những lời nhận xét: hay thật, có tiến bộ đấy. Nhưng cô biết, anh chưa thể hình dung ra được sức cờ hiện nay của cô như thế nào.
    Tuy nhiên, có đôi lúc cô thấy trống rỗng khi đặt một quân cờ xuống bàn. Đó là từ khi Nam đi.
    - Này, anh thật sự ngạc nhiên đấy! Em luyện cờ hồi nào vậy? Đánh với anh một ván nhé!
    Tin nhắn của anh nhấp nháy trên màn hình chứng tỏ anh đang chờ câu trả lời của cô. Bàn cờ được mở ra, anh cầm quân trắng và không chấp. Theo luật, cô đi trước. Cô khai cuộc bằng nước cờ lưng lửng để người ta không hiểu cô muốn gì. Giành đất hay đánh nhau? Anh chậm rãi đi, dồn quân của cô về phía góc để bao vây. Mục tiêu của anh là chiếm lấy trung nguyên. Cô phản công bằng đúng cách Nam đã dạy. Điều đó bây giờ như một phản xạ. Anh không thuộc nhiều joseki như cô nên thất bại liên tiếp từng đám quân.
    - Anh resign đi!
    - Anh chưa thua đâu, đánh đến tàn cuộc đi!
    - Vô ích thôi, anh không còn cứu vãn tình thế được nữa.
    Review cờ, cô chỉ cho anh thấy anh đã đi sai từ nước cờ thứ mấy. Anh không ngừng khen ngợi cô và có ý muốn cùng cô luyện cờ trên hội quán. Đây là điều cô chờ đợi mấy tháng qua, nhưng khi nó đến, cô lại không có cảm xúc gì đặc biệt lắm.
    Việc cô đánh thắng anh đã làm xôn xao hội cờ. Người ta mời cô tham gia giải đấu toàn thành mà không cần qua bất kì cuộc tuyển lựa nào.
    - Mấy ngày nay hội cờ xôn xao về em, em làm mọi người thật bất ngờ!
    - Em từng chơi cờ vây vì hi vọng sẽ gặp anh đấy, nhưng bây giờ em thấy lý do ngày trước của mình thật ngốc!
    - Em khác nhiều lắm! Em không hề có cách nói chuyện thẳng như thế này bao giờ!
    - Ừ, nhiều lúc em cảm thấy mình không còn là mình nữa.
    Dĩ nhiên An không còn nghĩ tới anh nữa. Cô mơ hồ mình đang chạy theo một cái gì đó vô hình. Không phải theo bản năng, không phải vì ai mà vì thói quen. Những nước cờ cô đi, dù sắc sảo nhưng không làm cô hài lòng.
    Thư của Nam gửi về: "Chị biết tại sao chị cảm thấy trống rỗng khi đặt một quân cờ xuống bàn không? Vì nước cờ đó không phải của chị, đó là của em"
    Bây giờ thì cô đã có câu trả lời.
    (*): Trình độ của kì thủ. Số kyu càng thấp thì trình độ càng cao
    (**): Thế cờ phổ biến
  10. jon_oliva

    jon_oliva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2004
    Bài viết:
    952
    Đã được thích:
    1
    Nhiều chuyện hay quá !!! hik ! mọi ng ai có thì post lên cho mọi người cùng đọc nhé

Chia sẻ trang này