Mỗi ngày một bài thơ ... Lời của trái tim (Tặng em SUSU) Cầm cây bút lòng tràn đầy cảm xúc Nhớ đến em anh viết tặng bài thơ Dù không hay nhưng em đừng buồn nhé Từ đáy lòng anh muốn nói yêu em Em biết đấy cuộc đời vẫn thế Đâu có lúc nào phẳng lặng đâu em Sóng và gió có những lúc dịu êm Nhưng chẳng biết khi nào giận dữ... Anh yêu em tình yêu vô bờ bến Đâu có từ nào tả hết được đâu em Chỉ cần những lúc được gần bên Anh sẽ trao em nụ hôn nồng cháy nhất Và giờ này khi em đang say giấc Có hiểu không? Anh yêu em biết nhường nào? Hỡi vì sao trên trời sao lấp lánh Hãy gửi đến em lời của trái tim anh ! DHNinh Scarlet Nguyen
SUSU thương mến, Em đang ở đâu, em đang làm gi? Anh biết là em có đọc bài thơ anh viết, sao em im lặng thế? Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây....anh đều nghĩ đến em......và tin rằng em cũng đang nghĩ đến anh.......người ta thường nói những người yêu nhau thường có linh cảm về nhau mà..... Anh cảm ơn cuộc sống, đã cho anh được gặp em, cho anh gặp một SUSU dễ thương và thánh thiện.....nhưng anh cũng trách ông trời, sao lại không cho anh là người con trai đầu tiên bước vào cuộc sống của em.....Liệu em có bao giờ biết rằng có một người con trai tự nguyện yêu em và tự nguyện lùi xa vào một góc ký ức trong em để nhìn em hạnh phúc.....Anh đang nhớ em biết nhường nào....... SUSU thương yêu! Hãy nhắn cho anh vài dòng nhé....... ...............................
Ôi chàng Romeo của em Chàng có biết khi em đọc những vần thơ và những dòng chữ của chàng .Trái tim em như nhảy khỏi ***g ngực nhỏ bé để chạy đến bên anh không . Chàng thật lãng mạn , chàng làm em xúc động quá , em thực sự không biết nói gì và nói như thế nào về tình cảm của em dành cho chàng . Có lẽ em phải cảm ơn cuộc đời này đã mang chàng đến cho em . Giờ đây khi em đang ở một phương trời xa nhưng trái tim em luôn hướng về chàng và cầu nguyện cho em sớm được gặp chàng .Chàng có biết không , từ khi đọc được những vần thơ của chàng cuộc sống của em như có hơi thở mới , bất cứ lúc nào và ở đâu em cũng hình dung chàng đang ở cạnh , khuyên dăn , chỉ lối cho em đi , sẵn sàng sẻ chia mọi vui buồn với em .Thôi em phải đi ngủ rồi ngày mai sẽ lai bắt đầu một ngày mới . Trong giấc mơ đêm nay em sẽ hi vọng lại được gặp chàng .Gửi đến chàng một nự hôn nồng cháy nhất. Juliet
SUSU thương mến, Thế là đã một tuần rồi em không email cho anh, có chuyện gì thế? Hôm qua gặp em online trên diễn đàn, anh cuống cuồng vào YM để biết rằng em cũng đang online, chỉ để chào em một câu "Em vẫn khỏe chứ?" nhưng sao em cũng không trả lời ? ??? Anh lang thang trên mạng, và lang thang khắp thế gian này....chỉ để được nghe thấy tiếng cười trong veo của em, SUSU ạ........ Em đọc câu chuyện này nhé........anh cũng sẽ ở bên em mãi mãi..... Tình yêuĐã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark. Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào? Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?" Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt. Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày... Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được. Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau. Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!". Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi: - Sao anh lại ghen với tôi được? - Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc! - Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao? - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn! Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.