1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một câu chuyện cho cuộc sống

Chủ đề trong 'Lâm Đồng' bởi tenquadep, 05/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    Mỗi ngày một câu chuyện cho cuộc sống

    RÙA VÀ THỎ (phần 2)​
    Vì bị thua trong cuộc chạy đua với rùa, Thỏ quyết tâm phục thù và nó gửi lời thách đấu đến rùa. Nhận được tin này, Rùa rất lo lắng, nó biết rằng Thỏ đã nhận ra nguyên do vì sao bị thua. Nghe tin trên một ngọn núi cao có một con Quạ già thông thái, rùa bèn đi tìm nhà thông thái này để xin một lời khuyên. Sau 1 ngày vất vả mới leo lên được ngọn núi cao kia, nó gặp Quạ thông thái và được quạ đống ý giúp đỡ nhưng phải 2 ngày sau quay lạii mới có lời khuyên. Rùa rất mừng rỡ bò trở về nhà, xuống hết núi đã mất cả ngày trời, nó lại leo lên cho kịp cuộc hẹn. Lên đến nơi, 1 chú Quạ con ra đón rùa và nói rằng Quạ thông thái đang bị ốm, 2 ngày nữa mới gặp được.
    Lần sau lên núi, Rùa thấy Quạ thông thái có vẻ mỏi mệt, không thể cho lời khuyên được nữa, nó lạ ra về để 2 ngày sau quay lại, trong lòng vẫn mừng khấp khởi. 2 ngày nữa rùa sẽ có lời khuyên, vẫn kịp trước khi bước vào cuộc tái đấu với Thỏ.
    Lại một lần nữa rùa cặm cụi lên núi nhưng chú Quạ con nói với nó rằng quạ thông thái không có ở đây mà đang ở ngọn núi khác. Rùa quá thất vọng vì mai là ngày thi đấu rồi. Quạ con an ủi nói là cứ yên tâm về chuẩn bị cho ngày mai, trước giờ thi Quạ thông thái sẽ đến và Rùa sẽ có điếu mình muốn.
    Trước giờ thi, rùa vẫn trông về ngọn núi xa xăm và hi vọng một điều gì đó, nhưng hỡi ôi Quạ thông thái vẫn chưa xuất hiện.
    Trong giờ phút khó khăn đó, Rùa chợt nẩy ra một ý tưởng, nó yêu cầu Thỏ đổi lộ trình đường đua. Chắc các bạn đã rõ đường đua mới là như thế nào rồi, và đương nhiên lần này Rùa lại giành thắng lợi.

    (Ghi lại tại một lớp học của trung tâm DPI)

    Cho 1/2 viên gạch vào đầu bi giờ!




    Được tenquadep sửa chữa / chuyển vào 20/12/2002 ngày 14:30
  2. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    Gilvy là một nhà quảng cáo lừng danh ở tây Âu. Một hôm nọ, có người của 1 công ty khổng lồ đến tìm ông để ký hợp đồng với khoản tiền rất lớn. Gilvy hẹn mấy ngày sau mới trả lời.
    Cuối cùng, ông đã từ chối, ông nói:
    _ Tôi không thể làm việc với anh được bởi vì anh là khách hàng quá lớn, tiền hợp đồng này chiếm đến hơn 1/2 thu nhập hàng năm của tôi. Anh bỏ ra số tiền như vậy thì trong lúc làm việc tôi phải nghe theo anh vì tôi sợ mất anh. Lúc đó tôi không còn tự sáng tạo nữa, tôi sẽ đánh mất chính mình và kết quả là cũng mất anh, vơi tư cách là người làm sáng tạo tôi không cho phép mình đánh mất sức sáng tạo. Đằng nào thì tôi cũng mất anh, do vậy tôi không nhận lời được.
    (Ghi lại trong buổi nói chuyên với các nhà quảng cáo công ty Mai Thanh_Tp. HCM)
    Cho 1/2 viên gạch vào đầu bi giờ!
  3. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    Có một Nhà doanh người Brasil, cơ ngơi của ông ta có như hôm nay là đi lên từ hai bàn tay trắng, và công cuộc làm ăn của ông ta ngày một đi lên. Có rất nhiều người thắc mắc không biết bằng cách nào ông ta lại phất lên nhanh như vậy( tất nhiên là bằng con dường chân chính ).Một hôm, có một Nhà báo đến tìm hiểu về cách làm giàu của ông ta, ông nhà báo rất ngạc nhiên trứoc cách thức quản lý của ông ta, đó là một mội trường làm việc của tất cả mọi nhân viên như trong một gia đình. Bất ngờ hơn là mọi nhân viên trong đó không một ai mang đồng hồ kể cả ông chủ cũng thế, quá tò mò về việc này, ông nhà báo nọ mới hỏi tại sao lại như thế thì nhà doanh nghiệp nọ mới nói : con người ta có thói quen thường hay nhìn đồng hồ khi làm việc, mà như thế sẽ không được tập trung 100% cho công việc họ đang làm.Do đó, khi đã tập trung 100% thì công việc sẽ được làm rất tốt và phương châm cuối cùng của ông ta là làm hết việc chứ không phải hết thời gian.
    ("Chôm" được bài viết của bác thatwhy gửi bên 82SG)
    Cho 1/2 trái ớt vào mồm bây giờ!!!
  4. thatwhy

    thatwhy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    3.842
    Đã được thích:
    1
    Cái room này để tán phét và nói chuyện trên trời dưới đất phải không nhỉ ? nhưng có nhiều chuyện sâu sắc lắm, thatwhy cũng góp vui, café tenquadep trả tiền nhá :
    Cô gái đi xe buýt
    Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
    Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.
    Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
    Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"
    Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
    Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
    Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
    Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
    Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
    Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!".
    Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
    - Sao anh lại ghen với tôi được?
    - Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
    - Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
    - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
    Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
    Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã

    thatwhy


  5. nbs191

    nbs191 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2002
    Bài viết:
    1.076
    Đã được thích:
    0
    Cho dù đã được định trước , những khối bêtông vẫn rơi xuống trại trẻ mồ côi trong một ngôi làng nhỏ. Một . hai đứa trẻ chết ngay lập tức. Rất nhiều em khác bị thương , trong đó có một bé gái khoảng tám tuổi.
    Dân làng liên lạc với quân dội Hoa Kỳ yêu cầu giúp đỡ về mặt y tế. Cuối cùng , một bác sĩ và một y tá người Mỹ mang dụng cụ đến. Họ nói rằng bé gái bị thương rá? nặng, nếu không xử lí kịp thời nó sẽ chết vì mất máu.
    Phải truyền máu ngay, một cuộc thử nghiệm nhanh cho thấy không ai trong số hai người Mỹ có cùng nhóm máu đó, nhưng đại đa số các đứa trẻ trong trại trẻ mô côi lại có.
    Người bác sĩ biết vài tiếng Việt lơ lớ, còn cô y tá thì biết chút tiếng Pháp lõm bõm. Họ kết hợp với nhau và dùng điệu bộ, cử chỉ để giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi rằng nếu không kịp thời truyền máu cho bé gái thì chắc chắn nó sẽ chết. Vì vậy họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu không.
    Ðáp lại lời yêu cầu là sự im lặng cùng với những đôi mắt mở to. Một vài giây trôi qua, một cánh tay chậm chạp, run rẩy giơ lên, hạ xuống, rồi lại giơ lên.
    "Ồ, cảm ơn, cháu tên là gì ?"-cô y tá hỏi bằng tiếng Pháp.
    "Hân ạ"-cậu bé trả lời.
    Họ nhanh chóng đặt Hân lên cáng, xoa cồn lên cách tay và cho kim vào tĩnh mạch. Hân nằm im không nói một lời nào.
    Một lát sau, cậu bé nấc lên nhưng lại nhanh chóng lấy cánh tay còn lại che mặt. Ngườ Bác sĩ hỏi:"Có đau lắm không Hân ?". Hân lắc đầu nhưng chỉ vài giây sau lại có vài tiếng nấc. Một lần nũa cậu bé cố chứng tỏ là mình không khóc. Bác sĩ hỏi kim có làm cho cậu đau không, nhưng cậu bé lại lắc đầu.
    Bây giờ thì những tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng khóc thầm, đều đều. Mắt nhắm nghiệm lại, cậu bé đặt nguyên cả nắm tay vào miệng để ngăn không cho những tiếng nấc thoát ra.
    Các nhân viên y tế tỏ ra lo lắng. Rõ ràng là có điều gì không ổn rồi. Vừa lúc đó có một y tá người Việt đến. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên gương mặt cậu bé, chị nhanh chóng nói chuyện với nó, nghe nó hỏi và trả lời bằng một giọng hết sức dịu dàng.
    Sau một lúc, cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá bằng ánh mắt hoài nghi. Chị y tá gật đầu. Cậu ta nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm.
    Chị y tá khẽ giải thích với những người Mỹ :"Cậu bé cứ nghĩ là mình sắp chết. Nó hiểu nhầm. Nó nghĩ các vị bảo nó cho hết máu để cứu sống cô bé kia".
    "Thế tại sao nó lại tự nguyện cho máu ?"-người y tá lục quân hỏi.
    Chị y tá người Việt hỏi lại cậu bé và nhận được câu trả lời hết sức đơn giản: "Vì nó là bạn cháu ".
    Hữu tâm vô tướng ,tướng tự tâm sinh .
    Hữu tướng vô tâm ,tướng tự tâm diệt.
    NBS
  6. nbs191

    nbs191 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2002
    Bài viết:
    1.076
    Đã được thích:
    0
    Đứa bé trai 8 tuổi bước đến gần một ông già có vẻ ngoài rất thông thái rồi ngước nhìn ông nói: "Cháu biết ông là một người rất sáng suốt, uyên thâm. Ông hãy cho cháu biết về bí ẩn của cuộc sống".
    Ông già nhìn đứa bé đáp: "Suốt đời mình ông đã suy ngẫm rất nhiều về điều này và có thể nói gọn chỉ trong bốn chữ.
    Đầu tiên là suy nghĩ. Hãy nghĩ về những giá trị mà con sống vì chúng.
    Thứ hai là tự tin. Hãy tin tưởng bản thân bằng cách dựa vào những giá trị con nghĩ rằng vì chúng mà con sẽ sống.
    Thứ ba là mơ ước. Mơ ước những gì có thể thành hiện thực dựa vào sự tự tin và những giá trị mà ta sẽ theo đuổi trong cuộc sống.
    Và cuối cùng là dám làm. Hãy dám thực hiện để biến ước mơ thành sự thật bằng chính niềm tin và giá trị của chúng ta".
    Và ông già đó chính là họa sĩ Walter E.Disney.
    Hữu tâm vô tướng ,tướng tự tâm sinh .
    Hữu tướng vô tâm ,tướng tự tâm diệt.
    NBS
  7. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    Nếu lần đầu tiên bạn nhìn thấy ánh sáng là năm bạn 16 tuổi
    Có lần tôi cùng CLB Tình nguyện Trẻ đến thăm 1 nhóm bạn khiếm thị .Rồi rất tình cờ tôi nghe thấy có 2 bạn gái đang trò chuyện cùng nhau ngoài hành lang :"Nếu ấy có thể nhìn thấy được trong vòng 24 giờ,ấy sẽ chọn được nhìn thấy những gì ?"
    Khi trở về nhà,câu chuyện của 2 bạn ấy khiến tôi suy nghĩ mất mấy ngày,rồi quyết định viết câu trả lời của mình ra giấy .Tôi chia tờ giấy của mình ra 2 cột . Cột 1 là những gì tôi chọn để được nhìn thấy.Cột 2 là lượng thời gian tôi sẽ dành ra để nhìn thứ đó.
    Và fải nhớ,chỉ có 24 giờ để nhìn được thôi,khi mà trước đó tôi là 1 kẻ chưa bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.
    Danh sách của tôi tăng lên nhanh chóng.Có wá nhiều thứ tôi muốn nhìn thấy,toàn những kì wan của thế giới hiện đại:máy bay,fi thuyền,TV,sách,các công trình kiến trúc,máy vi tính,wần áo...Tôi lọc lại,viết lại,đổi lượng thời gian .Và trong vòng vài tháng ,cứ xem đi xem lại,tôi đã đổi lại danh sách nhiều lần.
    Đến bây giờ,danh sách của tôi ko còn là những kì wan của thế giới hiện đại nữa,mà là những kì wan của thiên nhiên :Mặt trời,cây cỏ,mưa,hoa,chó,mèo...
    Rồi tôi bắt đầu thêm vào đó rất nhiều thời gian cho gia đình,bạn bè và những anh chàng mà tôi thầm ngưỡng mộ .
    Và khi tôi ngồi ở bậc cửa,nhìn 1 con ốc sên bò trên cỏ,nhìn thấy ánh nắng,nhìn thấy cậu bạn mà tôi thầm thích fóng xe ngang wa và toét miệng giơ tay chào...tôi bỗng thấy mình nghẹt thở vì hạnh fúc.Tôi đã may mắn biết bao khi ko bao giờ fải ước rằng mình sẽ có 24 giờ để nhìn ngắm cuộc sống này.
    Tôi và bạn,chúng ta có 1 lượng thời gian nhiều hơn 24 giờ gấp nghìn lần.Xin đừng thấy wá nhiều mà lãng fí nó .Hãy cầm 1 chiếc bút và 1 tờ giấy để bắt đầu danh sách của mình.Từng fút cứ trôi wa ,và bạn có thể ko nghe thấy tiếng thời gian đang bước .Nhưng tôi hy vọng bạn đừng bao giờ wên trân trọng cuộc sống này.
    Bởi bạn biết ko,nếu bạn chỉ có 24 giờ để nhìn thấy...
    (sưu tầm)
    (bài susu gửi tại box "Cùng đọc và suy ngẫm")
  8. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    HẠNH PHÚC VÔ BIÊN
    Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho ng` khác bất chấp hòan cảnh riêng của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.
    Hai ng` đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện. Một ng` được phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Ng` kia phải nằm suốt ngày. Hai ng` đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
    Mỗi chiều khi được ngồi dậy, ng` đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả cho ng` bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa sổ. Ng` kia, mỗi chiều lại chờ đợiđược sống traong cái khỏanh khắc 1 tiếng đó-cái thời gian mà thế giớ của ng` đó mở ra sống động bởi những họat động và màu sắc bên ngòai.
    Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.
    Khi ng` đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, ng` kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình 1 bức tranh sống động. 1 chiều , ng` đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòab diễu hành đi ngang qua. Du` ko nghe được tiếng nhạc , ng` kia vẫn như nhìn thấy được trong tưởng tượng qua lời kể của ng` bạn cùng phòng.
    Ngày và đêm trôi dần???.
    1 sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện ng` đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho ng` nhà đến mang ông đi. 1 ngày kia , ng` đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1 mình. Chậm chạp gắng sức , ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai. Oâng căng thẳng nhìn ra cửa sổ.Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt. Oâng hỏi cô y tá điều gì khiến ng` bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng ng` đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng ko thấy được bức tường nữa. Cô nói : ??oNhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên???.
    (Bài susu gửi tại box "Cùng đọc và suy ngẫm")
    Được tenquadep sửa chữa / chuyển vào 08:58 ngày 30/07/2002
  9. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    --------------------------------------------------------------------------------
    Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co' 1 ng` thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà,ng` thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi ng` trong vùng ai cũng thầm khen cô là ng` nết na...Trong vùng ko ít đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của ng` vợ,la` 1 ng` phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi ng` nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi ng`, lại bị ng` thân xa xách, cô buồn lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là ng` hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
    -Những lời do con ng` nói ra cũng như những bông gòn kia vậy , ko thể nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được............
    (Bài susu gửi tại box "cùng đọc và suy ngẫm")
    Được tenquadep sửa chữa / chuyển vào 09:01 ngày 30/07/2002
  10. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN CỦA CÂY BÚT CHÌ
    Khi ra đời, 1 cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngòai xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thỏang nó nghe những ng` thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng ko biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi ng` thợ làm bút rằng nó và anh em của nó sẽ ra sao ở bên ngòai cuộc sống rộng lớn kia.
    Ng` thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:
    -Có 5 điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm dược thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.
    ??oThứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay 1 ng` nào đó và giúp họ làm việc.
    Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưnng phải như thê cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
    Thứ ba: nếu cháu viết sai 1 lỗi cháu hãy nhớ để sửa lại được.
    Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những ng` dùng cháu ko phải là nước sơn bên ngòai cháu mà là những gì bên trong cháu đấy.
    Và cuối cùng, trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.???
    (Bài susu gửi tại box "Cùng đọc và suy ngẫm")
    Cho 1/2 trái ớt vào mồm bây giờ!!!

Chia sẻ trang này