1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một câu chuyện cho cuộc sống

Chủ đề trong 'Lâm Đồng' bởi tenquadep, 05/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Trên đời này chẳng có ai là hoàn thiện cả mà , ai cũng có một thiếu sót nào đấy mà , nhưng có thế mới là con ngưòi , chứ hoàn thiện thì thật sự con ngừoi chẳng còn cái gì hay và chẳng còn cái gì để có thể phấn đấu đc nữa cả !
    mèo con nghịch ngợmKhi ta buồn và thất vọng ta cần một nguời nghe ta nói cần một bờ vai cho ta dựa và khóc nhưng biết tìm đâu? Tìm đâu?
  2. Kingdragon

    Kingdragon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/09/2002
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    200 Ngày
    Đó là một chiều mưa sụt sùi. Cái rét cộng với mưa gió làm lũ học trò buồn lao lòng . Nhưng đó chỉ là lý do nhỏ. Lý do chính đang làm buồn lòng các cô cậu học trò là bục giảng vắng bóng thầy . Trò nhớ thầy ....Thầy nghỉ một tuần nay rồi...
    Thế mà thầy đến . Dù mưa gió và lạnh .Sau một tuần nằm viện với căn bệnh quái ác , thầy già đi va gầy nhiều, như hành bần trơ trụi giữa mùa đông . Tuy vậy thầy bước vào lớp làm lớp học bừng lên một nguồn sinh khí mới . Theo thói quen, thầy mở hộp phấn, nhưng không phải là bắt đầu một bài giảng mới....
    Thầy viết lên bảng một con số , không, không phải sĩ số lớp đâu.Cả lớp bừng tỉnh . Đúng rồi, con số, đó là cái thiếu hụt trên bảng và trong lòng học trò suốt một tuần nay. Các giáo viên khác không biết con số ấy có nghĩa gì , nhưng những con số ấy lại đi vào nếp nghĩ của mỗi học trò thấy. Thầy viết số 200. Cả lớp im lặng đi...
    Thầy nhắc những kỷ niệm với lớp , với từng thành viên. Thầy nói về chuyện đời .Rồi thầy nói đến những con số ' các trò có biết con số 200 là gì không?' Cả lớp im lạng
    Các trò ơi ,chỉ còn 200 ngày nữa là các trò ra trường rồi. Lần đầu tiên thầy viết nên bảng con số 300, rùi lùi dần đến 250, và nay đã là 200 rồi .Mỗi ngày một trôi qua , các trò có thêm được gì , mất đi những gì ? Tất cả đều không quay lại được .Nhưng thầy chỉ muốn các trò nhớ đến thời gian không biết chờ đợi ai. Thầy bỗng dừng lại một phút , rồi thầy nói tiếp.: thầy đã nghĩ ở lại với các trò được 200 ngày nữa, nhưng thầy đành phải chia tay các trò sơm hon 200 ngày ....Lũ học trò ngơ ngác . Vài bạn gái măt đỏ hoe cả len. Mưa nặng hạt dần ....
    sau đó thầy phải nghỉ dậy vì bệnh nặng ......
    Năm năm sau, lũ học trò lớp 12 văn ngày ấy đã họp mặt lần đầu tiên, tại phòng học cũ. Không thể mời thầy . Thầy không còn nữa , 45 trò vẫn dủ mặt .Họ lần lượt viết lên bảng những con số đánh dấu những sự kiện, những bước ngoặt trong nhiều năm qua và nói về những con số của mình .Ai đó khóc . Và ai đó viết lên góc trái bảng con số 200, ngày thầy chia tay lớp học ngày xưa.

    KingDragon
  3. tenquadep

    tenquadep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/01/2002
    Bài viết:
    2.098
    Đã được thích:
    0
    Vua nước Tấn là Văn Công đem binh đánh nước vệ, giữa đường gặp một ônglão đang bừa ruộng cứ ngẩng mặt lên trời mà cười khanh kháchmãi.
    Văn Công lấy làm lạ, ngừng xe lại cho người đò ông lão lên hỏi:
    - Nhà ngươi cười gì thế?
    - Tôi cười ngươ hàng xóm nhà tôi, anh ta dẫn vợ đi chơi nhà bà con, nửa đường gặp một người con gái đang làm ruộng dâu. Thấy đẹp, anh ta thích quáliền tìm kế dối vợ rồi xuống ruộngdâu chuyện trò tán tỉnh cô gái nọ. Một lúc lâu anh nhìn lên xem vợ đang làm gì thì thấy một chàng trai khác đang dẫn vợ mình đi. Chuyện chỉ có thế mà tôi nghĩ không thể nhịn cười được.
    Văn Công nghe nói tự nhiên tỉnh ngộ kéo quân về. Về chưa đến nơi dã được nghe tin báo có lũ giặc ngoài đến xâm phạm miền Bắc nước Tấn.
    Tại sao chúng ta không bao giờ biết những gì mình có cho đến khi nó mất đi?
  4. voanh

    voanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/02/2002
    Bài viết:
    1.181
    Đã được thích:
    0
    ừ có lẽ là vậy thật!tình yêu là gì nhỉ và hạnh phúc là gì?chẳn ai biết trước được rồi đây mình sẽ ra sao và những thứ đó quá mỏnh manh chăn hay là quá xa vời đối với mình?chắc có lẽ là thế nhưng trong tình yêu thì không ai bíêt trước rồi đây sẽ ra sao rồi sẽ đi về đâu chỉ hy vọng là sẽ có một kết thúc tốt đẹp!
    "tình là vạn ngày sầu"có lẽ là vậy thật!sẽ hạnh phúc và rồi đầy dau khổ,bây giờ mình chẳn còn biết gì cả chỉ biết cố gắn để rồi không phải gặp khổ đau!!!
    luôn luôn lắng nghe
    luôn luôn thấu hiểu
    nhưng rất ít khi thông cảm!!!
  5. voanh

    voanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/02/2002
    Bài viết:
    1.181
    Đã được thích:
    0
    và thế là cuộc đời nó đã được quyết định!không còn gì cản trở,không còn gì đễ phải suy nghĩ đắng đo,và nó biết chỉ có con đường đó mới có thể làm cho nó hài lòng và sung sướng!!!và nó bíêt trên con đường đó chỉ có một mính nó nhưng nó vẩn vui thầm trong bụng!
    luôn luôn lắng nghe
    luôn luôn thấu hiểu
    nhưng bây giờ sẽ không bao giờ thông cảm!!!
    Được voanh sửa chữa / chuyển vào 19:46 ngày 29/10/2002
  6. thatwhy

    thatwhy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    3.842
    Đã được thích:
    1
    Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm". Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. "Cái lọ có đầy chưa?" - ông hỏi.
    "Đầy rồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầy chưa?".
    Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: "Chắc là chưa".
    "Tốt!" - ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: "Cái lọ đầy chưa ?".
    "Chưa" - mọi người nhao nhao. "Tốt" - ông lặp lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: "Minh họa này nói lên điều gì?".
    Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: "Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!"
    "Có thể" - ông đáp - Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ có thể nhét chúng vào được".
    Cái gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn ... Nhưng nhớ đặt những "hòn đá cuội" đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa.
    Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.
    ( Net )

    thatwhy


  7. trangphuong

    trangphuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    CÓ KHI NÀO
    Có khi nào trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đi lướt qua nhau
    Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
    Một tâm hồn ta đợi từ lâu...

    Catwhite
  8. ngthhuan

    ngthhuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Cá voi trong thành phố
    Trong một buổi mua cá biển về kho ăn dần trừ bữa, dì Sáu Béo phát hiện trong rổ có một con cá voi con bằng bàn tay, bèn vứt ngay xuống cống, vì lúc nhỏ loại cá này vừa nhiều xương lại vừa dai. Nào ngờ, ngay sau đó 5 phút, trời đổ mưa phùn, hạt mưa chỉ to bằng hạt bụi phủ lên xóm nghèo như một màn sương tuyệt đẹp...
    Lập tức nước cống dâng lên, kèm theo nước là những sản phẩm mang tính "đặc sản địa phương", được gìn giữ bao nhiêu năm không pha trộn: túi ni lông, xác mèo chết, vỏ chuối, chuột chù và rác ngũ sắc.
    Bọn cá voi coi oai vệ là thế, nhưng thực ra, ở ngoài đại dương, chúng rất đói ăn, vì biển tuy rộng nhưng cá lại đông, chưa kể mấy năm nay, nạn khai thác bừa bãi khiến nguồn thuỷ sản cạn kiệt. Cho nên, thỉnh thoảng đài báo lại đưa tin có cá voi này hay cá voi kia chết đói, xác dạt vào bờ, trơ ra những bộ xương khổng lồ như xương thuyền.
    Đằng này, vùng vẫy trong nước cống, con cá voi của dì Sáu Béo tha hồ kiếm thức ăn. Bao nhiêu thứ nổi lềnh bềnh do con người thả xuống được nó "tận dụng và khai thác" triệt để. Mồm há rộng như ... hầm chui Văn Thánh, cá đớp liên tục từ gà qué, trái cây cho tới các tập hồ sơ dự án đang trôi dạt theo dòng nước cuồn cuộn.
    Hậu quả là, con cá lớn nhanh như thổi, trong nháy mắt đã to bằng toà nhà sáu tầng.
    Trong dòng sông - phố mênh mông, lưng cá hiện ra lù lù như tấm phản. Dì Sáu Béo vốn xưa nay làm nghề bán cơm tấm, tổng thu nhập không bao giờ vượt quá hai chục nghìn một ngày, chả hiểu gì về cái "chương trình đánh bắt xa bờ", nhưng cũng nhanh chóng tìm ra cách khai thác cá. Dì không giết cá làm thịt bán, mà dùng cá làm phương tiện chuyên chở, vừa cơ động vừa "tận dụng phương tiện tại chỗ". Đi từ đầu phố đến cuối phố, trẻ em ngồi lên lưng cá thì 2.000 đồng, người lớn 4.000 đồng, nếu kèm theo xe gắn máy thì thêm 3.000 đồng nữa.
    Cá chở không hết khách, vì mùa mưa, nước ngập, nhu cầu đi lại của bà con không hề giảm bớt. Ngồi trên lưng cá vừa khô ráo, vừa nhìn được cảnh quan hai bên bờ, khiến cho du khách vô cùng thích thú. Dì Sáu Béo thu tiền không kịp đếm. Là một nhà kinh doanh năng động và sáng tạo, dì Sáu còn đề xuất cho mình nhiều phương án khai thác rất thuận tiện và hiệu quả: nào là bán vé tháng, nào là giảm giá cho học sinh, sinh viên, nào là có vé tập thể cho đám ma, đám cưới, nào là liên kết với công ty du lịch để chở khách quốc tế... Kết quả là sau một tháng nuôi cá, dì Sáu Béo trở thành chủ nhân của ba khách sạn, chưa kể mấy nghìn mét vuông đất ở ngoại thành.
    Tấm gương làm giàu của dì Sáu được các cơ quan chức năng khuyến khích. Mặc dù ban đầu, Sở Giao thông công chính có hỏi giấy phép chuyên chở, hỏi bằng lái, Sở Khoa học có hỏi đến thu nhập... nhưng vốn là người có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường, dì Sáu "qua" được hết. Chỉ có giấy phép "phòng cháy chữa cháy" là không ai hỏi, vì rõ ràng là dì Sáu đã chấp hành tốt.
    Phong trào nuôi cá lập tức được nhân rộng. Cá voi con đắt còn hơn nhà mặt tiền. Một số bọn vô lương tâm còn trà trộn cá voi và cá lóc, vì lúc mới sinh ra, chúng rất giống nhau. Việc dùng cá voi đi lại trong mùa mưa rầm rộ như "xe buýt thế hệ mới" khiến các chủ cá hốt bạc. Có nhiều người còn gắn đèn xanh đỏ trên lưng cá và gắn máy lạnh để câu khách, có tiếp viên nữ mặc váy ngắn khiến dư luận lên tiếng.
    Đùng một cái, người ta tuyên bố xoá bỏ các điểm ngập nước mùa mưa, khiến dân kinh doanh nháo nhác. Cá voi bị giết thịt la liệt, phơi khô bán ở chợ rẻ như bèo.
    Riêng dì Sáu Béo vẫn ung dung, vì năm nào cũng nghe chuyện chống ngập này rồi. Dì bỏ tiền thu mua tất cả cá voi neo lại ở đó. Quả nhiên, tới lúc mưa xuống, nhiều điểm ngập nước không hề mất đi mà chỉ di chuyển từ vùng này sang vùng khác, khiến cho sáng kiến dùng cá voi chở khách càng phát huy hiệu quả. Dì Sáu Béo trở thành tỷ phú, cho con cái ra nước ngoài học về môn Cấp thoát nước đô thị, đứa nào cũng thành tài.
    (Tuổi Trẻ Cười)


    YÊU MỌI NGƯỜI, TIN VÀI NGƯỜI, ĐỪNG XÚC PHẠM AI CẢ
  9. thatwhy

    thatwhy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    3.842
    Đã được thích:
    1
    Cha tôi dường như không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Cả gia đình tôi sống vui vẻ và thoải mái, tất cả cũng là nhờ mẹ tôi. Hàng ngày cha cứ sáng sớm đi làm, chiều tối về nhà. Thế nhưng sau khi nghe mẹ tôi kể về những tội mà chúng tôi phạm phải trong ngày thì cha lại không ngớt lời rầy la chúng tôi.
    Có lần tôi ăn trộm một cây kẹo ở cửa tiệm nhỏ đầu phố. Cha biết chuyện và nhất định bắt tôi đem trả. Không những thế cha còn bắt tôi đến quét dọn cửa tiệm để chuộc lại lỗi lầm. Lần ấy duy chỉ có mẹ hiểu bởi dù sao tôi cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
    Tôi chơi bóng sơ ý bị gãy chân. Trên đường đến bệnh viện, người ôm tôi vào lòng là mẹ. Cha dừng xe hơi của ông trước cửa phòng cấp cứu, nhưng người bảo vệ yêu cầu ông đậu xe nơi khác vì chỗ đó chỉ dành cho những xe cấp cứu đỗ mà thôi. Cha nghe xong liền nổi giận: "Thế ông tưởng xe của chúng tôi là xe gì? Xe du lịch chắc?" .
    Trong những buổi tiệc mừng sinh nhật của tôi, cha chẳng giống một người cha chung vui với tôi chút nào. Cha chỉ mải lo thổi bong bóng, bày bàn tiệc hoặc làm những việc phục vụ vặt vãnh. Vẫn là mẹ cắm nến lên bánh kem và đưa đến cho tôi thổi.
    Xem những album ảnh, bạn bè thường hỏi: "Cha bạn ở đâu vậy?". Chỉ có trời mới hiểu nổi, vì lúc nào cha cũng là người cầm máy chụp hình. Còn mẹ và tôi thì luôn cười tươi như hoa và ảnh chụp dĩ nhiên là vô số.
    Tôi còn nhớ có lần mẹ nhờ cha dạy cho tôi tập đi xe đạp. Tôi xin cha khoan hãy buông tay ra, nhưng cha nói đã đến lúc cha không nên vịn xe cho tôi nữa. Và thế là cha buông tay. Tôi té xuống đất, mẹ vội chạy lại đỡ tôi dậy, còn cha thì khoát tay ra hiệu mẹ tránh ra. Lúc đó tôi rất giận, và nhất định phải chứng tỏ cho cha thấy tôi cũng không cần sự giúp đỡ. Nghĩ vậy tôi lập tức gắng leo lại lên xe và chạy một mình cho cha xem. Lúc ấy cha chỉ đứng yên và nở một nụ cười.
    Tôi vào đại học, tất cả thư từ đều do mẹ viết cho tôi. Cha chỉ gửi tiền ăn học và duy nhất một bức thư ngắn trong vòng bốn năm trời, nội dung chỉ vẻn vẹn vài dòng về chuyện tôi rời khỏi nhà đi học xa nên chẳng còn ai đá bóng trên thảm cỏ trước nhà nữa khiến thảm cỏ của cha ngày một tươi tốt.
    Mỗi lần tôi gọi điện về nhà, cha dường như đều rất muốn trò chuyện với tôi nhưng cuối cùng ông lại nói: "Cha gọi mẹ lại nghe điện nhé!" .
    Thế rồi tôi cũng kết hôn, lại vẫn là mẹ khóc. Cha chỉ sụt sịt mũi vài cái rồi bước ngay ra khỏi phòng.
    Từ bé đến lớn, cha chỉ thường nói với tôi những điều như: Con đi đâu đấy? , Mấy giờ về? , Xe còn đủ xăng không? , Không, không được đi...
    Cha hoàn toàn không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Trừ phi...Trừ phi... Phải chăng cha đã thể hiện rất nhiều nhưng tôi lại vô tình không cảm nhận được tình thương yêu bao la đó?


    thatwhy


    Được thatwhy sửa chữa / chuyển vào 00:17 ngày 08/11/2002
  10. 153

    153 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2002
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai tên David lên 8 tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: ?o? lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì Tom lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!?.
    Người mẹ than thở rồi nhướng lông mày: ?oBây giờ nó đâu ??. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ như thế này là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm. Trong 10 phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!
    Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết: ?oCon yêu mẹ? được viền bằng một trái tim!
    Và giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!

Chia sẻ trang này