1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một câu chuyện nho nhỏ

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi cuongbyk, 05/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phong_thien_vu

    phong_thien_vu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    úi trời! Lần đầu tiên em dc người khác viết về mình đấy , dù chỉ là một câu chuyện cười nhưng chả hiểu sao cảm thấy vui vui lạ thường thế nào ấy mỗi tội cái kết cục (ai đọc cũng sẽ tưởng tượng ra)thì chắc em chết luôn mất
    Dầu sao cũng cảm ơn bác
  2. lakhoaikho

    lakhoaikho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    [
    Nho nhỏ N: Hộp quà tình yêu
    Mời được nàng đi chơi trong buổi tối SN nàng quả là một điều hạnh phúc đối với chàng. Nhưng...... biết tặng nàng quà gì đây khi mà cuối tháng.... hậu phương chưa tiếp viện. Cuối cùng thì chàng cũng chuẩn bị được một món quà thật đặc biệt, đặc biệt đến nỗi nàng phải thao thức cả đêm vì nó.
    ..... Chúc mùng SN em! - chàng nói và đưa cái hộp quà xinh xinh tặng nàng..... Nàng nóng lòng muốn mở, nhưng chàng dặn: "Trước khi đi ngủ hãy mở nó em ạ!".
    Về đến nhà, nàng lao ngay vào phòng và không quên mang hộp quà theo. Nàng từ từ mở hộp quà ra... Ủa! ... mắt nàng tròn xoe.... một sự ngạc nhiên khó hiểu, cái hộp xinh xinh kia là một cái hộp trống không. Nàng cố tìm biết đâu nó nằm sát đáy hộp.... vẫn chả thấy gì.... Vừa buồn vừa giận, nàng cầm DT định nhắn tin cho chàng, nhưng mà giận quá nên lại vứt máy xuống.
    ....Đồ.... thì ....bíp..bíp.... tin nhắn: "Em mở quà chưa? Em biết ko? anh đã chuẩn bị nó từ một tháng trước đấy. Anh đã thổi 1.000 nụ hôn vào đó. Ngày nào cũng vậy, buổi sáng thức dậy anh thổi vào đó một nụ hôn, trước khi đến trường anh thổi 1 nụ hôn, chiều về anh thổi một nụ hôn, buổi tối truớc khi đi ngủ anh thổi một nụ hôn"..... Một sự bất ngờ thú vị, nàng mỉm cười hạnh phúc.... Nàng ôm khư khư cái hộp như thể đó là chàng. Nhưng.....tự nhiên nàng bật dậy, lẩm nhẩm: " một ngày 4 nụ hôn, một tháng 30 ngày .... xạo quá! mới có 120 nụ hôn mà dám bảo là 1.000.... Hắn quên mình là dân Kế toán sao???". Chặc kệ! - nàng nhớ đến một câu nói (của một người mà nàng quên mất tên rồi) "Không có món quà nào là quá nhỏ để ta trao, quá đơn sơ để ta nhận. Điều cốt yếu là nó đươc gói ghém bằng tình yêu, sự cảm thông chia sẻ....".
  3. lewenhe

    lewenhe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0

    Cà rốt và củ Hành​
    .
    Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang, Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc :" Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi ".
    Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: "Chắc là để phơi quần áo đấy mà ".
    Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo :" Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang".
    Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.
    Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: "Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ". Bố cũng giải thích với Củ Hành: "Con lên lầu sống với bố".
    Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc "Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu ".
    Củ Hành cũng khóc ti tỉ: "Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu".
    Bố, một tay xách va ly, một tay xốc Củ Hành :" Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay ".
    Mẹ, hai mắt ằng ặng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố. Cà Rốt hét :" Để Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố ". Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa :" Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu ".
    Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc oà. Củ Hành cũng khóc oà. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt và hai đầu gối. Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi !
    Buối sáng, mẹ luôn nhớ Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào. Cà Rốt hỏi :" Hôm nào cũng đi muộn thế? ". Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột :" Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy ". Cà Rốt lại hỏi :" Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không? ". Củ Hành lắc đầu :" Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước ".
    Cà Rốt xịu mặt :" Chứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành? ". Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ :" À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng ". Cà Rốt bảo :" Bố thế là hư rồi ".
    Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Củ Rốt. Thỉnh thoảng hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.
    Giờ ra chơi, Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể :" Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm ".
    Cà Rốt cũng khúc khích :" Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy ".
    Củ Hành xịu mặt :" Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân? ". Cà Rốt gí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành :" Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả ". Củ Hành hỏi :" Mẹ bảo thế à? ". Cà Rốt gật đầu :" Ừ ". Củ Hành cáu :" Chán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị". Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu...
    Một hôm... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ :" Hôm nay ở nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến cháu ? ".
    Mẹ bảo" Thôi, để tôi đưa cháu về luôn ". Củ Hành tròn mắt :" Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả? ". Mẹ gật đầu . Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.
    Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.
    Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn. Con bé nhìn em một cách bao dung :" Chạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ ".
    Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới :" Em thích chạy ". Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt :" Ôi, ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào ".
    Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo :" Anh vào đi ".
    Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường.
    Mẹ bảo :" Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng ". Bố nói nhỏ :" Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ ". Mẹ lạnh lùng :" Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em ".
    Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.
    Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.
    Hai vai bố như xệ hẳn xuống. Bố nói mà không nhìn mẹ :" Sao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em? ".
    Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê. Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.
    Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, chính anh là kẻ có lỗi trăm bề ?
    Chị không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.
    Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị. Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.
    Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên :" Đàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ ****** đấy ".
    Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp. Chị biết rõ mình không thể lướt qua mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghĩ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư ? Chị không chịu nổi.
    Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục :" Em ơi, đừng để các con phải liên luỵ. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị, được không? ".
    Chị tàn nhẫn nhìn anh :" Không ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao ? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu ".
    Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế được trước mặt chị, nhưng chị vẩn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.
    Ra toà, anh bảo :" Tôi có lỗi. Toà cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được ". Chị lạnh lùng đề nghị :" Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai ".
    Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.
    Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.
    Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh "gần nhà xa ngõ" cho xem.
    Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.
    Cô bảo :" Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi ". Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt :" Mẹ có khỏe không? Mẹ có hay khóc không? Tối mẹ có thức khuya không? ". Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn là đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.
    Bố dặn :" Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé ". Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố :" Bố nhờ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau.
    Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã "bà cụ non" như thế rồi sao? Bố hối hận quá.
    Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố.
    Gương mặt mẹ trắng trẻo, ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố đau nhói. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ. Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.
    Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động , bố gọi về cơ qua , cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều. Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
    Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung :" Sầu đời hả bạn ? Để tôi uống cùng ". Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.
    Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ. Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế ? Rằng tội nhân phạm trọng tội, khi hối lỗi còn được ân xá, mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố. Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao. Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao. Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố ?
    Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?...
    Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết. Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đón Củ Hành. Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?
    Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.
    Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần dầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bậm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.
    Anh bảo :" Anh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặt vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì?
    "Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vách như một thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt. Củ Hành bảo :" Con ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé! ".
    "Đây là trò chơi há em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa mỗi nơi? ".
  4. lewenhe

    lewenhe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0

    PHẦN 2 (cà rốt và củ hành)
    "Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua, khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai, anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau ".
    "Anh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi..."
    Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm. Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu.Xa anh, chị không chỉ hành hạ mình. Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.
    Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng. Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ :" Mẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài , bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả...".
    Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành :" Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ Hành lại thèm...".
    Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức. Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại. Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi, lại lại trên lầu.
    Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được ôm anh vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc...
    Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mô hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức. Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
    Nhìn đôi mắt thầm quầng của chị, mẹ lắc đầu :"Ghen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khoẻ tồi tệ lắm...".
    Chị gắt :" Mẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa ".
    Mẹ dỗi :" Vâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ , chứ không phải tôi đâu ".
    Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu..., nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào ? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
    Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ. Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.
    Anh lặng lẽ nhìn chị. Câu nói bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người :" Em còn yêu anh không? Em thù ghét anh , ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em...".
    Nước mắt nhoà nhạt, nghẹn cứng trong ***g ngực, chị cứ nức nở, nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.
    Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.
    Củ Hành bảo :" Hôm nay bố lại quên đón em rồi ". Cà Rốt cười :" Thì về với mẹ và chị. Càng sướng! ". Củ Hành lại bảo :" Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón chị muộn thế? ". Cà Rốt tròn xoe mắt :" Ừ nhỉ ".
    Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn xe loang loáng rọi vào.
    Củ Hành reo :" Bố đến rồi ". Cà Rốt cũng reo :" Mẹ đến rồi ".
    Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành :" Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ ". Củ Hành toét miệng cười :" Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm "...
    PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
    hết
  5. lewenhe

    lewenhe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    Cà phê muối​
    Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
    Bỗng nhiên, chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai! Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
    Cô gái tò mò:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
    Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm, kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
    - "Gửi vợ của anh,
    Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường, nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có thể được em, và anh sẽ uống cà phê muối suốt cả cuộc đời."
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
  6. sutubienbong

    sutubienbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2006
    Bài viết:
    1.630
    Đã được thích:
    0
    Trong cuộc sống xung quanh ta, có không ít đứa trẻ bị rơi vào hoàn cảnh như Cà rốt và Củ hành. Nhưng có mấy khi, kết thúc lại tốt đẹp như Cà rốt và Củ hành đâu...
  7. sutubienbong

    sutubienbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2006
    Bài viết:
    1.630
    Đã được thích:
    0
    Nho nhỏ 22
    ... Thật may cho chàng vì cô BC2 vừa mới làm giám đốc Trung tâm xúc tiến được mấy ngày thì bị Hội đồng quản trị khiển trách rồi sa thải vì điều hành không hiệu quả và nhận hối lộ công khai. Chàng lại tràn trề hi vọng với Tóc bò. Ông trời cũng không phụ lòng người đã đem đến cho chàng cơ hội được gặp nàng giữa mùa thu Hà Nội mộng mơ. Trong suốt 2 tuần nàng ở Hà Nội, chàng tranh thủ từng phút giây để được gần gũi, chăm sóc, quan tâm, đưa đón nàng bất kể thời tiết nắng mưa, bất kể kỳ thi tiếng Nhật quan trọng của chàng (hình như chàng đã bỏ thi!). Chàng chỉ muốn nàng có thể cảm nhận được tấm chân tình mà chàng đã ấp ủ cho riêng nàng bấy lâu nay. Tình cảm giữa hai người cứ lớn dần lên từng ngày. Thấm thoắt đã đến ngày nàng dời Hà Nội vào Sài Gòn. Chàng cứ ra ngẩn vào ngơ, không thể tập trung vào việc gì cho ra hồn. Chàng ước gì mình có thể giữ nàng ở lại mãi...
  8. lewenhe

    lewenhe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG , KHÔNG RÕ TÁC GIẢ , DỊCH TẶNG MỌI NGƯỜI:
    http://www.duhocsinhdailoan.com/forum/forum_posts.asp?TID=414
    Bữa tối sang trọng trong ánh nến mờ mờ ?
    Bên bàn ăn, người đàn ông chững trạc và một cô gái trẻ.
    ?oEm thích Anh!? Cô gái vừa nghịch ngợm lắc lắc chút chất lỏng sóng sánh trong ly, vừa nói một cách lơ đãng.
    ?oAnh có vợ rồi!? Người đàn ông vuốt nhẹ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út tay trái.
    ?oEm không cần biết, em chỉ cần biết cảm xúc của anh. Anh, thích em không??
    ?oEm tự đoán được câu trả lời mà.? Người đàn ông ngước mắt, ngầm đánh giá cô gái trẻ trước mặt.
    24 tuổi, trẻ trung, sành điệu, đang ở độ tuổi vừa đẹp, làn da trắng mịn, cơ thể căng đầy nhựa sống, đôi mắt ăm ắp biết nói. Qủa thực là một phụ nữ rất tuyệt, đáng tiếc?!!!
    ?oNếu Anh cũng thích em, em có thể ******** nhân của anh cũng được.? Cô gái sốt ruột phá vỡ sự im lặng?
    ?oAnh yêu vợ mình!? Người đàn ông qủa quyết.
    ?oAnh yêu vợ? Anh yêu chị ta vì cái gì? Chị ta giờ đây chắc đã hết thời xuân sắc, chả dám gặp ai nữa rồi, phải không nào? Nếu không, tại sao không dám cùng anh tới dự những bữa tiệc của công ty??
    Cô gái còn muốn nói tiếp, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, bất chợt chùng xuống. Im lặng?.
    ?oEm thích anh vì cái gì?? Cuối cùng người đàn ông lên tiếng.
    ?oChững trạc, điềm đạm, đàn ông, biết quan tâm tới người khác, và còn rất nhiều, rất nhiều nữa?Tóm lại là, rất khác với những người em từng gặp. Anh, rất đặc biệt!? Cô gái trả lời.
    ?oEm có biết rằng ba năm trước anh thế nào không?? Người đàn ông đốt thêm một ngọn thuốc.
    ?oEm không biết, và em cũng chẳng cần biết, dù là anh có từng ngồi tù?? Cô gái nói.
    ?oBa năm trước, anh chẳng khác gì những thằng đàn ông tầm thường khác mà em nhìn thấy.? Người đàn ông không để ý gì đến phản ứng của cô gái, tiếp tục nói :
    ?oTốt nghiệp đại học loại thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày rượu chè, phá phách; không thèm để ý đến phụ nữ, tìm gái điếm để thỏa mãn dục tính ?thậm chí đã từng bị cảnh sát bắt vì tới hộp đêm tìm gái??
    ?oThế tại sao??? Cô gái bắt đầu thấy hứng thú, cô muốn biết tại sao người đàn ông trước mặt cô có thể thay đổi nhiều tới vậy.
    ?oVì chị ấy???
    ?oỪ,chính nhờ cô ấy?Cô ấy dường như rất dễ dàng có thể nhìn thấu mọi sự, cô ấy dạy cho anh rất nhiều thứ, dạy cho anh không nên cay cú chuyện được mất, không nên quá để ý chuyện trước mắt, dạy cho anh biết làm một thằng đàn ông tử tế. Lúc đó, trước mắt cô ấy, anh dường như chỉ là một thằng bé con lắm chuyện . Có lẽ, cảm giác đó cũng giống như em trong mắt anh bây giờ vậy. Thật là lạ, anh ?"một thằng ngỗ ngược lại ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, chấp nhận sự thực rằng mình chỉ là một kẻ vô dụng và cố gắng hơn trong công việc. Cuối năm đó, công việc khá hơn đôi chút, bọn anh làm đám cưới.?
    Người đàn ông búng nhẹ tàn thuốc, nói tiếp:
    ?oThời gian đó thực vất vả, hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà giản đơn đến đáng thương. Em biết không, cưới nhau được một năm anh mới đủ tiền mua nhẫn tặng cô ấy, tiền mua nhẫn anh phải tiết kiệm gần một năm, giấu cô ấy mà tiết kiệm, nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ không đồng ý. Ngày đó, rượu chè nhiều quá nên anh không được khỏe cho lắm. Ngày đông lạnh, mỗi tối trước khi đi ngủ cô ấy lai nấu thuốc bắc cho anh uống ?mùi thuốc ấy, chỉ có cô ấy nấu được.?
    Người đàn ông chìm trong suy tưởng, dường như quên cả thời gian, cứ kể mãi, kể mãi những kỷ niệm cũ ?Cô gái cũng ngồi yên, không tỏ ra khó chịu hay có ý định xen ngang. Tới khi người đàn ông chợt tỉnh, nhìn đồng hồ đã 10 giờ khuya.
    ?oỒ! Xin lỗi em! Anh không nhìn thời gian, muộn quá rồi!? Người đàn ông cười có vẻ ngại ngùng. ?oBây giờ em hiểu rồi chứ? Anh không thể, cũng sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với vợ anh?
    ?oỪ , em hiểu? Cô gái trả lời, lòng thầm khâm phục người phụ nữ kia, thua một phụ nữ như vậy, cô không có gì để nói cả. Tuy vậy, cô gái vẫn bướng bỉnh lắc đầu: ?o Có điều, bằng tuổi chị ấy em còn có thể tốt hơn chị ấy đấy!?
    ?oỪ, vậy thì em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn rồi, đúng không nào? Thôi, muộn rồi, bát thuốc của anh ở nhà có lẽ nguội mất rồi, anh đưa em về? Người đàn ông đứng dậy, định đưa cô gái về.
    ?oKhông cần đâu, em tự về được rồi!? Cô gái xua tay.
    ?oAnh về đi, đừng để chị ấy phải đợi?
    Người đàn ông cười nhẹ, xoay người định bước đi?
    ?oChị ấy?có đẹp không??
    ?oỪ, rất đẹp!?
    Bóng người đàn ông khuất dần trong màn đêm, còn lại cô gái, ngồi nhìn ánh nến, suy tư
    Người đàn ông về tới nhà, đấy cửa, bước vào phòng ngủ, bật đèn bàn, ngồi xuống mép giường.
    ?oVợ của anh, hôm nay là người thứ tư rồi?? Người đàn ông lẩm bẩm.
    ?oTại sao em lại biến anh thành một người tốt thế này? Để bao nhiêu người nói thích anh rồi đấy!?
    ?oKhông cẩn thận là anh sẽ hư mất thôi!?
    ?oTại sao em biến anh thành người đàn ông tốt thế này, rồi lại bỏ anh đi??
    ?oMột mình anh, một mình anh cô đơn lắm!?
    Người đàn ông ngậm ngùi, và cuối cùng òa vỡ trong cơn nức nở, từng lời nói tắc nghẹn?
    Nước mắt, từng giọt?từng giọt rớt xuống từ hai gò má người đàn ông, ướt nhòa khung ảnh anh đang ghì chặt trong tay?
    Trong ánh đèn bàn mờ loãng, tấm hình cũ của người vợ đã mất, ánh nhìn dịu dàng và ấm áp bao bọc lấy anh?Tình yêu thực sự nghĩa là sao? Nghĩa là khi ta còn có thể yêu, hãy biết trân trọng, nhưng khi cần thiết cũng phải biết buông tay, bởi chỉ khi để mùa đông đi qua mới có thể có mùa xuân mới; khi còn có để mà nâng niu, hãy yêu say đắm, khi cần buông tay hãy chúc phúc cho quá khứ. Hãy làm một người hạnh phúc, hãy tự mang lại cho mình mùa xuân?
    VINHHAIHONG
    http://www7.ttvnol.com/forum/chinese/548724/trang-8.ttvn
  9. lewenhe

    lewenhe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    cá và nước
    Tôi là một con cá không biết buồn,trong thế giới loài cá ,tôi là tâm điểm chú ý của mọi người. Do là tôi vốn mang trong mình dòng máu quý tộc,hơn nữa phải 1 trăm năm mới xuất hiện 1 lần ! Vì tôi có thể thở ra những bong bóng hình trái tim.Nhưng mỗi lần thở ra như vậy ! tôi phải mất đến 3 năm để hồi phục sức khoẻ, thế nên tôi vốn là một con cá yếu đuối .
    Tôi luôn cảm thấy rất vui vẻ, có quá nhiều hạnh phúc luôn ở bên cạnh tôi ! thậm chí có lúc tôi không những biết quý trọng mà còn tỏ ra rất thoải mái mặc cho mọi việc xẩy ra .tôi quá đơn giản ! cả đời chỉ sống trong nước ... không bao giờ biết khóc !!! cứ như thế , ngày ngày trôi qua bình lặng , không có gió to hay sóng lớn ... không có gì mới lạ !
    Tôi có một người bạn , anh ấy cũng giống như tôi , luôn phải tạo ra những bong bóng hình trái tim ,chúng tôi luôn phải gắn bó mật thiết ! đó là cách để duy trì cuộc sống , sinh mệnh .thế cho nên nếu như 1 người không còn tồn tại thì người kia chẳng bao lâu cũng sẽ mất đi !!! Anh ấy là Nước ! cả đời này ,tôi phải gắn bó và bên cạnh anh ấy ! hey !!! tôi cũng là do may mắn . Nước đối với tôi rất tốt ,Cứ sau một thời gian chúng tôi lại phải gặp nhau . hôn nhau ! để kéo dài sinh mệnh ! vì thế giữa chúng tôi gọi là tình yêu , có lẽ tôi không yêu anh ấy , chỉ là tôi không thể không hôn anh ấy ! nhưng tôi nghĩ Nước yêu tôi ! vì anh ấy muôn cưới tôi .
    Tôi không sớm có ý định vứt bỏ cái tự do của mình, vì dốt cục tôi vẫn chỉ là 1 loài cá . Tôi muốn được phiêu du khắp đó đây trong thế giới này , tôi đã nói với Nước :" nếu như em không được tận mắt nhìn ra bên ngoài , thì cả đời này sẽ rất tiếc nuối ." Nước gật đầu , không đáp lại , chầm chậm thổi ra những cái bong bóng " Cá không thể rời xa Nước chứ !, cuộc sống bình yên thế này không tốt sao "?
    - không ! em muôn được mạo hiểm , em không muốn cuộc sống cứ trôi qua một cách phẳng lặng ! hãy để cho emi đi ! chỉ có như vậy em mới thấy được vui vẻ !
    - Vậy để anh đi cùng được không ?
    -không , nhất định không được, tin em , đợi em quay trở về , chúng ta sẽ kết hôn , em không muốn trong lòng con chút tiếc nuối mà vẫn cưới anh , như vậy sẽ không phải đối với em .
    " nhưng ........."
    " em có biết rằng , cá thì không thể rời xa nước , cũng như tôi , không thể rời xa em !"
    " em biết , nhưng ... nếu như anh không toàn tâm toàn ý thì sao đây ?"
    -" tôi chỉ muốn biết ! em có yêu tôi không ?"
    Tôi không nói gì ... đã từng yêu ..đã hàng trăm nghìn lần trong suy nghĩ tôi đã từng nghĩ đến và cũng muốn trả lời câu hỏi đó . nhưng trong 1 khoảnh khắc ngắn thế này , tôi không biết cuối cùng phải nói những gì .
    chạy chốn , đó là cách duy nhất
    Tôi lập tức quay đi , bỗng nghe tiếng của con tim như đang vỡ vụn .. là tim tôi tan vỡ hay là của Nước
    -" hãy để tôi chờ đợi em ! đợi em quay về , em phải biết rằng , không có em , tôi cũng không có nghĩ lý gì "
    -" anh mãi mãi không hiểu được em đang nghĩ gì ?"
    -" không ! tôi hiểu . tôi hiểu em đang nghĩ gì , vì em đang ở trong trái tim tôi "
    " rời xa anh , tôi thật sự không biết được : hạnh phúc là bắt đầu hay kết thúc ! nhưng thực sự em cần sự tự do hơn thế , để em đi, để em được hạnh phúc , lẽ nào anhn muốn nhìn thấy em không vui sao ?
    " tôi đợi em , đợi cho đến bất cứ lúc nào em quay trở lại "
    Tôi bơi đi ! không quay đầu nhìn lại , còn lại Nước vẫn 1 mình đứng đó
    Một mình lang thang như thế thật là gian khổ chứ không phải là hạnh phúc .Tôi không hề nhớ tới Nước ,có thế tôi mới thực sự hiểu rằng : thì ra tôi không hề yêu Nước !
    Tôi chỉ có thể ra đi trong 1 thời gian ngắn , bởi vì tôi cần phải tồn tại , tôi quay trở lại 2 lần , Hôn , rồi lại rời xa Nước .Nước vẫn ở đó , chờ đợi tôi mà không oán thán 1 lời nào !
    " Tại sao anh biết em sẽ trở về ? "
    " Vì tôi biết em không thể xa tôi "
    " Đừng đối xử tốt với emi như thế ! em đã không phải ! anh đã khiên em rất cảm kích , em đi đây ! hẹn gặp lại
    Lần này là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau , không phải là tôi không muốn quay về .chỉ là ..... tôi đã có một nơi khác . 1 nhà hàng Cá, ở đây , tôi không có tự do , bị bó buộc , phải tự trách tôi, đã vì những cám dỗ mà mắc lừa họ .......
    Tôi bắt đầu thấy nhớ nhà , Biển của tôi , tôi nhớ lại từng giọt nước .....những điều mà tôi không biết quý trọng .và cũng bắt đầu nhớ Nước ! đây là lần duy nhất từ sau khi tôi xa Nước , tôi mới thấy mình nhớ Nước ! Nước của tôi , Nước có còn đứng đó đợi tôi hay không ?? đợi 1 người như tôi quay trở lại !!! Ông chủ nhà hàng đó là 1 cậu thanh niên 20 tuổi , sống rất tốt ,mọi người gọi anh ta là VŨ , chính anh ta đã lấy mất đi cái tự do và hạnh phúc của tôi . Nhưng bây giờ , băt gặp ánh mắt của anh ta , tôi không còn tự chủ được trái tim mình nữa , phải chăng đó là 1 thư tình cảm ! tôi không ghét anh ta , 1 chút cũng không . thậm chí còn cảm ơn anh ta đã cho tôi cơ hội được gặp gỡ này . Nhưng tôi bỗng quên mất : tôi là Cá còn anh ta cũng không phải là Nước .
    , vào một ngày đẹp trời , tôi quyết định sẽ nói với anh ta những suy nghĩ của tôi . Tôi dùng hết sức mình , khi anh ta đến ngắm nhìn tôi , thổi ra những điều từ sâu trong đáy của con tim . Những cái bong bóng đẹp nhất ! từ cái vẻ kinh ngạc thán phục của anh ta , tôi biết anh ta nhìn thấy tim tôi , và cũng từ trong ánh mắt vui mừng đó , tôi biết, ít nhất là trong lúc này ... anh ây yêu tôi ... khiến tôi quên đi sự yếu đuối vốn có của mình .liên tiếp lần thứ hai lần thứ ba thổi ra những cái bong bóng hình trái tim , và nói với anh ấy rằng " em yêu anh ! "
    Anh ấy vui mừng đến nỗi vừa đi vừa nhẩy , anh ấy ôm cả chiếc bình thuỷ tinh xinh đẹp ( nhà của tôi ) , hôn vào đó như để thổ lộ với tôi tất cả . tôi thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc đó , đang hiện hữu ngay bên cạnh tôi , nhưng không hiểu sao ! tôi cố gắng để chạm vào nó mà không được ! Anh ta kề sát bên tai tôi , thủ thỉ ..ân cần ... Ngày mai , ngày mai là sinh nhật của cô ấy , mi phải làm được như hôm nay đấy nhá ! hãy nói những lời của ta với cô ấy , thành hay bại đều do mi ,cá nhỏ ạh , mi thật đáng yêu ! anh ta cười , cái cười đó khiến tôi thấy lạ , nhưng tôi thực sự thấy như mình đang đắm chìm trong hạnh phúc ! cuối cùng thì tôi cũng hiểu : thì ra đây mới chính là niềm vui thực sự của tôi .
    Ngày hôm sau , anh ta dắt đến 1 cô gái trẻ , sự diêm dúa , cầu kỳ của cô gái khiến tôi phải ngỡ ngàng ! anh ta nhìn tôi và nói với cô gái đó ; " đây là món quà anh muốn tặng cho em ! trong đó là tất cả những gì anh muốn nói với em ! anh tin rằng em sẽ rất vui " cô gái cuời và nói :" anh muốn nói gì với em đây ? tại sao em nhìn không thấy ? bên trong chỉ là 1 con cá nhỏ thôi mà ! " " em cứ mang nó về nhà đi ! cá nhỏ sẽ nói cho em biết " " đáng ghet,,,, rốt cục là anh muốn nói gì đây ! "
    Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra , những lời hôm qua anh ấy nói : không phải nói với tôi , mà là muốn tặng tôi cho bạn gái của anh ấy . không phải anh ấy yêu tôi ...thì ra ... thì ra tôi chỉ là công cụ cho anh ấy ...
    Cô gái xinh đẹp đó mang tôi về nhà , bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như rụng rời , mệt mỏi , tôi mới biết rằng, mấy tháng qua không có Nước bên cạnh , không phải tôi đang sống bằng thực tại mà là sống bằng những niềm tin , những cảm giác .... đã giúp tôi qua được những ngày tháng này ... nhưng bây giờ ...ngay cả một chút niềm tin nhỏ nhoi mà tôi hằng kỳ vọng cũng mất nốt .có lẽ .... tôi nên đi !!! thực sự nơi này không có gì kéo tôi ở lại được nữa .
    Cô gái từ từ bắt đầu quan sát tôi , và cười với tôi : cá nhỏ cá nhỏ ! mi nói mau đi ! anh ấy muốn nói với ta những gì nào ? chúng ta quen nhau đã 20 năm rồi mà ta vẫn chưa biết được là anh ấy có yêu ta hay không nữa ? mi nói với ta đi !!! anh ấy muốn nói với ta gì đây ? Những băn khoăn của cô gái làm tôi nhớ tới Nước , tôi cũng như cô gái kia , đã từng , đã từng được đắm chìm trong hạnh phúc , nhưng lại không hề nhận ra giá trị của nó . Nước !!! em không thể yêu anh ! đó mới là sự tiếc nuối lớn nhất của em trong cuộc đời này ,em phải rời xa anh thật rồi !kiếp này em không thể cùng anh kêt hôn được ! vậy thì kiếp sau gặp lại ,chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa nhé ! trả lời em đi , nếu còn kiếp sau , cũng sẽ nhất định không đổi tên , như thế emi mới có thể dễ dàng tìm được anh . Vũ ! yêu anh , đó là nhầm lẫn lớn nhất của tôi. Nhưng tôi vẫn ôm hi vọng , anh có thể cho tôi 1 cơ hội , cho tôi được nhầm lẫn 1 lần nữa thôi , tôi không hối hận , thực sự , vì tôi mà làm tất cả , cả cuộc sống này , tôi đều không 1 chút hối hận . Nhưng có điều ! anh đã không nghe được tôi nói, chỉ có 3 từ thôi , thực tế ngay trong lúc này , tôi mới biết , tôi yêu anh nhiều như thế nào !
    Tôi cố gắng hết sức , cố gắng đến cái sinh lực cuối cùng để thở ra 3 cái bong bóng hình tim đó .:cho Nưóc , cho Vũ ,và cho cô gái kiều diễm kia , Đó là tất cả những gì sau cùng ,mà sinh mệnh của tôi còn có thể làm được
    Trong thế giới tình yêu ! không biết được điều gì là công bằng . Tôi vẫn phải 1 mình đi tìm kiếm . tìm được rồi lại mất đi , rồi lại tìm được , lại mất đi . Cuối cùng tôi cũng học được cách để trưởng thành ,thì ra sự khác biệt giữa được và mất chỉ là sự đến trước và sau của niềm vui và đau khổ !.......................................................nếu như kết quả sau tình yêu chỉ là sự đổ vỡ, tổn thương ..... vậy có cần phải yêu nữa hay không !!!!!
  10. hahathayroai

    hahathayroai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2006
    Bài viết:
    1.225
    Đã được thích:
    0
    Nhỏ hơn nữa nè!
    Nơi tình yêu bất diệt
    Vào một ngày nắng âm áp. thiên sứ trốn khỏi Thiên đàng xuống trần gian dạo chơi. Thiên xứ đi lang thang trên những cánh đông, vào các khu rừng đến thôn quê vào thành phố. Khi mặt trời sắp lặn, thiên sứ giang đôi cánh và tự nhủ: " Đã đến lúc phải về. nhưng trước khi về, ta phải tìm những kỷ vật cho chuyến đi của ta đến thế giới này".

    Thiên sứ đi vào một khu vườn đầy hoa. Thiên sứ chọn những bông hồng đẹp nhất và kết chúng thành bó và nói " ta chưa bao giờ thấy thứ gì xinh đẹp và thơm như những bông hoa này. Ta sẽ đem chúng về thiên giới".
    Chợt xa xa có một đứa trẻ với đôi mắt sáng long lanh và đôi má ửng hồng đang mỉm cười với mẹ, thiên sứ thốt lên, " Ồ nụ cười của cậu bé này còn dễ thương và xinh xắn hơn cả đoá hoa này. Ta cũng sẽ mang nụ cười đó về Thiên đường".
    Với đôi mắt đặc biệt của mình, bỗng thiên sứ nhìn thấy tình yêu của người mẹ dành cho cậu bé đang trào dâng những dòng nước mát lành. Ngạc nhiên quá, thiên sứ trầm trồ, " Ồ! tình yêu của ngưòi mẹ là điều kỳ diệu nhất ta gặp trên mặt đất này. Ta cũng sẽ mang nó về".
    Thiên sứ cẩn thận đặt ba kỷ vật quý giá lên đôi cánh và bay lên Thiên đường. Trước khi bước vào Ngọ môn, thiên sứ nghĩ " Ta phải kiểm tra những kỷ vật mới được". Thiên sứ nhìn những đoá hoa và thấy nó ko còn tươi như ban đầu nữa; rồi nụ cười của cậu bé cũng phai nhạt dần. Cuối cùng thiên sứ nhìn vào tình yêu của ngưòi mẹ, kỳ lạ thay, tình yêu đó vẫn còn nguyên vẹn đẹp tinh khôi.
    Thiên sứ vất bỏ những bông hoa héo tàn và nụ cười phai nhạt của cậu bé, chỉ còn mang theo tình yêu của ngưòi mẹ và Ngọc môn. Thiên sứ gọi mọi người lại và nói : " Đây là thứ duy nhất tôi tìm thấy trên trần gian mà vẫn giỡ được vẻ đẹp trong suốt chặng đường đến Thiên đàng - Đó là tình yêu của ngưòi mẹ dành cho con ".

Chia sẻ trang này