1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một câu chuyện. ( Truyện ma, truyện cười, truyện phiếm, ..) sẽ được kể tại đây !

Chủ đề trong '1982 - Cún Sài Gòn' bởi oldtimer, 29/09/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. oldtimer

    oldtimer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2007
    Bài viết:
    1.900
    Đã được thích:
    0

    Tôi nghe rằng gái một con thường đẹp lắm, sau một lần sinh nở họ cứ như đài hoa nở hết cánh. Thế nhưng nàng không vậy. Con mới hai tuổi, vợ chồng ly hôn, nàng một mình nuôi con khi còn quá trẻ. Nhan sắc vẫn còn đấy nhưng tả tơi như bông hoa sau cơn bão.
    Tôi là khách trọ của gia đình khi người cha già của nàng ngăn nhà ra làm vài phòng trọ để có thêm thu nhập vì ông không có lương hưu mà mẹ nàng thì không còn nữa.
    Từ khi nàng đem con về tá túc sau cuộc hôn nhân tan vỡ, căn nhà họ càng chật hơn, nàng có vẻ nhẫn nhục chịu đựng trước ánh mắt khó chịu của cô em dâu. Có những buổi tối nàng đi vắng, thằng bé con không có ai chơi đi lang thang từ phòng này qua phòng khác. Thấy thế tôi gọi nó vào hỏi thăm mới biết mẹ nó đi học.
    Tôi xếp hình giấy, kể chuyện cho thằng bé nghe. Thế là gần như chiều nào nó cũng mò lên, có hôm mê chuyện rồi ngủ luôn trong phòng tôi, mẹ nó phải lên tìm bế về.
    Tôi mới biết nàng lấy chồng sớm, lúc thi trượt đại học và bây giờ đang ra sức tìm lại những cơ hội đã mất. Nàng tâm sự rằng đám bạn bè cùng lứa giờ đã là ông này bà nọ, có đủ thứ bằng cấp, cuộc đời vẫn còn nguyên vẹn thì nàng chẳng có gì lại lỡ làng...
    Tôi cười bảo rằng tôi học hành suôn sẻ, có bằng cấp nhưng cũng đâu có gì, xa nhà học hành rồi tìm được việc làm nhưng cũng chỉ ở nhà trọ và ăn cơm bụi.
    Để trả công tôi trông con giùm, nàng mua tặng tôi một bộ bếp ga nhỏ và vài cái nồi. Thế là bữa trưa ăn quấy quá ở căn tin công ty, chiều tôi về nhà nấu nướng, có thằng bé con ngồi chò hõ bên cạnh trông thật là đầm ấm.
    Nó thích ăn cơm với tôi hơn. Nàng gởi thêm chút thức ăn hay nhiều khi mua hộ tôi mớ rau con cá. Vừa tiết kiệm lại vừa no đủ hơn nhưng nàng cũng giữ ý hơn. Nàng toàn nhờ thằng bé mang nào thức ăn, tiền thừa hoặc mảnh giấy có vài dòng chữ dặn dò. Tôi trở nên bận rộn, ít la cà quán xá với bạn bè.
    Là đứa thiếu hơi ấm gia đình từ lâu, yêu đương mấy bận không thành khiến tôi mất niềm tin vào phụ nữ. Nay bỗng dưng tôi thấy ấm áp khi mỗi chiều có người chờ đợi, cảnh thằng bé đứng ngoài cổng mong ngóng khiến lòng tôi rạo rực, nhất là khi ôm nó vào lòng, hít hà mùi thơm ngọt ngào trên thân thể con trẻ, một mùi hương kỳ diệu mà tôi chưa biết tới bao giờ...
    Nhưng nàng thì luôn ngại ngùng, một lần gãy đổ khiến nàng sợ hãi và nhất là sợ bị thương hại. Rồi tôi tâm sự với nàng, rằng giá nhà đất hiện nay đã xuống thấp nhiều so với trước đây với số tiền dành dụm lâu nay tôi có thể mua được một căn hộ trả góp nho nhỏ, đủ cho một gia đình 3 người.
    Nàng hỏi tôi tại sao lại là gia đình ba người. Tôi bảo vì có thằng cu hơn 3 tuổi. Nàng úp tay vào mặt khóc nấc lên. Thằng bé vào ngơ ngác hỏi ?oSao mẹ khóc vậy?? Tôi ôm cả hai mẹ con vào lòng và bảo: ?oVì chúng ta sắp có một căn nhà mới để sống với nhau con ạ!?.

    (Theo Phụ Nữ Việt Nam)
  2. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi.
    1. Cảnh nghèo.
    Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật. ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn.
    Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.

    Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi. Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.
    Vì thế bà mối đến, réo rắt: "Gả cô nhà đi, tiền thì để dưỡng bệnh cho cha, còn đỡ đần được tiền tiêu trong nhà".
    Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin: "Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!"
    Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực mình; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với mình chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này thôi ư! Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay mình cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mẹ, tự buông tấm khăn đỏ che đầu mình, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.
    Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri.
    [​IMG]
    Được niin sửa chữa / chuyển vào 17:39 ngày 12/01/2009
  3. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    2. Cười xót xa.
    Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng. Anh vâng lời mẹ gọi chị là Chị gái. Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, thì cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.
    Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai.
    Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vã đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức mình mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v...
    Dần dà, những tình cảm anh dành cho chị vượt quá tình cảm dành cho mẹ mình. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đã ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi mình: "Đây là hôn nhân của mình ư, đây là chồng của mình ư?"
    Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to: "Cô con dâu, cô con dâu, làm cái gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường..."
    Chị không biết trong lòng mình là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói: "Chị ơi, em yêu chị!"
    Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.
    [​IMG]
    Được niin sửa chữa / chuyển vào 09:04 ngày 13/01/2009
  4. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    3. An ủi nhỏ nhoi.
    Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay. Sau khi bố mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị còn vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền.
    Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ đã giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ.
    Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hoá bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói:
    "Nó hãy còn nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi lúc nó trưởng thành".
    Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi.
    Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh? Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng giữa tình chị em sâu nặng, tình yêu bao la như tình mẫu tử bền chặt.
    Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lý, lại một lần nữa đưa anh tới trường. Chị nhìn cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do chính tay mình nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều gì nữa.
    Nhưng anh vẫn nói: "Chị, chờ tôi quay về nhé!"
    Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khoé miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nhìn thấy . Khoé cười ấy không phải vì câu nói của anh, mà vì những gì chị bỏ ra, đã được đáp đền lần đầu.
    [​IMG]
    Được niin sửa chữa / chuyển vào 12:09 ngày 14/01/2009
    Được niin sửa chữa / chuyển vào 12:10 ngày 14/01/2009
  5. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    4. Kiếp này.
    Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi.
    Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.
    Lúc đó chị đã 29 tuổi.
    Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát li đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi , thôi đừng chờ chồng nữa . Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa!
    Chị cũng không biết trong lòng mình là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là mình đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: "Chị, chờ tôi quay về nhé!"; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa; chị cứ chờ.
    Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng.
    Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã hiểu biết. Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.
    Trong lòng chị chỉ còn coi anh là một đứa em trai thân yêu . Chị không dám ngờ anh đã nói với chị: "Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!"
    Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe nhầm . Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị?
    Chị cười, tự đáy lòng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.
    [​IMG]
  6. cagivamitola

    cagivamitola Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/12/2007
    Bài viết:
    1.285
    Đã được thích:
    0
    Sự hy sinh bao giờ cũng đáng quý! nếu sự hy sinh đó mang lại một kết cục tốt đẹp! Nhẫn nại và chia sẽ! Không bao giờ dừng lại vì hạnh phúc của chính mình ! Hình như có ai đó nói " cho đi không bao giờ là để nhận lại..."
  7. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    5. Xin lỗi.
    Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ có với nhau một con trai một con gái. Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của mình. Vì hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường.
    Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói:
    "Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?"
    Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nhìn chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói gì, chị cười méo mó, nhìn anh biết lỗi. Anh ngoái đầu nhìn chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch:
    "Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi.
    Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.
    [​IMG]
  8. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    6. Năm tháng như bài ca, tình yêu như ngọn lửa
    Bây giờ chị đã bảy mươi hai, vì làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ lâu.
    Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang dìu một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế.
    Những người biết chuyện của họ đều nhìn theo, cảm động bởi mối tình sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:
    "Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy."
    Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ .
    [​IMG]
    THE END
    Được niin sửa chữa / chuyển vào 12:31 ngày 15/01/2009
  9. niin

    niin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    1.380
    Đã được thích:
    0
    Hai Chị Em.

    Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học. Một ngày kia, tôi lén cắp mười lăm đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi không dám đứng lên nhận lỗi.Cha tức giận định đánh đòn cả hai chị em, ông đưa chiếc roi lên. Em níu tay cha lại và nói:
    -Thưa cha , con đã trót dại....
    Em nói loanh quanh, không giải thích được đã dùng số tiền ấy vào việc gì. Cha giận đến tái mât nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi dài vào lưng em cho đến khi cha gần như không thở được nữa.
    Đêm ấy, mẹ và tôi đã dỗ dành em. Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em, tôi oà khóc. Em vội nói:
    -Chị ơi đừng khóc, kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy!
    Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi.
    [​IMG]
    ....................
    Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học. Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nỗi lo lắng về học phí. Cha mẹ tôi không đủ tiền để hai chị em ăn học cùng một lúc. Em tôi quyết định bỏ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý. Tôi nói:
    -Em cần phải tiếp tục đi học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này. Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.
    NHưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ quần áo cũ và một ít muối mè trong chiếc túi xách nhỏ. Em đã lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối tôi với lời nhắn nhủ : "Chị ơi, được vào đại học không phải là điều dễ dàng. Em sẽ tìm việc làm để gởi tiền cho chị" Tôi trào nước mắt, chẳng nói lên lời.
    Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20.
    ...........................
    Với số tiền ba tôi vay đươc trong làng cộng với số tiền gửi về của em, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ ba đại học. Một hôm đang ngồi học trong phòng, một đứa bạnchạy vào gọi tôi và nói: -Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.Tơi chạy ra và thấy em đứng từ xa, quần áo lấm lem dầu nhớt. Tôi hỏi em:
    -Sao em không nói với bạn của chị, em là em trai chị chứ?
    Em cười đáp lại:
    -Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.
    Tôi lặng người. Nước mắt tuôn trào.Em mỉm cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con **** và nói:
    - Em thấy mọi cô gái đều cài nó trên tóc, vì thế em mua tặng chị!
    Tôi không kìm được niềm xúc động, ôm chầm lấy em nức nở.
    Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20.
    .....................................
    Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ cho tôi biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em bị miếng kính đâm vào tau chảy máu. Tôi chạy vào tìm em. Nhìn vết thương trên tay em, tôi thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em. Em cười:
    - Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!
    Năm ấy em 23 và tôi 26.
    ......................
    Sau khi lập gia đình, tôi về sống với chồng ở thành phố. Vài năm sau, chồng tôi trở thành giám đốc của một xí nghiệp. Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xầm xì bàn tán những lời không hay về chồng tôi.30 tuổi, em lập gia đình với một cô gái trong thôn.Năm tôi 40 tuổi, cuộc hôn nhân tưởng như mĩ mãn của tôi đổ vỡ vì sự xuất hiện của một người đàn bà khác. Em vứt hết chuyện gia đình đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay, nghiệt ngã.
    ..........Rồi một ngày, cả hai chúng tôi đều già nua, tóc bạc gần hết mái đầu, em ngối bên tôi nhắc lại chuyện xưa. Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải lội hơn hai tiếng mới có thể đến trường. Một hôm, em làm mất chiếc giày. Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới, tôi đã nhường cho em đôi giày của mình.Và cứ thế, một ngày hơn 4 tiếng đi về chân tôi phồng rộp lên và rướm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng.Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt.
    Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc.
    Năm ấy em chỉ vừa lên 5!
    [​IMG]
    Được niin sửa chữa / chuyển vào 12:57 ngày 15/01/2009
  10. oldtimer

    oldtimer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2007
    Bài viết:
    1.900
    Đã được thích:
    0
    Hay ! wua hay, tui suýt khóc theo nà...

Chia sẻ trang này