1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một câu chuyện về tình yêu và cuộc sống

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hoa_mua_ha, 19/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện của Ngocboi hay quá! Vote 5* cậu nhé!
  2. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN VỀ MÓN QUÀ TẶNG
    Một cô bé đem tặng cho hai người bạn trai hai tờ giấy trắng, có hai cách để xem tờ giấy đó viết gì: cách thứ nhất là đem hơ lên ngọn lửa để nhìn thấy được chữ, cách thứ hai là đem ngâm vào nước. Sáng hôm sau 1cậu đến lớp lắc đầu, cậu thứ hai mang đến tờ giấy có chữ VICTORY. Và hai tờ giấy đã được viết bằng nước rửa chén và cách duy nhất để xem là ngâm vào nước. Cô bé hỏi tại sao cậu lại đem ngâm vào nước, cậu trả lời đem ngâm nước trước nếu không phải thì mới đem phơi khô rồi đem hơ trên ngọn lửa sau.
    Cuộc sống đôi khi phải chọn con đường vòng để đi.
    Thật thế sao? Thế thì mình đi đường vòng cái nhỉ?
  3. bonghoa

    bonghoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    2.294
    Đã được thích:
    0
    Tìm cái mình thích Tại buổi lễ tốt nghiệp của Trường đại học Stanford vào ngày 12-6-2005, Steve Jobs - người đồng sáng lập Hãng Apple với dòng máy Macintosh đầy thăng trầm và gần đây là loại máy iPod nổi tiếng - đã có một bài nói chuyện rất cảm động và hàm súc với sinh viên...
    Tôi vào Đại học Reed được sáu tháng thì bỏ nhưng vẫn ở trong trường đến 18 tháng mới thật sự nghỉ học. Tại sao tôi bỏ học?
    Mọi chuyện bắt đầu từ trước khi tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một sinh viên cao học trẻ, chưa lập gia đình. Bà quyết định trao tôi làm con nuôi người khác. Bà rất muốn tôi được những người đã tốt nghiệp đại học nhận nuôi nên thu xếp để trao tôi ngay lúc mới sinh cho một luật sư và vợ. Những ngày cuối họ lại quyết định muốn nuôi con gái.
    Một hôm nửa đêm, họ nhận được cú điện thoại: ?oLà con trai, ông bà có muốn nhận không??. Họ bảo: ?oCũng được?. Mẹ đẻ tôi sau này mới biết má tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học, còn ba tôi chưa bao giờ học xong bậc phổ thông. Bà từ chối ký giấy tờ cho con nuôi và chỉ mấy tháng sau mới chịu ký sau khi ba má tôi hứa sẽ cho tôi học đại học.
    Mười bảy năm sau tôi đi học đại học thật. Nhưng tôi lại ngây ngô chọn một trường cũng đắt chẳng kém Stanford nên ba má tôi phải dùng hết tiền dành dụm cả đời lao động để trả học phí cho tôi. Sau sáu tháng, tôi không thấy ý nghĩa gì trong chuyện đó, tôi không biết mình muốn gì, trường đại học có giúp tôi định hướng cuộc đời hay không.
    Thế mà tôi lại ngồi phung phí hết tiền của ba má phải dành dụm suốt đời. Cho nên tôi quyết định bỏ học và tin tưởng mọi việc rồi sẽ ổn. Lúc đó tôi hơi hoảng nhưng nhìn lại, đấy là một trong những quyết định đúng đắn nhất của tôi. Giây phút tôi bỏ học, tôi có thể khỏi vào các lớp tôi không thích và xin vào những lớp trông có vẻ hấp dẫn.
    Lúc đó không có gì là lãng mạn. Tôi không có phòng trong ký túc xá nên phải ngủ dưới sàn phòng của bạn, tôi thu gom vỏ chai Coca, nhận 5 xu mỗi chai để mua thức ăn và mọi tối chủ nhật đi bộ hơn 10 cây số đến đền Hare Krishna để được ăn một bữa thỏa thích. Thế nhưng hầu hết những gì tôi tình cờ học bằng cách theo tính tò mò và trực giác hóa ra là vô giá sau này. Xin kể một ví dụ:
    Đại học Reed lúc đó dạy môn nghệ thuật viết chữ đẹp có lẽ là tốt nhất nước. Ở khắp trường, mọi bích chương, mọi nhãn dán trên tủ đều được viết theo lối chữ nghệ thuật. Vì tôi bỏ học và không phải học các lớp thông thường nên tôi quyết định học môn này. Tôi học về chữ có chân và chữ không chân, về khoảng cách giữa các mẫu tự trong các từ khác nhau, về nghệ thuật in ấn. Tất cả có vẻ đẹp thật tinh tế mà khoa học không thể nắm bắt và tôi thấy môn học thật lôi cuốn dù không chút mảy may hi vọng sẽ áp dụng kiến thức này vào cuộc sống mai sau.
    Nhưng 10 năm sau, khi chúng tôi thiết kế chiếc máy Macintosh đầu tiên, mọi kiến thức cũ lại quay về với tôi. Chúng tôi quyết định đưa hết vào chiếc máy Mac - là chiếc máy vi tính đầu tiên có kiểu chữ đẹp. Nếu tôi không dự khóa học đó ở đại học, máy Mac sẽ không bao giờ có các kiểu chữ phong phú hay font chữ cân đối và vì Windows chỉ sao chép máy Mac, có lẽ không chiếc máy vi tính nào sẽ sử dụng font chữ đa dạng. Nếu tôi không bỏ học, có lẽ tôi không bao giờ vào học khóa chữ đẹp kia và có lẽ máy tính sẽ không sử dụng font chữ đa dạng như ngày nay.
    Dĩ nhiên bạn không thể liên kết sự việc với số phận còn ở đằng trước nên bạn phải tin rằng mọi sự việc ngày nay đều có mối liên hệ đến tương lai bạn. Bạn phải tin vào một điều gì đó - lòng gan dạ, số mệnh, đời hay nghiệp, sao cũng được. Cách nhìn này chưa bao giờ làm tôi thất bại, đã tạo ra mọi sự khác biệt trong đời tôi.
    Tình yêu và mất mát
    Tôi là người may mắn - tôi tìm được điều mình thích làm ngay khi còn trẻ. Steve Wozniak và tôi khởi sự Apple trong gara nhà ba má tôi lúc tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc cật lực và trong vòng 10 năm Apple đã phát triển từ chỗ chỉ có hai đứa chúng tôi thành một công ty 2 tỉ với hơn 4.000 nhân viên. Năm trước đó, chúng tôi vừa tung ra thị trường chiếc máy Macintosh và tôi vừa tròn 30 tuổi thì bị sa thải.
    Sao lại bị sa thải từ công ty do chính mình sáng lập nên? Khi Apple phát triển, chúng tôi thuê một người chúng tôi nghĩ là rất có tài để cùng điều hành công ty với tôi. Những năm đầu mọi chuyện tốt đẹp nhưng dần dà tầm nhìn về tương lai của chúng tôi bắt đầu khác biệt. Khi chúng tôi bất đồng ý kiến, hội đồng quản trị theo bên kia nên tôi bị cho ra rìa ở tuổi 30. Tâm điểm của cả đời tôi biến mất, mọi việc dường như sụp đổ.
    Trong nhiều tháng liền tôi không biết mình phải làm gì. Tôi cảm thấy mình đã làm thế hệ doanh nhân trước tôi thất vọng - tôi đã làm rơi cây gậy chạy tiếp sức họ chuyển giao cho tôi. Nhưng dần dà tôi hiểu ra mình vẫn còn yêu thích những gì đang làm. Sự việc ở Apple không mảy may thay đổi điều đó. Tôi bị chối bỏ nhưng tôi vẫn còn đam mê. Thế là tôi quyết định bắt đầu lại từ đầu. Lúc đó tôi không thấy nhưng hóa ra bị Apple sa thải là điều tốt đẹp nhất cho tôi. Gánh nặng phải tiếp tục thành công được thay bằng sự nhẹ nhõm của người mới khởi nghiệp. Tôi được giải thoát để bước vào giai đoạn sáng tạo nhất đời tôi.
    Năm năm sau đó tôi thành lập Công ty NeXT và sau đó là Pixar, biết yêu là gì rồi lập gia đình với vợ tôi ngày nay. Pixar sáng tạo bộ phim hoạt hình bằng máy tính đầu tiên - Toy Story và ngày nay là xưởng phim hoạt hình thành công nhất thế giới. Sự đời hóa ra cũng khá bất ngờ, Apple mua lại NeXT, tôi quay lại Apple và kỹ thuật chúng tôi triển khai ở NeXT trở thành đòn bẩy vực dậy và giúp Apple hồi sinh.
    Tôi tin chắc những điều này đã không xảy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Đó là liều thuốc đắng nhưng cần thiết. Đôi lúc đời quăng quật bạn nhưng đừng nản chí. Tôi tin rằng điều giúp tôi đi tiếp là tôi yêu thích những gì mình làm. Bạn phải tìm ra điều bạn thích - cả trong công việc lẫn trong tình yêu.
    Công việc của bạn sẽ chiếm phần lớn cuộc đời bạn nên cách duy nhất là phải thật sự thỏa lòng là mình đang làm điều mình tin là có ích. Nếu bạn chưa tìm ra, hãy cứ tìm tiếp. Đừng buông xuôi. Cũng như mọi chuyện liên quan đến con tim, bạn sẽ biết khi nào bạn tìm ra. Đừng buông xuôi.
  4. _godfather_

    _godfather_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    2.235
    Đã được thích:
    0
    Ngày xửa ngày xưa tại một khu vườn rừng có một anh thợ săn rất giỏi,mọi thú vật đều sợ anh ta,trong khu vườn có một con gấu rất to,con gấu cũng rất sợ anh ta,và luôn tránh xa anh ta,nhưng vì khu vườn không rộng lắm nên một ngày kia,khi anh thợ săn đi săn đã gặp con gấu.Cà con gấu lẫn anh thợ săn đều rất sợ hãi.Anh thợ săn đưa cái giáo ra trước mặt con gấu,con gấu hoảng loạn quá giật lấy cái giáo và kéo lại,nhưng vì quá hoảng loạn,nó lại đâm thanh giáo trúng tim mình mà chết.
    ......................... Ai nói cho tôi biết ý nghĩa của câu chuyện-tôi mời đi uống cafe



    #BIGCHAR {background: & strDefaultFontColor &; color: DCDCDC; font-size: 16pt; font-family:Arial; } Thân
  5. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    Xin mạn phép _godfather_
    Sợ hãi có nghĩa là đã tự cầm giáo giết chính mình.
    Trước đối thủ dù có sợ vẫn phải tỏ ra mình có cái đầu bằng kim cương.
    Được hoa_mua_ha sửa chữa / chuyển vào 18:05 ngày 31/07/2005
  6. dau_gau

    dau_gau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2005
    Bài viết:
    175
    Đã được thích:
    0
    Tớ thấy câu chuyện này rất hay và có chút j đó hợp ^_^ với box tâm sự mình, các bạn đọc thử nhé
    Sức mạnh của lời nói​

    Một bầy ếch đi dạo trong rừng, thật kô may có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo 2 con ếch xấu số lên. Chúng thử rất nhiều cách khác nhau nhưng đều thất bại, cả bầy ếch nói với 2 chú ếch xấu số rằng kô còn cách nảo để cứu chúng cả.
    Hai con ếch vẫn cố hết sức nhảy khỏi hố, những con ếch còn lại nói với chúng rằng : đừng cố sức làm gì vô ích, kô còn hy vọng gì đâu, hãy giữ sức sống được bao lâu thì sống thôi.
    Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.
    Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Con ếch bảo nó bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.
    Lời nói của chúng ta có một sức mạnh to lớn. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể ghết chết một người trong cơn tuyệt vọng.
    Hãy cẩn trọng với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời huỷ diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó, nên đáng quý thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
    Được dau_gau sửa chữa / chuyển vào 22:14 ngày 31/07/2005
    Được dau_gau sửa chữa / chuyển vào 22:16 ngày 31/07/2005
  7. _godfather_

    _godfather_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    2.235
    Đã được thích:
    0
    ---------------------------------
    Oh!Trong bất cứ trường hợp nào thì sự sợ hại,nóng giận,vội vàng đều làm hại đến ta!tớ nhớ có một câu tương tự như thế này"bạn đừng bào giờ làm một việc gì khi bạn đang nóng giận,cũng nhứ người thuyền trưởng ko bao giờ đi biển khi biển đang có bão"!nhưng nếu ý nghĩa của câu chuyện chỉ dừng ở đó thì chứng tỏ nó chẳng đáng giá một buổi cafe,nó chẳng đáng giá là cầu nối giữa những kẻ đồng điệu!!!
    Thân
  8. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    _Godfather_, mình không biết một buổi cà fé đáng giá bao nhiêu và phải như thế nào mới làm được người đồng điệu với đằng ấy, còn đối với Hoa thì chỉ riêng việc cậu góp vui vào cho box Tâm Sự một câu chuyện đã đủ để coi cậu là người đồng ý tưởng với tớ rồi. Thôi thì tài hèn không đáng được mời đi thưởng ngoạn cafe cùng đằng ấy, mình xin phép được mời cậu một cốc bia cá gỗ nhé! Đằng ấy cảm cái sâu xa của câu chuyện theo hướng nào thì hé lộ ra cho anh em bên này biết với! Thân
  9. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Giành giật gì thì cũng chỉ nên đủ thôi cậu ạ...không nên quá đà mà hại đến thân...nên buông đúng lúc thì hơn...
  10. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Tớ hiểu mà, qua câu chuyện của cậu tớ càng hiểu giá trị của đôi vai mình hơn...... Thân!

Chia sẻ trang này