1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một câu chuyện về tình yêu và cuộc sống

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hoa_mua_ha, 19/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Thiên sứ của tình yêu
    Bình bị bệnh rất nặng, mấy bác sỹ khám, nói chỉ còn sống hai tháng nữa. Bình rất đau khổ, rất đau lòng, anh không thể bỏ được người vợ đẹp như hoa như ngọc ?" Tú Na, lại còn hai đứa con trai nhỏ dại. Anh không thể bỏ đi như thế, không phải cho mình mà là cho họ.
    Qua mấy tuần, cuối cùng anh cũng gặp được vị bác sỹ danh tiếng. Bình được ông chữa, thần kỳ đã khỏi được ác bệnh, ba tháng sau thì lại như xưa. Một năm sau anh lại đảm nhận cương vị công tác của mình như người thường. Cả nhà tràn ngập trong niềm vui hạnh phúc chưa từng có.
    Bỗng một hôm Tú Na ngần ngừ nói với Bình: ?oEm chợt thấy không thể yêu anh được nữa, chúng mình hãy chia tay nhé. Em vốn định nói với anh từ trước, nhưng thấy anh còn bệnh... ?o.
    Bình không còn tin vào tai mình: ?oHay là em sợ bệnh của anh sẽ làm lây em, nhưng ngày đó quả là rất đáng ngại, rất đáng sợ, nhưng bệnh của anh nay đã khỏi hẳn rồi, em sao lại phải lo lắng thế??.
    Tú Na lạnh nhạt trả lời: ?oAnh không biết đáy, mười năm nay tôi chưa từng yêu anh, trong lòng tôi duy chỉ có một người, đó là mối tình đầu của tôi?.
    Bình gục đầu, mặt trắng bệch đau khổ nói: ?oSớm biết có ngày hôm nay, anh thà chết luôn từ ngày ấy, sẽ chẳng bao giờ phải nghe câu nói này. Anh đã vì em mà phải sống, thế mà em lại chưa từng yêu tôi, trời ở đâu đây??.
    Sau khi Bình và Tú Na chia tay, cuộc sống của hai đứa trẻ rất khốn khổ. Từ đó anh cũng không gặp lại Tú Na, cũng không can thiệp vào cuộc sống mĩ nãm hạnh phúc của cô, vì trong sâu thẳm anh cũn rất yêu cô.
    Lại một năm qua đi, một hôm Bình gặp một cô gái trẻ xinh đẹp - Tiểu Thiến. Tiểu Thiến không chỉ thông minh, xinh đẹp mà cũng rất nhiệt tình độ lượng. Sau khi hai người biết nhau, - Tiểu Thiến thường tới nhà tất bật giúp anh lo lắng việc trong nhà, hai người rất tâm đầu ý hợp. Không lâu sau, Tiểu Thiến chủ động đề nghị kết hôn. Bình do dự không quyết, trong lòng anh chỉ có Tú Na, mặc dù cô đã vứt bỏ anh.
    Cuối cùng anh không phản đối đề nghị của Tiểu Thiến, cùng cô tới giáo đường làm hôn lễ.
    Một hôm sau hai năm, Bình bỗng gặp một anh bạn lâu chưa thấy mặt. Anh bạn vô cùng nhiệt tình mời Bình đi uống cà phê ở gần đó, hai người nói chuyện phiếm rất lâu, chợt nói đén Tú Na: ?o Tú Na thực ra không phải giới nữ nhi, tôi rất kính trọng cô ấy?. Bình đầy nghi hoặc, mơ mơ hồ hồ hỏi: ?oAnh nói sao cơ??.
    ?oSao cơ? Sao anh cứ như người trong trống vậy?? ?" Anh bạn học kinh ngạc hỏi, ?oTrước khi anh bị bệnh Tú Na đã bị u dạ dày giai đoạn cuối, cần phải chữa trị gấp, nhưng cô ấy bỏ điều trị để lấy tiền cứu anh. Lúc cô ấy lâm chung, cô lại dùng trái tim của mình để cứu một cô gái bị phù tim nặng. Sau khi cô gái đó bình phục, vì báo đáp ơn cứu mạng, thề sẽ nuôi dưỡng hai đứa trẻ của cô ấy. Anh không cảm thấy Tiểu Thiến rất bất ngờ sao??.
    ?oTú Na chết rồi sao? Không, không thể...? Bình đau dớn không muốn sống, khóc lớn. ?oNhưng ai nói với anh vậy??.
    Người bạn học thở dài đau khổ: ?oTiểu Thiến vốn là của tôi...?.
  2. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    Một ngày đẹp trời nọ,THỎ đang tung tăng trong một cánh rừng thì gặp đúng ngay chị HƯOU đang tằn mằn tẩn mẩn se điếu CẦN SA ....
    Thấy vậy THỎ liền nói:
    -Chị Hưou , sao chị lại tìm vui vùi chôn di tương lai với ba cái thứ ấy .... chị xem, trời xanh, nắng ấm .... chị theo em
    chạy quanh rừng tìm thú vui thiên nhiên!.
    Nghe xong, chị HƯOU chợt nghĩ lại rồi quăng đi điếu CẦN SA chạy theo THỎ ....
    THỎ và HƯOU đang tung tăng thì đụng ngay anh HEO RỪNG đang lui cui với ống chích và muỗng nước chuẩn bị "phóng" một liều HEROIN ... Thấy vậy THỎ liền nói:
    -Anh Heo , sao anh lại tìm vui vùi chôn đi tương lai với ba cái thứ ấy ....anh xem, trời xanh, nắng ấm .... anh theo em và chị Hươu chạy quanh rừng tìm thú vui thiên nhiên!.
    Nghe xong, anh HEO chợt nghĩ lại rồi quăng đi ống chích chạy theo THỎ ....
    THỎ, HƯOU, và HEO đang tung tăng thì đụng ngay anh SƯ TỬ đang lui cui với tấm kiếng nhỏ, dao lam, và ống hít chuẩn bị hít một hơi COCAINE .... Thấy vậy THỎ liền nói :
    - Anh Sư Tử , sao anh lại tìm vui vùi chôn đi tương lai với ba cái thứ ấy .... anh xem , trời xanh, nắng ấm .... anh theo em, chị Hươu, và anh Heo chạy quanh rừng tìm thú vui thiên nhiên!
    Nghe xong, anh SƯ TỬ nhẹ nhàng để kiếng nhỏ, dao lam, ống hít xuống...
    rồi bất chợt giơ tay trái ra thộp cổ THỎ giở lên cao ...
    tay phải nắm lại, cong cùi chỏ chuẩn bị cho THỎ một quả trời giáng thì chị HƯOU vội lên tiếng can ngay:
    -Anh Sư Tử , Thỏ tốt .... cho mình lời khuyên phải ... sao anh lại nỡ lòng nào ra tay đánh THỎ;
    HEO góp lời :
    - Ừa, chị Hươu nói đúng đó, anh Sư Tử ... anh tha cho Thỏ!
    SƯ TỬ xoay qua trợn mắt nhìn HƯOU và HEO :
    - ****** tụi bay không có biết ....
    Ðâu phải đây là lần thứ nhất .... tao bị nó lừa một lần rồi ... nó rủ .... tao cũng chạy theo nó vòng vòng như thằng khùng ... mệt bỏ mẹ!!! ...
    Cứ mỗi lần nó phê thuốc "lắc" thì gặp ai mà nó không rủ !!!

  3. nuhongvang

    nuhongvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/08/2005
    Bài viết:
    245
    Đã được thích:
    3
    Hoa_mua_ha, tớ vote cho cậu 5* đấy, ha ha ha, đang buồn buồn lang thang vào đây cười 1 trận thật sảng khoái.
  4. pbtbiennho

    pbtbiennho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    1.805
    Đã được thích:
    0
    Chị cũng vậy, cười tít cả mắt, như thế này này , nhưng HMH thì chị đã vote từ đầu rùi còn gì.... hề hề.... Tặng hoa cho em vậy
  5. mactoc

    mactoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    2.339
    Đã được thích:
    0
    12h đêm, tiếng chuông điện thoại reo, cậu đi cấp cứu rồi cháu ơi, đến ngay BM đi.
    Vội vàng, hoảng hốt, lo lắng...........bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn thôi. Đến BM, mọi người đã có mặt đông đủ. Cậu gọi cháu "cho cậu xin lỗi, cố gắng chăm sóc gia đình nhé cháu". Cháu không trách cậu đâu, không giận cậu đâu. Dù trước kia, đã có lúc cháu rất oán cậu khi cứ ngày 25 hàng tháng cậu ngồi ở nhà chờ cháu lĩnh lương về đưa hết cho cậu. Từ 3 năm nay đi làm, chưa bao giờ cháu được tự tiêu vào đồng lương của mình 1 lần. Bố mất sớm, mẹ lại không công ăn việc làm, chị gái thì lỡ dở, em trai thì lông bông, cháu phải làm sao đây. Ngập trong nợ nần, họ dẫn chúng đến nhà doạ nạt ép trả nợ, nhà cháu còn gì đâu ngoài 2 bàn tay trắng. Cháu đã nhiều lần khóc, uất nghẹn nhưng cháu vẫn cam chịu, chẳng thể làm gì. Cậu đứng lên trả giúp một ít, lúc đó cháu biết ơn cậu nhiều lắm, như một vị cứu tinh của cả gia đình thoát khỏi sự sợ hãi, sự tủi nhục. Cách cậu đòi lại số tiền như thế cháu cũng không dám trách. Nhưng, cậu ơi, cháu cũng đã lớn, cũng có nhiều mối quan hệ, cháu cũng cần phải có tiền để tiêu. Lương về đưa hết cho cậu hầu mong một sự bình yên. Hoàn cảnh đã buộc cháu phải lăn lộn kiếm thêm để phụ cấp cho gia đình.
    Đã 3 năm trôi qua, ngày hôm đó, nghe tin cậu bệnh nặng, cháu thương cậu lắm. Giờ đây, khi gần rời xa cái thế giới này, cháu biết cậu thương chị em cháu, thương cháu nhưng chẳng thể làm gì được nữa rồi. Cháu không giận cậu nữa đâu, cháu cầu xin ông trời hãy phù hộ, hãy giúp đỡ cậu cho khỏi cơn hoạn nạn này
    Cháu không khóc được, đút cho cậu từng thìa cháo cuối cùng mà lòng quặn đau. Cháu đọc được trong ánh mắt cậu sự tiếc nuối cuộc sống này, sự ân hận đối với cháu xen lẫn với sự tự hào về cô cháu gái ngoan và đảm đang. Cậu yên tâm đi nhé, cháu sẽ lo lắng được cho gia đình cháu, cho mẹ, cho chị và cho em cháu.
    "Cháu ơi, mở đèn lên đi, sao tối thế này"
    "Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng mà cậu, cậu sao thế, cháu gọi bác sĩ nhé, cậu đợi cháu"
    "Thôi cháu ơi, nhiều người gọi cậu quá, cậu đi đây"
    ..............
    "Hoa ơi, dậy đi con" , tiếng chuông điện thoại báo bố đã ra đi, "Bố vừa gọi em mà, sao đã đi được"
    Tặng cậu một chùm hoa sữa mà cậu rất yêu thích.
    Được mactoc sửa chữa / chuyển vào 10:22 ngày 05/10/2005
  6. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    Các bạn đã đọc tập truyện ngắn Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ của Nguyễn Ngọc Thuần Chưa? Nhẹ nhàng và trong sáng, cuộc sống được thể hiện dưới cái nhìn của một cậu bé 10 tuổi với những khám phá ngộ nghĩnh, đáng để bắt đầu ngày mới bằng những mẩu chuyện này.
    ...............................................................
    (Lời bình của Phan Thị vàng Anh) ....
    1. Tôi nghĩ rằng tôi rất may mắn khi được đọc sơ khảo cuộc thi này, và trong số hơn 200 bản thảo dự thi, tôi lại được giao cho đọc bản thảo này.
    Truyện về một thế giới của cả trẻ con lẫn người lớn, được kể lại trong giọng kể của một cậu bé 10 tuổi. Và con mắt của cậu bé ở đây cũng như thể một tấm gương, có độ trong đặc biệt, làm người lớn đọc vào mà cảm động và... buồn, vì gương của mình đã đục bớt.
    Ðây là một lối viết rất lạ, có mơ màng rất đẹp như Hoàng Tử Nhỏ, mà lại vẫn đầy những chi tiết thực tế của trẻ con, hệt như tranh trẻ con vẽ, đan vào nhau, rất nhuần nhuyễn. Lâu nay, truyện thiếu nhi của chúng ta thiếu sự mơ mộng có căn cứ, cũng như thiếu sự thực tế đầy mơ mộng. Ở tác phẩm này, tôi được gặp cả hai yếu tố trên.
    Bố cục truyện tưởng như rời mà rất chặt, cảm tưởng như tác giả tung cuộn len lên cao, sợi len kéo dài, rồi ta gặp lại được cuộn len ở một đầu nào đó của câu chuyện, làm cho câu chuyện được gói lại. Cái kỹ thuật tung xa để bắt gọn lại như thế này có lẽ là cái rất thiếu trong các sáng tác của nước mình.
    Cái lấn cấn duy nhất của tôi, có lẽ một phần vì ganh tị, là vì sao lại có người VN viết được theo lối này, viết được như thế này?
    Tôi xin chấm bản thảo này A1, mà vẫn muốn thêm vào một cái gì đó, A1* chẳng hạn. Phan Thị Vàng Anh Về bản thảo "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ", 2002
  7. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    Bắt đầu nhé!
    Chuyện 1: Những âm thanh đẹp nhất
    Năm nay tôi 10 tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể quen thằng Tí và chọn nó làm bạn thân nếu tôi không ra đời?
    Cũng theo lời bố tôi nói, một đứa trẻ khi ra đời, bà mụ sẽ đập đập vào mông gọi nó dậy. Khi còn nằm trong bụng mẹ, nó ngủ. Có nhiều đứa phải đánh đến bốn năm cái, thật buồn cười vì nó cứ tưởng vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ.
    Tôi là một trường hợp như vậy. Tôi ngủ rất say. Bà mụ phải đánh đến bảy lần. Mẹ tôi nói những đứa như vậy rất lì và hình như tôi cũng thấy đung đúng. Ở lớp, tôi nói xạo tụi bạn, bà mụ đánh tôi đến năm mươi chín lần!
    - Trời ơi, cái mông mày phải sưng to lắm. - Chúng trợn mắt tròn lên.
    Hôm sau chúng khoe với tôi, mẹ chúng nói, bà mụ đánh chúng đến một trăm cái. Có đứa còn nói hai trăm. Thật không tưởng tượng nổi cái mông. Con Hồng mít ướt đụng một chút là khóc nhè còn dám nói đến bốn trăm cái. Chúng tôi cười ồ lên. Thằng Toàn thành thật nói: "Tao có hai cái à". (Hồi nãy nó nói hai trăm). Ðứa khác thì ba cái, bốn cái, còn con Hồng mới đẻ ra đã khóc rồi. Hai con mắt nó mở to lên, thế là nó khóc. Bà mụ rảnh tay, không phải nhọc công.
    Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bạn sẽ biết về mình lúc mới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu kí? Khi ngủ, bạn khóc mấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôi muốn nói với bạn một điều, chúng ta phải bí mật. Chuyện đó phải riêng tư. Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy. Và còn một điều nữa, bạn phải tăng số lần bà mụ đánh lên, bởi vì như bố tôi nói, chúng ta không bao giờ có cơ hội được bà mụ đánh lần thứ hai. Chúng ta chỉ được khóc một lần khi chào đời, một cái khóc dễ thương nhất. Bố tôi vẫn nhớ mãi cái ngày tôi khóc. Tức cái ngày tôi chào đời. Mẹ tôi nói: "Anh ơi! Hình như em sắp sinh em bé". Bố tôi hoảng hốt ẵm mẹ đặt lên xe rơm. Ngặt một nỗi, con bò không có ở đó. Bố đã nhờ cậu tôi dắt nó đi ăn cỏ. Thế là một mình, bố kéo xe xuống thị xã. Dọc đường, mẹ cắn rơm chịu đau không la một tiếng. Bố tôi nói: "Em cứ la lên, không sao cả!". Mẹ vẫn không la. Bố nói mẹ là người cừ nhất!
    Khi kể cho tụi bạn nghe chuyện này, chúng cũng bảo mẹ chúng không la. Các bạn đừng cho là chúng nói xạo nhé. Mà phải cho đó là một điều bí mật. Những điều bí mật sẽ cho chúng ta nhớ mãi, không quên.
    Và mọi chuyện như tôi đã kể, bà mụ đánh tôi bảy cái. Bố thốt lên sung sướng: "Trời ơi, con trai. Cái thằng này nó lì lắm đây! Sao tôi ghét nó quá". Nói rồi ông hôn vào cái miệng đang khóc của tôi. Ông còn áp tai vào cái miệng đang khóc của tôi. Mặc cho người ông dính đầy đất cát cùng những giọt mồ hôi của ông nhỏ vào mặt tôi. Bố tôi nói, chưa bao giờ bố thấy tôi xinh đẹp như vậy. Những ngày làm việc vất vả trên đồng, bố không ngớt tưởng tượng về tôi. Bố nghĩ mặt tôi sẽ dài lắm. Cái miệng thì thật to. Ðôi tay săn chắc. Bố đã nuôi sẵn một con bò dành cho tôi cỡi rồi mà. Nhưng eo ôi, cái tay tôi bé xíu. Da thịt tôi mỏng tanh. Bố lấy tay tôi đặt lên mặt bố, rồi bố cứ nằm im như vậy. Bố nói, chưa bao giờ có một bàn tay bé xíu đặt lên mặt bố. Bé lắm. Bé khủng khiếp. Nhìn thấy tôi, bố cứ tưởng tượng như đang lạc vào xứ sở của người tí hon. Mà ở xứ sở của người tí hon thì người ta không vội vàng được. Ví như từ nhà đến trường, bạn đi vèo một cái là xong. Ở người tí hon thì không phải vậy, họ phải đi một năm. Họ không vội vàng được. Trước một đứa bé, cũng như xứ sở người tí hon, bố không vội vàng được. Muốn ẵm tôi lên, bố phải từ từ. Bố nói, ẵm một đứa bé còn mệt hơn cày một đám ruộng. Bởi vì đám ruộng bạn có thể sửa chữa nó, còn đứa bé thì không. Nó cũng không biết nói: "Ối tôi đau quá. Con kiến nó cắn mông tôi!".
    Vậy đó, cái ngày tôi chào đời. Và bố muốn được nghe tôi khóc. Buổi tối, bố phải đi nhẹ chân - một nỗi khổ của bố. Bố tôi khỏe lắm, cái gì chạm phải tay ông đều kêu rổn rảng. Muốn đi nhẹ là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng vì tôi, bố đã tập dần. Bố nói, giấc ngủ của đứa bé đẹp hơn một cánh đồng. Ðêm, bố thức để được nhìn thấy tôi ngủ - cánh đồng của bố. Bố rất tiếc không được biết bà mụ đánh bố bao nhiêu cái, bố có hay khóc không? Ông bà nội tôi mất sớm. Khi đó bố còn rất nhỏ nên chẳng được nghe ai kể lại. Những người thân trong gia đình là những người nhớ về mình nhiều và đầy đủ nhất. Những người giữ bí mật của mình.
    Ngày tôi ra đời, bà mụ hỏi bố:
    - Ðặt tên cậu ấm là gì nào?
    Cậu ấm có nghĩa là một cậu bé sung sướng. Bà muốn tôi được sung sướng.
    Bố tôi choàng dậy:
    - Ừ nhỉ, sao tôi quên khuấy mất. Tôi cứ tưởng tượng về nó mãi, đâm quên.
    Theo bố tôi, cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình. Mẹ là cái tên chung cho tất cả những ai làm mẹ. Khi ai đó gọi mẹ ơi, tức mình hiểu người phụ nữ đó đã làm và yêu thương những công việc giống mẹ mình. Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất, bao giờ cũng dịu dàng. Một người tên Dũng, mình sẽ nghĩ không phải là con gái. Người tên Loan, sẽ không phải là con trai. Khi mình lớn, cái tên vẫn đi theo. Mình sẽ giữ nó như một kỷ niệm về người bố và người mẹ. Ðó cũng là tình cảm ưu ái mà bố mẹ muốn dành cho.
    Bố tôi nói với bà mụ:
    - Tôi muốn nó một cái tên thật hùng dũng.
    - Vậy tên Dũng nhé!
    - Tôi muốn nó phải thông minh nữa.
    - Vậy thì Trí Dũng.
    - Tôi còn muốn nó phải có hiếu nữa kia.
    Và cuối cùng cái tên của tôi cũng được đặt xong. Một cái tên thật dài nhưng tôi luôn nhớ.
    Bố tôi nói:
    - Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.
    Bạn tên gì vậy? Có khi nào bạn hỏi bố mẹ tại sao bạn lại có cái tên đó không? Tôi tin rằng bạn sẽ được nghe một câu chuyện thật dài về nó. Ðó là một bí mật về bạn. Một bí mật mà chỉ bố và mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới biết tại sao một cái tên lại là một tiếng nói đẹp đẽ nhất.
    2.Ghét cái răng khểnh
    Tôi có một cái răng khểnh. Khi đến trường, tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào. Mỗi lần tôi cười chúng cứ chỉ vào đó:
    - Ha ha, bừa cào kìa! Mày cho tao mượn về chải chí đi!
    Từ đó, tôi không dám cười nữa. Tôi rất đau khổ. Tôi ghét những đứa có hàm răng đều. Chúng còn chỉ vào mặt tôi nói: "Đó là vì mày không chịu đánh răng. Những người đánh răng, răng mòn đều".
    Một hôm, bố tôi hỏi:
    - Sao dạo này bố không thấy con cười?
    Tôi nói:
    - Tại sao con phải cười hả bố?
    - Ðơn giản thôi. Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ. Khuôn mặt đẹp nhất là nụ cười.
    - Nhưng khi con cười sẽ rất xấu xí.
    - Tại sao vậy? Bố ngạc nhiên. Ai nói với con?
    - Không ai cả, nhưng con biết nó rất xấu, xấu lắm bố ơi!
    - Bố thấy nó đẹp. Bố nói nhỏ con nghe nhé! Nụ cười của con đẹp nhất!
    - Nhưng làm sao đẹp được khi nó có cái răng khểnh?
    - Ái chà! Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm! Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Ðáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.
    Tôi biết một điều bí mật về cô giáo: cô có cái mũi hồng hơn những người khác. Và tôi đã nói điều đó cho cô hay. Cô ngạc nhiên lắm.
    - Thật không? Cô trợn mắt.
    - Em nói thật! Mũi cô rất hồng. Em còn phát hiện một điều nữa, khi trợn mắt, mắt cô thật to. Những người có con mắt nhỏ không làm được như vậy đâu. Bố em nói đó là một điều bí mật. Cô đừng nói cho ai biết nhé. Khi cô nói điều bí mật ra, cô sẽ quên cái mũi cô ngay.
    - Vậy à! Em có nhiều điều bí mật không?
    - Dạ có. Nhưng em sẽ không kể cho cô nghe đâu. Em sợ em sẽ quên nó.
    - Không sao đâu. Khi em kể điều bí mật cho một người biết giữ bí mật thì bí mật vẫn còn. Khi gặp cô, em sẽ nhớ là có hai người cùng giữ chung một bí mật.
    Và tôi đã kể cho cô nghe bí mật của tôi. Tôi cũng muốn kể cho các bạn nghe nữa, vì như vậy các bạn sẽ giữ giùm tôi một điều bí mật; khi tôi và bạn gặp nhau, bạn sẽ nhớ bí mật đó. Chuyện là như vầy: ngày xửa ngày xưa ở một khu làng nọ, có một đứa bé luôn cười suốt ngày. Các bạn biết tại sao không, tại vì nó có một cái răng khểnh!
  8. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    3.Thương nhớ ngón tay
    Chú Hùng là người cùng làng hay sang nhà tôi uống trà với bố. Chú có cái hàm to, bạnh ra như một con cọp. Chú khỏe lắm. Chú có thể chạy bộ nhiều tiếng đồng hồ mà không mệt. Những buổi sáng, chú hay chui đầu vào cái mền tôi đang đắp hỏi:
    - Có ai ở nhà không?
    Tôi nói:
    - Có, có...!
    - Sao tui không thấy ai mở cửa vậy cà. Hình như đi vắng phải không? Chú gầm ghè.
    Tôi nói:
    - Tui cũng không biết nữa chú hai ơi!
    - Vậy ai lên tiếng với tôi vậy cà?
    - Ðó là cái nhà. Tui là cái nhà đây!
    Chú rờ rờ lên người tôi:
    - Vậy cái cửa sổ đâu? Sao tui tìm hoài không thấy cái chốt hè! Ô! Ðây có phải là cái chốt không?
    Tôi hét lên:
    - Không phải, đó là con cu!
    Hai chú cháu ồ lên cười. Tôi ôm lấy cổ chú và cứ như thế, chú đi thẳng ra bàn, không hề vịn tôi. Chú nói:
    - Tui cõng cái nhà, mệt quá!
    Sáng nào cũng vậy, chú đều sang chơi. Tất nhiên mỗi lần sang chú đều chọc ghẹo tôi như vậy. Có hôm chú nói:
    - Cái gì nằm trong mền vậy, có phải là cái bánh xèo không? Tui đói bụng quá!
    Tôi hét lớn:
    - Không. Tui là con cọp!
    - Nếu là con cọp, cho tôi xem cái chân!
    Thế là chú vờ ăn cái chân của tôi.
    Mỗi buổi sáng tôi đều nằm nán lại chờ chú. Tôi luôn nghĩ mình phải đóng vai gì để chú cười to nhất. Tôi yêu giọng cười của chú lắm! Nằm trong mền, tiếng cười thật vang. Nó cứ âm âm trong đầu tôi như một bài hát. Có một bữa sáng nọ, chú không ghé: tôi chờ mãi đến sốt cả ruột. Bố tôi nói:
    - Dậy đi con, chú Hùng chắc bận.
    Tôi vẫn cứ nằm chờ. Tôi biết chú sẽ nhớ. Ðến khoảng chín giờ chú chạy vụt vào nhà, hét lớn:
    - Ối trời ơi! Cái bánh của tôi thiu mất!
    Tôi nói:
    - Sao chú không qua gọi con?
    Chú nói:
    - Cho chú xin lỗi cái bánh nhé, chú bận, cho nên cái bánh mới khét như vầy nè!
    Thế là tôi cười xòa "tha thứ" cho chú.
    Thỉnh thoảng chú hay vật tay với tôi. Chú có cánh tay to lắm, từng cái cơ vồng lên như những trái núi nhỏ. Tuy vậy, chú luôn thua tôi trong trò này. Chú nói:
    - Ôi, tui mệt quá! Nhấc cái tay lên không muốn nổi, tại sao vậy cà? Tui nhớ là cái tay tui rất bự. A! Chắc là tui không được mưu trí!
    Chú nằm xụi xuống mặt bàn, mặt thiểu não. Rồi chú bật dậy, hét lớn:
    - À! Tui biết rồi, tại vì sáng ngủ dậy, tui không chịu đánh răng!
    Tôi biết chú nhắc khéo tôi. Ghê lắm!
    Từ nhà tôi sang nhà chú chỉ độ dăm mét nên chú gọi tôi là người láng giềng. "Người láng giềng đi đâu đó. Có phải đi tìm người láng giềng là tui không?". Bố tôi gọi chú là người nhà vì việc lớn nhỏ chú đều làm giùm, và khi làm thì rất cẩn thận. Chú đóng hàng rào rất khéo, dây kẽm gai căng như dây đàn.
    Bàn tay phải của chú chỉ có bốn ngón. Chú nói đó là vì chiến tranh. Một viên đạn bay ngang cắt đứt nó. Chú là người may mắn, nhiều người đứt cả bàn tay, bàn chân. Như ông Tư xóm tôi, chỉ còn khúc mình, ông buồn lắm. Chú nói chú cụt một ngón tay còn buồn, huống gì ông Tư.
    Có một lần chú cõng tôi ra cồn, chỉ vào một lùm cây, nói ngón tay chú nằm chỗ này. Mỗi lần đi ngang đó chú đều nhớ ngón tay, nhớ khủng khiếp. Cho nên chú hay tránh con đường đó, nó khiến chú nhớ lúc còn lành lặn. Một cơ thể lành lặn bao giờ cũng thật đẹp. Những con người mất đi một phần cơ thể là mất đi những niềm vui. Thay vì vui mười ngón, chú chỉ còn niềm vui chín ngón. Ngón thứ mười trở thành nỗi buồn.
    Tôi ôm lấy cổ chú, chú hỏi:
    - Cháu còn mấy ngón vậy?
    Tôi hãnh diện nói:
    - M.ư.ờ.i...
    - Cho chú đếm xem.
    Tôi xòe bàn tay ra
    - Một, hai, ba... Chú thốt lên. Ðúng rồi! Mười! Cháu hơn chú những một ngón.
    Lần đầu tiên tôi thấy một niềm vui từ thân thể mình, và tôi cũng hiểu nỗi buồn của những người không còn đầy đủ thân thể.
    Tôi sang nhà ông Tư. Tôi không dám vào nhà, cứ thập thò bên cửa sổ. Ông hỏi:
    - Ai đó?
    Tôi nói:
    - Con đây, con là thằng Dũng.
    Tôi từ từ đi vào nhà, ngồi xuống bộ ván.
    - Có gì muốn nói với ông phải không? Ông hỏi.
    Tôi ấp úng:
    - Con muốn hỏi... ông có nhớ, nhớ...
    - Nhớ cái gì? Con cứ nói đi, đừng sợ.
    - Ông có nhớ bàn tay và bàn chân không?
    Ông Tư im lặng nhìn tôi. Tôi nói tiếp:
    - Con biết ông nhớ lắm!
    - Ừ. Ông nhớ - Ông chớp chớp đôi mắt - Những ngày nằm ở đây, ông luôn nhớ.
    - Thế thì ông có đến cái chỗ mà bàn tay bàn chân của ông nằm lại không?
    - Chưa. Ông chưa ghé bao giờ. Nhưng ông sẽ không bao giờ quên đâu. Từ lâu, ông ước mơ được ghé lại thăm một lần nhưng chưa tiện nói ra. Ông sợ chị Hồng của con (tức con ông Tư) nhọc công. Với lại, khi nhắc đến, chị của con sẽ buồn lắm. Ông luôn sợ chị Hồng của con buồn.
    - Thế chỗ đó có xa không ông?
    - Không. Ngay trường con đó.
    - Ngay trường của con?
    - Ừ. Năm đó ông bảo vệ lớp học. Khi nghe tiếng máy bay, ông đã dẫn cả lớp xuống hầm trú. Không ngờ có một thằng bé vì quá sợ chui xuống gầm bàn nên ông đã bỏ sót. Khi đếm lại thấy thiếu một người, ông vội vàng chạy lên tìm.
    - Ông có tìm thấy nó không?
    - Có. Ông bế nó lên, người nó mềm nhũn. Ông nói đừng sợ nhưng biết chắc rằng nó đang sợ lắm. Rồi bỗng dưng một trái bom rơi xuống. Ông không còn biết gì. Trước đó ông định ép nó vào người, ông định ép nó vào ngực mình nhưng không kịp. Một luồng sáng lóe lên như cắt đứt đôi tay của ông. Khi ông tỉnh lại thì đứa bé đã chết rồi. Ông còn sống được là bởi vì ông là người lớn, sức chịu đựng tốt hơn. Người ta nói khi ẵm đứa bé lên, bàn tay của ông vẫn còn trên người nó.
    Tôi rùng mình:
    - Lúc đó nó đã bị cắt khỏi người ông rồi phải không?
    - Ừ, người ta đã chôn bàn tay và bàn chân của ông dưới một hố bom. Sau đó lấp đất lại, trồng lên trên đó một cây dừa.
    - A! Con biết chỗ đó rồi.
    - Ừ. Con hãy đến thăm nó giùm ông nhé, giống như con đã đến thăm ông vậy, vì đó là một phần cơ thể của ông còn nằm lại.
    Tôi gật đầu:
    - Con sẽ đến thăm nó giùm ông, con sẽ nói với mọi người, dưới gốc dừa có bàn tay của ông để lại lúc ẵm một đứa bé.
    - Con nhớ nói đứa bé vẫn còn sống nhé!
    - Tại sao vậy ông?
    - Ông cũng không biết nữa - ông thở dài - có lẽ khi nói cứu sống được một đứa bé, sẽ tốt đẹp hơn. Ông rất ân hận khi đã lỡ nói với con đứa bé đã... Nhiều năm qua rồi, ông vẫn muốn nó được cứu sống kia.
    - Con hứa, con sẽ nói...
    - Ừ. Nhớ nhé. À, cây dừa có sai trái không?
    - Có, ông ạ. Nó rất ngọt. Nhưng con biết vì sao nó ngọt rồi.
    - Tại sao vậy?
    - Nó trả công ông đó. Ðúng rồi! Con sẽ nói với tụi bạn rằng dưới cây dừa có một điều bí mật. Chúng sẽ trố mắt hỏi Cái gì vậy? Con sẽ giả vờ như suy nghĩ một chút. Sau đó mới nói là vì dưới cây dừa có một bàn tay!
    Ông Tư bật cười:
    - Con làm ông hồi hộp quá! Con cho ông xem bàn tay của con đi.
    Tôi xòe mười ngón ra. Ông khen:
    - Ôi! Chúng thật dễ thương. Ông ước gì được một ngón.
    Tôi nói:
    - Con sẽ cho ông ngón út. Con kể bí mật này cho ông nhé, trong mười ngón tay, con thương nhất là ngón út. Nó là ngón thiệt thòi nhất, bé tí. Nó yếu nữa. Ông thấy không, nó nhúc nhích rất chậm, vậy mà lâu lâu con còn cắn nó một cái. Nhưng mà thôi, con sẽ cho ông mười ngón.
    - Làm sao ông lấy được.
    - Dễ lắm. Thỉnh thoảng con sẽ chạy sang đây. Ông chỉ việc kêu lên "bàn tay ơi lấy cho tui cái bánh". Thế là bàn tay sẽ chạy đến lấy cho ông ngay.
    Ông cười khà khà:
    - Ôi hay quá! Thật là hấp dẫn, vậy mà ông không nghĩ ra được. Ðể ông thử nhé! - Ông hắng giọng rồi sôi nổi nói - Bàn tay ơi!
    - Ơi! Có tui đây! - Tôi nói to. Tui là bàn tay đây! Bàn tay xin tuân lệnh hoàng thượng!
  9. hoa_mua_ha

    hoa_mua_ha Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu
    Chú Hùng yêu cô Hồng - con ông Tư. Chuyện đó cả xóm ai cũng biết. Mẹ tôi nói chú Hùng mắc cỡ. Khi mắc cỡ mặt chú cứ đen xì ra. Tôi đã nhìn thấy mặt chú đen xì rồi, nhìn ngộ lắm. Ðôi tai lại đỏ rực.
    Tôi cũng biết một bí mật về chú, chú sợ cô Hồng. Cứ thấy mặt cô Hồng là sợ. Hay vậy đấy. Ngoài cô Hồng ra, chú không sợ gì hết. Cô Hồng đi làm trên tỉnh, mặc áo dài, lúc thì màu xanh, lúc thì màu đỏ. Chú nhờ tôi nói với cô Hồng là mặc áo dài màu xanh sẽ đẹp hơn. Cô Hồng ứ lên một cái, bảo tôi:
    - Ai bắt không biết nữa! Nhớ về nói như vậy nhé.
    Tôi trợn mắt:
    - Nói làm sao hả cô?
    - Thì nói như vậy đó!
    - Nhưng cô có gì nói đâu?
    - Có chứ. Con cứ nói với chú Hùng là cô Hồng nói "ai bắt không biết nữa". Vậy đó là chú Hùng hiểu liền. Nhắc lại cho cô nghe đi.
    Tôi bật cười, nhắc lại:
    - Ai bắt không biết nữa!
    Cô Hồng gật đầu:
    - Ừ, ừ. Giỏi lắm! Cô cho cây kẹo nè, lần sau cô sẽ cho nhiều hơn!
    Thế là cô đi lên tỉnh. Một tháng về nhà chỉ hai lần. Lần nào về, cô cũng mặc áo dài xanh tuyệt đẹp. Mẹ tôi nói ở làng chỉ có mái tóc cô Hồng là mượt nhất. Hồi còn con gái, tóc mẹ không được mượt như vậy. Tôi cũng có nghe chú Hùng khen. Chú nói nhìn mái tóc cứ tưởng như một ngọn suối. Mẹ tôi đi ngang nghe được, cười khúc khích, đùa:
    - Ôi! Nếu như thế nó sẽ chảy hết, còn gì...
    Từ đó, mỗi lần gặp cô Hồng, tôi cứ tưởng tượng một ngày nào đó, tóc cô bỗng "chảy" hết, chỉ còn cái... sọ dừa! Thế là tôi cười tủm tỉm. Tôi có cảm giác như mình vừa biết một bí mật của cô Hồng. Có một lần dại miệng, tôi kể cho chú Hùng nghe. Chú cười ngất. Nhưng sau đó chú bảo tôi không được kể cho ai nghe. Chú sẽ buồn lắm! Ðó là điều bí mật chỉ có tôi và chú biết thôi. Và tôi đã hứa với chú.
    Những hôm cô Hồng về, chú cứ đi lảng vảng trước nhà ông Tư. Mặt chú đen xì xì. Mẹ tôi nói:
    - Cái thằng, yêu người ta thì phải nói cho người ta biết, người ta vui. Có gì mà sợ?
    Tôi nói:
    - Ðể con nói cho!
    Tôi chạy vù vào nhà cô Hồng. Tôi nói:
    - Cô Hồng ơi, chú Hùng đợi cô ngoài trước kìa!
    Cô Hồng bận áo dài xanh đi ra. Chú Hùng đã chạy mất tích.
    Sáng hôm sau, khi chú Hùng chui đầu vào mền của tôi, hỏi:
    - Có ai ở nhà không vậy cà?
    Tôi nói:
    - Có. Tui đây. Tui là cô Hồng. Tui ghét chú Hùng lắm. Chú Hùng yêu tui mà không chịu nói để tui mừng.
    Chú Hùng ôm chặt lấy tôi, hét lớn:
    - Ôi, tui yêu cô Hồng quá! Nhưng sao cái đầu cô Hồng trọc lóc thế này?
    Hai chú cháu cười ngất. Chú lấy mền trùm kín người tôi. Sau đó chú còn ăn cái chân tôi.
    Tôi nói:
    - Chú nói yêu cô Hồng, cô sẽ không la chú đâu.
    - Thật không? - Chú Hùng hỏi.
    - Thật mà, cháu đã nói rồi!
    - Nói cái gì?
    - Cháu nói cháu yêu cô Hồng lắm! Cô còn cho kẹo. Cô cũng nói yêu cháu nữa. Mẹ cháu nói, khi yêu ai phải nói cho người ta biết, người ta rất mừng. Cô Hồng sẽ mừng lắm khi nghe cháu nói, cháu yêu cô!
    - Ừ. Chú sẽ nói yêu cô Hồng!
    Tôi nhảy cỡn lên, vòng tay qua cổ chú. Chú đi thẳng ra bàn. Tôi nói:
    - Cháu cũng yêu chú nữa!
    - Ừ, chú yêu cháu!
    - Hay quá chú hé! Cháu yêu chú, chú yêu cô Hồng, cô Hồng yêu mẹ cháu, mẹ cháu yêu bố cháu, bố cháu yêu cháu.
    Chú Hùng gật đầu:
    - Ừ. Người này yêu người kia.
    - Cháu còn yêu ông Tư.
    - Ừ. Chú cũng vậy.
    Ba tháng sau, chú Hùng và cô Hồng làm đám cưới. Ðứng bên cô Hồng, mặt chú vẫn đen xì, nhưng trông hiền lắm. Chú ẵm tôi lên chụp hình. Khi chụp hình, chú hỏi:
    - Tôi chụp hình với ai vậy cà?
    Tôi nói:
    - Tui là cô Hồng.
    Chú cốc đầu tôi:
    - Cái thằng. Tui yêu cô Hồng lắm, chịu chưa?
    Bố tôi tặng chú Hùng nguyên một con bò, cột dây dẫn lên sân khấu đàng hoàng. Trên sừng con bò có một cái nơ đỏ. Chú Hùng bảo bố tôi:
    - Anh sang quá!
    Bố cười ha hả. Chưa bao giờ tôi thấy bố tôi vui như vậy. Bố không ngớt nói chuyện. Khi nói chuyện, bố còn nhổ cả râu cằm.
    Ông Tư thấy tôi hét lên:
    - Cái tay tui đâu?
    Mọi người giật mình quay lại, chưa hiểu thế nào thì tôi đã hét còn to hơn:
    - Có. Tui đây. Tui là cái tay đây. Cái tay xin tuân lệnh hoàng thượng.
    Mọi người hiểu ra chợt cười ồ. Tôi chạy đến ghé sát vào tai ông Tư:
    - Sao ông tiết lộ điều bí mật giữa ông và cháu?
    Mặt ông Tư hồng lên vì vui, ông nói:
    - Không sao cả con trai, khi điều bí mật là niềm vui, thì tại sao ta không tiết lộ cho mọi người cùng biết?
    Tôi gật đầu:
    - Nhưng sao ông không nói cho con biết, con muốn mình là người tiết lộ điều bí mật kia.
    Ông gật đầu:
    - Ừ, ừ. Ông quên, ông nợ con một điều bí mật.
    Ðến chiều tối, đám cưới mới xong. Tôi vẫn nấn ná bên nhà chú Hùng, không chịu về. Bố chạy sang gọi tôi lần thứ hai, tôi vẫn lưỡng lự. Bố hỏi:
    - Cái gì vậy con?
    Tôi im lặng. Tôi không biết ngày mai chú Hùng có gọi tôi dậy nữa không. Về đến nhà, tôi nhảy lên giường của mình nằm, tự hứa, chú Hùng mà không sang gọi, tôi sẽ nằm mãi. Tôi sẽ nằm cho đến lúc người tôi tê cứng mới thôi.
    Vậy là chú Hùng đã theo cô Hồng mất rồi!
  10. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Chơ?i đất ơi! Hắn đang ho?i không biết có nên vote 5* cái vụ na?y cho Hoa trái mu?a hay không!!!???
    Hắn

Chia sẻ trang này