1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một chuyện vui.

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Baron, 10/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Lời ?~yêu?T
    Trong tình yêu không chỉ có những ngọt ngào âu yếm thuở mới yêu, nhớ nhung da diết khi chia xa hay đau khổ khi tan vỡ mà còn có những lúc? buồn cười ra phết. Hãy lắng nghe vài đoạn đối thoại.
    Chàng: Chúng ta gặp nhau rồi đúng không?
    Nàng: Vâng, em làm tiếp tân ở phòng khám bệnh hoa liễu mà.
    Chàng: Anh nghĩ là anh đã gặp em ở đâu đó rồi.
    Nàng: Chính vì thế tôi chẳng đến đó nữa.
    Chàng: Ghế này trống hả em?
    Nàng: Cái này cũng sẽ trống nốt nếu anh ngồi xuống đó.
    Chàng: Chúng ta đến nhà anh hay nhà em?
    Nàng: Cả hai, ai về nhà nấy!
    Chàng: Anh rất muốn gọi điện cho em, số điện thoại của em là gì?
    Nàng: Nó có trong danh bạ điện thoại ấy!
    Chàng: Thế tên em là gì?
    Nàng: Trong ấy cũng có đấy!
    Chàng: Anh tặng em cả con người anh.
    Nàng: Xin lỗi! Nhưng tôi biết làm gì với cái thứ vô dụng ấy?
    Chàng: Nếu được thấy em khoả thân, anh sẽ chết vì sung sướng.
    Nàng: Có thể, còn tôi, nếu được thấy anh khoả thân, tôi chắc chết vì cười mất.
    Chàng: Anh có thể xuống cả địa ngục vì em.
    Nàng: Thật không? Anh có thể ở lại đó luôn không?
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Luật sư hảo tâm
    Ngày nọ, một luật sư đang lái xe đi trên đường thì bắt gặp một người đàn ông đang ăn cỏ. Rất ngạc nhiên, luật sư dừng lại và hỏi chuyện.
    - Này, tại sao anh lại ăn cỏ thế ?
    - Vì tôi quá nghèo khổ và không kiếm nổi thứ gì để ăn. - Người đàn ông trả lời.
    - Thật tội nghiệp, thôi anh hãy đến nhà tôi đi.
    - Nhưng tôi còn một vợ và ba đứa con ở nhà.
    - Thế thì về nhà kêu tất cả họ cùng đi.
    Sau khi tất cả đã lên xe, người đàn ông nói:
    - Ông là luật sư tốt bụng nhất mà tôi từng thấy !
    - Rồi anh và vợ con sẽ thích ngay thôi. - Luật sư trả lời. - Ở sân sau nhà tôi, cỏ mọc ngập đầu rồi!
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Luật sư hảo tâm
    Ngày nọ, một luật sư đang lái xe đi trên đường thì bắt gặp một người đàn ông đang ăn cỏ. Rất ngạc nhiên, luật sư dừng lại và hỏi chuyện.
    - Này, tại sao anh lại ăn cỏ thế ?
    - Vì tôi quá nghèo khổ và không kiếm nổi thứ gì để ăn. - Người đàn ông trả lời.
    - Thật tội nghiệp, thôi anh hãy đến nhà tôi đi.
    - Nhưng tôi còn một vợ và ba đứa con ở nhà.
    - Thế thì về nhà kêu tất cả họ cùng đi.
    Sau khi tất cả đã lên xe, người đàn ông nói:
    - Ông là luật sư tốt bụng nhất mà tôi từng thấy !
    - Rồi anh và vợ con sẽ thích ngay thôi. - Luật sư trả lời. - Ở sân sau nhà tôi, cỏ mọc ngập đầu rồi!
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Giá của Tổng thống
    Một bà cụ ky cóp cả đời mới được 1.000 đôla để lo hậu sự. Vốn tính cẩn thận, để tiền ở nhà thì sợ mất, cụ đem đến gửi ở ngân hàng nọ.
    Trước khi giao tiền cho nhân viên ngân hàng, bà cụ hỏi:
    - Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm?
    Nhân viên nhã nhặn:
    - Nhà băng trung ương ở New York sẽ đền bù.
    - Thế nếu nhà băng trung ương mất khả năng chi trả thì sao?
    - Cục Dự trữ liên bang sẽ chịu trách nhiệm.
    - Và... nếu Cục Dự trữ liên bang cũng bị phá sản?
    - Thì Tổng thống và chính phủ sẽ phải từ chức. Thưa cụ, như thế chưa xứng đáng với 1.000 đôla của cụ hay sao?
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Giá của Tổng thống
    Một bà cụ ky cóp cả đời mới được 1.000 đôla để lo hậu sự. Vốn tính cẩn thận, để tiền ở nhà thì sợ mất, cụ đem đến gửi ở ngân hàng nọ.
    Trước khi giao tiền cho nhân viên ngân hàng, bà cụ hỏi:
    - Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm?
    Nhân viên nhã nhặn:
    - Nhà băng trung ương ở New York sẽ đền bù.
    - Thế nếu nhà băng trung ương mất khả năng chi trả thì sao?
    - Cục Dự trữ liên bang sẽ chịu trách nhiệm.
    - Và... nếu Cục Dự trữ liên bang cũng bị phá sản?
    - Thì Tổng thống và chính phủ sẽ phải từ chức. Thưa cụ, như thế chưa xứng đáng với 1.000 đôla của cụ hay sao?
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Cầu được ước thấy
    Nghe đồn ở thánh địa nọ có một con suối thiêng, có thể chữa lành bách bệnh, ba người bạn tật nguyền rủ nhau hành hương tới đó: Một người mù, một người điếc và một người què.
    Khi tới nơi, người mù lau mắt bằng nước suối và reo lên:
    - Tôi nhìn được rồi!
    Người điếc rửa tai bằng nước suối rồi cũng kêu lên:
    - Tôi lại nghe được rồi!
    Người còn lại vần chiếc xe lăn xuống dòng suối rồi sau đó reo lên:
    - Tôi có mấy cái bánh xe mới rồi!
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Cầu được ước thấy
    Nghe đồn ở thánh địa nọ có một con suối thiêng, có thể chữa lành bách bệnh, ba người bạn tật nguyền rủ nhau hành hương tới đó: Một người mù, một người điếc và một người què.
    Khi tới nơi, người mù lau mắt bằng nước suối và reo lên:
    - Tôi nhìn được rồi!
    Người điếc rửa tai bằng nước suối rồi cũng kêu lên:
    - Tôi lại nghe được rồi!
    Người còn lại vần chiếc xe lăn xuống dòng suối rồi sau đó reo lên:
    - Tôi có mấy cái bánh xe mới rồi!
  8. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Kê khai tài sản
    Tất nhiên hội của tôi cũng không nằm ngoài phong trào toàn dân kê khai tài sản. Khẩu hiệu là: ?oBất hợp pháp - tịch thu, gian dối - vào tù?.
    Trong những đêm đối diện với chính mình, tôi quyết định thà bị tịch thu còn hơn là phải ăn cơm tù và thế là số tài sản âm nhạc của tôi chỉ còn đúng một bài. Trước đó tôi đã rất khó khăn khi thú nhận năm bài hát mới nhất của tôi thật ra là nhạc Công gô với lời của tôi, ba bài hát nằm trong top ten năm ngoái là tôi đặt lại lời từ nhạc Marôc, còn hai bài tình ca nổi tiếng của tôi thì một bài tôi lắp ghép giai điệu từ chín bài hát thời tiền chiến và bài còn lại đơn giản hơn, tôi chỉ chép ngược các nốt nhạc của một bản tình ca nổi tiếng của Pháp.
    Tôi cầm bản kê khai tài sản của mình với chỉ một bài hát, đã được sáng tác cách đây rất lâu từ đơn đặt hàng của một xí nghiệp sản xuất nước mắm, bước vào phòng ông phụ trách công tác kê khai. Cái tài sản nhỏ nhoi còn lại của tôi cũng không được ông ấy tin tưởng:
    - Anh hãy đi kiếm cái ông giám đốc đã đặt hàng bài hát này và xin chữ ký xác nhận.
    Không thể không thực hiện cái yêu cầu quá hợp lý này, tôi phóng xe đến xí nghiệp nước mắm mà bây giờ đã trở thành xí nghiệp sản xuất xì dầu xuất khẩu. Hỏi ông giám đốc mà ngày trước tôi thường gọi tắt là ?oông nước mắm? thì mới biết bây giờ đã là tổng giám đốc liên hiệp các xí nghiệp nước chấm. Tôi xin được số điện thoại và nhận được một cuộc hẹn tại nhà riêng ông ấy.
    Đó là một căn nhà cấp bốn, ?oông nước mắm? nhận ra tôi ngay. Chúng tôi mở đầu câu chuyện bằng chính phong trào kê khai tài sản. Ông nước mắm than thở:
    - Bỗng nhiên tài sản bao nhiêu năm ki cóp giờ chỉ còn lại mỗi cái nhà nhỏ xíu này. Hai cái biệt thự, ba cái nông trại... đều được sung vào công quỹ.
    Tôi ngạc nhiên:
    - Không có cái nào mua được bằng tiền trúng số hay tiền bán heo của bà nhà à?
    Ông ta rầu rĩ:
    - Có một cái biệt thự khai do cha mẹ vợ để lại nhưng người ta lại chứng minh được rằng gia đình cha mẹ vợ hồi ấy phải đi vay tiền xóa đói giảm nghèo.
    Tình cảnh chúng tôi thật giống nhau, tôi bá vai ?oông nước mắm? ra chiều chia sẻ:
    - Ông cũng không thê thảm bằng tôi đâu. Dù sao ông còn có cái nhà chắc chắn còn tôi đây...
    Nói đến đây tôi sực nhớ đến bài hát cần được xác nhận, bèn đổi giọng:
    - Dạ thưa anh, xin anh xác nhận giùm đây là bài hát do chính em sáng tác bởi anh đặt hàng hồi ấy.
    Ông nước mắm nhìn tôi một hồi rồi thong thả lục túi lấy chiếc kính. Chăm chú đọc tờ giấy tôi đưa một hồi ông ta tháo kính ra, gõ tay xuống bàn vẻ quan trọng:
    - Chà, không biết hồi đó còn chứng từ gì lưu lại nữa không?
    Còn thế nữa, tôi hạ giọng:
    - Chỉ cần chữ ký của anh là đủ rồi, anh giúp đỡ cho...
    Ông ta gật gù nhưng vẫn nhìn tôi chờ đợi. Tôi chợt hiểu:
    - Nhưng thưa ông, nghệ sĩ chúng tôi không xài tiền, ông không thấy tài sản được kiểm kê của chúng tôi toàn là các bài hát đó sao?
    Ông ta thản nhiên:
    - Tôi hiểu rồi, nhưng tay tôi vốn bị tật, chưa có phong bì thì nó chưa thể hoạt động được.
    Tôi chạy nhanh ra ngoài mua một cái bì thư và bỏ vào đó bài hát tôi vừa đặt lời từ nhạc Xuđăng hôm qua, sau khi đã nộp bản kê khai. Nhìn thấy cái bì thư dày cộm, cánh tay phải của ông nước mắm bông giật giật rồi hoa lên một vòng rất đẹp mắt trước khi đáp xuống tờ giấy.
  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Kê khai tài sản
    Tất nhiên hội của tôi cũng không nằm ngoài phong trào toàn dân kê khai tài sản. Khẩu hiệu là: ?oBất hợp pháp - tịch thu, gian dối - vào tù?.
    Trong những đêm đối diện với chính mình, tôi quyết định thà bị tịch thu còn hơn là phải ăn cơm tù và thế là số tài sản âm nhạc của tôi chỉ còn đúng một bài. Trước đó tôi đã rất khó khăn khi thú nhận năm bài hát mới nhất của tôi thật ra là nhạc Công gô với lời của tôi, ba bài hát nằm trong top ten năm ngoái là tôi đặt lại lời từ nhạc Marôc, còn hai bài tình ca nổi tiếng của tôi thì một bài tôi lắp ghép giai điệu từ chín bài hát thời tiền chiến và bài còn lại đơn giản hơn, tôi chỉ chép ngược các nốt nhạc của một bản tình ca nổi tiếng của Pháp.
    Tôi cầm bản kê khai tài sản của mình với chỉ một bài hát, đã được sáng tác cách đây rất lâu từ đơn đặt hàng của một xí nghiệp sản xuất nước mắm, bước vào phòng ông phụ trách công tác kê khai. Cái tài sản nhỏ nhoi còn lại của tôi cũng không được ông ấy tin tưởng:
    - Anh hãy đi kiếm cái ông giám đốc đã đặt hàng bài hát này và xin chữ ký xác nhận.
    Không thể không thực hiện cái yêu cầu quá hợp lý này, tôi phóng xe đến xí nghiệp nước mắm mà bây giờ đã trở thành xí nghiệp sản xuất xì dầu xuất khẩu. Hỏi ông giám đốc mà ngày trước tôi thường gọi tắt là ?oông nước mắm? thì mới biết bây giờ đã là tổng giám đốc liên hiệp các xí nghiệp nước chấm. Tôi xin được số điện thoại và nhận được một cuộc hẹn tại nhà riêng ông ấy.
    Đó là một căn nhà cấp bốn, ?oông nước mắm? nhận ra tôi ngay. Chúng tôi mở đầu câu chuyện bằng chính phong trào kê khai tài sản. Ông nước mắm than thở:
    - Bỗng nhiên tài sản bao nhiêu năm ki cóp giờ chỉ còn lại mỗi cái nhà nhỏ xíu này. Hai cái biệt thự, ba cái nông trại... đều được sung vào công quỹ.
    Tôi ngạc nhiên:
    - Không có cái nào mua được bằng tiền trúng số hay tiền bán heo của bà nhà à?
    Ông ta rầu rĩ:
    - Có một cái biệt thự khai do cha mẹ vợ để lại nhưng người ta lại chứng minh được rằng gia đình cha mẹ vợ hồi ấy phải đi vay tiền xóa đói giảm nghèo.
    Tình cảnh chúng tôi thật giống nhau, tôi bá vai ?oông nước mắm? ra chiều chia sẻ:
    - Ông cũng không thê thảm bằng tôi đâu. Dù sao ông còn có cái nhà chắc chắn còn tôi đây...
    Nói đến đây tôi sực nhớ đến bài hát cần được xác nhận, bèn đổi giọng:
    - Dạ thưa anh, xin anh xác nhận giùm đây là bài hát do chính em sáng tác bởi anh đặt hàng hồi ấy.
    Ông nước mắm nhìn tôi một hồi rồi thong thả lục túi lấy chiếc kính. Chăm chú đọc tờ giấy tôi đưa một hồi ông ta tháo kính ra, gõ tay xuống bàn vẻ quan trọng:
    - Chà, không biết hồi đó còn chứng từ gì lưu lại nữa không?
    Còn thế nữa, tôi hạ giọng:
    - Chỉ cần chữ ký của anh là đủ rồi, anh giúp đỡ cho...
    Ông ta gật gù nhưng vẫn nhìn tôi chờ đợi. Tôi chợt hiểu:
    - Nhưng thưa ông, nghệ sĩ chúng tôi không xài tiền, ông không thấy tài sản được kiểm kê của chúng tôi toàn là các bài hát đó sao?
    Ông ta thản nhiên:
    - Tôi hiểu rồi, nhưng tay tôi vốn bị tật, chưa có phong bì thì nó chưa thể hoạt động được.
    Tôi chạy nhanh ra ngoài mua một cái bì thư và bỏ vào đó bài hát tôi vừa đặt lời từ nhạc Xuđăng hôm qua, sau khi đã nộp bản kê khai. Nhìn thấy cái bì thư dày cộm, cánh tay phải của ông nước mắm bông giật giật rồi hoa lên một vòng rất đẹp mắt trước khi đáp xuống tờ giấy.
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ''Ma'' không thương người ốm
    Tại một bệnh viện, trong khu chăm sóc đặc biệt, các bệnh nhân luôn luôn chết trên cùng một cái giường vào 11 giờ sáng chủ nhật, bất kể họ đang trong tình trạng nào.
    Điều này làm các bác sĩ bối rối và có một vài người đã nghĩ là có một thế lực siêu nhiên nào đó. Không ai có thể lý giải điều bí ẩn, nên một nhóm chuyên gia quốc tế đã được thành lập để điều tra nguyên nhân.
    Sáng chủ nhật tiếp đó, vài phút trước lúc 11 giờ, tất cả các bác sĩ và y tá hồi hộp đứng ngoài phòng để tận mắt chứng kiến hiện tượng đặc biệt, người thì mang thánh giá, người thì mang kinh thánh, hay những vật lấy phước để xua đuổi tà ma quỷ dữ.
    Khi đồng hồ điểm đúng 11h, người quét dọn làm việc bán thời gian vào chủ nhật bước vào phòng bệnh, rút ổ cắm hệ thống tổ hợp máy trợ tim và phổi nhân tạo của bệnh nhân để cắm máy hút bụi.

Chia sẻ trang này