1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

MỖI NGÀY MỘT TẤM ẢNH

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi ninhgiahanh, 12/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    MỖI NGÀY MỘT TẤM ẢNH

    BẠN THÍCH THƠ CỦA BÙI GIÁNG THÌ XIN XEM THEM NHỮNG TẤM ẢNH NÀY ĐỂ HIỂU ÔNG HƠN

    [​IMG]
    [​IMG]

    Được ninhgiahanh sửa chữa / chuyển vào 21:42 ngày 12/09/2007
  2. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  3. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  4. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Bùi Giáng
    Ông nhớ con như nhớ một trăng tròn
    Và trăng khuyết cũng tấm lòng từ đó
    Ông tự hỏi với ngàn sao lấp ló
    Ở nơi nào còn có áng mây bay
  5. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Vĩnh Biệt Bùi Giáng^
    Thi sĩ Bùi Giáng tạ thế vào 14 giờ ngày 7/10/1998 (nhằm ngày 17/8 Mậu Dần) tại Sài Gòn, hưởng thọ 73 tuổi.
    Trong những năm gần đây, dù sức khỏe héo cạn, sau một thời gian dài tinh thần phân tán, điên đảo điêu linh, ông đã lấy lại phong độ phiêu bồng và hùng hậu, dành nhiều thời gian cho việc sáng tác, giảm thiểu tối đa việc ?ohí lộng ta bà? cùng ?ogiảm tửu? đến mức thấp nhất, làm việc miệt mài với nhiều hứng khởi.
    Từ giữa tháng 9/1998, sức khỏe ông đột ngột suy giảm nhanh chóng. Trong đêm 23/9, ông thức khuya, có uống lại chúc rượu để gây hưng phấn, trong lúc đang làm việc thì bị ngã quỵ tại nhà riêng (số 482/29 Lê Quang Ðịnh, Bình Thạnh).
    Thân nhân đưa ông vào bệnh viện Chợ Rẫy, chụp Scanner và phát hiện ông bị đứt mạch máo não, tụ huyết hôn mê sâu. Sau cùng ban giám đốc bệnh viện quyết định giải phẫu vào lúc 21 giờ ngày 25/ 9 và hoàn thành vào lúc 23 giờ 30 cùng ngày. Từ ngày 26/9 đến 6/10, ông vẫn hôn mê, tuy đôi lúc có những dấu hiệu khả quan (mở mắt, co duỗi và phản xạ...) nhưng đến ngày 7/10 ông đột nhiên suy yếu nhanh chóng, và đến 14 giờ thì tắt thở trong trạng thái thanh thản nhẹ nhàng.
    Thi hài ông được quàng tại phòng tang lễ chùa Vĩnh Nghiêm, Sài Gòn, sau đó được an táng tại nghĩa trang Gò Dưa, Thủ Ðức, vào ngày 11/10/1998 (nhằm ngày 21/8 Mậu Dần).
    Trong thời gian thi sĩ Bùi Giáng lâm trọng bệnh cũng như lúc nằm xuống, ông đã được nhiều thân hữu, nhân sĩ và người hâm mộ quan tâm, chăm sóc với hết lòng trọng vọng và thân ái đối với đấng tài ba
    [​IMG]
  6. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Đồi tăm tắp chạy về ôm chân núi
    San sát đồi phủ phục quấn núi xanh
    Chiều xuống rồi tơ lòng rộn ràng rối
    Trời núi đồi ngây ngất nhảy dê nhanh
    Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
    Nhảy múa tung sườn núi vút giòng khe
    Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
    Vang vang lên đồi núi giọng be be
    Những bận nào Trà Linh qua Đá Dừng Hòn Dựng
    Dùi Chiêng về Phường Rạnh ngược Khe Rinh
    Bao lần anh cùng chúng em lận đận
    Bôn ba qua rú rậm luống rùng mình
    Những bận nào Quế Sơn Rù Rì con suối ngược
    Nước trôi nguồn nước lũ xuống phăng phăng
    Những bận nào mịt mùng mưa gió ướt
    Đẫm thân mình co rúm lạnh như băng
    Em nhớ hay không? hồn hoa dại cỏ
    Những ngậm ngùi đầu núi canh khuya
    Vàng cao gót nai đầu truông hãi sợ
    Gió cây rung trút lá mộng tan lìa
    Nhưng từ nay Giáp Nam anh đóng trại
    Cố định rồi - em khỏi ngại ngày đêm
    Dưới nắng mưa tha phương du mục mãi
    Cay đắng từng, bùi ngọt mặn mà thêm
    Chiều hôm nay bên chó vàng chễm chện
    Anh lặng nghe em bé hé bên sườn đồi
    Khoanh mấy vòng tay anh thoăn thoắt bện
    Vòng cho em từng chiếc sắp xong rồi
    Chiều đã xuống em đà no nê chắc
    Huýt tù và! em xúm xít lại anh đeo cho
    Mỗi chúng em mỗi vòng mây mỗi sắc
    Lại mau đây! to nhỏ cổ anh so
    Này em Đen chiếc vòng vàng tươi lắm
    Này em Vàng chiếc trắng há mờ đâu
    Này em Trắng chiếc hồng càng lóng lánh
    Này em Hoa Cà (1) hỡi! chiếc nâu
    Ngẩng đầu lên! dê ơi anh thong thả
    Đeo vòng vào em nghển cổ cong xinh
    Ngẩng đầu lên! đây lòng anh vàng đá
    Gửi gắm vào vòng mây nhuộm tơ duyên
    Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ
    Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi
    Trao người em trăm năm lời ước thệ
    Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi (2)
    Vòng em xong, vòng anh dành riêng chiếc
    Dành riêng mình - Dê hỡi hiểu vì sao?
    Vì lòng anh luống âm thầm tha thiết
    Gán đời mình trọn kiếp với Dê Sao
    Nhìn anh đây các em Vàng Đen Trắng
    Tía Hoa Cà lổ đổ thấu lòng chưa?
    Từ từ đưa chiếc vòng lên thủng thẳng
    Anh từ từ đưa xuống cổ đong đưa
    Và giờ đây một lời thề đã thốt
    Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta
    Cao lời ca bê hê em cùng thốt
    Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha
    Và giờ đây hoàng hôn mờ trĩu nặng
    Bốn bề tràn lan bóng mịt mùng sa
    Xếp hàng ngay nhanh lên hàng ngũ thẳng
    Rập ràng về bế hế rập ràng ca
    (Kỷ niệm một đoạn đời 15 năm chăn dê ở núi đồi Trung Việt Nam Ngãi Bình Phú)
    _____________
    (1) Dê Hoa Cà có lông lổ đổ tía hồng xem như hoa cà vậỵ. Đẹp vô cùng. Nhất là những buổi chiều, sắc lông óng ả dưới nắng vàng - xa xa hình bóng dê rực rỡ nổi bật trên triền núi xanh lợ Dê Hoa Cà còn gọi là Dê Sao (vì lông lổ đổ sáng như sao).
    (2) Ý nói cái lần đầu, thuở hai mươi tuổi, trao cái vòng ngọc cho vị hôn thê mà không cảm động bằng lần đầu đeo vòng cho dê vậỵ
    [​IMG]
  7. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Gởi em
    Bây giờ tôi đối diện tôi
    Còn hai con mắt khóc người một con
    (Bùi Giáng)
    ... Lại nhớ Bùi Giáng và Sài Gòn. Một con người với những cơn tỉnh cơn điên bất chợt. Một thành phố với những trận nắng trận mưa bất chợt. Hôm vừa rồi đọc đâu đó bài ký của một người lâu lắm mới về thăm quê nhà.
    Một buổi chiều, tác giả đi lang thang trên những con đường Sài Gòn - bây giờ thì lúc nào cũng đầy ắp người và bụi bặm - chợt trời đổ mưa. Một hình ảnh quen thuộc làm ông sững sờ, chết đứng người. Để tránh mưa, những đôi thanh niên trai gái đang đi trên đường, vội vã dở những cánh dù, những chiếc áo mưa xanh đỏ ra che cho nhau hoặc chạy vội vào một hàng hiên nào đó để trú. Những đôi mắt sáng rỡ và vui mừng. Hình như vì cơn mưa sẽ làm dịu cái nóng oi ả của Sài Gòn thì ít, mà vì họ sẽ có lý do để nấn ná ở bên nhau lâu hơn chút nữa thì nhiều. Trong khoảnh khắc, cả một thời tuổi trẻ tuyệt vời của ông sống lại. Tôi hiểu được nỗi lòng tác giả bài ký. Chính tôi, đọc bài ký của ông ở một nơi chốn thật xa lạ với những ký ức ngày cũ mà cũng phải buông trang báo xuống, thẫn thờ. Và lại nhớ đến một người, giữa cái bóng lung linh kỳ ảo mịt mùng của những cơn mưa quá khứ, thấp thoáng người chợt tỉnh chợt điên Bùi Giáng :
    Xin chào nhau giữa con đường
    Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
    Xin chào nhau giữa mai sau
    Mùa xuân phía trước phía sau miên trường
    . . .
    Xin chào nhau giữa con đường . . .
    Những câu thơ đã từng được gửi đến một người thay cho lời tỏ tình. Và người ấy đã đáp lại- không biết nàng yêu tôi hay yêu Bùi Giáng (hay nói như Phạm Duy : yêu tôi , hay yêu đàn) - Nhưng chúng tôi cũng có những ngày bên nhau thật đẹp. Thật thanh khiết, thật thánh thiện. Cũng những chiều Sài Gòn chợt mưa chợt nắng. Cũng khuôn mặt nàng khi vui, khi buồn, thay đổi nhanh như những cơn mưa Sài Gòn . . .
    Lại không thể không tự hỏi mình, liệu giờ đây, khi trên mái tóc màu trắng đã nhiều hơn màu đen, những câu chuyện tình ngày thơ dại ấy, với tất cả những lời nói dối hết sức thành thực, với tất cả những say mê tha thiết tưởng không có nhau một ngày thì quả đất này sẽ vỡ tung ra thành những mảnh nhỏ, liệu mình còn có thể thức trắng đêm viết những bài thơ tình như ngày xưa, thuở áo trắng quần xanh học trò hay không ? Đâu đó, có người bạn văn chương tóc bạc viết rằng, thơ phú đã có lúc làm người ta trẻ lại, quên bẵng đi cái gánh nặng thời gian đè trĩu trên hai vai, quên bẵng đi những vết thương còn hằn sẹo từ một thời trẻ xa xưa.
    Đời sống có lúc thật nhẫn tâm. Cái trần trụi của đời thường, trộn lẫn với khoảnh khắc ảo mộng của những người gọi là thi sĩ với một chân giữa cõi hồng trần và một chân chập choạng trên mây, để một hôm, uống rượu thưởng trăng rồi ngã xuống sông chết đuối (như Lý Bạch đời Đường bên Tàu) hay Vũ Hữu Định (tác giả Em Pleiku, má đỏ môi hồng. Ở đây buổi chiều, quanh năm mùa Đông . . . đã làm say lòng cả một thế hệ) quá chén ngã từ trên lan can nhà một người bạn xuống lòng đường, hồn lìa xác rồi mà có lẽ vẫn còn một chút gì, để nhớ để quên . . . cuộc đời này.
    Tôi không hề nhầm lẫn giữa hư và thực. Dù có những lúc tôi không biết mình ở đâu, tháng Hai lạnh buốt nơi xứ người không một chút nắng suốt mùa Đông hay, Tháng Hai nơi quê nhà năm ấy có hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau thề thốt sẽ sống với nhau cho đến răng long đầu bạc, vậy mà lời yêu thương chưa kịp ra hết khỏi đầu môi thì một kẻ đã kịp nhận ra là mình vừa dối lòng. Đường đời chưa kịp đi chung thì trước mặt là ngã rẽ.
    Càng về già, người ta càng có khuynh hướng nghiêng về phía Hư của cuộc đời hai mặt Thực và Hư. Vì cái Hư ấy cho người ta ảo giác mượt mà của một góc hồn rất cải lương bấy lâu bị đè nén, được xổ tung ra như là mới được sống lần đầu. Và thế là sân chơi vốn đã hẹp (của tuổi trẻ) lại thấp thoáng bóng của những cụ già tay cầm cái trống bỏi gõ tung tung như cố níu kéo một thời nào không được yêu (thoải mái), không được chơi (hết mình), không được múa may (quay cuồng). Nhưng hỡi ôi ! Lực bất tòng tâm. Ai cũng chỉ có một đời để sống. Ai cũng chỉ có một thời để yêu.
    Ai cũng chỉ có một thời dọn mình bước vào cõi Hư (sau khi đã chán chê tất cả những gì thuộc về cõi Thực). Ấy là lúc cái chết đang rình mò. Phải vậy không những người bạn tóc bạc của tôi ?
    Tôi không hiểu những người trẻ bây giờ - tôi muốn nói đến những người trẻ ở hải ngoại - họ có lãng mạn nhìn thành phố họ đang sống như chúng tôi nhìn thành phố chúng tôi sống ngày xưa không? Bởi vì, thành phố ngày xưa là của chúng tôi - trên đất nước chúng tôi - còn bây giờ thành phố những người trẻ Việt Nam đang sống là thành phố trên quê hương của người !!! Họ có hẹn hò nhau ở một quán cà phê nho nhỏ nào đó hay đứng chờ nhau ở một góc phố quen thuộc nào đó, nhận ra nhau dễ dàng dù một biển người đang ùn ùn trong dòng sống bất tận miên man ? Họ có chuyền cho nhau những bài thơ, gởi cho nhau những quyển sách không ăn nhập gì đến bài vở nhà trường ? Rồi đến lúc lậm vào nhau không thể rời ra được nữa, mệnh đề bất tử "anh yêu em" sẽ được nói bằng ngôn ngữ nào ? I love you ? Je t''aime ? hay đơn giản "anh yêu em"- ngày xưa chúng tôi ngại nói bằng tiếng mẹ đẻ mệnh đề này - vì ngượng ? vì làm dáng thời thượng thích dùng tiếng Anh tiếng Pháp ? Có lẽ cả hai. Nhưng điều cần nói phải được nói trước khi quá muộn.
    . Và khi cầm được bàn tay nhau lần đầu tiên - chưa nói gì đến cái hôn đầu tiên - cảm giác ấy có "đê mê" không ? Nó có theo ám ảnh họ mãi nhiều ngày sau nữa vẫn chẳng nhạt đi chút nào không ? Ngày xưa , một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nằm gọn trong một bàn tay thô ráp cứng cáp : đó là biểu hiện của sự tin cậy và chở che. Ngày nay, có còn là sự tin cậy, chung thủy, bao bọc, chở che nữa hay không, hay chỉ là bàn tay nắm bàn tay, môi bám vào môi, thân xác bám vào thân xác ?
    Thời đại nào cũng có những cách tỏ tình riêng của thời đại đó. Dân tộc nào cũng có những cách tỏ tình riêng của dân tộc đó. Những người trẻ Việt Nam sinh ra, lớn lên nơi xứ người nhưng trong dòng máu vẫn là đặc tính Á Đông hướng nội. Quả là một thử thách khi phải là mình giữa môi trường xa lạ . . .
    Tôi bỗng thấy thương con cháu mình quá đỗi !
    Lại chợt nghĩ đến người bạn đời đang đi bên cạnh mình, đã cho mình những đứa con tuyệt vời và những ngày đầu mới quen nhau. Câu thơ Bùi Giáng lại nhẩy múa quẩn quanh đâu đó. Em về mấy thế kỷ sau, nhìn trăng có thấy nguyên mầu ấy không ? (Bùi Giáng).
    Những lời nói yêu thương, những cử chỉ âu yếm mà rất nhiều năm về trước, chúng tôi tận tụy, long trọng gởi đến cho nhau. Giờ đây, 20 năm, 30 năm ,40 năm sau, những điều đó có nên được lập lại, có nên được "tái diễn" , để khẳng định sự lựa chọn của mình, để nhắc lại với nhau về những ngày đẹp đẽ ấy . . .
    Trước khi quá muộn, phải không ?
    Tôi bỗng thấy thương người bạn đời của mình quá đỗi !
    Bây giờ tôi đối diện tôi,
    Còn hai con mắt khóc người một con.
    T.Vấn
    [​IMG]
  8. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Bên quán cà phê
    Cà phê vô tận mưa nguồn
    Thành thân vô lượng vui buồn gọi nhau
    Em đi ngõ trước vườn sau
    Chào Xuân đâu biết niềm đau mưa nguồn
    Niềm vui bất tuyệt cứ tuôn
    Xuân xanh bát ngát rẩy run phập phồng
    Sát-na hiện tại phiêu bồng
    Này băng tuyết nở muôn hồng tương lai
    Cà phê nhớ buổi hôm nay
    Chén trà xin hẹn ngày rày năm sau
    Ông từ vĩnh biệt tiêu tao
    Buồn vui vô tận chiêm bao chập chờn...
    Xuân 95
    [​IMG]
  9. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Người con gái mặc quần
    Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
    Vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
    Đen và đỏ là hai màu rồi đó
    Cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên
    Người con gái hôm nay mặc quần trắng
    Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
    Hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
    Cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh
    Người con gái hôm nay mặc quần tím
    Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
    Vàng và tím là hai màu mỉm miệng
    Mím môi cười và chúm chím nhe răng
    Người con gái hôm nay mặc quần rách
    Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
    Lành và rách đều vô cùng trong sạch
    Bởi vì là lành rách cũng long lanh.
    Áo xanh
    Tuổi thơ em có buồn nhiều
    Thì xin cứ để bóng chiều đi qua.
    Biển dâu sực tỉnh giang hà
    Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh.
  10. ninhgiahanh

    ninhgiahanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Mới đây, trong ?o100 bài thơ VN hay nhất thế kỷ?, lại thấy có tên của Bùi Giáng và bài thơ ?oMắt buồn?:
    Mắt Buồn
    Bóng mây trời cũ hao mòn
    Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
    Tấm thân với mảnh hình hài
    Tấm thân thể với canh dài bão dông
    Cá khe nước cõng lên đồng
    Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
    Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
    Ầm trang sử lịch thu triền miên trôi
    Bỏ trăng gió lại cho đời
    Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
    Bỏ người yêu bỏ bóng ma
    Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
    Bây giờ riêng đối diện tôi
    Còn hai con mắt khóc người một con
    Đôi câu thơ cuối của BG, sau này Trịnh Công Sơn có mượn lại trong sáng tác của ông

Chia sẻ trang này