1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một truyện

Chủ đề trong 'Nghệ Tĩnh' bởi chichchoe37, 26/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Cô gái và Chàng trai​
    Cô gái và Chàng trai chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý .
    Rồi Chàng trai nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Chàng trai, bố mẹ cậu tìm đến Cô gái, yêu cầu cô tránh mặt Chàng trai. Nghĩ đến sự nghiệp của Chàng trai nên Cô gái đồng ý .
    Chàng trai cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cô gái nghe chị gái Chàng trai nói rằng cậu đã tới London.
    Nhiều tháng trôi qua, Cô gái không nhận được tin gì từ Chàng trai. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Chàng trai để hỏi thăm. Chị Chàng trai nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.
    Cô gái cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Chàng trai. Cô cố quên Chàng trai, nhưng ko thể. Cô gái trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc .
    Một đêm, khi Cô gái đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Chàng trai :
    - Cô bé, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé !
    Chỉ được có thế, rồi Chàng trai vội vã gác điện thoại .
    Đêm hôm đó, Cô gái nằm mơ thấy Chàng trai. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Chàng trai nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cô gái, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cô gái kịp hỏi gì thì Chàng trai đã biến mất.
    Sáng hôm sau, Cô gái vội vã gọi điện cho chị của Chàng trai, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Chàng trai sắp về không .Chị gái Chàng trai chợt òa khóc:
    - Xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Em trai chị đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô... Nó từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên nó đi....
    Cho dù Cô gái khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Chàng trai đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Chàng trai vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Chàng trai đã mất rồi .
    Nhưng Cô gái không tin. Cô tin rằng Chàng trai sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cô gái nhấc máy ngay lập tức.
    Lần này, Chàng trai nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cô gái, rằng cậu không ở cạnh Cô gái được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
    - Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cô gái hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy con gái nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
    - Em làm sao thế ? - Bố Cô gái lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà !

    Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý...
    ...
    Được chichchoe37 sửa chữa / chuyển vào 08:23 ngày 07/10/2006
  2. love_miss_vinhroom

    love_miss_vinhroom Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    2.040
    Đã được thích:
    0

  3. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Nụ cười​
    Trong một trại phong cùi nọ, các bệnh nhân hầu như đều bị bỏ rơi trong quên lãng, họ sống lầm lũi trong đau khổ cả thân xác lẫn tâm hồn. Những tháng ngày còn lại trên trần gian chỉ là những tháng ngày vô vọng, buồn tẻ và cô đơn.
    Duy chỉ có một người đàn ông luôn mỉm cười, vui tươi và hạnh phúc. Vị nữ tu chăm sóc bệnh nhân hết sức ngạc nhiên và cố tìm hiểu nguyên nhân từ đâu. Cuối cùng, bà cũng khám phá ra lý do, rằng mỗi ngày có một phụ nữ thập thò ngoài hàng rào, chờ người đàn ông kia đi ra để bà nở một nụ cười thân ái, trìu mến đầy yêu thương dành cho ông.
    Người đàn ông ngày ngày ra gần đó để đón nhận nụ cười ban sức mạnh và tạo niềm hy vọng như hoa xuân đón ánh mặt trời, như cây cỏ hứng giọt sương mai. Khi vị nữ tu đến gần, người đàn ông nói với bà:
    - Vợ tôi đấy
    Sau một lúc yên lặng, ông ta nói tiếp:
    - Trước khi vào đây, nàng đã cố chữa chạy cho tôi. Một Thầy lang đã cho tôi một loại dầu, và mỗi ngày nàng thoa nó lên mặt tôi. Nàng không quên chừa lại một khoảng nhỏ để đặt vào đó một nụ hôn. Nhưng tất cả đều vô hiệu, người ta đã bắt tôi vào đây.
    Phần nàng, nàng không bỏ tôi đơn độc, trái lại mỗi ngày nàng đến mỉm cười với tôi, mang lại cho tôi sinh lực để sống. Nhờ thấy nàng mỗi ngày mà tôi còn ham sống và sống vui tươi hạnh phúc.
    Vài dòng chia sẻ cùng các bạn: "Cười là một liều thuốc bổ", là một thứ thuốc giảm đau, cười làm cho mạch tim giảm xuống, hơi thở điều hòa và các cơ bắp cũng thư giãn. Về mặt tâm lý, cười còn mang lại cho con người niềm vui sống, nhờ đó mới có thể vượt qua được nỗi đau của thể xác. Bác sĩ David Maye khoa trưởng khoa tâm lý tại đại học Michigan Hoa Kỳ đã viết trong tác phẩm". Đeo đuổi hạnh phúc" như sau: "Bạn muốn được hạnh phúc ư? Hãy cười và cười luôn" .
  4. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc tìm ở đâu?​
    Một ngày kia, đám yêu tinh họp nhau lại để tìm cách phá hoại cuộc sống của loài người. Yêu tinh đầu đàn lên tiếng: ?oVới loài người, hạnh phúc là thứ quí giá nhất. Vậy chúng ta hãy đánh cắp thứ quí giá nhất của họ và giấu ở nơi mà họ không thể tìm thấy được. Các ngươi thấy sao??.
    Một yêu tinh lên tiếng: ?oHãy đem hạnh phúc giấu trên đỉnh núi cao nhất trên Trái đất này, chắc con người sẽ không thể tìm ra?.
    Yêu tinh đầu đàn lắc đầu: ?oRồi một ngày họ cũng sẽ tìm cách chinh phục đỉnh núi cao nhất ấy?.
    ?oVậy hãy giấu hạnh phúc dưới đáy đại dương sâu thẳm...? - một yêu tinh khác nói.
    ?oRồi một ngày họ cũng thám hiểm đến đáy đại dương sâu thẳm nhờ những phương tiện hiện đại?, yêu tinh đầu đàn lại lắc đầu.
    ?oMang giấu ở một hành tinh khác vậy?, một tiểu yêu tinh đề nghị.
    ?oCon người đang tìm cách khám phá vũ trụ và các hành tinh khác?, yêu tinh đầu đàn ngao ngán.
    ?oCó một sự thật: con người hay tìm kiếm hạnh phúc khắp mọi nơi; nhìn thấy hạnh phúc nơi người khác nhưng thường không nhìn thấy hạnh phúc chính ở bản thân mình. Vậy ta hãy giấu hạnh phúc trong mỗi con người, chắc chắn họ sẽ không thể nào tìm thấy được...?, một nữ yêu tinh chậm rãi nói.
    Cả đám yêu tinh reo lên sung sướng và quyết định làm theo lời đề nghị trên.
    Liệu hạnh phúc của con người có bị đám yêu tinh kia giấu mất? Câu trả lời tùy thuộc chính bản thân chúng ta trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc cho mình...

  5. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Chiếc bình nứt​

    Tôi đi đến gần White Cottage, Ohio, tới lui trên những con đường liên thôn đến các cửa tiệm, những trang trại cũ, tìm mua những đồ cũ có thể bán đấu giá, hoặc sang tay cho ai đó.
    Vòng ngoặt khúc cua trên con đường sỏi đầy bụi tôi thấy một ông già đang ngồi bên bậu cửa. Ðập vào mắt tôi là chiếc bình ông ôm trong tay. Thậm chí từ đàng xa tôi cũng nhận ra đó là chiếc bình xinh đẹp hiệu McCoy nổi tiếng.
    Dừng xe trên lối vào nhà ông, tôi bước đến và tự giới thiệu mình: ?oChào bác, cháu là Toby. Cháu không thể nào không nhận ra chiếc bình bác cầm trên tay. Bác có bán không??
    Cái nhìn của ông già làm tôi giật mình đến nỗi vội vàng quay lui. Ánh mắt ông ẩn chứa nỗi đau, đó là ánh mắt của một người đang đắm chìm vào một hồi ức đau buồn. Ông chậm rãi: ?oTôi không nghĩ đến chuyện bán chiếc bình này vì nó có ý nghĩa vô cùng với tôi?
    ?oBác biết nó chính hiệu McCoy phải không? Cho dù nó bị nứt ở gần cái quai nó vẫn đẹp phải không bác??
    ?oVâng, Tôi biết là như thế. Nhưng giá trị của nó đối với tôi không phải là ở chỗ đó? Ông già sụm người xuống, một sự yên lặng bao trùm lấy chúng tôi. ?ongồi xuống đây anh bạn trẻ. Tôi sẽ kể cho anh nghe ý nghĩa của nó đối với tôi?
    ?oChiếc bình này là của vợ tôi. Bà ấy chuyên trồng hoa và chăm sóc cây cảnh. Vào ngày thứ hai cách đây 2 tuần khi tôi đang đi đến hàng hiên này thì nhìn thấy bà ấy trượt chân ngã xuống bên thềm. Tim bà ấy đã ngừng đập. Thứ tư là đám tang. Hôm nay khi tôi ra ngoài này thì thấy chiếc bình. Tôi ngồi đây và cố suy nghĩ nên làm gì... với nó. Anh nghĩ tôi nên làm gì với nó đây? Bán nó sao??
    Tình cờ tôi có mặt nơi đây, tôi không biết nói sao. Chỉ đơn giản là một ông già yêu vợ mình. Chiếc bình tượng trưng cho vợ ông. Tôi nên bảo ông giữ lấy nó? Nên bán nó? Hay vẫn tiếp tục gắn bó với nó??
    ?oCháu thật sự không biết, nhưng nếu bác cho phép thì cháu xin thưa, cháu sửa chữa đồ gốm, thủy tinh và nhiều thứ khác. Nếu bác muốn cháu sẽ sửa chiếc bình và đem trả lại cho bác. Khi đó bác có thể cho cháu biết là bán nó hay không, có được không ạ?
    ?oAnh làm điều đó cho tôi ư??
    ?oVâng, cháu sẽ làm? Tôi không biết điều gì đã thúc đẩy tôi làm công việc này. Ðiều gì đã giúp tôi nảy ra ý đó? Tất cả những gì tôi biết vào lúc đó và vào lúc này, là có một điều gì đó cứ thôi thúc tôi làm thế.
    ?o Này đây anh bạn, hãy cầm nó đi. Khi nào sửa xong thì mang lại đây và chúng ta sẽ nói chuyện. Bây giờ thì tôi phải đi nghỉ? Không nói thêm lời nào nữa, ông già vào khuất trong nhà.
    Tôi mất hết ba tuần để sửa xong cái bình và có dịp để trở lại nhà ông. Tôi dừng xe nơi hiên nhà để mong gặp lại ông già. Ngôi nhà trông có vẻ tiều tụy.Thảm cỏ không được xén, lá rụng rải rác trên hiên nhà và bậc thềm. Không một âm thanh, một ánh đèn nào trong nhà. Tôi tự hỏi hình như ông già đã dọn đi.
    Khi tôi gõ cửa thì một người đàn ông xuất hiện: ?oChào anh, tôi có thể giúp được gì??
    ?oTôi đang tìm ông già đã sống ở đây?
    ?oÔng ấy qua đời rồi, cách đây một tuần? người đàn ông nói ?oÔng ấy là chú tôi, tôi có thể giúp gì cho anh?
    Tôi giải thích về chiếc bình và đã gặp ông già như thế nào. ?oThế à, không hề gì đâu. Về chuyện chiếc bình, chú tôi có kể cho chúng tôi nghe về chuyện anh đến. Chú nói với chúng tôi rằng nếu anh trở lại chúng tôi sẽ để anh giữ chiếc bình đó. Chú cảm ơn vì anh đã sửa chiếc bình và thật chu đáo khi làm điều đó.
    Phải làm gì với chiếc bình đây? Tôi có nên giữ nó, hay bán nó, hay tặng nó cho ai đó? Tôi biết chiếc bình này không thật sự thuộc về tôi. Bản thân chiếc bình chứa đựng một mục đích và ý nghĩa thật sâu sắc. Cuối cùng tôi quyết định để nó ra đi. Tuy nhiên tôi nhất quyết phải kể câu chuyện về chiếc bình khi bán nó; phải chia sẻ với người khác về quá khứ của nó.
    Trên đường rời trang trại một điều bí ẩn cứ ảm ảnh tôi, đó làtên của người phụ nữ từng là chủ nhân chiếc bình, người cháu họ của ông già đã không đề cập đến tên bà. Còn tôi là một người xa lạ, đã không thể hỏi tên bà.
    Tôi vẫn cứ lúng túng về cái tên của người phụ nữ - tên của chiếc bình từ nay sẽ là gì. Ðó phải là điều ông già từng biết trong cuộc đời của ông. Không. Không phải là tên chiếc bình nứt, tên nó sẽ là... tình yêu.
  6. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    BA CHÚC CON ĐỦ ​
    Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được ngắm nhiều người .Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :Phải nhìn mọi người " chào " và " tạm biệt " .Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt .
    Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt " .Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình .
    Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác .Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau ... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi .Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy .
    Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng .Họ ôm nhau và người cha nói : " Ba yêu con, ba chúc con đủ ".Rồi cô gái đáp lại :" Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ "Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc .
    Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì .Bỗng ông quay lại chào tôi và :
    - Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ?
    +Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩng biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?
    -Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -
    hực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất .
    +Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói :" Ba chúc con đủ " .Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không ?Người cha già mỉm cười : Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói :" Ba chúc con đủ ",
    tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó .
    Rồi ông lẩm nhẩm đọc :
    " Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng .
    Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống .
    Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất .
    Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng .Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có .
    Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng .

    Ông khóc và quay lưng bưóc đi .Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "

    Được chichchoe37 sửa chữa / chuyển vào 11:49 ngày 11/10/2006
  7. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Tha thứ mãi mãi ​
    Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông... _Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "Lisa kéo tay Brent - em trai cô:_ Thế là bao nhiêu lần?Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh fục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa
    những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
    Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm._Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
    _ Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
    Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
    _ Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
    Lisa đỏ mặt:_ Chị xin lỗi!
    Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không?
    Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
    _ Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tương.
    Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai, Lisa xin lôix rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
    _ Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu.
    Brent chỉ cười :"Phải, phải"Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu đc cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện thực.người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà,
    Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ đc nên cô đã không ghi lại.
    _Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
    _Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
    Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
    _Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
    _ 12, có chuyện gì thế?
    Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
    _Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trc....
    Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
    _ Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
    Lisa gật đầu. Brent ra khỏi fòng, không nói thêm lời nào. Lisa về fòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi ng yên tâm.
    Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nh` lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
    Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson._Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời.
    Lisa ngạc nhiên:
    _Sao ạ?
    Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.Cô ngồi lặng yên trc chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:
    " Lisa yêu quý,
    Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.
    Yêu thương,
    Brent "
    Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "
    Được chichchoe37 sửa chữa / chuyển vào 07:51 ngày 12/10/2006
  8. wawawa

    wawawa Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    4.866
    Đã được thích:
    0
    Các câu chuyện khá hay nếu như không có những lời bình, lời kết ở cuoi câu chuyện
    [nick]
    Được wawawa sửa chữa / chuyển vào 00:57 ngày 13/10/2006
  9. chichchoe37

    chichchoe37 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Lời Nói​
    Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co'' 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na...Trong vùng ko ít đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của người vợ,la` 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
    -Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, ko thể nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được

  10. _lucky_luke_

    _lucky_luke_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0

    Được cyclo sửa chữa / chuyển vào 08:50 ngày 16/10/2006

Chia sẻ trang này