1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày một "tự truyện"

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi whynotmoney, 21/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Rốt cuộc thì.....uh , cái gì đến cũng sẽ phải đến thôi . Luôn cần kỳ vọng vào những điều tốt đẹp , nhưng sự thật thì đang phơi bày ra trước mắt.....đớn hèn và khốn nạn ! Nó khiến tôi cảm thấy ghê sợ , cảm thấy muốn nổi da gà mỗi khi nghĩ đến....Hai mặt của một con người ??? Tôi không tưởng tượng nổi...con người ta lại có thể đóng kịch giỏi và hay đến mức như thế ? Rất hay ! Rất xuất sắc ! Cũng dám tự nhận là mình đểu ! Thật kinh tởm vì có lúc vì nó tôi đã mất lòng tin vào những người tốt , và tệ hại hơn , mất luôn cả lòng tin vào chính mình . Không đáng , dù chỉ là một chút , rất rất nhỏ thôi ! Rồi nó sẽ phải trả giá , một cái giá ko rẻ chút nào !
  2. danie_eva

    danie_eva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    "Em còn từ gì thì em cứ ném hết vào mặt anh đi"
    Giọng T thản nhiên.
    Thản nhiên đến không ngờ.Đến mức hôm sau lại có thể gọi điện,nhắn tin cho một đứa là bạn thân nhất của em."Em nghĩ thế nào là tuỳ em thôi".Chỉ đến khi bị con bé chửi vào mặt"Nói chuyện về sự đểu giả và khốn nạn của con trai hả anh".T mới chịu im mồm lại.Chẳng biết có tí xấu hổ,nhục nhã nào không.Hay lại tặc lưỡi vì một con nai đã không chui vào bẫy
  3. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    " HI " - Đúng là một thằng khốn nạn ! Một thằng khốn nạn là bạn của một thằng khốn nạn khác ! Nhiều lúc Em tự hỏi sao cả Em , và Bạn của Em nữa lại gặp phải những thằng đểu giả đến vậy ? Chúng nó thản nhiên thừa nhận sự khốn nạn của chúng nó - " Cũng hơi đểu ! " . Em ngồi nghe Bạn nói mà chỉ muốn , giá mình có thể giết , giết chết hết những thằng như chúng nó ! Tưởng tượng đến khuôn mặt đáng ghê tởm ấy , Em cảm thấy....Có lẽ dùng những từ chỉ súc vật để nói về chúng nó cũng ko đáng , nhắc đến tên thì chỉ cảm thấy bẩn mồm , giá Em có thể giết người nhỉ....
  4. danie_eva

    danie_eva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    Kinh quá....em còn bé mà
    Được danie_eva sửa chữa / chuyển vào 12:08 ngày 17/10/2005
  5. monster8x

    monster8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Có câu chuyện như thế này
    Hai vợ chồng làm cùng nghành xuất bản sách. Đêm tân hôn, họ tâm sự với nhau.
    Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
    Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
    Chị vợ cùng nghề liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:
    Sách mới cho nên phải đắt tiền
    Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình rồi đọc tiếp:
    Anh còn tái bản nhiều lần nữa
    Chị vợ sung sướng đọc tiếp luôn:
    Em sẽ cho anh giữ bản quyền
    Vài năm sau...
    Cô vợ:
    Sách đã cũ rồi phải không anh?
    Sao nay em thấy anh đọc nhanh
    Không còn đọc kĩ như trước nữa
    Để sách mơ thêm giấc mộng lành

    Anh chồng ngâm nga:
    Sách mới người ta thấy phát thèm
    Sách mình cũ rích chữ lem nhem
    Gáy thì lỏng lẻo bìa nhem nhuốc
    Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm

    Cô vợ thanh minh:
    Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
    Đọc hoài vẫn thấy ý...bay bay
    Đọc xong kiểu này rồi kiểu khác...
    Nếu mà khám phá sẽ thấy hay

    Anh chồng làu bàu:
    Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
    Cái bìa sao giống giấy gói xôi
    Nội dung từng chữ thuộc như cháo
    Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi

    Cha hàng xóm lẩm bẩm:
    Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
    Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
    Cũng tính hôm nào sang đọc lén
    Liệu có trang nào anh chưa xem.

    Thế mới có câu:
    Cái giường mà biết nói năng
    Thì cha hàng xóm hàm răng chẳng còn!

    Thiết nghĩ, cuộc đời con người ta cũng giống như những trang sách. Sách mới, ai cũng hào hứng đọc, nhất là những đoạn hay, nguời ta có thể lật đi lật lại, đọc đi đọc lại nhiều lần. Tuy nhiên, hiếm ai có thể đọc một cuốn sách đến 2 lần, hoặc lần thứ 3, cũng như chẳng ai tắm 2 lần trên một dòng sông. Bởi vì lúc đó chẳng có gì để mà khám phá nữa. Cho nên, trong cuộc sống, con người ta phải luôn luôn refresh lại mình, có thể người này đã đọc xong cuốn sách và ném nó vào xó nhà, nhưng vẫn còn bao người khác chưa đọc, hãy tạo cơ hội cho họ...
    Tài cao phận thấp chí khí uất
    Giang hồ mê chơi quên quê hương...


  6. haiminhdang

    haiminhdang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    727
    Đã được thích:
    0
    Thêm một bài học nữa, thường thì những cái gì không tự mình làm thì cuối cùng cũng chả đi tới đâu.
  7. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Vừa đọc được một câu " Sống như thế nào thì nó sẽ phải trả giá bằng cuộc đời của nó thôi " . Hôm qua ngồi uống nước với chị T , Em cũng chẳng giấu được nỗi buồn và sự cay nghiệt trong giọng nói ! Nhưng Em lại ko đủ tình yêu và dũng cảm để làm một cái gì đó hơn thế....Chị bảo Em yếu đuối quá , nếu là chị , chị sẽ trả thù ! Trả thù àh ? Có những lúc cái ý nghĩ trả thù nó cũng xuất hiện trong em , nhưng trả thù để làm gì ? Để mỗi lần động vào đó càng thấy đau hơn sao ? Em vẫn nói như thế ko đáng...Q cũng bảo em cách cao thượng nhất là ko thèm chấp nó , vâng , Em vẫn biết nó ko xứng đáng , kể cả với cái ý nghĩ sẽ trả thù của Em nhưng....Em hận ! Em vẫn Hận !
  8. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0
    Sao tự nhiên cảm thấy có tội. Băn khoăn và dằn vặt. Thương FM, sao tự nhiên lại như thế này nhỉ? Đã tự hứa rồi cơ mà. Chợt nhận ra một điều khủng khiếp và tồi tệ nhất từ trước đến giờ, đó là mình ko tin vào chính bản thân mình. Không tin vào suy nghĩ của mình, hành động của mình, cảm xúc của mình. Thấy có lỗi, thấy thương "người ta". Ước gì có thể điều chỉnh đc cảm xúc. Lại thấy thương chính bản thân mình ko thể làm gì đc cho mình. Vừa buồn vừa cười. Thật kì lạ khi mình ko là mình, mình ko là ai. Nếu có thể đập đầu vào đâu đó mà nhận ra đc mình là ai, mình đang làm gì, mình đang nghĩ gì, cảm xúc thật sự là gì......thì có lẽ sẽ đập cho vỡ luôn đầu ra mất. Cái cảm giác ghê rợn kia lại quay trở lại, lại muốn làm cho mình chảy máu ra, nhìn thấy máu, đỏ tươi, thấy thoải mái hơn. Kinh dị! Ko nớ nói là "ko", cũng ko thể nói là có. Cảm thấy lừa dối. Có lỗi! Muốn tách xa ra mà lại sợ ai đó buồn, muốn trốn chạy mà lại ko thể. Thấy xót xa và thương mình quá! Thật là ngốc, mãi mãi là ngốc. Đến chừng nào mới thoát ra đc? Cảm xúc là gì đây?
  9. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0
    Chiều một mình lang thang phố lạ
    Lạnh. Ướt sương. Cô đơn níu chân giùm...
    Tự hỏi người có gì thật ko nhỉ?
    Hay chỉ là những lời nói...xã giao...
    Chiều dịu tàn. Thèm nhớ một vòng tay
    Của một ai - xa - lạ - chốc lại gần
    Đưa mắt nhìn thấy rằng lòng sâu thẳm
    Muốn rời xa...hay trốn chạy...hay buồn...
    Chiều thoảng nhẹ, gió mơn man tóc rối
    Thì thầm lại lời nói yêu thương
    "Đừng mộng mơ ích kỉ hoài vậy bé!"
    Có chút gì se sắt lại trong tim...
    Bé ước mơ về một miền cổ tích
    Dẫu ko thành, cũng cứ ngồi mộng mơ
    Yêu thương, thôi vậy, gửi vào quên lãng
    Để lòng mình thanh thản, nhớ yêu thương...

  10. motero

    motero Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2005
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi,tôi có đọc được 1 câu,cuộc đời là 1 quyển sách,người khôn ngoan thì vừa đọc vừa suy ngẫm,người dại dột thì chỉ đọc lướt qua.Có khi phải đọc đến lần thứ 2,thứ 3,mới hiểu hết được ý nghĩa của nó,và cũng có khi chỉ hiểu được 1 cách mông lung.

Chia sẻ trang này