1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi ngày trong cuộc sống

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi viviani, 29/02/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. viviani

    viviani Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/02/2002
    Bài viết:
    596
    Đã được thích:
    0
    chưa khi nào tôi như thế này... cả một đêm trở mình... cả một đêm thở dài cố gẳng đuổi những lời nói và những kỉ niệm ra khỏi đầu... ước gì bây giờ có thể khóc được thì nhẹ nhàng đến mấy... thế mà nước mắt cứ cạn khô đi... đôi mắt cứ ráo hoảnh nhìn lên trần nhà... đôi khi khóc không phải là yếu đuối... khóc là một cách tự tìm sự an ủi cho mình... khi buồn tôi vẫn khóc... nhưng vì sao vào lúc tôi thấy đau khổ đến tận cùng thì nước mắt ơi, nhà ngươi biến đi đâu rồi?
    Đêm... mọi vật xung quanh yên tĩnh quá... lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ sự yên tĩnh... tôi thèm có một âm thanh gì đó làm bạn cùng mình đêm nay... im lặng... vẫn là sự im lặng đáng sợ... cố thử bật ra mấy âm thanh nghèn nghẹn của tiếng khóc... nhưng không làm được... trống toác và cô độc đến kinh người... trong lòng cũng trống toác như thể có ai vừa cắt đi một phần cơ thể của mình... cảm giác yêu thương rạo rực của ngày nào giờ chạy lộn xộn ở bàn tay... đau nhói...
    Vẫn là tháng 5... một tháng 5 độc ác và thản nhiên... vẫn là tôi... ngớ ngẩn đến lạ kì... ước gì lúc này trên vai đừng có nhiều gánh nặng... ước gì được bỏ đi đâu đó thật xa để khỏi phải đối diện với nỗi đau khổ... ước gì tôi có thể đi đến một nơi nào đó... haòn toàn xa lạ để mà bắt đầu lại cuộc đời mình... như thế sẽ tốt... sẽ nhẹ nhàng... nhưng tôi, khi nhìn vào những chiếc đèn màu trong vườn hoa, mắt ráo hoảnh, lại tự chọn cho mình một con đường khó khăn... phải đối diện với chính mình... phải đối diện với đau khổ... phải vượt qua nó... phải chiến đấu... phải cố gắng... phải nỗ lực...
    ừ thì nỗ lực... ừ thì đương đầu... chẳng lẽ lại bị nhấn chìm và chịu buông xuôi... nhưng bao nhiêu sức lực đều biến đi đâu cả... tự hỏi mình... "Liệu có bao nhiêu hi vọng vượt qua?" "chẳng có hi vọng... mà vượt qua cũng chỉ là cách nói hoa mỹ của việc làm quen với đau khổ"
    Nứoc mắt ơi... nhà ngươi biến đi đâu rồi? phải làm gì để khóc được bây giờ nhỉ? không có ai mà... tôi sẽ khóc một tí thôi... để khi buổi sáng đến còn phải vui vẻ nói cười... vì sao không khóc được gì cả...
    Hôm nay tôi thấy mình thực kì lạ.... tôi thấy mình như một người lạ mà tôi chưa quen bao giờ... một người trơ lì với mọi cảm giác... mà tôi thì chưa bao giờ như thế, tôi nhỉ? bao giờ tôi cũng là một người sống với vô vàn cảm giác phong phú... có lẽ cái tôi đó đã cũ và không hợp với hiện tại nữa... có lẽ thế này sẽ tốt hơn...
    Chênh vênh... tôi không tài nào nhắm mắt lại được, bởi vì nhắm mắt vào là gặp lại hình ảnh con chim lao mình vào chiếc gai mận dài và sắc... không ngủ được... không khóc được... không tìm thấy mình... chắc cứ ngồi mãi rồi đêm sẽ đi qua... mai sẽ phải khác... tôi phải làm được...
    nhưng lúc này... ước gì tôi khóc được... dù chỉ một giọt nước mắt thôi....
  2. viviani

    viviani Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/02/2002
    Bài viết:
    596
    Đã được thích:
    0
    Trưa nay em ngồi ôm áo anh... áo anh vẫn còn cái mùi thơm thơm quen thuộc... em nhắm mắt và nghĩ rằng đó là anh đang ôm em... em vẫn thích úp mặt vào ngực anh, im lặng và hít một hơi đầy mùi thơm dịu dàng đó... nhưng giờ tất cả đều đã xa...
    Em không như ngày xưa nữa... em không dại khờ níu kéo nữa... em để anh ra đi đấy anh à... đừng lo cho em... giờ em cứng cỏi lắm... em sẽ ổn... em sẽ rất tốt... em không khóc đâu, vì chẳng hiểu sao đến giờ có muốn khóc cũng chẳng nặn được giọt nước mắt nào...
    Anh đi nghe anh... cũng đừng ngoảnh lại nhìn em... đừng thấy khó xử vì em... em còn nhiều việc cần làm quá... nhiều việc đén nỗi giờ đau khổ em muốn buông xuôi mà vẫn phải tiép tục... anh đi nghe anh... em không giữ anh nữa... nhưng em sẽ chờ... em vẫn chờ... anh biết đấy... anh biết mà, phải không anh?
    hôm nay mệt mỏi quá... đã một ngày rồi em chưa ăn gì... đã một ngày rồi em chưa hề chợp mắt... em cũng chẳng nghĩ được cái gì cả... em chỉ ngồi đó, ôm cái áo của anh... và nhìn vô định về phía chân trời thôi...
  3. viviani

    viviani Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/02/2002
    Bài viết:
    596
    Đã được thích:
    0
    Trưa nay em ngồi ôm áo anh... áo anh vẫn còn cái mùi thơm thơm quen thuộc... em nhắm mắt và nghĩ rằng đó là anh đang ôm em... em vẫn thích úp mặt vào ngực anh, im lặng và hít một hơi đầy mùi thơm dịu dàng đó... nhưng giờ tất cả đều đã xa...
    Em không như ngày xưa nữa... em không dại khờ níu kéo nữa... em để anh ra đi đấy anh à... đừng lo cho em... giờ em cứng cỏi lắm... em sẽ ổn... em sẽ rất tốt... em không khóc đâu, vì chẳng hiểu sao đến giờ có muốn khóc cũng chẳng nặn được giọt nước mắt nào...
    Anh đi nghe anh... cũng đừng ngoảnh lại nhìn em... đừng thấy khó xử vì em... em còn nhiều việc cần làm quá... nhiều việc đén nỗi giờ đau khổ em muốn buông xuôi mà vẫn phải tiép tục... anh đi nghe anh... em không giữ anh nữa... nhưng em sẽ chờ... em vẫn chờ... anh biết đấy... anh biết mà, phải không anh?
    hôm nay mệt mỏi quá... đã một ngày rồi em chưa ăn gì... đã một ngày rồi em chưa hề chợp mắt... em cũng chẳng nghĩ được cái gì cả... em chỉ ngồi đó, ôm cái áo của anh... và nhìn vô định về phía chân trời thôi...
  4. jerry14

    jerry14 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/02/2004
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Yêu ĐN lắm lắm nhưng nhịp sống quá bình yên của nó làm mình bắt đầu phát ngán lên rồi. Bây giờ chỉ muốn trốn khỏi ĐN vài ngày, đi đâu đó thật xa để refesh lại bản thân. Cuộc sống bận rộn làm mình bỏ qua quá nhiều thứ, suốt ngày chỉ biết tập trung cho công việc và học hành rồi những cuộc ăn chơi vô bổ, chẳng dành chút time nào cho chuyện tình cảm hết.
    Mai là cuối tuần rồi...
  5. jerry14

    jerry14 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/02/2004
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Yêu ĐN lắm lắm nhưng nhịp sống quá bình yên của nó làm mình bắt đầu phát ngán lên rồi. Bây giờ chỉ muốn trốn khỏi ĐN vài ngày, đi đâu đó thật xa để refesh lại bản thân. Cuộc sống bận rộn làm mình bỏ qua quá nhiều thứ, suốt ngày chỉ biết tập trung cho công việc và học hành rồi những cuộc ăn chơi vô bổ, chẳng dành chút time nào cho chuyện tình cảm hết.
    Mai là cuối tuần rồi...
  6. HoangLinhLy

    HoangLinhLy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Phải rồi , sống trên đời cần có 1 tấm lòng ....dù chỉ để gió cuốn đi.....tôi cũng đang ở trong tâm trạng như bạn vậy....tôi phải làm sao đây....Vi` tình yêu không như chiêm bao...ko như khát khao ta luôn mong chờ....ta cứ chờ mong để rồi thất vọng....có lẽ là tôi phải quên ....
  7. HoangLinhLy

    HoangLinhLy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Phải rồi , sống trên đời cần có 1 tấm lòng ....dù chỉ để gió cuốn đi.....tôi cũng đang ở trong tâm trạng như bạn vậy....tôi phải làm sao đây....Vi` tình yêu không như chiêm bao...ko như khát khao ta luôn mong chờ....ta cứ chờ mong để rồi thất vọng....có lẽ là tôi phải quên ....
  8. xautraikinhkhung

    xautraikinhkhung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    0
    Nói là nói vậy thôi , chứ nào ai có thể bình thản trước những những mất mát được đâu. Có thể thời gian có thể xoá nhoà đi tất cả và cũng có thể không nhưng... mà thôi ko nói nữa
    À mà viviani có vẻ yêu biển nhỉ, tặng ấy bài thơ tớ copy được
    Có thể
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Mong manh lắm thủy tinh thường dễ vỡ
    Em trót lỡ... dùng thủy tinh đong hạnh phúc
    Hạnh phúc vỡ òa... em tìm nhặt những niềm đau
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Thủy tinh vỡ hay lòng em vỡ
    Giọt nước mắt lăn dài theo nỗi nhớ
    Lăn dài theo từng khoảng trống chênh vênh
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Trái tim em đã hóa thành ngọn lửa
    Thiêu trụi hết những gì không cần nữa
    Tan tác đâu đây vài đám tro tàn
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Biển từ nay không xanh màu khát vọng
    Sóng dội vào bờ vỡ tan niềm thương nhớ
    Sóng rút ra rồi, bờ đá đứng chờ trông
    Mọi đại dương đều bắt nguồn từ sông
    Mọi tình yêu đều bắt đầu từ nhớ
    Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc
    Vẫn biết rằng... có thể... rất mong manh.
    (ST)
  9. xautraikinhkhung

    xautraikinhkhung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    0
    Nói là nói vậy thôi , chứ nào ai có thể bình thản trước những những mất mát được đâu. Có thể thời gian có thể xoá nhoà đi tất cả và cũng có thể không nhưng... mà thôi ko nói nữa
    À mà viviani có vẻ yêu biển nhỉ, tặng ấy bài thơ tớ copy được
    Có thể
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Mong manh lắm thủy tinh thường dễ vỡ
    Em trót lỡ... dùng thủy tinh đong hạnh phúc
    Hạnh phúc vỡ òa... em tìm nhặt những niềm đau
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Thủy tinh vỡ hay lòng em vỡ
    Giọt nước mắt lăn dài theo nỗi nhớ
    Lăn dài theo từng khoảng trống chênh vênh
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Trái tim em đã hóa thành ngọn lửa
    Thiêu trụi hết những gì không cần nữa
    Tan tác đâu đây vài đám tro tàn
    Có thể rồi... anh sẽ mãi ra đi
    Biển từ nay không xanh màu khát vọng
    Sóng dội vào bờ vỡ tan niềm thương nhớ
    Sóng rút ra rồi, bờ đá đứng chờ trông
    Mọi đại dương đều bắt nguồn từ sông
    Mọi tình yêu đều bắt đầu từ nhớ
    Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc
    Vẫn biết rằng... có thể... rất mong manh.
    (ST)
  10. viviani

    viviani Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/02/2002
    Bài viết:
    596
    Đã được thích:
    0
    Trời ơi... XTKK có nhiều thơ hay thế... hihi hay cho tơ smượn cả quyển đọc nhé.... thơ hay không chịu được... tớ thích bài này lắm XTKK ơi... hihihi... tặng tớ thêm mấy bài nữa nhá?

Chia sẻ trang này