Mời nghe ĐẠO CA Mời bà con thưởng thức ĐẠO CA, thơ Phạm Thiên Thư, Phạm Duy phổ nhạc, trình bày : Danh ca Thái Thanh. Phạm Duy biography : Phạm Duy sinh tại Hà Nội năm 1921, theo học các Trường Trung Học Thăng Long, Cao Ðẳng Mỹ Thuật, Kỹ Nghệ Thực Hành, tự học nhạc và đi huấn nghệ tại Pháp trong hai năm 1954-1955, học trò của Robert Lopez và bàng thính viên tại Institut de Musicologie, Paris. Tiểu sử nhỏ của Phạm Thiên Thư : PHẠM THIÊN THƯ tên thật Phạm Kim Long, sinh ngày 1-1-1940 xuất thân trong một gia đình Đông y. Quê cha: xã Đình Phùng, Kiên Xương, Thái Bình. Quê mẹ: xã Trung Mẫu, Từ Sơn, Bắc Ninh. Sinh quán: Lạc Viên, Hải Phòng. Trú quán: Trang trại Đá Trắng, Chi Ngãi, Hải Dương (1943-1951), Sài Gòn, TPHCM (1954- nay) Đạo Ca Đạo ca 1 : Pháp thân
Đạo ca 5 : Một cành mai Là sự vượt thắng mối lo sợ về cái chết vì sinh tử chỉ là sự đắp đổi thăng hoa trong một toàn thể miên viễn là cuộc đời . Bài này còn muốn tưởng niệm nữ sinh viên Nhất Chi Mai đã tự thiêu để cầu nguyện cho hoà bình. Em bé khóc đòi cha, như mẹ khóc đòi con Người chồng khóc người vợ, người yêu khóc người yêu Nước mắt vẫn đầy vơi, sinh tử vẫn còn đây Đời này qua đời nọ, tử sinh vẫn còn kia. U ù u U u u u U u u U u. Ôi máu đã thành sông, xương người đã thành non Hận thù như trời bể, hờn căm vẫn còn nghe Cái chết vẫn còn kia, sao cuộc sống còn mê Đòi thù, thì oán đời đời Đền nhau chỉ có chút lệ thôi U ù u U u u u U u u U u. Nước mắt bỗng ngừng trôi, khi người đã nguyện dâng Thân mình làm đuốc hồng, cho đòng lúa trổ bông Cuộc sống chết nào đây ? Đau buồn sẽ đổi thay Đem mình vào kiếp người, thoát khỏi nỗi tử sinh. Cành mai đã rụng rơi, rơi rụng xuống cuộc đời Một cành mai rụng rời, làn hương vẫn chẳng phai Người không riêng của ai, nhân loại vẫn của người Đặt mình trong dòng đời, tử sinh cũng là vui Một cành mai, mai mãi, mãi mãi Một cành mai, mai mãi, mãi mãi Mãi mãi... Đạo ca 6 : Lời ru, bú mớm, nâng niu Nói về hiện thể tạo hoá của người mẹ đã khiến cho đứa con có một nền tảng tâm linh hiền hoà giữa tạo vật, nhân sinh không còn là tù ngục giữa con người . Ru con bằng vòng tay ấm, cho con yêu tiếng dịu dàng Ru con bằng bầu sữa nóng, cho con ơn mãi tình nồng Ru con bằng bài ca ngắn, cho con mến Nhạc và Thơ Ru con còn nhờ mây gió, tim con chẳng có vực bờ Ru con bằng rừng trên núi, con ơi, mưa nắng còn dài Ru con bằng đồi ven suối, cho con không oán thù người Ru con bằng cỏ hoa mới, trăng sao kết lại thành đôi Yêu muôn loại và muôn tánh, mai sau chẳng sống một mình. Ù ơ Mẹ ru con biết : Yêu thương như câu đầu lòng Nghìn năm còn đây thắm thiết Câu ru mạch máu Đông Phương. Tim em là bình minh mới, cho con tia máu đỏ ngời. Ru con bằng làn hương mới, cho con thơm ngát lòng đời Ôm con nhìn vào con nhé ! Cho con lẽ đạo thường chân Môi em là nụ hoa thánh, cho con ngợp ánh chiêu dương Con ơi ! Mẹ là Thượng Đế, cho con tâm lý nguyên sơ Câu ru và dòng sữa quý, cho con nguyên lý diệu vời Ru con rằng : Đời muôn lối, như mây kết hợp, rồi tan Thân con là Trời cao vói, tim con là cõi địa đàng. Ù ơ Mẹ ru con biết : Yêu thương như câu đầu lòng Nghìn năm còn đây thắm thiết Câu ru mạch máu Đông Phương. Đạo ca 7 : Qua suối mây hồng Qua suối mây hồng hay là Vô ngôn diễn tả cuộc chiến tranh giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh tranh nhau trái tim của Mỵ Nương tượng trưng cho ý thức sáng tạo . Sau cùng Sơn Tinh, sự vắng lặng của ý niệm ngôn ngữ cùng người đẹp biến vào đại thể còn lưu lại trên đỉnh núi bản Siêu hùng ca là cuốn thiên thư không chữ và cây sáo thần không lỗ, thúc giục loài người vượt thoát ý niệm ngôn ngữ để thể nhập vào cõi uyên . Một sớm mai tuyệt vời Mỵ Nương về đỉnh núi Làn suối mây lưng trời Đưa Nàng lên chơi vơi Bầy hạc vàng lượn múa Hoà sáo trúc vô thanh Núi quấn lụa trời xanh Hoa dâng hương trên cành. Sáo tơ làm mưa nhẹ Nghiêng lầu các Thủy Vương Giật mình trên nệm ngọc Thét quan quân lên đường Người yêu đà mất rồi ! Suối mây hồng phơi phới Đem Nàng lên đỉnh núi Thành cũ hoa còn rơi. Này hồng ngọc lưu ly Không được gì đôi mắt Này bốn bể quyền uy Không nghiêng được lòng người... Thề quyết không một trời Thủy Vương vùng kiếm thét Trả đoá hoa hồng ngời Thủy Vương vùng kiếm thét Nhưng trên ngọn đỉnh núi Chẳng được ai trả lời Thủy Vương căm giận điếng Xua quan quân thẳng tiến ! Sơn Vương ngồi trên núi Cùng Mỵ Nương mỉm cười Thủy Vương căm thổ máu Xua quan quân tràn đồi... Sóng ầm ầm, sóng ầm ầm nổi dậy ! Gió ào, gió ào ào nghiêng trời ! Mây ùn ùn, mây ùn ùn kéo tới ! Sét ầm ỳ, sét ầm ỳ ra oai Nước bừng bừng, nước bừng bừng tràn ngập ! Đất dồn dập, đất dồn dập lên trời ! Mây dần dà, mây dần dà ra nước ! Núi vùn vụt, núi vùn vụt lên cao ! Cuộc chiến tranh thầm lặng, cuộc chiến tranh thầm lặng Cuộc chiến tranh thầm lặng, cuộc chiến tranh thầm lặng. Thủy Vương vung kiếm hét Núi tịch liêu không lời Thủy Vương xua sóng tới Sóng tan nhành hoa suôi Thủy Vương kêu thét mãi Núi mù khơi thêm mù Thủy Vương hộc thêm máu Lui quân về biển khơi. Một sớm, hoa rụng nhài Mỵ Nương và Thần Núi Làn suối mây lưng trời Đưa về nơi mãi mãi Còn lại siêu hùng ca Thiên Thư không cần chữ Sáo Thần không cần lỗ Vi vu trong lòng người Một khúc ca giục người Vượt muôn trùng ảo huyễn Về chốn không lụy phiền Suối mây này dẫn đến... Đạo ca 8 : Giọt Chuông Cam Lộ Là bình minh của tâm thức trong ba động của tiếng chuông chùa : Tiếng Đại Hồng như giọt nước làm tràn mặt suối tâm linh với hình ảnh Thiền Sư Vạn Hạnh chống gậy trúc xuống núi cưu mang cả mùa đông trong lòng tay ngọc Bóng đêm qua rồi, bóng đêm qua rồi Tiếng chuông vang hồi, tiếng chuông vang hồi Thấy trong nhân loại tiếng chuông vang hồi Ngọt lành thơm mát, từng giọt chuông rơi. Nụ hoa đang ngủ, giấc êm giữa nội Giọt sương trên lá đón đưa ánh trời Để cho con suối vươn vai trở mình Chùa rêu lơ lửng giữa lưng núi mờ Đại hồng, chuông lớn đã khua tiếng ròn Nụ cười yên tĩnh ngát hương khói trầm Lời kinh cao ngất A Di Đà Phật Ngọt lành thơm mát, từng giọt chuông vang... Tiếng chuông đầu ngày cho bừng giấc ngủ Tiếng chuông mơ hồ cho Thái Dương hồng Tiếng chuông lẫy lừng cho cội đá mừng Xóm thôn tưng bừng, chim chóc xôn xao Tiếng chuông lên núi, làm trái mật say Xuống trên luống cầy, cho đòng lúa trổ Tiếng chuông Cam Lộ cho biển trầm tư Cho đời người hết ưu tư... Một nụ mai nở giữa cơn gió rừng Thiền Sư lững thững xuống non, chống gậy Lòng tay nắm lấy tiết Đông giá lạnh Giọt mưa lóng lánh, lắng trên gậy vàng Gậy Thiền đưa xuống không gian vô tận Gậy Thiền đưa xuống thế gian cõi thường Thời gian mãi mãi, tiếng chuông sáng ngời Thiền Sư xuống núi, cứu nguy cho đời Ngọt lành thơm mát, từng giọt chuông vang... Đạo Ca 9 : Chắp Tay Hoa Hay là Quy Y diễn tả thái độ cung kính yêu thương vạn vật quanh ta vì tất cả đều hiện bày một bản thể màu nhiệm như nhau . Bài này xô đổ mọi nấc thang giá trị . Chắp tay lạy Người, cho xin nụ cười Chắp tay lạy Trời, cho đám mưa rơi Chắp tay lạy Đất, cho mầm cây tươi Chắp tay lạy Nước, cho mát cõi đời Chắp tay lạy rồi, lạy mãi không thôi Chắp tay lạy nữa. Tôi lạy mây bay cho trời cao rộng Tôi lạy sông trôi cho sạch sầu đời Tôi lạy tất cả hiện hữu diệu vời Đâu không là Phật? Đâu chẳng là Trời? Dù bông hoa cỏ, dù hạt bụi rơi Như suối suôi non, như mây lên ngàn Như sông vượt trùng, như ánh trăng vàng Xin mở lòng ra cho trời đất hiện. Tâm là đảo quý giữa biển luân hồi Thần thánh đi rồi, chỉ có lòng thôi Hiện hữu đây rồi, không ý không lời Tôi không là Tôi, Người không là Người Mười phương mây nổi như cánh hoa trôi Như sóng ra khơi, như hơi gió thổi Như mây xa vời, như bóng hạc trời Tôi không là Tôi, Người không là Người. Chắp tay lạy Người, xin cho nụ cười Chắp tay lạy Trời, cho đám mưa rơi Chắp tay lạy Đất, cho mầm cây tươi Chắp tay lạy Nước, cho mát cõi đời Chắp tay lạy Người, chắp tay lạy Trời Chắp tay lạy rồi, lạy mãi không thôi Lạy mãi không thôi! Lạy mãi không thôi! Đạo ca 10 : Tâm Xuân Là con đường trở về thiên nhiên, gia đình, xã hội và siêu nhiên khiến cho cá nhân được quân bình giữa cảm xúc, trí thức và hành động . Đó là nền đạo lý tổng hợp tối diệu ba nguồn tư tưởng PHẬT - LÃO - KHỔNG của Việt Tộc . Mùa hồi sinh của tạo vật cũng là sự bừng sống mãnh liệt của tâm tư . Xuân về trong gió, hoa lay lửng lờ Xuân về đám mây, **** vàng nhụy bay Xuân về lòng đất, mầm tươi nhựa trào Xuân về non cao, chim mừng suối reo... Xuân về biển mát, suôi nhanh cánh buồm Xuân về suối xanh, cá hồng lượn quanh Xuân về trầm ngát, Di Lạc hiền lành Em về thiên nhiên, ngâm mình suối tiên. Em về thôn trang, tiếng hò giao duyên Em về khơi hương, thơm ngôi từ đường Em về quê nhà, lễ đình làng ta Nhớ cội, nhớ nguồn, đất tổ, quê cha Em về siêu nhiên, hành hương chùa chiền Dâng hoa cúng Phật, ưu phiền sẽ tan Em mở lòng ra, vui cùng cỏ hoa Xuân về vũ trụ! Ta về lòng Ta! Có thiên nhiên mới, an vui hiền hòa Có lò hương đợi, nối liền ngày qua Mái đình diệu vợi, nặng tình quốc gia Chuông chùa siêu thoát, Ta vượt lòng Ta. Bao dung độ lượng như bốn mùa hoa. Mùa Xuân có không? Hay là cõi Tâm? Mùa Xuân có không? Hay là cõi không? Về nguồn về cội! Về nguồn về cội! Để rồi vươn tới, với lòng mênh mông... Chúc mọi người nghe nhạc vui vẻ
Link download này bạn PhoiPha , yêu bạn nhất cơ . ĐẠO CA 1 ĐẠO CA 2 ĐẠO CA 3 ĐẠO CA 4 ĐẠO CA 5 ĐẠO CA 6 ĐẠO CA 7 ĐẠO CA 8 ĐẠO CA 9 ĐẠO CA 10
Đạo ca trên trang của Phật giáo có. Mà em đang kiếm Thiền ca của Phạm Duy luôn. Trang lotusmedia.com nó die từ đời nào nên em kiếm chẳng ra