1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi tuần 1 câu chuyện

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi nhatrangmuathu, 17/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    CHIẾC HỘP KỲ DIỆU
    Jack là cậu bé mồ côi. Trong lớp, các bạn không thích chơi với Jack. Có một cô bé rất dễ thương, cứ mỗi lần tan lớp là ở lại xếp bàn ghế lại. Jack cũng ở lại phụ bạn ấy, cả hai không nói gì với nhau nhưng cứ làm việc như vậy và cảm thấy rất vui.
    Giáng sinh sắp đến rồi, mọi người rục rịch chuẩn bị mọi thứ, bàn tán về những món quà...
    Giáng sinh đến, khi mọi người đã về hết, Jack đến bên cô bé, đưa cho cô một món quà nhỏ được gói rất cẩn thận. Cô bé mở ra:
    - Xinh quá, chiếc hộp xinh quá. Nó đựng gì bên trong thế?
    - Bạn cứ mở ra đi.
    Jack nhìn cô bạn cười.
    Cô bé tò mò mở ra, thật kỳ lạ, trong hộp không hề có một cái gì hết. Đưa đôi mắt ngạc nhiên về phía Jack, cô bé hỏi:
    - Không hề có gì trong hộp này hết, Jack ạ?
    - Bạn sẽ không bao giờ thấy được nó, không nhìn thấy nó, không sờ thấy nó, không nếm được nó đâu, vì nó là tình yêu đấy. Mẹ tớ đã bảo thế, bạn chỉ cảm nhận được tình yêu thôi, mẹ đã tặng nó cho tớ, giờ tớ tặng lại cậu. Cảm ơn vì tất cả.
    Trên chiếc đàn piano của cô bé lúc nào cũng có một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, mở chiếc hộp ra ai cũng thắc mắc, là một chiếc hộp rỗng. Cô bé chỉ mỉm cười và nói: ?oSẽ chẳng thể nhìn thấy nó đâu, không cầm được nó đâu, nhưng nó rất quan trọng, rất đặc biệt, bởi nó là tình yêu đấy?.
    MARSU (theo Internet)
  2. xitrum_beo

    xitrum_beo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.569
    Đã được thích:
    0

    Tôi đứng xếp hàng ở bưu điện để mua tem gửi thư.. Ngay sau tôi là một người phụ nữ với hai đứa con còn rất nhỏ. Hai đứa nhỏ khóc lóc không chịu đứng yên trong hàng. Bà Mẹ trông cũng mệt mỏi và nhếch nhác như mấy đứa trẻ.Thấy thế tôi liền nhường chỗ của tôi cho bà. Bà cám ơn tôi rồi vội vã bước lên.
    Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ đóng cửa. Dòng người xếp hàng chậm chạp nhích từng bước một. Và người nhân viên bưu điện đã thông báo đóng cửa ngay sau khi đến lượt người phụ nữ đó, tức là trước tôi.Điều đó có nghĩa là hôm nay tôi không thể gửi thư được, chỉ vì tôi đã nhường hco người phụ nữ đó xếp hàng trước mình.
    Tôi cảm thấy thực sự rất bực mình và hối hận vì đã nhường hcỗ của mình cho người khác. Tôi lại càng khó chịu hơn khi nghĩ đến việc fải quay lại vào ngày mai. Chợt người phụ nữ quay sang tôi và nói:
    " Tôi cảm thấy rất ngại! Chỉ vì nhường chỗ cho tôi mà cô lại gặp khó khăn như vậy. Cô biết không, nếu hôm nay tôi không gửi phiếu thanh toán tiền gas, thì công ty điện và gas sẽ cắt hết nguồn sưởi ấm của gia đình tôi."
    Tôi sững người, không ngờ rằng chỉ đơn giản bằng một hành động nhường chỗ của mình, tôi đã giúp người phụ nữ ấy và hai đứa trẻ qua được một đêm giá rét. Tôi rời bưu điện với niềm vui trong lòng.Tôi không còn có cảm giác khó chịu khi nghĩ đến việc fải đến bưu điện và đứng xếp hàng nữa mà thay vào đó là cảm giác phấn chấn.
    Kể từ ngày hôm đó, tôi cảm nhận được sự quan tâm của mình đến mọi người có giá trị như thế nào. Tôi bắt đầu biết quên mình đi và chia sẻ với người khác vì tôi nhận ra đôi khi chỉ một cử chỉ nhỏ, bình dị của mình cũng có thể làm ấm lòng, làm thay đổi hoặc tạo nên sự khác biệt và ý nghĩa cho cuộc sông của một người khác.

    Keeping the heart on
  3. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    LÁ THƯ CUỐI CÙNG CỦA NGƯỜI LÁI XE TẢI

    Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.
    Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: ?oRất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu?. Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: ?oĐây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh?
    Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.
    Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.
    Thư của Bill. Tháng 12 năm 2000
    ?oVợ yêu quý của anh,
    Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.
    Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.
    Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè...Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.
    Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em.
    Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.
    Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida.
    Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.
    Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.
    Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.
    Anh yêu em.
    Bill?
    Câu chuyện nhỏ này dành cho bất kỳ ai không để ý rằng, vì những lo toan thường nhật mà bản thân mình thường vô tâm với những người yêu thương...
    THỤY KHANH (Theo Chicken Soup Daily)
  4. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    TIỀN KHÔNG THỂ MUA ĐƯỢC HẠNH PHÚC
    Chiều thứ bảy, ngồi nhà một mình không dám rủ bạn bè đi đâu chơi vì trong túi đã cạn sạch tiền, ngày cuối tháng của sinh viên mà. Đành tự giải trí bằng cách "lang thang" internet ở nhà vậy. Thật bất ngờ đúng lúc ấy, một người bạn, đúng hơn là đứa học trò có nickname babykick mà tôi quen được khi đi thực tập tại ngôi trường trung học vừa rồi, xuất hiện.
    Thầy trò vẫn hay liên lạc với nhau trên mạng gởi cho tôi những dòng ?osuy nghĩ? về... tiền. Không biết học trò tìm đâu ở trên mạng được những câu ?ochâm ngôn? về tiền hay đến thế, đặc biệt là phù hợp với tâm trạng hết tiền của tôi chiều nay. Xin chia sẻ với những ?ođịnh nghĩa? về tiền và cách sử dụng tiền mà có thể bạn đã được đọc đâu đó trên mạng:
    - Tiền có thể mua một ngôi nhà nhưng không thể mua một tổ ấm.
    - Tiền có thể mua một chiếc giường nhưng không thể mua giấc ngủ.
    - Tiền có thể mua một chiếc đồng hồ nhưng không thể mua được thời gian.
    - Tiền có thể mua một cuốn sách nhưng không thể mua được kiến thức.
    - Tiền có thể mua được máu nhưng không thể mua được cuộc sống.
    - Tiền có thể mua được thuốc nhưng không thể mua được sức khoẻ.
    - Tiền có thể mua được người bạn yêu nhưng không thể mua được tình yêu của người ấy.
    - Tiền có thể mua được bảo hiểm nhưng không thể mua được sự an toàn.
    Những ?ođịnh nghĩa? thật thú vị về tiền mà tôi từng được nghe. Ngẫm nghĩ lại thấy mình thật nông nổi, không có tiền trong túi vẫn có thể rủ đứa bạn thân đi nhà sách để đọc sách ?ocọp? chứ. Mặc dù không mua được những cuốn sách mà mình thích nhưng bù lại sẽ mở mang thêm kiến thức, điều mà tiền chưa chắc đã mua được. Đó là chưa kể tôi sẽ có những phút giây vui vẻ cùng bạn thân.
    Cuối cùng học trò tôi kết luận rằng: ?oBạn thấy đấy, tiền đâu phải là tất cả. Vì vậy, bạn có quá nhiều tiền mà không biết làm gì thì hãy gửi nó cho tôi nhé! Ít nhiều gì cũng được?. Đúng là ?onhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò?. Dù sao thì cũng cảm ơn học trò, đã cho tôi một bài học thật thú vị về tiền: ?oTiền có thể mua được nhiều thứ nhưng không thể mua được hạnh phúc?.
    DUY LINH
    Được nhatrangmuathu sửa chữa / chuyển vào 10:00 ngày 24/04/2006
  5. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    NẾU ĐƯỢC SỐNG HAI LẦN...
    Ai đó hỏi rằng, nếu được sống hai lần, bạn sẽ làm gì? Riêng tôi, tôi sẽ trả lời...
    Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày sinh nhật của người tôi quen biết. Tôi sẽ không để tuột mất cơ hội bày tỏ trái tim mình với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe.
    Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi vì người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những kỳ nghỉ với gia đình thân yêu.
    Tôi sẽ bớt thời gian để lắng nghe những cuộc phiên lưu đầy "ngộ nghĩnh" của một đứa trẻ lên năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn.
    Tôi sẽ nằm sóng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc khích của chính mình. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một vòng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi ăn tối cùng với gia đình, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số...
    Nếu cuộc sống được sống hai lần, tôi sẽ xác định quan điểm sống của mình để sao không phải hối tiếc và tôi sẽ để những người tôi yêu biết điều ấy... hằng ngày! Tôi sẽ không để thời gian trôi qua mà không kịp để người tôi yêu thương biết rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
    Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc là cách giúp bạn luôn nhớ rằng: không ai, không điều gì là nhỏ nhặt trong cuộc đời của bạn...
    BÍCH DẬU (Theo Flowgo)
  6. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    MỘT TRÁI TIM NHÂN HẬU
    Vợ chồng tôi viết một quyển sách về việc tạo ra một lòng tốt như thế nào, đã tạo ra nhiều sự quan tâm xuyên qua cả châu Mỹ. Câu chuyện này còn được góp phần bởi một người giấu tên trong một chương trình phát thanh ở Chicago.
    "Mẹ đang làm gì vậy?, Susie hỏi.
    Mẹ đang làm một nồi thức ăn hầm cho bà Smith ở gần nhà, con gái yêu ạ!, mẹ Susie nói.
    Tại sao vậy mẹ? Bà ta mới sáu tuổi thôi sao?, Susie thắc mắc.
    Vì bà Smith rất bất hạnh, bà ấy bị mất đứa con gái và bà ấy đang đau khổ. Chúng ta cần chăm sóc bà ấy trong thời gian bà đang buồn, con ạ!
    Susie vẫn thắc mắc: Tại sao vậy mẹ?
    Con biết đó, Susie, khi một ai đó rất, rất buồn, họ có khó khăn để làm mọi thứ, dù là những việc rất nhỏ như nấu bữa ăn tối hoặc làm những công việc lặt vặt trong nhà. Vì chúng ta là hàng xóm của bà Smith, do vậy chúng ta cần làm mọi thứ để giúp đỡ bà ấy trong lúc khó khăn này. Bà Smith không thể nói chuyện với con gái bà ấy hay ôm chặt cô bé, hoặc nói những lời yêu thương của một người mẹ với đứa con gái yêu. Con là một cô gái thông minh, có lẽ con sẽ nghĩ một điều gì đó để chăm sóc, giúp đỡ bà Smith, Susie nhé!
    Susie suy nghĩ thật lâu về những lời mẹ nói và cô bé nghĩ đến đến những gì có thể để chăm sóc cho bà Smith. Một vài phút sau, Susie gõ cửa nhà bà Smith. Bà Smith đáp lại bằng một giọng thật buồn "Chào cháu, Susie".
    Susie chú ý bà Smith không có một người thân nào bên cạnh và giọng nói của bà nhỏ nhẹ như tiếng nhạc khi bà chào lại cô.
    Bà Smith cũng nhìn Susie dù bà đang khóc, đôi mắt bà đẫm nước vì sưng phồng do khóc quá nhiều. "Bà có thể làm gì cho cháu, Susie", bà Smith hỏi.
    "Mẹ cháu nói bà bị mất con gái và bà đang rất buồn". Susie nắm tay bà Smith một cách rụt rè. Bà Smith thở hổn hển, nấc trong tiếng khóc. Bà xúc động và ôm chặt Susie. Nước mắt bà tuôn trào và nói, "Cảm ơn, cảm ơn con gái yêu quý".
    Bà Smith đón nhận sự giúp đỡ của Susie và cho mãi đến giờ, Susie mới dám đi sâu hơn vào nhà. Susie mua chiếc chìa khóa nhỏ có gắn chuông với một khung hình bằng nhựa trong để đặt tấm ảnh gia đình bà Smith vào. Và ngày ngày Susie đều sang nhà bà Smith trò chuyện, giúp bà làm những việc lặt vặt trong nhà. Susie cảm thấy hân hoan, vui sướng khi nhìn bà Smith vui vẻ trở lại, không còn âu sầu như trước. Cô bé đã chữa lành vết thương cho bà Smith bằng niềm yêu thương nơi chính con tim của mình".
    Q. DŨNG (Theo Chicken Soup)
  7. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    THƯA BÀ, BÀ LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ
    Chúng tụ tập bên trong cửa chống bão, đó là hai đứa trẻ mặc cái áo khoác quá lớn và mặc quần áo rách rưới. "Bà có thể cho chúng con xin bất kỳ tờ giấy cũ nào được không, thưa bà!".
    Người phụ nữ đang rất bận rộn. Bà muốn nói không, cho đến khi bà nhìn xuống bàn chân của chúng, đôi dép mỏng, thấm cả mưa tuyết.
    "Hai đứa vào nhà đi, cô sẽ làm một tách ca cao nóng các cháu dùng nhé!".
    Không có cuộc trò chuyện nào, có lẽ chúng quá lạnh. Đôi dép sũng nước của chúng ướt đẫm đá nền của lò sưởi. Bà cho chúng ca cao nóng và bánh mì nướng để chúng ăn nóng, chóng lại cái lạnh lẽo bên ngoài. Rồi bà trở vào bếp và bắt đầu tính toán cho chi tiêu ngân sách của gia đình.
    Gia đình bà đang cơn túng thiếu, gặp ngay mùa mưa tuyết nên không làm gì ra tiền. Vì vậy, tằn tiện từng đồng là bà có thể đỡ thêm từng ngày. Nhưng, nhìn bọn trẻ như thế bà không biết phải làm gì hơn.
    Sự yên lặng trong phòng làm bà lo lắng. Bà nhìn vào nhà. Đứa bé gái đang giữ cái tách rỗng trong tay, nhìn vào đó thèm thuồng mong có thêm nữa. Đứa bé trai nói với bà một giọng dứt khoát:
    "Thưa bà,... bà là người giàu có mà chúng cháu đã gặp".
    "Cô mà giàu à? Không như thế đâu, cháu ạ!".
    "Vâng, bà là người giàu. Vì bà cho chúng cháu ăn uống, cho chúng cháu sưởi ấm. Không có bà, chắc chúng cháu đang rét cóng ngoài trời".
    Tôi nhìn vào khăn phủ bàn rách rưới của nhà mình. Giàu à!
    Đứa bé gái cẩn thận đặt cái tách trong đĩa để chén như sợ làm rớt. Mưa cũng đã tạnh dần, hai đứa trẻ bó chặt những tờ giấy để chống lại cơn gió và tạm biệt người phụ nữ ra đi.
    Bà đẩy hai cái ghế ở gần lò sưởi về phòng. Những vết lấm bùn đất của đôi dép hai đứa bé vẫn còn ẩm ướt trên nền lò sưởi. Bỗng nhiên bà tự hỏi: "Tại sao mình không kêu chúng ở lại ít lâu? Trời lạnh thế này biết chúng có về nhà được không? Chuyện dễ dàng thế mà mình không nghĩ ra".
    Bà giàu, hiển nhiên là vậy. Bà không giàu vật chất nhưng tấm lòng bà luôn mở rộng, bao dung. Cuộc đời này đâu chỉ giàu vật chất mới gọi là giàu!
    Q. DŨNG (Theo Chicken Soup)
  8. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    THANH ÂM DIỆU KỲ
    Đó là câu chuyện của Jimmy Durante, một diễn viên hài được mời tham dự buổi trình diễn hài phục vụ cho các cụư chiến binh trong thế chiến thứ hai. Ông báo với ban tổ chức rằng lịch diễn rất khít nên chỉ có thể tham diễn trong vài phút. Nhưng nếu họ cho phép ông sẽ độc diễn rồi đi ngay.
    Dĩ nhiên là ban tổ chức đồng ý. Nhưng khi Jimmy lên sân khấu, điều thú vị đã xảy ra. Độc diễn xong ông vẫn đứng lại . Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn và ông cứ đứng đấy trên sân khấu. 15, 20 phút rồi cả nửa tiếng. Cuối cùng ông cũng cúi đầu chào lần cuối rồi rời sân khấu.
    Tại hậu trường, một người hỏi ông: "Tôi ngỡ ông sẽ đi sau vài phút, chuyện gì xảy ra thế?". Jimmy trả lời: "Đúng là tôi sẽ đi nhưng tôi sẽ chỉ cho anh thấy tại sao tôi lại ở lại. Hãy nhìn vào hàng ghế trước".
    Đó là hai người đàn ông bị cụt mất một cánh tay. Một người mất cánh tay phải, một người mất cánh tay trái. Cùng với nhau họ có thể vỗ tay một cách nhiệt tình.
    HUỲNH THANH DUY (theo Những tấm lòng cao cả)
  9. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    TRÁI TIM HOÀN HẢO
    Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...
  10. THEBLUESKY

    THEBLUESKY Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký của một em bé chưa chào đời....
    --------------------------------------------------------------------------------
    Ngày 5-10 - Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi.
    Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ!
    Ngày 19-10 - Một số người nói mình chưa phải là một con người hoàn chỉnh, rằng mới chỉ có mẹ mình thật sự tồn tại mà thôi. Nhưng mình là người mà, cũng giống như mẩu ruột bánh mì nho nhỏ chưa phải là bánh mì thật sự. Mẹ là người, vậy thì mình cũng thế.
    Ngày 23-10 - Mới rồi mình vừa mở hé đôi môi. Chà, để nghĩ coi cỡ một năm nữa, mình sẽ nở nụ cười và sau đó biết nói. Chắc chắn tiếng đầu tiên mình thốt ra sẽ là: Mẹ... mẹ...ơi!
    Ngày 25-10 - Hôm nay, tim của mình bắt đầu tự đập lấy. Từ giờ trở đi nó sẽ nhảy múa nhẹ nhàng cho đến phút cuối đời của mình mà không nghỉ chút nào! Sau nhiều năm chắc nó phải mệt mỏi. Nó sẽ dừng khi mình chết đi, chắc thế!
    Ngày 2-11 - Mình lớn lên một chút từng ngày. Tay chân mình bắt đầu hình thành. Nhưng chắc chắn mình phải đợi một thời gian khá dài trước khi đôi chân có thể giơ cao để chạm vào tay mẹ, trước khi lòng bàn tay bé nhỏ có thể cầm được hoa và ôm lấy ba.
    Ngày 12-11 - Những ngón tay nhỏ xíu bắt đầu mọc ra trên bàn tay của mình. Ồ, trông chúng nhỏ nhắn mà dễ thương làm sao! Mình sẽ được vuốt tóc mẹ nhờ chúng đấy nhé!
    Ngày 20-11 - Hôm nay, bác sĩ nói với mẹ rằng mình đang sống ở đây, bên dưới trái tim của mẹ. Ồ, chắc mẹ phải vui mừng biết bao! Mẹ có vui không hở mẹ?
    Ngày 25-11 - Có lẽ ba mẹ đang đặt tên cho mình. Nhưng chắc ba mẹ vẫn chưa biết mình là con gái đâu. Bí mật đấy nhé! Mình muốn được người khác gọi là bé May. À, mình đang lớn dần lên đây!
    Ngày 10-12 - Mình đang mọc tóc! Sao nó mượt mà và tỏa sáng quá. Mình tự hỏi tóc của mẹ có giống thế không?
    Ngày 13-12 - Mình vừa chớp mắt. Bóng tối bao phủ xung quanh mình. Khi mẹ sinh mình ra, chắc là thế giới sẽ nhiều hoa và nắng ấm lắm. Nhưng điều mình muốn hơn cả là trông thấy mẹ. Mẹ ơi, mẹ có đẹp không hở mẹ? Con muốn nhìn thấy mẹ ghê!
    Ngày 24-12 - Mình tự hỏi liệu mẹ có nghe thấy tiếng thì thầm của trái tim mình? Một số bạn của mình ra đời hơi bị yếu một chút. Nhưng trái tim mình rất khỏe mạnh. Nó đập đều đặn: tup-tup, tup-tup. Mẹ sẽ có một đứa con gái thật khỏe mạnh đó nghe mẹ!
    Ngày 28-12 - Hôm nay, mẹ mình giết mình...

Chia sẻ trang này