1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi tuần 1 câu chuyện

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi nhatrangmuathu, 17/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhatrangmuathu

    nhatrangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.468
    Đã được thích:
    0
    CÂU TRUYỆN CUỐI CÙNG
    Một ngày đẹp trời nọ, kimcuongbien đang tung tăng trong một cánh rừng thì gặp đúng ngay chị venus_pisces đang tằn mằn tẩn mẩn se điếu CẦN SA ....
    Thấy vậy kimcuongbien liền nói:
    -Chị venus_pisces, sao chị lại tìm vui vùi chôn di tương lai với ba cái thứ ấy .... chị xem, trời xanh, nắng ấm .... chị theo em chạy quanh rừng tìm thú vui thiên nhiên!.
    Nghe xong, chị venus_pisces chợt nghĩ lại rồi quăng đi điếu CẦN SA chạy theo kimcuongbien ....
    kimcuongbien và venus_pisces đang tung tăng thì đụng ngay anh vo_danh_khach đang lui cui với ống chích và muỗng nước chuẩn bị "phóng" một liều HEROIN ... Thấy vậy kimcuongbien liền nói:
    -Anh vo_danh_khach , sao anh lại tìm vui vùi chôn đi tương lai với ba cái thứ ấy ....anh xem, trời xanh, nắng ấm .... anh theo em và chị venus_pisces chạy quanh rừng tìm thú vui thiên nhiên!.
    Nghe xong, anh vo_danh_khach chợt nghĩ lại rồi quăng đi ống chích chạy theo kimcuongbien ....
    kimcuongbien, venus_pisces, và vo_danh_khach đang tung tăng thì đụng ngay anh nhatrangmuathu đang lui cui với tấm kiếng nhỏ, dao lam, và ống hít chuẩn bị hít một hơi COCAINE .... Thấy vậy kimcuongbien liền nói :
    - Anh nhatrangmuathu, sao anh lại tìm vui vùi chôn đi tương lai với ba cái thứ ấy .... anh xem , trời xanh, nắng ấm .... anh theo em, chị venus_pisces, và anh vo_danh_khach chạy quanh rừng tìm thú vui thiên nhiên!
    Nghe xong, anh nhatrangmuathu nhẹ nhàng để kiếng nhỏ, dao lam, ống hít xuống... rồi bất chợt giơ tay trái ra thộp cổ kimcuongbien giở lên cao ... tay phải nắm lại, cong cùi chỏ chuẩn bị cho kimcuongbien một quả trời giáng thì chị venus_pisces vội lên tiếng can ngay:
    -Anh nhatrangmuathu, kimcuongbien tốt .... cho mình lời khuyên phải ... sao anh lại nỡ lòng nào ra tay đánh kimcuongbien;
    vo_danh_khach góp lời :
    - Ừa, chị venus_pisces nói đúng đó, anh nhatrangmuathu... anh tha cho kimcuongbien!
    nhatrangmuathu xoay qua trợn mắt nhìn venus_pisces và vo_danh_khach :
    - Tụi bay có mắt như mù.... Ðâu phải đây là lần thứ nhất .... tao bị nó lừa một lần rồi ... nó rủ .... tao cũng chạy theo nó vòng vòng như thằng khùng ... mệt bỏ mẹ!!! ... Cứ mỗi lần nó phê THUỐC LẮC thì gặp ai mà nó không rủ !!!
    @ kimcuongbien, venus_pisces, vo_danh_khach: đừng phiền nhé.
    HẸN GẶP LẠI... KIẾP SAU
    TẠM BIỆT NTC​
    1262
    Được nhatrangmuathu sửa chữa / chuyển vào 12:06 ngày 19/06/2006
  2. CrescentDay

    CrescentDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Đoản khúc mùa thu
    Nguyễn Đình Tú
    Anh yêu, anh là một người mù
    Nên em đâu dám trách
    Còn em, em có nguyên đôi mắt
    Song chẳng để làm chi...
    (Ha-lin Po-xvat-tôp-xka)

    Chúng ta gặp lại nhau vào một ban mai cuối thu.
    Trên bãi cỏ cạnh ghế đá công viên chúng ta cùng ngồi, hai đứa bé xinh xắn đang mải mê nghịch ngợm những chiếc lá bàng đỏ, những bông hoa cỏ vàng, những trái bằng lăng khô mà chúng mới tha thẩn lượm nhặt về. Giọng nói, tiếng cười hồn nhiên của chúng hòa cùng tiếng chim hót thánh thót văng vẳng đâu đó. Hai đứa bé ấy chính là hai đứa cháu út ít của chúng ta.
    Bên hồ. Mặt nước trong veo, vơi cạn, lăn tăn sóng gợn. Cây phượng cao lớn vững chãi vươn những nhánh cành thanh mảnh về phía bầu trời xanh thẫm lạ lùng. Một ngày cuối của mùa thu. Nắng vàng hoe da diết. Những chiếc lá phượng bé bỏng, li ti, già nua, vàng úa cuối cùng còn vương vấn trên cây bị cơn gió heo may bứt xuống. Bay, bay mãi. Lá phượng rơi lên tay, chạm vào mặt, bám lên mái tóc và áo quần chúng ta.
    Có thể, đó cũng là cây phượng con cháu của loài cây tuổi trẻ chúng ta đã từng ghi dấu. Ngày xưa, những ngày đã lâu lắm rồi, cây phượng gù ấy đổ nghiêng thân về phía lòng hồ. Những chiếc cành mảnh mai của nó lòa xòa trên mặt nước. Tưởng như sẽ chạm hẳn vào mặt hồ mà rồi lại dè dặt run rẩy cách xa...
    * * *
    Anh:- Đến tận ngày cưới, em tới, chỉ cần em nói: Anh hãy kết thúc ngay trò đùa này đi! Anh đừng làm em đau khổ nữa! Một lời thôi, anh cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả, cam lòng bị nguyền rủa, cam chịu mắc nợ cả đời với người con gái kia để đi cùng em, chạy trốn cùng em đến bất cứ nơi nào cả hai chúng ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Nhưng em đã không làm như thế...
    Em:- Em vẫn còn nhớ. Ngày anh cưới vợ em mặc chiếc áo màu cánh sen, hở cổ và chiếc váy dài màu trắng sữa. Dáng hình mảnh mai, mái tóc ngắn rẽ ngôi một bên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đầu ngẩng cao và ánh nhìn lạnh băng kiêu hãnh, em đã xuất hiện trước anh trong hình hài anh chưa bao giờ được trông thấy. Xinh đẹp, dịu dàng, trẻ trung, trang trọng và xa cách vô cùng. Rất nhiều người trai trẻ nhìn theo và mỉm cười thân thiện với em. Như một đôi rất yêu nhau, em khoác tay đi bên anh ấy, hồn hậu, nhiệt thành chúc mừng anh như cầu chúc cho người bạn thân thiết.
    ...Suốt buổi, anh ấy luôn phải nắm rất chặt lấy tay em, đôi lúc còn khẽ lắc lắc, như muốn nhắc: Chị vững vàng lên nhé. Còn có tôi đang bên cạnh chị đây này!
    Dĩ nhiên là em làm sao quên được vai diễn của mình. Em đã cố tìm gặp và nhờ cậy một chàng trai trẻ đóng vai người yêu để đi dự đám cưới của người yêu cũ. Có vẻ như ảnh hưởng trích đoạn bộ phim tâm lý hoặc trang tiểu thuyết tình cảm buồn thảm nào đó. Nhưng anh ấy đã nhận lời. Có thể, vì sự chân thật của em. Có thể, vì anh ấy cũng có trong mình tố chất của người nghệ sỹ: Đồng cảm, dễ sẻ chia, giàu lòng trắc ẩn và nhiệt thành!
    Em lặng lẽ nhìn cô dâu đi bên cạnh anh. Nghe nói, cô ấy kém em vài tuổi nhưng vì ngày cưới phải mang trên người quá nhiều đồ trang sức cộng với khuôn mặt trang điểm hơi kỹ càng nên có vẻ nặng nề, khô cứng và già dặn. Cô ấy khoẻ mạnh, lộng lẫy, cân đối, hiểu biết và vui vẻ là được rồi. Em nghĩ và thành thật tin vào hạnh phúc của anh. Vậy mà không hiểu sao khi tan tiệc, ra cửa, chạm vào nụ cười và lắng nghe giọng nói cảm ơn bè bạn của cô ấy em lại thấy có điều gì đó bất ổn... Nhưng em vội vàng xoá đi ý nghĩ này. Chỉ là linh cảm thoáng qua, linh cảm của một người đa đoan, mẫn cảm mà rõ ràng không nên như thế đối với cô gái đã có được anh trong đời. Trở về nhà, em ngã ngay xuống gối. Mệt nhoài, buồn thảm, trái tim cũng như quỵ xuống vì phải trải qua tình huống quá sự chịu đựng của mình.
    * * *
    Anh:- Cuộc hôn nhân của anh chỉ yên ổn được trong một vài năm. Khi đứa con đầu lòng ra đời, vợ chồng anh không sống cùng cha mẹ nữa mà ra ở riêng. Anh được đề bạt chức vụ cao hơn, công việc như ý và tiền bạc kiếm được ngày một dễ dàng. Vậy mà chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến em nhiều thế. Mọi việc đối với anh trôi chảy, bài bản, suôn sẻ, thuận chiều nhưng sao tâm hồn anh trống rỗng và đơn điệu quá thể. Anh biết, anh đã sống bằng thói quen mất rồi. Anh và vợ anh hoàn toàn không hiểu nhau. Sự đồng cảm, chia sẻ, dịu dàng mà cô ấy dành cho anh những ngày yêu nhau chẳng qua cũng chỉ là một sự cố tình tạo ra để có được anh. Cái gì không phải là tự nhiên thì sẽ không bền lâu. Trước năm tháng đời người, sự gượng ép, giả tạo mau chóng phôi phai, lộ chân tướng. Điều bất hạnh lớn trong đời người đàn ông là không được sống cùng tri âm, tri kỷ. Không có em, nhớ em nhiều, anh âm thầm hiểu ra lý lẽ tình yêu của em. Chẳng ai yêu anh như em yêu anh. Lúc nào cũng dè dặt, lúc nào cũng dịu dàng, lúc nào cũng chưa trọn vẹn. Một tình cảm thoang thoảng, thực hư, mờ ảo, trên bạn bè một chút, dưới tình yêu một chút... Anh đã từng nghĩ, tình yêu của em dành cho anh, giống như nước lã. Nhưng bây giờ anh lại hiểu, đó không phải là thứ "nước lã người dưng" mà là nước lã tinh khiết, âm thầm bên nước đường ngọt ngào, mê đắm. Nước đường thì quyến rũ và dễ say lòng. Nhưng không ai uống nước đường được mãi. Chỉ có nước lã mới bền lâu... Khi anh thực sự biết đau, cũng là lúc đã quá muộn màng...
    Em: - Là kẻ mất mát tình yêu của anh, em hoàn toàn gục ngã, kiệt sức và cảm thấy hình như cuộc sống của mình không còn tồn tại nữa. Em không muốn thức dậy bất cứ một ký ức nào về anh. Những tặng vật kỷ niệm anh dành cho em đều được gói ghém và mang đi chôn cất. Em muốn yên lành. Muốn lãng quên. Sáng nào thức giấc em cũng phải nhìn vào ảnh cha em, nước mắt vòng quanh, thầm thì hàng trăm lần lời hứa âm thầm trước vong linh người đã khuất. Những sắc màu loang lổ trên toan vẽ. Những hình khối lớn bé, xiêu vẹo, xấp ngã. Những đóa hoa run rẩy dưới ánh trăng giá lạnh. Những em bé, những cánh chim nhỏ nhoi trước ban mai rộng lớn. Em vẽ, cứ vẽ, vẽ mải miết. Em quên hết thời gian, quên cả nỗi muộn phiền, quên nỗi khổ đau hiện hữu và những nhức nhối trong tâm tưởng... Tâm trí và sức lực em dồn hết cho sự lựa chọn của mình, sự lựa chọn nhọc nhằn, cay đắng, một hành trình không hứa hẹn gì đến thành công và vinh quang cả. Nhưng mong ước có người kế nghiệp hội hoạ của cha, những giọt nước mắt và nụ cười không bao giờ trọn vẹn của em lại chính là điểm tựa vững vàng nhất mà em có. Đi tới bến bờ này lại nhận ra nơi phía trước kia hình như mới chính là bờ bến mình cần đến. Nghệ thuật không có điểm dừng lại. Nỗi buồn đau riêng tư cũng không bao giờ hết cả. Em đã vẽ rất nhiều, rất nhiều. Vẽ như hoà cả tâm hồn mình vào những sắc mầu, hình khối của năm tháng ấy...
    Anh:- Tranh của em luôn đầy sức sống, niềm tin, lạc quan và hy vọng. "Hoa mặt trời", "Em bé và con thỏ", "Khung cửa mùa thu", "Bà mẹ", "Bàn tay người tạc tượng"... Anh được tận mắt chiêm ngưỡng sự thành công của em vào chính những ngày buồn thảm nhất của đời anh. Con trai anh phải đưa vào trại cai nghiện ma tuý lần thứ tư. Vợ anh gần như mắc bệnh tâm thần. Đứa con gái bị chồng bỏ cứ hễ gặp mặt bố là rầu rĩ, thở than, khóc lóc. Ban lãnh đạo mới không xếp anh vào ê kíp làm việc của mình. Anh như rơi xuống vực thẳm, đầy chông gai, không thể nào gượng đứng dậy được. Mới ngoài bốn mươi mà tóc anh bạc trắng. Như sợi dây cung bị chùng xuống, anh không có ý định nài ép nghị lực của mình thêm một lần nữa căng lên. Rượu, trà, thuốc lá, bóng đá và cờ bạc là bầu bạn thường xuyên của anh. Phòng cơ quan, nhà mấy người bạn độc thân rồi quán xá trở thành nhà trọ thân thiết hơn mái nhà anh từng ra vào sinh sống bao nhiêu năm tháng. Rồi em ạ, tình cờ (ôi, tuổi trung niên còn xúc động và thức tỉnh trước sự tình cờ của số phận mới thật kỳ lạ!), một buổi vào giờ cơm tối, anh đang ngồi lơ mơ trong quán rượu thì ti vi đưa chương trình về em. Vẫn gương mặt xinh xắn, trẻ trung, dịu dàng. Vẫn nụ cười tinh nghịch, hồn hậu. Vẫn đôi mắt rực sáng và ánh nhìn ngay thẳng. Dù em có đẫy đà hơn, quý phái và sang trọng hơn, anh vẫn nhận ra em. Em trả lời phỏng vấn. Kỹ thuật viên để gương mặt em nổi bật trên khuôn hình, để tất cả khán giả hâm mộ đều được thấy rõ, được như đang trực tiếp đối diện với em. Vậy mà, khi ấy, anh lại có cảm giác là em chỉ nhìn thấy, chỉ nói chuyện với mình anh. Em đã thành công rồi. Lời hứa âm thầm trước người cha đã khuất của em mà mãi sau này anh mới biết nay đã thành hiện thực. Không ngờ, trong hội hoạ, một người vào tuổi hai mươi ba mới bắt đầu đi những bước đầu tiên lại mau chóng đạt được vinh quang rực rỡ. "Tôi muốn dành những lời sau nhất để gửi tới một người bạn của tôi, một kiến trúc sư tài hoa của những năm tôi tuổi hai mươi. Tôi vừa được biết, hiện tại anh đang gặp nhiều trắc trở trong sự nghiệp và đời sống riêng tư. Nhưng tôi luôn luôn tin rằng bằng nghị lực và tài năng của mình nhất định anh sẽ vượt qua. Vào giây phút này tôi mong mỏi được chia xẻ cùng anh như với người thân thiết yêu dấu của tôi".
    "Anh ngồi quán đấy à!", "Anh đừng hút thuốc lá!", "Anh đừng uống rượu nhé!"... Ngày xưa, em vẫn hồn hậu, ngây thơ, nhẹ nhàng khuyên can, nhắc nhở, quan tâm đến anh một gã lãng tử bụi phủi bất cần đời như thế. Bây giờ, thành đạt và vinh quang, em không lãng quên bạn bè cũ, em chưa hề quên anh... Như kẻ bừng tỉnh sau cơn mê, anh liêu xiêu đứng dậy, móc ví trả hết số tiền nợ của quán rượu rồi loạng quạng bước nhanh ra cửa. Ngôi nhà của anh. Dưới ánh đèn nê ông nhợt nhạt, con gái anh đang ngồi chờ bố bên mâm cơm. Vợ anh nhác bóng chồng vội xoè quạt giấy che mặt và cười khanh khách. Ghế bên phải anh còn trống trải - vị trí của đứa con nghiện ngập đang cai nghiện chưa về. Xộc xệch, tan nát, bất hạnh. Nhưng đó là gia đình của anh. Nó cần anh làm điểm tựa, cần anh vững vàng nhóm lại ngọn lửa hồng ấm áp, cần anh xốc lên, vực dậy. Sống hơn nửa đời, anh phải làm lại từ đầu. Nhọc nhằn, cay đắng nhưng cũng gắng gỏi lắm. Điều anh làm lại cho anh, cho vợ con anh không hẳn hoàn mỹ nhưng chắc chắn có ý nghĩa hơn những tháng ngày bạc nhược trước đó. Anh làm tất cả những gì mình có thể làm đó là vì ai, em biết mà...
    Em:- Chồng em mất đã hơn mười năm rồi. Hơn ba ngàn ngày, em đã sống những phút giây trống rỗng. Nhưng em cảm ơn số phận đã ưu ái trao vào tay em tình yêu của anh ấy. Anh ấy chính là chàng trai có mặt bên em trong đám cưới anh ngày nào. Anh ấy là một họa sĩ, là học trò của bố em, là người thầy đầu tiên hướng dẫn em những nét cọ đầu tiên. Nhưng nếu em không hạnh phúc thì em cũng không đổ lỗi cho anh. Đừng trách quá khứ vì nếu cho ta làm lại từ đầu chưa chắc ta đã làm khác đi. Đôi khi con người ta cứ hay tuyệt đối hoá tình yêu. Chưa hẳn một tình yêu đẹp sẽ đưa đến một hôn nhân đẹp. Đừng lấy quá vãng bao biện cho những thua thiệt hiện tại. Có phải thế không?
    * * *
    Bà cụ ho húng hắng. Vẫn bị viêm họng đấy à? Ông lão lo lắng. Có nhớ ngậm gừng với một tý muối không? Phải mặc áo len cao cổ đấy nhé. Kìa, quàng lại khăn đi, gió thế này... Bà cụ móm mém cười, ngượng ngùng nhìn ông lão. Hói mất rồi nhỉ. Tóc lơ thơ thế này mà chẳng chịu mũ mão gì cả. Lạnh đầu lắm. Đây, tôi có mang hộp dầu gió, xoa ngay một ít vào thái dương cho ấm đi nào... Ông lão định bảo, bà yên tâm, tôi đàn ông đàn ang đâu có mỏng manh, ốm yếu như bà nhưng vội ghìm lại được. Phải rồi, ngày xa xưa ấy, mỗi lần người yêu dấu của cả cuộc đời ông dặn dò điều gì ông đều ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí thề ước tuân thủ để rồi làm ngược lại tất cả. Ông cảm thấy thích thú, cảm thấy hạnh phúc khi nàng tức giận, dỗi hờn. Ông đã mong nàng thú nhận, mong được chứng kiến rằng vì ông ngang bướng, ương ngạnh, tồi tệ, lười nhác, xấu xa mà nàng phải khóc lóc, khổ sở, đau buồn. Ông đã nghĩ, như thế mới có thể nhận ra tình cảm của nàng đối với ông là đặc biệt, là hơn hẳn so với đám con trai tài hoa, giàu có, đẹp mã, luôn vây quanh, tôn sùng, thương quý nàng hết mực kia. Ông muốn có được tín hiệu tình yêu riêng của mình theo cách lạ lùng như thế. Bởi vì ông không bao giờ có đủ sự tự tin mỗi khi đối diện nàng hoặc đối mặt các "đối thủ" của mình. Ông không hề biết rằng, đúng hơn ông đã không nhận ra rằng nàng là một cô gái lặng thầm và cương nghị. Tình yêu của nàng dành cho ông giống như ngôi sao bé nhỏ trên trời xa, tưởng chừng yếu ớt nhưng vô cùng mãnh liệt. Ông đã không đủ can đảm, không đủ tự tin để đến gần ngôi sao tình yêu đời mình... Sai cả đời rồi, không thể tiếp tục sai thêm nữa. Mùi dầu thơm cay thoang thoảng bay...
    - Ông vừa hẹn tôi ngày mai, vào giờ này chúng ta lại đưa cháu ra ngoài công viên chơi phải không? Tôi chẳng hứa hẹn gì đâu. Tuổi già giống như cây nến cạn kiệt vì đã đốt cháy bản thân suốt những tháng năm đời người. Biết đâu ngày mai ngọn nến ấy lại không còn cháy nữa. Như thế lại thành thất hứa, lỡ hẹn với nhau... Thôi, ông ạ, tôi chỉ mong, con đường chung trước lối rẽ trở về với mỗi ngôi nhà của chúng ta dài thêm ra một chút. Muốn thế, thì chúng ta đi cùng nhau chầm chậm. Ông hãy đi bên tôi và nhìn những đứa cháu đang tung tăng chạy phía trước kia. Chúng ta đang đi giữa mùa thu đấy. Liệu có phải là mùa thu cuối cùng của cuộc đời không? Ai mà biết trước được... ông nhỉ?
    Hình như ngàn chiếc lá đang dệt một ban mai vàng.
    (Theo Evan)

  3. CrescentDay

    CrescentDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu đích thực
    TTO - Moses Mendelssohn, ông nội của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức, là một người có vẻ ngoài rất xấu xí. Ngoài vóc người thấp bé, ông còn bị gù lưng nữa.
    Một ngày kia, ông tới thăm một thương gia ở Hamburg, người này có cô con gái rất dễ thương tên là Frumtje. Ngay khi gặp Frumtje, Moses đã yêu cô say đắm nhưng tuyệt vọng bởi cô tỏ ra sợ sệt vẻ ngoài xấu xí của ông.
    Đến lúc phải ra về, Moses thu hết can đảm đi lên cầu thang vào phòng cô gái, hy vọng có một cơ hội cuối cùng được nói chuyện với cô. Đối với ông, cô là hiện thân cho vẻ đẹp thiên thần, nhưng cô đã làm ông thật buồn khi luôn tránh nhìn ông. Sau những cố gắng để có được một vài câu xã giao, Moses bối rối hỏi cô, ?oCô có tin hôn nhân là việc đã được định đoạt bởi kiếp trước trên thiên đường không??
    ?oTôi tin?, cô gái trả lời trong khi mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà. ?oVà ông cũng tin chứ??
    ?oCó, tôi tin như vậy?, ông trả lời. ?oCô biết đấy, ở trên thiên đường mỗi khi một cậu bé được sinh ra, Chúa trời cho cậu ấy biết về cô gái mà cậu sẽ cưới làm vợ. Khi tôi sinh ra, cô dâu tương lai của tôi cũng đã được chỉ định. Chúa còn nói thêm rằng vợ tôi sẽ bị gù. Ngay lúc đó, tôi kêu lên: ?~Ôi Chúa, một người phụ nữ gù hẳn sẽ là một thảm kịch. Thưa Ngài, xin Ngài hãy ban cho con cái bướu đó để người vợ của con được xinh đẹp?T".
    Frumtje ngước lên nhìn vào mắt ông và trong phút chốc, tâm tưởng cô có một sự xáo trộn mãnh liệt. Cô vươn người tới đưa tay cho Mendelssohn nắm lấy và sau đó đã trở thành người vợ tận tụy của ông.
    - Barry và Joyce Vissell
    Trong tình yêu luôn tồn tại nghịch lý: Hai người là một nhưng vẫn là hai.
    - Erich Fromm
    ________________________
  4. CrescentDay

    CrescentDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    (Nếu ai có nhu cầu học Tiếng Anh thì đọc bản này)
    True love
    Moses Mendelssohn, the grandfather of the well-known German composer, was far from being handsome. Along with a rather short stature, he had a grotesque hunchback.
    One day, he visited a merchant in Hamburg who had a lovely daughter named Frumtje. Moses fell hopelessly in love with her. But Frumtje was repulsed by his misshapen appearance.
    When it came time for him to leave, Moses gathered his courage and climbed the stairs to her room to take one last opportunity to speak with her. She was a vision of heavenly beauty, but caused him deep sadness by her refusal to look at him. After several attempts at conversation, Moses shyly asked, "Do you believe marriages are made in heaven?"
    "Yes," she answered, still looking at the floor. "And do you?"
    "Yes I do," he replied. "You see, in heaven at the birth of each boy, the Lord announces which girl he will marry. When I was born, my future bride was pointed out to me. Then the Lord added, ''But your wife will be humpbacked. Right then and there I called out, ''Oh Lord, a humpbacked woman would be a tragedy. Please, Lord, give me the hump and let her be beautiful.''"
    Then Frumtje looked up into his eyes and was stirred by some deep memory. She reached out and gave Mendelssohn her hand and later became his devoted wife.
    - Barry and Joyce Vissell
    In love the paradox occurs that two beings become one and yet remain two.
    - Erich Fromm
  5. Changes_of_my_life

    Changes_of_my_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    1.867
    Đã được thích:
    0
    Tớ thấy chuyện này hay hay, cảm động, copy từ blog của 1 người, paste qua đây cho mọi người đọc.
    Người đi ngược gió...
    [​IMG]
    Những ai đã từng đi ?ngược gió, sẽ hiểu lắm và trân trọng những gì thân yêu, nhỏ bé quanh mình!
    Em Anh Tú đáng khâm phục hơn, không chỉ vì em đã "đi ngược gió" thành công, mà vì em còn rất nhỏ; Một ý chí, một tấm gương!
    ******
    Nguyễn Phan Anh Tú - lại là tên của một cô gái xinh xắn, sinh năm 1985, vừa tốt nghiệp Đại học Oxford của nước Anh. Cùng một lúc, cô theo học cả hai ngành: Quản trị kinh doanh và Tiếp thị.
    Sau bốn năm ở một đất nước nổi tiếng, câu chuyện của cô không có những danh lam thắng cảnh, ẩm thực phong phú, hay những tiện nghi hiện đại? song vẫn đầy sức hấp dẫn và cảm động bởi nghị lực của một cô gái trẻ.
    ?oKhi tôi đang học lớp 9, ba mẹ tôi bị thất bại, phá sản. Với tôi, những ngày tiếp theo là một sự thay đổi khủng khiếp. Từ giã ngôi biệt thự, gia đình 5 người, ba mẹ và 3 đứa con sống chật chội lay lắt trong một căn phòng nhỏ xíu, mà tiền thuê nhà cũng đủ làm chóng mặt.
    Trong những khối tài sản phải bán đi trả nợ, tôi tiếc nhất cây đàn Piano, bởi nó cùng tôi lớn lên, nuôi dưỡng tuổi thơ. Biết tôi yêu âm nhạc, mẹ cố giữ cây đàn violon, và tôi cắm đầu vào kéo đàn, chống chọi với khủng hoảng. Nhưng trước khó khăn của gia đình, tôi cũng phải giã từ cây đàn nhỏ bé, dù nó chỉ đổi được vài bữa cơm đạm bạc.
    Dù yêu đàn, nhưng tôi không chọn làm nghiệp gắn bó. Cái chết của một người bạn thân, khi đang là sinh viên trường Y, khiến tôi bàng hoàng, thương tiếc và tự nhủ mình theo nghề của anh. Nhưng mơ ước đó bị dập vùi, quên lãng vì ba mẹ không thể đủ sức nuôi tôi học y khoa. Bản thân tôi phải đi dạy kèm, đi chơi đàn ở các quán ăn? để tự lo thân.
    Khi học cấp ba, tôi chỉ muốn vào ĐH kinh tế, vì suy nghĩ đơn sơ, đây là ngành học có thể kiếm được tiền lo cho gia đình. Tôi tự học tiếng Anh, để dễ tìm việc làm.
    Gieo mầm tương lai
    Rồi một cuộc gặp gỡ đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Đó là một chiều, tôi làm quen với một người Ý, chỉ vì muốn thực hành nói tiếng Anh. Người bạn mới, một tình nguyện viên của một tổ chức phi chính phủ hỏi tôi: ?oSao bạn không đi du học? Tại sao không??. Gợi ý của ông bạn gieo vào tôi một niềm tin. Không nói suông, anh bắt đầu lên mạng, ?osearch? vào danh sách các trường ĐH trên thế giới, và chọn ra cho tôi 5 đề thi. Đáp lại sự giúp đỡ của anh, tôi cố gắng làm bài, coi như một cơ hội rèn luyện kỹ năng viết tiếng Anh.
    Nhưng thật bất ngờ, ĐH Oxford của Anh quốc, gọi tôi nhập học, ngành quản trị kinh doanh. Niềm vui không vượt được nổi lo. Anh bạn người Ý tiếp tục giúp tôi bằng cách kêu gọi tổ chức của anh tài trợ cho tôi tiền máy bay, và động viên tôi cứ sang Anh, học có kết quả tốt sẽ xin được học bổng. Nhưng tôi cũng phải có một số tiền để sống trong một thời gian chưa có học bổng, mà tôi không biết là bao lâu.
    Tôi nói với mẹ. Bà chỉ im lặng! Tôi gõ cửa những công ty lớn, trình bày nguyện vọng đi học, cam kết sẽ về làm việc cho công ty. Nhưng chẳng ai tin tưởng, chịu đầu tư cho một cô gái nhỏ bé trong chiếc áo dài trắng. Con đường du học của tôi cứ mờ dần?
    Khi gần đến ngày nhập học, bỗng nhiên mẹ dúi cho tôi gần 1.000 USD. Mẹ đã bán hết mọi thứ kỷ vật của ngày lên xe hoa, vay mượn thêm? để nuôi ước mơ của tôi. Mẹ nhắc tôi giữ gìn sức khỏe. Bà đọc được trong mắt tôi niềm vui tột cùng, cùng ý chí quyết tâm đi học và tôi hiểu thế nào là lòng mẹ bao la! Một người bạn thân của mẹ tặng tôi cây đàn violong, để tôi có một người tri kỷ cùng đi đến vùng đất lạ vào cuối năm 2003.
    Nước Anh đón tôi bằng một lớp sương mù, rét buốt, khiến tôi cứng người, đứng chôn chân giữa phố, may có người phát hiện đưa tôi vào nhà. Vốn từ tiếng Anh hơn 500 điểm TOFLE của tôi, sang đây, cũng trở nên điếc đặc khi nghe người bản xứ nói. Dò dẫm, rồi tôi cũng đến được trường Oxford, ngôi trường danh giá, nổi tiếng. Tôi phấn chấn dạo một vòng quanh sân trường, không khí đậm đặc sự nghiên cứu, uyên bác.
    Tôi ra mắt các thầy phụ trách. Họ kiểm tra xem tôi có đúng là người đã làm bài thi gửi đến cho trường qua mạng không. Dù chuẩn bị khá kỹ nhưng tôi vẫn trình bày lại những gì mình viết một cách lập cập. Các thầy bảo tôi phải học thêm tiếng Anh tại Học viện ngôn ngữ quốc tế tại TP này, phải làm lại một tiểu luận khác theo yêu cầu của trường, nếu trình bày và được hội đồng giáo viên chấp nhận, thì mới trở thành sinh viên chính thức của trường.
    Oằn mình nơi đất khách
    Tôi chọn một khách sạn bèo nhất TP Oxford, giá cũng đã đến 20 USD một đêm, nhưng vì phải chi một khoảng lớn trong số tiền còm cỏi cho việc học tiếng Anh, nên trong một tuần, tôi đã cạn túi. Tôi quay về trường, gặp người quản lý du học sinh nhờ giúp đỡ. Anh ta lắc đầu: ?oTrường này đâu phải nhà trọ, nhà mở? Bạn phải tự lo, cố gắng có học bổng, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn?.
    Tôi kéo vali ra khỏi khách sạn, không biết đi đâu, ở chốn không bạn bè, không người thân. Lần đầu tiên qua đêm tại sân tàu điện ngầm, dùng hai vali làm giường, co ro trong chiếc áo choàng có dòng chữ ĐH Oxford làm chăn, tôi không sao ngủ được. Tôi đúng là một kẻ ?ohomeless? rồi!
    Sân ga này quá rộng và bẩn, nên cảnh sát không quá khắt khe, xua đuổi. Tuy nhiên, nơi đây, lúc nào cũng sáng đèn, trật tự, kẻ tham cũng biết thừa sinh viên phải ngủ bụi, thì trong túi cũng chẳng có gì. Tôi đành chọn sân ga làm ?onhà?. Có một ban nhạc chơi ngay trong sân ga. Tôi mon men đến làm quen, xin tham gia. Họ từ chối, vì tôi không có giấy phép, nếu cảnh sát phát hiện tôi làm chui, sẽ trục xuất tôi về nước.
    Đói ở xứ lạnh là một chuyện khủng khiếp, đến nỗi tôi phải bán cây đàn violong với giá chỉ có 30 USD để sống sót, rồi những gì trong vali có thể bán được, tôi đều bán hết, vừa có tiền, vừa nhẹ, vì đi đâu, tôi cũng phải kéo chúng theo. Mỗi ngày, ngoài việc học tiếng Anh, tôi phải bắt đầu viết bài tiểu luận về cách quản lý của nhà hàng KFC (gà rán). Tôi nhịn đói, để dành tiền đi xe buýt, tàu điện? Nhịn đói đến ngày thứ ba, trong cơn run rẩy, tôi gặp một người đàn bà đi cùng một con chó. Bà là người vô gia cư, ăn xin có giấp phép.
    Biết tôi là sinh viên, bà đồng ý cho tôi theo, hôm nào có tiền, tôi được bà dẫn về trại ngủ tập thể, giá rất rẻ, và được nằm hẳn hoi một mình trên một cái giường. Nhưng những ngày thiếu ăn, ngủ bụi vẫn nhiều hơn. Con chó tên Đôla, biết điều, tự tìm thức ăn trong thùng rác. Tuy nhiên, có bà làm bạn, tôi vui lắm. Ai có thể biết, một cô gái chững chạc đến phỏng vấn các nhà quản lý lấy tư liệu, lại là một kẻ lang thang, sống nhờ vào lòng từ thiện của người đi đường.
    Một hôm, người đàn bà ấy bỏ đi, khi tôi ngủ say. Tự nhiên, tôi quá nản lòng, muốn quay về nhà ngay tức khắc. Trước khi đi, tôi đã trấn an mẹ: ?oCó vé khứ hồi, nếu mọi sự trục trặc, con sẽ quay về?.
    Cây đàn violon và niềm tin tỏa sáng
    Trong lúc ngồi chờ máy bay, tôi suy nghĩ mông lung. Tôi đã xa nhà hơn hai tháng, chắc mẹ cũng chưa trả hết nợ nần, kỳ tuyển sinh ĐH trong nước đã xong, tôi đâu còn cơ hội thi. Chẳng lẽ, tôi về nhà tay không? Ít ra cũng phải lấy được bằng TOFLE 600 điểm? Tôi quay lại sân ga. Người đàn bà hành khất đã trở lại chỗ cũ. Con chó rối rít mừng tôi. Bà ta nhìn ban nhạc kiếm được nhiều tiền, chép miệng với tôi: ?oPhải chi mày cũng biết đàn!? Tôi tròn mắt gật đầu lia lịa. Bà kéo tôi ra một tiệm bán đàn, thuê cây đàn violon cũ, không đủ tiền trả, bà bèn thế chấp con chó.
    Ông chủ tiệm gật gù: ?oNếu 10 ngày sau không mang tiền lại thì con chó sẽ bị giết?. Nhưng, tôi chưa đủ điều kiện để được phép chơi đàn. Mùa đông ập đến, cơn đói đe dọa, con chó sẽ bị giết? tôi chạy ra ngoài phòng cấp giấy phép, và bật khóc nức nở. Người đi đường dừng chân hỏi chuyện. Họ cảm thông, họ biểu tình, họ đòi hỏi? Cuối cùng, tôi được một giấy phép chỉ được đàn trong những giờ vắng khách. Họ lại đến nghe, ủng hộ? Mọi việc đang suôn sẻ, thì một lần nữa, người đàn bà ôm hết tiền, bỏ đi cùng với cây đàn. Khi tôi đi học về, chỉ có con chó ngồi chờ.
    Tôi lại trắng tay, hụt hẫng, và lại muốn quay về nhà. Nhưng rồi tôi nghĩ lại chặng đường đã qua, con đường đầy gai mà tôi đã rẽ ra mà đi, tôi phải đến đích. Tôi đến chỗ tiệm đàn, ông chủ tiệm thông cảm với tôi, nhận hộ chiếu làm vật thế chấp. Trong một góc sân ga, tiếng đàn của tôi với những giai điệu của nhạc Trịnh đã níu chân nhiều khách qua đường, trong đó có rất nhiều người Việt. Tôi ấm lòng, đỡ nhớ nhà, nhớ quê.
    Có tiền, tôi an tâm dồn sức học hành. Bài tiểu luận của tôi được trường chấp nhận, vốn từ tiếng Anh của tôi đã đủ để tôi được trở thành sinh viên chính thức của trường. Tôi được vào ký túc xá, chấm dứt 6 trời tháng lang thang, sống cảnh ?obụi đời?. Tôi tiết kiệm, tính toán trong số tiền học bổng, ưu tiên mua một chiếc laptop, sách, còn ăn uống vẫn chủ yếu là bánh mì không thịt. Tôi dẫn con Đôla vào ký túc xá, nhưng chẳng bao lâu thì con chó già tình cảm ấy qua đời.
    Sau hai năm học hành, làm thêm nghề giữ trẻ, dành dụm được ít tiền, tôi mới tính chuyện về nhà thăm gia đình, và tìm nguồn tư liệu chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp. Không thể tả hết nổi xúc động khi tôi trở lại sân bay Tân Sơn Nhất. Mọi người đều kinh ngạc thấy tôi khóc như mưa. Mấy ai biết, đó là nước mắt của hạnh phúc, của nhớ thương??
    Tết năm nay, My - tên gọi ở nhà của Anh Tú - không còn lang thang ở xứ người, hay co ro đọc sách, rồi ngủ quên trong cơn nhớ nhà. Con đường phía trước của một cô gái trẻ vẫn còn nhiều thách đố của công việc, của sự nghiệp? Nhưng cô vẫn thương lắm nẻo đường đã qua, con đường mà đi theo chiều ngược gió, có quá nhiều kỷ niệm. Cô cảm ơn những gian nan, nghèo khó, cảm ơn cả người đàn bà bí ẩn, bội bạc? vì nhờ sự bỏ đi của bà, mà cô trưởng thành.
  6. comondos

    comondos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2004
    Bài viết:
    91
    Đã được thích:
    0
    Chỉ có thể thốt lên 2 từ: Tuyệt vời.
  7. coco_199

    coco_199 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2006
    Bài viết:
    573
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình ốc biển
    Ngày xưa, có một con ốc biển sống lạnh lùng và cô độc trong một hốc đá dưới đáy biển sâu, xa lánh tất cả, chỉ sống cho riêng mình. Thế giới của chiếc vỏ ốc chật hẹp, tối tăm được khép kín, ngăn cách với thế giới rộng lớn của đại dương đang rào rạt vỗ sóng bên ngoài. ?oChả cần gì, trong chiếc vỏ ốc này cũng có đủ hơi hướng của đại dương rồi!?- ban đầu nó vẫn tự đắc như vậy. Năm tháng cứ trôi qua mải miết, đến một lúc con ốc phải hiểu rằng nó không thể tiếp tục ma mị mình được nữa. Không thỏa mãn với thế giới chung quanh, rồi cũng không thỏa mãn với chính bản thân mình, con ốc chỉ mong sao được sống một cuộc đời khác, cuộc đời mà nó tin rằng xứng đáng với nó hơn. Nghe con ốc cầu xin, vị thần biển nhìn nó bằng cái nhìn thương hại, nhưng rồi cũng đồng ý giúp con ốc toại nguyện.
    [​IMG]
    Con ốc biển bỏ cái hốc đá của mình, lên bờ và hóa thành? một chàng trai. Khó tin thật, nhưng chúng ta cũng không phải bận tâm thắc mắc bởi vì trong thế giới cổ tích thì những điều huyền hoặc như vậy đều có thể xảy ra. Tuy với vóc dáng con người, nhưng chàng ốc - từ bây giờ chúng ta hãy tạm gọi như vậy ?" vì vẫn là con ốc biển nên không thể sống được nếu không tiếp tục mang chiếc vỏ ốc bọc quanh người. May mắn là thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc kỳ lạ đó trở nên vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc đó nếu chạm vào người chàng ốc hoặc thấy chàng ốc vào lúc thiếu ánh mặt trời. Chàng ốc bắt đầu một cuộc đời mới, được mọi người tin cậy và quý mến, không ai ngờ rằng đó là một con ốc biển mang lốt người.
    Muốn che giấu để không bị phát hiện rằng mình đang giả dối thì chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giả dối. Chàng ốc ngày càng lún sâu trong tư thế đánh lừa mọi người để đạt được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp, bao giờ chàng ốc cũng phải giữ một khoảng cách cần thiết, không để ai đến quá gần, e rằng có thể bị người ta chạm vào và phát hiện ra chiếc vỏ ốc vô hình. Khi sắp tắt ánh mặt trời thì chàng ốc phải vội vã trở về phòng riêng vì sợ mọi người thấy ánh lân tinh của chiếc vỏ ốc lóa lên trong bóng đêm. Thời gian qua đi, trong mắt mọi người, chàng ốc vẫn được xem như là một con người chân chính.
    Lẽ ra điều bí mật của chàng ốc sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng rồi một ngày kia chàng ốc yêu một người con gái. Mối tình đó trở thành nỗi nghiệt ngã vì chàng ốc phải dối lừa cả người yêu của mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc càng phải giữ sự xa cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta khó lòng còn có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được. Đến một ngày, chàng ốc bị bệnh, cô gái tìm đến nhà thăm người yêu. Thấy chàng ốc nằm thiêm thiếp, thương quá, cô gái nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu thì kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng ốc, thế nên cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Chàng ốc đau khổ từ bỏ thế giới loài người, chạy lên một đỉnh núi đá đứng thẫn thờ. Trong một phút tuyệt vọng, chàng ốc lao người vào vách đá để đập nát chiếc vỏ ốc đáng nguyền rủa đó. Nhưng khi chiếc vỏ ốc vỡ tan ra thì chàng ốc cũng gục xuống và chết.
    Người ta kể rằng những vụn vỡ của chiếc vỏ ốc ấy bị gió cuốn đi rất xa và rơi xuống - hình như mãi đến bây giờ vẫn còn rơi. Những ai rủi ro bị một tí bụi vỡ của chiếc vỏ ốc ấy chạm vào người thì lại phải mang một chiếc vỏ ốc vô hình đi trong cuộc đời.
    Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằn dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng
    Theo vietnamnet.vn
  8. nuquainhatrang

    nuquainhatrang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2005
    Bài viết:
    1.596
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG CON BÚP BÊ
    [T]ôi có một người bạn trai.Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh
    [​IMG]
    [T]rước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.
    [​IMG]
    [Đ]ối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.
    ?oAnh muốn đi xem phim không?? - Tôi hỏi.
    ?oAnh không thể?. ?oTại sao? Anh bận ah` ?? - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại.
    ?oKhông? Anh phải đi gặp một người bạn?.
    Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái.
    Từ ?oyêu? chỉ được nói ra từ miệng tôi.
    Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói ?oanh yêu em? trước.
    [​IMG]
    [R]ồi một ngày? ?oJin, em?? - Tôi ngập ngừng.
    - ?o Sao? Em cứ nói đi??
    - ?oEm yêu anh?
    - ?oEm? Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi?.
    [​IMG]
    [Đ]ó là cách anh ấy lờ đi ?oba từ? của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng.
    [R]ồi đến sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen? Anh vẫn không gọi.
    [​IMG]
    [T]ôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.
    - ?oJin!?
    - ?oĐây? Em cầm lấy đi?? - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.
    - ?oThế này là thế nào??
    - ?oHôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em?.
    - ?oChờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không??
    - ?oHôm nay??
    Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: ?oChờ đã!?
    - ?oEm muốn nói gì sao?? - Jin hỏi.
    - ?oHãy nói với em, nói với em anh yêu em??
    - ?oGì cơ??
    - ?oHãy nói cho em nghe? - Tôi giữ chặt lấy anh.
    [N]hưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: ?oAnh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác?.
    [​IMG]
    [R]ồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi?
    [M]ột tháng sau?
    [T]ôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê?
    [​IMG]
    [T]ôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?
    [​IMG]
    [N]hững con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.
    [​IMG]
    [C]hợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn.
    [​IMG]
    Jin nói: ?oJo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao??.
    [T]ôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.
    ?o Em không cần nó? - Tôi lạnh lùng.
    - ?oGì cơ? Tại sao??.
    Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. ?oEm không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!?.
    [​IMG]
    [T]ất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run. ?oAnh xin lỗi? - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên.
    - ?oAnh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!?. Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.
    ?oJin! Tránh ra! Tránh ra mau!? - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. ?oRầm!? - âm thanh thật khủng khiếp.
    [​IMG]
    [Đ]ó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.
    [​IMG]
    2 tháng sau?
    Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm ?omột?hai?ba?? lần lượt từng con búp bê.
    ?o? Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... ? Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ?
    - ?oAnh yêu em, anh yêu em!? - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.
    - ?oAnh yêu em?? - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.
    - ?oAnh yêu em, anh yêu em!? - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.
    - ?oAnh yêu em!?
    - ?oAnh yêu em!?
    - ?oAnh yêu em!?
    Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này!
    [​IMG]
    [T]ôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:
    ?oJo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi? bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em??
    [​IMG]
    [N]hững giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng....
    [hãy trân trọng những gì mình có, nha bạn^^!....]
  9. Changes_of_my_life

    Changes_of_my_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    1.867
    Đã được thích:
    0
    Mình thấy mâu thuẫn và vô lí vài điểm;
    Như Jin thường hay cặp kè với mấy girl, đã nói lên rằng Jin là ng bạo dạn, ko nhút nhát chút nào. Vậy mà nói "Anh yêu em" lại không thể cho đến 486 ngày
    Con gái mà đc tặng gấu bông thì thể nào mà chả ôm chả ấp, đặc biệt là lần đầu tiên được người mình yêu tặng gấu bông, dám chắc là ôm hít gấu bông suốt đêm ấy chứ, thế mà Jo ko hề ôm nó Cho đến 2 tháng sau ngày Jin mất, Jo mới ... và nghe "Anh yêu em", hic hic hic ...
    Gác lý trí qua 1 bên để con tim cảm nhận cảm xúc câu chuyện cái nào ^_^. Nếu mình là Jo trong câu chuyện, không biết có ôm gấu khóc suốt và tự trách mình đến cuối đời không nhỉ! Dám lắm.....
  10. LionessNT

    LionessNT Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2007
    Bài viết:
    865
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý với Chen. Câu chuyện búp bê chỉ phù hợp với những cô gái có tính cách quá hời hợt và ưa được nuông chiều như Jo mà thôi!

Chia sẻ trang này