1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỗi tuần một vấn đề: Nỗi đau HIV/ AIDS, đâu chỉ có riêng người bị nhiễm?

Chủ đề trong 'Cần Thơ' bởi sun_forever, 08/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vanyeuminhem

    vanyeuminhem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    3.649
    Đã được thích:
    1
    Chính vì các phương tiện thông tin đại chúng có tư tưởng như bác nên mới có những chuyện như vậy, chứ ở đây chúng ta phải bàn chư nhỉ, nói thật chứ mình cũng chả lợi lộc gì nhưng bức xúc quá, một chương trình qui mô, tốn kém thế mà kết thúc lại dở ẹc, ban cố vấn, MC........ chán
  2. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Bàn thì bàn, có thấy bạn nói gì đâu(bức xúc mà chẳng nói gì cả), tự nhiên rồi lại chê Cara ?
    Bạn chê kém, còn những mặt tốt của nó bạn không khen ?
    Cara không khen, cũng không chê vì nói chung chương trình cũng không tồi, cũng không quá xuất sắc.Thế thôi!
    Mỗi người mỗi ý, làm sao người khác nghĩ giống bạn được ?
  3. ngthhuan

    ngthhuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Các bạn quên đây là một sân chơi bổ ích. Chỉ chăm chăm vào cái tranh hơn thua để mà đánh giá hay sao ? Những người tổ chức đã cố gắng rất nhiều và lỗi đã xảy ra không phải là cố ý, rất hy hữu. Nếu là bạn, bạn sẽ giải quyết như thế nào ? Bạn có đủ bình tĩnh và tính toán hợp lý được không ? Hãy nhớ rằng chương trình được tổ chức bởi những con người, không phải là những tổ máy. Bạn có quyền không hài lòng, nhưng hãy thông cảm và bao dung. Bạn đừng làm một cái máy, chỉ biết máy móc xem xét vấn đề.
  4. hanoiprince

    hanoiprince Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2004
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Rất đồng ý với ý kiến của ngthhuan. Chúng ta hãy nhìn mọi việc bằng con mắt bao dung và cảm thông. Như thế cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nếu không sai sót hay chính xác như computer thì chúng ta sẽ là những chiếc máy. Thật may mắn nhiều khi chúng ta mắc lỗi vì đơn giản chúng ta là CON NGƯỜI.
  5. TrexanhOnline

    TrexanhOnline Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2002
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Thật khủng khiếp khi chúng ta là cái Computer. Mỗi khi chúng ta có lỗi là mọi người xúm lại SHUTDOWN.
  6. vanyeuminhem

    vanyeuminhem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    3.649
    Đã được thích:
    1
    Do mỗi người có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, nên em cũng xin tiếp thu ý kiến của các bác, và tất nhiên em cũng không phải là cái COMPUTER để mọi người vào SHUTDOWN
  7. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Học kém vẫn phải... lên lớp​
    Bài kiểm tra từ ngữ của Mai Linh điểm 5 đè lên điểm 2, dù em chỉ làm được 1 câu.
    Mặc dù đã học đến lớp 5 các em vẫn không thể ráp vần, không biết làm cộng trừ đơn giản. Thế nhưng kết quả học tập lại không có điểm dưới trung bình, thậm chí toàn điểm 8-9. Em nào quá kém thì được giáo viên sửa nâng điểm lên cho đạt thành tích.
    Em Lê Ngọc, học lớp 5 Trường TH Vĩnh Lộc 1, huyện Bình Chánh, TP HCM, được hàng xóm gọi là "cái thằng học hoài không biết chữ". Nhưng tại nhà, ba của Ngọc tự hào: ?oNăm ngoái nó được giấy khen mà!?. Nhưng khi nhìn Ngọc đánh vật với những phép tính đơn giản, ông hoàn toàn bất ngờ. Em chỉ trả lời được phép tính 24 trừ 10 nhưng cho kết quả bằng? 10. Trong bài viết chính tả ?oLên đường đánh giặc Mỹ? có tổng cộng 24 lỗi chính tả với những lỗi sai rất căn bản: pủa (viết đúng là ?oquả?), niếu (nếu), mũ (ngủ), ngối (gối), hôm nai (hôm nay), phập (gặp), miền (mìn)? Ba Ngọc thở dài: ?oTôi tưởng đi học có giấy khen chắc là giỏi. Ai dè?".
    Còn gia đình em Nguyễn Thị Thanh Nga, học sinh lớp 5 Trường TH Tân Kiên, huyện Bình Chánh, khẳng định chắc nịch: ?oNó học đến lớp 5 mà không biết ráp vần?. Đưa một báo cáo cho em đọc, quả thật em chỉ nhận biết được các chữ cái. Chẳng hạn chữ ?obáo? em đọc b, a, o. Chị Cúc, mợ út của Nga, bức xúc: ?oCái bảng ?oChuyên sửa Honda, vá ép? ở trước cửa nhà, tôi nói nó ráng đọc hết đi, mợ út cho tiền và dẫn đi siêu thị chơi, vậy mà phần thưởng cứ treo hoài?.
    Em còn mất căn bản về phép tính đơn giản như 4x3 hoặc 15x2?, nhưng vở toán của em chỉ có duy nhất 1 điểm 4, còn lại là điểm 8, 9, 10. Em nói vẻ thật thà : ?oMỗi khi làm bài có bạn Cúc ngồi kế bên cho con coi bài?. Ông hàng xóm nói chen vào: ?oCon nhỏ này giống con tôi quá! Học không biết chữ mà cứ được lên lớp?. Mất niềm tin vào nhà trường, ông cho con nghỉ ở nhà để mẹ dạy chữ.
    Trong tập kiểm tra của em Mai Linh, Trường TH Tân Kiên, huyện Bình Chánh năm học 2003-2004 vừa qua, điểm số giữa bài làm của em với điểm ở sổ liên lạc không khớp nhau. Điểm của bài kiểm tra Từ ngữ tháng 9 chỉ có 1 điểm nhưng sổ liên lạc là 4 điểm. Kiểm tra miệng môn Toán tháng 10 trong tập là 1 điểm, trong sổ liên lạc là 4 điểm. Bài kiểm tra Từ ngữ tháng 12, em chỉ làm được duy nhất 1 câu (2 điểm), giáo viên đã cho 2 điểm nhưng rồi lại sửa thành 5 điểm, viết đè lên số 2. Từ giữa tháng 3 trở đi, vở kiểm tra của em không có điểm nào nhưng trong sổ liên lạc vẫn có đầy đủ cột điểm của các môn học tháng 3, 4, 5 và các điểm này đều từ? 7 trở lên, thậm chí có cả điểm 10.
    Kiểm tra trình độ thực tế của em mới biết em đọc không chạy chữ và không giải được những phép tính đơn giản, ?oLời phê thầy cô? em viết thành ?oLơp phê phầy cô?, sai từ đầu vở đến cuối vở mà giáo viên vẫn không phát hiện. Các bài toán của em dù ra kết quả đúng nhưng nhìn hình thức trình bày lộn xộn, gạch xóa lung tung.
    Biết rõ con mất căn bản, gia đình đã đến trường xin cho con được ở lại lớp nhưng nhà trường đã nhất quyết từ chối vì "nó đủ điểm lên lớp?. Kết quả đã dẫn đến tình trạng các lớp trên phải ?olãnh đủ?, như lời than của một số giáo viên huyện Bình Chánh, năm nào cũng gặp ít nhất 2 trường hợp viết chính tả, làm toán chỉ toàn là điểm 0 và 1. Mời trò đứng lên đọc, trò tỉnh bơ: ?oThưa cô, con không biết đọc?.
    (Theo Sài Gòn Giải Phóng)
    Bình luận: Rõ ràng, những thầy cô này chỉ chú ý về "lượng" mà quên đi "chất", họ không biết rằng những hành động của họ đã làm hư hỏng đi một thế hệ của đất nước, làm vụt tắt đi tương lai của các em. Ta tự hỏi, tại sao lại để xảy ra việc này? Chạy đua thành tích? do sự buông lỏng công tác quản lý của các cơ quan chức năng như Bộ GD-ĐT?...
  8. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Nỗi niềm của một người phụ nữ ​
    [​IMG]
    Gia đình tan vỡ luôn là một nỗi đau khôn nguôi.
    Chị trò chuyện với tôi như để giải tỏa nỗi niềm, tâm sự mà vẫn ngại người khác đánh giá là mình nói xấu chồng. Tâm trạng giằng xé, cuối cùng, chị cũng đồng ý cho tôi đưa câu chuyện này lên báo, như là lời nhắn gửi.
    "Nhà tôi ở đường Trưng Nữ Vương, TP Đà Nẵng. Tôi làm nghề may quần áo để bỏ cho các quầy ở chợ, thu nhập không đáng là bao. Chồng tôi, dù chỉ là nhân viên bảo vệ, nhưng làm tại một cơ quan điện lực lớn nên lương thưởng cũng vào loại khá. Bao năm nay, thu nhập của anh là nguồn kinh tế chính của gia đình.
    Tôi có hai đứa con, con trai đầu đang tại ngũ, đến Tết âm lịch này thì hoàn thành nghĩa vụ, đứa út đang học tiểu học. Trước đây, anh rất quan tâm đến niềm vui nỗi buồn của vợ con, đi đâu anh thường dẫn các con đi chơi, ai cũng khen gia đình tôi hạnh phúc. Cách đây một năm, tôi bắt đầu nhận thấy anh có sự khác lạ khi bắt đầu dùng điện thoại di động. Mỗi khi nhận được tin nhắn, anh có vẻ luống cuống không bình thường. Nhưng tôi tự nhủ, có lẽ mình đã quá đa nghi.
    Cho đến một ngày, cơ quan có việc cần nên gọi điện thoại về nhà tìm anh (hóa ra họ không biết anh có điện thoại di động). Qua câu chuyện, tôi được biết anh đã nghỉ phép một tuần nay, thế mà anh bảo tôi là anh đi tập huấn. Rốt cuộc thì sự đa nghi của tôi đã trở thành hiện thực: anh có bồ. Chuyện này đã làm cho tôi quá ngạc nhiên và thất vọng, càng thất vọng hơn khi biết bồ anh là một phụ nữ từng bán bia ôm ở huyện miền núi Phước Sơn, tỉnh Quảng Nam, nơi có nhiều người đào đãi vàng. Bị truy quét, cô này bỏ về Đà Nẵng "làm ăn", không hiểu sao chồng tôi lại quen được và hiện hai người đang thuê nhà ở chung. Tôi đã thấy cô ta, nghe đâu đã 45 tuổi nhưng trông trẻ và đẹp nữa.
    Ba ngày sau, hết kỳ nghỉ phép, anh về hỏi tôi lấy tiền. Tôi cắn răng đưa 2 chỉ vàng như yêu cầu của anh, rồi làm bộ như không biết, tôi hỏi anh 10 ngày qua đi công tác ở đâu. Không ngờ anh nổi nóng với tôi, cho rằng tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của anh. Bực mình quá, tôi nói hết những gì mình biết. Không ngờ, anh thừa nhận tất cả. Sự thật khiến tôi ngã quỵ.
    Rồi anh liên tục vắng nhà. Những lần ghé qua nhà anh đều bắt tôi đưa tiền cho anh, số tiền ít ỏi mà chúng tôi tích lũy được. Có lần tôi cự lại không chịu đưa, anh đã đánh tôi rất dã man, điều mà xưa nay chưa từng có. Gia đình, nhất là các em trai anh biết chuyện, cố can ngăn, nhưng anh bỏ hết ngoài tai. Tìm hiểu, tôi biết anh từng tranh thủ những ngày không trực chở cô bồ lên Phước Sơn. Có người cảnh báo với tôi rằng, không khéo anh lại dính vào ma túy.
    Đã nhiều lần tôi định báo để cơ quan anh can thiệp, nhưng nghĩ như vậy có thể người ta sẽ đuổi việc anh. Tôi không sợ anh mất việc không có lương, vì thực tế cả năm nay anh không đưa tiền cho tôi mà còn lấy hết tiền nhà đem đi; chỉ kẹt một điều, Tết này con tôi mới hết nghĩa vụ quân sự, theo quy định của ngành, thì cháu sẽ được nhận vào làm công nhân điện lực.
    Tôi bàng hoàng khi có người cho biết bồ anh cũng đã có một đứa con 20 tuổi đã bị nhiễm HIV/AIDS. Không biết cô ta có bị không? Hoang mang quá, tôi đã tìm đến tổ chức phụ nữ, các chị khuyên tôi việc đầu tiên là phải đi xét nghiệm xem mình có bị gì không, bởi vì dù sao thì chúng tôi cũng còn là vợ chồng và có lúc anh về, tôi đã muốn dùng quan hệ này để giữ chân anh. Nhưng tôi sợ lỡ ra chồng tôi bị, tôi cũng dính thì sao?
    Có người khuyên tôi chủ động ly hôn, vì như thế, thứ nhất, không còn quan hệ với chồng sẽ tránh được HIV; thứ hai, may ra còn giữ lại được ít nhất một nửa căn nhà (khi phân chia tài sản), nếu không, cứ đà này, anh sẽ bán nhà lấy tiền ném vào cuộc chơi của anh; thứ ba, nếu anh có bị nhiễm HIV hoặc một tệ nạn nào đó (anh đi Phước Sơn với cô này biết đâu lại dính vào ma túy?) thì con tôi cũng đỡ nhục (vì con tôi có cớ nói là bố mẹ đã chia tay rồi). Nhưng với tôi, điều đó thật không dễ dàng, dù sao một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, huống gì chúng tôi đã có 20 năm hạnh phúc.
    Tôi đang sống những ngày với tâm trạng hoang mang, biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ một người phụ nữ muốn yêu chồng, thương con cũng không được sao? Tôi và hai đứa con nào có tội tình chi?".
    Nghe xong câu chuyện của chị T. tôi cũng băn khoăn như chị, xin phép chị chép ra đây như một lời nhắn nhủ. Biết đâu, một lúc nào đó anh đọc được câu chuyện này và hiểu được nỗi lòng của vợ con mình?

    Được always_be_01 sửa chữa / chuyển vào 17:28 ngày 14/10/2004
  9. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Sau đây là một bài viết mà có lẽ nó cũng nói lên được phần nào nội dung của chủ đề lần này!

    H. ơi cố lên!
    [​IMG]
    mải vui không giữ được mình nên đã trót? với gái BD
    Bắt tay viết bài báo này tôi đã không cầm được nước mắt. Vì nhân vật trong bài đang phải nằm điều trị ở bệnh viện Lao và Bệnh phổi Hải Phòng. Đó là H, một cô gái nhỏ nhắn, trắng trêo, vừa tròn 26 tuổi.
    Vào một sáng chủ nhật, khi hai mẹ con tôi đi chợ thì một cô gái tìm đến, ôm chầm lấy con gái tôi và khóc. Nhìn ra tôi mới nhận ra H, ngườI mà khi tôi bán rau đã không dám mua rau của tôi vì biết tôi nhiễm HIV. Tôi thật sự bối rối, phải chờ một lúc cho H bớt xúc động tôi mới ngỏ lời mời H vào nhà mình. Khi ngồi đối diện với H, tôi mới nhận thấy H đã gầy và tiều tụy đi nhiều. Nói trong tiếng nấc, H đã kể cho tôi nghe về những gì đã xảy đến với mình. Và lúc này, chính bản thân tôi cũng không cầm được nước mắt.
    Sinh ra và lớn lên ở Thủy Nguyên, tốt nghiệp trung học H lập gia đình. Chồng cô là một người đàn ông tháo vát, chăm chỉ làm ăn và rất yêu vợ, thương con. Hàng ngày người vợ trẻ chăm sóc đứa con gái bé bỏng và ở nhà cơm nước chờ chồng đi làm về. Thấm thoắt, đứa con gái của họ đã được hơn 4 tuổi, mập mạp, khỏe mạnh bỗng dưng lại ốm đau quặt quẹo, chữa trị nhiều nơi mà không thuyên giảm. Và cũng trong thời gian này H cũng bị zôna thần kinh suốt từ cổ đến lưng, đau đớn lại thêm phần lo lắng cho con đang ở bệnh viện Nhi HảI Phòng để chữa bệnh và cũng tại đây, kết quả thử máu cho biết cả hai mẹ con H đã nhiễm HIV, và con H đang bị viêm phổi rất nặng. H như không thể tin được những gì mình đã nhìn thấy và nghe thấy. H không biết tại sao mình lại nhiễm HIV trong khi cả hai vợ chồng H đều sống chung thủy, chồng H không nghiện ma túy, lại là người chăm chỉ làm ăn. H đau đớn vô cùng không thiết gì tới ăn uống, tới mọi người xung quanh. Rồi đến một hôm, H đã ngất khi bệnh viện trả bé T về gia đình vì bệnh đã vô phương cứu chữa. Còn đau đớn nào hơn khi một người mẹ nhìn đứa con bé bỏng sắp chết mà không cứu được con. Lúc cháu ra đi người chỉ còn bộ xương và da nhăn nhúm, nhưng cháu tỉnh táo lắm, cháu nói: Mẹ ơi, con đau lắm. Thương con, em khóc, thì cháu lại bảo: Con yêu mẹ lắm, mẹ đừng khóc.
    Tôi chẳng biết làm gì, chỉ động viên H vượt qua cú sốc để tiếp tục sống. Và tôi cùng đã dùng kiến thức đã được học để tư vấn cho H về cách phòng lây nhiễm cho gia đình, cộng đồng. Cách chăm sóc mình và chồng để có một sức khỏe tốt để còn làm việc, còn phải sống có ích cho gia đình.
    Được một lúc, H lại tâm sự tiếp. Sau khi lo hậu sự cho bé T xong thì chồng H mới tiết lộ rằng trước khi cưới, anh đã đi Quảng Ninh làm thợ xây, mải vui không giữ được mình nên đã trót? với gái *******. Suốt một thời gian dài, anh dằn vặt, trách móc bản thân mình và có lần? tự tử, nhưng gia đình đã kịp thời phát hiện và đưa anh đến bệnh viện rửa ruột. Trong thời gian này anh cũng được xác định mắc bệnh lao phổi, H cố vay mượn, bán đồ đạc trong nhà để có tiền đưa chồng đi chữa trị ở 3,4 bệnh viện, cả ở trên Hà Nội. Nhưng, phần vì bệnh tật, phần vì suy nghĩ nhiều, anh suy sụp hẳn. Vài hôm sau,, tôi đến thăm nhà H. Chồng H giờ đây cũng đã không còn nhận biết được mọi việc xung quanh nữa. Cổ anh có một vết loét to do đó là một cái u, cách đây mấy hôm nó mới vở ra và chả nước vàng. H phải luôn ngồi bên cạnh để chấm nước vàng cho khỏi chảy ra chăn, đệm. Ngồi nói chuyện một lúc thì anh tỉnh và đòi ăn bánh mì patê, khi mua về anh ăn được một miếng rồi thôi, anh lại mê man đến gần 5 giờ sáng hôm sau thì anh mất. Sau đó, do suy nghĩ quá nhiều, H lại không chăm sóc bản thân nên H đã ngã bệnh không gượng dậy được. Giờ đây H rất tiều tụy, yếu đuối. Tôi đến thăm H tạI bệnh viện Lao và bệnh phổi, tôi chỉ biết động viên, an ủI, nói chuyện vui cho H nghe mong sao bạn ấy sẽ vững tin trở lại với cụôc sống đời thường để sống tiếp quãng thời gian còn có ích. Cố gắng lên H nhé, đừng nghĩ đến những ngày đen tối đã qua mà hãy nghĩ đến ngày mai tươi đẹp sẽ tới vì xung quanh chúng ta vẫn còn có gia đình, bạn bè luôn luôn sát cánh bên ta cả trong lúc vui và những khi buồn. Tôi và bạn hãy cùng nhau vượt qua mọi khổ đau, mặc cảm để tiếp tục sống, làm việc vì nhiễm HIV đâu phải là chết. H ơi cố lên!

Chia sẻ trang này